//Nhị thiếu phu nhân, phòng ốc đã được chuẩn bị xong.
Người dọn đến đó đi ạ!
Giản Thuệ nửa mừng nửa tủi, rưng rưng nước mắt “ta biết rồi!”
//Để em giúp người một tay.
- Cảm ơn em, Tiểu Đan!
//Trời ạ! Nhị thiếu phu nhân khách sáo quá đi mất.
Vài giờ sau thì hành lý của Giản Thuệ cũng được dọn đến phòng mới.
Đây là căn phòng rất rộng lớn và được trang trí rất đẹp, rất có sức sống.
Tiểu Đan bị nét hào nhoáng của căn phòng làm cho ngây ngất “wao...tuyệt đẹp!”
Giản Thuệ quét mắt nhìn quanh căn phòng, cô hài lòng gật đầu “đúng là vô cùng sang trọng, Tiêu gia quá xem trọng mình rồi!”
//Nhị thiếu phu nhân, người thích chứ?
- Ừm!
Giản Thuệ đi đến bên kệ sách, trên kệ có rất nhiều sách...được xếp ngay ngắn.
Cô đưa tay lấy xuống một quyển, quan sát quyển sách rồi không khỏi nhíu mày “sách này...”
Tiểu Đan khẽ cười “Sách đó là của Tống Dân thiếu gia“.
- Là tiểu thuyết gia Tống Dân sao?
Tiểu Đan gật đầu “đúng ạ! Tống Dân thiếu gia là cháu ruột của phu nhân, trước đây sống ở Tiêu gia“.
- Tống Dân là cháu của mẹ chồng ta sao?
Tiểu Đan gật đầu cái rụp!
Giản Thuệ thoáng buồn, cô rất thích Tống Dân, bao nhiêu năm qua cô luôn đọc truyện của Tống Dân, anh là một nhà tiểu thuyết trẻ tuổi, truyện của anh là những câu chuyện buồn và tang thương...nó tang thương như cuộc đời của anh vậy.
Nhưng cô không ngờ anh lại là cháu ruột của mẹ chồng mình.
Giản Thuệ vốn rất ngưỡng mộ văn phong của Tống Dân.
Tống Dân là một người vô cùng bạc mệnh, ba ruột anh hy vọng anh dũng trong cuộc chiến, mẹ anh cũng qua đời sớm.
Vì thế mà những bộ tiểu thuyết anh viết ra, toàn là những câu chuyện buồn.
Tống Dân cũng đột ngột qua đời ở tuổi hai mươi, cái tuổi tươi đẹp nhất của đời người.
Anh qua đời vào một đêm mưa gió bão bùng.
//Nhị thiếu phu nhân, người sao vậy?
- Ta không sao!
//Vậy người nghỉ ngơi đi, em trở về làm việc của mình đây.
- Nhớ đến thăm ta.
//Em biết rồi, em sẽ thường xuyên đến thăm người.
…………
Giản Thuệ nhìn lên kệ sách một lần nữa, cô không khỏi ngạc nhiên “toàn bộ chỗ sách này đều do Tống Dân viết sao?”
- Tống Dân! Là anh ta, thần tượng của mình.
Giản Thuệ mở quyển tiểu thuyết ra đọc, đây là quyển “Hoàng Đế Ngự Chinh”
Đây là bộ truyện rất hay, Giản Thuệ đọc đến say mê...cô quên cả ngày đêm, chỉ cắm cúi đọc.
Cuối cùng thì Giản Thuệ tức giận phừng phừng “hoang đường thật, mụ Thái hậu này sao lại ức hiếp Lệ quý phi như vậy chứ...còn tống Lệ quý phi vào lãnh cung, quả thật là độc ác mà!”
Két...
//Nhị thiếu phu nhân, sao mấy hôm nay em không thấy người rời khỏi phòng?
Nhìn quyển sách trên tay Giản Thuệ, Tiểu Đan cười khanh khách “nhị thiếu phu nhân, có phải người đã bị say mê rồi không? Truyện ma Tống Dân thiếu gia viết, nó rất hay đúng không ạ?”
Giản Thuệ thở dài “nhưng nó đã lấy đi không ít nước mắt của độc giả!”
//Vậy thì sao chứ? Như vậy không phải chứng minh tiểu thuyết do Tống Dân thiếu gia viết rất hay sao.
Giản Thuệ lại cầm quyển tiểu thuyết lên đọc tiếp...đến đoạn Lệ quý phi ốm nặng trong lãnh cung, lúc bấy giờ Đông Đế vẫn còn ngự giá thân chinh nơi xa trường “hừ...ta mà là Lệ quý phi thì sẽ lật ngược nóc hoàng cung của triều Đông lên“.
Tiểu Đan nghe loáng thoáng những lời Giản Thuệ vừa nói thì há hốc mồm “nhị thiếu phu nhân!”
- A...a...
//Nhị thiếu phu nhân, người đâu rồi? Nhị thiếu phu nhân!
Tiểu Đan hốt hoảng cầm lấy quyển tiểu thuyết giũ phành phạch “người đâu rồi...”
Tiểu Đan cầm quyển tiểu thuyết chạy một mạch đến phòng Tiêu Thần...
Cốc...cốc...
//Đại thiếu gia, cậu có đó không?
Cốc...cốc...
Két...
Tiêu Thần nhìn thấy Tiểu Đan đang thở hồng hộc thì nhíu mày “xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Đan đưa quyển tiểu thuyết cho Tiêu Thần “không xong rồi đại thiếu gia, nhị thiếu phu nhân...”
“Cô ta thế nào?”
Tiểu Đan lấy lại bình tĩnh rồi khẽ lên tiếng “nhị thiếu phu nhân bị quyển sách này hút vào!”
Tiêu Thần lạnh mặt “tôi đang rất bận, cô đừng ở đây nói vớ nói vẩn!”
//Em nói thật mà đại thiếu gia, nhị thiếu phu nhân rõ ràng là vừa rồi bị quyển sách này hút vào trong.
“Cô đang kể chuyện liêu trai à?”
//Em không dám, em nói thật mà đại thiếu gia, nhị thiếu phu nhân đã bị quyển sách này hút vào, những gì em nói đều là sự thật.
Tiêu Thần nhíu mày thật chặt rồi bực quá nên mở quyển tiểu thuyết trên tay ra.
A...a...
//Đại thiếu gia...cậu đâu rồi?
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tiểu Đan vô cùng lo lắng “cuối cùng thì đây là sách thần hay sao vậy chứ? Sao hai người họ đều bị hút vào“.
Tiểu Đan không biết nên làm gì, cô cũng rất muốn được quyển sách kia hút vào để cô vào đó tìm người, cô không biết cho đến khi nào thì hai người kia mới ra khỏi quyển sách.
Cô ngồi nhìn chăm chú vào quyển sách, mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu.
……………
Tiêu Thần từ từ mở mắt, anh nghe toàn thân mình ê ẩm...trước mắt anh là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ “chuyện gì vậy chứ và đây là đâu?”
Tiêu Thần nhìn vào y phục trên người mình thì mày còn nhíu chặt hơn “chuyện quái gì đây, mình đang nằm mơ sao?”
//Vương gia, người dậy rồi sao?
Tiêu Thần ngơ ngẩn nhìn người phụ nữ đang mặc cổ phục, tay bưng chậu vàng.
//Vương gia, để nô tì hầu người rửa mặt!
Tiêu Thần trố mắt “mình đang ở đâu đây?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...