Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Bên này Tiêu Triển bị Hoa Đường mang ra tiền sảnh chờ, bên kia Tần Thiếu Vũ đang bình tĩnh kêu tiểu nhị mang nước ấm lên.

“Muốn làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.

“Đương nhiên là muốn tắm”. Tần Thiếu Vũ chậm rãi cởi đồ.

Thẩm Thiên Lăng: …

Ban ngày mà tắm cái gì, hơn nữa tiền sảnh còn có người đang đợi!

“Cưỡi ngựa nhanh quá, cả người toàn là đất”. Tần Thiếu Vũ quăng cuốn sách rách trong ngực lên bàn.

Thẩm Thiên Lăng trong nháy mắt nhớ lại con gián kia, vì vậy nghiêm túc nói. “Ừ, phải tắm thêm mấy lần”

“Cùng tắm không?”. Tần Thiếu Vũ mời.

Loại chuyện này không cần vô giúp vui! Thẩm Thiên Lăng kiên quyết cự tuyệt, dùng cây chọt chọt quyển sách – hắn tò mò muốn đọc, nên đầu tiên phải đuổi con gián ra.

“Ngươi làm gì thế?”. Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước, khó hiểu.

Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh nói. “Lúc trước Lý phu tử cho ta quyển sách, bên trong có con gián”

Tần Thiếu Vũ nhất thời xanh mặt.

“Có điều bây giờ không thấy”. Thẩm Thiên Lăng tiện tay mở ra trang đầu tiên.

Tần cung chủ phất tay tạo thành một đạo chưởng phong, đem quần áo mặc lúc nãy toàn bộ quét ra ngoài cửa sổ.

Oa! Quần chúng trên đường thấy được, đồng loạt sợ ngây người! Người thường tối đa cũng chỉ ném y phục ra khỏi màn, phải tới trình độ nào mới ném ra cửa sổ chứ?

Quả thật không thể không tưởng tượng một chút.

Nhất định cực kì kịch liệt.

“Nói không chừng đã bò lên tóc ngươi nha”. Khó thấy Tần Thiếu Vũ hoảng hốt, Thẩm tiểu thụ đặc biệt không biết đồng cảm.

Tần Thiếu Vũ cười nhạt. “Không sao, dù sao dọc đường ta cũng ôm ngươi về, cái này gọi là có nạn cùng chịu”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nhìn kìa, trên vai ngươi có cái gì”. Tần Thiếu Vũ giả bộ giật mình.

Em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng rơi nước mắt chạy đi kêu nước tắm. Sao lại có người ghê tởm như vậy chứ.

Thật đáng ghét!

Tần Thiếu Vũ ngâm mình trong nước ấm nhìn Thẩm Thiên Lăng luống cuống tay chân cởi đồ, tâm trạng cực kì tốt.

“Xoay qua chỗ khác!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn Tần Thiếu Vũ.


Tần Thiếu Vũ phối hợp nhắm mắt, thuận tiện vô sỉ mà hí một chút.

Thẩm Thiên Lăng trần truồng tiến vào trong nước, sau đó ra lệnh. “Quăng quần áo của ta ra ngoài luôn đi!”

Tần Thiếu Vũ nghe lời làm theo.

Vì vậy quần chúng lại bắt đầu kích động, nạp vào đầu ý tưởng “Thẩm công tử còn mặc đồ nhưng cũng bị Tần cung chủ cởi sạch”. Lúc này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng hắt hơi.

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Cảm lạnh sao?”

“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Ngứa mũi”

“Vậy là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó “lơ đễnh” hỏi. “Chai thuốc lúc trước Thẩm phu nhân đưa, ngươi uống nhiều chưa?”

“Chưa”. Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút. “Tới giờ cũng chỉ mới uống 2 viên”

“Hoa Đường nói thuốc kia dược tính mạnh, ít uống thì tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hàn độc trong cơ thể ngươi có thể dùng ngân châm nén xuống một chút”

“Châm cứu?”. Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng.

“Sợ hả?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không.

Thẩm Thiên Lăng: …

Lấy kim đâm vào rất đáng sợ mà!

Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi sao!

Da dày thịt béo!

“Cung chủ”. Hoa Đường gõ cửa bên ngoài. “Tiêu nhị đương gia đang đánh tới đây”

“Gọi tất cả cao thủ đi ra so chiêu với hắn, đánh không lại thì chạy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Coi như luyện tập”

Thẩm Thiên Lăng lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Thiếu hiệp ngươi thật biết tính toán, như vậy cũng có thể làm huấn luyện miễn phí.

“Vâng”. Hoa Đường nghe lệnh rời đi, còn nhắc nhở. “Cung chủ tốt nhất nên sớm chuẩn bị, chúng ta không ngăn hắn được lâu”

Tiếng đao kiếm từ từ tới gần, Thẩm Thiên Lăng khẩn trương đi lấy quần áo, hắn hoàn toàn không muốn lúc đang tắm thì bị người khác phá cửa vào!

Thế nhưng một giây sau, Tần Thiếu Vũ đã bay lên ngồi vào trong thùng tắm của hắn.

Bọt nước văng khắp nơi, Thẩm Thiên Lăng quá sợ hãi. “Ngươi muốn làm gì!”

“Diễn kịch”. Tần Thiếu Vũ cười xấu xa.


“Tại sao ta phải cùng ngươi… ô”. Môi bị hung hăng hôn lên, Thẩm Thiên Lăng quả thật hồn phi phách tán, giãy dụa muốn tránh ra nhưng lại bị nắm chặt thắt lưng.

Chết tiệt, lão tử liều mạng với ngươi! Thẩm Thiên Lăng thầm gào thét, vươn tay dùng sức đẩy hắn.

“Thật sự là bó tay với phu nhân”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng, đáy mắt có chút ý cười khiêu khích.

Tiêu Triển một cước đá văng cửa, nhất thời bị cảnh tượng bên trong làm cho kinh hãi!

Hoa Đường cũng theo vào, liếc một cái, sau đó “A” một tiếng.

Quả là có lời!

“Hừ!”. Diêu Khiêm vẫn là vẻ mặt tức giận.

Phạm Nghiêm chán ghét nhìn hắn. “Ngươi sao mà suốt ngày cứ hừ hừ, ta thấy phu nhân cũng không tệ lắm”

Diêu Khiêm đen mặt rời đi, rõ ràng không chấp nhận quan điểm của Phạm Nghiêm.

Thẩm Thiên Lăng đưa lưng về phía cửa, vẫn không nhúc nhích, cứng ngắc như gốc cột. Lần này không phải Tần Thiếu Vũ điểm huyệt hắn, mà vì sợ bị đám người ngoài cửa nhìn thấy hết.

Tắm cũng không yên, quả thật không nhịn được muốn khóc!

“Nhị đương gia có chuyện gì cần phải nói ngay lúc này sao?”. Tần Thiếu Vũ tiện tay kéo qua một cái khăn che lại tấm lưng trần của Thẩm Thiên Lăng.

Thẩm tiểu thụ vùi mặt trong cổ hắn, lỗ tai đỏ lên.

Thùng nước rất nhỏ, hơn nữa Tần Thiếu Vũ rất cao, cho nên hai người gần như kề sát vào nhau, hơi chút cử động sẽ cọ tới nơi không nên cọ, quả thật xấu hổ và tức giận muốn chết!

Mẹ kiếp ngươi đừng cứng vào lúc này chứ!

Cơ bản là cầm thú!

“Tiêu nhị đương gia định nhìn tới khi nào?”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng hỏi.

Tiêu Triển sắc mặt từ xanh đổi sang tím, từ tím đổi sang trắng, từ trắng đổi sang xanh, sau cùng trở về một màu đen.

“Ngươi ra ngoài trước được không?”. Thẩm Thiên Lăng thật sự chịu không nổi, xoay người căm tức nhìn Tiêu Triển một chút. Cọ thêm nữa nhất định sẽ có chuyện biết không!

Tiêu Triển trán nổi gân xanh, rõ ràng rất muốn đập phòng.

“Lăng nhi trên người có Hàn độc, nếu cứ ngâm nước, khó đảm bảo hắn sẽ không bị phong hàn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu nỡ để hắn đau đớn thì ngươi cứ đứng đó”

Tiêu Triển hừ lạnh một tiếng, vẫn không nhúc nhích.

Nhớ tới cơn đau thấu xương lúc trước, Thẩm Thiên Lăng tim đập hơi nhanh.


Tần Thiếu Vũ ở dưới nước nắm tay hắn, chậm rãi truyền cho hắn một chút nội lực để Hàn độc không bị phát tác lần nữa.

“Thẩm Thiên Lăng”. Tiêu Triển gần như là nghiến răng nghiến lợi. “Hỏi ngươi thêm một lần, có đi theo ta không?”

Ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết! Thẩm Thiên Lăng quyết đoán cự tuyệt!

“Tốt, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ hôm nay đã đối xử với ta như thế nào”. Tiêu Triển ánh mắt oán hận. “Sớm muộn gì cũng có ngày ta muốn ngươi quỳ cầu xin ta quay lại!”

“Cứ tiếp tục mơ giấc mơ ngàn năm của ngươi đi!”. Thẩm Thiên Lăng dù tốt tính cỡ nào cũng bị chọc giận. Quỳ em gái ngươi!

“Tiễn khách”. Giọng Tần Thiếu Vũ băng lãnh.

“Nhị đương gia, xin mời”. Hoa Đường nghiêng người nhường đường.

Tiêu Triển oán hận phất tay áo bỏ đi.

Tần Thiếu Vũ vung tay tạo thành một luồng gió, cửa gỗ một lần nữa đóng lại, căn phòng trở về yên ắng.

Thẩm Thiên Lăng ngẩng đầu nhìn Tần Thiếu Vũ, đáy mắt đầy tức giận.

“Lăng nhi…”

Còn chưa nói hết câu thì trên mặt Tần Thiếu Vũ đã bị trúng một đấm.



“Giật thật sao?”. Sau một lát, Tần Thiếu Vũ phá vỡ không gian yên tĩnh trước.

“Ra ngoài”. Thẩm Thiên Lăng không thèm nhìn hắn.

Tần Thiếu Vũ đỡ mép thùng, mượn lực muốn nhảy ra, nhưng không ngờ dùng sức quá mạnh mà thùng nước “rắc” một tiếng, trong nháy mắt bể làm bốn năm mảnh…

“A!”. Thẩm Thiên Lăng kêu thảm một tiếng, theo dòng nước chảy ra bốn phía mà ngã chổng vó xuống đất, cái bụng hướng lên trời, cực kì thảm.

“Lăng nhi!”. Tần Thiếu Vũ lần này đúng là vô ý, thấy thế cũng quá sợ hãi, vội vàng kéo hắn dậy.

“Ngươi cố ý đúng không?”. Thẩm Thiên Lăng kéo khăn che người, nhấc chân đá hắn.

“Sao ta lại cố ý làm chuyện này?”. Tần Thiếu Vũ tiện tay lấy áo ngoài khoác lên người.

“Lão tử liều chết với ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng gào thét.

Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ tiếp được cú đấm của hắn. “Đừng quậy nữa, mau lau khô mặc quần áo đi”

Thẩm Thiên Lăng quả quyết cắn tới.

Rất có tư chất của một người phụ nữ đanh đá.

Tần Thiếu Vũ chỉ có thể điểm huyệt hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Muốn liều mạng với ta cũng phải mặc quần áo đàng hoàng trước”. Tần Thiếu Vũ nhìn dấu răng trên cánh tay, trong lòng cũng hơi giận, trực tiếp vứt hắn lên giường lấy khăn lau khô, tìm một bộ đồ sạch sẽ thay xong rồi ngồi bên giường trừng hắn.

Mẹ kiếp, ngươi còn dám trừng ta! Thẩm Thiên Lăng không khách khí căm tức nhìn lại. Ngươi là cái đồ đê tiện hạ lưu, suốt ngày chỉ biết lợi dụng người ta!


“Cũng chỉ có ngươi mới dám đối xử với ta như thế”. Tần Thiếu Vũ quả thật muốn cốc đầu Thẩm Thiên Lăng.

Khuôn mặt Thẩm Thiên Lăng giận đến đỏ bừng, điểm á huyệt thì sao lão tử cãi nhau với ngươi được!

Ngươi còn dám vô sỉ hơn nữa không!

“Cung chủ”. Hoa Đường ở ngoài cửa nói. “Ám vệ mới báo lại, Tiêu Triển đã hướng ra khỏi thành”

“Biết rồi, lui xuống đi”. Tần Thiếu Vũ phất tay giải huyệt đạo cho Thẩm Thiên Lăng. “Nghe được không, đi rồi!”

Đi thì đi, liên quan quái gì đến ta? Thẩm Thiên Lăng đứng dậy mặc đồ, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý.

Tần Thiếu Vũ: …

Thu dọn hành lý xong, Thẩm Thiên Lăng nhét ngân phiếu vào ngực, suy nghĩ một chút lại cầm hai miếng bánh ngọt, mang hành lý ra ngoài.

Tần Thiếu Vũ máu nhồi lên não. “Ngươi trở về cho lão tử!”

Thẩm Thiên Lăng ra đi quyết tuyệt, đầu cũng không ngoái lại, cực kì tàn nhẫn.

Tần cung chủ không thể làm gì khác ngoài đuổi theo, tự mình xách hắn về phòng.

“Buông ra!”. Thẩm Thiên Lăng đỏ mắt trừng hắn. “Đồ chết tiệt!”

Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc giận đến choáng đầu.

“Buông tay! Ta muốn về nhà!”. Thẩm Thiên Lăng ra sức né tránh.

Tần Thiếu Vũ ép hắn vào bệ cửa sổ, thấp giọng giận dữ nói. “Rốt cuộc ngươi muốn quậy đến mức nào?”

Ta ăn no rửng mỡ mới giận dỗi với ngươi, rõ ràng đều là ngươi ăn hiếp ta, lợi dụng ta! Thẩm Thiên Lăng choáng đầu, ngay cả trái tim cũng lạnh băng.

“Ta nói ta không phải cố ý”. Thấy hắn giống như muốn xỉu, Tần Thiếu Vũ không thể làm gì khác ngoài dịu giọng.

“Hồi nãy lúc tắm thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng né ra tay hắn. “Đừng nói cũng không cố ý!”

“…”. Tần Thiếu Vũ hơi nghẹn, thật ra hắn đúng là có ý lợi dụng Thẩm Thiên Lăng chọc giận Tiêu Triển.

Thẩm Thiên Lăng tiếp tục căm tức nhìn hắn.

“Được rồi, chuyện này xem như ta sai”. Tần Thiếu Vũ chịu thua, vươn tay lau nước mắt cho hắn. “Lần sau sẽ không như vậy nữa”

Thẩm Thiên Lăng quay đầu tránh đi, rõ ràng không chấp nhận lời xin lỗi.

“Muốn làm sao mới hết giận?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, im lặng ngồi lại trên giường.

Tần Thiếu Vũ ngồi xổm trước mặt hắn. “Không thì chúng ta đi ăn một bữa cho ngon nha?”

“Ra ngoài!”. Thẩm Thiên Lăng không muốn nói chuyện với hắn.

Tần Thiếu Vũ ngồi xếp bằng xuống, vừa chuẩn bị dỗ dành thêm hai câu thì đã bị Thẩm Thiên Lăng ném chăn vào đầu.

Trùm lên đầu… rất chặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui