Tạ Thừa tướng đương triều bị điểm huyệt đạo toàn thân không thể nhúc nhích gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cô gái khinh bạc mình. Hai cô gái tuy xinh đẹp yêu kiều, nếu là một người đàn ông bình thường khác, chỉ sợ đã hận không thể kéo ôm vào lòng từ lâu rồi. Nhưng Tạ Thừa tướng lại chỉ có thể cười khổ,
“Không ngờ bệ hạ không chỉ sớm học được cách trấn tĩnh, mà còn học được cả tính nhẫn nại nữa, không chỉ có thể nhẫn nại, mà còn có thể cùng lúc phản kích, thần đúng là không bằng rồi.”
Hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu ngồi một bên, khuôn mặt âm u lạnh lẽo, nghe vậy mới thấy tỏa ra chút ít ấm áp,
“Tạ khanh biết vậy là được rồi.”
Nói rồi, bưng chén trà trên bàn lên, nhẹ nhàng chiêu một ngụm.
Vừa uống xong, hoàng đế bệ hạ đã hầm hầm nổi giận,
“Trà đã nguội lại còn đắng nữa, Tạ khanh, đây là đạo tiếp đãi khách khứa của khanh à? Đừng quên rằng, trẫm là hoàng đế!”
Nói rồi, ném luôn chén trà ra ngoài cửa sổ, chén trà gốm Nhữ Diêu mấy ngày trước được hạ quan “hiếu kính”, trong thoáng chốc vang lên âm thanh vỡ vụn
.
(Gốm Nhữ Diêu là một trân phẩm của nghệ thuật thủ công truyền thống của người Hán xuất hiện ở vùng Nhữ Châu vào thời Tống. Cùng với Quan Diêu, Ca Diêu, Quân Diêu, Định Điêu được gọi là “Bốn lò gốm lớn nổi tiếng thời Tống”. Gốm Nhữ Diêu nổi tiếng với nước men xanh, có màu thiên thành, màu đậu xanh, xanh nhạt. Do chỉ thưng thịnh trong vòng hai mươi năm, nên sản phẩm lưu truyền đều rất ít, nhưng vô cùng quý giá, đến nay chỉ có tầm 67 sản phẩm.)
Bệ hạ thấy thần không vừa mắt, thì đương nhiên là thấy cái gì của thần cũng không vừa mắt rồi.
Cái gì mà “Trà đã nguội mà còn đắng” chứ, chẳng qua là bệ hạ muốn tìm cơ hội để phát hỏa cho hả giận mà thôi.
Tạ Lâm còn chưa kịp đau lòng cho chén trà bảo bối của mình, thì đã phải vội vàng lo giải quyết vấn đề trước mắt, chứng kiến hai cô gái đã cởi áo khoác ngoài, áo trong của mình xong, và đang bắt đầu thò tay hướng tới áo lót, Tạ Lâm quýnh lên, nôn nóng nói:
“Bệ hạ, thần nghĩ hai nàng ấy đều là con gái của các bậc quyền quý đương triều, nên thần không dám muốn, cũng không thể muốn, nếu như thần thật sự khinh bạc các nàng ấy, chỉ sợ sẽ phải chịu trách nhiệm, thần không thể……”
Minh Trọng Mưu vẫy tay cắt ngang,
“Ai cần khanh phải chịu trách nhiệm hả? Tạ khanh không phải đã nói rồi đó sao? Khanh đã cho hai nàng ấy uống thuốc, cho dù có nhìn hết mình và tứ chi của các nàng ấy, khinh bạc các nàng ấy, thì các nàng ấy cũng không biết được danh tính người đàn ông đó là ai, khanh cùng các nàng ấy mây mưa vần vò, chung hưởng đêm xuân, khanh không nói, trẫm cũng không nói, ai biết được?”.
Trong lúc đó con gái của Uy Võ đại tướng quân , đã cởi được nút áo lót của Tạ Lâm ra, mắt thấy da thịt trắng nõn sắp bị lộ ra ngoài, xương quai xanh thanh tú, cũng đã hở, ánh mắt của Minh Trọng Mưu liếc tới bên này, trong lòng thầm nghĩ con cáo “già” này thật ra cũng chưa già lắm, hai mươi sáu tuổi, nhưng da thịt vẫn mịn màng trơn nhẵn, so với hai cô gái kia, thì cũng chẳng thua kém gì nhiều, vì thế không kìm được liếc nhìn thêm lúc nữa.
Tạ Lâm vội quát dừng lại, lời nói từ miệng như đậu chiên nổ tanh tách, liên tiếp không ngừng phun ra, chỉ sợ chậm một bước thôi, thì có hối hận cũng đã muộn,
“Bệ hạ, thần biết thần tính kế bệ hạ, là khi quân, là đại bất kính, nhưng thần cũng chỉ muốn tốt cho bệ hạ thôi, phải biết rằng bệ hạ tự mình xử lý chuyện triều chính không lâu, nhưng lòng ham chơi còn quá nặng, thần tử tận mắt chứng kiến, trong tâm thấy rất nôn nóng, đương nhiên không phun ra được thì không thoải mái. Bệ hạ, thần chỉ mong bệ hạ tự mình chấp chính đều là cam tâm tình nguyện, quan tâm đến triều chính, vững tâm, an lòng bách tính, thái bình thịnh thế, hy vọng bệ hạ hãy suy nghĩ sâu xa hơn!”.
Cam tâm tình nguyện? Quan tâm đến triều chính, vững tâm, an lòng bách tính, thái bình thịnh thế?
Động tác của Minh Trọng Mưu không khỏi khựng lại một thoáng, nhìn Thừa tướng đại nhân nằm trong lòng hai cô gái, bị khinh bạc đến mức mặt đỏ tai hồng, liền đứng dậy, đi tới bên giường, nhấc tay điểm huyệt khiến hai cô gái xinh đẹp ngất đi, Thừa tướng đại nhân vội vàng hít một hơi thật sâu, dây thần kinh căng thẳng khẩn trương liền được thả lỏng.
Tâm tư Minh Trọng Mưu đang mải suy đoán lời nói của Tạ Lâm, nhưng đột nhiên lại nhìn đến Thừa tướng đại nhân đang thở dốc, trong khoảng hở của chiếc áo lót đã bị cởi ra, lộ ra một mảng màu đỏ. Minh Trọng Mưu không kịp suy nghĩ gì nhiều, duỗi ngón tay, lật một bên áo lót mới hơi hé mở ra…….
Cái yếm gấm đỏ thẫm thêu hình uyên ương, lộ ra ngoài.
Da thịt trắng nõn, cùng lớp nền là tấm yếm đỏ, càng tôn lên vẻ óng ánh trong veo, đẹp không tả xiết.
Hoàng đế cũng không biết là bị cảnh sắc trước mắt quyến rũ, hay bị bóng đè gì gì đó, mà giống như mê muội thò tay ra, nhẹ nhàng chạm lên làn da trắng nõn, và lướt theo đường nét xương quai xanh.
Khuôn mặt Thừa tướng đại nhân lập tức tái đi, kinh hãi pha lẫn tức giận quát:
“Bệ hạ!”.
Hoàng đế bệ hạ dường như vừa tỉnh lại từ trong mơ, nhìn thấy người trước mặt mình mái tóc đen rối bời, bị phụ nữ khinh mạn đến thở hổn hển, khuôn mặt anh tuấn đỏ ửng, dưới vạt áo bị hở một nửa, lộ ra chiếc yếm gấm thêu hình uyên ương, không khỏi có chút mê man thất thố, trong lúc đang mờ mịt, liền tiện tay đấm lên chiếc cột bên cạnh giường, sau đó phất tay áo, sải bước….. đi thẳng.
Hoàng đế tiện tay đấm một cú cũng chẳng sao, nhưng lại nói cái cột này vốn dĩ là một trong bốn cái cột trụ chống đỡ sức nặng của chiếc giường, lực tay của hoàng đế bệ hạ không nhỏ, một đấm giáng xuống, chỉ nghe thấy tiếng cái cột dần dần nứt ra từng chút một, khe nứt càng lúc càng lớn, tai Tạ Lâm nghe, cũng thấy càng ngày càng rõ.
Tạ Lâm trơ mắt nhìn cái cột nứt gãy, khiến cho vị Tạ Thừa tướng vừa gian xảo lại vừa tuấn mỹ, quần áo xộc xệch, huyệt đạo bị điểm ngã lăn từ trên chiếc giường gỗ xuống dưới sàn nhà, mặt mũi dính đầy bụi đất, còn đâu khuôn mặt một đời phong lưu của Thừa tướng nữa.
Những người đầu tiên nghe thấy tiếng cực to vang lên, rồi tranh nhau lao tới, chính là ba nàng sủng thiếp của Tạ Lâm.
Các nàng vừa bước vào, Tạ Lâm lập tức quyết đoán, quát lên:
“Đóng cửa, đỡ ta lên ghế, dập tắt mê hương, đợi huyệt đạo của ta tự giải!”.
Đợi đến khi mọi việc được thu xếp ổn thỏa, Tạ Thừa tướng được hầu hạ đến ngồi lên ghế, nút áo đã được cài lại cẩn thận, mái tóc đen như mực cũng đã được buộc lên nghiêm chỉnh, bụi đất trên mặt được lau đi sạch sẽ, mê hương thì dập tắt, tránh để ham muốn không cần thiết nổi lên. Tạ Thừa tướng đành nhắm mắt lại, ngồi không được nằm cũng chẳng xong, sống lưng thẳng tắp đợi đến khi……
Ngày thứ hai, gà vừa gáy, Tạ Thừa tướng đã phải kéo lê cái thân thể với phần eo mỏi rã rời và sống lưng đau đớn, lên triều.
Không lên triều, cũng không biết bệ hạ sẽ lại lấy danh nghĩa gì ép mình lên triều nữa? Bất luận ra sao, cũng phải tới báo cáo kết quả công tác với thái hậu nương nương trước đã nhỉ?
xxx
“Thần có tội”.
Đây là câu đầu tiên Tạ Lâm nói lúc gặp thái hậu.
Nói rằng “gặp”, có lẽ cũng hơi quá. Nam nữ kiêng kị, nên nhất định phải chú ý, thái hậu buông rèm ở bên trong, Tạ Lâm đứng ở bên ngoài, cúi người hành lễ với thái hậu, đó chính là “gặp”.
Thái hậu ngạc nhiên,
“Tạ khanh vất vả công lao lớn, lại có công với xã tắc, sao lại nói là có tội?”.
Tạ Lâm tỏ ỷ bảo thái hậu cho tùy tùng lui ra, thái hậu liền làm theo. Lúc ấy Tạ Lâm mới than:
“Thần đã phụ sự ủy thác của thái hậu, suýt chút nữa là hủy hoại sự trinh bạch của hai cô gái, hận không thể móc hai con mắt của mình ra, tự sát tạ tội với các nàng ấy. Thái hậu đã hy vọng rất nhiều vào thần, mà thần lại phụ sự nhờ cậy của thái hậu, thật sự thấy vô cùng hổ thẹn.”
Thái hậu vẫn chưa vội trách phạt ngay, mà chỉ hỏi rõ ràng tất cả những nguyên nhân kết quả, sau khi giấu đi cái màn quyến rũ sau vài phút mê muội ấy, Tạ Lâm chỉ nói rằng tuy đã dùng hết mê dược mê hương, lại thêm hai cô gái được chọn đều là những quốc sắc thiên hương, gia thế rõ ràng, nhưng sức nhẫn nại của bệ hạ đúng là hơn người, hoặc là do nhãn quan vô cùng sắc bén, nên coi thường các nàng ấy, tóm lại là không mảy may mê hoặc được, còn sắp đặt khiến Tể tướng đương triều suýt chút nữa thì mất hết cả thể diện trước mặt mọi người.
“Thần mỗi khi nhớ tới chuyện này, đều tự trách bản thân mình sâu sắc, thần thân là Tể tướng đương triều, lại bị tổn hại lớn đến văn nhã, thật sự thấy xấu hổ với tổ tông, xấu hổ với sự hậu ái của tiên hoàng.”
Đến lúc này thái hậu mới hiểu ra, tại sao Tạ Lâm lại bảo mình cho đám tùy tùng lui ra, sợ truyền ra ngoài việc hắn khinh bạc phụ nữ, hủy hoại đi sự trong trắng của người ta, thì không thể không lấy hai cô gái đó chăng?
Đây là người do chính mình đích thân lựa chọn, từ gia thế, tướng mạo đều là thượng của thượng hạng, nhưng tại sao một đứa rồi hai đứa, lại đều không muốn hai cô gái này thế? Trừ phi hai cô gái này, có bệnh kín, hoàng đế và Tạ Lâm biết, nhưng bản thân mình lại không biết chăng?
Thái hậu không khỏi chìm sâu vào bên trong mối nghi ngờ.
Biểu cảm hận vì đã không làm khác đi trên mặt Tạ Lâm, khiến thái hậu cũng cảm thấy có chút áy náy. Nếu như hai cô gái đó thực sự có bệnh kín, thì mình cũng không nên bức ép người ta gả cho hắn.
Huống hồ cách nghĩ của hoàng gia, là cũng không thể để thế lực của Thừa tướng bành trướng, uy hiếp đến triều đình được.
“Tạ khanh không cần phải vậy, khanh đã chuốc mê dược, khiến hai cô gái đó hôn mê, thiết nghĩ các nàng ta cũng sẽ không biết được chuyện này đâu, nếu như hoàng đế thực sự không thích bọn họ, thì chi bằng Tạ khanh và ai gia để ý giúp họ, tìm thử xem có con cháu thế gia nào môn đăng hộ đối, sau đó kiếm ột nơi thật tốt, vậy là được rồi.”
Mưu kế của Tạ Lâm đã thành, thoát khỏi việc bị trách tội, lại không phải gánh lấy cái trách nhiệm mang tên lấy vợ, trong lòng không khỏi hỉ hả, nhưng trên mặt, vẫn là cái biểu cảm thành thục từng trải, cúi người thật sâu,
“Tạ ơn ân điển của thái hậu.”
Thay vì để thái hậu sau khi tra ra ngọn nguồn sự việc, thì chi bằng mình dùng “chân tướng” chặn miệng thái hậu lại, thái hậu vì hổ thẹn áy náy, đương nhiên sẽ không tiện bắt mình phải tuân theo sự sai khiến nữa.
Con gái của Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, và con gái của Lại bộ Thượng thư, Tạ Lâm tự hỏi bản thân mình chỉ là một tên Thừa tướng nhỏ nhoi, không thể chế ngự hai cô nàng đó được, huống hồ…… huống hồ lại khiến người ta một mình ngồi trông phòng trống ư?
Bản thân đã có ba nàng thiếp xinh rồi, nên Tạ Lâm cũng đành nói một tiếng xin lỗi với hai cô gái kia. Ba người phụ nữ đã vô cùng đáng sợ rồi, năm người phụ nữ thì……
Thừa tướng không có cách nào tiêu thụ được, sau đó bèn giúp bọn họ tìm hai vị lang quân như ý, cũng coi như xong. Nếu các nàng muốn trở thành giai nhân trong chốn hậu cung ba ngàn người, thì Thừa tướng đại nhân, cũng có thể đi theo bằng bất cứ giá nào.
xxx
Buổi triều sáng ngày hôm sau, Tạ Lâm đã có thể duỗi thẳng thắt lưng, vẻ mặt tuy không còn uể oải nữa, nhưng vẫn trắng bệch như tờ giấy.
Quần thần trên triều bên ngoài hiển nhiên là không dám nói gì hắn, nhưng trong lòng lại đang phỏng đoán, lẽ nào Tạ Thừa tướng nạp vợ xinh nhiều quá, hay là trong nhà có ba người phụ nữ như sói như hổ, Thừa tướng đại nhân miệt mài quá độ. Vì thế nên sắc mặt mới tái nhợt lộ hẳn ra ngoài như thế?
Tạ Thừa tướng trước giờ tướng mạo tuấn mỹ, nhưng lại nổi tiếng là lạnh lùng như đông giá, ánh mắt sắc lạnh của hắn vừa quét qua, thì dường như có thể nhìn thấy mọi bí mật ẩn trong tâm can người khác.
Khi hắn khẽ mỉm cười, thì những câu kiểu như xuân về trên mảnh đất này, cây cối đón gió xuân, đều có thể chất đống lên người. Nụ cười tủm tỉm của hắn, có thể khiến cho bất kỳ một cô gái nào không hiểu hắn phải động lòng, có thể khiến cho bất kỳ một nam tử nào không rõ hắn, phải hận không thể vừa nâng chén uống rượu vừa trò chuyện vui vẻ, cùng đàm luận thơ ca với hắn.
Nhưng những người hiểu rõ hắn, lại biết rằng, khi hắn khẽ cười, lại giống như một con rắn độc đang thè lưỡi, chạm vào là chết, là liều thuốc độc ấn náu kỹ nhất, và cũng là độc nhất trên thế gian, người khác tuyệt đối không thể tin tưởng con người này.
Vậy nên lúc Tạ Thừa tướng thật sự đứng ở đây mơ màng muốn ngủ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, con rắn độc này chỉ đang giả vờ ngủ đông, nhất định một lúc nào đó sẽ tìm kiếm thời cơ, rình rập cơ hội để ra tay hành động.
Cho nên khi Tạ Lâm bị hoàng đế gọi tên đến mấy lần, nhưng vẫn cứ lơ mơ, không tỉnh, các đại thần đều cho rằng, Tạ Lâm nhất định đang muốn để bệ hạ phải khó xử, ngay cả lúc bệ hạ gọi tên thần tử cũng có thể lờ đi như vậy, có thể nói tên Tạ Lâm này rất to gan, không mảy may để hoàng đế vào trong mắt.
Bệ hạ nổi giận, đập xuống tay vịn của ghế rồng, nhất thời cả đại điện như chấn động, may mà ghế rồng này được chế tạo chắc chắn cẩn thận, dùng vật liệu vô cùng cứng rắn, đề phòng ăn mòn hư hao, nếu không với lực tay như thế giáng xuống, hoàng đế đời sau, không biết lấy gì ra mà ngồi.
Quần thần có cảm tưởng cả kinh thành cũng gặp phải động đất, thiếu chút nữa là hét toáng lên yểm hộ cho hoàng đế rút lui.
Khuôn mặt Minh Trọng Mưu đen sì, phẫn nộ quát:
“Tạ Lâm, trẫm đang hỏi ngươi đấy!”.
Tạ Lâm ngủ say trong mộng đẹp, lúc mơ đến cảnh mang thật nhiều đùi gà áo gấm về quê, cha anh dì chị dâu, thích nhất là làm món đùi gà rán béo gậy, đang trong lúc ăn uống hăng say, thì nhóm ba nàng vợ bé Thục Hà từ cửa bước vào, từng người từng người ngượng ngùng gặp ba mẹ chồng, Tạ Lâm sung sướng đích thân giới thiệu các nàng với cha và anh. Không ngờ cha lại đùng đùng nổi giận, vớ lấy cái chổi đánh lên người hắn, vừa đánh lại vừa tức giận quát, quát những gì gì đó, nhưng không hiểu sao chính hắn, lại không nghe thấy rõ lắm. Vẻ mặt huynh trưởng cũng không đồng ý, lắc đầu thở dài, còn về phần thở dài cái gì, thì lần này Tạ Lâm lại nghe thấy rất rõ.
“Tạ Lâm, Tạ Thừa tướng, Tạ Thừa tướng……”
Tạ Lâm đột nhiên bừng tỉnh, hoang mang nhìn khắp bốn phía xung quanh, mới phát hiện ra ngồi bên cạnh, chính là Binh bộ Thượng thư vừa mới nhậm chức, Úy Trì Chính, đang thấp giọng gọi tên mình.
Tên này sau khi được ban ngồi, từ đó trở đi buổi chầu sáng nào cũng ngồi nghe. Tạ Lâm hồi đầu vô cùng ghen ghét đố kị, suy nghĩ lúc nào đó phải cho trí nhớ của tên này trở nên tốt hơn lâu hơn, biết kính người già trọng kẻ hiền, à không, là biết thứ tự trước sau. Nhưng thời gian lâu dần, cũng thấy quen, coi như mình đang tập thể dục mỗi sáng sớm, còn suy nghĩ xem hôm nào đó qua hỏi thăm vị Úy Trì Thượng thư cởi giáp chiến mặc quần áo của kẻ đọc sách, vốn là người cơ bụng rắn chắc, giờ lại mọc ra mấy ngấn mỡ rồi đấy.
Lại liếc mắt nhìn cái người đang ngồi trên hoàng vị.
Tạ Lâm không khỏi sợ giật nảy mình.
Sắc mặt hoàng đế Vạn Triệu đen sì, giờ phút này lộ ra ánh mắt có đôi phần tinh nhanh, đang nhìn chằm chằm vào hắn, tơ máu che kín toàn bộ lòng trắng mắt, dọa khiến Thừa tướng đại nhân rùng mình run rẩy.
Hoàng đế đại nhân?
Là ma ám theo người à?
Có cần gọi thị vệ tới hộ giá không?
Hay là tìm một vị Thiên sư tới…… bắt ma.
(Thiên sư là những vị tiên có vai trò đón tiếp các vị sứ giả trên thiên đình trong Đạo giáo và thần thoại Trung Hoa.)
Gốm Nhữ Diêu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...