- Đừng cậy mạnh, sao tôi yên tâm để chị ở một mình ở khách sạn, cái nơi vàng thau lẫn lộn, huống gì vụ kiện ly hôn của chị và chồng chị còn chưa giải quyết xong, không chừng tên kia lại hại chị, chị ở lại chỗ tôi, có Trầm Linh ở đây, tên đó nhờ ai hạ Chú cũng không nổi.
- Kỷ Thư nháy mắt với Trầm Linh, Trầm Linh nhìn Nhan Hi Nhiễm một chút, gật đầu.
- Thế nhưng, dù sao đây cũng là ký túc xá sinh viên, không tiện lắm, tôi...!- Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư một chút, lại do dự hơn.
- Ai cho chị ở ký túc xá, ở bên ngoài tôi có nhà của mình, chẳng qua vẫn không ở, giờ qua đó ở cùng chị là được.
- Kỷ Thư kéo Nhan Hi Nhiễm: "Đi đi, để tôi an tâm mà suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm sao, hơn nữa trên người chị trúng Giáng Đầu, cũng phải tìm chỗ giải, chỗ này của tôi không giống chỗ Trầm Linh, không có người ngoài, họ đi học bất kỳ lúc nào cũng có thể trở về."
- Đi thôi, Giáng Đầu ở trên người chị càng lâu càng nguy, đến sào huyệt của Kỷ Thư trước.
- Trầm Linh phủi bụi trên người một cái, một mình đi trước.
Tiền trong tay Kỷ Thư thật nhiều, nhất định là phú bà rồi, hơn nữa tiền của người ngoại quốc rất dễ kiếm, Trầm Linh vừa vào căn nhà của Kỷ Thư thì âm thầm bùi ngùi.
Kỷ Thư mua một căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách ở gần trường học, tỉ mỉ trùng tu, thoạt nhìn rất tốt, chỉ là bản thân cô ít đến mà thôi.
- Chị qua đây.
- Trầm Linh đứng ở bên cạnh cái ghế trong phòng khách, bảo Nhan Hi Nhiễm đi tới ngồi xuống.
Nhan Hi Nhiễm ngoan ngoãn đi tới, ngồi xong.
Trầm Linh nhấc mí mắt Nhan Hi Nhiễm lên, kiểm tra mắt nàng, lại nhìn một chút phía sau tai nàng.
- Không phải Giáng Đầu thuật lợi hại gì, một phương pháp lấy mạng thông thường, rất dễ giải, yên tâm đi.
- Trầm Linh kiểm tra Nhan Hi Nhiễm xong rồi nói.
Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm đều thở phào nhẹ nhõm.
Năm ngón tay Trầm Linh đặt tại đỉnh đầu Nhan Hi Nhiễm, trong miệng niệm chú, ngón tay như đang kéo gì đó, nhỏ ra khỏi, phía dưới Nhan Hi Nhiễm bỗng nhiên đau nhức dữ dội cả người, mồ hôi lạnh ứa ra, nhịn không được giãy dụa, Kỷ Thư thấy thế, vội vàng đi tới gắt gao ôm lấy Nhan Hi Nhiễm.
Cô biết Trầm Linh đang nhổ Giáng Đầu thuật trên người nàng.
Giáng Đầu thuật khống chế đại não của trung khu thần kinh và cột sống người, mà Nhan Hi Nhiễm bởi vì đã trúng một thời gian, độc tố chú ngữ đều xâm nhập cốt tủy, cho nên rút ra thì đau như nhổ cột sống vậy.
- Chị ráng một chút, hết đau là xong rồi.
- Kỷ Thư đau lòng lau mồ hôi giúp Nhan Hi Nhiễm sắc mặt tái xanh, Nhan Hi Nhiễm đau đến cắn nát môi mình, nỗ lực không phát ra tiếng.
- Này, Trầm Linh, chị có thể nhanh hơn không? - Bây giờ Kỷ Thư nhìn không nổi nữa, đành giục Trầm Linh.
Trầm Linh cười xấu xa hai tiếng, cố sức lôi kéo, Nhan Hi Nhiễm tựa như mệt lả ngủ mê man, ngã xuống trong lòng Kỷ Thư, Kỷ Thư thu xếp cho nàng ngủ ở trên giường phòng ngủ chính.
Mới thấp giọng chất vấn Trầm Linh: "Vừa rồi chị cố tình nhổ chậm phải không?"
- Đừng cám ơn tôi, tôi chỉ muốn giúp hai người có cơ hội tiếp xúc thân mật, còn giúp em nhận rõ lòng mình.
- Trầm Linh cười gượng hai tiếng, không nghĩ ra lại bị lật tẩy dễ dàng như vậy: "Tôi còn có việc, đi trước, nếu chị ta có vấn đề thì tìm tôi." Nói thì chạy nhanh như chớp, để lại Kỷ Thư ở đó giậm chân.
Trầm Linh ra khỏi nhà Kỷ Thư, đi giữa dòng người trên con đường, nở nụ cười, Kỷ Thư rất ít khi không khống chế được như thế, có vẻ cô thực sự động lòng.
Bây giờ không phải là nên thông cảm cho chồng trước của Nhan Hi Nhiễm.
Kỷ Thư đứng ở bệ cửa sổ nhìn bóng lưng đi xa của Trầm Linh, thở dài, chưa nói đến chuyện cô và Nhan Hi Nhiễm về sau có thể ở bên nhau hay không, có thể Nhan Hi Nhiễm căn bản không có hứng thú với cô.
Hai người họ cứ miên man suy nghĩ như vậy.
Kỷ Thư đi tới bên người Nhan Hi Nhiễm, giúp nàng lau lau mồ hôi trên trán, thở dài: "Tôi không muốn kéo chị vào cuộc sống hỗn loạn của tôi."
- Kỷ Thư? - Nhan Hi Nhiễm chỉ tạm thời ngất đi, một hồi sau đã tỉnh dậy, cho nên Kỷ Thư và Trầm Linh đối thoại hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được một ít, mà nàng lại không phải kẻ ngốc, mặc dù bây giờ nỗi lòng hỗn độn, nhưng ít nhất cũng có năng lực phán đoán.
- Dậy rồi? Có thấy khó chịu không? - Kỷ Thư đi tới, đỡ Nhan Hi Nhiễm dậy, cầm gối đầu dựng thẳng lên để cho nàng dựa vào.
- Ổn, lúc nãy em nói chuyện với Trầm Linh vậy là có ý gì? - Nhan Hi Nhiễm mở to thật to đôi mắt đẹp nhìn Kỷ Thư.
- Không có gì.
- Kỷ Thư định tránh.
- Tôi và Trầm Linh tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng biết em ấy sẽ không nói tùy tiện với em, lời nói của em ấy có vẻ giỡn chơi, những hết bảy phần là thật.
Ý của em ấy là em đối với tôi...!- Nhan Hi Nhiễm lúng túng một chút, đột nhiên cảm giác hình như có chỗ nào đó không hợp lý.
- Có phải hay không cũng không quan trọng, tôi sẽ không dây dưa với chị, chị an tâm ở lại đây, chuyện khác để tôi giúp chị xử lý.
- Kỷ Thư giúp Nhan Hi Nhiễm đắp chăn xong thì xoay người ra khỏi phòng.
Nhan Hi Nhiễm nhìn Kỷ Thư như vậy có chút không rõ, cử chỉ của cô tuyệt đối không giống thích nàng.
Chẳng qua nghe cô phản ứng như vậy, Nhan Hi Nhiễm vẫn có chút khổ sở, nhưng cũng không hiểu đây là tâm trạng gì, theo lý thuyết, trong tình huống này nàng không thể lại thích người khác, lại càng khổng thể có chuyện là một cô bé nhỏ tuổi hơn nàng.
Kỷ Thư đóng cửa lại, thở dài một hơi, vén quần jean lên, nhìn chân phải mình, một phù chú như hình xăm cổ hướng về phía bắp chân, như cây mây sinh trưởng dồi dào.
Đồ đằng(*) màu xám tro, cả đời cũngkhông tiêu hết.
Như cánh hoa bỉ ngạn, sinh trưởng uốn lượn, trông rất sống động, làm cho toàn bộ chân Kỷ Thư đều bao bọc trong thần bí.
(*) Đồ đằng là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt.
Người lưu lại cho cô ấn ký này đã sớm mất, nhưng đúng như theo lời nàng, đời này vĩnh viễn không được quên nàng, vì vậy đồ đằng này dù Kỷ Thư cắt đi huyết nhục mình nó vẫn sẽ một mực tồn tại, và lại sinh trưởng trong người cô, như bóng với hình, mãi nhắc nhở cô.
Người kia, nàng đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô, dù cô chạy trốn tới Trung Quốc, cả đời không quay về cũng không bỏ rơi được.
Khi cô xuất thần nhìn đồ đằng trên đùi mình thì Nhan Hi Nhiễm đẩy cửa phòng ra, thấy hình xăm trên người Kỷ Thư vô cùng kinh ngạc.
- Đây là cái gì? - Kỷ Thư và Nhan Hi Nhiễm nhìn nhau một cái, đều có chút sửng sốt, nhưng vẫn là Nhan Hi Nhiễm kịp phản ứng trước.
- Sao đi ra? Vào nghỉ ngơi đi.
- Kỷ Thư buông quần jean, định tống Nhan Hi Nhiễm trở về phòng.
- Có thể nói cho tôi biết không? Trước đây em mặc quần, không phát hiện hình xăm đặc biệt như vậy.
Nhan Hi Nhiễm ngăn cản tay của Kỷ Thư hỏi.
- Dùng bùa chú che đậy một chút là được rồi, chẳng qua là phiền phức quá, cho nên nếu không cần thiết tôi sẽ rất ít mặc quần lộ ra.
- Kỷ Thư cười cười, giải thích thêm: "Đây không phải là hình xăm, là lời nguyền, lời nguyền là bị người ta hạ."
- Vì sao? Em cũng là vu sư không phải sao? Trầm Linh cũng không giải được? - Nhan Hi Nhiễm tò mò hỏi, tay nhịn không được chạm đến nơi da thịt trắng mịn, diêm dúa lẳиɠ ɭơ như tranh vẽ kia.
Kỷ Thư run sợ rụt chân một cái: "Vu sư lợi hại hơn nữa cũng không giải được chú thuật này, Tính Chú, mang Tình Chú của linh hồn và vô số sinh mệnh."
Nhan Hi Nhiễm ngước mắt nhìn Kỷ Thư, trong ánh mắt viết nên hoang mang, một cô gái trẻ như vậy, sao lại có quá khứ nghiêm trọng như vậy?
- Kể cho tôi nghe được không? - Chuyện của Kỷ Thư, nàng muốn biết: "Coi như là tôi nghe em kể, tôi thấy giữ trong lòng lâu như vậy không ai để nói hết rất khó chịu đúng không?"
- Kỷ Thư nhìn Nhan Hi Nhiễm một hồi, mới nói: "Một câu chuyện rất dài, ngồi xuống chậm rãi nghe nhé."
Nói xong dựa vào ghế sa lon, ngồi xếp chân trên tấm thảm mềm mại giữa sa lon và bàn trà, Nhan Hi Nhiễm cười cười, ngồi ở bên cạnh Kỷ Thư nói: "Tôi đã chuẩn bị nghe câu chuyện rất dài rất dài kia rồi."
- Chị cũng biết tôi lớn lên ở nước ngoài khi đó để tu luyện vu thuật, chu du các quốc gia, gặp vô số người, nam có, nữ có, xinh đẹp có, không xinh có, bọn họ đều có quan hệ như vậy với tôi.
Có sắc dục, có tình nhân ngắn ngủi, nói chung khi đó tôi tuổi còn trẻ tính tình bất định, không hiểu chuyện.
Bởi vì là người nổi bật trong giới Hắc ma pháp, tôi hết sức lông bông, ai cũng không để vào mắt.
À phải, có chút giống Trầm Linh bây giờ, nhưng khác ở chỗ Trầm Linh tùy tiện là do cô có thực lực, mà tôi chỉ học được chút vu thuật da lông mà bắt đầu đắc chí.
Người theo đuổi rất nhiều, ở chỗ nào tôi cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
- Kỷ Thư nhìn Nhan Hi Nhiễm một chút, mới kể tiếp: "Khi đó, từ trước đến nay, tôi không từ chối ai, chị biết, tôi cũng không thèm để ý ai.
Tôi không dừng lại chỗ nào thời gian dài.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...