Sau khi “tiễn bước” Kỷ Vận, tôi hoàn toàn nhẹ nhõm, “sợi dây” vô hình vẫn trói buộc chúng tôi cuối cùng cũng đã bị cắt đứt, từ nay về sau, cô ta là cô ta, tôi là tôi, không còn gì chung đụng nữa.
“Nương?” Duệ nhi không biết vào từ lúc nào, nhìn tôi lo lắng: “Nương, người có sao không? Người và phụ hoàng…”
Tôi mỉm cười, trong lòng đã không còn chút áp lực nào cả: “Duệ nhi, bây giờ con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện, cho dù nói cho con nghe, con cũng không thể hiểu được. Nhưng con phải nhớ kỹ, con là đứa con trai duy nhất do mẹ thiên tân vạn khổ, trải qua mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra, mẹ sẽ không bao giờ làm gì tổn hại đến con. Những gì mẹ làm ngày hôm nay tất cả đều là vì con, cho dù có vì thế mà trở nên đối địch với phụ hoàng con thì mẹ cũng vẫn sẽ làm, không bao giờ hối tiếc!”
“Nương!” Cả người Duệ nhi run lên, vô cùng kinh ngạc, nhìn tôi mà không thốt lên được tiếng nào.
Tôi xoa đầu thằng bé, nhẹ nhàng cười, “Duệ nhi, ở trên thế giới này, mẹ chỉ có một mình con là người thân thôi. Con nhất định phải đối xử thật tốt với mẹ, phải thương mẹ, không được bắt nạt mẹ nha!” Nếu ngay cả con cũng phản bội mẹ, mẹ sẽ hành động như Kỷ Vận, cắt đứt hoàn toàn sợi dây ràng buộc giữa chúng ta. Mặc dù làm một con người cô độc rất đau khổ, nhưng không có bất cứ thứ gì ràng buộc mới đúng là tôi, một Tần Ưu chân chính!
“Nương… Nương… Duệ nhi sẽ không bắt nạt người đâu mà, nương đừng rời bỏ Duệ nhi…” Có lẽ là bị tôi hù đến khiếp vía, Duệ nhi ngay lập tức ôm lấy tôi, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy quần áo của tôi, “Đừng bỏ rơi Duệ nhi… Nương…”
Nhìn biểu hiện yếu đuối hiếm khi bộc lộ của Duệ nhi, trong lòng tôi có một cái gì đó ấm áp nhẹ nhàng len lỏi. Từ khi Duệ nhi lên hai tuổi bắt đầu có những biểu hiện không giống một đứa trẻ bình thường. Rõ ràng nó chỉ là một đứa trẻ nhưng lại trầm tĩnh đến mức khiến người khác quên cả tuổi của thằng bé. Nghe Trọng Tôn Hoàng Gia nói, Duệ nhi còn thông minh hơn cả hắn lúc còn nhỏ. Tôi có thể khẳng định, sau này Duệ nhi sẽ trở thành một quân vương còn xuất sắc hơn cả Trọng Tôn Hoàng Gia. Một Duệ nhi như thế, giờ phút này lại thể hiện sự bất lực, sợ hãi giống như một đứa trẻ bình thường.
“Duệ nhi đừng sợ, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu.” Nhẹ nhàng ôm thằng bé, trong lòng tôi thầm bổ sung thêm: mẹ chỉ muốn giúp con trở nên kiên cường hơn thôi.
“Nương…” Thằng bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn quá nhỏ nên không thể nào hiểu được thông điệp qua ánh mắt của tôi, chỉ kinh ngạc nhìn tôi, hoàn toàn tin tưởng lời mẹ nó nói.
“Hạ Hạ ──” Ngậm âm cuối trong miệng, kéo cao lên rồi từ từ nhả ra. Thanh âm mềm mại đến nỗi có thể khiến người nghe dựng lết cả lông tơ, đột ngột xuất hiện trong Tử Vân cung, dọa ột đám cung nữ, thái giám sợ đến mức gà bay chó chạy.
Mà người khởi xướng ── chính là tôi, lại vừa cười vừa ung dung ‘tiến quân thần tốc’ bước vào. Cả một đám người trong cung muốn cản cũng không được, mà không cản cũng chẳng xong, đều mang vẻ mặt nhăn nhó bối rối đến tội nghiệp.
“Nương nương! Thục phi nương nương! Nương nương xin dừng bước…” Cung nữ Hồng Nhu nhỏ nhắn xinh xắn, cũng vô cùng linh hoạt đang đỏ hết cả mặt vì chạy trước để ngăn cản bước chân của tôi lại.
Tôi dừng lại, vẻ mặt vô cùng đoan trang nghiêm túc hỏi: “Bản cung có việc muốn gặp Hạ sung nghi, cô ấy không có ở đây sao?”
“Hồi bẩm nương nương, Hạ sung nghi ở trong cung, nhưng mà…”
“Có ở đây là tốt rồi, bản cung có thể tự mình đi vào được, ngươi lui xuống đi.” Cắt ngang lời nói của tiểu cung nữ, tôi mang luôn danh phận Thục phi ném ra để ép cô nàng lui ra, nhắm thẳng hướng phòng Hạ Tịch mà lao đến.
“Hạ Hạ ──” vẫn giữ cái ngữ điệu mập mờ kèm theo sự trêu tức lúc nãy, tôi đẩy cửa ra, chỉ nghe thấy một tiếng la thất thanh. Trong đám bọt nước vẩy tung tóe vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người có làn da trắng nõn, “Thì ra là cô đang tắm à… Chậc chậc, tại sao bọn họ lại không nói cho tôi biết gì hết?”
“Cô…” Mỹ nữ từ trước đến giờ vẫn luôn dùng bộ mặt xinh đẹp lạnh lùng đối diện với người khác giờ đây lại đang hoảng hốt. Sự xấu hổ khiến khuôn mặt thuần khiết như ngọc ửng lên một màu hồng nhàn nhạt. Cô nàng nhìn tôi, rồi lại nhìn ra cánh cửa vẫn chưa được đóng ở sau lưng tôi, thân thể càng rụt sâu hơn vào trong thùng gỗ, tiếng nói tắc nghẹn.
Tôi làm ra vẻ sực tỉnh quay người đóng của lại, sau đó lại quay đầu tủm tỉm cười nhìn Hạ Tịch nói: “Hạ Hạ, hôm nay sao mà có hứng thú vậy, tự dưng lại muốn đi tắm?”
Hạ Tịch trừng mắt lườm tôi, trong giọng nói có chút tức giận: “Hôm nào cô không có hứng thì cô không tắm hả?”
Cũng đúng, ha ha! “Vậy cô tắm nhanh lên, tôi chờ cô.” Tôi cười gian xảo, vẫn muốn xem khuôn mặt nàng đỏ hồng xấu hổ của cô nàng.
“Cô… có thể đi ra ngoài trước được không?” Không biết có phải tôi nghe nhầm không mà hình như có tiếng nghiến răng đâu đó quanh đây.
“Tại sao” Tôi trưng ra một khuôn mặt trong sáng ngây thơ, “Tôi cũng giống cô thôi mà, đều là nữ nhân cả, cô có cái gì thì tôi cũng có cái ấy, đừng nói là chuyện nhỏ này cô cũng xấu hổ nha?”
“Tôi…” Cô nàng dùng ánh mắt bất lực nhìn tôi, chắc chắn là đã mất sạch hy vọng có thể đuổi tôi ra ngoài rồi!
Tôi cười cười, lại càng muốn làm những chuyện ngoài dự tính của cô nàng: “Được rồi được rồi, cô đã yêu cầu, thì tôi sẽ thực hiện cho cô vui vậy.” Trong ánh mắt ngạc nhiên của cô nàng, tôi xoay người mở cửa, tiếp tục dùng âm lượng mà cô nàng có thể nghe rõ ràng để “nói thầm”: “Không ngờ da mặt của cô mỏng thế, thật không biết lúc cô cùng với Hoàng thượng thì cả người cô có biến thành màu đỏ hết hay không?”
“Kỷ Vận ──” Tôi vội vàng đóng cửa trước khi người ở sau lưng có bất cứ hành động gì khác. “Rầm” một tiếng, không biết là đồ vật đáng thương nào đã tiếp xúc thân mật với cánh cửa. Tôi cười to nói vọng vào: “Hạ Hạ, tôi ra ngoài chờ cô, đừng để tôi đợ quá lâu nha!”
Nhàn nhã ngồi uống trà xanh, không thèm nhìn khuôn mặt càng ngày càng lạnh của mỹ nhân, tôi buông chén trà, nhón lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa chậm rãi nhấm nháp. Xong xuôi, Mai Nhi đưa khăn lụa cho tôi lau tay, tôi lại bưng chén trà lên… “Rốt cuộc là cô đến có chuyện gì vậy?” Quả nhiên không ngoài dự tính của tôi mà, Hạ ‘mỹ nhân’ không nhịn nổi nữa rồi.
Tôi nhấp thêm một ngụm trà, rồi mới buông chén xuống thong thả ung dung đáp lời: “Không có gì, chỉ là muốn đến thăm cô thôi.”
Nét mặt Hạ ‘mỹ nhân’ thoáng cái trầm xuống, nhìn hơi quen, giống như… Trọng Tôn Hoàng Gia vậy. “Hạ Hạ, tôi đột nhiên phát hiện ra, cô có vài điểm rất giống Hoàng thượng!”
“Cô!” Hạ Tịch lại dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn tôi, khuôn mặt giống như băng giá nghìn năm một lần nữa rạn nứt, tôi lại cười. “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?”
“Ừ, tôi muốn cùng cô đi thăm Ngọc Trinh.” Chơi vui rồi thì thôi, cuối cùng tôi cũng thu hồi vẻ mặt đùa bỡn lại, thay bằng sự tĩnh lặng ngày thường.
Hạ Tịch chớp mắt, dường như còn đang không kịp thích ứng với sự thay đổi của tôi. Một hồi lâu sau, cô nàng mới thở dài một hơi: “Tôi thấy người giống Hoàng thượng phải là cô mới đúng!”
Tôi? Sao lại có thể là tôi được? Tôi nhìn cô ấy một cách khó hiểu, nhưng cô nàng lại lơ đi và nhẹ nhàng bâng quơ chuyển đề tài: “Đi luôn bây giờ sao?”
“Ừ, có rảnh không?” Tôi gật đầu, cũng không muốn ép cô ấy.
“Vậy được, chúng ta đi thôi.” Cô ấy đứng lên đi trước, lúc ngang qua tôi thì nhỏ giọng nói: “Cám ơn cô.”
Tôi cười một cách trào phúng, vì hiểu cô ấy cảm ơn chuyện gì. Không biết nếu như cô ấy biết được tất cả đều là do tôi sắp xếp thì sẽ nghĩ như thế nào đây? Tê Phượng cung của Thái hậu không phải muốn vào là có thể vào được. Trong số các phi tần chốn hậu cung, ngoại trừ tôi ra thì nếu như không được Thái hậu cho gọi, không ai có thể tùy tiện bước vào đó. Mà trong thiên hạ, có bao nhiêu người mẹ lại không khao khát được ở cùng với con cái của mình chứ? Tôi bằng lòng đưa cô ấy đi thăm con gái, cô ấy đương nhiên sẽ cảm kích tôi rồi. Nhưng nếu như cô ấy biết tôi chính là kẻ đầu sỏ khiến mẹ con cô ấy chia lìa, chỉ sợ rằng cũng sẽ hận tôi mà thôi!
“Cô không cần tự trách bản thân, nếu đổi lại là tôi, chỉ e là tôi cũng sẽ làm như vậy thôi. Huống hồ cô cũng chẳng khá hơn tôi, Duệ nhi là do chính cô đưa đi mà.” Giọng nói của cô ấy rất nhỏ, nhưng lại khiến tôi chấn động mạnh. Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy. Những điều mà tôi luôn tự cho là bí mật đột nhiên bị vạch trần khiến tôi hoàn toàn bất ngờ. Cô ấy cười khẽ: “Chẳng lẽ rất kỳ lạ sao? Ở trong hậu cung này, làm gì có ai có thể làm một người đơn giản chứ?”
Tôi vẫn kinh ngạc nhìn theo bóng lưng cô ấy, bởi một câu nói cuối cùng của cô ấy ẩn chứa biết bao nhiêu ẩn ý, bao nhiêu bất đắc dĩ. Cũng đúng thôi, trong hậu cung này có ai thật sự đơn giản đây? Vào lúc tôi cứ nghĩ rằng mình đang đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay, có bao nhiêu người đang đứng ở ngay bên cạnh lạnh lùng xem tôi làm trò?
Cười chua chát, đột nhiên tôi phát hiện thì ra bản thân mình vô cùng tự cao tự đại, luôn đặt mình ở rất cao để xe thường người khác. Giờ phút này, có lẽ tôi buông tay tỉnh ngộ vẫn không quá muộn. Để không làm hỏng dự tính trong tương lại, tôi nhất định không thể khinh thường người khác như thế nữa. Không thể để cho bất cứ kẻ nào có thể nhân cơ hội lợi dụng điểm yếu của tôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...