Gian Phi Tướng Gia Thật Khó Trêu


Tô Diêu mặc vũ y, hai màu đỏ trắng hòa quyện trên nền vũ y, nàng đứng sau các bức bình phong, bên ngoài đã tắt hết đèn nên ánh sáng duy nhất mà mọi người có thể nhìn thấy là ánh nến rọi ra từ bình phong.

Loại vũ y nàng chọn là loại có ống tay dài, ống tay áo làm dùi, bình phong làm trống.

Nằng bắt đầu múa, động tác uyển chuyển, xoay liên tục để lấy đó làm điểm tựa, tạo lực đánh vào bình phong.

Chưa kể nàng vừa múa vừa ngâm thơ, lấy tiếng "trống" làm đệm.
- "Tùng!"
- "Thiên giai tiểu vũ nhuận như xuy,
thảo sắc diêu khán cận khuyết vô.
Tối thị nhất niên xuân hảo xử,
tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô".
Tất cả mọi người có mặt đều biểu lộ một biểu cảm riêng trước màn biểu diễn độc đáo này.

Nhưng chung quy vẫn tìm ra được nét tương đồng, hầu như đều mang vẻ kinh ngạc.
Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bóng nữ tử in trên bình phong, vừa thực vừa ảo, cộng thêm việc nàng xoay chuyển liên tục để múa, động tác vô cùng linh hoạt, thuần thục.

Làm Tô Diêu như có như không, hiện trên bức bình phong.


- "Phần thần hồng tử dĩ thành trần,
bố cốc thanh trung hạ lệnh tân.
Hiệp lộ tang ma hành bất tận,
Thủy tri thân thị thái bình nhân."
Sau khi lời vừa dứt, bình phong từ trong suốt lại hiện lên bức tranh sơn thủy xanh tươi, căn tràn sức sống, bên dưới trăm hoa đua nhau nở, màu sắc rực rở, tươi rói làm người ta thấy nôn nao kì lạ.

Rất nhanh nàng lại tiếp lời, bình phong cũng thay đổi.
- "Nga hồ dơn hạ đạo lương phì,
súc sinh kê thê bán yểm sinh.
Tang thạch ảnh thứ xuân xã tán,
gia gia phù đắc túy nhân quy."
Cảnh vừa rồi chính là mùa xuân, và xuân qua hạ tới, cảnh thu săp sang, những chiếc lá vàng ươm rơi lác đác phủ đầy bức bình phong, phủ cái nắng oi ả mùa hè được mượn từ ánh sáng ngọn nến.

Và thu cũng qua đi...
- "Chòi non phá đất, ngụ ý là xuân,
bách hoa đua nở, ngụ ý là hạ...
Vạn vật chúc mừng này, là thu.
không ngoài ý muốn, còn lại một bức bình phong cuối sẽ là cảnh đông rồi."
Lá khô vàng ươm bị bao phủ dưới lớp tuyết dày, cây cối trơ trụi, lạnh lẽo...
- "Thê thê túy mộ phong,
tịch tịch kinh nhật tuyết.

Khuynh nhĩ vô hy thanh,
Tại mục hạo dĩ khiết..."
- "Từ chồi non bắt đầu nhô, từ hạ tới đông tuyết, từ khi sinh thịnh tới điêu tàn vậy mà trong lòng người có chút buồn bã.

Người cũng không phải như thế sao?"- Một tông thất không nhịn được đánh giá vài câu.
- "Ầy, tuổi còn nhỏ bò trên đất, dần dần lớn lên, ngày sau học thức rộng mở, thành gia thành nghiệp.

Tới năm cuối cùng, tóc trắng như tuyết, một đời vội vàng a..."
- "Các vị chớ vội, biểu diễn còn chưa kết thúc, các ngươi xem kìa." - Ninh lão sư nhắc nhở các tông thất đang bàn luận bên kia.
Nàng lượn vòng lấy đà thực hiện cú nhảy lộn ngược, nhảy ra khỏi bức bình phong, ra trước hoàng đế.

Trên tay là một chồi non mới hé lá, hai tay nâng chồi non, tiếp tục ngâm...

- "Xuân sinh hạ trường, thu thu đông tàn,
Tuần hoàn như mới, sinh sinh bất diệt..."
- "Ngày đông tàn lụi, nhưng khi ngàu xuân tới, thì sinh mệnh lại dần xuất hiện.

Cho dù là ngày đông rét buốt, ai mà biết khi gió xuân tới, có trở lại hay không?" -Ninh lão sư cũng bình phẩm một câu.

'Nha đầu này tâm tư thật tuyệt diệu.

Lễ vật này quả thực đã đi vào lòng hoàng thượng rồi.

Hắn không phục già, càng không nỡ từ bỏ quyền lực trong tay, muốn dùng quyền lực cùng sát ý để giữ vững long ỷ.

Cơ mà hắn giết không hết người trong thiên hạ, cho nên dù có cao cao tại thượng, thì nửa đêm chợt tỉnh, vẫn sẽ khủng hoảng bất an...
- "HAY!" - Hoàng đế cao hứng khen lớn tiếng.

Không khen thì mới không phải hắn nữa rồi, màn hiến lễ của Tô Diêu thắng chắc rồi, vậy quận chúa kia múa cả buổi chẳng qua chỉ xứng với làm nền cho Tô Diêu nàng thôi.
Ninh lão sư đứng lên kính rượu hoàng thượng.
- "Bệ hạ, hôm nay là Tân xuân, chén rượu đầu xuân thần xin đại diện văn võ bá quan tròn triều kính lên người, mong hoàng thượng thánh thể kiện khang, phíc thọ vạn trạch!"
- "Tuần hoàn như mới, sinh sinh bất diệt, là quy luật tự nhiên.

Tuy rằng giờ là mùa đông, vạn vật héo tàn, nhưng cung chứng minh, cảnh sắc mùa xuân sắp tới!"
Xung mọi người đồng loạt lên tiếng bổ trợ cho Ninh lão sư:" Tuần hoàn như mới, sinh sinh bất diệt...quá có ngụ ý a!"
- "Xin được hiến lên hoàng thượng, chúc thánh thượng bách phúc, vạn thọ, vạn tuế, thiên thu!".

Hehe, lão đầu này đang tuổi xế chiều, lúc não cũng lo sợ hoàng quyền không vững, hôm nay ta vỗ một cú thật chất như này.


Thế nào, có phải thấy ngày xuân sắp trở lại không? Hehehe!.
- "Hay hay hay, Nghi Hoa có lòng rồi, phần quà lễ này trẫm rất thích! Người đâu, mang bốn bức bình phong về tẩm cung của trẫm, trẫm phải ngày ngày thưởng thức! Hảo hài tử, mau đứng lên, trẫm nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi!"
- "Thần nữ đa tạ thánh ân!"
Ninh lão sư ánh mắt vô cùng hào lòng nhìn về Tô Diêu, ông ấy nghiêng người lại gần Sở Phi Diễn hỏi:
- "Phi Diễn a, tiểu cô nương này không chỉ đẹp người, mà tính cách cũng ôn hòa hiền dịu, biết ca vũ, ngươi thấy sao hả?"
- "Lão sư, đừng có đem ta ra làm trò đùa."
Tô Diêu lui xuống thay y phục.

Có vài ánh mắt luyến tiếc nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong đó có Cố Viễn Ưu, ý trung nhân của quận chúa.
Mộc Trân Trân nhìn thấy ánh mắt kia của Cố Viễn Ưu, thì gân xanh trên người nàng nổi hết cả lên, ngay cả đầu móng tay cung sắp bị cắn rách rồi.

Có tức chết không khi bao công sức luyện tập vậy mà biến thành nền cho kẻ khác, mà kẻ khác ấy chính là người mà nàng ta ganh ghét, thực sự quá thảm đi.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, bộ vũ y mỏng manh không thể giúp nàng giữ ấm cỏ thể.

Đi được vài ba bước Tô Diêu gặp Cố Viễn Ưu, hắn tiến tới bắt chuyện với nàng, còn xưng hô rất thân với 'Nghi Hoa'.

Lại còn nhắc chuyện hôn ước nữa???.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui