Cố Ngôn Chi ngửa đầu nhìn Ôn Kỳ, Trần Khiêm Quân ngẩng đầu nhìn Ôn Kỳ, trăm miệng một lời hỏi: “Chuyện gì?”
Ôn kỳ cười gượng hai tiếng, nói: “Không có việc gì, các ngươi tiếp tục. . !?”
Nói xong hắn ra khỏi xe ngựa, nhìn hơn mười hắc y nhân trước mặt, thở dài một hơi, rút hai thanh chủy thủ bên người rồi nhanh chóng vọt tới công kích.
Giữa trời mờ tối, một thanh chủy thủ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, như băng; một thanh lại lóe sáng vàng như ánh mặt trời, đâm đến chỗ nào thì nhất định chỗ đấy sẽ chảy máu.
Mười mấy hắc y nhân tự xưng là võ công không kém, trong lòng cũng không khỏi hốt hoảng.
Binh khí đi tới đâu hiểm độc tới đấy, người này có thể một lúc vận dụng tốt hai thanh chủy thủ, rõ ràng chỉ có thể cận chiến nhưng không cách nào chạm được vào hắn, vũ khí đi tới đâu, máu chảy tới đó.
“Hắn là ma giáo Ôn Kỳ!” Không biết là ai hô lên, để những người xung quanh cảnh giác lui về phía sau hai bước, vây thành một vòng cung, thật cẩn thận nhìn Ôn Kỳ.
Ôn Kỳ khẽ cười một chút, nói: “Vừa rồi là ai hô?” Giám hô lớn như vậy, nếu ồn đến chuyện tốt của giáo chủ thì sao hả?
Kỳ thật từ lúc nghe thấy binh khí va chạm, hai người cũng đã biết xe ngựa gặp nạn. Có điều hai người đang nghiêm túc giằng co, Cố Ngôn Chi còn nói một câu: “Ngươi nhanh ra bên ngoài a, ngươi không ra nhìn thử sao?”
Trần Khiêm Quân: “…” Hắn có lý do tin tưởng, một khi để khối ngọc rời xa tầm mắt của mình, y về sau nhất định sẽ không nhận nợ! Đối với tên gia hỏa Cố Ngôn Chi không ấn theo lẽ thường xuất bài, hắn có thể hình dung ra suy nghĩ của y.
Cố Ngôn Chi nhìn Trần Khiêm Quân, đột nhiên liền xì cười, nói: “Ta dám đánh cuộc, khẳng định vừa rồi Ôn trưởng lão hiểu lầm chúng ta. Nhưng không quan hệ, hắn nhất định cho rằng, dù sao giáo chủ cũng ở mặt trên ” cái kia”.”
Trần Khiêm Quân chưa từng nghe qua, sửng sốt một hồi, mới kịp phản ứng y ám chỉ cái gì, trên mặt không ngừng kết băng, không cẩn thận sẽ rút băng giết người.
Cố Ngôn Chi vươn tay vỗ vỗ mặt hắn nói: “Đừng có bày cái mặt đẹp trai của ta ra vậy, nào cười một cái.” Nói xong còn dùng hai ngón tay nhẹ nhàng đem khóe miệng hắn kéo lên một vòng cung nhẹ. Sau đó nhịn không được cười lên.
Đây rõ ràng là mặt mình, rõ ràng đã gắn với khuôn mặt này hai mươi mấy năm, có lẽ đây là lần đầu tiên thấy trên mặt mình xuất hiện biểu tình kỳ quái như vậy.
Ôn Kỳ bên ngoài nghe thấy tiếng cười bên trong, không khỏi thở dài một hơi. Nhất định phải cùng ba tên kia nói, ngày mai đổi tên khác đánh xe giáo chủ.
Nghĩ như vậy, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay tới một đống hắc y nhân kia. Bọn chúng vì tự vệ mà tập trung cùng một chỗ, ngược lại tiện cho công kích của hắn.
Hai ánh sáng một trắng một vàng lóe lên, rất chuẩn xác nhắm ngay chỗ yếu nhất của hắc y nhân. Mười mấy người chỉ kịp vươn tay che mắt, ngã xuống mặt đất không ngừng kêu.
Ôn Kỳ nhẹ nhàng vứt chủy thủ dính máu, khẽ mỉm cười rút ra cây quạt phe phẩy, nói: “Tha cho mạng chó các ngươi trở về mật báo, nói là Ôn Kỳ ta làm.” Nói xong cũng không quản trên mặt đất một đám người kêu đau, vội vàng lên xe chạy đi. Song song vì mình lại thay Duy Ninh thần giáo tăng thêm quang vinh cảm thấy hết sức cao hứng.
Hắn theo thói quen sờ soạng bên hông, lại trống không. Hắn thở dài một hơi, xem ra sang năm ủ thêm nhiều rượu một chút, giáo chủ sao lại tìm được một tên tức phụ* cũng như vậy * biết uống rượu?
*tức phụ : nàng dâu a
~~Vội vàng đánh xe đến nơi đã hẹn, ba tên kia đã muốn uống rượu qua ba tuần, chán đến chết mà dựa vào bàn đếm sao trời.
Âu Dương Đức nói: “Sao lại chậm như vậy?”
“Trên đường gặp mấy con kiến hôi, bất quá ta chỉ móc mắt bọn chúng.” Ôn Kỳ ngồi xuống uống một hớp rượu lớn. Rượu ủ bị giáo chủ phu nhân tương lại đoạt, làm hắn khát nước một đường.
Từ Mộ Khanh lấy ra một cây quạt phe phẩy nói: “A nha, không có ngươi, không biết ba chúng ta đã nhàm chán tới mức nào.”
Ôn Kỳ vừa mới chuẩn bị hảo hảo cảm động một hồi, chợt nghe Ẩn Nương bồi thêm một câu: “Ba thiếu một.”
Ôn Kỳ: “…” Cho nên hắn chỉ có tác dụng làm góc tứ?
“A nha, ta đã nói không được chia rẽ như vậy rồi.” Từ Mộ Khanh nói.
Ẩn Nương lạnh lùng nhìn hắn nói: “Kỳ thật là ngươi nhớ giáo chủ một đường đi.”
“Đáng ghét, mới không phải như vậy!” Từ Mộ Khanh một chút cũng không đồng ý với lời của Ẩn Nương.
Trần Khiêm Quân ở một bên nhìn khóe miệng giật giật, đám ma giáo này quả nhiên kỳ quái, hai vị trưởng lão Thái Âm Thiếu Âm này, giới tính quả thực điên đảo.
Cố Ngôn Chi đã sớm nhào tới bàn ăn, ai cũng không chào hỏi. Tuy rằng thân thể không phải của y, nhưng bị đói khó chịu lại là y.
Tứ đại trưởng lão nhìn tên bộ đầu nhào vào bàn ăn như lang thôn hổ yết, phi thường lo lắng y sẽ không cẩn thận một cái sẽ nghẹn chết.
Nhanh chóng tiêu diệt hơn nửa thức ăn trên bàn, Cố Ngôn Chi thỏa mãn ợ một cái, sau đó tìm một phòng lớn nhất đi vào nghỉ ngơi.
Thái Dương Thái Âm Thiếu Âm tam đại trưởng lão: đó là phòng giáo chủ.
Ôn Kỳ chậm rì rì nhìn bọn họ tỏ vẻ: hắn cùng giáo chủ còn phải chia phòng sao?
Vì thế trong ánh mắt mong chờ của tam đại trưởng, Ôn Kỳ hết sức lãnh diễm cao quý nhìn thoáng qua Trần Khiêm Quân. Ba người hiểu ý, lập tức nói: “Giáo chủ muốn tắm rửa một cái hay không? Chúng ta đã chuẩn bị tốt nước tắm.”
Trần Khiêm Quân: “…” Vì sao ánh mắt các trưởng lão cổ quái như vậy? Ma giáo quả nhiên là một đám người kỳ quái.
Tứ đại trưởng lão nhìn theo giáo chủ rời đi, đồng thời ngồi xuống bàn, một bên đánh mã điếu, một bên bát quái chuyện giáo chủ **.
Từ Mộ Khanh như trước vẫn thua đến thảm nhất, giờ vì nghe giáo chủ cùng bộ đầu hình như đã có tiến triển hơn, một bên cắn khăn tay rơi nước mắt, một bên kể lể, thật sự khiến người đau lòng.
Âu Dương Đức lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, vuốt vuốt chòm râu hoa râm, hỏi Ôn Kỳ: “Ngươi nói gặp người tập kích?”
Ôn Kỳ nói: “Đúng vậy, hơn nữa bọn tập kích cũng không biết thân phận của ta, cho nên hẳn là bọn chúng chĩa mũi về phía bộ đầu.”
Ẩn Nương nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ là do Dạ minh châu mà tới.”
Âu Dương Đức nói: “Ngày mai đổi người khác đánh xe, chúng ta như trước tách ra hành động.”
Đột nhiên, Từ Mộ Khanh hưng phấn nói: “Tự mạc, ta rốt cục hồ rồi!” * thắng
Ba người kia nhìn nhìn bài hắn, lạnh lùng nói: “Trá hồ gấp ba, trả tiền.” * anh tráo bài giả thắng, sao mà qua mắt 3 con cáo giá kia.
Từ Mộ Khanh lệ rơi đầy mặt, hắn không bao giờ muốn cùng đám người hung tàn này đánh mã điếu!
Cố Ngôn Chi ngồi xe ngựa một ngày, cảm thấy thân thể rất mỏi mệt, nhưng nhớ tới mấy biểu tình của Trần Khiêm Quân, lại cảm thấy rất có hứng thú. Y vội vàng nhảy từ giường xuống, chạy đến chỗ gương đồng nhìn nhìn.
Tuy rằng hai người đổi thân thể đã có một đoạn thời gian, nhưng y tổng cảm thấy một chút cũng không hiểu biết hắn là dạng gì.
Y học bộ dáng Trần Khiêm Quân làm một biểu tình rất nghiêm túc lại chăm chú, lại gần như hoàn toàn không có cảm giác. Y lại cau mày, dùng ngón tay đem khóe miệng kéo lên, muốn biết vẻ mặt này xuất hiện lên gương sẽ ra cái dạng gì. Nhưng mặc kệ thấy thế nào, mặt là mặt hắn, vẻ mặt lại vẫn là vẻ mặt của mình.
Y lẩm bẩm: “Quả nhiên là vì bổn tọa lớn lên tương đối phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái sao?”
Nghĩ nghĩ, y lại nhanh chóng đem y phục trên người cởi ra, nhìn thân thể ‘hắn’ trong gương.
Chậc chậc, không thể không nói, tuy rằng thân thể ‘hắn’ không có nội lực, khi sử dụng khá yếu, nhưng cơ bắp trên người lại có vẻ ẩn chứa sức mạnh vô cùng, cùng thân thể của y có chênh lệch rất lớn.
Cố Ngôn Chi tùy tiện nhéo nhéo, thật rắn chắc. Tuy rằng thân thể Trần Khiêm Quân không có nội lực, nhưng hắn đem ngoại công luyện đến cực hạn, quả thực có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Lúc hắn cùng người khác đánh nhau có thể nhìn ra được.
Cuối cùng lại nhéo nhéo cơ bắp phần bụng, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Hừ, bất quá là cơ bắp hơi nhiều, chờ ta đổi lại thân thể của mình làm là có thể đem ngươi đánh bay.”
Tứ đại trưởng lão lúc hiện tại đã tách ra hành động, Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân ngồi trên xe ngựa do Từ Mộ Khanh đánh xe.
Ôn Kỳ có chút bất mãn nhìn phía trong xe ngựa phía sau Âu Dương Đức cùng Ẩn Nương đang ưu tai ưu du ăn vặt, nói: “Tại sao ta phải đánh xe cho các ngươi?”
Ẩn Nương nói: “Ngươi giả truyền tin tức, đêm qua giáo chủ căn bản chưa cùng bộ đầu ngủ ở một phòng.”
Ôn Kỳ: “…” Ngươi có thể tìm ra cái cớ thối này sao?
Cố Ngôn Chi nhìn Trần Khiêm Quân trong xe ngựa không nói được một lời, tò mò tiếp cận nói chuyện: “Nghe nói ngươi còn chưa thành thân, ngươi rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Trần Khiêm Quân tuyệt không có suy nghĩ trả lời Cố Ngôn Chi, nhìn lướt qua Cố Ngôn Chi công khai bắt được ngọc bội bên hông, nhắm mắt lại không nói lời nào.
Cố Ngôn Chi cho tới bây giờ luôn chịu không nổi vắng vẻ, trước kia lúc nhàm chán còn có thể luyện luyện nội công, hiện giờ khối thân thể này hoàn toàn tụ tập không được nội lực, y chỉ có thể nhàm chán tìm Trần Khiêm Quân nói chuyện.
“Ai, ngươi có vừa ý người nào không, bộ dáng nàng như nào nữa a?”
“Nghe nói ngươi có ca ca, bộ dáng hắn như nào nữa a? Có giống ngươi không?”
Nghe thấy hai chữ ca ca, Trần Khiêm Quân mở mắt.
Thật tốt quá, trúng kế! Y chính là muốn hỏi ra tên hỗn đản đến Duy Ninh thần giáo làm nằm vùng!
Trần Khiêm Quân nói: “Ngươi rất nhàm chán?”
Cố Ngôn Chi trợn mắt nhìn Trần Khiêm Quân liếc mắt một cái nói: “Ta có miệng thì sao không thể tìm người tán gẫu?” Tuy rằng hắn thấy thế nào cũng thấy y rất nhàm chán.
“Ta mười mấy năm chưa từng gặp qua ca ca ta, cho nên tướng mạo của hắn đã rất mơ hồ.”
Cố Ngôn Chi nhíu nhíu một bên lông mày nói: “Thiết, ngay cả ca ca ngươi trông như nào cũng không biết.”
Xe ngựa lắc lắc lắc lắc, khiến Cố Ngôn Chi phi thường không thoải mái, Từ Mộ Khanh đánh xe so với Ôn Kỳ, quả thực kém xa vạn dặm.
Cố Ngôn Chi nhàm chán đành phải ló đầu ra ngoài nói: “Ngươi đánh xe kiểu gì vậy, lắc lư khiến người khó chịu!”
Từ Mộ Khanh trên mặt cẩn thận nói: “Ta đây sẽ nhẹ nhàng một chút.” Chính là chờ khi Cố Ngôn Chi lui đầu vào xe, hay tay Từ Mộ Khanh đem roi ngựa bẻ gãy thành cây tăm Đều là do tiểu yêu tinh quyến rũ giáo chủ! Tên nam nhân như vậy, hắn thế nhưng không biết xấu hổ quyến rũ giáo chủ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...