Gian Phu Của Kiều Thê

Edit: Holilinhk

Những ngày không có Tô Việt, mỗi ngày trôi qua đều là đau khổ, cho dù có cha
mẹ chồng bên cạnh, cho dù mọi người chung quanh ai cũng cố gắng không
nhắc tới Tô Việt, nhưng Lô Uyển Chi không lúc nào là không nhớ đến hắn.

Ở thư phòng nàng thấy bàn giấy và bút mực, nàng liền nhớ lại lúc mình dạy hắn viết chữ, hai người quyến luyến như thế nào, hai người nắm chặt tay nhau truyền nhiệt độ như thế nào, nóng bỏng ra sao; hôm nay lúc ăn cơm
thấy chỗ ngồi Tô Việt trống không, nàng lại nghĩ đến lần nào ăn cơm hắn
cũng gắp thức ăn cho mình, hắn luôn biết mình thích ăn cái gì, dù cho
mình chưa từng nói với hắn.

Vị trí ghế trống này cũng như lòng của nàng, trống trải cô tịch.

Chỉ là thực tế không cho Lô Uyển Chi bao nhiêu cơ hội nhớ thương, bởi vì nàng mang thai.

Lý do nàng biết là do buổi tối hôm Tiểu Thúy nấu món cá, nàng ngửi thấy
mùi tanh thì cảm thấy buồn nôn, cuối cùng, thật sự nàng không chịu nổi
che miệng chạy đi nôn ra, một màn này đã rơi vào trong mắt ba đứa nhỏ
Vương thị, ý đã rất rõ ràng.

Tiểu Thúy vẫn còn đang tự trách,
trước khi đi lão gia Tô Việt dặn dò mình, phải làm món ăn phu nhân thích ăn, con cá này đúng là Lô Uyển Chi rất thích ăn, mặc kệ là kho tàu hay
nấu canh, Lô Uyển Chi đều ăn một phần. Nàng áy náy vuốt lưng Lô Uyển
Chi, nhẹ nhàng vỗ, nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình rửa chưa sạch sẽ?

Lúc này, Vương thị chạy ra với khuôn mặt hồng hào, bà bảo Tiểu Thúy vào bếp bưng chén nước ra đây, để bà chăm sóc Lô Uyển Chi là được rồi.

Nôn đến đất trời u ám, Lô Uyển Chi bưng lấy chén nước của Vương thị, đưa
đến bên khóe miệng, súc miệng, mới phát hiện khó chịu trong người đã đi
bị nôn ra không ít.

Vương thị đỡ nàng vào phòng, dìu nàng ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, cũng nói Tiểu Thúy bưng cá trên bàn đi.

Quả nhiên, không còn nghe sặc mùi tanh nữa, Lô Uyển Chi ăn tiếp vài miếng
cơm, chỉ là bị ánh mắt sáng quắc của mẹ chồng nhìn chăm chú khiến nàng
hơi xấu hổ.

"Nương, nương đang nhìn gì thế?" Lô Uyển Chi cảm thấy ăn đã lửng bụng, buông chén đũa xuống, bảo Tiểu Thúy tới dọn bàn, rồi

buồn bực hỏi Vương thị.

Vương thị nháy mắt với Tô Căn, Tô Căn hiểu ý, vội vàng đứng lên nói mình đi ra ngoài dạo bộ một chút.

"Uyển Chi, nói cho nương nghe, có phải kinh nguyệt của con bị chậm không?" Vương thị tràn trề hy vọng nhìn nàng chăm chú.

Bị Vương thị hỏi như vậy, Lô Uyển Chi cũng hơi bối rối, trong khoảng thời
gian vội vàng đưa chồng xuất chinh, rồi vội vàng tiếp nhận chuyện trong
cửa hàng, vội vàng bi thương ly biệt, nàng đã quên bẵng chuyện này đi,
nàng cau mày suy nghĩ một chút mới bất giác phát hiện kinh nguyệt của
mình đã bị trễ hơn một tháng.

Nhưng chuyện riêng tư mà nói với
người khác, cho dù người ấy là nữ nhân như mẹ chồng đi chăng nữa, Lô
Uyển Chi vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, sắc mặt nàng ửng đỏ, đáp
lời: "Đã muộn hơn một tháng rồi ạ."

Vương thị vừa nghe liền nhảy
từ trên ghế xuống, miệng cũng nhanh chóng kéo tận đến mang tai, bước lên đỡ lấy Lô Uyển Chi: "Uyển Chi này, lúc này con phải ngoan ngoãn lên
giường nằm nghỉ ngơi, ta đỡ con về phòng ngủ."

"Nương, nương nói gì thế này? Lúc nào?" Lô Uyển Chi buồn bực hỏi mẹ chồng.

"Con gái ngốc, con đang mang thai đó! Con sắp làm mẹ rồi!" Vương thị vừa nói vừa cười ra tiếng, đưa Lô Uyển Chi đến bên giường còn bà thì đứng cạnh, miệng cười không ngớt.

"Uyển Chi, chúng ta phải nói cho xong hết mới được, hài tử này chắc chắn ta sẽ ôm giúp con ôm, sẽ ôm cho đến khi
nó ở một mình. Con xem thân thể ta này, sau này mang theo cháu trai cũng không thành vấn đề." Vương thị vừa nói vừa xoay một vòng trong phòng,
dường như bà sợ đứa nhỏ không tin lời bà nói.

"Vậy chuyện cần làm là, ngày mai phải bắt đầu đi mua ngay bông vải để chuẩn bị làm áo mùa
đông, để ta tính xem. . . . . ." Vương thị nói đến đây rồi ngừng lại,
cúi đầu bấm bấm ngón tay.

"Phải mùa xuân năm sau mới ra đời, sinh ra trong mùa xuân rất tốt, Đại Hà cũng sinh trong mùa xuân, đứa bé ra
đời vào mùa xuân rất có phúc khí! Quần áo mùa đông còn có thể mặc thêm
mấy ngày, làm thêm chút tả, thêm vài cái yếm. Dạo này tuy có bận rộn,
nhưng ta muốn thương lượng với con là muốn để Tiểu Thúy tạm nghỉ, chúng
ta là dân chúng bình thường làm sao lại có nha hoàn, không phải còn có

nương sao, bây giờ thì chưa cần, nhưng khi con ở cữ, con bé rất hữu dụng đấy, con đừng nghĩ chỉ là đứa trẻ, nhưng hao tổn tâm trí con người dữ
lắm đó." Vương thị dạo bước qua lại trong phòng, giọng nói hưng phấn như muốn lật tung mái nhà.

Đột nhiên tiếng bước chân dừng lại, bà
nói nãy giờ mà không nghe Lô Uyển Chi trả lời lại một tiếng, vội vã
ngẩng đầu nhìn nàng đang ngồi trên mép giường.

Từ lúc Lô Uyển Chi nghe mẹ chồng nói nàng có thai, trong lòng chỉ toàn là nỗi khiếp sợ,
nhưng nàng bình tĩnh lại rất nhanh, nghĩ tới lời của hai đại phu nói
trước kia, trong lòng hết sức bi thiết, mà nàng lại không đành lòng đập
tan hình ảnh vui mừng của mẹ chồng đang vẽ ra, đành cúi thấp đầu xoắn
ngón tay, nước mắt lưng tròng.

Trượng phu vừa mới đi xa, trước
khi đi bụng mình vẫn chưa có tin gì, cũng chưa từng nghĩ gì về nó, Lô
Uyển Chi càng nghĩ càng buồn, nước mắt như sợi trân châu đứt dây không
ngừng rơi xuống, nàng cúi đầu rất thấp, Vương thị chưa phát hiện ra mà
thôi.

"Uyển Chi, con bị sao vậy?" Vương thị đã nhận ra Lô Uyển
Chi yên lặng, sau đó lập tức bước tới vịn bả vai của nàng, cúi đầu hỏi
thăm.

Nhìn kỹ mới phát hiện ra lệ nàng rơi đầy mặt, toàn bộ vui
sướng trên mặt Vương thị biến thành kinh ngạc: "Uyển Chi, con sao thế
này? Có phải lại nhớ A Việt rồi hay không ?"

Không kịp lau đi
giọt nước mắt, Lô Uyển Chi ngẩng đầu lên, mông lung nhìn Vương thị:
"Nương, lúc trước con chưa nói với người, lúc trước chúng con đã lên
trấn trên gặp đại phu rồi, đến hai đại phu tốt nhất trấn trên để bắt
mạch, họ đều nói thân thể con không dễ mang thai."

Vương thị vừa
nghe, đầu tiên là bà ngây ngẩn cả người, bà thật không ngờ lúc trước còn có chuyện như vậy xảy ra, không trách được lần trước bà hỏi chuyện đứa
nhỏ, vợ chồng họ ấp úng nói sang chuyện khác, thì ra là đã đi tìm đại

phu xem rồi, bà nhớ tới chuyện nàng đã bị trễ kinh nguyệt hơn một tháng, hơn nữa một màn lúc nãy nàng bị nôn, Vương thị vẫn cảm thấy là nàng
mang bầu.

Bà vội vàng an ủi Lô Uyển Chi: "Uyển Chi, đừng tin đại
phu, thân thể con và A Việt đều tốt, có cái gì mà khó mang thai. Ta thấy phản ứng lúc nãy của con chắc là có rồi đấy, hơn nữa con còn bị trễ
kinh lâu như vậy. Bây giờ để ta bảo cha con đi mời đại phu về bắt mạch
cho con, con phải tin tưởng nương, nương cũng sinh ba đứa rồi, có bầu
hay không ta cũng phân biệt được chứ." Vương thị vừa an ủi trong lòng bà cũng đang thầm nhủ như vậy.

Bà cũng hơi hoài nghi, cũng không
kịp nói những lời đường mật an ủi con dâu nữa, vội vàng tống cửa đi ra.
Bà muốn Tô Căn đi tìm đại phu là vì nếu không có một lời của đại phu, cả đêm bọn họ sẽ không thể nào chợp mắt được.

Lô Uyển Chi vốn muốn
gọi cha mẹ chồng, đã trễ thế này rồi đừng đi mời đại phu nữa, nếu mời
tới mà nàng không có thai, cả nhà không vui mừng nổi không nói, cũng
không biết phải dùng thứ gì để tạ ơn đại phu đã khuya thế này còn đến
chẩn bệnh.

Quan trọng nhất là, chẩn qua chẩn lại, chưa chừng ngày mai cả viện chung quanh đều biết bệnh của nàng rồi.

Không để nàng suy nghĩ nhiều, Tô Căn mời đại phu đã nhanh chóng tới, ông vì
muốn nhanh chóng đưa đại phu về nhà, nên khi ông đến một tiệm thuốc bắc, đập mạnh cửa hỏi ai đại phu rồi ông lôi tuột đi luôn..

Người đại phu trung niên bắt mạch, liếc mắt nhìn gương mặt mang nét ưu thương của Lô Uyển Chi với gương mặt thấp thỏm của Vương thị, sau đó nói như đinh
chém sắt: "Hỉ mạch, đã có hơn hai tháng. Chúc mừng!"

Cũng khó trách hắn không nhịn được, hắn vừa mới chuẩn bị nằm xuống ngủ thì lại bị người ta kéo tới đây.

Vương thị vừa nghe liền vui mừng hớn hở thông báo cho Tô Căn đứng ngoài cửa
là hỉ mạch. Giờ phút này Lô Uyển Chi cảm thấy toàn thế giới dường như
cũng dừng lại, trong óc lẩn quẩn cũng chỉ có hai chữ "Hỉ mạch" này.

Cho đến khi Vương thị hỏi đại phu về thuốc an thai, đại phu hạ bút viết mấy phương thuốc sau đó đứng lên, lúc chuẩn bị đi hắn lại bị Lô Uyển Chi
gọi, xác nhận lại lần nữa thật là có hỉ sao?

Suy nghĩ trong đầu
của đại phu lúc này chính là cái nhà này thật kì quái, phụ thân thì
không thấy đâu, người làm ông bà còn vui hơn so với người làm mẹ kia.

Liên tục nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, trên mặt Lô Uyển Chi mới từ từ nổi lên nụ cười.

Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng vẫn còn bằng phẳng, nơi này có một
đứa bé, là một đứa bé thuộc về Tô Việt và mình, trên người nó chảy dòng

máu của Tô Việt, từ nay về sau ở cõi đời này mình lại có thêm một người
thân, ngoại trừ Tô Việt, nay lại thêm một người có mối quan hệ huyết
thống của mình với Tô Việt.

Nàng nghĩ đây đúng là chỉ ý của ông
trời, mang Tô Việt rời khỏi mình, lại đưa tới một người để nàng dựa vào
mà vui sống, có đứa bé này, cuộc sống âm u nàng sẽ lại được phơi dưới
ánh mặt trời, từ nay về sau cũng không thể sống lay lắt như mấy ngày vừa rồi, phải cười nhiều phải vui vẻ, làm một người mẹ đơn thân kiên cường.

Đưa một bọc thật dày để tạ ơn đại phu, Vương thị lại trở về phòng nói vài
lời với Lô Uyển Chi, bên trong lời nói của bà cũng lộ ra vẻ vui mừng,
chủ yếu là dặn dò Lô Uyển Chi phải ăn nhiều ngủ ngon, phải vui vẻ hoạt
bát một chút, như vậy gọi là nuôi dưỡng đứa bé từ bên trong, còn chuyện
trong cửa hàng sau này cũng ít quan tâm đi, ngày mai phái một người vào
thôn để báo tin cho Lô Dũng.

Lại hỏi bây giờ Lô Uyển Chi có thèm
ăn cái gì không, nói ra rồi bà đi làm, Lô Uyển Chi vội vàng lắc đầu,
nàng cảm thấy mẹ chồng đối với mình đã đủ tốt rồi, khi vừa nghe chuyện
nàng khó có thai cũng không hề trách móc nàng lời nào, hơn nữa còn hết
lời khuyên nhủ mình, đây có phải là tâm hồn người mẹ đã khắc vào trong
cốt tủy, một người mẹ như thế sao nàng lại không cảm động chứ, nước mắt
lại lưng tròng.

Vương thị bị dọa bà vội vàng hỏi: "Uyển Chi, con
làm sao thế, chỗ nào không thoải mái, đau bụng à? Để ta gọi cha con
nhanh chân chạy đi gọi người đại phu đó quay lại." bà nói dứt lời liền
xoay người chạy ra ngoài.

Kết quả bị Lô Uyển Chi gọi lại: "Nương! Không có, không phải con không thoải mái, mà là do con vui mừng thôi!"

Nghe nàng nói như vậy, Vương thị mới buông xuống nỗi lo trong lòng, bà cười: "Ta cũng vui mừng lắm, bây giờ tốt rồi, cuối cùng A Việt cũng có hậu
nhân." Ý thức được lúc này không nên nhắc tới Tô Việt, Vương thị lại vội vàng nói: "Chỉ là vui mừng không kiềm được nước mắt, về sau phải cười
nhiều nha!"

Lô Uyển Chi nghe xong khóc gật đầu, vừa cười vừa khóc một trận. Cuối cùng nàng thúc giục mẹ chồng mau mau trở về phòng của
mình nghỉ ngơi.

Lúc nãy Vương thị chuẩn bị về phòng chia sẻ niềm
vui với Tô Căn, nhưng bị nước mắt của Lô Uyển Chi giữ lại, thấy tình
trạng nàng ổn định lại, khí sắc cũng khá, hơn nữa sắc trời không còn
sớm, bà nhìn Lô Uyển Chi cởi áo khoác, thay nàng dập tắt đèn dầu mới
đóng cửa rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui