Gian Phu Của Kiều Thê

Trên mặt của Triệu thị cũng có chút không nhịn được, nàng ta vẫn cho là cái
đệ muội buồn buồn chẳng hé răng này là người dễ bắt chẹt, không giống
với cái chú em hồ đồ còn chưa nói hết mấy câu là có thể bắt đầu tranh
cãi, hiện tại xem ra có lẽ nàng ta nhìn lầm, cũng có thể là lí do gần
mực thì đen, đệ muội và chú em ở chung lâu ngày nên giống nhau không
hiểu việc đời.

Hừ hai lần, giọng điệu của nàng ta gượng gạo
nói, "Đệ muội, nghe ngươi nói kìa, mọi người đều nói trưởng tỷ như mẹ,
ngươi ở nhà mẹ đẻ còn không phải chỉ là chuyện mở miệng là được sao,
trước hết đệ đệ của ta sẽ tới thăm nhà ta, đến lúc đó ta mang ngươi tới
để ngươi nhìn xem vài lần, có được hay không nhìn rồi sẽ biết, đệ đệ này của ta cũng tuấn tú lịch sự. . ."

Nàng ta còn muốn nói tiếp, ngẩng đầu phát hiện cô em chồng Tô Lan đã đến cửa, Vương thị đã ở cửa
tiếp đón một nhà ba người bọn họ, đang đi vào trong, trước mặt bao người Triệu thị không nói tiếp nữa, dù sao tất cả mọi người cũng không dễ bị
gạt như đệ muội Lô Uyển Chi này. Cha mẹ chồng biết tận tường về đệ đệ
mình, bị bọn họ biết nhất định sẽ phản đối, tuy nói là nàng ta không mấy coi trọng cha mẹ chồng, nhưng mà Lô Uyển Chi này rất rõ ràng là người
thật sự nghe lời mẹ chồng Vương thị này, nếu mẹ chồng chỉ nói hai câu,
vậy thì chuyện đệ đệ của mình coi như xong. Nàng ta nghe nói Lô gia này
đối với đại nữ nhi Lô Uyển Chi thế nhưng rất yêu thương.

Khách đến chơi vào nhà, Tô Sở, Tô Việt cùng với Hồ Nhị Ngưu trong phòng chính tán gẫu, Lô Uyển Chi, Triệu thị với mẹ chồng Vương thị vội vào phòng
bếp nổi lửa, ngay cả Tô Lan đã xuất giá cũng theo vào giúp đỡ. Khuê nữ
nông thôn chính là như vậy, cho dù có gả đi ra ngoài rồi khi trở về nhà
mẹ đẻ vẫn là phải làm việc, mà con rể thì làm đại gia.

Vương
thị thấy nữ nhi duy nhất mặc dù rằng khi hỗ trợ cũng nói cười với mọi
người, nhưng mà trên trán luôn luôn để lộ mệt mỏi bất lực. TRước mặt hai đứa con dâu, bà không tiện mở miệng hỏi, đợi mọi người ăn uống xong hết thảy, bà bảo hai đứa con dâu vào phòng bếp dọn dẹp, gọi Tô Lan vào
buồng trong.

"A Lan, ngươi nói cho nương biết? Trong nhà
ngươi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Tại sao bộ dáng của ngươi
mang đầy tâm sự không yên lòng như thế?" Vương thị lo lắng hỏi Tô Lan

dang đi phía sau, đối với nữ nhi duy nhất này của bà, bà rất thiên vị,
Tô Lan cũng là người hiểu rõ thế sự là nữ tử làm người ta thương yêu,
ngay cả người có chút trọng nam khinh nữ như Tô Căn cũng vô vàng sủng
ái.

"Nương, ta có thể có chuyện gì, còn không phải mừng Năm
mới sao, ở nhà bọn họ làm công việc hơi nhiều một chút, có hơi mệt mỏi"
Tô Lan bắt đầu giải thích, nàng ấy lúc nào cũng nói chuyện tốt, không
nói chuyện xấu, không muốn để cha mẹ mình lo lắng cho bản thân.

"Mẹ chồng của ngươi có để đại tẩu ngươi làm việc không? Ngươi nói xem ai
cũng là con dâu, bà ta làm sao có thể bất công như vậy?"

"À,
đúng rồi, nương, còn chưa nói cho người biết, đại tẩu này của ta mang
thai rồi. Cho nên khi mừng Năm mới, mẹ chồng ta không để nàng ta động
tay, chuyện gì trong nhà đều do một mình ta sắp xếp" Tô Lan với vẻ mặt
bất đắc dĩ, giống như chỉ có thể thuận theo số trời.

"Nàng ta không làm việc chỉ biết ăn, đương nhiên dễ dàng mang thai, đều đã sinh
ba đứa, giờ còn thêm nữa, nhìn lại ngươi xem, gả đi cũng được năm sáu
năm mà mới được một thằng bé Cẩu Tử này, còn không phải ngày thường
ngươi làm việc mệt mỏi, cơ thể không tốt nên không dễ dàng mang thai.
Cái ta muốn nói, là các ngươi nhanh ra ở riêng, chỉ có ở riêng chúng ta
mới giúp đỡ được đôi chút, bằng không còn bị mẹ chồng, đại tẩu khi dễ
tới khi nào. Đúng rồi, Nhị Ngưu nói thế nào?" Vương thị đột nhiên nghĩ
đến vấn đề quan trọng, thái độ của con rể.

"Hắn thì có thể
nói được gì, một người là mẹ ruột của hắn, một người là ca ca ruột, cho
dù trong lòng có giận cũng không thể tìm bọn họ nói rõ lý lẽ. Hiện tại
chỉ có thể nhẫn nhịn, năm trước Nhị Ngưu có nói chuyện ở riêng với cha
chồng, cha chồng ta còn chưa nói gì mà mẹ chồng ngồi cạnh đã làm ầm lên

rồi, nói bà ta còn chưa chết. Nương, hộ có nhi tử trong thôn, nhà ai mà
không sớm ở riêng, người nào mà không ở riêng thì từ sớm đã làm gà bay
chó sủa, chỉ có nhà bọn họ đáng giá, nhất định trước hết phải hầu hạ bọn họ đến khi được cho phép, cũng không nhìn xem đã nghèo như thế nào rồi" Tô Lan càng nói càng giận, nói xong câu cuối giận tới mức đánh lên ngực thùm thụp rồi ngồi xuống giường Vương thị lau nước mắt.

Vương thị nghe xong cũng tức giận theo, trầm mặc một lúc mới mở miệng, "Như
vậy không được, đợi đến sau Tết Nguyên tiêu, ta bảo cha ngươi, ca ca với đệ đệ ngươi đi tới nhà ngươi xem, tìm gặp cha mẹ chồng ngươi nói
chuyện, lúc trước đồng ý gả còn không phải vì mẹ chồng ngươi nói rất dễ
nghe hay sao, sau này muốn con dâu lớn phụng dưỡng. Tại sao đến nay nói
chuyện không giữ lời, khi dễ Tô gia chúng ta hay sao" Vương thị thở phì
phò nói xong chợt nghe Tô Căn ở ngoài phòng gọi, bà vội vàng đứng lên,
thuận tiện an ủi Tô Lan vài câu.

Thì ra, Tô Căn gọi Vương thị là vì thấy con rể được hai đứa con đưa ra ngoài xem lúa mạch non mọc
sau tuyết, nhân lúc này ông cũng muốn nói chuyện riêng với nữ nhi của
ông.

Nhìn thấy nữ nhi theo sau lưng Vương thị hai mắt đỏ hoe, Tô Căn thở dài, để hai người ngồi xuống, đợi đến khi hỏi rõ tình huống
Hồ gia, cũng tức giận đến nổi râu không ngừng run run.

Cuối
cùng Tô Căn dặn dò Tô Lan về sau đừng làm quần áo cho vợ chồng bọn họ
nữa, bảo Vương thị đưa chút bạc vụn cho Tô Lan, hơn nữa nói là sau Tết
Nguyên tiêu nhất định sẽ đi Hồ gia một chuyến, bảo Tô Lan bây giờ cố
gắng chịu đựng, nhưng cũng đừng nói gì với mẹ chồng.

Buổi
chiều tiễn chân cả nhà Tô Lan, tính mùng Năm sẽ đi thăm nhà bà ngoại Tô
Việt, cả nhà Tô Sở cũng trở về, trước khi đi Triệu thị còn kéo Lô Uyển
Chi nói thầm, "Đệ muội, đệ đệ ta ngày mốt sẽ đến nhà ta, ngày đó ngươi
đừng đi đâu hết, ta sẽ mang hắn tới cho ngươi nhìn" Lô Uyển Chi một lần
nữa nói bản thân không thể làm chủ được gì, nhưng Triệu thị mặc kệ, cười hề hề bỏ đi.


Buổi tối, Lô Uyển CHi không nhịn được liền đem chuyện đại tẩu nói buổi sáng nói cho Tô Việt nghe.

Tô Việt nghe xong cười lạnh, một lát mới mở miệng châm chọc nói, "Đại tẩu
coi vậy mà nghĩ hay thật, chuyện này nàng ta thế nào mà không tìm ta,
cũng bởi thấy nàng dễ bắt nạt mà. Chuyện này nàng cứ mặc kệ, dù sao ngày mai chúng ta sẽ cùng đi nhà bà ngoại, ta sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với
nàng ta, muội muội nàng là người mà đệ đệ nàng ta dám nghĩ tới sao?"

"Tô Việt, chàng ngàn vạn lần đừng bởi chuyện này mà tranh cãi với đại tẩu,
dù sao nàng ta cũng xem như trưởng bối của chúng ta" Lô Uyển Chi sợ Tô
Việt khi nóng lên, liều lĩnh đi tìm Triệu thị thì phiền phức, dù sao
nàng đã thấy hai người bọn họ cãi nhau.

"Uyển Chi, nàng yên
tâm, ta tạm thời sẽ không gây gỗ với nàng ta, nàng nói nàng ta là trưởng bối nhưng nàng ta có dáng vẻ của trưởng bối sao, quanh năm suốt tháng
số lần đến nơi này thăm cha mẹ ta đếm chưa đầy hai đầu ngón tay" Tô Việt khinh thường nói.

"Ạch. . ." Lô Uyển Chi muốn nói ngươi cũng làm gì có chỗ nào tốt, nhớ ngày đó trong lúc ngươi hồ đồ còn không làm
cha mẹ tức giận muốn thở cũng chẳng xong. Nhưng mà, ngẫm lại dù sao hiện tại hắn có vẻ hiếu thuận, trước kia hắn bất hiếu bản thân mình cũng
chưa từng thấy, nên lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt không nhắc tới.

Hơn nữa, dù sao cũng là trượng phu thân yêu của mình, sao có thể so sánh
với đại tẩu luôn muốn khi dễ người khác được chứ. Vì thế, Lô Uyển Chi
cười không nói, chỉ vỗ tay Tô Việt an ủi, liền chuẩn bị lên giường ngủ.

"Uyển Chi, sắc mặt của nàng vừa rồi là thế nào, ta thật sự rất tốt với cha mẹ ta, tuy nói là trước kia có hồ đồ chút, nhưng cái này còn không phải vì nàng sao?" Tô Việt ủy khuất chớp chớp đôi mắt phượng nhìn Lô Uyển Chi.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Lô Uyển Chi cũng nảy sinh hứng thú, đặc biệt nghĩ tới chuyện hắn nói thầm bên tai do tối hôm qua do uống say, cái gì mà
năm năm trước nhìn trúng mình, nàng có thể hỏi kỹ hơn một chút, như là
tại sao biết mình, lại còn làm thế nào trao lòng cho mình.

Từ tối hôm qua đến bay giờ, trong đầu Lô Uyển Chi lúc nào cũng tìm tòi suy nghĩ chuyện này, năm năm trước chính mình thế nào, từng gặp qua người
nào là tiểu nam hài tên Tô Việt hay không, nhưng mà bất kể nàng cố gắng
cỡ nào cũng không nhớ bản thân và Tô Việt từng xuất hiện cùng nhau. Lúc
này thấy hắn chủ động nhắc tới chuyện đó, nhịn không được hỏi ra miệng.

Tô Việt nghe nàng dâu nói thậm chí có chút ngượng ngùng, chỉ nói trời lạnh quá, hai người lên giường rồi từ từ nói, vì thế hắn lại thành công, nằm trên giường ôm quấy rầy Lô Uyển Chi nhưng không chịu nói, một lúc thì
nói thân thể Lô Uyển Chi lạnh, ngày mai nhớ mặc nhiều y phục; một lát
thì nói hôm nay thấy Cẩu Tử thật đáng yêu, hai người chúng ta cũng nhanh sinh một đứa để chơi đùa. Nhưng mà vẫn chậm rì không nói chuyện gây ra
rối rắm trong đầu mình.


Thấy hắn luôn nói lảng sang chuyện
khác, một mực chỉ muốn trốn tránh không nói nguyên nhân với mình, chốc
lát sau hai cái tay không thành thật vùi vào trong vạt áo, Lô Uyển Chi
thừa dịp ý chí bản thân chưa tan rã, vội vàng phủi tay hắn.

"Chàng đứng đắn chút nào, ta còn đang nói chuyện này với chàng đấy!" Lô Uyển Chi trừng mắt lạnh lùng nhìn mỹ nam kế.

Thấy bản thân chạy không thoát, Tô Việt đành phải thở dài, chậm rãi nói,
"Hai năm trước, cũng là năm ta còn nhỏ tuổi, có nói một câu với cha ta,
muốn tới nhà nàng cầu hôn, ai ngờ cha ta tuyệt nhiên không đồng ý chuyện này, nương ta nghe xong càng một mực không chịu, nói là gia đình nàng
thế cô chỉ có một hộ, không có gia tộc chiếu cố, cưới nàng còn không
phải giống như đi ở rể nhà nàng hay sao" Nói tới đây Tô Việt vụng trộm
giương mắt đánh giá Lô Uyển Chi, thấy nàng không giận.

May
quá, Lô Uyển Chi có vẻ rất nghiêm túc đang nghe hắn nói, trên mặt cũng
là dáng vẻ bình tĩnh, không có chút khó chịu nào, Tô Việt mới nói tiếp.

"Ta vào lúc đó cũng không biết nên thực hiện như thế nào, từ nhỏ ta chính
là đứa nhỏ không hay khóc, cho dù bướng bĩnh phạm lỗi bị cha ta đánh,
cũng sẽ chịu đựng không khóc, cho nên lúc nhỏ ta bị đánh không ít, mọi
người đều nói đứa trẻ khóc sẽ có sữa uống, nàng xem đại ca của ta đấy,
lúc nhỏ thì tinh khôn giảo hoạt, lớn hơn ta chín tuổi còn khi dễ ta,
cũng may mà hắn thành gia sớm liền chuyển ra ngoài, nhưng mà sau này sau khi hắn thành gia cũng kịp thời nghĩ lại, bắt đầu dần dần đối xử tốt
với ta" Tô Việt quyết định cố ý rẽ sang hướng khác, hắn thật sự không
muốn đem chuyện xấu của bản thân nói cho nàng dâu nghe, nếu không nàng
còn không cười chê mình cả đời sao.

Lô Uyển Chi nghe xong
trong lòng vừa chua xót lại đau đớn, nhịn không được vươn tay xoa gương
mặt tuấn tú, "Tô Việt, về sau ta sẽ đối xử với chàng thật tốt, cũng
tuyệt đối không để cha chàng đánh chàng nữa".

Tô Việt nghe
xong trong lòng ấm áp, ôm chặt Lô Uyển Chi thâm tình nói, "Ta chỉ biết,
chỉ có nàng dâu của ta đối với ta là tốt nhất!" Hắn nói xong liền chuẩn
bị giở thủ đoạn cởi quần áo Lô Uyển Chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui