Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Bất ngờ hóng hớt được tin tức không tưởng, lòng Cố Ngôn Chi hứng thú dào dạt, vội vã kéo hắn đến chỗ ngồi của mình, hỏi:” Có tin gì?”

Trần Khiêm Quân nói: “Nước “

Cố Ngôn Chi nhìn về chỗ Từ Mộ Khanh đang đứng: “Nước!”

Từ Mộ Khanh lập tức rót nước đi tới. Cố Ngôn Chi đem nước phóng tới trước mặt Trần Khiêm Quân nói: “Giáo chủ anh minh thần võ phong lưu phóng khoáng, thỉnh uống nước.”

Trần Khiêm Quân: “…” Y kỳ thật là đang mượn cơ hội khoe khoang đi.

Tứ đại trưởng lão: bộ đầu quả nhiên tình thâm ý trọng với giáo chủ, xem ra muốn cho nội giáo biết phải nhanh chóng xử lý đại hỷ.

Trần Khiêm Quân uống một hớp nước nhuận họng, nói: “Vừa rồi ta lên núi, tên hòa thượng nói cho ta biết, bọn họ được mệnh lệnh lập tức phải mang huyết ngọc phượng hoàng cùng dạ minh châu tới Phượng Tường.”

Cố Ngôn Chi nhìn Trần Khiêm Quân liếc mắt một cái, hỏi: “Ngươi xác định đây là tên hòa thượng nói, chứ không phải là do ngươi muốn tới Phượng Tường?”

“Ta quả thật cũng muốn tới Phượng Tường một chuyến.”

Tứ đại trưởng lão nói: “Phượng Tường cách Lương Châu không xa, chúng ta tới Phượng Tường trước cũng không ngại.” Đến lúc đó là có thể để giáo nội xử lý tốt việc vui của giáo chủ.

Cố Ngôn Chi gật gật đầu, đứng dậy bước chân trở về khách điếm.

Y hiện tại phải xử lý tốt chuyện của Trần Khiêm Quân. Nếu y không có đoán sai, ca ca Trần Khiêm Quân ca ca chính là phản đồ 

Duy Ninh thần giáo.

Bắt được tên phản đồ này, y tuyệt đối sẽ không tha!

Lúc Cố Ngôn Chi trở lại khách điếm, mấy người Thành Ưng Toàn đã thu thập xong hành trang, chỉ còn chờ Cố Ngôn Chi.

Cố Ngôn Chi hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu?”

Thành Ưng Toàn nói: “Lão Đại, không phải được giao nhiệm vụ điều tra tung tích dạ minh châu sao? Chúng ta là chuẩn bị lên đường điều tra.”


Thiếu chút nữa quên chuyện này, dạ minh châu hiện giờ đang ở trong tay của y, nhưng y cũng không tính toán giao ra, nhân tiện nói: “Các ngươi đi điều tra dạ minh châu, ta lại có thêm chuyện trọng yếu phải làm.”

Triệu Toàn hỏi: “Lão Đại không đi cùng chúng ta à?”

Cố Ngôn Chi lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói: “Ta cũng rất muốn đi cùng các ngươi, nhưng lại có rất nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ.”

Ngô Đức hỏi: “Vậy Lão Đại khi nào thì trở về?”

Cố Ngôn Chi lại lắc đầu, vẻ mặt bi thương nói: “Khả năng vĩnh viễn không thể quay lại.”

Đúng vậy, chờ khi y lấy lại được thân thể, y mới không thèm trở về làm mấy chuyện hao tổn tâm trí đâu!

Thành Ưng Toàn há mồm nhưng không biết muốn nói gì, nhân tiện nói:” Huynh muốn đi tìm người kia?” Ý hắn là Bạch y nhân ngày ấy bắt gặp.

Cố Ngôn Chi gật đầu nói: “Ta nợ hắn, cho nên nếu có một ngày ta chết trên tay hắn, các ngươi ngàn vạn lần không cần giúp ta báo thù.”

Triệu Toàn lập tức tiến lại, bắt lấy cánh tay Cố Ngôn Chi nói: “Lão Đại không thể chết được, Lão Đại còn chưa có thành gia, tại sao có thể tùy tiện chết được?”

Ngô Đức ở một bên phụ họa: “Mà lão đại đi rồi chính là tạm thời rời cương vị công tác, đến lúc đó chỉ sợ bọn họ sẽ bắt lấy nhược điểm lão đại  không tha.”

Cố Ngôn Chi động dung nói: “Huynh đệ tốt.”

Thành Ưng Toàn nói: “Bất kể lúc nào, huynh đều là lão đại chúng ta.”

Triệu Toàn: “Lão Đại nhất định sẽ còn sống trở về.”

Mỗi người một bên phụ họa. Vây lại xung quanh y, trong ánh mắt thậm chí còn có một ít ẩm ướt.

Cố Ngôn Chi: “…” Ta chỉ là tùy tiện nói, các ngươi một đám cẩu hán tử, sao nội tâm lại yếu ớt như vậy?

Mọi người thấy y không nói lời nào, cho rằng y thật sự không về được, liền nhào tới ôm lão đại nhà mình, dùng sức kìm nén nước mắt chảy ra.


Cố Ngôn Chi thấy thế, liền cố nặn ra vài giọt nước mắt nói: “Các ngươi đều là huynh đệ tốt của ta.”

Mọi người: “Lão Đại, huynh xác định muốn đi thật sao? Sao huynh lại khóc?”

Cố Ngôn Chi lập tức lau khô nước mắt nói: “Lão Đại ta cũng như người thường, tự nhiên cũng sẽ khóc. Về sau ta sẽ khóc còn nhiều hơn.” Nói xong nhớ tới có thể thấy vẻ mặt Trần Khiêm Quân khóc, không biết sao cảm giác phi thường thích ý.

“Đúng rồi, ta hiện tại xuất phát không có lộ phí.” Cố Ngôn Chi suy nghĩ có tiện nghi là phải chiếm, mặc kệ tiện nghi nhiều hay ít.

Mọi người lập tức không nói hai lời, đem mấy thứ đáng giá trong người tất cả đều bỏ vào trong tay Cố Ngôn Chi, nói: “Lão Đại có thể tùy thời đi tìm chúng ta.”

Nói câu “Ta sẽ” Cố Ngôn Chi lập tức bước đi.

Thành Ưng Toàn nhíu mày, nói: “Các ngươi không biết là lão Đại gần đây phi thường kỳ quái?”

Ngô Đức nói: “Ta cảm thấy hắn đã trở nên không giống hắn.”

Triệu Toàn lau nước mắt nói: “Lão Đại thế nhưng còn khóc vì chúng ta, ta thật sự rất cảm động.”

Thành Ưng Toàn, Ngô Đức: “…”

Lúc Cố Ngôn Chi tới hiệu cầm đồ Đồng Nguyên, đồ vật cũng đã trang bị rất tốt, xe ngựa hoa lệ chờ bên ngoài hoa lệ thoạt nhìn phi thường phong cách.

Tứ đại trưởng lão tỏ vẻ, giáo chủ xuất hành, nhất định không thể giống người thường, nhất định phải nâng cao giá trị.

Trần Khiêm Quân cũng không thói quen ngồi xe ngựa, hắn đã quen cưỡi ngựa, nhưng các trưởng lão lại tỏ vẻ, làm giáo chủ tại sao có thể xuất đầu lộ diện.

Trần Khiêm Quân nói: “Là giáo chủ không phải thiên kim tiểu thư, vì sao không thể xuất đầu lộ diện?”

Tứ đại trưởng lão mới không thèm nói là vì sợ giáo chủ quăng bọn họ lại mới nói mấy câu không ăn khớp ấy đâu.


Trước kia đuổi theo giáo chủ bọn họ đã đem nửa cái mạng già ra, chuyện như vậy sao có thể trình diễn lần thứ hai.

Cố Ngôn Chi sớm đã vào xe ngựa thư thư phục phục ngủ. Phải biết, đánh mã điếu cả một buổi tối, bây giờ phi thường yêu cầu nghỉ ngơi.

Trần Khiêm Quân tự hỏi, dựa theo cái tốc độ này, bọn họ có tài cán nào tới được Phượng Tường.

Hơn nữa, ca ca hắn thật sự ở Phượng Tường? Thời gian mười năm sẽ thay đổi nhiều chuyện, bản thân hắn cũng không xác định nếu tới được Phượng Tường, còn có thể tìm được một chút tin tức ca ca không.

Cố Ngôn Chi sau khi tỉnh lại, trời đã gần mờ tối, y lại dễ dàng ngủ một bữa khác giấc.

Thấy Trần Khiêm Quân đang nhắm mắt dưỡng thần, Cố Ngôn Chi lập tức sáp tới: “Ngươi gần đây có giúp ta luyện công không?”

Trần Khiêm Quân ngay cả ánh mắt cũng không mở, nói: “Ta không biết nội công tâm pháp của ngươi, hay ngươi lại muốn tẩu hỏa nhập ma lần nữa?”

Cố Ngôn Chi nhãn tình sáng lên, nói: “Ta là do tẩu hỏa nhập ma chạy vào trong thân thể ngươi đi, nói không chừng tẩu hỏa nhập ma lần nữa, chúng ta có thể đổi trở lại.”

Trần Khiêm Quân lạnh lùng mở to mắt nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Ngươi xác định tẩu hỏa nhập ma lần nữa ngươi sẽ không chết?”

“…” Vấn đề này thật là rất thực tế.

Cố Ngôn Chi lại nói: “Ngươi tại sao không biết nội công tâm pháp của ta? Nội công tâm pháp của ta để trong cái bô dưới giường.” ( Mịa nó hết chỗ nhét hả???)

Trần Khiêm Quân: “…” Ai không có việc gì lại đi nghiên cứu cái bô? Hơn nữa cái bô không phải để hư hư* sao? ( đi tiểu đó ạ.)

Nhìn vẻ mặt của hắn chỉ có thể khẳng định hắn không có tùy tiện đụng chạm đồ đạc của mình. Có cần chính nhân quân tử vậy không? Phải biết từ lúc y bị thay đổi thân thể, y đã lục loại hết tất cả đồ của hắn, thiếu chút nữa đem phòng đào thành vài cái hố.

Ngủ một ngày chưa có gì ăn, xe ngựa lại lắc lắc lắc lắc, Cố Ngôn Chi cảm thấy vị chua từ cổ họng lan ra toàn thân, vén rèm lên nhìn xung quanh rồi hỏi: “Khi nào thì tới, lão tử đã đói bụng.”

Ôn Kỳ đang đánh xe nói: “Rất nhanh sẽ tới cứ điểm giáo chúng ta, nhẫn một tý.”

Nhẫn? Cố Ngôn Chi cho tới bây giờ không biết chữ này.

Y này vươn tay bắt lấy bầu rượu bên hông Ôn Kỳ nói: “Cái này lót dạ cho ta trước, nếu không nhanh tìm thức ăn lấp đầy bụng gia, gia liền đem hầm rượu trong nhà ngươi tất cả đều uống sạch!”

Ôn Kỳ: “…” Giáo chủ sao chuyện gì cũng nói cho bộ đầu này biết, thật là khiến người ta phi thường nổi giận.


Rượu Ôn Kỳ ủ ở trong toàn bộ Duy Ninh thần giáo là nổi danh nhất. Đã từng còn có giáo chúng vì đổi Ôn Kỳ một bầu rượu, đã dùng giường bạch ngọc đến trao đổi.

Cố Ngôn Chi có thể nói là người duy nhất biết Ôn Kỳ giấu rượu chỗ nào. Đáng tiếc Ôn Kỳ nói rượu này điều kiện trong hầm vô luận từ độ ấm độ ẩm thậm chí cả hương vị không khí đều thích hợp nhất để ủ rượu, cho nên vẫn luôn luyến tiếc đổi, thế cho nên hàng năm đều phải cho Cố Ngôn Chi uống hết nửa chỗ rượu.

Làm Thiếu dương trưởng lão Ôn Kỳ, với hành vi của giáo chủ thật khiến nhân thần cộng phẫn, có giận cũng không dám nói gì.

Cố Ngôn Chi một bên uống rượu hoa đào Ôn Kỳ tự ủ, một mặt nhìn mấy thứ linh tinh thu được từ bọn bộ khoái. —— Y mới không thèm thừa nhận đó là lừa đảo đâu!

Trần Khiêm Quân là bị mùi rượu hấp dẫn nhìn qua, khi thấy trên tay Cố Ngôn Chi cầm ngọc bội lập tức thay đổi sắc mặt, giơ tay đoạt lấy nó.

Cố Ngôn Chi chỗ nào để người đoạt được đồ trên tay mình, lập tức nắm chặt ngọc bội kia, một đôi mắt nâng cao tinh thần cảnh giác nhìn Trần Khiêm Quân.

Trần Khiêm Quân nói: “Đây là đồ gia truyền của Triệu Toàn, hắn vẫn bảo vệ bên người, vì sao lại ở trên tay ngươi?”

Thì ra là thế. Cố Ngôn Chi vẻ mặt đương nhiên nói: “Đây vốn là của ta.” Nói xong lại trêu đùa nhìn Trần Khiêm Quân: “Không thể tưởng được những huynh đệ kia rất có nghĩa khí, cái gì cũng bỏ hết cho ngươi.”

Trần Khiêm Quân vươn tay nghiêm túc nói: “Nếu là cho ta, thì phải là ta, mau trả lại cho ta.”

Cố Ngôn Chi sẽ là loại người này sao? Rất sai lầm.

Y chỉ cười thu hồi ngọc bội kia nói: “Ngươi chính là ta, cho nên đưa cho ngươi chính là cho ta, có chết ở trên tay của ta cũng như thế.”

Kỳ thật khối ngọc bội này phẩm chất cũng bình thường, nếu là đặt trong loại bình thường, Cố Ngôn Chi cũng không thèm liếc mắt một cái. Có điều nhìn bộ dáng khẩn trương của Trần Khiêm Quân kia, Cố Ngôn Chi nhất định không chịu dễ dàng trả cho hắn.

Trần Khiêm Quân hiển nhiên thật không ngờ Cố Ngôn Chi lại nói ra mấy câu linh tinh, liền muốn vươn tay chém giết.

Hai người ở trong xe ngựa đánh đấm. Thật nhìn không ra bộ dáng ma giáo giáo chủ cùng đệ nhất danh bộ, chỉ thấy giống một tên hỗn vô lại cùng thiếu niên đàng hoàng.

Ôn Kỳ bên ngoài làm nhiệm vụ đánh xe cau mày nhìn bầu trời đang xuất hiện mấy đốm sáng nhỏ, giáo chủ cùng bộ đầu tình cảm phát triển quá nhanh, tại sao có thể kịch liệt như vậy? Nhìn xe ngựa chấn động kia đi, thật sự khiến kẻ khác lo lắng cho cái xe.

Mà hai kẻ đang đánh nhau trong không gian nhỏ hẹp hoàn toàn không biết tình hình bên ngoài thế nào.

Xe ngựa đột nhiên chấn động, cả hai lăn thành một đống.

Trần Khiêm Quân chống hai tay hai bên tai Cố Ngôn Chi, phát hiện khoảng cách giữa hai người trước nay chưa có gần như vậy, mà khí tức ôn nhuận của y còn phun lên mặt, có chút hơi nóng cùng ngứa.

Ôn Kỳ bên ngoài vừa lúc vén rèm lên hỏi: “Giáo chủ không sao chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận