Vì hàn độc của Thẩm Thiên Lăng đã phát tác nghiêm trọng nên Tần Thiếu Vũ sẽ không để hắn cưỡi ngựa, mà chuẩn bị một cỗ xe ngựa rộng rãi và thoải mái, không chỉ có ghế mềm mà bên cạnh còn có ổ nhỏ ấm áp chuẩn bị cho Cục Bông!
Thẩm tiểu thụ cảm thán. “Cuối cùng cũng có bộ dạng của người làm cha rồi”. Còn nhớ bỏ trân châu vào giường con trai!
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn cười khẽ. “Không còn cách nào khác, ai bảo nó do ngươi mang thai mười tháng mới sinh ra”
Thẩm Thiên Lăng đấy hắn ra, tự chui vào trong chăn.
Cục Bông vốn định tìm Thẩm Thiên Lăng chơi, lúc này thấy hắn mệt mỏi thì vô cùng ngoan ngoãn chạy ra khỏi xe ngựa, đậu trên vai ám vệ, ánh mắt cực kì oai phong!
Cho dù vẫn còn lông tơ, nhưng cũng rất oai phong!
Đúng thế!
“Tay ngươi lạnh quá”. Tần Thiếu Vũ đắp chăn cho Thẩm Thiên Lăng. “Còn thấy lạnh không?”
“Không”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ta không sao, ngươi đừng lo”
“Ta biết ngươi không sao”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ hắn. “Ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Nam Hải, ngươi chỉ cần ngủ trong xe, không cần nghĩ ngợi điều gì khác”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nghiêng người ôm chăn.
Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường, thay hắn cản một chút gió lạnh.
Xe ngựa làm bằng gỗ thượng hạng, ngoại trừ chạm trổ tinh xảo, bên trong còn có mùi hương tự nhiên, ngửi rất thoải mái.
Mặc dù không có xe thể thao nhưng cái này cũng không khác gì. Dù gì cũng không có mùi xăng, còn có thể ngủ, thật không thể cao cấp hơn nữa.
Phía sau còn có một con ngựa quý, cực kì sang trọng!
Thẩm tiểu thụ miên man suy nghĩ, cười hắc hắc thành tiếng.
“Nghĩ gì thế?”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
Thẩm Thiên Lăng ngậm miệng lắc đầu, giả bộ ngủ vùi.
Tần Thiếu Vũ cúi người ôm hắn. “Thời điểm này mới là ngoan nhất”
“Hả?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu mở một con mắt.
“Nếu người khác trúng hàn độc nhất định sẽ than thở sống không bằng chết, đâu có ai như ngươi”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Ăn được ngủ được, còn hay cười khúc khích, người không biết còn tưởng ngươi nhặt được tiền”
“Than thở cũng không ích gì”. Thẩm Thiên Lăng bĩu môi. Khóc cũng không thể khoẻ lại, chi bằng vui vẻ một chút.
Sẽ tràn đầy lạc quan về cuộc sống!
“Ta thích ngươi ngày nào cũng vui vẻ”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu, triền miên hôn hắn.
“Chừng nào chúng ta có thể đến Nam Hải?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Chắc một tháng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hơn nữa còn phải đi thuyền, tổng cộng chắc khoảng 40 – 50 ngày”
“Lâu vậy sao?”. Trong lòng Thẩm Thiên Lăng khổ sở, vậy mình chẳng phải còn tiếp tục chịu trận ư?
“Không còn cách nào khác”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn. “Thân thể ngươi không khoẻ, đi suốt đêm sẽ chịu không nổi”
“Suốt 50 ngày”. Thẩm tiểu thụ nghiêm túc vươn một bàn tay ra với hắn. “Ta nghĩ dựa theo kinh nghiệm đi đường của chúng ta, nhất định không thể bình yên vượt qua thời gian dài như vậy, mà lại phát sinh những chuyện kì quái”. Vậy biết chừng nào mình mới giải độc được?!
Chỉ nghĩ thôi là muốn khóc rồi.
“Không đâu”. Tần Thiếu Vũ nói. “Lần này dù trời sập ta cũng dẫn ngươi đi Nam Hải trước”. Lúc trước vì Thẩm Thiên Lăng chưa phát độc, nghĩ rằng cách mùa đông còn khá lâu cho nên mới còn tâm trạng làm chuyện khác. Bây giờ Thẩm Thiên Lăng bị người đả thương, hàn độc trong cơ thể đã đến cực hạn, đau đớn như bị bóng đè, ăn không ngon ngủ không yên, sao Tần Thiếu Vũ còn có hơi sức đi lo chuyện khác.
Mà sự thật chứng minh lần này Tần cung chủ nói được làm được. Hơn một tháng sau, đoàn người thuận lợi tới bến Nam Hải, thật chẳng dễ dàng gì.
Sau khi sắp xếp xong quán trọ, Thẩm Thiên Lăng tựa vào lan can nhìn biển rộng mênh mông, không khí ẩm ướt xen lẫn mùi biển, phong cảnh khác hẳn đất liền.
“Quay vào phòng đi”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn từ phía sau. “Gió thổi thì lại sinh bệnh, mấy ngày nay vất vả lắm mới đỡ hơn”
“Ta không sao”. Thẩm Thiên Lăng lưu luyến. Đây là căn phòng sát biển mà người ta hay nói, ở xã hội hiện đại thì một đêm tốn tới 3800!
Cực kì đắt tiền!
“Ngủ một giấc đi”. Tần Thiếu Vũ mạnh mẽ ôm hắn về phòng ngủ. “Tối nay chúng ta phải ra biển, hiện tại nên tranh thủ ngủ một giấc”
“Tối nay?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối. “Sao gấp vậy?”. Dù sao cũng qua 30 ngày rồi, cần gì phải gấp một đêm nay.
“Đêm dài lắm mộng”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Chúng ta không thể gặp rắc rối nữa”
Thẩm Thiên Lăng bật cười. “Thực ra dọc đường vẫn có nhiều rắc rối”
Ví dụ như có nhà giàu trong thành ném tú cầu, vừa vặn đập trúng Tần cung chủ. Lại nói có hai môn phái giang hồ kết oán muốn luận võ, đuổi theo nhờ Tần Thiếu Vũ làm nhân chứng. Lại nói có sơn tặc không có mắt, bịt mặt muốn cướp Truy Ảnh cung… Nếu là trước kia, đừng nói trễ nửa tháng, trễ ba năm cũng có khả năng. Nhưng lần này tình huống cấp bách, cho nên thủ đoạn giải quyết vấn đề của Tần Thiếu Vũ cũng thô bạo hơn nhiều. Ví dụ như không những không cưới tiểu thư ném tú cầu mà còn đòi phú hộ bồi thường tiền, lí do là “mùi hương tú cầu khiến phu nhân ta khó chịu”. Phú hộ lúc đầu còn lằng nhằng, sau khi bị ám vệ đánh một trận thì khóc trở về phủ, cảm thán con rể tốt thật khó tìm, Tần cung chủ hoàn toàn không hiền lành như lời đồn mà rất hung tàn!
“Cho nên chúng ta phải mau rời đi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn. “Lúc này những hòn đảo nhỏ ở Nam Hải đều nở đầy hoa Nhiễm Sương, phong cảnh rất đẹp”
“Ngươi nói xem liệu Quỷ Thủ tiền bối có thích ta không?”. Thẩm Thiên Lăng hơi khẩn trương.
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nói. “Trừ khi hắn bị mù”
Thẩm Thiên Lăng: …
Thiếu hiệp, sao ngươi có thể nói sư phụ mình như vậy?
Cực kì bất hiếu!
“Chíp!”. Cục Bông đẩy cửa chạy vào, há mỏ muống uống nước – nó vừa được đút ăn cá khô nên hơi khát.
“Ngươi xem, ngươi còn sinh con trai cho ta”. Tần Thiếu Vũ ôm Cục Bông lên. “Hắn có lý do gì mà không thích?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cục Bông giơ chân đá Tần Thiếu Vũ, đôi mắt hạt đậu hơi sốt ruột – mau thả ta đi uống nước!
Lúc này không cần chơi cù lét được không, quả thật sốt ruột!
“Cung chủ”. Ám vệ tiến đến bẩm báo. “Đã kiểm tra thuyền xong, lúc nào cũng có thể xuất phát”
“Bảo mọi người nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa sẽ xuất phát”. Tần Thiếu Vũ hạ lệnh.
“Vâng”. Ám vệ xoay người rời đi.
Thẩm Thiên Lăng vừa cho Cục Bông uống nước vừa hỏi. “Lỡ say tàu thì sao?”
“Say tàu?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Cũng không phải không có khả năng, trước giờ ta chưa đi thuyền lần nào”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. Kiếp trước từng đi du thuyền rồi, nhưng lúc đó khoa học kĩ thuật tiến bộ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với lúc này!
Tần Thiếu Vũ suy nghĩ một chút. “Vậy chúng ta sẽ xx”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt trầm mặc nhìn hắn. Thiếu hiệp ngươi nghiêm túc ư?
“Nói chung cũng chỉ lắc qua lắc lại vậy thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Với lại mỗi lần xx xong ngươi đều ngủ như heo”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Vậy được không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hoàn toàn không được, cơ bản chẳng có điểm nào được cả! Thẩm Thiên Lăng vươn tay. “Ngươi nói nhanh nhất cũng phải mười ngày!”
“Mười ngày thì sao?”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy đầu ngón tay hắn. “Làm suốt ngày suốt đêm cũng không thành vấn đề”
Thẩm tiểu thụ lặng lẽ buông xuống hi vọng khiến cho nam nhân của hắn hiểu.
Bởi vì độ dày da mặt cơ bản không cùng cấp bậc!
Buổi tối, mọi người trong Truy Ảnh cung rời khỏi quán trọ, lên thuyền rời bến.
“Chóng mặt không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười. “Thuyền còn chưa đi”
“Đây là vị trí tốt nhất, không có nhiều xóc nảy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Mấy ngày nay cũng không có gió to, cho nên cứ yên tâm”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bốn bề tối đen, chỉ có thể nhìn thấy ngọn đèn le lói ở các con thuyền gần đó, yên tĩnh và bình thản.
“Chíp!”. Móng vuốt Cục Bông bị cột một sợi dây màu bạc, đầu dây bên kia cột vào cửa sổ. Tuy dây khá dài nhưng dù sao vẫn hạn chế tự do, cơ bản không thể tung tăng chạy nhảy khắp nơi như lúc trước!
Đối với tiểu phượng hoàng hoạt bát hiếu động mà nói, quả thật không thể tàn nhẫn hơn nữa!
Vì vậy Cục Bông đang nghiêm túc đưa mông về phía hai người.
Nhưng lần này Thẩm Thiên Lăng không có ý định thoả hiệp – trên biển không giống với đất liền, nó lại quá nhỏ không biết bay, lỡ rơi xuống biển thì biết làm sao bây giờ!
“Con trai hình như đang giận”. Tần Thiếu Vũ vươn tay đâm đâm bụng nó.
Cục Bông căm giận cuộn thành một khối, không cho sờ!
Thẩm Thiên Lăng suy nghĩ một chút, thắt một cái nơ con bướm ở đầu dây.
Cục Bông cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lãnh khốc ngẩng đầu lên.
Vì vậy Thẩm Thiên Lăng lại xâu thêm mấy hạt châu nhỏ vào, lấp lánh dưới ánh đèn rất đẹp mắt.
Cục Bông giơ móng đá đá, ánh mắt hơi thả lỏng.
“Ngoan”. Thẩm Thiên Lăng lấy Tử Phượng Huyết trong bao quần áo ra, đặt vào ổ của nó.
Cục Bông rốt cuộc vui lên, sau khi ngửa đầu kêu chíp chíp hai tiếng thì bắt đầu sung sướng đá qua đá lại.
“Trên đời này e rằng chỉ có ngươi mới không xem linh thạch ra gì”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Chỉ là viên đá mà thôi”. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên bàn chơi với con trai. Một khi đã quyết định không trở về nữa, mấy thứ này đối với mình cũng không còn nhiều ý nghĩa.
Neo sắt bị nhổ lên, con thuyền chậm rãi rời bến, lướt sóng hướng về phía xa xa.
Lúc đầu cũng còn đỡ, qua hai canh giờ, mặt Thẩm Thiên Lăng bắt đầu trắng bệch, ngồi trên giường không nói được câu nào.
“Sao vậy?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Không sao, không phải hàn độc”. Thẩm Thiên Lăng khoát tay. “Hơi chóng mặt”
Thế mà say tàu thật… Tần Thiếu Vũ xuống giường rót chén nước cho hắn. “Uống chút nha?”
“Đừng”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Sẽ ói”
Mới bắt đầu hành trình đã vậy, mười ngày sau biết phải làm thế nào? Tần Thiếu Vũ thầm thở dài, ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng, cúi đầu hôn xuống.
“Làm gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng vô lực.
“XX”. Tần Thiếu Vũ để hắn nằm xuống.
Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. “Bây giờ ư?”
“Lẽ nào còn phải lựa lúc?”. Tần Thiếu Vũ vươn tay cởi áo hắn ra.
“Đừng quậy!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận, lúc trước còn tưởng hắn nói giỡn, thế mà nói làm là làm.
“Ai nói ta đang quậy?”. Thẩm Thiên Lăng đè lên người hắn.
“Ta là bệnh nhân!”. Thẩm Thiên Lăng giãy dụa mà nhấn mạnh.
“Ta là đại phu”. Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ, kéo quần hắn xuống.
Thẩm Thiên Lăng hầu như muốn khóc.
Đại phu muội ngươi! Làm một người cổ đại, chơi trò bác sĩ khám bệnh thật sự thích hợp ư?
Hơn nữa con trai còn đang ngủ bên cạnh, sao có thể nói xx liền xx?
Quả thật không nhịn được nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...