Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba
Tần Thiếu Vũ cầm sách lên, tùy ý đọc qua hai dòng.
Yêu hồ ngàn năm Tiêu Mễ Mễ không quyến rũ được Thẩm Thiên Lăng vì vậy phút chốc nước mắt rơi như mưa, đàn một khúc tỳ bà, cực kì réo rắt thảm thiết!
Nhìn ca từ “Cả đêm cô đơn, vấn vương lưu luyến, trong cơn mộng mị, phút chốc tiêu tan”, Tần thiếu hiệp toàn thân nổi da gà!
“Thư ở chỗ nào?”. Thẩm Thiên Lăng còn đang khó hiểu.
Sắc mặt Tiêu Triển đỏ sậm, mắt muốn phun ra lửa!
Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm. “Ta tưởng Nhị đương gia chỉ giỏi võ thôi, ai ngờ văn chương cũng hay như vậy”
Thẩm Thiên Lăng kì quái cầm sách lên đọc tiếp, sau đó trong đầu lóe lên ý tưởng, giật mình trợn mắt. “Ca từ này là ngươi viết ư?”
“Thì sao?”. Tiêu Triển giận dữ nói. “Hồi xưa ngươi đòi đọc nên ta phải tìm người dạy!”
Mẹ kiếp ai muốn đọc thư tình ngươi viết chứ, oan muốn chết! Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.
“Khó chịu sao?”. Thấy hắn tái mặt, Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, nhìn Tiêu Triển nói. “Chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?”
Tần Thiếu Vũ nghe vậy nhướn mày.
Tiêu Triển cười nhạt. “Chỉ e là Tần cung chủ không muốn”
Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Được không?”
Tần Thiếu Vũ đen mặt lôi hắn vào phòng.
Tiêu Triển chân khẽ động, suýt nữa đuổi theo!
“Ngươi chờ ta một chút!”. Thẩm Thiên Lăng quay đầu nghiêm túc dặn. “Trước hết đừng rời đi”
Vẻ mặt Tiêu Triển rất phức tạp.
Tần Thiếu Vũ rầm rầm đóng cửa lại!
“Ngươi… ô!”. Thẩm Thiên Lăng còn chưa nói hết câu đã bị hung hăng đè lên miệng!
Lúc này đừng nên làm loạn a! Thẩm tiểu thụ vô cùng căm giận, dùng sức đẩy hắn ra.
“Không được đi”. Tần Thiếu Vũ banh mặt hắn.
“Chuyện này phải giải quyết”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Phía sau ta có Nhật Nguyệt sơn trang và Đường Gia bảo, hắn dù tức giận cũng không làm gì ta được”
“Thì sao? Ta không chịu”. Tần Thiếu Vũ lãnh khốc không gì sánh được, cực kì anh tuấn!
Vì vậy Thẩm tiểu thụ liền nhớ tới các tựa truyện “Thiếu hiệp băng sơn của ta” hay “Tình yêu gây chấn động thế gian: Yêu một cung chủ lạnh lùng lãnh khốc” – cho nên lập tức tự làm cho bản thân chấn động!
“Vẻ mặt gì thế này?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Ngươi để ta đi đi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. “Trốn tránh mãi cũng không phải cách giải quyết”
“Nếu ta không cho thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng: …
Vậy ngươi đi quỳ lên tấm giặt đồ cho lão tử!
Đương nhiên những lời này không thể nói ra, Thẩm tiểu thụ chỉ thầm tự sướng một chút, sau đó làm ra vẻ mặt cực kì uất ức. “Dù mất trí nhớ nhưng nếu trước kia đã làm sai thì bây giờ phải cố gắng giải quyết, bất quá trấn an một câu mà thôi”. Nửa thật nửa giả, chuyển đổi cảm xúc rất tự nhiên, không hề làm mất mặt kiếp trước!
Tần Thiếu Vũ sờ sờ đầu hắn, thầm thở dài.
“Được không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ta gọi hắn vào”. Tần Thiếu Vũ rốt cuộc thỏa hiệp. “Nếu có chuyện gì thì ta ở ngoài cửa”
“Hay là đi thư phòng đi”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Nơi này là phòng ngủ của chúng ta”. Phòng ngủ chỉ có người nhà mới vào được!
Đáy mắt Tần Thiếu Vũ mang chút ý cười, cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn. “Ừ”
Thẩm tiểu thụ hít sâu một chút, xoay người ra cửa.
Tiêu Triển vẻ mặt cáu gắt, căm tức nhìn giếng nước trong viện, giống như ngay lập tức sẽ nhảy xuống!
Tần Thiếu Vũ sờ mũi một cái, nếu biết tối nay hắn đến thì đã rút cạn cái giếng.
Thẩm Thiên Lăng thận trọng nói. “Chúng ta đến thư phòng nhé?”
“Hừ!”. Tiêu Triển xoay người rời đi.
“Sai hướng rồi”. Thẩm Thiên Lăng ở phía sau hắn, vẻ mặt >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...