Nói làm công như thế thì cũng quá súc tích rồi, Lâm Nhạc Nhạc quả thực chẳng khác gì một lao công miễn phí. Chỗ bang hội của Thanh Phong là một bang hội khá nhàn, tên là Thính Phong các, bang chủ là Thanh Phong. Bang hội không lớn lắm, các thành viên lão làng trong bang cũng có không ít người quen nhau ngoài đời.
Lâm Nhạc Nhạc vừa gia nhập liền được hoan nghênh nhiệt liệt, trong đó có không ít ID mà cô quen mắt – Có thể không quen được à, lúc Thanh Phong giết cô cũng có một đám bạn ở bên vây xem cơ mà.
Đương nhiên bây giờ mọi người đều là người một nhà rồi, Lâm Nhạc Nhạc cũng chẳng sĩ diện vênh mặt làm chi, vì thế nên cô thoải mái chào hỏi bọn họ.
Sau đó đám người này liền lộ nguyên hình, bọn họ bắt đầu thảo luận ân oán giữa cô và Thanh Phong đến là hào hứng, còn nhiệt liệt yêu cầu người trong cuộc phát biểu cảm tượng, biểu cảm của họ nhìn sao cũng rất là thô tục.
Lâm Nhạc Nhạc suýt ói máu.
Nhạc Nhạc: Tôi xin mọi người, xin hãy chiếu cố đến tâm lý của thiếu nữ đi mà!
Đế vương Loạn thế: XXX, nào có thiếu nữ nào như cậu.
Tiếu dao: Khoan hẵng nói, mặc đồ này cũng giống nữ lắm chứ bộ.
Đậu Đậu: Đầu năm nay, nam đều mặc đồ nữ, nữ đều ở ẩn hết rồi.
Khinh giải la thường: Nhạc Nhạc không cần như vậy đâu, chúng tôi không phải đám công thụ gì đâu.
Lan Châu: Vợ đại nhân anh minh!
Bla bla…
Lại tới nữa. Những chuyện thế này, Lâm Nhạc Nhạc gặp nhiều cũng thấy bình tĩnh hơn rồi, bởi vì thao tác của cô khá nhanh nhẹn, hơn nữa cách đánh ác liệt, còn chưa bao giờ nói chuyện bằng mic nên mọi người đều tưởng cô là yêu nhân, ban đầu cô còn giải thích đôi ba câu, sau đó liền dứt khoát tùy bọn họ luôn.
Có điều mặc kệ người trêu chọc cô cũng không phải là phong cách của Lâm Nhạc Nhạc. Vì thế cô cười lạnh một tiếng, chỉ trả lời một câu.
Nhạc Nhạc: Không phục thì đến Pk đi.
Tối đến, có nhiều người vây bên bờ hồ Động Đình đẹp động lòng người xem một trận ẩu đả kịch liệt. Một người là nữ thích khách Nhạc Nhạc xử lý hết một đám già trẻ lớn bé trong Thính Phong Các, duy chỉ có Thanh Phong và Đế Vương loạn thế là may mắn thoát được, đến cả nữ vương khinh giải la thường nổi tiếng cũng phải quỳ gối dưới váy ngắn da huơu của Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc lui về sau mấy bước, đứng giữa hồ nước, làn nước màu lam phản chiếu những áng mây trăng, nhìn qua như thể cô đang đứng trên mây.
Nhạc Nhạc thao tác động tác ngửa mặt lên trời cười to, nói: Ngoại trừ MT chém bất động kia thì còn có ai nữa không?
Đế vương Loạn thế: Má nó, cảm thấy bị khinh bỉ!
Thích khách gây tổn thương rất nhỏ tới MT, đây là chức nghiệp khắc chế, nếu trang phục của MT tốt một chút thì còn có thể bỏ qua thao tác của thích khách. Bởi vậy Nhạc Nhạc mới không đánh với Đế vương Loạn thế.
Đúng lúc này, Thanh Phong đứng dậy.
Thanh Phong VS Nhạc Nhạc, kết quả có thể đoán được.
Nhạc Nhạc đánh biểu tượng không phục: Chớ có đắc ý, nếu tôi có trang bị thì anh cũng đừng có hòng mà đánh được tôi!
Thanh Phong không nói chuyện, chỉ bắt đầu tháo quần áo.
Trận ẩu đả ngày đó kết thúc bằng cảnh hai người trần truồng PK hơn mười phút, lúc Lâm Nhạc Nhạc thua, Thanh Phong tuy chật vật nhưng vẫn còn một tí teo máu.
Lúc này Lâm Nhạc Nhạc liền trở nên trung thực. Không phục không được mà. Vì bị trang phục nghịch thiên che mờ cả mắt nên cô vốn tưởng thao tác của Thanh Phong cũng bình thường. Nhưng xem ra người này quả thực là cấp bậc biến thái. Hầu hết thầy thuốc không có ưu thế khi Pk với thích khách, dưới tình huống không có bất kì trang bị nào mà lại có thể chuyện bại thành thắng dưới tay nàng như thế, người này quả là thần rồi!
Nhưng Lâm Nhạc Nhạc vẫn còn có chỗ khó hiểu.
Nhạc Nhạc: Thao tác của anh tốt như thế, sao cả ngày chỉ lo lụi cụi kiếm tiền thế?
Đế vương Loạn thế chen vào: Cậu có thể hiểu được sự cô đơn của Độc Cô Cầu Bại không?
Lâm Nhạc Nhạc hớn hở ra mặt, được rồi, xem như tôi có mắt không tròng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...