Chán quá aaaaa
!
Đức phi bị tôi sửa lưng một trận nên sợ, suốt ngày đóng cửa không ra ngoài khiến tôi không còn trò vui để giải trí nữa, các phi tần khác lại có vẻ an phận thủ thường, không có ai đến để cho tôi trêu chọc cả, mỗi ngày đều ăn rồi ngủ, ngủ dậy thì lại ăn, tôi cảm thấy nếu mình không động người một chút chỉ sợ sẽ biến thành heo thật.
“Mai Nhi.” Tôi muốn đi du lịch, xuất cung.
“Nương nương có gì muốn căn dặn?”
“Ta muốn xuất cung.”
“Hả? Chuyện này… nương nương người hiện tại chẳng phải không nên xuất cung sao?”
“Ta muốn đi Vạn Phật Tự cầu nguyện.” Đây chính là chuyện mà các phi tần khi mang thai thường hay làm nhất.
Mai Nhi do dự một hồi, cuối cùng gật đầu nói: “Nô tì đi xin thánh chỉ.”
Ba ngày sau, tất cả đã được chuẩn bị chu đáo, tôi chậm rãi cùng đoàn người cung nữ, thái giám và thị vệ rầm rầm rộ rộ bước ra khỏi hoàng cung buồn chán. Lần này người phụ trách chức vị đội trưởng chính là vị tam ca Kỷ Hành mà tôi nghĩ là hơi ngốc một tý.
Vạn Phật Tự nằm ở ngoại thành phía đông kinh thành, bởi vì ở gần kinh thành, hơn nữa quy mô lại lớn, cho nên nhiều năm nay hương khói hưng thịnh, ngay cả những vị hoàng thân quốc thích trong hoàng cung cũng thường xuyên đến thăm viếng, có thể ngầm hiểu nơi này chính là “Quốc tự”.
Hôm nay bởi vì tôi đến, cho nên rất nhiều nơi trong chùa đều bị cấm quân chiếm cứ, trở thành cấm địa “người không phận sự miễn vào”. Những kẻ cố ý muốn nhìn xem đó là quan to, quý nhân phương nào khi thấy ngự tiền cấm quân xuất hiện, đều lập tức ngậm miệng, làm người ta không thể không cảm thán lần nữa về sức nặng của “quyền thế”.
Đại kiệu tám người khiêng không dừng lại ở cửa chùa, mà mãi cho đến khi đi vào sân trong của chùa, tôi mới được người đỡ xuống, chờ ở bên ngoài ngoại trừ Mai Nhi và nhóm người hầu thiếp thân, cũng chỉ có tam ca Kỷ Hành.
“Thần Kỷ Hành, khấu kiến Thục phi nương nương.”
“Bình thân.” Tôi cười cười, “Tam ca không cần đa lễ, tất cả đều đã bố trí ổn thỏa rồi chứ?”
“Đều đã an bài xong. Thỉnh nương nương nhập điện lễ Phật.” Kỷ Hành vẫn nghiêm túc như trước, có điều tôi cũng biết xuất môn ra ngoài không thể giống như ở trong Tây Duệ cung, mọi việc đều cần phải cẩn thận, quá dễ dãi sẽ bị người khác nắm thóp.
Được Mai Nhi và Lan Nhi dìu, tôi theo cửa hông đi vào đại điện.
Một đám khói nhang bay đến đập vào mặt tôi, tôi không nén được che miệng ho khan. Chết tiệt! Chỉ lo nghĩ đến việc ra ngoài hít thở không khí, lại quên mất bản thân từ nhỏ đã mẫn cảm với mùi khói, cho dù là múi khói thuốc lá hay là mùi nhang khói ở chùa miếu chỉ cần hít phải một chút cũng đủ làm tôi bị sặc.
“Nương nương? Người có sao không?” Mai Nhi và Lan Nhi mặt mày lo lắng vừa nhìn vừa vuốt lưng cho tôi.
Tôi lắc đầu rồi dùng khăn lụa che miệng che mũi lại cẩn thận, một lúc sau, tôi vô cùng bất mãn bước vào trong điện. Giữa điện là một lão tăng toàn thân phủ áo cà sa đỏ, theo sau là chúng tăng lữ mặc áo màu tro đang đứng yên lặng, nhìn thấy tôi bước vào lão tăng liền niệm lớn một câu phật hiệu rồi hướng tôi khom người hành lễ: “Bần tăng tham kiến Thục phi nương nương.”
“Phương trượng hữu lễ.” Nhờ Mai Nhi nhắc nhở, tôi biết được lão tăng này chính là trụ trì Vạn Phật Tự – phương trượng Tuệ Giác.
Sau đó, dưới sự hướng dẫn của phương trượng Tuệ Giác, tôi hoàn thành một loạt trình tự dâng hương, cầu nguyện, xin xăm, đến lúc tôi ngẫu nhiên bốc lên một thẻ xăm… Aiiiiii! Dĩ nhiên lại là thẻ xăm tốt nhất “Hỉ đắc long nhi”.
Mặc dù những người bên cạnh tôi đều hết sức phấn khởi, nhưng tôi lại cảm thấy vô cùng buồn bã đau thương, oaaa ─ tiểu công chúa đáng yêu của tôi…
Rời khỏi đại điện, phương trượng Tuệ Giác đưa chúng tôi đến phía sau núi.
Lúc này đang là cuối hạ đầu thu, hậu sơn của Vạn Phúc Tự phủ đầy lá phong, những chiếc lá nửa vàng óng, nửa đỏ rực ở trên cành cây theo làn gió lay động, lâu lâu có vài chiếc chao nghiêng rơi xuống, múa một vòng ở trong không trung sau đó đáp nhẹ xuống đất, đến cuối cùng vẫn đẹp đến chói mắt, bình yên về với đất mẹ.
Nhìn cảnh sắc thê lương trước mắt, trong lòng tôi đột nhiên suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, rời khỏi hoàng cung, đầu óc tôi đột nhiên sáng suốt vô cùng.
Lý tưởng của tôi là trở thành một cô gái xấu xa, vậy sau này thì sao? Chẳng lẽ tôi có thể làm một nữ nhân xấu xa cả đời sao? Cả đời đấu đá với người khác? Cho đến khi tôi già đi, trở nên hồ đồ, vẫn có thể đấu lại được với hậu nhân sao? Trường Giang sóng sau xô sóng trước, ai có thể cam đoan bản thân vĩnh viễn sẽ không thất bại? Bây giờ tôi có thể giấu giếm Trọng Tôn Hoàng Gia sử dụng chút thủ đoạn, nhưng với sự khôn khéo của hắn, tôi có thể chắc chắn mình giấu được hắn cả đời không? Nếu như tôi thật sự sinh hạ hoàng tử, Trọng Tôn Hoàng Gia – một vị hoàng đế thích “cân bằng” sẽ lập tôi làm hậu để phá vỡ thế cân bằng ở hậu cung hay sao?… Những điều này đều là bất an trong lòng tôi, mà ngọn nguồn của bất an, xét đến cùng chính là từ kẻ tên Trọng Tôn Hoàng Gia mà ra.
Không biết vì điều gì, tôi đột nhiên có một cảm giác kì quái, đó là trước đây Trọng Tôn Hoàng Gia bị “vô sinh” thực chất chính là do hắn cố ý ngụy trang! Không có căn cứ để phỏng đoán, nhưng càng nghĩ càng khiến trái tim tôi lạnh đi, nếu như đúng là như vậy, thì tình huống của tôi được coi là gì đây?
“Nương nương? Nương nương?”
Giật mình ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt lo lắng của tam ca đang nhìn tôi, tôi mỉm cười: “Chuyện gì vậy?”
“Nương nương, phương trượng đại sư đã chuẩn bị xong tiệc chay, thỉnh nương nương di giá.”
“Được.” Nghe nói đồ ăn chay ở Vạn Phật Tự làm vô cùng ngon, phải thử mới được.
Dùng bữa xong tôi cũng không vội vàng hồi cung, mà ở lại ngủ trưa khoảng nửa canh giờ, sau đó mang theo người hầu đến hậu sơn. Tôi cần phải cẩn thận suy nghĩ những bước đi tiếp theo, đặc biệt là chuẩn bị cho gần chín mươi năm cuộc đời sau này của tôi.
Bình thản nằm ở trên một chiếc ghế dưới gốc phong, khép hờ đôi mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá, tìm kiếm những mảnh vỡ của bầu trời, đột nhiên tôi cảm thấy hứng thú nổi lên: “Người đâu, bày cầm ra.”
Mọi người mặc dù kinh ngạc, nhưng động tác tay chân đều không chậm, chỉ một lát sau, đàn đã được đặt lên bàn xong xuôi, thậm chí còn đốt thêm một lò huân hương.
Mười ngón tay đặt trên dây đàn, nhìn khung cảnh xung quanh, đột nhiên tôi nghĩ tới bài hát ‘Quân cờ’ của ‘Vương Phi’:
“Muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của chàng,
nhưng lại đến gần chiến cuộc do chàng bày ra.
Thiếp không có tuyến phòng thủ vững chắc,
mà cũng không còn đường lui…
Muốn chạy trốn khỏi bẫy rập của chàng,
nhưng lại lâm vào đường cùng.
Thiếp không có dũng khí để quyết định thắng thua,
lại không có may mắn trốn thoát…
Thiếp chỉ như một quân cờ,
tiến lui tùy chàng quyết định.
Thiếp không phải là tướng lĩnh trong mắt chàng,
chỉ là một binh lính bé nhỏ…
Thiếp như một quân cờ,
tiến lui đều không do chính mình.
Nhấc tay không rút lại chàng cũng không hề ngần ngại,
Thiếp tùy tay chàng điều khiển…”
(Nhạc phim “Vương phi”)
Hát xong lời cuối cùng, tôi khép mắt lại yên lặng ngồi, lắng nghe tiếng lá phong bị gió bứt ra khỏi cây rồi sau đó rơi trên mặt đất, ngoại trừ tiếng động đó ra, bốn phía đều là một mảnh yên tĩnh.
Đột nhiên, tam ca quát khẽ một tiếng phá nát không gian tĩnh lặng: “Người nào ở đó?”
Kỷ Hành vừa dứt lời, cấm vệ bốn phía ào ào rút đao kiếm ra khỏi vỏ, đặt tôi ở trung tâm bảo vệ, xếp trận sẵn sàng đón địch.
Tôi có chút tò mò mở to mắt, theo ánh mắt Kỷ Hành, nhìn về phía gốc đại thụ cách đó không xa, thì thấy nơi đó có một nam tử trẻ tuổi toàn thân bạch y trắng như tuyết.
Đúng là người đẹp nha! Đúng vậy, rất đẹp! Khuôn mặt đó không giống kiểu nam tử anh tuấn, mà là kiểu đẹp trung tính, đường nét khuôn mặt dịu dàng hài hòa, ánh mắt tao nhã, hấp dẫn người khác nhất chính là đôi mắt sáng như thủy tinh đó, thuần khiết đến nỗi làm tất cả mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Tôi nghe rõ được tiếng hít thở cao thấp ở xung quanh, không những là cung nữ, mà có cả của thái giám lẫn cấm vệ quân. Xem ra sức hấp dẫn của ‘mỹ nhân’ kia thật quá lớn, không kiềm chế được, tôi nở một nụ cười.
Sóng mắt của nam từ đó lưu chuyển rồi rơi trên người tôi, trong đáy mắt phẳng lặng đó lóe lên một tia kinh ngạc nhè nhẹ, rồi lại khôi phục sự tĩnh lặng như cũ.
“Các hạ là người phương nào?” Nhìn những người bên cạnh dường như còn chưa phục hồi lại tinh thần, tôi cũng đành phải hạ thân phận của mình xuống mà lên tiếng.
“Tại hạ tên là Công Tôn Triệt, vừa rồi là bị tiếng đàn hấp dẫn đến đây, không ngờ lại kinh động đến phu nhân, xin người thứ lỗi.” Giọng hắn ấm áp thanh nhã, giống như nước suối len lỏi qua những viên sỏi, cảm giác mát lành nhè nhẹ thấm vào.
Công Tôn… Sách? Hay là Triệt? Có cảm giác một tấn mồ hôi của tôi vừa rơi xuống, người ở đây đặt tên sao mà có… trình độ quá vậy? Lần trước là “Tiếu Bang”, lần này lại là “Công Tôn Sách”, thật sự là… Lắc lắc đầu để khống chế lại các suy nghĩ miên man, tôi nhàn nhạt đáp lại: “Cũng không sao, Vạn Phật Tự này chẳng phải là nhà của riêng ai, gảy cầm chỉ là nhã hứng nhất thời, nhưng lại còn quấy nhiễu công tử, hẳn thiếp thân mới là người thất lễ.” Nói thì nói như thế, nhưng dưới tình huống cấm quân đã sớm “khóa đường” mà người này còn có thể dễ dàng đến nơi này, e là không đơn giản!
“Phu nhân độ lượng”, hắn mỉm cười, sắc mặt không kiêu ngạo không nhún nhường, khiến tôi càng thêm chắc rằng hắn là người không tầm thường.”Có điều, khúc nhạc phu nhân vừa tấu rất đặc biệt, thật mới lạ và độc đáo, không biết có phải là do phu nhân viết nên?”
Lại lần nữa xấu hổ… “Khiến công tử chê cười rồi, khúc nhạc này tên ‘Kỳ tử’, là do thiếp thân vô tình có được, không phải thiếp thân tự tay viết.” Không được cho phép mà đem ra dùng đã là sai, nếu còn làm quá chẳng phải tôi sẽ bị người đời chỉ trích sao? Không cần!
“Kỳ tử? Nhân sinh như kỳ, thế sự như kỳ, khúc ca này quả nhiên thật thâm ý khó lường.” Hắn khẽ trầm ngâm, cười cười đầy thâm ý, “Phu nhân quá khiêm nhường rồi, tại hạ đã quấy nhiều, xin cáo từ trước.”
“Công tử đi thong thả.” Ngăn động tác muốn giữ người lại của Kỷ Hành, tôi để hắn thủng thẳng xoay người rồi biến mất trong tầm mắt, cười nhạt một cái.
“Nương nương, ý người muốn…?” Tam ca nhìn tôi khó hiểu, không rõ tôi vì sao lại để hắn đi.
“Người này không phải là người bình thường đâu…” Chẳng phải là bạn còn hơn là địch sao?
“Đúng là người này không đơn giản, vừa rồi thần muốn giữ hắn lại nhưng chỉ sợ võ công hắn cũng không hề kém thần.” Nhíu mày thật sâu, tam ca không cam lòng nhìn về phía Công Tôn Triệt rời đi.
“Hà tất phải như thế? Hắn ta cũng không có ác ý.”
“Làm sao mà nương nương xác định được?”
“Trực giác.” Uổng cho tam ca là một cao thủ, ngay cả điều này còn không nhận ra được? Hơn nữa, mỹ nhân như thế, tôi cũng không xuống tay được, hắc hắc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...