Editor: Vện
Đêm thu oi bức, Chu Du Tôn Sách người ướt mồ hôi. Tôn Sách đóng cửa phòng, Chu Du đứng ngoài một lát, lại nói, “Bá Phù, nghe ta một lần đi.”
Bên trong không nói gì, Chu Du thở dài, tóc bết vào cổ, biết lúc này Tôn Sách vô cùng bực bội.
“Kỳ thực ta muốn huynh chờ ta, nổi nóng với ta.” Chu Du nói, “Đánh một trận rồi lại cười đùa. Vu Cát… huynh nghĩ lại đi, giết hắn có lợi gì chứ? Liệu trời có đổ mưa không?”
Chu Du trầm mặc một hồi, xoay người đi.
Hơn nửa đêm, Ngô Quận nóng như cái lồng hấp, bầu trời u ám nặng nề. Chu Du từ trên giường ngồi dậy, rời phủ Thái thú, đến đại lao.
“Chu hộ quân.” Lính gác khom người gọi.
Chu Du giơ tay, bảo bọn họ tạm thời tránh đi. Vào hành lang phòng giam, trong nhà lao sáng ánh đuốc, Vu Cát ngồi trong góc, lười biếng bắt rận.
Chu Du, “Tại sao còn quay lại?”
“Chữa bệnh cứu người.” Vu Cát thản nhiên nói, “Không thể không về, ta không có lòng dạ sắt đá thờ ơ nhìn dân chúng chết oan như ngươi.”
Chu Du quỳ xuống dập đầu với Vu Cát, nói, “Ta thay dân chúng trong thành tạ ơn cứu mạng của đạo trưởng.”
Vu Cát đứng dậy nói, “Đi nhanh đi, thừa lúc còn kịp.”
Chu Du rùng mình.
Dưới ánh lửa tù mù, Chu Du do dự, Vu Cát lại nói, “Hổ Giang Đông sát nghiệp đầy mình, chỉ sợ không được chết yên lành.”
“Đạo trưởng nặng lời rồi.” Chu Du nói, “Mệnh đã an bài, Công Cẩn không quan tâm, là người ai mà không chết, thế thì đã sao?”
“Vậy chứ ngươi cứu ta làm gì?” Vu Cát ngoáy lỗ tai, cười nói.
“Đạo trưởng trừ ôn dịch.” Chu Du đáp, “Cũng không phải người loan tin đồn, dĩ nhiên phải cứu.”
Chu Du lấy chìa khoá mở cửa phòng giam, làm tư thế mời.
Vu Cát nói, “Hộ quân, hãy nghe ta một lời, ngươi rời khỏi đây đi.”
“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
Chu Du nhướn mày, không hiểu, đang định hỏi, Vu Cát lại cười hỏi, “Trước lúc vào ngươi có nhìn xem có ai ngoài nhà lao không?”
Chu Du xoay người leo từng bậc thang. Trời lờ mờ sáng, trên lá cây đọng một lớp sương sớm. Dưới ánh nắng yếu ớt, một người đứng dưới tàng cây, mặt mày hung ác, chính là Tôn Sách.
“Ta biết đệ sẽ đến đây.” Tôn Sách lạnh lùng nói, “Bây giờ trong cái phủ này chẳng còn ai để ta vào mắt nữa rồi.”
Chu Du cúi đầu, buông tay im lặng.
Mặt trời lên cao, ngoài chợ nhốn nháo, vệ binh của Tôn Sách trói Vu Cát áp giải đến phía Đông chợ.
“Nghe kỹ cho ta!” Tôn Sách quát lên, “Chém tên tà đạo này trời sẽ mưa, xem các ngươi có tin hay không!”
Dân chúng toàn thành đổ đến, sợ hãi không dám hó hé tiếng nào, Chu Du bị chặn bên ngoài, cũng không dám nhìn. Vu Cát cười nói, “Tôn Bá Phù, vận mệnh ngươi trắc trở, ắt phải gặp số kiếp này, chỉ thương cho những ai một lòng theo ngươi, cả đời lang bạt không chốn về. Hãy nghe ta, mau giải tán binh mã, cáo lão về quê, đó mới là đường ngay.”
Tôn Sách quát tháo giữa chợ, tiếng roi chan chát. Chu Du xoay đi, không đành lòng nhìn. Lát sau, đằng xa nổi ba hồi trống, có ai ngã xuống chấn động đất trời, mấy vạn bách tính hoảng sợ la lên.
Chu Du nhắm mắt, toàn thân run rẩy, thở dài một hơi.
Chiều hôm đó, trời vẫn khô hạn, không một giọt mưa, ngay cả phủ Thái thú cũng phải húp cháo thay cơm.
Tôn Sách ngồi uống rượu một mình trong sảnh, lúc Chu Du đi ngang qua, nghe tiếng bầu rượu chén trà đổ vỡ đầy đất.
Tôn Sách mệt mỏi không chịu nổi, dựa hành lang, mở to đôi mắt vằn tơ máu, lờ đờ nhìn lên không trung.
Tào Phi đến từ biệt Chu Du.
“Y nói sao?” Chu Du hỏi.
Tào Phi đáp, “Chủ công của huynh nói không thể phái binh, hiện giờ thiếu quân lương, còn chịu đói nữa sẽ nổi loạn. Bên cha ta cũng không yên ổn, cần ta trở lại.”
Tôn Quyền cũng đi cùng Tào Phi, Tôn Quyền nói, “Ta muốn theo Tử Hoàn đến huyện Bái.”
“Không được!” Chu Du nói, “Đệ phải ở đây.”
Tôn Quyền lưu luyến chia tay Tào Phi. Chu Du đi một vòng phủ, phần đông các mưu sĩ không có mặt, chỉ có Trương Chiêu ở lại xử lý quân vụ, Lỗ Túc trong sân cho cá ăn.
“Muốn đi chưa?” Lỗ Túc nhìn Chu Du, hỏi.
Chu Du nói, “Không đi, trừ khi y đuổi ta, các mưu sĩ khác đâu?”
Lỗ Túc nói, “Đại hạn như vậy, trong thành sắp ăn thịt người rồi, bên Tào Tháo cũng đánh rất khó khăn. Hôm nay chủ công nói mọi người tản đi trước, tự tìm đường sống, giờ chỉ còn ngươi, ta, Tử Bố huynh và Lã Mông ở lại thôi.”
Chu Du thở dài một hơi, Tôn Quyền tiễn Tào Phi xong quay lại.
“Công Cẩn ca.”
Tôn Quyền vừa mở miệng đã bị Chu Du chặn đầu.
“Hiện tại không được đi đâu hết.” Chu Du nói, “Phải ở lại huyện Ngô, ở lại bên cạnh anh đệ, y không đi thì không ai được đi.”
Tôn Quyền đành gật đầu, nói, “Định về nhà thăm mẹ.”
“Huyện Thư cũng được.” Chu Du an ủi, “Qua xem anh đệ đi.”
“Đừng đi.” Lỗ Túc nói, “Tâm trạng y không tốt, đang uống rượu.”
Chu Du, “Lại làm sao nữa?”
Lỗ Túc nói, “Hôm qua có tin từ Hạ Bi, Lữ Bố phái người cầu viện binh, Tào Tháo đánh Từ Châu, Lữ Bố không địch lại bỏ chạy, Tào Phi nhận tin đó mới đi đấy.”
Chu Du buông công văn trong tay, đi qua hành lang, đến trước đại sảnh. Phi Vũ nhảy loi choi qua mấy vò rượu cạn đáy lăn lóc dưới đất, Tôn Sách dựa cột, nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại.
“Lữ Bố chết rồi.” Tôn Sách nói.
Chu Du nghe như sét bổ xuống đầu, khom người nhặt mảnh vải rơi dưới đất, là huyết thư cầu cứu của Lữ Bố.
“Phi Vũ ở lại doanh trại quân Tào.” Tôn Sách nói, “Lữ Bố phá vây lao ra nhưng không thành công, bị ép lùi về, ba ngày trước bị thuộc hạ bán đứng, cuối cùng bị Tào Tháo chém đầu.”
Tôn Sách giẫm nát một vò rượu.
“Đệ nói xem, liệu có ngày ta cũng có kết cục giống vậy phải không?” Tôn Sách uể oải nói, “Đi cả rồi, đi hết rồi… Đệ cũng đi đi.”
“Đứng lên.” Chu Du xách cổ áo Tôn Sách, “Đứng lên!”
Tôn Sách thất tha thất thểu, bị ném vào vườn hoa, Chu Du nói, “Huynh chỉ có chút chí khí đó thôi à?”
“Đệ đừng đánh ta.” Tôn Sách mạnh miệng nói, “Đánh gục ta, dân trong thành nổi dậy, đệ không cản nổi đâu!”
Chu Du giơ nắm đấm tính nện vào mặt Tôn Sách, muốn đánh cho y tỉnh ra, bầu trời đột nhiên nổ ầm một tiếng, hai người ngây ngẩn.
Chu Du ngẩng đầu, đám mây sét phía chân trời cuồn cuộn kéo đến, ánh chớp lóe liên hồi, bất tri bất giác thả Tôn Sách ra.
Trong khoảnh khắc, mưa lớn tầm tã giáng xuống, hai người ướt như chuột, một khắc đó, tiếng hoan hô toàn thành vang tận trời cao! Mưa càng lúc càng lớn, cứ như xả hết nước tích trữ một năm qua! Sấm vang chớp giật, đâu đâu cũng là tiếng reo mừng.
Trăm họ Ngô Quận quỳ xuống bật khóc, đất trời trắng xóa một màu. Chu Du bị mưa xối tơi tả, hắn lại cười, phá lên cười, kích động khó kiềm, muốn đến ôm Tôn Sách, dưới cơn mưa, Tôn Sách nói một câu.
Chu Du nhất thời ngơ ngác, còn tưởng mình nghe lầm.
“Đệ nên nhận tội đi.” Tôn Sách cười nói, “Đệ đã nói gì, quên rồi sao?”
Ba ngày sau, mưa nhỏ dần, toàn Ngô Quận vươn mình sống dậy từ bờ vực cái chết, cổng thành mở, bên Thái Hồ bắt đầu gặt lúa, Tôn Sách mở kho lương, phát hết số lương thực tích trữ chẳng còn bao nhiêu. Trời lại đổ mưa, cũng may không gây ngập úng, hệ thống chống lụt của Ngô Quận cực kỳ kiên cố, phần lớn nước đều dẫn về Thái Hồ.
Phủ Thái thú khôi phục khung cảnh năm xưa, chỉ có một người không còn như cũ, là Chu Du.
“Đệ tâm phục khẩu phục chưa?” Tôn Sách cười hỏi.
Chu Du gật đầu.
Các mưu sĩ trong đại sảnh ai nấy vẻ mặt nghiêm trọng.
“Tội có thể miễn.” Tôn Sách nói, “Đệ cai quản Đan Dương cho ta, mấy ngày nữa lên đường.”
Một buổi chiều ba ngày sau, Ngô Quận tươi tốt phồn vinh, ngoài thành đất bùn ẩm ướt, mang theo hơi thở của sự sống, dân trong thành ùa ra ngoài cày ruộng. Chân trời rạng sắc đỏ, Chu Du quay đầu lại, trong mắt phản chiếu một màu đỏ thẫm như Xích Bích rực lửa.
Hắn cứ nghĩ sẽ có một người đứng trên tường thành nhìn theo hắn, nhưng lại không có.
Lỗ Túc dắt ngựa, tiễn hắn ra ngoài thành, Chu Du nói, “Đến đây được rồi.”
Lỗ Túc nói, “Đêm qua y nói chuyện với Trương Tử Bố.”
“Nói gì ta?” Chu Du không để ý thu cương ngựa, nhìn cây phong ven đường.
Lỗ Túc đáp, “Y nói ngươi sẽ không làm quan, cho ngươi đi. Cũng tốt, hai ngươi nghỉ ngơi một thời gian đi, đừng ầm ĩ nữa.”
“Ta sẽ không làm quan.” Chu Du thản nhiên nói, “Không chỉ không làm quan, cũng chẳng màng đối nhân xử thế nữa.”
Lỗ Túc nhoẻn cười, “Dù gì y cũng là chủ công, ngươi xem, lúc trước ta đã nói rồi, giờ đã hiểu chưa?”
Chu Du nói, “Y muốn một thần tử trung thành tuyệt đối chứ không phải một kẻ luôn đối đầu, làm trái ý y, ta không làm được.”
“Đừng bướng như vậy.” Lỗ Túc nói, “Y nói gì thì ngươi cứ làm đó đi. Y nói sai ngươi cũng phải nghe. Bộ trong lòng y không biết đó là sai sao? Y biết rõ hơn bất cứ ai, ngươi cần gì phải bận tâm?”
“Đi đây.” Chu Du nói, “Đi nhậm chức.”
“Thuận buồm xuôi gió.” Lỗ Túc nói.
Chu Du mang theo chưa đến bốn trăm người, đi về hướng Tây, tiến vào rừng phong rậm rạp.
Thu qua đông đến, Thái thú Đan Dương từ chức, ngày đầu đến Đan Dương, Chu Du đã được quan viên toàn thành nghênh đón, dâng công văn bổ nhiệm.
“Viết lúc nào?” Chu Du đổi áo choàng, hỏi.
“Bẩm Thái thú đại nhân…” Thuộc hạ cung kính thưa, “Lúc Tôn tướng quân tiến đánh Thọ Xuân đã viết sẵn công văn.”
Chu Du, “Lui ra hết đi.”
Thuộc hạ rút xuống, Chu Du sửa ống tay áo, nhìn thư ủy nhiệm trong thư phòng yên ắng, suy nghĩ đến xuất thần, trên phong bì đóng con dấu của Phá lỗ tướng quân đỏ sẫm như máu.
“Đã bảo rồi.” Chu Du thuận miệng nói, “Xem ta như thằng ngốc à?”
Chu Thượng đã cáo lão về quê, Chu Du nhận trọng trách cai quản Đan Dương, trên thực tế, thành này được Chu Thượng trông giữ nhiều năm, tất cả đã đi vào quỹ đạo, không tới lượt hắn bận tâm, chỉ cần không khuấy động nội loạn là được. So với Ngô Quận đói đến mức da bụng dính da lưng, Đan Dương vẫn còn dư gạo và mì, Chu Du trích một phần lương thực trợ giúp Tôn Sách ở huyện Ngô, mấy ngày liền không được hồi đáp, cuối cùng đành phái một tiểu binh đến báo cho chủ công biết để còn bàn giao.
Người đưa tin đi một chuyến, lúc về mang theo một cây đàn Chu Du bỏ quên, bảo là chủ công sai Lỗ Túc tìm ra, phải giao tận tay Chu thái thú.
Huyện Ngô không có tin tức gì, song có người từ Thọ Xuân đến, chính là Hoàng Cái. Chu Du đang đánh đàn trong phòng, biết ý của Tôn Sách, bắt hắn phải nghỉ ngơi, gảy đàn uống rượu, không suy nghĩ, không ưu phiền.
“Đoán trước sẽ có người đến trấn thủ Đan Dương, không ngờ lại là ngươi.” Hoàng Cái ngồi trước bàn, hỏi, “Nghe nói sống bên huyện Ngô không suôn sẻ hả?”
“Bị áp chế.” Chu Du nói, “Ta bị đuổi đi đấy.”
“Hả? Tại sao?” Hoàng Cái hỏi.
Chu Du cười cười, tiện tay lau bụi trên đàn, đáp, “Xử lý vượt quyền, tiền trảm hậu tấu, trái ý chủ công, gây cảnh lầm than, nếu không lưu đày ta, chỉ e các mưu sĩ cùng bách tính sẽ không để yên.”
Hoàng Cái cười gằn, không mấy đồng tình, lại nói, “Tào Tháo lại phái người đến Thọ Xuân, lúc trước ngươi đã bàn với chủ công, sau khi diệt Viên Thuật thì giúp gã đẩy ngã Viên Thiệu, có việc này không?”
“Có.” Chu Du nói, “Nhưng chủ công đổi ý rồi.”
Hoàng Cái nói, “Trung Nguyên mưa to mấy ngày liền, đường sá lầy lội, Viên Bản Sơ và Tào Mạnh Đức điều binh muốn quyết chiến ở Quan Độ, hai quân đối đầu nhiều ngày, Viên Thiệu huy động hết mười vạn tinh binh, cất lương thảo ở Ô Sào. Tào Mạnh Đức đã ba lần phái người đưa tin cầu viện quân ta, nhờ ta dẫn quân tập kích Ô Sào.”
“Quân Thọ Xuân chưa đến ba nghìn.” Hoàng Cái nói, “Không có lính, ngươi tự liệu mà làm.”
Chu Du thở dài, nói, “Đan Dương cũng chỉ có một nghìn sáu trăm lính, tướng quân bảo ta lấy binh ở đâu đây? Bá Phù đã nói không phái binh trợ giúp, ta có cách nào chứ?”
Hoàng Cái nheo mắt, nói, “Ban đầu là ngươi giao dịch với Tào Mạnh Đức, chủ công về Thọ Xuân xuất binh đánh Viên Thiệu, bây giờ lật lọng nuốt lời, người trong thiên hạ sẽ nói chủ công thế nào?”
“Về tình hay về lý…” Chu Du nói, “Đều phải xuất binh giúp đỡ, chúng ta có giao tình với Mạnh Đức huynh, huống hồ, nếu không xuất binh, sau khi Viên Thiệu đánh bại Tào Tháo, việc tiếp theo chính là dẫn binh quay lại san bằng Ngô Quận.”
“Nhưng ta nói mà y không nghe.” Chu Du nói, “Y gạt bỏ mọi ý kiến của ta.”
Hoàng Cái nói, “Như vậy mỗi một bước tiến đều có hậu quả tương ứng, ngươi phải nghĩ cho kỹ.”
Chu Du hít sâu một hơi, không trả lời.
Hoàng Cái lại tiếp, “Tướng bên ngoài có thể không nhận quân lệnh, ngươi đâu phải không biết.”
Chu Du biết rõ ràng là kế khích tướng, dù không trúng kế nhưng nghe xong vẫn khó nén cơn giận. Hoàng Cái uống trà, đứng lên nói, “Mượn lương thảo.”
“Cần bao nhiêu.” Chu Du nói, “Ta viết cho tướng quân tờ lệnh, phái người đến kho lương nhận đi.”
Muốn xuất lương bắt buộc phải xin chỉ thị của Tôn Sách bên Ngô Quận, những người khác không dám trái lệnh, nhưng Chu Du thì dám, hắn viết giấy cho Hoàng Cái, hẹn mùa lúa đầu xuân năm sau trả.
Hoàng Cái để lại một phong thư, là do Tào Tháo tự tay viết.
Chu Du nhìn một hồi, nhớ tới Lữ Bố đã bị Tào Tháo chém đầu, nửa ngày không thốt nên lời.
Hắn vẫn nhớ ngày hôm đó, Lữ Bố dẫn quân đuổi bắt bọn họ, gặp phải binh mã của Triệu Vân dưới Hàm Cốc Quan. Mới qua mấy năm mà đã cảnh còn người mất.
Hắn ngờ ngợ biết vì sao Tôn Sách không xuất binh, tính ra Lữ Bố có ơn cứu mạng bọn họ, đã xin thiên tử phê chuẩn phong Tôn Sách làm Phá lỗ tướng quân. Núi cao phải ngưỡng mộ, mặc dù lập trường đối nghịch, nhưng cha con Tôn Kiên Tôn Sách vẫn rất mực tôn trọng Lữ Bố.
Bây giờ Tào Tháo giết Lữ Bố, Tôn Sách sao có thể bỏ qua? Không bắt con trai gã đền mạng cho Lữ Bố đã là nhân từ lắm rồi. Hoàng Cái vừa đi, Tôn Quyền liền đến.
Chu Du không ngờ Tôn Quyền một mình chạy đến, không kịp trở tay.
“Anh đệ nói sao?” Chu Du thấy người từ huyện Ngô, không nhịn được mà bàng hoàng.
“Chả nói gì hết.” Tôn Quyền nói, “Công Cẩn đại ca, ta đến vì Tử Hoàn.”
Tôn Quyền mang theo một phong thư, lúc này Chu Du vẫn chưa tìm ra cách. Quân của Tào Tháo đang rơi xuống thế yếu, trong trận Quan Độ có thể xem như toàn bại, không thể cứu vãn được nữa. Viên Thiệu thế lớn, nếu cứ lần lữa không đột kích hậu phương, chỉ sợ Tào Tháo sẽ trở thành lịch sử.
Tào Phi bị dồn vào đường cùng, vội gửi thư cầu cứu Tôn Quyền, lần này Tào Phi thông minh, bỏ qua Tôn Sách, trực tiếp bảo Tôn Quyền mang thư đi tìm Chu Du.
“Nếu Viên Thiệu thắng…” Tôn Quyền nói, “Bước kế tiếp sẽ là tiến đánh Giang Đông, chúng ta sẽ gặp nguy.”
Không cần nói Chu Du cũng biết.
“Trong tay ta chỉ có một nghìn sáu trăm lính.” Chu Du nói, “Một mình điều động quân đội là cấm kỵ, đệ đã hỏi ý Tôn Sách chưa? Anh đệ có biết đệ đến Đan Dương không?”
“Y không biết.” Tôn Quyền đáp, “Ta lén chạy đi, huynh coi nè, ta còn trộm hổ phù của y nữa.”
Chu Du quả thực chào thua Tôn Quyền.
“Đệ sẽ bị y đập chết!” Chu Du nói.
Ngay lúc này, bên ngoài lại có người cầu kiến, là lính đưa tin Tào Tháo phái đến, còn mang theo linh cữu của Lữ Bố và một phong thư của Tào Tháo.
Chu Du cho người đặt linh cữu ngoài thành, hỏi tin đã truyền đến huyện Ngô chưa, lính đưa tin nói Tào Tháo bảo đưa linh cữu đến Đan Dương để Chu Du an bài.
Chu Du đọc thư trong phòng, chỉ thấy lệ máu rơi đầy, từng câu từng chữ tha thiết bi thương, cuối cùng lại đẩy cái chết của Lữ Bố lên đầu Lưu Bị, một chữ cũng không nhắc đến chuyện cầu viện kết đồng minh, Chu Du phái người đưa tin về huyện Ngô, đích thân ra khỏi thành tế bái.
Thương thay Lữ Bố một đời kiêu hùng, khi chết lại chẳng có một chốn an thân, Chu Du khóc rống trước quan tài, cùng Tôn Quyền quỳ lạy, tìm một mảnh đất chôn cất Lữ Bố, chờ sau này nhặt cốt đưa quan tài về Tịnh Châu.
“Chừng nào xuất binh?” Tôn Quyền hỏi.
“Không thể xuất binh.” Chu Du nói, “Nếu không anh đệ sẽ nổi giận, phải thương lượng với y đã.”
Tôn Quyền nói, “Y sẽ không đồng ý! Huynh không biết huyện Ngô bây giờ biến thành cái dạng gì đâu!”
“Thành thế nào?” Chu Du hỏi.
“Ai nói cũng không nghe.” Tôn Quyền đáp, “Mấy ngày trước còn giết người, Trương Chiêu khuyên không nổi, Lỗ Túc thì chả buồn khuyên.”
“Giết ai?” Chu Du lại hỏi.
Tôn Quyền không trả lời, Chu Du đoán hơn nửa là dân bản xứ Ngô Quận. Cuối cùng, Tôn Quyền nói, “Người không phục y cai quản Cối Kê.”
“Giết bao nhiêu?” Chu Du hỏi.
Đan Dương không hay biết gì, chắc đã bị phong tỏa tin tức. Tôn Quyền nói, “Tội liên đới, không biết giết bao nhiêu, nghe nói máu nhuộm đỏ bờ Thái Hồ.”
Trong đầu Chu Du nổ ầm một tiếng, nhất thời thấy trời đất quay cuồng, lại hỏi, “Tại sao chứ?”
Tôn Quyền, “Lỗ Tử Kính nói chắc là vì chuyện năm ngoái không thể mượn lương Cối Kê nên bắt cả nhà Lưu Diêu ra khai đao. Ta thì thấy y chỉ là tâm tình không tốt nên giết người thôi.”
Chu Du nói, “Để ta viết phong thư, đệ không được hấp tấp.”
Tôn Quyền, “Không xuất binh Tử Hoàn sẽ gặp nguy.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Chu Du lo lắng vào thư phòng, nhấc bút viết thư cho Tôn Sách, lúc định truyền tin lại phát hiện không có Phi Vũ. Sau khi rời huyện Ngô đến Đan Dương đã hơn ba tháng trôi qua, không mang theo Phi Vũ, Chu Du đành phải ra roi thúc ngựa, may mà hai chỗ không xa, phi nước đại một ngày là đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...