Xuân về hoa nở trong một trấn nhỏ ở Giang Nam, nghênh đón một cuộc hôn lễ.
Nhi tử của Kim Đao thần bộ Hách Cửu Long, Hách Kim Phong, kết hôn với nữ nhi Hứa Hữu Hữu của Quỷ Vương. Hỉ sự này nghe nói làm rất lớn, ngày hôm nay, trong ngoài Hách phủ đều vội vàng chuẩn bị, cực kỳ náo nhiệt.
Nói đến ngày đó, Hách Cửu Long đuổi theo Nhan Như Ngọc, sống chết bày tỏ chính là muốn phục hôn*, nói cái gì cũng phải cùng nương tử bất phân li, bạch đầu giai lão. Nhan Như Ngọc tức giận bao nhiêu cũng không lay chuyển được hắn, lại thêm lo lắng nữ nhi cùng nhi tử, cũng đồng ý dọn đến ở chung với hắn. Hai vợ chồng cả ngày cãi nhau, có điều tình cảm trái lại càng ngày càng tốt, Hách phủ trên dưới náo nhiệt thành một đoàn, càng thú vị là có Nhan Như Ngọc còn. . . . làm Hách Cửu Long vui vẻ cả ngày nhảy lên nhảy xuống.
*phục hôn: tái hôn
Hách Kim Phong dẫn theo Tiểu Đao trở về, đem chuyện đã xảy ra ở Bắc Hải phái nói cho phụ mẫu nghe, người nhà cũng không can thiệp quyết định của Tiểu Đao, chỉ hy vọng Tiết Bắc Phàm lần này nắm chặt một chút, xong xuôi mọi chuyện, nhanh chóng tới đón Tiểu Đao, hai người trải qua gian khổ, có thể cùng nhau đi đến cuối đời.
Người một nhà vừa mới đoàn tụ, lại nghênh đón Hứa Hữu Hữu, nói là bị mẫu thân nàng đuổi ra khỏi cửa, không có chỗ đi, đành phải đến tìm nơi nương tựa. Thường xuyên qua lại, cùng Hách Kim Phong lưỡng tình tương duyệt, muốn cùng một chỗ. Hách Kim Phong dũng mãnh mím môi chạy tới Quỷ Thành cầu hôn, nữ vương nhịp tay, liền đem khuê nữ cho hắn. Vì thế chọn một ngày tốt ngày tốt, lập tức làm hỉ sự.
Nhan Tiểu Đao cầm cái giỏ trúc, bên trong chứa rất nhiều cánh hoa màu hồng nhạt, rải từ hỉ đường thẳng đến trước cửa phòng tân hôn. Đang nhìn thấy nhũ mẫu ôm tiểu muội muội béo tròn lại đây. Muội tử này là ba tháng trước mới được sinh ra, cực kỳ mập mạp xinh xắn, tên còn chưa có, liền lấy nhủ danh gọi là Tiểu Đậu Hũ.
“Tiểu Đậu Hũ!” Tiểu Đao lại gần, hôn lên khuôn mặt phấn nộn của muội tử nhà mình một cái, véo qua véo lại.
Tiểu nha đầu bỗng nhiên ngẩng mặt, hắt xì một cái.
“Ai nha, nhị tiểu thư, trên tay người có phấn hoa!” Vú em vội vàng ôm Tiểu Đậu Hũ bỏ chạy.
Tiểu Đao vỗ vỗ tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, ngẩng mặt hắt xì một cái. . . . . .
Xoa cái mũi quay đầu lại, chỉ thấy một nữ nhân bụng bự đứng cách đó không xa. Tuy là nữ nhân bụng bự, nhưng ngoại trừ bụng, thân hình vẫn xinh đẹp, một chút cũng không mập, gương mặt lại càng xinh đẹp, mặc một bộ áo trắng váy dài lam sắc như nước, đang từ từ đi tới.
“Hiểu Nguyệt!” Tiểu Đao nhanh chóng chạy tới đỡ lấy, “Đã nói không được một mình chạy đến, nếu đột nhiên muốn sinh thì làm sao bây giờ?”
“Còn hơn một tháng nữa, cô sao lại giống như Trọng Hoa, cả ngày khẩn trương.”
“Không thể nói thế, nương ta cũng sinh sớm một tháng đó!”
Tiểu Đao dìu Hiểu Nguyệt đang mang thai đến bên bàn ngồi xuống, nhìn ra phía sau nàng, “Trọng Hoa đâu? Ngạc nhiên nha, hắn là tướng công nhị thập tứ hiếu [1] vậy mà không đi theo bên cạnh cô à?”
“Giúp Hách đại ca tiếp tân nương tử rồi.” Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng xoa bụng, hỏi Tiểu Đao, “Hôm qua ta nghe chàng nói, sau hôn lễ cô muốn ra ngoài du ngoạn có phải không?”
“Ừ. . . . Cũng gần như thế.” Tiểu Đao mếu máo, ngồi xuống ở bên cạnh bàn, cầm cái chén châm trà, “Dĩ nhiên, phải đợi cô sinh xong, ta muốn là người đầu tiên ôm con gái nuôi của ta!”
“Cô làm sao biết là con gái?” Hiểu Nguyệt sờ sờ bụng, “Ngày đó lang trung nói, có thể là con trai.”
“Không thể!” Tiểu Đao đột nhiên cả kinh, “Nhất định phải là nữ nhi!”
Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười, “Thật ra Trọng Hoa cũng nói là muốn một đứa con gái, bất quá ta cảm thấy, tốt nhất giống như cô cùng Hách đại ca, trước sinh ca ca, sau đó lại sinh muội muội, như vậy ca ca có thể chiếu cố muội muội.”
Tiểu Đao bĩu môi, “Tóm lại không thể sinh hai con trai.”
Khi nói chuyện, cách đó không xa vài có vị công tử đi tới, đều là bằng hữu của Hách Kim Phong cùng vài công tử hương thân gần đó, một câu lại một câu nói chuyện với Tiểu Đao.
Tiểu Đao thuận miệng đuổi bọn họ đi, nhìn trời nhăn mặt với Hiểu Nguyệt.
Mấy công tử ngượng ngùng rời đi, suy nghĩ vị Hách nhị tiểu thư này, có phải có người trong lòng rồi hay không?
Hiểu Nguyệt biết đã hơn một năm nay, số người đến trước cửa cầu hôn Tiểu Đao kể ra không ít, bất quá Tiểu Đao chính là không muốn gả, đừng nói là gả, ngay cả liếc mắt cũng không muốn liếc nhìn người ta một cái.
“Trọng Hoa nói, Bắc Hải phái đã chính thức giải tán.” Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.
Tiểu Đao bỗng nhiên nghe được tin của Bắc Hải phái, thoáng cả kinh, lập tức ấp úng, “Thật sự giải tán sao?”
“Đúng vậy, chỉ còn lại một vài cửa hiệu buôn bán đang làm, bởi vì người quá nhiều, cho nên việc bố trí giải tán cũng tốn không ít thời gian .” Hiểu Nguyệt cười tủm tỉm nói xong, vừa nhìn thần sắc của Tiểu Đao, “Cô không hỏi thăm tình hình của Tiết Bắc Phàm sao?”
“Hỏi. . . . Hỏi tới làm cái gì.” Tiểu Đao bĩu môi.
“Trọng Hoa nói, Tiết Bắc Phàm mỗi ngày chính là bận rộn từ sáng đến tối, đời này cũng chưa thấy tên quỷ lười biếng nào chăm chỉ như vậy. Mấy trưởng lão trong Bắc Hải phái cũng không chịu thả hắn đi, nói hắn tài giỏi.”
“Vậy hắn lưu lại sao?” Tiểu Đao lầm bầm nói một tiếng.
“Không thì đi đâu!” Hiểu Nguyệt vui vẻ hớn hở, “Trọng Hoa nói Tiết Bắc Phàm cũng rất nhớ cô.”
Tiểu Đao lẩm bẩm, “Chậm quá. . . .”
Lúc này, Nhan Như Ngọc từ bên ngoài chạy tới, “Tiểu Đao!”
“A!” Tiểu Đao vội vàng đứng dậy, nhìn bộ dạng lý sự của nương nàng, sao lại khôi phục nhanh như vậy?
“Giấy đỏ hết rồi, mau đi mua thêm!” Nhan Như Ngọc mới vừa hết tháng ở cữ, bụng sớm đã xẹp xuống, bồi dưỡng nên khởi sắc vô cùng tốt, càng lúc càng trẻ.
“Dạ!” Tiểu Đao thấy hạ nhân trong nhà đều luống cuống tay chân, liền dìu Hiểu Nguyệt vào trong phòng nghỉ một lát, tự mình cầm ô, “Ta đi mua giấy đỏ, cô có muốn ăn gì không?”
“Có. . . .” Hiểu Nguyệt lập tức mỉm cười, “Muốn ăn mứt quả, chua chua giống kiểu quả sơn tra ấy!”
Tiểu Đao cầm theo cái giỏ trúc nhỏ xuất môn, một tay cầm hồng tán, chậm rãi bước đi. Trong lòng còn lo lắng, xong rồi, nam chua nữ cay, hóa ra cái thai đầu tiên của Hiểu Nguyệt thật sự là con trai?
Nàng vừa đi đến cửa, có một gia nhân quét rác thấy vậy liền hỏi, “Nhị tiểu thư, bây giờ đang nắng to, người cầm ô làm gì?”
Tiểu Đao nhếch miệng cười, chỉ chỉ đỉnh đầu, “Mấy cái đèn lồng đỏ này một lát nữa hãy treo lên, trời sắp mưa rồi, sau nửa canh giờ nữa mới tạnh, bất quá là mưa phùn thôi, nhớ dặn những người bên ngoài mang đấu lạp.”
Bọn hạ nhân đều ngây ngô gật đầu, bán tín bán nghi câu “Trời sắp mưa”.
Tiểu Đao không trả lời, như cũ xoay người bước đi, đi không được hai bước, đột nhiên mở hồng tán ra.
Bọn hạ nhân ngẩn người, thì có hạt mưa rơi xuống trán, mưa phùn rả rích. Vội vàng xoay người vào nhà mang đấu lạp, trong lòng cân nhắc, nhị tiểu thư nói như thần vậy.
Tiểu Đao mở hồng tán, cầm theo giỏ, đi đến trước tiệm bán giấy mua một xấp giấy đỏ loại tốt nhất, sau đó lại quay sang tìm đến gian hàng mứt quả mua mứt cho Hiểu Nguyệt, nhưng tìm mãi chẳng thấy gian nào còn bán. [2]
“Ai nha, cô nương đừng nói nữa, mứt quả trong thành vừa rồi đều bị một bạch y công tử mua hết rồi. Hình như là nương tử của hắn muốn ăn.”
Tiểu Đao nhìn trời, không cần đoán, khẳng định là Trọng Hoa, hắn tính chôn Hiểu Nguyệt trong đống mứt quả sao.
Nghĩ lại năm đó Hiểu Nguyệt chọn Trọng Hoa, thật đúng là không chọn sai, tướng công như vậy, bảo đi hướng đông không dám đi hướng tây, bảo bắt chó không dám đuổi gà, nói gì nghe nấy che chở chu toàn so với hiếu tử còn tốt hơn, quả thực là tấm gương sáng cho tất cả tướng công trên đời. Đặc biệt từ sau khi Hiểu Nguyệt có thai, Trọng Hoa mỗi ngày chỉ ước gì đem nàng nâng trong lòng bàn tay, nha hoàn trong phủ nhìn thấy đều dậm chân, sao Hiểu Nguyệt lại có mệnh tốt thế cơ chứ! Tìm được tướng công tốt như vậy.
Mở hồng tán, Tiểu Đao bước đi không có mục đích, không muốn về nhà, suy nghĩ mưa ở đây nhỏ hơn một chút. Sông nước Giang Nam còn có mấy cây cầu nhỏ nối nhau, thật rất hợp với cảnh mưa thế này, giẫm lên tảng đá nghe tiếng mưa rơi thành nhịp trên ô, quen thuộc đến nói không nên lời. Đi ngang qua một cây cầu nhỏ, nàng chậm rãi bước đi lên, tựa người vào thành cầu liền bắt đầu ngẩn ngơ, nhìn thấy mặt nước yên ả dưới cầu bị mưa nhỏ rớt xuống lan ra những vòng tròn nối nhau, những căn nhà tường trắng ngói đen ở hai bên phản chiếu trong nước.
Dưới cầu, kẽo cà kẽo kẹt, một chiếc thuyền nhỏ hình chiếc lá lắc lư bơi qua, Tiểu Đao nhìn chằm chằm những vằn nước đuôi thuyền tạo ra, nghĩ đến người nào đó.
Nhìn một lúc, cảm thấy sắc trời cũng không còn sớm, phỏng chừng tân nương tử cũng tới rồi, muốn quay về uống rượu mừng của ca ca nàng cùng Hữu Hữu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Đao lại nói lẩm bẩm một tiếng, mọi người đều thành đôi thành cặp, ngay cả con mèo hoa nàng nuôi cũng tìm được một con hắc miêu làm lang quân như ý, chỉ còn nàng một mình lang thang.
Xoay người chuẩn bị xuống cầu, mới vừa bước được một bước, chợt nghe phía sau có người nói chuyện, có chút tức giận, “Mỹ nữ che dù mặc váy hoa đằng trước đứng lại!”
Tiểu Đao hơi sửng sốt, bất giác đứng lại, bên tai ong ong, tim đập thình thịch, cũng theo bản năng nhếch miệng. Nàng cũng không quay đầu lại, miễn cưỡng đứng trên cầu, nghe tiếng mưa tí tách rớt trên mặt ô, ban nãy còn cảm thấy phiền muộn buồn rầu, lúc này rất vui tai động lòng người.
“Ta muốn hỏi đường.” Người nọ ba hai bước đã chạy lên cầu, đứng phía sau Tiểu Đao, dẫn tới một chút hương vị như có như không, lại cực kỳ quen thuộc.
Tiểu Đao nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “Muốn đi đâu?”
“Nhà của Kim Đao Thần bộ Hách Cửu Long.”
“Đi ăn cưới sao?” Tiểu Đao hỏi, “Có đem hạ lễ* không?”
“Có đem, bất quá không phải hạ lễ mà là sính lễ, không phải đi ăn cưới, mà là đi cầu hôn.” Người nọ cười chọt chọt vào mặt ô màu đỏ, “Tiết Bắc Phàm từ Bắc Hải phái tới, muốn cưới khuê nữ Nhan Tiểu Đao nhà hắn.”
*hạ lễ: quà mừng
Tiểu Đao khẽ giơ tay ra, lòng bàn tay mềm mại nhẹ nhàng xòe ra, “Sính lễ bao nhiêu?”
Tiếng cười phía sau truyền đến, một bàn tay bắt lấy tay Tiểu Đao. Tiểu Đao rút hai lần cũng rút không ra, quay đầu lại, người nọ mỉm cười đứng trong mưa. Vẫn một thân hắc y lôi thôi lếch thếch như vậy, tóc cũng không được chăm chút nhiều, bất quá tinh thần rất tốt, bộ dạng cũng cực kỳ đẹp trai. . . . Đây chẳng phải chính là Tiết Bắc Phàm đã một năm không gặp sao?
“A!” Tiết Bắc Phàm đột nhiên cả kinh, “Cô nương nhà ai, lớn lên sao lại xinh đẹp như vậy?”
Tiểu Đao nhấc chân, vòng ra sau đá hắn.
Tiết Bắc Phàm tránh đi, đến trước mặt nàng, “Ta vội vã đi cầu hôn, dẫn đường cho ta đi.”
Tiểu Đao mếu máo, “Ai muốn gả cho chàng!”
“Ta có tâm của người ta, nàng giao trái tim có khắc chữ lên, thì tâm không chính là của ta sao!” Tiết Bắc Phàm lắc lư sợi dây chuyền Lục Lưỡng Tâm đeo trên cổ, “Ta hiện tại đến cướp người!”
Tiểu Đao muốn vươn tay đoạt lấy sợi dây kia.
“Ấy!” Tiết Bắc Phàm vội vàng che chở giấu vào trong xiêm y, “Của ta.”
Tiểu Đao mếu máo, “Của ta mới đúng!”
“Nàng muốn sao?” Tiết Bắc Phàm cười tủm tỉm, “Cho tân nương tử của ta, cả người đều cho nàng!”
Tiểu Đao tức giận, lâu như vậy không gặp, vẫn là tên lưu manh.
Tiết Bắc Phàm xoay người, chạy xuống một bậc thang, khom lưng quay đầu lại hỏi nàng, “Muốn cõng không?”
Tiểu Đao suy nghĩ, tựa lên lưng hắn, Tiết Bắc Phàm khẽ nâng lên, cõng Tiểu Đao, bước nhanh xuống cầu.
“Ối!” Tiểu Đao bị lắc đến hoảng sợ, đánh hắn, “Chàng gấp cái gì?”
Tiết Bắc Phàm quay đầu lại liếc nàng, “Hôm nay không phải ngày lành tháng tốt sao? Chúng ta vừa lúc gặp phải, cũng nên bái đường sau đó động phòng gì đó chứ. . . . Úi!”
Nói còn chưa dứt lời, Tiểu Đao hung hăng nhéo tai hắn.
Trên phó mưa nhỏ thật yên tĩnh, truyền đến âm thanh cười đùa, hồng tán lướt qua những ngôi nhà xanh xanh trắng trắng làm chúng có thêm vài phần sinh khí.
Tiết Bắc Phàm chạy thẳng một đường trên phố, chỉ thấy phía trước cách đó không xa chiêng trống vang trời, xem ra là đội ngũ đón tân nương tử tới rồi, vừa đúng lúc.
Tiểu Đao bung hồng tán, phản chiếu dưới ô là hai người đang hân hoan. Tiết Bắc Phàm ngẩng đầu nhìn cái ô, “Thực sự rất linh nghiệm ha?”
“Linh nghiệm gì chứ?” Tiểu Đao khó hiểu.
“Hồng tán đó!” Tiết Bắc Phàm khẽ cười, “Người ta nói mở hồng tán này ra sau đó xoay vài vòng, nhân duyên liền dẫn đường.”
Tiểu Đao kéo hai tai hắn, “Chàng nói thì có!”
Tiết Bắc Phàm cười ha ha, “Đúng rồi!”
“Đúng cái gì?”
“Ta hiện tại cô độc, không bằng ở rể Nhan gia nhà nàng đi?”
Tiểu Đao tức giận đến nỗi bật cười, nhéo hai tai hắn, “Chàng lại nói hưu nói vượn!”
“Còn có,” Tiết Bắc Phàm bị nhéo tai ngẩng mặt, vẻ mặt tiếc nuối “Hình như ta không thể làm được giang hồ bất ai đao*.”
*giang hồ bất ai đao: giang hồ không chịu đao, ai ở đây là chịu đựng, cũng là tên của bộ truyện
Tiểu Đao khó hiểu, “Vì sao? Công phu hiện tại của chàng cũng coi như số một số hai, hơn nữa còn tinh quái như vậy, ai có thể lừa chàng?”
“Như vậy cũng vô dụng.” Tiết Bắc Phàm ôm Tiểu Đao, “Nương tử ta gọi là Tiểu Đao, ta mỗi ngày không đều phải chịu đao sao?!”
“Vậy không bằng, chàng đừng cưới nữa.” Tiểu Đao nhỏ giọng nói.
“Cũng đúng. . . .”
“Chàng nói cái gì!” Tiểu Đao nhéo tai hắn.
“Đau nha!” Tiết Bắc Phàm cầu xin, “Nương tử buông tay!”
Tiểu Đao khóe miệng khẽ nhếch lên, lẩm bẩm một câu, “Ai là nương tử của chàng. . .”
Tiết Bắc Phàm lớn tiếng ồn ào, “Nhan Tiểu Đao!”
“A?”
Tiết Bắc Phàm ồn ào đến nỗi cả đội ngũ đón dâu phía trước cùng mọi người trên phố đều nghe được, “Ta đến cưới Nhan Tiểu Đao đây!”
Tiểu Đao đỏ mặt tựa vào vai hắn, nhìn thấy Hách Kim Phong đằng trước đang đỡ tân nương tử ra khỏi kiệu, còn có Trọng Hoa đang dìu Hiểu Nguyệt cầm theo một rổ mứt quả to, mọi người nhìn thấy liền chạy tới bên cạnh hai người bọn họ, cười đến mỹ mãn hạnh phúc. Tiểu Đao ngẩng đầu nhìn hồng tán của mình, lại nhìn sang Tiết Bắc Phàm đang mỉm cười nhìn nàng. . . . Thật đúng là rất linh nghiệm!
.
oOo
HOÀN CHÍNH VĂN
Chú thích:
[1] nhị thập tứ hiếu: Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
24 tấm gương
Ngu Thuấn (虞舜): hiếu cảm động trời
Lưu Hằng (刘恆, tức Hán Văn Đế): người con nếm thuốc
Tăng Sâm (曾参): mẹ cắn ngón tay, tim con đau xót
Mẫn Tổn (闵损): nghe lời mẹ với quần áo đơn giản
Trọng Do (仲由): vác gạo nuôi cha mẹ
Đổng Vĩnh (董永): bán thân chôn cha
Đàm Tử (郯子): cho cha mẹ bú sữa hươu
Giang Cách (江革): làm thuê nuôi mẹ
Lục Tích (陆绩): giấu quýt cho mẹ
Đường phu nhân: (唐夫人) cho mẹ chồng bú sữa
Ngô Mãnh (吳猛): cho muỗi hút máu
Vương Tường (王祥): nằm trên băng chờ cá chép
Quách Cự (郭巨): chôn con cho mẹ
Dương Hương (杨香): giết hổ cứu cha
Châu Thọ Xương (朱寿昌): bỏ chức quan tìm mẹ
Dữu Kiềm Lâu (庾黔娄): nếm phân lo âu
Lão Lai tử (老莱子): đùa giỡn làm vui cha mẹ
Thái Thuận (蔡顺): nhặt dâu cho mẹ
Hoàng Hương (黄香): quạt gối ấm chăn
Khương Thi (姜诗): suối chảy cá nhảy
Vương Bầu (王裒): nghe sấm, khóc mộ
Đinh Lan (丁兰): khắc gỗ thờ cha mẹ
Mạnh Tông (孟宗): khóc đến khi măng mọc
Hoàng Đình Kiên (黄庭坚): rửa sạch cái bô đi tiểu của mẹ
(trích theo Wikipedia)
[2] “sau đó lại quay sang tìm đến gian hàng mứt quả mua mứt cho Hiểu Nguyệt, nhưng tìm mãi chẳng thấy gian nào còn bán”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...