“Nghe nói gần đây An Tiệp dư rất được sủng ái.” Tôi buông cái chén lưu ly màu xanh bằng ngọc bích trong tay xuống, nhìn Mai nhi một cách thích thú.
Mai Nhi gật gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười: “Tất cả đều như nương nương dự đoán, Hoàng thượng đã phong cô ta lên làm Sung dung.”
Tôi cười gian xảo, “Có hành động gì khác không?”
“Bề ngoài thì cô ta và Băng Tu nghi có vẻ như rất tốt với nhau.” Mai Nhi cười ám chỉ, “Có điều dạo này An Sung dung và Đức phi nương nương qua lại rất thân thiết, chỉ e là Băng Tu nghi cũng không thể yên ổn.”
“Không ngờ Băng Thiến Ảnh cũng là một người đa nghi!” Tôi cười, mặc dù trong đó tôi có châm dầu đổ lửa, nhưng đấy chẳng phải cũng là minh chứng cho thứ gọi là “tình nghĩa tỷ muội” giữa hai người đó không thể qua nổi thử thách sao.
“Mấy hôm trước có tin tức truyền đến, hình như là An Sung dung mang thai rồi.” Mai nhi cười cười, trải qua sóng gió, cô nàng đã không còn vẻ vội vàng lo lắng trước đây nữa rồi.
“Vậy cũng tốt! Long mạch của Hoàng thượng đâm chồi nảy lộc phồn vinh, giúp cho Thiên Phách Hoàng triều trường tồn mạnh mẽ.” Một người tranh giành, hai người cũng vẫn là tranh giành, càng nhiều người chen vào thì càng làm ọi thứ trở nên phức tạp hơn, càng thích hợp cho tôi đục nước béo cò. Huống chi Duệ nhi không có ở trong cung, cho dù là lúc này có xảy ra chuyện gì cũng không dính dáng đến nó.
“Sau này e rằng cuộc sống sẽ không còn bình yên nữa rồi.” Mai Nhi cười cười, cô nàng này thật sự là càng ngày càng thích cuộc sống kiểu này rồi.
Tôi chỉ cười mà không nói gì, bất cứ lúc nào tôi cũng đều cố gắng tránh cho Tây Duệ cung bị trực tiếp cuốn vào cuộc đấu tranh giữa các phi tần trong cung, không phải là không nhúng tay vào, chỉ có điều âm thầm hành động vẫn thích hợp hơn là công khai đưa bản thân ra trước nòng súng. Chắc hẳn Tiêu Ngọc Dung cũng vì vậy mà hận tôi nghiến răng nghiến lợi! Làm thế nào cũng không túm được cái chân đau của tôi nên không thể xô ngã tôi được.
“Nương nương, có thư từ Định Châu gửi đến.” Lan Nhi mang đến thứ mà tôi chờ đợi nhất, tinh thần tôi trở nên hưng phấn hơn.
Thư là do Diệp Thịnh Mân tự tay viết, trong đó đại khái nói sơ lược về tình hình Duệ nhi, ngoài ra dành tặng Duệ nhi không ít lời khen ngợi, ông ấy đánh giá Duệ nhi là “tài năng ngút trời”, cũng cảm thán rằng cuối cùng mình cũng đã tìm ra người thừa kế, trong từng câu chữ tràn đầy sự vui mừng. Nhưng cuối cùng ông ấy đưa cho tôi một vấn đề, hỏi tôi muốn một tài năng làm rường cột an quốc bang dân hay là một đế vương anh minh sáng suốt, lưu danh thiên cổ?
Tôi bật cười, lão già Diệp Thịnh Mân chắc hẳn là đang muốn thăm dò dã tâm của tôi đây, chẳng lẽ ông ta lại không biết một người làm mẹ như tôi muốn gì sao?
“Nương nương? Đại Hoàng tử có khỏe không?”
“Rất khỏe, Diệp tiên sinh rất hài lòng với biểu hiện của nó.” Có điều vấn đề của ông ta lại làm khó tôi, tôi cũng không thể nói toẹt ra rằng tôi muốn Duệ nhi trở thành Hoàng đế được! Cái kiểu chủ đề này không thể xem thường đâu nhé, lão già kia lại muốn thử tôi nữa rồi, hình như lão rất thích làm khó tôi thì phải?
“Chuẩn bị mực.” Nhất định là phải hồi âm rồi, nếu không hồi âm sẽ bị xem là “tránh né”.
Trầm ngâm một chút, tôi đặt bút xuống viết:
“Tần Xuyên vốn chỗ hùng đế ở,
Hàm Cốc là nơi vua lớn du.
Ỷ điện gấm vóc ngàn tầm vượt,
Ly cung ngà ngọc trăm trượng dư.
Mái ngói xa xa đỡ nhà Hán,
Đền đài chót vót lấn sao Hư.
Thái dương mâu giấu ẩn tầng khuyết,
Mờ sương khói tỏa điện cửa hoa.”
“Nương nương? Đây là…” Mai Nhi đương nhiên không biết đây chính là bài từ ngày đó Trọng Tôn Hoàng Gia chấp bút ở Tố Hinh tiểu trúc.
Tôi mỉm cười, tiện tay ở bên dưới viết bốn chữ: “Con kế nghiệp cha”, sau đó đem thư gấp lại đưa cho Lan nhi nói: “Gửi lại cho Diệp tiên sinh.”
“Vâng.” Lan nhi ngờ ngờ vực vực cầm thư đi ra khỏi cửa.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Mai nhi: “Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.”
“Tư Đồ, cuộc sống của anh hình như là rất dễ chịu đó.” Cười thích thú nhìn mấy đứa nhỏ như bám dính vào người Tư Đồ Lỗi, tôi rất vui sướng khi được nhìn thấy người khác gặp họa.
“Tiểu Ưu!” Nhìn thấy rõ là anh ta đang cực kỳ khó xử.
Tôi cười đã đời một hồi, mới “tốt bụng” gọi giúp anh ta vài cung nữ đến bế ba búp bê nhỏ mang ra ngoài, lúc này anh ta mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Chỉnh đốn lại trang phục, sau đó bưng tách trà lên uống một ngụm, thở tiếp một hơi dài, anh ta mới lên tiếng: “Dạo này có khỏe không?”
“Tạm được.” Chẳng qua là có chút buồn chán thôi, mấy người phụ nữ kia đã bắt đầu tranh đấu như tôi dự tính, Băng Thiến Ảnh đúng là không phải đèn cạn dầu, rõ ràng là đang chiếm thế thượng phong.
“Tôi nghe nói gần đây cô hay gặp gỡ Hạ Sung nghi.” Anh ta cũng biết rằng tôi không phải là kiểu người thích đi giao du mà không có mục đích, cho nên anh ta nhìn tôi một cách rất hiếu kỳ.
Tôi cười cười, “Hạ Tịch là một người rất thú vị.” Đặc biệt là mỗi khi cái mặt bình thường lạnh như băng ấy bị chọc cho dở khóc dở cười, cảm giác sung sướng khi chiêm ngưỡng khuôn mặt đó không kém với khi tôi hạ bệ Tiêu Ngọc Dung.
“Xem ra cô ấy mới đúng là người đáng giá nhất, lại phải phiền đến nương nương đây tự mình xuống tay, thật sự là vô cùng nể mặt nha, ha ha!”
Lườm anh ta một cái, thì ra cái tên này nhìn tôi giống người vô cùng ác độc! “Nói thật, cô ấy không tệ chút nào, nếu được sau này nhớ chăm sóc cho con gái cô ấy thật tốt vào.” Sinh ra trong gia đình Đế vương, hạnh phúc ngay từ đầu đã không thuộc về bản thân, có điều nếu như được Tư Đồ Lỗi ra mặt bảo vệ, ít ra con bé sẽ không thê thảm đến mức bị đưa đi hòa thân với nước khác.
“Không cần cô phải nhắc, Ngọc Trinh là một cô bé khiến người khác phải yêu quý, tôi sẽ không để con bé chịu khổ đâu.” Xem ra, Tư Đồ Lỗi rất thích con gái của Hạ Tịch.
“Thích mấy thì thích, nhưng anh đừng có quên ‘nhiệm vụ’ đấy, mặc dù Ngọc Trinh là còn gái nhưng tôi cũng không mong muốn nó có bất cứ oán hận nào với Duệ nhi, chắc là anh cũng hiểu rõ rồi chứ.”
Tư Đồ Lỗi có phần bất đắc dĩ, “Tiểu Ưu, cô có thể đừng hở một chút là lại tính toán nhiều như vậy được không? Dù sao bọn chúng cũng chỉ là trẻ con, tôi không nghĩ nên đề cập đến những chuyện này quá sớm.”
Tôi dùng ánh mắt còn bất đắc dĩ hơn để nhìn anh ta: “Anh nghĩ là tôi muốn như thế sao? Nếu như không có Duệ nhi, tôi cần gì phải hao tâm tổn trí làm nhiều chuyện thừa thãi như thế, lại còn rảnh rỗi chọc cho người khác chướng mắt? Mặc dù tôi thì chẳng sao cả, nhưng Duệ nhi thì khác, nó…” Nó không giống tôi, đối thế giới này, thậm chí ngay cả nhân sinh của chính mình, tôi cũng dùng thái độ dạo chơi, bởi vì tôi luôn xem nhẹ tất cả mọi thứ, nhưng Duệ nhi vốn đã là con của Trọng Tôn Hoàng Gia, nó sinh ra trong thế giới này, tất nhiên cũng sẽ thuộc về thế giới này.
Thở dài một hơi, Tư Đồ Lỗi dường như đã hiểu hết cả những điều tôi chưa nói ra, “Cô yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm hết sức để giúp cô.” Rồi anh ta lại cười cợt vẻ trêu ngươi tôi: “Ai bảo cô là người duy nhất có cùng chung tiếng nói với tôi làm gì chứ!”
“Cám ơn anh, Tư Đồ.” Tôi thành thật nói tiếng cảm ơn với anh ta, ‘tôi thật sự rất biết ơn anh, Tư Đồ ạ’.
“Cám ơn bằng cái gì?” Tư Đồ Lỗi cười gian xảo, phủi sạch không khí nghiêm túc trước đó.
Liếc mắt một cái, tôi cắn lại: “Vậy chẳng lẽ công tử muốn thiếp lấy thân báo đáp?” Để xem anh có còn cười được nữa không?
Quả nhiên, sắc mặt anh ta sa sầm, rít lên: “Tiểu Ưu, giỏi cho cái đồ vô lương tâm nhà cô! Dám đạp thẳng vào nỗi đau của tôi, thật uổng phí sự quan tâm của tôi, nhìn xem tôi đối với cô tốt như thế nào?! Thật không thể hiểu nổi mắt mũi Trọng Tôn Hoàng Gia để ở đâu mà lại thích cô cơ chứ?”
Trọng Tôn Hoàng Gia à…”Hắn là con của anh đấy, người ta nói không ai hiểu con bằng mẹ, ngay cả anh cũng không biết thì làm sao mà tôi biết được.” Chớp chớp mắt, tôi ra vẻ giật mình hiểu ra: “Hay là bị đột biến gien rồi!”
Mặt Tư Đồ Lỗi cứng ngắc nhìn tôi, khóe miệng hình như đang giật giật, tôi không nín được cười, “Tư Đồ, tôi phát hiện hình như anh càng ngày càng đáng yêu, nếu mà anh có thể biến lại như cũ, tôi nghĩ nhất định là tôi sẽ yêu anh đấy.”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi khinh thường, trong mắt tràn đầy ý cười mỉa mai: “Thôi đi, khuôn mặt ấy của cô chỉ lừa được mỗi Trọng Tôn Hoàng Gia thôi, tôi không thèm.”
“Tư Đồ, anh không thể hùa theo để cho tôi chút sỹ diện được à?” Tôi trợn mắt nhìn anh ta một cách ai oán, đúng là cái đồ vô nhân tính.
“Cô chỉ cần Trọng Tôn Hoàng cổ vũ mà thôi.” Người ngồi đối diện bình thản chỉ ra sự thật đau lòng, khiến tôi không thể phủ nhận.
Tức giận trừng mắt với anh ta, mặc dù anh ta đang nói sự thật, nhưng mà… tôi rất không cam tâm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...