Triều Cảnh.
Kinh thành Bạch Phủ.
Xa xa truyền đến tiếng gà gáy, ở phía chân trời đã lộ ra những tia sáng đầu tiên.
Bạch Lộ cả đêm không ngủ được, bởi vì cô nghe thấy các đại nhân nói, ở một vài thành trấn phương bắc hiện đang phát sinh nạn hạn hán, đã hơn nửa năm rồi mà trời vẫn không đổ mưa, cho dù có cầu thần khấn phật thế nào cũng vô dụng, dân chúng nơi đó đành phải vượt ngàn dặm xa xôi tới kinh thành nhờ nương giúp họ, ngay cả hoàng thượng cũng hạ chỉ, hi vọng thân là vu nữ, nương có thể cầu Ứng Long đại nhân giáng mưa xuống vùng đất khô hạn.
Cô cũng biết nương đã cầu thật nhiều ngày, nhưng mưa thì vẫn chưa thấy đâu. Hôm kia, nương bởi vì quá mệt nhọc, liền cứ thế ngất đi, đại phu nói rằng phải tĩnh dưỡng thật tốt mới được.
“Ứng Long đại nhân vì sao không ban mưa chứ?” Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của cô, nhưng Bạch Lộ đến nửa điểm vui mừng cũng không có. “Sự việc còn tiếp tục như vậy, mọi người nhất định đều sẽ trách nương, trách người không thành tâm thành ý khẩn cầu, thế nhưng thực sự nương đã rất cố gắng, đến mức bây giờ đã ngã bệnh…”
Nhớ lúc còn nhỏ từng nghe nương nói qua, ba trăm năm trước, bà cố từng cứu mạng Ứng Long đại nhân, ngài vì báo đáp ân tình nên đã bảo bà báo tin cho dân chúng, ba ngày sau ở nơi kinh thành đang ngập tràn khổ sở vì hạn hán sẽ có mưa. Quả nhiên đúng hôm ấy mưa đã rơi xuống. Từ đó trở đi, mọi người đều tin rằng bà cố có thể cầu Ứng Long đại nhân ban mưa cho thiên hạ, vì thế đã tôn người lên làm vu nữ, ngay cả hoàng đế đương thời cũng mang lòng cảm kích, ban cho người trong Bạch gia quyền cao chức trọng, cho đến bây giờ, cậu cùng đại biểu ca[1] đều là đại quan trong triều.
Bởi vậy, ba trăm năm qua, Bạch gia đều luôn luôn thờ phụng Ứng Long đại nhân, đem thân phận vu nữ truyền lại cho từng thế hệ, cho đến đời của nương, vì chỉ có mình người là nữ nhi nên liền y theo tổ tiên mà kế thừa vị trí, hơn nữa còn chọn người vào ở rể, vì thế sinh ra tỷ tỷ cùng với cô.
Nhưng mà cha vào năm cô ba tuổi đã qua đời, nương cho đến bây giờ vẫn luôn thương tâm, sức khỏe cũng vì thế mà càng ngày càng suy yếu, Bạch Lộ thực sự không muốn nhìn thấy người thống khổ.
“Ứng Long đại nhân nói không chừng vẫn chưa nghe thấy, có lẽ nên cầu nhiều thêm một chút thì tốt hơn…” Bạch Lộ ngẩng lên khuôn mặt trắng nõn, hai tay nâng một cái túi hương màu tím, bên trong chiếc túi này chính là vảy rồng mà Ứng Long đại nhân tặng cho bà cố, nương nói có thể dùng thứ này để triệu hồi ngài.
Bạch Lộ quỳ gối xuống sân, tay tay cung kính dâng lên chiếc túi hương màu tím.
“Tuy rằng ta không phải vu nữ, nhưng mà nương lúc này đã sinh bệnh, tỷ tỷ còn trách người không đủ tư cách, cho nên ta chỉ còn cách lén đến từ đường đem thứ này mượn dùng một chút, bởi vì đây là đồ tổ tiên truyền lại, nghe nương nói rằng thông qua nó, Ứng Long đại nhân sẽ biết được có người đang gọi mình… Mời ngài mau tới đây cứu giúp dân chúng đáng thương, bằng không cây lúa sẽ khô héo, bách tính sẽ không có cơm để ăn, ngay cả nước giếng cũng sẽ cạn kiệt. Nếu còn tiếp tục như vậy, mọi người sẽ chết đói chết khát mất, Ứng Long đại nhân không thể thấy chết mà không cứu…”
Nói đến chỗ này, Bạch Lộ bỗng nhiên dừng lại một chút, ngượng ngùng lộ ra vẻ mặt ngây ngô cười khúc khích, ”Hì hì, Ứng Long đại nhân, không phải ta muốn mắng ngài, ngài có lòng tốt, lại từ bi, nhất định sẽ nguyện ý cứu người, cho nên ta cầu xin ngài rủ lòng thương xót, nhanh nhanh một chút cho mưa rơi xuống…”
Đúng vào lúc Bạch Lộ đang nhắm mắt cầu khẩn, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh vỗ cánh, không những vậy, xung quanh bỗng nổi lên một trận gió lớn, thiếu chút nữa đem cô thổi bay. Bạch Lộ không nén nổi nghi hoặc trong lòng liền he hé mi mắt, muốn nhìn một chút xem hiện tại đang có chuyện gì phát sinh.
Đôi mắt to tròn chậm rãi chuyển động hướng lên trên, Bạch Lộ nhìn thấy một con vật kì lạ vô cùng to lớn, toàn thân đều được bao phủ bởi một lớp vảy thô cứng, không những thế lại còn phát ra ngân quang, trên lưng có một đôi cánh thật dài, dọc theo xương sống là một hàng gai nhọn hoắt, lông mi giương cao, hàm răng sắc bén, trán nhô ra, cổ nhỏ bụng lớn, đuôi dài nhọn, tứ chi cường tráng…
“Yêu… Yêu…” Cô sợ đến mức ngay cả nói cũng không rõ.
Ngao Lãng kinh ngạc trừng mắt nhìn phàm nhân trước mặt, trong lòng thầm suy tính tuổi của cô nhóc, ‘nha đầu này chắc tầm bảy, tám tuổi,’ “Là ngươi triệu hồi ta?”
“Yêu… Yêu…” Bạch Lộ hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ chết khiếp, cái miệng nhỏ nhắn méo mó, suýt nữa thì oa oa khóc lớn.
“Yêu cái gì?” Hắn híp mắt lại, tốt nhất không phải là hai chữ mà hắn đang nghĩ đến.
Bạch Lộ muốn chạy chốn, nhưng ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, vừa khóc vừa nói, “Yêu… Yêu quái đang nói chuyện với ta… Oa oa… Nương… Nương…” Nhưng mà sân nương đang ở cách đấy quá xa, sẽ không nghe thấy tiếng kêu của cô, trong cái đầu non nớt quyết định vẫn là nhanh một chút trốn trở về phòng.
”Ai là yêu quái?” Ngao Lãng không vui quát lớn.
Cô sợ tới mức nước mắt rơi như mưa, “Yêu quái không nên ăn ta… Ta thực sự không thể ăn được…”
“Ngươi đã xem qua yêu quái?” Hắn hừ lạnh hỏi.
Nghe vậy, Bạch Lộ đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu. “Ngươi… Không phải là yêu quái…”
“Ta không phải là yêu quái.” Ngao Lãng nhẫn nhịn hướng phía cô rống to hơn, hắn đường đường là thần thú, sao lại có thể đánh đồng với lũ yêu quái thấp kém được?
“Thật vậy sao?”Bạch Lộ co rúm lại một chỗ, hoài nghi nghiêng đầu liếc nhìn.
Ngao Lãng hừ một tiếng, cái đầu dài tiến lại gần, muốn xác định lại một lần nữa, “Ngươi thực sự thấy được ta?” Hắn hiện tại không có làm phép khiến cho người phàm có thể thấy được chính mình, thế nhưng lại có một tiểu nha đầu có thể nhìn được hắn, cùng hắn nói chuyện, thật sự là rất hiếm lạ, vừa vặn có thể giải buồn, hắn liền không chấp nhặt Bạch Lộ, dễ dàng tha thứ cho cô về tội vô lễ.
“Oa… Yêu quái không cần lại đây… Oa oa…” Cô khóc rống lên.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, “Làm sao lại có thể gặp được một tiểu nha đầu vừa yêu khóc lại vừa nhát gan như vậy chứ? Bất quá cũng không có người nào tốt hơn để lựa chọn, đành phải chấp nhận một chút…”
Bạch Lộ len lén cử động, muốn thừa cơ chạy trốn.
“Ta đổi hình dạng là được chứ gì?” Nói xong, Ngao Lãng liền biến thành một nam tử trẻ tuổi hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làn da màu đồng làm cho ngũ quan anh tuấn càng thêm khí phách, ánh mắt tà nghễ còn mang theo vài phần ngạo mạn, trông hắn không giống những văn nhân bình thường khác đội mũ hay dùng khăn bịt trán, chỉ là đơn giản tết lại tóc, trên người mặc một chiếc áo trường bào màu tím cổ tròn, dưới chân đi tất trắng giày vải, cùng với người phàm không khác nhau là mấy.
“Ngươi thử gọi ta là yêu quái một lần nữa xem!” Hắn như thế là đã đủ khoan dung lắm rồi.
“Oa oa… chỉ có yêu quái mới có thể đổi tới đổi lui…” Bạch Lộ tay chân cùng lúc hành động chạy về hướng phòng của mình.
Ngao Lãng khẽ tung người đem cô xách trở lại, nhấc lên giữa không trung, “Ngươi không phải vừa mới cùng ta cầu mưa?”
“Ta thực sự một chút cũng không thể ăn…A?” Bạch Lộ từ nãy đến giờ luôn không ngừng giãy giụa trên tay hắn cuối cùng cũng để lời nói của hắn vào tai”Cầu… cầu mưa? Ngươi… là Ứng Long đại nhân?”
Hắn giễu cợt hừ một tiếng, “Thế nào? Có phải hay không cần phải đối với ta tôn kính một chút?”
“Ngươi thực sự không gạt ta?” Cô tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không phải là người dễ bị lừa.
“Không tin thì thôi, ta phải đi.” Còn tưởng rằng tìm được một món đồ chơi thú vị, nhưng đùa một chút cũng không thấy vui, Ngao Lãng thả nàng trở về trên mặt đất, hậm hực xoay người lại.
“Chờ một chút!” Bạch Lộ khẩn cấp quát to một tiếng.
“Gọi ta lại làm cái gì?” Ngao Lãng quay đầu lại liếc mắt hỏi.
“Ngươi… ngươi thực là Ứng Long đại nhân?” Bạch Lộ nhỏ giọng hỏi thăm.
“Ngươi nói sao?” Ngao Lãng lúc này mất hứng thừa nhận.
“Ta chưa từng thấy qua Ứng Long đại nhân… Bất quá bộ dáng vừa rồi xác thực có chút giống với bức họa của ngài đặt tại từ đường…” Bởi vì quá sợ hãi cho nên Bạch Lộ mới không có lập tức liên tưởng đến.
“Từ đường?” Hắn khoanh tay trước ngực cúi xuống nhìn cô.
“Chính là từ đường của Ứng Long đại nhân ở Bạch gia chúng ta, bên trong còn thờ phụng bức họa của người.” Theo lời nói, bàn tay nhỏ bé chỉ về một hướng khác.
Bạch gia?
Hai chữ này gợi lại trí nhớ của Ngao Lãng.
Ba trăm năm trước, bởi vì những ngày tu luyện thực sự rất nhàm chán, cho nên lúc hắn gặp được một yêu quái cường đại mang trong mình ngàn năm yêu lực, hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, liền cùng đối phương một phen tranh cao thấp về quyền cước công phu. Liên tục đánh bảy ngày bảy đêm, cuối cùng tuy là hắn thắng nhưng cũng bị rơi vào cái bẫy của đối phương nên bị một chút tiểu thương. Đang nằm trong núi nghỉ ngơi, không ngờ lại bị một cô nương lên núi hái rau nhìn thấy, còn đi tìm thảo dược giúp hắn trị bệnh.
Cô nương họ Bạch kia là người đâu tiên có thể nhìn thấy hắn.
Có lẽ đó chính là một loại duyên phận.
“Thì ra ngươi là con cháu của nàng…” Ngao Lãng không phải không hiểu được đạo lý ‘có ơn phải trả’, lúc ấy còn cùng vị cô nương họ Bạch kia hứa hẹn, sau này hễ là vu nữ của Bạch gia hướng hắn cầu mưa, hắn nhất định sẽ đến giúp, còn tặng cho nàng vảy của chính mình, chỉ cần thông qua chúng nó, hắn có thể nghe được triệu hồi.
Nếu như nhớ không nhầm, ở hai trăm năm trước, cũng từng có vu nữ Bạch gia hướng hắn cầu mưa, bất quá nàng lại không nhìn thấy mình, không khỏi có chút buồn bã thất vọng, có lẽ hắn đang chờ mong một người không cần hắn thi triển pháp thuật cũng thấy được hắn, giống như cô nương năm đó đã cứu hắn vậy. Hiện tại tiểu nha đầu này có thể nhìn thấy hắn, duyên phận như thế khiến cho Ngao Lãng đối với Bạch Lộ có chút hảo cảm.
Bạch Lộ nuốt một ngụm nước miếng, “Ngài chính là Ứng Long đại nhân mà bà cố của ta từng cứu sao?”
“Đúng vậy thì thế nào?” Thấy nàng nâng trên tay túi hương màu tím, Ngao Lãng có thể cảm nhận được bên trong chính là ba chiếc vảy năm đó hắn đã tặng.
“Vậy thì, vì sao nương của ta mấy ngày nay luôn luôn khẩn cầu Ứng Long đại nhân ban mưa xuống mà ngài lại không chịu?” Bạch Lộ nghĩ đến nương đang sinh bệnh thì vô cùng tức giận.
“Bởi vì ta đang bế quan tu luyện nên mới không nghe thấy lời cầu khẩn của nương ngươi.” Ngao Lãng đối với những lời chất vấn của cô nhóc này có chút bất mãn, bất quá vì Bạch Lộ nhìn thấy được mình nên hắn cũng tạm tha thứ cho cô lúc này.
Việc này cũng không thể trách Ứng Long đại nhân, Bạch Lộ thở hắt ra một hơi, “Thì ra là như vậy…”
“Ngươi là vu nữ đời kế tiếp sao?” Bởi vì mấy cái vảy đều đang ở trong tay nha đầu này nên hắn mới hỏi như vậy, đó là tín vật đời đời truyền lại cho người kế tục.
Cô cúi đầu nói: “Không phải, vu nữ hiện giờ là nương của ta, đời sau chắc sẽ truyền cho tỷ tỷ.”
“Vì sao lại không phải là ngươi?” Thật là không công bằng đi, Ngao Lãng thật sự rất muốn cô nhóc nhìn thấy được mình này trở thành vu nữ đời kế tiếp.
“Bởi vì… Ta từ nhỏ vẫn rất ngốc, sẽ không gánh nổi trọng trách, không giống tỷ tỷ vừa thông minh lại tài giỏi…” Bạch Lộ vỗ vỗ hai má, trên môi nở một nụ cười ngây thơ, “Cho nên nương hẳn sẽ đem vị trí vu nữ truyền lại cho tỷ tỷ.”
Nghe vậy, Ngao Lãng nhịn không được chế giễu cô, “Ngươi thoạt nhìn quả thực cũng không thông minh.”
“Miệng Ứng Long đại nhân thật là xấu…” Bạch Lộ khẽ nói thầm.
“Hửm?” Ngao Lãng nghiêng người liếc mắt.
“Không có, ta cái gì cũng chưa nói.” Bạch Lộ rụt cổ lí nhí.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi không tính hướng ta cầu mưa sao?”
“Đương nhiên muốn! Đương nhiên muốn!” Bạch Lộ gật đầu như giã tỏi.
“Ta có thể đáp ứng ngươi ban mưa xuống cho vài thành trấn kia, bất quá có một điều kiện.” Ngao Lãng nhíu mày liếc nhìn, chuyện này chỉ đơn giản là chính mình nhận lời, nếu như trận hạn hán này là do trên thiên đình cố ý tạo thành, hắn cũng vô pháp mở miệng cự tuyệt, giả sử thực sự trách tội xuống, cùng lắm thì nhận phạt.
“Điều kiện gì?” Bạch Lộ vội vàng hỏi.
Ngao Lãng cao ngạo cúi xuống nhìn cô, “Về sau khi ta không có việc gì sẽ tới tìm ngươi nói chuyện phiếm giải buồn, ngươi không thể không chấp nhận.”
“Ứng Long đại nhân muốn tìm người nói chuyện phiếm giải buồn còn sợ tìm không thấy sao? Ta mới tám tuổi mà thôi, làm gì có năng lực cùng người tán gẫu chứ?” Bạch Lộ nghe hắn nói như vậy, nhanh chóng thừa nhận chính mình chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, mong sao đối phương có thể thay đổi ý định trong đầu.
“Ngươi không muốn thì thôi, dù sao hiện tại ngươi cũng không phải là vu nữ của Bạch gia, cho dù có hướng ta cầu mưa, ta cũng có thể không đáp ứng, không xem như vi phạm lời hứa.” Ngao Lãng lạnh lùng nói.
“Ta… ta tiếp Ứng Long đại nhân nói chuyện phiếm giải buồn là được.” Bạch Lộ thực ủy khuất mà đáp ứng.
Ngao Lãng hừ lạnh một tiếng, “Vậy thì còn được.”
“Bất quá Ứng Long đại nhân phải thực hiện lời hứa trước.” Bạch Lộ sợ hãi nói.
“Ngươi không tin ta?” Ánh mắt hắn thâm trầm liếc nhìn nàng.
“Ta… ta…” Bạch Lộ bị hắn trừng mắt, cái đầu nhỏ càng cúi thấp xuống, không dám thừa nhận hắn nói quả không sai.
“Được rồi, vì để cho ngươi tin tưởng, hai mươi ngày sau các ngươi hẳn sẽ nghe được tin tốt, đến lúc đó ta lại tới tìm ngươi.” Ngao Lãng khẽ cười, nói.
Bạch Lộ lo sợ cúi đầu, “Ta đã biết.”
“Hừ! Ta cũng không sợ ngươi chạy mất.” Nói xong, Ngao Lãng biến trở về nguyên hình, trong nháy mắt liền bay lên trời, hướng về phía mấy thành trấn ở phương bắc hiện đang phát sinh hạn hán.
“Ứng Long đại nhân hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của ta, không những uy hiếp người khác mà hơi một tí liền trợn mắt quát người…” Bạch Lộ đối với hắn vẫn là có một chút sợ hãi, bất quá nghĩ kĩ lại cũng thấy không đến nỗi nào, “Sau khi trời đổ mưa, nương có thể an tâm dưỡng bệnh, thân thể của người sẽ dần dần tốt lên.” Chỉ cần nương khỏe mạnh trở lại, muốn cô làm cái gì cũng được.
Quả nhiên, khoảng hơn nửa tháng sau, vài thành trấn xảy ra hạn hán ở phương bắc ào ào gửi thư đến cảm tạ vu nữ đã giúp họ cầu mưa. Trong thư còn nói trời đã mưa mấy ngày hôm nay nên nhân dân không còn lo lắng về việc thiếu nước nữa, hoàng đế long tâm vui mừng hớn hở, lập tức phái người ban thưởng cho Bạch gia rất nhiều đồ quý giá.
Bạch Lộ rất vui vẻ, tâm tình của nương vì việc này mà tốt lên rất nhiều, vài hôm nữa là có thể xuống giường đi lại.
Ứng Long đại nhân quả nhiên thực hiện lời hứa, Bạch Lộ vô cùng cảm kích, tuy rằng ngài thực sự có chút đáng sợ, nhưng mà bởi vì hắn đã khiến cho thân thể của nương ngày một tốt hơn cho nên nàng sẽ cố gắng chịu đựng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...