Giang Hồ Bá Giả, Hồ Thiên Linh Kì

Chói quá.

Lương Nhan mở mắt. Nhưng vừa mở ra, đã thấy phía trước một bờ ngực rộng. Bản thân đang nằm trong lòng của Khánh Nhã.

Nến đã tắt hết nhưng cả phòng vẫn sáng trưng. Hình như trời đã sáng.

Nằm trong vòng tay, Lương Nhan nghe rất rõ nhịp thở của Khánh Nhã, rất đều, rất nhịp nhàng. Cái âm thanh đó khiến hai mí mắt trĩu nặng.

Không được.

Chống chọi với cơn buồn ngu đang kéo đến, Lương Nhan cảm thấy mình còn có việc phải làm. Ngày hôm qua chợt trở lại, Lương Nhan bật dậy.

-La Khẩn...

Sau đó, chuyện gì đã xảy ra? Khánh Nhã đã nói sẽ không tổn hại họ. Tuy biết Thánh Đế không hai lời nhưng...

Tất cả những gì đã làm, đã bỏ ra đều trở nên vô nghĩa.

Lương Nhan kéo chăn ra, cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối. Nhưng nhờ suy nghĩ phải đưa tất cả mọi người trở lại cố hương, mà Lương Nhan vẫn còn đủ sức tiếp tục, không bỏ cuộc.

Từ đây, cuộc chiến với Khiết Đan sẽ thật sự bắt đầu, nên không thể để một ai phải mất mạng oan uổng, và phải đưa mọi người trở về bình an. Nghĩ tới đó, Lương Nhan nắm chặt tay lại.

-Vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút đi.

Lương Nhan dùng hai tay đẩy tay Khánh Nhã đang quàng qua người mình, kéo xuống. Khánh Nhã mở một mắt, mặt đầy bất mãng.

-Chuyện gì?

-La Khẩn thế nào?

-Đã nhốt chung với những người bị bắt trong một gian phòng, ta đã ra lệnh phải đối xử tử tế.

-Họ vẫn còn sống.

-Đương nhiên.


Rồi không để nói gì thêm, Khánh Nhã kéo Lương Nhan vào lòng, nhanh chóng ôm thật chặt.

Nghe tin mọi người bình yên, Lương Nhan thở phảo rồi khép mắt lại.

Lần tiếp theo, điều khiến Lương Nhan thức giấc chính là những tiếng lao xao bên ngoài. Qua lớp màn mỏng, thị quan và cung nữ đang đứng hầu, chờ cả hai thức dậy. Thị quan sẽ hầu Khánh Nhã, còn bản thân Lương Nhan lại do các cung nữ chăm sóc. Lương Nhan vô cùng thắc mắc về sự phân biệt đó.

-Không còn cách nào khác, dậy thôi.

Khánh Nhã cũng đã thức giấc, bỏ Lương Nhan ra, ngồi dậy, vươn vai. Thấy vậy, một thị quan bước tới.

-Bẩm, bệ hạ đã dậy?

-Ừ, dậy rồi.

Hai bên rèm liền được vén lên. Mỗi sáng, Lương Nhan ghét nhất là lúc này. Đại khái, mỗi lần xong chuyện, cả hai đều ngủ luôn. Cậu cũng không muốn để mọi người thấy những vết đỏ mà Khánh Nhã đã để lại khắp toàn thân. Nhưng cũng không thể nói "không", nên vẫn luôn nhẫn nhịn.

Nhưng sáng nay, cả hai đều mặc dạ phục, Lương Nhan cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Có lẽ sau khi uống thuốc, trong lúc say ngủ, cung nữ đã giúp thay đồ.

Khánh Nhã ở tại tẩm thất thay đổi y phục. Trong khi đó, Lương Nhan lại được dẫn qua phòng bên cạnh, rửa mặt, trang điểm. Và dĩ nhiên, như mọi ngay, vẫn bị hóa trang thành một giai nhân diễm lệ.

Lương Nhan vừa thở dài, vừa ngoan ngoãn ngồi im cho các cung nữ tô vẽ lên mặt mình. Và rồi một cung nữ tiến đến, đỡ Lương Nhan đứng dậy, bạch ngọc được đeo vào thắt lưng, trang điểm đã xong.

Tuy đã nói tự bản thân có thể đi được nhưng vì là lễ tiết nên Lương Nhan vẫn phải đặt tay lên tay tổng quản, được dẫn đi vào tẩm thất của Khánh Nhã. Trong lúc đi, nếu bước chân hơi lớn hay phát ra tiếng động, tổng quản lập tức nhắc nhở. Bước chân phải nhỏ, ưu nhã, dáng người phải khép nép, là những điều được hướng dẫn. Chính vì vậy, Lương Nhan vẫn hay bị đau hông, nếu không chân cứ vướng vào váy áo, loạng choạng không vững.

Cung cách của các cung nữ, những váy áo, trâm ngọc đều là cực phẩm, chỉ dành cho chính phi chứ không phải là một phi tần bình thường. Nhưng bản thân là nam nhân, dù được đối xử như một bậc mẫu nghi thiên hạ cũng không phải là điều sung sướng gì.

Có lần, Lương Nha hỏi về chính phi của Thánh Đế thì được đáp lại là không có. Vừa nghe thấy thật sự rất đáng tiếc. Công chúa Đột Huyết hoàn toàn có đủ tư cách để làm chính phi, nhưng Liêu Á vẫn chỉ mới mười tuổi. Lương Nhan không nữ đem tiểu muội vốn còn rất ngây thơ, khờ dại làm vật trao đổi trong một cuộc hôn nhân chính trị.

-Hôm nay khanh cũng rất đẹp.

Vừa nghe, Lương Nhan khẽ chau mày. Mỗi ngày đều là những lời giống nhau, một nam nhân giải gái thì có gì là đẹp chứ. Vì nghĩ là bị chế giễu nên Lương Nhan không buồn đáp lại.

Sau khi thay đồ xong sẽ dùng cơm sáng, nhưng Lương Nhan không có tâm trạng để ăn. Đẩy tay tổng quản ra, Lương Nhan liền đến bên cạnh Khánh Nhã.

-Xem như ta xin ngài, đừng lảng tránh nữa, ta muốn gặp họ, muốn được thấy họ bình an, hãy cho ta gặp họ.


-Trẫm đã nói họ không sao. Khanh nghi ngờ lời ta ư? Tất cả mọi việc đều để sau khi ăn xong. Trẫm không ra những quyết định quan trọng với cái bụng rỗng.

Biết dù có nói gì thêm cũng vô ích nên Lương Nhan đành theo Khánh Nhã đến ngự thiện phòng. Từng món, từng món được dâng lên, toàn là những cao lương mỹ vị nhưng Lương Nhan hầu như không ăn gì cả, chỉ gắp từng chút cho vào chén. Thấy thế, Khánh Nhã làm ra vẻ không còn cách nào khác, ra lệnh dọn xuống, rồi quay qua thị thần bên cạnh.

-Mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?

-Bẩm, đã xong, họ đang đợi.

Là chuyện của nhóm người La Khẩn.

Lương Nhan thầm nghĩ, tâm trạng liền thay đổi, quan sát biểu hiện trên mặt Khánh Nhã để tim xem chút manh mối liên quan đến an nguy của thuộc hạ. Dù gì người bị bắt là ái đồng của Thánh Đế, không có chuyện không bị hình phạt nào, chỉ hy vọng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

-Sao vậy? Mặt trẫm dính gì hả?

Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ đang hướng về mình, Khánh Nhã liền trêu chọc.

-Không, không dính gì hết.

Lương Nhan không nghĩ gì mà thành thật trả lời.

-Vậy tức là khanh thích gương mặt trẫm nên nhìn đúng không?

"Còn lâu mới có chuyện đó"

Nếu có thể thét lên như vậy, tâm trạng sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng Lương Nhan biết Khánh Nhã hiểu rõ tâm trạng của mình nên cố nén giọng.

-Không, gương mặt ta thích khác rất nhiều.

Tất cả những người đang đứng xung quanh đều xanh mặt, nín thở. Chắc bởi họ nghĩ Thánh Đế của vương triều đang bị xen như một tên ngốc. Nhưng Lương Nhan lại nghĩ một nam nhân lại thích gương mặt của một nam nhân khác là chuyện hết sức ngu ngốc nên đã trả lời như thế.

-Thật đáng tiếc. Trẫm lại rất thích gương mặt của khanh, ôm cũng rất đã, có lẽ nên nói là cực thượng quý phi.

Vừa phất tay ngăn thị quan đang đứng, Khánh Nhã từ tốn trả lời. Và câu trả lời đó đã khiến Lương Nhan nghiến răng. Đây chắc chắn là vì muốn trả đũa lại câu nói khi nãy. Lần đầu tiên Khánh Nhã nhắc đến chuyện ban đêm trước mọi người. Tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng rõ ràng là không thích câu trả lời của Lương Nhan.


Nhưng lúc này không thể làm phật ý Khánh Nhã, vì an nguy của thuộc hạ. Khánh Nhã đã có ý định sẽ để Lương Nhan gặp họ, chỉ là vấn đề thời gian. Khi gặp rồi, Lương Nhan định sẽ xin tha cho tất cả.

Thấy Lương Nhan không có phản ứng gì trước lời chọc ghẹo của mình, Khánh Nhã đứng lên, có vẻ chán nản. Thị quan liền đi trước, dẫn cả hai vào một phòng khác, là chính đường, nơi lần đầu tiên Lương Nhan bước chân vào.

La Khẩn và những người khác đang ngồi đó, không bị trói, cũng không có vết thương nào. Thấy vậy, Lương Nhan khẽ thở phào.

-Điện hạ...

La Khẩn và những người khác nhìn Lương Nhan vô cùng ngạc nhiên. Đó cũng không phải chuyện lạ. Từ lúc đột nhập vào vương phủ đến nay, Lương Nhan chưa một lần có thể nói chuyện trực tiếp với họ.

Nhưng không cần phải nói, Lương Nhan cũng có thể hiểu suy nghĩ của La Khẩn bởi cả hai đã cùng nhau lớn lên, thân tình như anh em. Chính vì vậy, đối với Lương Nhan, cứu La Khẩn cũng tức là cứu chính mình.

Lương Nhan, lòng bồn chồn, đợi Khánh Nhã mở lời, khi chưa biết ý Thánh Đế, không thể nghĩ ra phương cách đối phó.

-Hôm qua, ngươi đã nói không có lệnh chủ tử, không thể nói bất cứ điều gì. Vậy hôm nay chủ tử ngươi ở đây, còn không mau khai báo.

Vừa nói, Khánh Nhã vừa chỉ tay về phía Lương Nhan. Theo đó, tất cả bá quan đều biết, vị ái thiếp vẫn ở bên cạnh Thánh Đế bấy lâu nay chính là thái tử Đột Huyết. Mọi ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía Lương Nhan, như muốn nói không thể tin một nam nhân lại có vẻ đẹp đó.

Không để ý mọi người đang nhìn mình, ánh mắt Lương Nhan hướng về phía Khánh Nhã. Không phải vì để che dấu mọi người mà bản thân bị bắt phải giả gái sao? Biết đâu gián điệp Khiết Đan cũng ở trong đây. Nếu vậy không phải sẽ khiến Khiết Đan tin rằng liên minh đã thành lập và mũi giáo chiến tranh sẽ hướng về phía Đột Huyết trước tiên. Nhưng sau đó, Hoa Vương Triều cũng không thể bình yên.

Nhưng vì không biết Khánh Nhã đang nghĩ gì nên Lương Nhan đành đi bước nào hay bước ấy, quay về phía La Khẩn gật đầu.

Thấy vậy, La Khẩn liền bẩm cáo tình hình của Đột Huyết.

-Nếu quý quốc tấn công Khiết Đan, bản quốc cũng ngay lập tức phối hợp. Như thế, quân lực Khiết Đan sẽ chia năm sẻ bảy.

Nói xong, La Khẩn im lặng.

Bá quan nghe xong, mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau, chờ đợi lời của Thánh Đế.

Chính đường trở nên tĩnh lặng. Lòng Lương Nhan nhấp nháy một hi vọng. Khánh Nhã nhìn mọi người một lượt rồi nói.

-Ta chấp nhận liên minh.

Chính đường vang lên những tiếng thở dài của bá quan, và tiếng thở phào nhẹ nhõm của Lương Nhan và thuộc hạ.

Theo luật, Thánh Đế không thể tùy tiện tham chính. Điều đó thể hiện sự tín nhiệm đối với hoàng đế. Nhưng Khánh Nhã đã phạm vào điều cấm kị đó, bá quan lại phải đau đầu tìm cách giải quyết. Nhưng đối với Lương Nhan, quyết định này thật khó tin.

-Nhưng, chuyện này...ổn chứ?

Lương Nhan, nhớ lại những lời trong đêm đầu tiên, lắp bắp nói không rõ lời.


-Ừ, trẫm đã quyết định.

Sau đó, lại bắt đầu bàn bạc cụ thể về việc liên minh. Đến khi chuyện cần một sứ giả về Đột Huyết được đưa ra, Khánh Nhã liền nói.

-Lương Nhan phải ở lại.

Điều kiện đầu tiên được đưa ra, Lương Nhan gật đầu. Và kết quả là La Khẩn sẽ trở về Đột Huyết.

Việc trở về không hề đơn giản, không chỉ có đường xa dịu vợi mà còn thích khách của Khiết Đan. Và người mà Lương Nhan có thể tin tưởng giao phó chỉ có La Khẩn.

-La Khẩn, nhờ ngươi. Mọi người đang đợi

La Khẩn gật đầu thật chắc chắn, đón nhận lệnh bài từ Khánh Nhã rồi vội ra ngoài. Mọi người cũng nối bước theo sau.

Thuộc hạ của Lương Nhan vừa rời khỏi, Khánh Nhã quay qua bá quan.

-Bây giờ nên nói sao với hoàng đế nhỉ?

-Có phải bệ hạ muốn thay đổi?

-Trẫm vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó. Nhưng không muốn kéo dài cuộc chiến này nữa. Chính bá tánh của trẫm đã lập hoàng đế.

Tuy Thánh Đế đã đến ải quan nhưng Hoàng đế lấy lí do quan sự bận rộn không thể đến bái kiến. Điều này khiến bá quan không vui.

-Nên phải tìm ra một cách gì đó.

Nói xong, Khánh Nhã liền cho bá quan lui ra ngoài.

Trên đường từ chính đường trở về tẩm thất, Lương Nhan có muôn vạn điều muốn hỏi nhưng nếu đã nói ra chắc chắn không thể dừng lại nên cố kìm nén. Khi vào phòng, vừa mở miệng định hỏi thì đã bị chặn lại.

-Khanh đã thấy tất cả. Cho đến lúc sứ giả quay lại, trẫm sẽ không nói gì về liên minh. Bây giờ, mau thay đồ, chúng ta sẽ ra tiền tuyến. Với quần áo này, trẫm nghĩ khanh không thể leo lên ngựa.

Tiền tuyến...

Trong lúc lòng đầy nghi vấn, một nhóm cung nữ đã bước đến, lần lượt tháo gỡ những trang sức, y phục trên người, và một trang phục khác được đưa đến, là chinh y. Đó là trang phục dùng để chiến đấu, rất gọn gàng, thoải mái. Lương Nhan nhìn bộ y phục mới, tâm trạng vô cùng hưng phấn.

___________________________________

Chú thích:

-Chính phi: nói đơn giản là hoàng hậu, nhưng trong truyện lại có cả Thánh Đế và Hoàng đế nên để phân biệt, tui giữ nguyên chữ "chính phi" của tác giả. Trong truyện của Nhật, người ta thường dùng chính phi, dù đó là lấy bối cảnh Trung Quốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui