Edit: Quỳnh
Lần đầu tiên Tô Việt nhìn sổ sách cùng Lô Uyển Chi và Hoa quản gia, lúc hắn ở trong quân doanh, khi không xuất binh, rảnh rỗi nhàm chán luôn tìm đồng đội hay chữ dạy mình vài thứ, đặc biệt khi nghe nói trong quân doanh lại còn có cả tiên sinh kế toán, hắn càng như thu được báu vật, mỗi ngày đi theo sau mông người ta hỏi này hỏi nọ, cuối cùng người nọ giương mắt nhìn cũng không có biện pháp, bị Tô Việt dây dưa phiền liền hỏi là trả lời.
Cho nên hắn xem sổ sách không cần tốn quá nhiều sức, đọc nhanh như gió quét qua nếu thấy một hai chỗ có lỗi đều có thể phát hiện ngay lập tức, Lô Uyển Chi và Hoa quản gia nhìn thấy thế đều là giật mình trong lòng. Tô Việt ở bên ngoài mấy năm này xem ra tiến bộ không ít, không chỉ là đi đánh giặc, xem ra có vẻ hắn đọc qua không ít sách.
Xem qua hết sổ sách, hắn lại đi về phía trong nhà kho nhìn số hàng tồn kho của cửa hàng, trong đầu Tô Việt đã có con số ước lượng.
Sau đó liền nói với Lô Uyển Chi về nhà thôi, ăn cơm trưa xong còn phải nhanh chóng quay về trong thôn.
Hai người trên đường từ cửa hàng về nhà, Lô Uyển Chi đi ở bên cạnh thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía Tô Việt, người nhạy bén như hắn, vừa rồi thấy sự tán thưởng cùng kinh ngạc trong mắt thê tử càng khiến cho lòng tự hào trong hắn giờ phút này tăng thêm hết mức. Nhìn Lô Uyển Chi thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn qua, hắn nở nụ cười, nếu như không phải đang ở trên đường cái nhiều người qua lại, hắn giờ phút này nhất định sẽ dắt tay nàng, đây cùng là chuyện mà hắn rất muốn làm.
Tiếp đó nói với nàng: ”Uyển Chi, sau khi trở lại mọi chuyện trong cửa hàng ta sẽ từ từ tiếp nhận, ta còn có ý định buôn bán những thứ khác, cụ thể đợi đến buổi tối hai người chúng ta tiếp tục thảo luận, chỉ muốn cho nàng biết, về sau nhiệm vụ của nàng chính là ở nhà làm phu nhân, làm phu nhân nhà giàu, làm phu nhân có tiền”.
Hắn vừa nói vừa chăm chú nhìn vẻ mặt của Lô Uyển Chi, khóe mắt còn hàm chứa ý cười, giống như Lô Uyển Chi đã là phu nhân chân chính, đây là mục tiêu phấn đầu cả đời này của hắn, hắn làm tất cả mọi chuyện đều là vì cái này.
Lô Uyển Chi cũng không có lây một chút ý cười nào trên mặt hắn, mà có chút buồn bực nhìn hắn: ”Tô Việt trước đây những thứ kia đều là ta làm, đều là những thứ mà người làm con dâu, là người mẹ nên làm, chàng không cần quá băn khoăn, đó là bổn phận của ta”.
Từ buổi chiều hôm qua Tô Việt về đến nhà, cho dù ánh mắt nhìn mình là mừng rỡ, là vui vẻ, là kích động, cũng đều xen lẫn vẻ áy náy. Nàng vốn không muốn hắn có tình cảm như vậy, đây là gánh nặng, gánh nặng nặng nề.
Vợ chồng, vốn phải là cuộc sống hai bên giúp đỡ lần nhau, không có người nào thiếu nợ người nào, bất luận người nào làm cái gì đều là đúng, chỉ cần trong lòng yêu người đó, tất cả đều là bổn phận nên làm. Nếu như lại có vướng mắc cùng áy náy, trách nhiệm gì đó liền mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Vợ chồng nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ có một hoặc cả hai bên có khúc mắc trong lòng, tích tiểu thành đại một ngày nào đó ở tương lai nhất định sẽ bộc phát ra, nàng không muốn những thứ này ở giữa tạo nên khoảng cách giữa hai người.
Tô Việt cười, hai người quẹo vào sân nhỏ trong viện nhà mình, dưới ánh nắng gắt gao giữa trưa, không có người nào, hắn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc của Lô Uyển Chi.
“Uyển Chi, nàng biết từ trước đến giờ da mặt ta tương đối dày, ta chưa từng có ý không đi, là ta cam tâm tình nguyện, mấy năm nay nàng vì ta hiếu kính cha mẹ, dưỡng dục nữ nhi, trong lòng ta luôn luôn cảm kích. Nàng yên tâm, ta sẽ không vì những chuyện này mà đối với nàng cùng trước kia có thay đổi gì. Nàng vẫn là nàng, mà ta cũng chưa từng thay đổi!” Bàn tay to của hắn theo tóc Lô Uyển Chi xuôi xuống, lại nhéo tay của nàng.
Có lẽ những năm này Lô Uyển Chi thường làm việc vặt trong nhà, tay của nàng mặc dù không thô ráp nhưng đã không còn mịn màng như trước kia, cảm xúc trên tay Tô Việt làm cho hắn ê ẩm trong lòng, chung quy mình vẫn làm khổ nàng.
Lô Uyển Chi nghe hắn nửa đùa nửa thật nói xong, sắc mặt dịu đi một chút, nhớ tới vừa rồi hắn xem sổ sách trong cửa hàng rất thuần thục, không nhịn được hỏi Tô Việt: ”Ta thấy vừa rồi chàng xem sổ sách rất nhanh, mấy năm nay trong quân doanh đều đi theo người khác học những thứ này sao?”
Tô Việt gật đầu mỉm cười nói: ”Đúng vậy, cuộc sống trong quân doanh thật sự rất nhàm chán, đặc biệt là thời điểm không đánh giặc không thao luyện, mỗi ngày đối mặt với một đống nam nhân, vừa đúng lúc chúng ta có một tiên sinh chuyên ghi chép sổ sách, lúc mới đến đối với người chúng ta đều là rất chiếu cố, khi không có việc gì làm đều dạy chúng ta những thứ này. Nhưng mà hắn không dạy tốt như nàng”. Cuối cùng Tô Việt cũng không quên vỗ mông ngựa.
Oán trách liếc Tô Việt một cái: ”Ta xem chàng đi theo hắn học rất tốt nha”. Lô Uyển Chi cảm thấy không phải do dạy tốt hay không tốt mà thời gian mới là điểm mấu chốt, Tô Việt đi chuyến này chính là năm năm, sắt cũng mòn thành châm, khi mình dạy hắn cũng là một hai tháng, dốc lòng nghĩ muốn dạy tất cả cho hắn vậy mà hoàn toàn là nước đổ đầu vịt, phải biết rằng dục tốc bất đạt (nóng vội thì không thành công).
Tô Việt cười nói: ”Mấu chốt là có trụ cột tốt.” Nhìn thấy Lô Uyển Chi bị mình chọc cười khúc khích, hắn cũng vui vẻ cười theo.
Tiếng cười của hắn không nữ tính giống như lúc rời nhà, mà là cười ha ha hết sức có khí phách nam tử, Lô Uyển Chi càng thêm hài lòng, chuyện để hắn đi tòng quân này làm đúng rồi.
Đang khi nói chuyện hai người liền tiến vào cửa, Tiểu Thúy đã làm xong cơm, thấy hai người chủ nhà tiến vào cười hì hì đi bưng thức ăn, kể từ khi lão gia trở về nàng rõ ràng phát hiện phu nhân cười nhiều hơn, tinh thần cũng phấn chấn hơn rất nhiều.
Mà Tô Phán thấy bọn họ tiến vào viện liền chạy vội đến, tiến lên trước quy củ gọi một tiếng: “Cha, nương!” Sau đó liền ôm lấy đùi Tô Việt.
Tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, ai tốt với nàng hoặc là không tốt nàng đều có thể cảm giác được, kể từ khi Tô Việt trở lại vốn chưa bao giờ tức giận, đối với nàng là nói gì nghe nấy, trong lòng nàng hết sức rõ ràng, người phụ thân này cực kỳ yêu thương mình.
Mặc dù nương cũng thương mình, nhưng nương đối với mình quá nghiêm khắc, không thuộc lòng tam tự kinh mấy lần sẽ bị đánh bàn tay, nàng nghĩ lần này cha trở về mình có chỗ dựa rồi, cũng không biết cha có thể nói với bà nội hay không, chớ nói nữ oa nhi là người nhà chồng cái gì nữa, tuy rằng nàng không hiểu nhiều lắm, nhưng nàng hiểu gia gia nãi nãi của mình không muốn gặp mình lắm.
Nhưng mà tiểu cô nương rất có chí khí, bọn họ không thích mình không sao, dù sao thì mình cũng không thích bọn họ, hơn nữa người thích mình nhiều như vậy, có nương, Thúy di, ông ngoại bà ngoại, dì cữu cữu, còn có Đinh thúc Hồ Tử.
Tô Việt khom lưng ôm chặt Tô Phán trong ngực, cười hỏi nàng buổi sáng đã làm cái gì, cha và con gái nhàm chán ở chung một chỗ thì thầm cái gì đó.
Lô Uyển Chi đi phòng bếp giúp Tiểu Thúy bưng thức ăn, mọi người vội vàng dùng cơm, sau khi dùng cơm trưa xong Tô Việt kêu người làm đưa tới một con ngựa già, ôm hai mẹ con Lô Uyển Chi trước mặt liền giơ roi đạp ngựa đi về phía thôn.
Đến cửa thôn Tô Việt xoay người xuống dưới dắt ngựa đi về phía Lô gia, gặp người quen dọc đường đi đều chào hỏi, vài người hàng xóm mấy năm nay chưa gặp hắn tiến tới bắt chuyện, giờ phút này Lô Uyển Chi không tiện ngồi ở trên ngựa, cũng xuống ngựa, Tô Việt cũng ôm Tô Phán xuống.
Thật vất cả thoát khỏi sự nhiệt tình của người trong thôn, tiếp theo đi về phía Lô gia, bỗng Lô Uyển Chi nhớ tới trong nhà còn một số việc chưa kịp đề cập tới với hắn, vội vàng nói: “Tô Việt, vài năm chàng không có ở đây, Hà Hoa xuất giá rồi, chính là gả cho người cùng chàng đề cập trước kia là tú tài Lý gia, lần trước lúc hắn thi hội vào Tiền tam giáp, nay cả nhà đã dời đến ở Châu Phủ, muội phu cũng tìm được một công việc vặt trong nha môn, vừa làm vừa chuẩn bị sang năm lên kinh thành thi đình. Hà Hoa năm trước cũng đã sinh con trai. Lần sau khi chúng ta có cơ hội đi Châu Phủ lại đi thăm một nhà bọn hắn. Về phần người đệ đệ kia của ta, tâm tư đã sớm không ở trên sách, một lòng một dạ đi học võ thuật, chuyện này đến nay còn gạt cha ta, mấy ngay nay trong học viện Mộc hưu vừa lúc hắn ở trong nhà, đến lúc đó chàng cũng đừng ở trước mặt cha nương nói đến chuyện này. Về sau tìm thời cơ tốt sẽ nói chuyện này với cha mẹ. Ai!”
Cuối cùng Lô Uyển Chi cũng không nhịn được mà thở dài một cái, kỳ thật trong lòng nàng hiểu được, vợ chồng Lô Dũng cho Lô Văn Hiên đọc sách còn không phải là vì có thể có công danh như vậy mới có cơ hội vượt qua kẻ thù, mới có cơ hội báo thù.
Nghĩ đến chuyện báo thù, từ buổi sáng hôm qua Lô Uyển Chi nhắc tới về nhà mẹ liền muốn hỏi Tô Việt rồi, không biết khi hắn còn ở quân doanh có gặp qua kẻ thù kia hay không. Thậm chí muốn hỏi hắn có báo thù hay không?
Nhưng từ sau khi trở lại Tô Việt chưa cùng mình nói qua cái gì, buổi sáng kia từ cửa hàng về nhà, trên đường nói vài câu về chuyện mấy năm trước hắn bái sư học tập.
Nhìn Tô Việt bộ dạng thản nhiên, hơn nữa nghe hắn cho bọn tiểu nhị trong cửa hàng nói chuyện trên sa trường, cũng có thể từ những lời hắn nói đoán ra được hắn cũng chỉ là một tiểu binh, kẻ thù kia dù sao cũng quyền cao chức trọng, không phải một người tiểu binh bình thường như hắn có thể nhìn thấy, đừng nói gì đến chuyện báo thù.
Chuyện hôm nay xem ra, vừa nhìn thấy trượng phu Hà Hoa chính là một người lăn lộn trong quan trường, uốn ba tấc lưỡi có thể đả động vợ chồng Lô Dũng vốn khăng khăng không gả nữ nhi cho hắn, cho nên trông cậy vào muội phu vẫn là đáng tin hơn chút.
Sáng sớm một nhà ba người Lô Dũng nghe người trong thôn nhắc tới buổi chiều hôm qua đại con rể Tô gia mình đã trở về, buổi sáng vốn là không nhịn được phải đi một chuyến lên thị trấn, nhưng lại sợ bọn họ trên đường đến hoặc là không gặp, hơn nữa cũng biết Tô Việt vừa trở về trong cửa hàng còn nhiều chuyện nhất định phải xử lý một chút, cho nên lần này bọn họ cũng không cần gấp nữa rồi, an vị ở nhà chờ bọn họ tới.
Gặp mặt đều là nước mắt vui mừng, đặc biệt là Trương Thị, không cầm được nước mắt, nói đi nói lại không ngừng tốt lắm, Uyển Chi chấm dứt cuộc sống khổ cực, rốt cuộc cũng khổ tận cam lai rồi.
Lô Uyển Chi cười an ủi nàng: “Nương, nhìn người nói, ta toàn được ăn ngon có áo mặc có phòng ở ta chịu khổ cái gì, A Việt ngược lại, ở bên ngoài dãi gió dầm mưa chịu thật nhiều khổ.”
Nghe nàng nhắc đến, Trương thị cũng hiểu mình vừa rồi nói có chút không thỏa đáng, vội vàng đổi lời nói: “Đúng vậy, A Việt, mấy năm nay ngươi ở bên ngoài chịu khổ, chúng ta mặc dù không có đi ra chiến trường, nhưng đã sớm nghe nói binh lính đánh giặc là cực khổ nhất, mấy ngày mấy đêm đều không có thời gian chợp mắt, chứ nói gì đến ăn cơm, đoán chừng cũng không có cái gì ngon để ăn, xem ngươi thân thể gầy thế này.”
Tô Việt vội vàng cười nói: “Nương, ta ở bên ngoài thật sự không có chịu khổ cái gì, so với lúc ở nhà ta còn mập lên mấy cân.”
Trương thị không tin: “Ta nhìn là gầy, chỉ là so với trước kia ngược lại nhìn ngươi rắn chắc hơn.”
Lô Văn Hiên bộ dạng vui mừng, một khắc kia nghe tin đại tỷ phu trở về đã nghĩ muốn đi hỏi hắn chuyện đánh giặc, hắn đã mười sáu tuổi, cũng đến lúc hướng tới cuộc sống kỵ binh rồi.
Chẳng qua là trước mặt cha mẹ, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nhịn thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...