Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chuyện này đối với Tạ Lâm mà nói, quả thực chỉ là chuyện vặt vãnh. Vì thế nàng vẫn bình tĩnh như ngày thường, phê duyệt tấu chương, lên triều, tan triều, cùng bàn luận đạo lý đế vương với bệ hạ, tất cả vẫn như trước kia, cứ như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng Minh Trọng Mưu thì ngược lại, hắn thường xuyên liếc mắt nhìn nàng, trong đáy mắt là những cảm xúc rất phức tạp.
Tạ Lâm đang cúi đầu tiện tay mở xem một bản tấu, thỉnh thoảng lại cảm giác có một luồng ánh mắt gai người đang nhìn mình, tưởng rằng Minh Trọng Mưu có điều gì muốn nói, nhưng vừa ngẩng đầu lên, thì lại thấy Minh Trọng Mưu cúi đầu cầm bút chu sa, chuẩn bị múa bút thành văn trên các bản tấu, cơ hồ như không có việc gì hết, Tạ Lâm lắc lắc đầu, lại cúi đầu làm chuyện của mình.
Đến lúc ấy Minh Trọng Mưu lại ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Lâm, thấy nàng cúi mặt, cứ nhìn dáng vẻ rất biết nghe lời ấy, là hắn lại nhớ tới lời đồn dạo gần đây.
Thượng thư bộ Lại Sử Đạt chủ động đến phủ Thừa tướng, có ý muốn để Tạ Lâm trở thành rể cưng nhà mình.
Sử Hồng Dược con gái của Sử Đạt, tuy rằng bị Minh Trọng Mưu cự tuyệt lấy làm vợ, nhưng sau khi bỏ cuộc trên con đường trở thành Hoàng hậu, cha con Sử Đạt lại suy nghĩ đến chuyện chọn Tạ Lâm tài hoa xuất chúng làm rể!
Tạ Lâm ngẩng đầu lên, khuôn mặt không chút cảm xúc vứt bản tấu trong tay sang một bên, nói: “Chỉ là một vụ án cỏn con thế này, mà kéo dài đến tận dăm bữa nửa tháng, khiến cho phạm nhân đang sống sờ sờ trong ngục lâm bệnh mà chết. Xem ra Phủ doãn Thông Châu không muốn làm nữa thì phải.” Giọng nói của nàng chẳng có mấy nghiêm khắc, nhưng lại rét lạnh đến cực hạn, may mà Minh Trọng Mưu là hoàng đế, tố chất tâm lý cực tốt, nếu không cũng bị nàng dọa cho sợ thót tim.
(Phủ doãn là một chức quan đứng đầu một phủ, nơi đặt kinh đô.)
Tính cách kiểu này, mà cũng có người thích sao?!
Minh Trọng Mưu cảm thấy hơi chua chua, ứ nghẹn trong cổ họng. Hắn cầm lấy bản tấu Tạ Lâm vừa vứt sang một bên lên, đọc lướt qua, “Ông ta đã không muốn làm, thì không nhất thiết phải làm tiếp nữa.” Nói đoạn, Minh Trọng Mưu vung bút, vậy là vận mệnh tương lai của Phủ doãn Thông Châu, coi như đã được định đoạt.
Tạ Lâm liếc nhìn Minh Trọng Mưu.
Trước đây, Minh Trọng Mưu thường suy nghĩ nghiên cứu rất kỹ nhưng ý kiến của nàng, để tránh rơi vào tình cảnh tin tưởng Thừa tướng một cách mù quáng, rồi đưa ra phán quyết sai lầm, kết quả hôm nay không biết tài sao, lại giống như đang trút giận, một người vốn dĩ rất ghét việc nghe vài lời nói mà quyết định sống chết của người khác như Minh Trọng Mưu, lại dễ dàng tiện tay phán định mạng người như vậy.
Nghĩ một lúc, Tạ Lâm bèn nói: “Bệ hạ, hôm nay người không khỏe sao? Hay là nghỉ ngơi một lát đi vậy, ngày mai lại phê tấu chương tiếp, thần đã xem qua rồi, không có việc gì gấp gáp cả, bệ hạ không cần phải nôn nóng.”
Hừ, ngươi cũng biết quan tâm đến trẫm sao!
(Anh ku này ghen ác các chế ạ!!!)
“Trẫm không có gì là không khỏe cả,” Minh Trọng Mưu nắm chặt bút, giọng điệu lạnh lùng: “Tạ Lâm, con gái của Sử Đạt, dung mạo không tồi, đầu óc cũng thuộc dạng đủ dùng, nếu như khanh lấy nàng ta, trẫm sẽ chuẩn bị quà cưới thật hậu hĩnh, để khanh cưới nàng ta về thật rình rang náo nhiệt.”
Tạ Lâm ngẩn người, hiếm khi khuôn mặt lại tỏ ra hoang mang như thế, “Thì ra bệ hạ đã biết chuyện này rồi, chỉ là…… từ khi nào thần nói sẽ lấy nàng ta vậy?”.
Thì ra chỉ là lời đồn hè phố, chỉ có Sử Đạt muốn Tạ Lâm trở thành con rể quý của mình mà thôi, vậy mà lời đồn sống động y như thật, tựa hồ việc hai người Tạ Lâm và Sử Hồng Dược thành thân, do không thể ngăn cản được sự tác động từ bên ngoài, rơi vào tình thế nhất định phải tiến hành.
Chuyện này truyền đến tai Minh Trọng Mưu, đã bị thay đi đổi lại đến tám chín phiên bản, Minh Trọng Mưu tự động tự giác đổi nó thành phiên bản thứ mười.

Minh Trọng Mưu không trả lời, chỉ hậm hực hỏi lại: “Tạ Lâm, khanh thích nàng ta à?”. Giọng nói lạnh lùng, khẩu khí có vẻ không vui, rõ ràng có thể khiến người ta nghe phát nhận ra ngay.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh môi Tạ Lâm, bàn tay siết cây bút chu sa càng lúc càng chặt, lồng ngực bực bội bí bách, chỉ đợi Tạ Lâm nói ra một từ “thích”, thì hắn sẽ……
Minh Trọng Mưu của lúc này, cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc bản thân muốn trút giận điều gì. Chỉ là hắn cứ nhìn chằm chằm vào môi Tạ Lâm, bức xúc chờ đợi cái chữ mà hắn hoàn toàn không muốn nghe thấy kia.
“Thích nàng ta?” Tạ Lâm cau mày, đang định nói tiếp, thì lại nghe thấy một tiếng “rắc” vang lên, cây bút trong tay Minh Trọng Mưu, đã bị hắn dùng lực, bẻ gãy, những lời Tạ Lâm định nói, lập tức dừng lại.
Chính trong một thoáng dừng lại đó, Minh Trọng Mưu đã kịp quăng cái bút sang một bên, không chút thương xót, sau đó đứng phắt dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Tạ Lâm, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Tạ Lâm, “Khanh thực sự thích nàng ta?”.
Thật ra Tạ Lâm luôn cảm thấy, từ thích này, là một từ rất mực xa xỉ.
Nàng thích người thân của mình, nhưng trận lụt năm ấy đã khiến cho tất cả người thân ngoài trừ những người trong dòng họ của Tạ Luân ra, đều chết không còn một ai.
Nàng thích triều đình Đại Sở, bởi vì ở đây, nàng có thể thi triển hết tài hoa của bản thân, làm rạng danh họ Tạ. nhưng hiện giờ hãy nghe thử đi, thiên hạ đều đồn rằng, Thừa tướng Tạ Lâm, là gian thần của triều đình, lừa dối qua mặt thánh thượng, có thể coi là tội ác tày trời.
Trước năm mười sáu tuổi, nàng chỉ là một thiếu nữ, dung mạo xinh đẹp mỹ lệ, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, người đến cầu thân, có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi phía Đông đến đỉnh núi phía Tây.
Sau năm mười sáu tuổi, đợt khoa cử năm ấy, đem lại vinh hoa phú quý, nhưng một cơn lũ đã nhấn chìm quê hương của nàng, trong một buổi nói chuyện Vĩnh Lưu hoàng đế đã bảo với nàng rằng hãy cắt đứt cái ý nghĩ trở về quê cũ tế bái và chịu tang làm tròn đạo hiếu đi, vài năm sau, lại cùng tiên đế nói chuyện, Tạ Lâm đã quyết định sẽ vì xã tắc của Đại Sở, vì xã tắc của Vạn Triệu, vì xã tắc của đương kim bệ hạ, nguyện gánh vác cái danh xấu xa nhất thiên hạ này, cũng muốn làm chuyện gì đó mà bản thân thật sự muốn làm.
Thậm chí còn uống thuốc, để khiến giọng nói của mình trở nên thô khàn khó nghe.
Mười năm trước, Tạ gia đã định mối hôn sự của nàng với Lạc gia, Tạ Lâm đã nghĩ, gả cho Lạc Thạch Thiên, hai người là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô lo vô nghĩ, tóm lại là một chuyện vui, nên thấy cũng tốt.
Nhưng mười năm sau, lúc Tạ Lâm nhìn thấy Lạc Thạch Thiên, nàng lại nghĩ, không nhất thiết vì bản thân mình sai mà hại thêm người khác.
Tạ Lâm của bây giờ, lạnh lùng, ngang ngược, không thể nói lý, không ai ngờ được rằng, người như vậy, lại có thể là một cô gái?
Ai còn muốn lấy nàng làm vợ nữa?
Tạ Lâm cười cười, “Chẳng có gì hay để thích cả.”
Minh Trọng Mưu nghi hoặc nhìn nàng, có lẽ là do hắn đa nghi, vì hắn luôn có cảm giác sâu trong đáy mắt của Tạ Lâm, đang cất giấu một thứ gì đó, hắn nghĩ, có lẽ nào Tạ Lâm thực sự thích nàng ta? Hắn nghe thấy chính mình hờ hững nói: “Trẫm nói được đương nhiên sẽ làm được, nếu khanh thực sự thích nàng ta, muốn lấy nàng ta, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi khanh, Thừa tướng của trẫm lấy vợ, sao có thể giống như những người tầm thường ngoài kia được? Đương nhiên phải khiến khanh lấy vợ thật xa hoa náo nhiệt, để nàng ta gả cho khanh được náo nhiệt xa hoa rồi.”
Tạ Lâm không biết tại sao Minh Trọng Mưu cứ chấp nhất vấn đề mình có thích Sử Hồng Dược hay không như thế.
Tạ Lâm nghĩ, tương tự như với việc “mài gương”, nàng càng không thích đoạn tụ.

(Mài gương là cách gọi của đồng tính nữ thời Trung Quốc cổ đại, khi hai người con gái dùng những hành động vuốt ve để tạo khoái cảm cho đối phương, nhưng do có cấu tạo cơ thể giống nhau nên giống như đặt một cái gương ở giữa rồi cọ xát nên được gọi là mài gương – Nguyên văn là磨镜tui dịch từ định nghĩa về từ đó trên baidu, 磨 nghĩa là mài mòn, gọt dũa, 镜 nghĩa là kính, gương, nên mạn phép đặt là mài gương, có gì mọi người góp ý thêm vào nhá.)
Chẳng lẽ bệ hạ đang ghen?
……
Tạ Lâm ngay lập tức tiếp thu lời khuyên đúng đắn, cung kính đáp: “Bệ hạ, Sử Hồng Dược quả thực là nhân tuyển thích hợp nhất để làm Hoàng hậu, nếu như người thật sự thích Sử Hồng Dược, thần có thể nói với Sử đại nhân một tiếng thay người.”
Xem ra bệ hạ miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo rồi, rõ ràng là rất thích Sử Hồng Dược, nên nghe thấy tin đồn liền bồn chồn bất an.
Thần chỉ chờ cái thích đó để về bẩm báo với Thái hậu thôi.
Minh Trọng Mưu không ngờ Tạ Lâm lại vặn vẹo ý nghĩ theo hướng này, đối với việc ấy, Minh Trọng Mưu chỉ có thể, “……”
“…… Trẫm không thích nàng ta.”
Tạ Lâm nghi ngờ hỏi: “Vậy tại sao bệ hạ lại nôn nóng về chuyện thành thân của thần với Sử Hồng Dược thế?” Còn cả khuôn mặt như đang ghen kia nữa? Nàng cảm giác được mùi giấm chua tràn ngập khắp đại điện đây này.
“…… Ai nôn nóng chứ? Là trẫm nôn nóng cho khanh……” Nói đến đây, đột nhiên Minh Trọng Mưu khựng lại, giống như sực hiểu ra điều gì đó.
Hắn bỗng hiểu ra, tại sao khi nghe tin Tạ Lâm muốn thành thân với Sử Hồng Dược, tâm tình tồi tệ giống như hôm nay lúc ăn cơm uống phải một hũ giấm. Tại sao khi Tạ Lâm nói một chữ “thích”, hắn lại thấy tụt hết cả cảm xúc như thế.
Minh Trọng Mưu nhìn sâu vào mắt Tạ Lâm, bỗng nhiên hỏi: “Trẫm nghe nói, thời xưa có đoạn tụ chia đào, Tạ khanh nghĩ sao về chuyện đó?”.
(Đoạn tụ nói về mối tình giữa Hán Ván Đế và Đổng Hiền, đây là mối tình quá nổi tiếng rồi tui không giải thích thêm nữa nhá, còn về sự tích “Chia đào” có liên quan đến Vệ Linh công vua nước Vệ đã từng say mê và sủng ái Di Tử Hà, một thanh niên thông minh, khôi ngô, tuấn tú, phong cho làm đại phu. Một lần Di Tử Hà cùng Vệ Linh công thăm hoa viên, Di Tử Hà thấy có quả đào ngon bèn tự ý hái đào ăn trước mặt Vệ Linh công, ăn không hết thì đem phần cắn dở đút vào miệng Vệ Linh công. Dân gian gọi mối tình giữa Vệ Linh công là tình chia đào.)
“……” Tạ Lâm khó hiểu, tại sao vừa nãy đang nói về vấn đề hôn nhân với Sử Hồng Dược, giờ lại liên tưởng đến đoạn tụ chia đào thế, rốt cuộc hai vấn đề này có gì liên quan đến nhau sao? Tạ Lâm đành phải đáp: “Thần nghe nói, thời xưa tuy có đoạn tụ chia đạo, nhưng Lão Tử cũng đã nói, âm dương điều hòa, càn là dương, khôn là âm, đây là đạo trời, hành động đoạn tụ chia đào, có làm trái lại đạo trời thì thôi cũng đành, nhưng nếu để ảnh hưởng tới quốc gia, vua không ra vua, thần không ra thần, náo loạn triều cương, thì quả thực không ổn chút nào.”
…… Quả nhiên Thừa tướng của hắn không thời khắc nào là không nghĩ đến quốc gia xã tắc.
Minh Trọng Mưu khổ sở.
Hoàng đế Vạn Triệu khó khắn lắm mới mở lòng nói chuyện yêu đương được một phát, thì đã bị cự tuyệt rất phũ. Đã thế còn bị quốc gia xã tắc như một ngọn núi lớn đè xuống nữa chứ.
Minh Trọng Mưu suy sụp khoát khoát tay, “Bỏ đi, khanh lui xuống đi. Trẫm phải nghỉ ngơi một lát, ngày mai sẽ phê duyệt tấu chương tiếp.”
Không phải bệ hạ vừa nói thân thể không có chỗ nào không khỏe sao? Sao giờ lại nói muốn nghỉ ngơi?

Tuy Tạ Lâm thấy rất nghi ngờ, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ hành lễ, rồi quay người lui ra ngoài.
XXX
Nói là nói như vậy, nhưng hôm sau sau khi thượng triều xong, Minh Trọng Mưu không triệu Tạ Lâm tới ngự thư phòng phê duyệt tấu chương nữa. Lúc Tạ Lâm hỏi đến, lại bị Lại Xương ngăn lại. Lại Xương cười khổ nói: “Tạ đại nhân, bệ hạ có lệnh, mấy hôm này Tạ đại nhân không cần đến ngự thư phòng, lúc quần thần nghị sự cũng không cần đến nữa.”
“Trẫm không muốn nhìn thấy hắn.” Minh Trọng Mưu đã nói vậy.
Lại Xương cũng rất quẫn bách, ngăn cản Tạ Lâm đúng là việc khổ sai, Lại Xương tự vấn bản thân không có bản lĩnh gì, nhưng ăn lộc của vua, thì phải trung thành với vua, ông ta chỉ có thể mang cái thân già gầy guộc này ra, ra sức chắn trước mặt Tạ Lâm mà thôi.
“Đại nhân, ngài nên quay về đi.”
Tạ Lâm cũng không làm khó ông ta, hôm đó liền quay về, trong lòng nghĩ có lẽ ngày mai bệ hạ sẽ thay đổi ý kiến, nhưng liên tục mấy ngày nữa, Minh Trọng Mưu đều nói không gặp, khiến Tạ Lâm có phần xúc động.
Ai mà không biết Tạ Lâm kiêm luôn chức vụ giám quốc, chuyện trong thiên hạ, trước khi dâng lên đặt trước mặt bệ hạ, thì Tạ Lâm đã phải lướt qua trước một lần rồi, thế nên mới khiến người trong thiên hạ nói rằng, Tạ Lâm chính là gian thần, chuyên quyền độc đoán, qua mặt thánh thượng.
Lúc này Minh Trọng Mưu không muốn để Tạ Lâm vào ngự thư phòng nữa, dùng lời nói và hành động cự tuyệt sự chuyên quyền của Tạ Lâm, ý rằng muốn nắm giữ toàn bộ triều chính.
Càng chứng tỏ rằng, Mnh Trọng Mưu đã có năng lực xử lý việc nước một mình rồi, không cần đến Thừa tướng giúp đỡ nữa.
Tạ Lâm đang phải đối mặt với nguy cơ thất thế.
Chuyện này lập tức lan truyền khắp triều, trong buổi triều sáng lúc nhìn Tạ Lâm, quần thần đều nhủ thầm Tạ Lâm ngươi cũng có ngày hôm nay, cho ngươi lộng quyền, cho ngươi độc đoán, cho ngươi hoành hành bá đạo chán đi, sớm muộn gì ngươi cũng xong đời.
Nhưng Tạ Lâm lại mỉm cười.
Mọi người đều thấy kỳ quái, gặp phải tình cảnh như thế này mà Tạ Lâm vẫn còn có thể cười được sao? Hắn cười gì chứ? Sợ là đang cười khổ chăng.
Nhưng Tạ Lâm lại cười thật sự.
Từ trước khi tiên đế lâm chung, lúc phó thác Minh Trọng Mưu cho nàng, nàng đã biết, rồi sẽ có một ngày, Minh Trọng Mưu sẽ thực sự trưởng thành, là một bậc đế vương tài năng trác tuyệt, hơn thế còn không cần đến nàng nữa.
Nhưng không phải là bây giờ.
Hoàng đế Vạn Triệu của bây giờ, vẫn còn rất nhiều khiếm khuyết, vẫn cần phải có sự giúp đỡ của nàng.
Vì thế đến ngày thứ tư, sau khi Minh Trọng Mưu nói tan triều, Tạ Lâm bèn nhanh chóng nối gót theo sau, định liều mình lao vào cung. Lại Xương vội vàng ngăn nàng lại, “Tạ đại nhân, hôm nay bệ hạ cũng nói, không muốn gặp ngài, xin ngài hãy quay về cho.”
Tạ Lâm cười lạnh lùng, gạt phắt ông ta sang một bên, “Tạ mỗ đích thân tới gặp bệ hạ, muốn xem thử xem, bệ hạ gặp hay không gặp!” Nói đoạn, sải bước nhanh thoăn thoắt đi thẳng vào bên trong, Tạ Lâm vốn dĩ thích đi bộ lên triều, nên hai chân một khi đã sải bước, có hai Lại Xương đuổi theo cũng không kịp.
Tạ Lâm đi tới bên cạnh xe rồng của Minh Trọng Mưu, theo sát sàn sạt, đám thị vệ đi xung quanh nhìn thấy Thừa tướng, đều không tiện ngăn trở, Tạ Lâm chỉ đi song song bên cạnh, nói: “Nghe nói bệ hạ không muốn gặp thần.”

Giọng nói của Tạ Lâm không to lắm, trong giọng nói cũng không có vẻ gì là oán hận cả, nhưng đám thị vệ đều vội vã cúi thấp đầu xuống.
Minh Trọng Mưu đang mải chìm trong cảm xúc của mình, không ngờ lại nghe thấy giọng của Tạ Lâm, trong khoảng khắc đó, trái tim hắn như mặt biển bất ngờ cuồn cuộn nổi sóng, hắn vừa quay đầu sang, thì đã nhìn thấy Tạ Lâm đang sải bước ngay cạnh.
Con người này, hắn còn chưa chuẩn bị xong thì đã gặp lại rồi.
“Phải, trẫm không muốn gặp khanh.” Minh Trọng Mưu nói.
“Tại sao?”.
Phải nhỉ, tại sao chứ. Minh Trọng Mưu cũng muốn hỏi bản thân, tại sao không muốn gặp hắn?
Con người này, ngoài trừ tướng mạo tuấn tú, đầu óc thông minh ra, chẳng còn điểm gì tốt nữa cả.
Thân mang cái danh gian thần, có lẽ còn mang cả âm mưu đối với hoàng vị của hắn cũng nên, lộng quyền ngang ngược, tính khí cực xấu, bụng dạ lại hẹp hòi nữa chứ, nhưng quan trọng nhất là, hắn còn là một người đàn ông!
Rốt cuộc là con mắt nào của hắn trúng tiếng sét ái tình nên mới đi thích Tạ Lâm vậy? Cứ như thể bị trúng tà ấy.
Tối hôm đó, Minh Trọng Mưu lại nằm mơ một giấc mơ xuân, người con gái đó, bóng dáng say đắm lòng người, mùi hương quyến rũ, hòa hợp với hắn như vậy, chủ động mà không hề yêu mị, dịu dàng mà không hề bá đạo. Trước đây, khuôn mặt của cô gái đó đều chỉ hiện lên mơ hồ, nhưng đêm qua, trong mơ lúc hắn khẽ hôn từng chút từng chút một từ ngực cho đến xương quai xanh của nàng, từ cái cần cổ trắng nõn đến bờ môi đỏ hồng, khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn nàng một cách bình tĩnh và trọn vẹn nhất.
Sau đó bị dọa cho giật mình.
Cô gái đó là con cái nhà ai thế? Khuôn mặt giống hệt Tạ Lâm.
Sau khi bừng tỉnh, Minh Trọng Mưu tí nữa thì phát điên, ồn ào đến nỗi toàn bộ tẩm cung náo loạn, còn tưởng có thích khách xông vào hoàng cung định hành thích Hoàng đế.
Ngay cả Thái hậu cũng suýt chữa nữa bị kinh động, còn nói rằng chỗ của ta làm sao thế này, chịu bao nhiêu là hãi hùng, lẽ nào trúng tà.
Minh Trọng Mưu vội vã quay ngược lại an ủi lão nhân gia, “Không sao, không sao đâu ạ, chỉ là một giấc mơ đáng sợ thôi, dọa khiến trẫm giật mình, ăn một chút cháo sẽ trấn an tinh thần ngay thôi.”
Thái hậu vội vàng hỏi: “Mơ thấy gì? Phải bảo người giải mộng, tránh để ác mộng trở thành thực.”
“……” Ác mộng trở thành thực?!
Minh Trọng Mưu sợ thót tim, cũng không biết là đang thuyết phục người khác, hay đang thuyết phục mình, vội nói: “Chẳng qua là mơ thấy một người con gái, dung mạo đáng sợ quá thôi ạ, không sao đâu, mẫu hậu quay về nghỉ ngơi đi.”
Thái hậu thấy yên tâm hơn một chút, vội dặn dò cung nữ nấu cháo cho Minh Trọng Mưu ổn định tinh thần, rồi mới quay về cung của mình.
Lúc Minh Trọng Mưu húp cháo, không nhịn được lại nhớ đến giấc mơ kia, khiến ngụm cháo tí nữa thì phụt cả ra.
Thời gian này Minh Trọng Mưu ngủ không đủ giấc, ẩn sâu bên dưới lớp mặt nạ là cặp mắt đen sì, giờ vừa nghe thấy giọng nói của Tạ Lâm, lại nhớ tới giấc mơ ấy, sợ đến toát mồ hôi hột.
Trẫm thật sự không muốn gặp ngươi mà lị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận