Edit: Quỳnh
Triệu thị vừa nghe vội vàng nói: “Đệ muội, lời này của ngươi là có ý gì? Lại không nói Đại Hà là cháu ruột A Việt, lần này cũng các ngươi đi lên châu cũng là do A Việt mời chúng ta cùng đi, cho nên ngươi đừng nói chuyện vòng vo nữa. Nếu như muốn nói, phải đi hỏi A Việt, một thân thúc thúc tiết kiệm như hắn, vì Đại Hà làm chút chuyện này mà còn phải nói đến tiền vậy chẳng phải là muốn để người ta nói xấu sau lưng!”
Lời nói này của Triệu thị đầy lòng căm phẫn, giống như Lô Uyển Chi mới vừa nói lời trái với đạo lý.
“Dĩ nhiên chúng ta nguyện ý vì đứa cháu duy nhất Đại Hà làm mấy chuyện này, nhưng huynh đệ ruột càng muốn tính toán rõ ràng, nếu ngươi đã nói vậy ta phải đi tìm Hoa đại ca. Thuận tiện nói cho đại ca biết cái người đại tẩu này làm tấm gương tốt như thế nào.” Lô Uyển Chi thấy Triệu thị nóng nảy, nàng bình tĩnh, hôm nay vốn định nói chuyện tốt với nàng mà lại thành ra như vậy.
Những ngày qua bởi vì bà bà Vương thị đối với khuê nữ của mình có hành động kỳ quái, còn có Tô gia bọn họ gạt mình chuyện cho Triệu thị bạc mà trong lòng Lô Uyển Chi có chút tức giận, cũng đừng xem mình là đứa ngốc, nếu như ngươi nói ngươi có cũng cảm kích thì liền thôi, nhưng khi nhìn tình huống hôm nay, Triệu thị cũng không cảm giác được mình giúp bọn họ, mà cảm thấy như chiếc bánh ở trên trời rơi xuống.
Kể từ sau mấy năm Triệu thị làm hư hại ruộng đấy của Tô gia, ở trước mặt Tô Sở cũng chưa có ngẩng đầu lên, liền sau khi gần đây con trai Tô Đại Hà mình thi đậu cử nhân cổ mới cứng rắn một chút. Chỉ là tình huống lần trước bị Tô Sở đánh gần chết, trong lòng Triệu thị vẫn là sợ sệt, nghe được Lô Uyển Chi hời hợt nói muốn đi tìm Tô Sở nói rõ ràng. Nàng nghe xong trong lòng bị dọa sợ. Vội vàng đứng lên kéo Lô Uyển Chi lại: “Đệ muội, không phải là để cho Đại Hà đến đây sao, ta đi gọi hắn, hắn ở trước mặt ta, ta cũng yên tâm.”
Vừa nói thân thể đã đứng dậy, gọi Tô Đại Hà đang lên xe lại, vì vậy hai chiếc xe ngựa không phải ngồi chen chúc, vẻ mặt nghiêm túc của Tô Đại Hà lúc gặp phải đường muội Tô Phán liền tan rã, hai người chơi vui vẻ ở một góc xe ngựa. Cũng chỉ có lúc ở cùng một chỗ với Tô Phán, Tô Đại Hà mới bày ra một chút xíu tính tình trẻ con.
Dọc theo đường đi Lô Uyển Chi cùng mẫu thân Vương thị ở chung một chỗ tán gẫu, phần lớn là nói những năm này Hà Hoa như thế nào, còn có trong thôn nhà ai cưới cô dâu, tiểu oa nhi tinh nghịch nhà ai bị đánh, thật ra trước kia hai mẹ con vốn là nói sự tình ở Tô gia nhiều nhất sau đó đến chuyện vụn vặt ở cửa hàng, hôm nay những thứ này đều không thể nói trước mặt Triệu thị, chỉ có thể nói sang chuyện khác.
Bởi vì bọn họ buổi trưa mới đi, là muốn tá túc ở khách điếm một đêm giữa trưa ngày hôm nay mới có thể lên châu, cho lên ngược lại buổi tối nghỉ chân ở khách điếm rất là thuận lợi, quyết định thuê bốn gian phòng, một đêm không lời ngày thứ hai mọi người liền dậy sớm đi lên châu.
Đến trên châu một nhà Tô Sở liền cùng bọn họ tách ra, bởi vì muốn tìm phòng ốc mướn trước, sau đó mới đi tìm nhà tiên sinh đề cử thư viện ở trấn trên kia.
Tô Việt có chất bận tâm ca ca của mình thường ngày rất ít đi ra ngoài, sợ hắn không ứng phó được, trước khi đến liền cùng thương lượng với Lô Uyển Chi, cũng ở đây hai ngày, giúp đỡ Tô Đại Hà dàn xếp xong mới đi tiếp. Lô Uyển Chi cũng đồng ý, lần trước lúc bọn họ tới cũng ở lại nhà Hà Hoa mấy ngày, đều là ngựa quen đường cũ, chủ yếu là Lô Uyển Chi muốn thừa dịp này đi xem cửa hàng phấn xong của mình một chuyến, trước Lô Dũng kêu nàng đi, đều bị nàng từ chối, dù sao lúc đó cửa hàng lương thực ở trấn trên cũng đủ làm cho nàng bận rộn.
Bởi vì lần này Tô Việt về nhà, hơn nữa trong lòng Lô Uyển Chi đã quyết định cho đệ đệ Văn Hiên cái cửa hàng ở trấn trên, cho nên nàng chuẩn bị tiếp nhận cửa hàng trên châu này Chẳng qua là tạm thời nàng không nói cho Tô Việt biết, dù sao lần trước trong lời nói của Tô Việt còn có ý tứ khác, hình như đối với tương lai đã tính toán rõ ràng, chỉ là hắn không nói cũng không hỏi mình.
Vừa đúng lúc phu quân Hà Hoa Lý Lâm vừa mới mua một cái viện tam tiến tam xuất, người nhà tới cũng có chỗ ở. Dĩ nhiên chỗ bạc này là Lô Dũng lén lút đưa cho khuê nữ Lô Hà Hoa, bọn họ cũng sợ khuê nữ bên ngoài chịu khổ. Dù sao nơi này cũng kém trong thôn, không lo ăn mặc thì không có chuyện gì, nơi này còn có tình người, có qua có lại.
Lô gia âm thầm trợ cấp cho bọn họ không ít, thậm chí ngay cả Lô Uyển Chi mỗi lần nhìn thấy muội muội cũng sẽ lén lút nhét chút ngân phiếu.
Trước tiên xe ngựa để một nhà Tô Sở xuống, sau đó liền chở những người còn lại chậm rãi đi đến nhà Lô Hà Hoa, bởi vì không biết đường còn phải xuống hỏi đường.
Bởi vì Lý Lâm cũng là người có kiên nhẫn, một người không có người dựa không có bối cảnh như hắn có thể từ trong thôn tới đây làm một quan thất phẩm đã không phải dễ dàng.
Bởi vì lúc vừa mới bắt đầu Lô Dũng và Trương thị còn tìm đến nàng muốn cho bọn hắn chút bạc hoặc là nói cho hắn mượn, nhưng mà Lý Lâm kiên quyết không nhận, sau lại ở chỗ này làm quan mấy tháng, không chịu nổi mới từ từ nhận lấy bạc của Tô gia, hắn không thể không khuất phục trước thực tế.
Thật ra thì trong lòng Lô Dũng cũng hiểu rõ, 1 năm hắn nhận 1 trăm mấy lượng bạc bổng lộc, có thể miễn cưỡng nuôi sống gia đình, cho dù người Lô gia có trợ cấp bạc, cũng không thể hai ba năm đã mua nổi tòa nhà. Vậy sau lưng nhất định là có cái gì u ám, nhưng mà hắn là cha vợ cũng không tiện trực tiếp mở miệng hỏi, liền đi tìm Lô Hà Hoa nói bóng gió để nàng khuyên con rể 1 chút, tham niệm (tham ô) là có thể, nhưng bất kể việc gì cũng phải có giới hạn.
Lý Lâm là một người thông minh, biết rõ Lô Hà Hà sẽ không nghĩ tới những thứ này, nhạc phụ mình là một người không đơn giản, liền tìm cơ hội tỏ thái độ với Lô Dũng, để cho hắn yên tâm, trong lòng mình tự có chừng mực.
Trương thị so sánh hai khuê nữ đã gả đi, không nhịn được sụt sùi một trận, rõ ràng Lô Uyển Chi nên làm phu nhân của quan lại gả cho người buôn bán nhỏ, ngược lại Lô Hoa Sen nên ở nhà trồng trọt hai tay không dính nước mùa xuân lại làm phu nhân của quan. Thật ra trong lòng nàng càng hi vọng Lô Uyển Chi có thể làm phu nhân của quan, đều là mình nuôi lớn, trong lòng Trương thị biết rõ Lô Uyển Chi là người có tính cách có tâm tính toán, liền mượn chuyện vừa rồi trên xe ngựa mà nói, rõ ràng là nàng đánh rắn đánh giập đầu, chính xác là nàng bắt được xương sườn mềm của đại tẩu Triệu thị, câu nói đầu tiên đã trấn áp Triệu thị.
Mà Lô Hà Hoa trước sau như một, người không có một chút tâm tư, nàng lo lắng tương lai nếu con rể Lý một bước lên mây, có thể ruồng bỏ nàng hay không, dù sao tài mạo (tài hoa dung mạo) của nàng cũng không xuất sắc.
Thật sự là người ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nhớ ngày đó nhà mình sống chết không vừa mắt Lý Lâm, lúc này mới mấy năm đã qua, đã đảo lại lo lắng Lý Lâm sẽ ruồng bỏ nhỏ mình.
Khi đang nói chuyện, đoàn người đã đến trạch viện Lý gia, chỉ thấy đại môn (cửa chính) đóng chặt, Lô Văn Hiên liền nhảy xuống xe ngựa đi gõ cửa, trên xe còn mang theo một số đặc sản mấy năm nay của quê hương, suy nghĩ ở quê không có gì đáng giá, nhưng là bọn họ mang đến cho Lô Hà Hoa ngược lại bọn họ không phải tốn tiền đi mua nữa, bọn họ đều biết nhà bọn hắn không dễ dàng sống qua ngày.
Ai có thể nghĩ Lô Văn Hiên gõ cửa hồi lâu, bên trong cũng không có người ra ngoài mở cửa, lúc này các nam nhân cũng đã xuống xe, Trương thị cũng cảm thấy có cái gì đó không đúng, vội vàng xuống xe ngựa, đứng ở cửa hướng bên trong gọi mấy câu, kêu lên vài tiếng tên Lô Hà Hoa.
Trong lòng Lô Uyển Chi cũng cảm thấy lo lắng, lúc trước tới đại môn đều là rộng mở, cửa còn có một người giữ cửa, hôm nay thế nào lại không có người mở cửa. Trong lòng nàng lờ mờ cảm thấy sắp sửa có chuyện gì đó phát sinh, thái độ bình thường cũng đã chống lại nàng, hướng về phía trong sân gọi.
Mọi người đang lo lắng chuẩn bị đụng vỡ đại môn:”Ken két” một tiếng, cửa bị mở ra, bên trong lộ ra đầu tiểu cô nương,, nàng nhìn thấy người trước mắt đều là khuôn mặt xa lạ, nhíu lông mày khinh thường hỏi:”Các ngươi làm gì? Tìm ai?”
Trương thị nghe vậy có chút tức giận, mới vừa rồi tất cả mọi người ở bên ngoài kêu tên Lô Hà Hoa cùng Lý Lâm nửa ngày, cũng không tin người bên trong không nghe thấy.
“Chúng ta tìm chủ tử của trạch viện này, Lý quan nhân (người làm quan) cùng phu nhân hắn.” Lô Uyên Chi thấy sắc mặt nương minh có chút thay đổi, vội vàng tiến lên kéo tay của nàng, trấn định lại hỏi cái tiểu cô nương kia.
“A, lão gia đi nha môn, trời mới trở về, hôm nay phu nhân bị bệnh liệt giường, không tiện gặp khách, hôm khác các ngươi trở lại đi.” Nha hoàn kia nói chuyện thần thái hết sức tự nhiên, giống như nàng mới là chủ nhân của nhà này.
Trong lòng Lô Uyển Chi nghe xong cũng có chút tức giận, thầm nghĩ nha hoàn nhà muội muội phách lối như vậy, xem ra là không được dạy dỗ, sau này phải cùng Trương thị nói với nàng. Nô không thể lấn át chủ.
Nắm tay có chút run run của Trương thị, Lô Uyển Chi biết là mẫu thân nghe được tin muội muội ngã bệnh, trong lòng tức giận cùng lo lắng. Nàng chậm rãi tiến lên nhìn chằm chằm nha hoàn kia nói:”Có gặp khách hay không không phải tên nô tài như ngươi quyết định chứ? Ngươi cũng không hỏi một chút xem chúng ta là ai? Nói không gặp là không gặp, nếu hôm nay ngươi cản chúng ta ở ngoài cửa, sau lão gia các ngươi trở về ngươi nhất định sẽ không xong đâu!”
Nói xong những lời này nàng hướng về phía sau lưng liếc mắt với Lô Văn Hiên và Tô Việt, hai người hết sức ăn ý đi tới bên cạnh người nàng, một tả một hữu bảo vệ Lô Uyển Chi, trên mặt biểu tình tức giận.
Tô Việt và Lô Văn Hiên hôm nay đều là người cao ngực lớn, đều là người hàng năm luyện võ, đặc biệt là Tô Việt, bởi vì từng trải qua giết người trên chiến trường, lúc không cười trên mặt tất nhiên có một phần thù địch, dọa cho cái nhà hoàn đó sợ một chút, khăn tay trong tay cũng từ từ rơi xuống.
“Các ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta đi thông báo Nhị phu nhân.” Nàng vội vàng khom lưng nhặt khăn tay của mình lên, đưa tay lên đóng cửa.
Vừa nghe đến ba chữ “Nhị phu nhân”, người ở chỗ này trừ Tô Phán, ngây ngẩn cả người giống như bị sét đánh, bọn họ tuyệtđối không nghĩ sẽ có một Nhị phu nhân như vậy, càng không nghĩ tới Lý Lâm nhanh như vậy đã nạp thiếp, không, không phải là thiếp, mà là phu nhân, chính là bình thê.
Không ngờ Tô Việt nhanh tay lẹ mắt giơ tay lên đẩy cửa:”Ngươi đi bẩm báo được rồi, chúng ta ở cửa chờ, không cần đóng cửa!”
Lúc này Trương thị kịp phản ứng, sắc mặt trắng bệch, không biết là kinh sợ hay tức giận, cắnrăng nghiến lợi hướng về phía nha hoàn kia nói:”Ngược lại chúng ta muốn nhìn một chút, Nhị phu nhân các người có nhường cho chúng ta vào cái cửa này hay không!”
Nha hoàn kia gặp ánh mắt muốn ăn thịt của đám người trước mặt này không dám nói cái gì nữa, trực tiếp như một làn khói nghiêng người đi vào viện.
“Nương, người đừng gấp, có thể chuyện không gống như chúng ta tưởng tượng!” Lô Uyển Chi vỗ tay Trương thị an ủi, nàng nhìn Trương thị nước mắt cũng nhanh muốn rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...