Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên
Trời ngả bóng chiều, là lúc mọi thứ dần trở nên mong manh...vài sợi nắng lưa thưa rơi nhẹ xuống trần gian, đó chính là dấu hiệu của sự kết thúc...kết thúc một ngày dài để nhường chỗ cho màn đêm.
Giản Thuệ ngồi chảy tóc bên thành giếng, mùa này giếng đầy nước, trong veo nhìn thấy được cả đáy.
Cô soi mình vào giếng.
Tiêu Thần ôm xấp quần áo ung dung đi đến khu giặt giũ tìm Giản Thuệ “hừ...lần này tôi hành chết cô!
Giản Thuệ vừa ngồi chải tóc vừa ngắm dung nhan mình bên miệng giếng tròn.
“Cô làm gì vậy?”
Tõm...
“Ơ kìa! Cô...”
Tiêu Thần hốt hoảng quăng xấp quần áo rồi vội nhảy theo Giản Thuệ xuống giếng...
Giản Thuệ dần chìm xuống đáy giếng...
- Mợ nhà nó, là kẻ đáng ghét nào đã khiến mình rơi xuống giếng vậy chứ? Lần này thì mình chết chắc rồi, từ thuở lọt lòng mẹ đến giờ...mình đã bơi bao giờ đâu, không ngờ rằng cái chết lại đến với mình một cách lãng xẹt như vậy.
Tiêu Thần lao vội theo ôm lấy Giản Thuệ và cố bám vào thành giếng để leo lên...
Trong cơn mơ hồ Giản Thuệ nhìn không rõ mặt người đang ôm mình nhưng cô cảm giác được vòng tay kia rất ấm áp, cô cảm thấy rất an toàn khi nằm trong vòng tay ấy.
Khụ...khụ...
Tiêu Thần vất vả đưa Giản Thuệ rời khỏi giếng.
“Này...cô có sao không?”
Thấy Giản Thuệ nằm yên bất động trên đất, Tiêu Thần lo lắng lay mạnh vai cô “này...cô sao rồi?”
Vẫn không thấy Giản Thuệ có phản ứng gì, Tiêu Thần bắt đầu tiến hành sơ cứu cho người đuối nước.
Qua một lúc giúp Giản Thuệ hô hấp, Tiêu Thần vẫn chưa thấy cô có dấu hiệu tỉnh lại, trong lòng anh vô cùng lo lắng.
Anh quyết định cúi xuống giúp cô tiếp tục hô hấp...
Chát!
Tiêu Thần ngơ ngác nhìn Giản Thuệ “cô...”
- Khốn kiếp, anh là tên khốn kiếp...tên lưu manh.
“Tôi lưu manh sao? Tôi đang cứu cô đó!”
Giản Thuệ cảm giác như vùng ngực mình bị vật gì đó khá nặng chắn ngang.
Nhưng rồi cô hốt hoảng hét lên...
- Á...tên Tiêu Thần biến thái, tay anh đang làm gì thế?
Tiêu Thần hốt hoảng rụt tay về, anh lúng túng lên tiếng “tôi...tôi không cố ý, vừa nãy là cô bị đuối nước, tôi đã giúp cô hô hấp!”
- Giúp tôi hô hấp sao? Vậy đôi tay của anh đặt lên ngực tôi làm gì?
Tiêu Thần đảo mắt “ờ thì...ở trong quân ngũ huấn luyện cho tôi như thế đấy!”
- Cái gì chứ? Đơn vị của các anh dạy các anh sàm sỡ phụ nữ sao?
“Không...không phải như cô nghĩ đâu! Đây chỉ là một sự hiểu nhầm!”
- Tôi hiểu nhầm sao?
Tiêu Thần gật đầu cái rụp “Đúng vậy, tôi thật sự là đã cứu cô đấy!”
- Cút...anh nhanh cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh.
Tiêu Thần lạnh mặt “cô đừng có mà không biết tốt xấu“.
Dứt câu nói, Tiêu Thần liền đứng lên...sải từng bước rộng rời đi...bỏ lại sau lưng một câu không mặn không nhạt “hãy giặt cho sạch số quần áo đó!”
Giản Thuệ nhìn mớ quần áo nằm vương vãi ra đất thì không khỏi ngạc nhiên “hắn ta lấy đâu ra lắm áo quần bẩn đến đây vậy chứ? Nhiều đến thế sao? Không chừng đã mang hết tủ áo của hắn đến đây cũng nên.
Đúng là tên khốn kiếp mà!”
- Tiêu Thần, tên lưu manh...tên khốn kiếp!
…………
//Đại thiếu gia!
“Cô đến rồi à?”
Tiểu Đan đặt khay trà xuống bàn, quan sát thì thấy sắc mặt Tiêu Thần đang vô cùng âm u nên khẽ lên tiếng hỏi “đại thiếu gia, là ai đã chọc giận cậu vậy?”
Róc rách...
Tiêu Thần đưa tay cầm lấy tách trà Tiểu Đan vừa rót...đưa lên miệng nhấp lấy một ngụm.
“Loại trà mới à?”
//Dạ đúng rồi đại thiếu gia, mùa này sen trong vườn nở rộ...em dùng nó để ủ trà.
Tiêu Thần nhấp thêm một ngụm, hài lòng gật đầu “trà rất ngon!”
Cạch...
Tiêu Thần buông tách trà xuống bàn rồi nhàn nhạt lên tiếng “cô đến khu giặt giũ hỏi xem quần áo của ta đã giặt xong chưa“.
//Dạ! Em đi ngay đây đại thiếu gia.
……………
//Nhị thiếu phu nhân, người sao vậy?
Khụ...khụ...
Giản Thuệ mệt nhọc lắc đầu “ta thấy rất mệt!”
Tiểu Đan lo lắng, đưa tay lên sờ nhẹ vào trán Giản Thuệ rồi không khỏi giật mình “nhị thiếu phu nhân, người bị sốt rồi...sốt rất cao“.
Giản Thuệ không nói gì, cô thật sự đang rất mệt.
//Nhị thiếu phu nhân, để em nhờ người gọi bác sĩ.
- Không cần đâu!
……………
Cốc...cốc...
“Vào đi, cửa không khóa!”
Tiểu Đan hớt hải chạy vào “đại...đại...”
Tiêu Thần nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Anh chỉ nhẹ nhàng rót tách trà và đưa đến cho Tiểu Đan.
Tiểu Đan cầm lấy rồi uống ừng ực!
Tiêu Thần xoa nắn đầu mày “cô ba năm chưa được uống nước hay sao vậy?”
Tiểu Đan mặc kệ Tiêu Thần có phản ứng gì, cô lấy lại bình tĩnh rồi khẽ lên tiếng “Đại thiếu gia, xin hãy gọi bác sĩ giúp tôi!”
“Cô bị làm sao?”
//Dạ không phải em, mà là nhị thiếu phu nhân.
Tiêu Thần chau mày “nhị thiếu phu nhân, là ai?”
//Dạ là vợ của nhị thiếu gia.
“Tôi không quen biết với người này”
//Đại thiếu gia, không quen biết nhưng vẫn có thể giúp đỡ được mà.
Tiêu Thần lạnh mặt “ta bận lắm, cô đừng có làm phiền“.
//Xin người đấy đại thiếu gia.
Nhị thiếu phu nhân đang sốt rất cao.
“Cô mở miệng ra thì nhị thiếu phu nhân...câu trước nhị thiếu phu nhân, câu sau nhị thiếu phu nhân.
Cuối cùng thì nhị thiếu phu nhân của cô là ai?”
Tiểu Đan ngơ ngẩn nhìn Tiêu Thần “đại thiếu gia...cậu ngốc thật hay đang giả ngốc vậy?”
Tiêu Thần đen mặt “ý cô là sao?”
//Đại thiếu gia, tóm lại thì xin cậu hãy giúp Tiểu Đan gọi bác sĩ.
“Sao lại là tôi?”
Tiểu Đan cúi mặt, cô biết ở trong nhà họ Tiêu không ai thương nhị thiếu phu nhân của cô, họ luôn xem nhị thiếu phu nhân là một người giúp việc, muốn họ gọi bác sĩ sao...chi bằng mua liều thuốc ngủ uống vào rồi leo lên giường nằm mơ.
Đại thiếu gia tuy vẻ bề ngoài rất lạnh lùng nhưng từ sâu trong con người anh là một người tốt.
//Đại thiếu gia...em xin cậu.
Tiêu Thần nhíu chặt mày..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...