Đúng là đồ tham ăn, dám đối mặt với cái căng tin thảm đến không nỡ nhìn, thế mà không dám nhìn thẳng mâm thức ăn thơm nức trong phòng người khác … (lời của tên tham ăn).
Trên danh nghĩa là đi mượn bát, trên thực tế là đi ăn chực, cuối cùng bạn học nhỏ Trì Hạ đã được ngồi sung sướng bên cạnh anh Hoắc Tạ, hưởng thụ một bữa canh thập vị (1) tuyệt hảo. Ban đầu cậu còn định giữ kẽ một chút, chỉ cần ngồi cạnh Dương Quang là đủ rồi, kết quả Hoắc Tạ lại vươn tay kéo cậu sang ngồi cạnh chỗ mình: “Cậu ta một mình phải chiếm hai chỗ.”
“Ế? À!” Trì Hạ nhìn Dương Quang đang xoay ngang xoay dọc, trên mặt tỏ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
“…” Đây là di chứng do tôi bị ông lấy sách hướng dẫn đập vào đầu quá mạnh thì có!!! Lừa gạt bé dễ thương như vậy mà được à!!! Bạn nhỏ Dương Quang bi phẫn vì không thể biện minh, cuối cùng đã hóa bi thương thành đồ ăn, gắp thêm hai miếng giăm bông nữa! Múc thêm một muôi khoai tây! Cánh gà đều là của ông!! Thịt viên cũng không để thoát!!!
Đến khi bát cơm của cậu ta sắp đầy ụ đến nơi, Hoắc Tạ thản thiên vươn tay, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai mà cướp lại đồ ăn gắp vào bát Trì Hạ, tiện thể trưng ra khuôn mặt thỏa mãn xoa đầu em nhỏ: “Ăn đi.” Ui chộ ôi, cái đầu xoăn tít này thiệt là đáng yêu, xoa thiệt là thích! Anh vừa nhìn đã ưng ngay cái đầu xoăn này rồi! Kết hợp với gương mặt búp bê trắng ngần này đúng là không thể hợp hơn được nữa! Muốn xoa mãi cuối cùng cũng xoa được rồi ╰( ̄ω ̄o)~~~
Trì Hạ được cưng đến phát sợ: “À à à vâng ạ!” lại cực kỳ cảm động quay sang nhìn Dương Quang: “Cám ơn! Lần sau để em tự gắp là được rồi ạ!”
“ …” Bạn nhỏ Dương Quang đáng thương hận nỗi không thể ói máu ra.
Người còn lại trong phòng của Hoắc Tạ thi vào trường cùng bạn gái, vậy nên cậu ta sớm đã thuê phòng ở ngoài, giường trong phòng gần như chỉ dùng để trưng bày. Mà phòng của Trì Hạ lại chỉ có mình cậu, thế là bạn Dương Quang liền đưa ra một đề nghị cực kỳ cao cả: “Không thì cậu chuyển sang phòng bọn tôi mà ở! Chúng ta nói một tiếng với mấy người kia là được! Xong xuôi rồi thì lên xin phép thầy giáo cho đổi phòng!”
Trì Hạ do dự: “Thế có được không?” Mỗi ngày mở mắt ra là đã thấy Hoắc Tạ, mỗi ngày đều được ăn cơm cùng Hoắc Tạ, lại còn được xem Hoắc Tạ đánh răng Hoắc Tạ rửa mặt Hoắc Tạ đi tắm … thế là ngoáo một tiếng xong liền ôm mũi.
Dương Quang quay sang nhìn Phương Vy kẻ mưu kế cao thâm và Hoắc Tạ kẻ mặt mày lúc nào cũng thản nhiên như không, cắn răng bày ra bộ mặt tươi cười, cổ vũ khích lệ thêm một câu: “Tất nhiên là được, chắc chắn được! Cậu được tôi được mọi người đều được! Cậu có biết khu ký túc nam của chúng ta vốn xây trên một ngôi mộ không? Chắc chắn là cậu không biết rồi! Nghe nói năm nào cũng có quỷ quấy phá! Chúng ta người đông sức lớn, ở cùng một chỗ dương khí thịnh vượng! Thế nên cậu hãy chuyển quay đây chuyển qua đây đi!”
Quỷ quấy phá …?!! Bạn học nhỏ Trì Hạ thoáng cái đã mặt cắt không còn giọt máu.
Ai dô hỏng rồi, hình như sợ chết khiếp rồi. Hoắc Tạ lại vươn tay ra, mục tiêu – cái đầu xoăn mềm mại: “Đừng sợ, tôi đi dọn đồ cùng cậu.”
Mệ nó, đây là ôm vào lòng bế vào nhà luôn rồi! Bạn học Dương Quang bị lấy làm cái cớ, trong lòng nước mắt chảy đầm đìa, âm thầm dựng ngón giữa.
******
Chú thích:
(1) Canh thập vị (杂烩): là món ăn truyền thống nổi tiếng bắt mắt, phổ biến ở Trung Quốc từ xưa đến nay. Món ăn này có nguyên liệu hỗn hợp, đủ loại rau thịt củ quả trên mặt đất hay dưới mặt nước, cao cấp có bình dân có, mặn có chay có, lại có cả kết hợp chay mặn, có nhiều cách trình bày, hấp dẫn mãn nhãn. Khi ăn hương vị tinh tế, mềm, non, giòn, trơn, sắc hương vị đều có đủ, bất kể là quan lại hay dân thường, trong bữa tiệc sang trọng hay cơm bình dân, món ăn này luôn là thứ thơm ngon đẹp mắt mà ai ai cũng thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...