Gian Phu Này Có Chút Mạnh


Trì Trường Dạ lật tay, cất bình sứ vào trong túi trữ vật, lúc này không phải là lúc để nói chuyện, vì vậy trước tiên để cho Điền Phi Dung vào trong, đợi đến khi không có ai rồi hãy nói cũng không muộn.
“Ơ, Cổ Dao cũng ở đây à, hiện tại muốn gặp ngươi một lần thật sự là khó, mỗi lần đến đều gặp ngươi đang tu luyện trong phòng.”
Điền Phi Dung vui mừng nói.
“Ta sáng sớm và buổi tối đều ra ngoài, có điều lúc đó Điền nhị ca đang làm gì?”
Cổ Dao cười trêu chọc hắn ta.
Điền Phi Dung xấu hổ sờ sờ mũi, bỏ qua chuyện này, nói:
“Đúng rồi, ta đến đây là muốn nói với hai người một chuyện, hai người không đi ra ngoài, cho nên không biết hiện tại bên ngoài đang lan truyền một tin tức.”
“Tin tức gì?”
Đối với chuyện bát quái, lúc rảnh rỗi Cổ Dao vẫn có hứng thú nghe, rất tự nhiên nhận lấy trà mà Trì Trường Dạ đưa đến, còn về phần Điền nhị thiếu, xin lỗi, tự mình rót đi, Trì Trường Dạ không có hứng thú hầu hạ hắn ta.

Điền Phi Dung u oán liếc mắt nhìn Trì Trường Dạ một cái, tự mình rót trà, uống một hớp, tiếp tục nói:
“Có một tu sĩ bị thương chạy về trấn, mang theo một tin tức, ở trong Ô Vân sơn mạch phía tây bắc có một di phủ do tu sĩ để lại, hắn ta vô tình lạc vào trong, hoài nghi đó là di phủ do một đan sư Trúc Cơ kỳ để lại.
Hắn ta chính là dựa vào một viên Bích Hoa Đan tìm được trong đó, đột phá bình cảnh từ tầng sáu lên tầng bảy.
Hiện tại tu sĩ trong trấn đều chấn động, không ít tu sĩ tổ đội, định đi đến đó thăm dò, nếu như thật sự tìm được di phủ do đan sư Trúc Cơ kỳ để lại, vậy thì phát tài rồi.”
Trì Trường Dạ vuốt ve miệng chén trà, nghĩ đến mười viên cực phẩm Hồi Xuân Đan trong túi trữ vật, ngẩng đầu hỏi:
“Điền gia các ngươi muốn đi không? Ngươi cũng muốn đi à?”
Không phải là hắn xem thường Điền Phi Dung, tên này chỉ mới Luyện Khí tầng ba, theo hắn thấy, Cổ Dao sắp đuổi kịp, vượt qua hắn ta rồi.
Loại người này đi ra ngoài, không có ai bảo vệ, chẳng phải là nói yêu thú ơi thịt ta ngon lắm à?
Điền Phi Dung cười hắc hắc hai tiếng:
“Ta rất muốn đi, có điều người nhà không cho, nếu như hai người muốn đi, ta có thể sắp xếp hai người vào trong đội ngũ của Điền gia chúng ta.

Sao vậy? Hai người đều không tò mò sao? Không muốn đi sao? Đó là di phủ của đan sư Trúc Cơ kỳ đấy.”
Nếu như có thể tiến vào di phủ, ít nhất cũng giống như tu sĩ chạy về kia, có được một viên đan dược trung cấp, thậm chí là cao cấp, nói không chừng còn có thể có được Trúc Cơ Đan.
Tốt nhất là có thể có được truyền thừa đan thuật của vị đan sư kia, nếu như có thể có được thứ này, có lẽ mấy chục năm, trăm năm sau lại có thêm một Cổ gia, ngay cả Điền gia cũng không thể nói là không động lòng.
Người Điền gia đã điều tra trước, phát hiện tu sĩ chạy về kia lúc rời khỏi Viễn Dương trấn, quả thực chỉ là Luyện Khí tầng sáu, rõ ràng là vừa mới đột phá, trên người còn chút hơi thở của Bích Hoa Đan, hơn nữa hắn ta miêu tả về di phủ cũng không giống như là giả.
Trì Trường Dạ lắc đầu nói: “Ta không phải là đan sư, không có hứng thú, Cổ Dao, còn đệ?”
Cổ Dao nhún vai: “Ta cũng không có hứng thú, ta không cảm thấy bên trong sẽ có thứ mà ta muốn.”

Truyền thừa trong Đan Các đã đủ nhiều rồi, cậu không tin thứ do một đan sư Trúc Cơ kỳ để lại có thể so sánh với Đan Các.

Còn về phần đan dược, nếu như cần, cậu có thể tự mình luyện chế, thiếu không phải là đan dược, mà là linh thảo dùng để luyện đan.

Cậu muốn luyện tập đan dược trung cấp, nhưng lại không có nguyên liệu để luyện tập, nhìn Điền Phi Dung tự mình đưa đến cửa, Cổ Dao cười.
Điền Phi Dung suýt chút nữa bị thái độ của hai người này làm cho nghẹn lời, hai người này vậy mà ngay cả di phủ của một đan sư Trúc Cơ kỳ cũng không xem ra gì, là do ánh mắt của bọn họ quá cao, hay là không biết giá trị của di phủ này?
Cổ Dao cười nói: “Ta có thứ muốn nhờ ngươi bán hộ, ngoài ra, giúp ta thu mua một ít linh thảo, phẩm cấp phải cao một chút.”
Cổ Dao nói xong lấy ra từng bình sứ từ trong túi trữ vật, bày ra trước mặt Điền Phi Dung, Trì Trường Dạ muốn ngăn cản cũng không kịp, nhưng nghĩ đến Cổ Dao không phải là người không có tâm cơ, hẳn là sẽ không tùy tiện lấy cực phẩm đan dược ra.
Còn về phần hắn? Có lẽ ở trong mắt Cổ Dao là khác biệt.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Trì Trường Dạ trở nên ôn nhu, thần thức vừa quét qua, đan dược trong bình sứ quả nhiên không phải là thượng phẩm thì chính là trung phẩm, cho dù là như vậy, Trì Trường Dạ vẫn có chút kinh ngạc, ngay cả một viên hạ phẩm cũng không có.
Điền Phi Dung cho rằng vẫn là dược tề, trước tiên mở một bình ra, tùy ý liếc mắt nhìn một cái, liếc mắt một cái này khiến cho tròng mắt của hắn ta sắp rơi ra ngoài, vội vàng kiểm tra bình thứ hai, đến cuối cùng, không chỉ tay chân luống cuống, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhìn thấy hai mắt hắn ta đỏ ngầu, còn tưởng rằng sắp phát điên rồi.
“Đây...!đây đều là do ngươi luyện chế sao? Toàn bộ đều là đan dược?! Ngươi...!ngươi...”

Điền Phi Dung suýt chút nữa không nói nên lời, dược tề lấy ra trước kia đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi, hiện tại đan dược, càng khiến cho người ta chấn động.
“Không phải ta luyện chế, chẳng lẽ là do ngươi luyện chế sao?”
Cổ Dao với vẻ mặt “Ngươi đang nói nhảm gì vậy”, khinh bỉ Điền Phi Dung một cái:
“Ngươi cứ nói đi, có thể bán được không?”
Trì Trường Dạ gõ nhẹ lên mặt bàn, kéo hồn Điền Phi Dung trở về:
“Điền nhị thiếu, Điền gia có kênh bán hàng bên ngoài hay không? Những đan dược này tốt nhất là đừng xuất hiện ở Viễn Dương trấn, ba loại dược tề trước kia đã khiến cho Cổ gia nhắm vào Cổ Dao, nếu như những đan dược này lại xuất hiện, e là những chuyện mà Cổ gia làm sẽ không thể khống chế được.

Hơn nữa Cổ Dao cần linh thảo để luyện tập, chỉ thu mua ở trên chợ, động tĩnh cũng sẽ quá lớn, dễ dàng khiến cho người khác nghi ngờ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận