Trên tay Tô Việt ôm vò rượu nặng nhất, hắn biết chút ít này đối với người Lô gia không hề đáng giá, thậm chí bọn họ còn xem thường, nhưng lễ nhẹ nhưng tình nặng
(Huongbb: tựa như của ít lòng nhiều), hơn nữa cha hắn Tô Căn kiên trì
muốn mang theo, không nỡ từ chối tâm ý tốt của cha nương, hắn đành phải
đảm nhận trách nhiệm vận chuyển.
Cũng may là mãi lo nghĩ về
chuyện lễ vật nên sự chú ý của Tô Việt mới dời đi, trái tim trong lồng
ngực hắn không còn đập bang bang liên hồi như lúc mới bước ra khỏi cửa,
nó dần dần gần như bình tĩnh trở lại, đây là một đặc điểm nổi bậc trong
tính cách của hắn, càng khẩn trương thì càng bình tĩnh.
Cả
nhà ba người Tô gia vừa đến chỗ quẹo vào con đường đất vàng gần Lô gia,
thì bên kia Lô Dũng đã nghe thấy tiếng sủa gần như rách cổ họng của con
chó nhà cách vách, Trương thị vội bảo Lô Dũng ra cửa chính nhìn xem, rồi đón bọn họ vào nhà.
Vì thế, ba người nhà Tô gia vừa mới bước đến bậc thềm tam cấp trước cổng nhà Lô gia đã chạm mặt Lô Dũng đang đi ra nghênh đón.
Đều là người cùng thôn, Lô Dũng và Tô Căn đã biết mặt nhau, tuy giao tình
của họ cũng chỉ là những cái gật đầu chào, ngay cả câu chào hỏi đều
thường xuyên tự động lược bỏ.
Hai người đàn ông gật đầu chào, rồi lập tức hỏi han ân cần, sau đó
Lô Dũng vội vàng dẫn họ vào trong nhà mình, Tô Việt đi sát phía sau cha
nương hắn, khi thấy Lô Dũng hắn chỉ gật chào gọi một tiếng thúc rồi yên
lặng không nói gì.
Vào trong phòng chính, Trương thị nhìn
thấy Tô Việt một thân màu đen ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, gương mặt vốn
trắng nõn ban đầu qua nhiều ngày làm việc bị phơi nắng có chút ngâm đen, thế nhưng cộng thêm anh khí (khí khái anh hùng) giữa hai đầu mày, ngược lại càng lộ rõ vẻ khí phách nam nhi, hơn nữa khi Tô Việt vừa vào nhà
chào hỏi bà, Trương thị dùng ánh mắt mẹ vợ đang quan sát con rể, càng
nhìn càng hài lòng.
Năm người ngồi xuống nói chuyện một lúc,
Trương thị mới đứng dậy mời Vương thị đến gian phòng phía Tây, Vương thị biết đây là để tự bà đi nhìn mặt cô nương Lô gia liền đứng dậy theo
Trương thị vào trong.
Vương thị đã lâu chưa gặp mặt Lô Uyển
Chi, lại nói tiếp, mười mấy năm qua số lần bà gặp mặt Lô Uyển Chi chỉ
được đếm trên đầu ngón tay, có thể thấy được người nhà Lô gia từ bé đã
nuông chiều cô nương này như thế nào, trong lòng Vương thị không khỏi
thở dài.
Nhưng mà, chờ đến khi Vương thị vào phòng nhìn thấy
một cô nương đang ngồi yên lặng trên giường cúi đầu may vá, đến khi Lô
Uyển Chi ngẩng đầu, đứng dậy chậm rãi cúi người vái chào, bà mới hiểu rõ tại sao thằng con trai nhà bà lại kiên trì muốn kết hôn với con bé như
vậy.
Một người dịu dàng hiền thục lại còn khả ái động lòng
người, ngay cả bản thân bà nhìn thấy còn thích, chỉ mới mấy năm nay
không gặp, cô nương này thế mà đã xinh đẹp ra thế này, nếu như gia đình
bà có gia tài đồ sộ hoặc nhà làm quan, có thể lấy được một cô nương như
vậy là tốt nhất, Lô Uyển Chi có phong thái của một vị phu nhân cao quý,
thế nhưng lại miễn cưỡng sinh ra trong số mệnh nha hoàn, đầu thai sống
trong gia đình nông thôn này.
Đứng một bên, Trương thị thấy
Vương thị nhìn con mình chăm chú khiến con bé có chút sợ hãi, đến nửa
ngày cũng chưa nâng Lô Uyển Chi đang cúi người chào, bà đau lòng không
nhịn được ho khan hai lần.
Vương thị lập tức phản ứng kịp,
biết bản thân vừa mới ngây người, chạy nhanh tới giơ hai tay đỡ Lô Uyển
Chi dậy, cười tán thưởng, "Mau đứng lên, một cô nương xinh đẹp như vậy,
ta sống hơn nửa đời người lần đầu tiên mới được gặp đấy, nhanh tới đây
ngồi xuống".
Trương thị cũng nhường chỗ ngồi cho Vương thị,
ba nữ nhân đều ngồi trên giường đất, trong lòng Lô Uyển Chi biết đây là
mẹ chồng tương lai của nàng, trong lòng rất hồi hộp, vừa rồi ngồi thêu
thùa vậy mà bị đâm vào tay hai lần, cuối cùng không có cách nào chỉ có
thể đổi thành may quần áo, nhưng mà cũng chỉ là làm dáng mà thôi.
Nàng lo lắng chốc nữa Vương thị sẽ không thích nàng, chốc chốc lại lo
lỡ như Vương thị chướng mắt nàng, vậy chẳng phải ngay cả cơ hội cuối
cùng đều không có hay sao, chuyện này nếu không thành sau này mình nên
làm gì bây giờ.
Ngay khi chính mình đang miên mang suy nghĩ,
Trương thị đã mang Vương thị vào phòng, nàng vội vàng đứng dậy thi lễ,
hiện tại sau khi ngồi xuống nàng vẫn cúi đầu không nói chuyện, hai bàn
tay đan quấn vào nhau, Vương thị nhìn mấy ngón tay của nàng vặn vẹo gần
như gãy ra, không đành lòng kéo tay nàng qua, nhẹ giọng hỏi, "Uyển Chi,
ngày thường con thích làm gì? Nói cho đại nương biết một chút".
Đối với một loạt vấn đề Vương thị có khả năng hỏi, Trương thị trước đó đều
đã dặn dò nàng nên trả lời bà ấy như thế nào, chỉ cần đem câu trả lời
tiêu chuẩn vừa đủ nói ra là được, từ nhỏ trí nhớ của Lô Uyển Chi luôn
luôn tốt, đọc sách so với Lô Văn Hiên còn khá hơn, đối với những cách
nói chuyện ngoài miệng thế này thì ghi nhớ càng không thành vấn đề.
Vì thế, nàng cố giả vờ bĩnh tĩnh đáp, "Đại nương, ngày thường con ở nhà
thêu thùa một chút", đáp án theo quy củ lại ăn ngay nói thật. Thật ra
trong lòng nàng rất thấp thỏm, bởi vì nàng hiểu rất rõ cách các cô nương trong thôn này được nuôi dạy như thế nào, hơn nữa điều quan trọng là cô nương được gả trong thôn này, bản thân mình thật sự khác biệt, ngoại
trừ cầm kim thêu thùa may vá, và biết nhiều mặt chữ hơn một chút, nhưng
nương đã nói ở gia đình nông dân, nữ tử không có tài mới là đức, cho nên ngày hôm nay chỉ cần bên Tô gia không hỏi, bọn họ sẽ không chủ động
nhắc tới.
Trương thị vốn định biên soạn ra vài năng lực trên
người Lô Uyển Chi, vậy có thể tưởng tượng được nếu nói con bé biết nấu
ăn, dọn dẹp phòng ở thì những ngày ở Tô gia về sau sẽ càng khiến con bé
chịu khổ, vậy còn không bằng bây giờ ăn ngay nói thật.
"Ừm,
không sai, cô nương trong nhà nhất định rất khéo tay, ngươi nhìn quần áo được may này, hầu bao thêu nhìn thật đẹp!", Vương thị rút bàn tay đang
nắm tay Lô Uyển Chi, cầm lấy chiếc áo Lô Uyển Chi vừa đặt trong giỏ kim
chỉ, cầm một cái hầu bao cưới bên cạnh lên nhìn.
Vừa nhìn vừa gật đầu, nghĩ thầm, Trương thị thoạt nhìn vô thanh vô thức, dạy dỗ con
gái tài thêu thùa thật sự rất cao. Hàng thêu này, nếu mà đem lên hàng
thêu Quảng Đông lâu đi bán cũng tuyệt đối có rất nhiều người muốn.
Vương thị đối với Lô Uyển Chi ấn tượng lại sâu thêm một phần, càng nghĩ càng
thấy tốt, ít nhất ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp không phải không có chỗ
tốt.
Lại nhìn đến Lô Uyển Chi dưới ánh nến, yên tĩnh khéo
léo, so với đứa con dâu cả ngang ngược của bà còn tốt hơn trăm ngàn lần. Xem ra không thể chỉ tin lời đồn, phải tận mắt nhìn thấy mới có thể
biết chính xác. Không ra đồng làm việc không quan trọng, dù sao bản thân bà và chồng đều còn trẻ, còn có Tô Việt, cả nhà bà tổng cộng có ba mẫu
đất bạc màu, thời điểm vụ mùa, khoảng thời gian này ba người vội vàng
chịu chút vất vả là được, sau này có con trai của A Việt nữa mà, sinh ra con trai thì để con trai làm nhiều hơn.
Tuy ban đầu bà muốn
tìm một đứa con dâu lợi hại có thể trông coi đứa con không bao giờ làm
bà bớt lo lắng, nhưng mà nhìn thấy Lô Uyển Chi trong tương lai có thể
còn hơn hẳn con dâu cả của bà, Vương thị đột nhiên hoàn toàn nghĩ thông
suốt, chỉ cần con dâu hiểu chuyện nghe lời, so với người lúc nào cũng có thể làm mình bực bội thì tốt hơn hơn.
Rất rõ ràng, ngồi đối
diện Vương thị Lô Uyển Chi ngây thơ không rõ vì sao đại nương này biểu
cảm trên mặt lại biến hóa nhiều như thế, một lát lo lắng, một hồi vui
vẻ, chân mày vừa nheo lại vừa giãn ra.
Nàng tất nhiên không thể nghĩ tới việc Vương thị đã bắt đầu nhận định nàng là vợ của con trai nhà bà rồi.
Vương thị bên này nhìn con dâu, càng thấy càng vừa lòng, lập tức cùng Trương
thị bắt đầu chuyện trò rôm rả, đều là chuyện nhà trong thôn, chân không
ra khỏi cửa Lô Uyển Chi không nói nửa lời, chỉ yên lặng xin phép các bà
một tiếng, bản thân đi đến bên cạnh ngồi may vá.
Trương thị
thấy nàng đợi tới buồn chán liền gật đầu để nàng đi. Vương thị nghe xong trong lòng càng vui vẻ, xem ra đây là một người chịu khó không chịu
ngồi yên, như thế rất tốt.
~ ~
Buồng trong ba
người phụ nữ tán gẫu, trong phòng chính ba người đàn ông ngồi nghiêm
chỉnh nói chuyện, Vương thị thì nhìn con dâu, còn Lô Dũng thì muốn đánh
tiếng với đứa con rể tương lai trước mắt này.
Mà Tô Việt thấy Trương thị dẫn nương hắn vào gian phòng phía Tây, trong lòng hắn đã
biết là hai người đi đến nơi nào, một đôi mắt hận không thể năn nỉ xin
nương nhà hắn mang hắn theo vào, cho dù chỉ nhìn thoáng một cái người mà hắn ngày đem mong nhớ cũng cảm thấy mãn nguyện, lần trước đêm tối trăng mờ hắn luôn cúi đầu cầu xin người ta, hơn nữa trong lòng lo sợ có người tới bắt gặp nên từ đầu tới cuối hắn chưa cẩn thận nhìn rõ Lô Uyển Chi.
Lô Dũng nhìn đôi mắt Tô Việt đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng phía Tây,
dù chưa nói gì nhưng trong lòng ông đã hiểu rõ, tên nhóc này đối với con gái nhà ông thật sự quan tâm.
Mà Tô Căn bên cạnh nhìn thấy
rõ ràng, trong lòng thầm hận thằng con nhà mình không có tiền đồ, không
muốn để người ta để ý ông thanh thanh cổ họng.
Tô Việt là người thông minh, nghe được cha hắn đang nhắc nhở, vội vàng thu hồi ánh mắt, ngồi ngay ngắn trên ghế.
"Tam ca, A Việt, uống trà!", Lô Dũng vội vàng gọi hai người uống trà, sợ lát nữa Tô Căn không nhịn được trước mặt mình mà ra tay đánh Tô Việt. Ông
đã nghe nói từ lâu, Tô Căn mà ra tay đánh đứa nhỏ này thì chưa bao giờ
nương tay, nghe nói lần ghê gớm nhất gần như đánh gãy chân Tô Việt.
Tô Căn thấy thế cũng không để ý tới Tô Việt, cười khách sáo nâng ly trà
lên nhấp vài ngụm, trà này so với trà hái trên núi trong nhà mình đúng
là uống ngon hơn.
Lại nghĩ tới sân tường Lô gia đều dùng gạch lót mà xây thành, Tô Căn nhịn không được thở dài, "Lô huynh, không vừa
lòng thì huynh cứ nói, vợ chồng già chúng ta vì thằng con không không
biết lo này mà tan nát lòng, chỉ trông chờ nó sớm ngày cưới vợ cho nó
rồi ổn định lại, không gây rối nữa. Vừa đúng lúc, Lý tẩu thẩm thẩm của
nó tới nhà huynh nói chuyện hôn sự của đại cô nương nhà huynh, trong
lòng ta vui vẻ, ngày hy vọng mong chờ rốt cuộc đã tới".
"Đúng vậy, Tam ca, ta cũng nói thật với ngươi, lúc Lý tẩu tới nói với bọn ta
về A Việt, ta và vợ ta không đồng ý. Nói lời này hơi khó nghe, nhưng A
Việt mấy năm trước làm không ít chuyện không vừa mắt. Nhưng mà gần đây
thấy hắn sửa đổi, thấy hắn theo ngươi đi xây hồ, cũng không còn chạy lên trấn trên như trước kia, con biết nhận lỗi là điều đáng quý (con hư
biết nghĩ lại quý hơn vàng). A Việt vẫn là một thằng bé ngoan", Lô Dũng
cũng không khách khí với Tô Căn, đem chuyện trước kia nói ra rõ ràng.
Tô Việt nghe xong không nói gì, việc gì hắn làm hắn biết, nhưng trong lòng Tô Căn có chút không thoải mái, bản thân con mình mình muốn đánh chửi
thì không có chuyện gì, còn nếu người ngoài dù nói chỉ nửa câu thôi là
trong lòng ông thấy không vui, ông vẫn là người cha biết bao che con.
Cũng may Lô Dũng sau khi nói mấy câu kia còn kịp thời bổ sung cứu vớt lại,
sắc mặt Tô Căn chỉ hơi thay đổi một chút đã nhanh chóng khôi phục lại
bình thường.
"Lô huynh, chúng ta ngày hôm nay đến cũng là bàn bạc về chuyện hôn sự của hai đứa nhỏ, nếu người lớn hai nhà đã đồng ý
thì cứ theo quy củ, kế tiếp trước tiên là lên kế hoạch định thân cho tụi nhỏ, sau đó xác định ngày thành thân, ý của chúng ta là đính hôn và
thành thân đều được tổ chức trong năm nay, hai đứa trẻ tuổi cũng không
còn nhỏ", Tô Căn trước tiên là nói về chuyện hôn nhân, không hiểu vì sao ông ở trước mặt Lô Dũng ông luôn cảm thấy bản thân kém hơn một bậc, nên ông chán nản nghĩ tới chuyện mau nói xong chuyện chính rồi chạy nhanh
về ngủ.
"Tam ca nói rất đúng, chúng tôi cũng có ý này, dự
định trước năm mới năm nay đem chuyện này làm cho xong, hiện tại đã là
tháng mười, còn lại thời gian hai tháng, hôm nay mời mọi người tới chủ
yếu cũng là tính toán chọn ngày", Lô Dũng là người hay nhìn sắc mặt
người khác mà sống, làm sao lại không hiểu tâm tình lúc này của Tô Căn,
lập tức hạ mình một bậc nói hùa theo ý ông ấy.
Lô Dũng sau
khi nói xong xem biểu hiện của Tô Căn có gì thay đổi hay không, lại hỏi
tiếp, "Không biết ý của Tam ca là dự định khi nào thành thân thì có vẻ
thích hợp?"
"Theo ý ta, thì quyết định ngày mùng tám tháng
mười một, đó là ngày tốt, hai ngày nay ta đã tìm hiểu rồi. Còn ngày
thành thân thì mùng tám tháng chạp, hay mười sáu thì đều tốt, đều thích
hợp để gả cưới, muốn chọn ngày nào thì các ngươi quyết định", Tô Căn
nghe ra thái độ khiêm tốn của Lô Dũng qua câu hỏi kia mới cảm thấy bản
thân vừa rồi quá thô lỗ, thông gia tương lai này muốn giữ mối quan hệ
tốt giữa hai bên, vả lại vốn cũng không có chuyện gì lớn, giọng của ông
cũng bình tĩnh trở lại.
Mà ngồi ở bên cạnh, Tô Việt nhìn cha
hắn và cha vợ tương lai so chiêu, giờ phút này hắn tự động lựa chọn làm
người tàng hình, hai người này đồng thời không thể đắc tội được.
Ngay khi Tô Việt rốt cuộc cũng bình tâm trở lại, cảm thấy quan hệ của hai
người cha này đang thay đổi trở nên thân thiết, Lô Dũng lại đột ngột
tung ra một câu nói khiến tim hắn muốn vọt lên tới cổ.
"Ba
điều, về lễ hỏi các ngươi cứ tùy ý là được, dựa theo phong tục thông
thường mà chuẩn bị. Nhưng mà trước hết ta muốn nói một chút, chúng ta
chuẩn bị mua mấy mẫu đất làm của hồi môn cho con gái nhà ta", khi Lô
Dũng nói lời này có chút lo lắng, chỉ có đôi mắt vẫn mười phần kiên định nhìn chằm chằm Tô Căn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...