Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chao ôi, chap này dài quá Q-Q Với lại, tên chap có vẻ tình thú thôi chứ chẳng có gì đâu:)

Mộ lâu chủ bắt được tinh quang chợt loé nơi đáy mắt của Quốc sư đại nhân, lập tức cảnh cáo ai kia, "Nhân tình thì để nói sau đi. Chàng đừng cố ý tạo ra phiền toái cho người ta để trả phần nhân tình này."

Kỳ thật, nàng cũng không rảnh mà cả ngày đều suy nghĩ làm sao để trả phần ân tình này. Đời này, nàng chỉ muốn tuỳ tâm sở dục mà sống, không nghĩ gánh nhiều thứ trên vai. Nếu nàng có cơ hội để trả phần ân tình này, dĩ nhiên nàng sẽ làm. Dẫu sao, nàng cũng không thích thiếu ai cái gì cả.

"Phu nhân, phu quân nhà nàng là người không phúc hậu như vậy sao?" Quốc sư đại nhân tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bản thân hắn đã nghĩ tới biện pháp như vậy.

Mộ lâu chủ hờ hững mở miệng, "Quốc sư đại nhân phải biết rằng, trên đời này tuyệt đối không có ai không phúc hậu bằng chàng."

Nghe nàng nói vậy, Quốc sư đại nhân nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưng của nàng, cảm giác được người trong lòng run rẩy một chút, Quốc sư đại nhân mới cực kỳ xấu xa mỉm cười mới đáp lời, "Bổn toạ nghĩ rằng Mộ lâu chủ hơn hẳn ta."

"Thật không?" Mộ lâu chủ ý vị thâm trường nhìn hắn, ôn nhu cười nói, "Quốc sư đại nhân, đột nhiên Bản lâu chủ cảm thấy khuôn mặt của chàng rất không vừa mắt..." Nụ cười vô cùng sáng lạn, khiến người khác như đui như mù.

Quốc sư đại nhân vội vàng bắt lấy cổ tay của nàng, bất đắc dĩ đáp lời, "Phu nhân, nàng không thể thủ hạ lưu tình được sao?" Vì sao lần nào cũng muốn huỷ dung hắn? Mặt của hắn hình như không đắc tội với nàng mà?

Sau khi nói xong, Quốc sư đại nhân còn tỉ mỉ đánh giá nàng, bây giờ Mộ lâu chủ không mặc y phục, vậy độc dược là từ đâu ra?

Mộ lâu chủ rất dễ tính gật đầu nói, "Tốt!" Sau đó, bàn chân ngọc ngà duỗi ra, cọ cọ vào bắp chân của Quốc sư đại nhân. Thái dương của Quốc sư đại nhân giật giật, giả chết nằm trên người của Mộ lâu chủ.

Đúng là nàng đã thủ hạ lưu tình nhưng cước lại không lưu tình.

Mộ lâu chủ buồn cười đẩy đẩy hắn, "Đừng giả chết nữa."

Thanh âm rầu rĩ của Quốc sư đại nhân truyền ra từ ngực nàng, "Ta thật sự sắp chết rồi. Phu nhân, ta là người bị thương."

Hơi thở nóng bỏng kề cận trước ngực nàng, Mộ lâu chủ không khỏi hơi nhíu mi, thật đúng là muốn chết mà.

Nhưng mà, Mộ lâu chủ đột nhiên nghĩ tới một việc, Quốc sư đại nhân ăn nàng sạch sẽ chẳng phải tương đương với việc nàng cũng đã ăn Quốc sư đại nhân sạch sẽ sao?

Đồng dạng như thế, Quốc sư đại nhân chiếm tiện nghi của nàng cũng có thể nói là nàng chiếm tiện nghi của Quốc sư đại nhân mà? Sau khi tư tưởng đã được đả thông, đối với ai kia đang chiếm tiện nghi của nàng, Mộ lâu chủ liền cảm thấy thực bình tĩnh, cũng lười đẩy hắn ra, chỉ hừ một tiếng, "Không chết được. Nhiều nhất chỉ bị chuột rút." Vả lại, chỉ chuột rút một chút mà thôi. Dược là do nàng hạ, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao?

Bị nàng vạch trần, Quốc sư đại nhân cũng không xấu hổ, chỉ ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi, "Nếu không, ta đưa vài mỹ nữ cho Ngọc công tử?"

Đề tài đột nhiên chuyển hướng đến Ngọc công tử, Mộ lâu chủ vẫn rất bình tĩnh, cẩn thận tránh vết thương của hắn, ôm chặt thắt lưng của ai kia, hừ lạnh, "Chàng cho rằng ai cũng háo sắc như chàng sao?"

Đối với hành động thân mật bất ngờ của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân vô cùng thích ý, đáy mắt ôn nhu mang ý cười, câu môi nói, "Chẳng lẽ phu nhân không biết, vi phu chỉ háo sắc với mỗi nàng sao?"

Mộ lâu chủ không để ý đến hắn. Nếu hắn dám háo sắc với người khác thì vĩnh viễn cũng không đến với nàng được. Về điểm này, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng.

Thấy Mộ lâu chủ không để ý đến hắn, Quốc sư đại nhân cũng không giận, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi nói, "Vậy, đưa y vài rương bạc?"

Trong mắt Quốc sư đại nhân, lúc trước Ngọc công tử chỉ nhấc tay chi lao mà thôi. Kỳ thật, y ra tay hay không cũng không có gì khác biệt. Bởi vì Mộ lâu chủ hoàn toàn có thể tự mình giải quyết vấn đề. Vì vậy, đối với cái gọi là nợ một ân tình cũng không hẳn là như vậy. Chỉ cần tỏ vẻ biết ơn một chút là được. Hoặc không cần làm gì cả.

Nhưng ai bảo Ngọc công tử giúp Mộ lâu chủ làm chi? Mà Mộ lâu chủ lại là phu nhân của hắn.

Phu thê là một thể. Nếu Mộ lâu chủ đã nợ ân tình của người khác, cho dù là tình địch thì hắn cũng phải tỏ ra rộng lượng để cảm tạ.

Quốc sư đại nhân đã đặt chuyện này trong lòng, cho nên mới trịnh trọng trưng cầu ý kiến của Mộ lâu chủ. Nhưng Quốc sư đại nhân lòng dạ hẹp hòi vẫn rất không thích Ngọc công tử. Vì thế, đề nghị này chắc chắn là có trá.

Lần này, Mộ lâu chủ cảm thấy thực hứng thú, hai mắt lấp lánh nhìn hắn, "Chàng vẫn nên tặng cho ta đi!"

Bản tính mê tiền của Mộ lâu chủ lại xuất hiện, Quốc sư đại nhân ôm nàng bật cười thành tiếng. Hắn đã sớm biết Mộ lâu chủ là người hám lợi, mà cái lợi kia thường là vàng bạc. Mộ lâu chủ đúng là biết cách làm giàu mà.

Mộ lâu chủ mím môi, nàng chỉ nói một câu, có cần phải cười đến mức cả người run rẩy không?

Thấy nàng có xu hướng sẽ nổi bão, Quốc sư đại nhân vội vàng vuốt tóc của nàng để trấn an, giọng nói đượm ý cười, "Chìa khoá của khố phòng phủ Quốc sư ở trong tay Minh Y, bảo y đưa cho nàng là được. Còn chìa khóa của khố phòng Địa Ngục nhai ở trong tay Minh Nguyệt. Đợi khi nào nàng ấy trở lại, ta sẽ bảo nàng ấy đưa cho nàng."

Minh Nguyệt? "Là hữu sứ của Địa Ngục nhai sao?"

"Ân."

Mộ lâu chủ chỉ cần nghĩ đến bạc sáng chói thì tâm tình tốt vô cùng, khoé môi cong cong, còn thưởng cho Quốc sư đại nhân một cái hôn. Quốc sư đại nhân dở khóc dở cười, Mộ lâu chủ nhìn thấy hắn cũng không cao hứng đến thế. Thì ra hắn còn kém cả bạc, vậy mà hắn còn nghĩ bản thân đã khiến nàng cao hứng.

Mộ lâu chủ cũng không định chuyển toàn bộ khố phòng của Quốc sư đại nhân - vô công bất thụ lộc. Thật ra nàng rất muốn nói cho hắn biết, tự nàng đoạt đồ trong tay Quốc sư đại nhân thì sẽ vui hơn nhiều là được Quốc sư đại nhân trực tiếp đưa cho nàng.

*Vô công bất thụ lộc: Không làm việc thì không nên nhận tiền.


Nguyên tắc của Mộ lâu chủ chính là, không nhận bạc của người khác mà không có lý do. Nàng thích "lừa bạc" của những người vô tội hơn, bởi vì bạc đó là do nàng tự mình kiếm được, hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý.

Nhất là đồ của Quốc sư đại nhân - nàng đoạt được sẽ có cảm giác thành tựu.

Đương nhiên, lúc này Quốc sư đại nhân không biết Mộ lâu chủ đang nghĩ gì. Hắn chợt nhớ tới ban nãy Mộ lâu chủ ngăn cản hắn giết Dạ Trạch, Quốc sư đại nhân không khỏi hỏi, "Nàng muốn Phá Thiên đao phổ?" Nàng chậm chạp không ra tay với Dạ Trạch, thậm chí còn cứu Dạ Trạch mấy lần, hắn nghĩ mãi cũng chỉ cảm thấy lý do này là hợp lý nhất.

Với tính cách của Mộ lâu chủ, nếu đã tham gia Đại hội Võ lâm mà không có tính toán riêng thì thật đúng là xin lỗi chính nàng.

Thấy Mộ lâu chủ gật đầu, Quốc sư đại nhân khó hiểu hỏi, "Nàng muốn đao phổ làm gì?" Tuy rằng đao phổ đó là đồ tốt nhưng đã bị toàn bộ nhân sĩ Võ lâm dòm ngó. Một vật mang đến đại phiền toái như vậy, Mộ lâu chủ cư nhiên lại để ý?

Mộ lâu chủ thập phần bình tĩnh phun ra ba chữ, "Bán lấy tiền!"

Dĩ nhiên nàng biết Phá Thiên đao phổ là một vật mang đến đại phiền toái, cho nên, nàng muốn nó ở trong tay nàng một lát, sau đó, bán nó lấy tiền rồi cao chạy xa bay. Những phiền toái sau đó thì để bọn họ tự giải quyết đi.

Quốc sư đại nhân bật cười. Xem ra, nếu muốn hối lộ Mộ lâu chủ không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần đưa mấy rương bạc là được rồi.

Mắt thấy Quốc sư đại nhân còn định nói tiếp, Mộ lâu chủ liền lấy tay che hai mắt của hắn lại, nhíu mày nói, "Chàng bị thương, phải hảo hảo nghỉ ngơi."

Ngày hôm nay cũng đã xảy ra không ít chuyện, bây giờ trăng đã lên cao, xung quanh tĩnh lặng.

Quốc sư đại nhân mở to hai mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, quét qua lòng bàn tay của nàng, có chút tê dại. Đáy lòng Mộ lâu chủ đột nhiên mềm nhũn, chậm rãi hôn lên đôi môi ấm áp kia, mở miệng nói, "Chàng không cần để chuyện của Quân Như Ngọc ở trong lòng. Ta có thể nhận biết rõ sự khác biệt giữa ân tình và tình cảm."

Sau khi trải qua chuyện này, Mộ lâu chủ rốt cuộc cũng ý thức được Quốc sư đại nhân chính là một bình dấm chua. Cho nên,dẫu là những chuyện nàng không cảm thấy quan trọng, bây giờ nàng không ngại giải thích đôi câu.

Tuy rằng nhìn thấy Quốc sư đại nhân ăn dấm chua rất thú vị nhưng dấm chua ăn nhiều sẽ bị ê răng.

Sau khi nghĩ thông suốt, Mộ lâu chủ khẽ nhíu mày. Dù Quốc sư đại nhân không để ý, nàng cũng sẽ cách xa Quân Như Ngọc. Vả lại, bọn họ chưa từng gần gũi với nhau.

Quốc sư đại nhân ngoéo môi một cái, vòng tay ôm chặt lấy nàng, cảm thấy vô cùng thoả mãn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nàng, đặt trên môi, ôn nhu hôn, dịu dàng hỏi nàng, "Nàng muốn tắm rửa không?" Cứ như vậy mà ngủ thì sẽ không thoải mái đâu!

Mộ lâu chủ dụi đầu vào ngực hắn, than thở trả lời, "Không muốn động." Nhìn nàng giống như làm nũng, nhưng bản thân nàng lại chưa phát hiện.

"Ta giúp nàng." Nói xong, Quốc sư đại nhân đang muốn đứng dậy thì bị Mộ lâu chủ ngăn lại, "Vết thương của chàng không thể dính nước."

"Ta không để dính nước là được rồi."

"Không được. Ngủ!"

Vì thế, một người lười biếng không muốn động, một người bị cưỡng chế không cho phép động đậy liền ôm nhau ngủ. Ngay cả sàng đan nhăn nhúm bị máu nhiễm đỏ thành một bông hoa yêu diễm cũng không thèm đổi.

Sáng sớm ngày tiếp theo, rốt cuộc có người phát hiện ra Dạ các chủ trần trụi bị treo trên đại môn của Hướng Liên Thiên các.

Ngay lập tức, mọi người ở Hướng Liên Thiên các liền bị chấn động!

Thời điểm Minh Y treo Dạ Trạch lên đã là chạng vạng. Vả lại, mọi người đang chuẩn bị cho Đại hội Võ lâm ngày mai nên không ai rời khỏi Hướng Liên Thiên các. Mà đại môn của Hướng Liên Thiên các cũng được xây rất khí phách, có thể sánh ngang với cổng thành, nếu không ngước lên nhìn thì sẽ không nhìn thấy có người đang bị treo. Thị vệ gác cổng dĩ nhiên là không rảnh đến mức ngẩng đầu nhìn trời. Vì vậy, Dạ các chủ hoa hoa lệ lệ bị treo trên đại môn của Hướng Liên Thiên các cả một đêm.

Minh Y rất ư là "hiểu lòng người" mà bịt miệng Dạ Trạch lại, khiến cho gã ta không cầu cứu được, chỉ có thể ở nơi này chịu được gió rét một đêm. Tuy thời tiết tháng ba không được tính là khắc nghiệt nhưng buổi tối cũng rất lạnh đó. May mắn là Dạ các chủ công lực thâm hậu mới không bị chết cóng.

Điều bất hạnh là, Dạ Trạch đã tỉnh lại từ đêm hôm qua, thấy rõ tình cảnh của bản thân lại bất lực. Bởi vì, dây thừng trói gã không phải là loại dây thừng bình thường. Cho dù gã ta dùng nội lực nhưng cũng không làm đứt được.

Tình cảnh nhục nhã như vậy, không ngừng tra tấn nội tâm gã ta, nhưng gã lại không thể làm gì được cả. Gã chỉ có thể chờ đợi người khác phát hiện ra gã ta, nhìn thấy gã trần truồng, cứu gã xuống.

Chịu đựng cơn đau trên đầu, Dạ Trạch hứng gió lạnh cả một đêm thề rằng gã nhất định sẽ khiến cho Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai trả một cái giá cực kỳ đắt!

Thời điểm Dạ Trạch được người khác cứu, tâm tình vô cùng bình tĩnh. Chí ít thì, vẻ mặt của gã ta là như thế.

Sau khi nghe được chuyện của Dạ Trạch, Mộ lâu chủ nhíu mày, sau đó liền bỏ rơi Quốc sư đại nhân, chuẩn bị đi thăm Dạ các chủ một chút.

Để lại Quốc sư đại nhân một mình thở dài, vì sao bây giờ hắn lại là Nhai chủ Địa Ngục nhai chứ? Danh bất chính ngôn bất thuận - không thể đi cùng Mộ lâu chủ, cũng không thể trực tiếp thị uy với tình địch. Đúng là buồn bực chết hắn mà!

Khi nhìn thấy Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân - một trước một sau xuất hiện, hai mắt của Dạ Trạch cơ hồ có thể toát ra lửa. Không đợi gã làm ra chuyện gì, liền có một gã sai vặt vội vã chạy vào, lớn tiếng nói, "Chuyện lớn rồi Các chủ... Đao phổ bị trộm!"

Nhân sĩ Võ lâm đang đứng xung quanh liền bị chấn động!

"Đao phổ gì?" Trăm ngàn lần đừng là Phá Thiên đao phổ.

Nhưng sự thật luôn tàn nhẫn, gã liền thở hổn hển rồi mới trả lời, "Là Phá Thiên đao phổ... Phá Thiên đao phổ bị đánh cắp."


Nghe vậy, sắc mặt của Dạ Trạch liền trở nên khó coi.

Biết cái gì gọi là hoạ vô đơn chí không? Chính là tình cảnh của gã ta bây giờ.

Dạ Trạch rất quý trọng Phá Thiên đao phổ. Nếu không phải phát giác rằng lực uy hiếp của Lạc Tiên lâu càng lúc càng lớn thì còn lâu gã mới lấy Phá Thiên đao phổ làm mồi.

Mà người quý trọng Phá Thiên đao phổ đâu chỉ mỗi mình Dạ Trạch. Đã đến đây, có mấy ai không quan tâm đến Phá Thiên đao phổ?

Lập tức có người quát lên, "Rốt cuộc là ai làm? Cư nhiên lại dám xuống tay trước mặt Võ lâm đồng đạo. Đúng là đã ăn gan hùm rồi mà!" Ngữ khí thập phần tức giận.

Người nọ vừa dứt lời liền có người khác tiếp lời, "Chẳng lẽ, là người hại Dạ các chủ đêm qua?" Lúc nãy cũng không thấy ngươi quan tâm hung thủ như vậy nha.

Mộ lâu chủ cũng có chút nghi hoặc, liếc nhìn Quốc sư đại nhân một cái. Quốc sư đại nhân chống lại tầm mắt của nàng, khẽ lắc đầu. Tuy hắn cũng đã nghĩ đến việc giúp nàng đoạt lấy Phá Thiên đao phổ nhưng hắn còn chưa kịp động thủ.

Mộ lâu chủ không khỏi nhíu nhíu mày. Không phải là Địa Ngục nhai hay Lạc Tiên lâu, rốt cuộc là ai có bản sự lớn như vậy?

Phá Thiên đao phổ rất quan trọng, chắc chắn Dạ Trạch sẽ giấu thật kỹ. Nếu không phải là cao thủ thì cũng chỉ có thể là người quen thuộc với Hướng Liên Thiên các làm.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, tai đột nhiên nghe Dạ Trạch hỏi nàng, "Mộ lâu chủ cảm thấy là do ai làm?"

Mộ lâu chủ liếc mắt nhìn gã, hờ hững trả lời, "Trong lòng Dạ các chủ tự biết rõ mới đúng." Xem ra, Dạ Trạch muốn kéo Lạc Tiên lâu xuống nước. Mộ lâu chủ bắt đầu hoài nghi tính chân thật của việc đao phổ bị trộm.

Bởi vì Bích Tiêu đã bị nàng đưa cho Minh Y. Trong lòng Mộ lâu chủ rất rõ ràng, khuất nhục như đêm qua cũng đã khiến Dạ Trạch hận chết Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai. Hơn nữa, mục tiêu của gã vốn là Lạc Tiên lâu. Bây giờ sắp diễn ra Đại hội Võ lâm lại muốn vu oan cho Lạc Tiên lâu tội ăn trộm cũng không phải là không có khả năng.

Tuy hiện tại nàng không thể xác nhận được sự thật về việc đao phổ bị mất trộm nhưng Dạ Trạch muốn kéo Lạc Tiên lâu cũng là sự thật. Bởi vì, ngay sau đó gã liền cười lạnh nói, "Nghe đồn là Kinh Thiên đạo tặc đã gia nhập Lạc Tiên lâu. Mộ lâu chủ đúng là tài giỏi."

Lời này đã nhắc nhở mọi người, Hướng Liên Thiên các là nơi thủ vệ sâm nghiêm. Vậy thì nơi đặt đao phổ không cần nói cũng biết, nhất định là có cơ quan trùng trùng điệp điệp, cao thủ nhiều không kể xiết. Dưới tình huống như vậy, có mấy ai có thể đánh cắp đao phổ mà không kinh động đến người khác?

Mọi người không biết có bao nhiêu người có thể làm được điều này. Nhưng họ có thể khẳng định, Kinh Thiên đạo tặc nhất định làm được.

Trong lòng mọi người, Mộ lâu chủ hẳn là đã đoán ra được người trộm Phá Thiên đao phổ - đây là nguyên nhân. Vả lại, nàng còn có thuộc hạ là Kinh Thiên đạo tặc - năng lực có thừa.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hầu hết mọi người đều nhận định việc này là do Lạc Tiên lâu gây ra.

Mắt thấy sự tình phát triển thành như vậy, Quốc sư đại nhân lạnh lùng nói, "Bản nhai chủ cảm thấy Hướng Liên Thiên các trông chừng đao phổ rồi tự trộm đi dễ dàng hơn nhiều."

Lời này của Quốc sư đại nhân, cũng có người cảm thấy rất chí lý. Nhưng hầu hết mọi người đều liên hệ chuyện Dạ Trạch với đao phổ bị trộm lại với nhau. Họ cảm thấy rằng, nếu thật là Dạ Trạch vừa ăn cướp vừa la làng thì cũng không cần phải làm đến mức độ như vậy. Gã bị người khác lột sạch rồi treo trên đại môn của Hướng Liên Thiên các, ngay cả da đầu cũng bị bong ra từng mảng. Vì thế, Dạ các chủ rất vinh hạnh trở thành trò cười của toàn bộ giang hồ. Hướng Liên Thiên các cũng sẽ bị liên luỵ mà xuống dốc. Nếu đây chỉ là do Dạ các chủ tự biên tự diễn thì cũng quá mức ngốc nghếch rồi.

Mí mắt của Mộ lâu chủ khẽ nâng, nhìn về phía Quốc sư đại nhân, trong lòng âm thầm kết hợp hình tượng lạnh lùng, tràn đầy sát khí của Nhai chủ Địa Ngục nhai và hình tượng phong tình vạn chủng của Quốc sư đại nhân lại, nàng cảm thấy dù là lúc nào thì hắn cũng luôn dụ hoặc được nàng. Mộ lâu chủ cong khoé miệng một chút, mỉm cười dưới khăn che mặt.

Quốc sư đại nhân như cảm giác được nụ cười của nàng, nhìn nàng một cái rồi rất nhanh đã dời mắt. Khi hắn rũ mắt xuống, không ai nhìn thấy rằng đáy mắt hắn lộ ra tia ánh sáng nhu hoà.

Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, sắc mặt Dạ Trạch càng thêm lạnh lẽo, cảm thấy vô cùng giận dữ, cười lạnh nói, "Xem ra, giao tình giữa Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai cũng không phải là ít. Hôm qua Bản các chủ làm Nhai chủ Địa Ngục nhai bị thương, Mộ lâu chủ không nhịn được mà xuất đầu lộ diện thay hắn. Hôm nay Bản các chủ chỉ là hoài nghi Lạc Tiên lâu mà thôi, Nhai chủ liền bảo hộ nàng. Lạc Tiên lâu thân là một trong những thế lực đứng đầu chánh đạo lại cấu kết với Địa Ngục nhai. Không biết chư vị Võ lâm đồng đạo có ý kiến gì?"

Gã ta vừa dứt lời, mọi người liền bàn tán xôn xao. Lạc Tiên lâu cấu kết với Địa Ngục nhai? Nếu sự thật là như vậy, Võ lâm sẽ gặp nguy.

Kết hợp lời nói của Dạ Trạch và tình huống của Dạ các chủ bị treo trên đại môn Hướng Liên Thiên các, có khi nào là Mộ lâu chủ đã hạ thủ không? Mục đích ư? Hẳn là vì xuất đầu lộ diện thay Nhai chủ Địa Ngục nhai.

Chỉ trong một khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ lâu chủ với muôn vàn sắc thái.

Nếu Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai có quan hệ mờ ám thì Lạc Tiên lâu nhất định sẽ bị chỉ trích. Còn Địa Ngục nhai thì sao? Nơi đó vốn là đen, không ai sẽ quan tâm nó đen thêm một chút hay là nhiều hơn. Cho dù có một ít người phê phán thì Địa Ngục nhai cũng sẽ không để trong lòng. Đây đã là thói quen của Địa Ngục nhai rồi.

Nhưng Lạc Tiên lâu thì không giống vậy. Lạc Tiên lâu đứng đầu chính đạo. Trắng chính là trắng, một khi đã bị vấy bẩn thì không thể gột sạch được.

Dạ các chủ bị người ta lột sạch, treo trên đại môn của Hướng Liên Thiên các - đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Vì vậy, Võ lâm Minh chủ - Thương Ngao bấy lâu không lộ diện cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Thương Ngao và Ngọc công tử vừa tiến vào thì nghe thấy lời nói của Dạ Trạch.

Ngũ quan Thương Ngao đoan chính, mặt mũi tuấn tú, đôi mắt sắc bén - hoàn toàn là khí thế của Võ lâm Minh chủ.

Lúc này, Thương Ngao nhíu mày nhìn Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân, sau đó nhìn về Dạ Trạch, lên tiếng hỏi, "Dạ các chủ có chứng cứ gì để chứng minh không?" Việc này không phải là việc nhỏ. Nếu Lạc Tiên lâu thật sự bắt tay với Địa Ngục nhai thì toàn bộ chính đạo sẽ bị chao đảo.

Kỳ thật, Thương Ngao đúng là đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Nếu Địa Ngục nhai muốn làm toàn bộ chính đạo chao đảo thì không cần bắt tay với Lạc Tiên lâu cũng vẫn làm được. Bởi vì Mộ lâu chủ là người sợ phiền toái, tất nhiên sẽ không ngăn cản. Trong mắt Quốc sư đại nhân, Ngọc công tử chính là một người cực kỳ lãnh đạm. Bề ngoài y nhìn như vô dục vô cầu, thật ra y rất không thích phân tranh. Nhưng mà, nếu nói y là người khiêm tốn thì cũng không đúng. Quân Như Ngọc tuyệt đối không phải là người có thể đặt thiên hạ làm đầu. Còn Thương Ngao tội nghiệp? Quốc sư đại nhân không thèm nhìn đến hắn ta luôn.


Ngọc công tử cũng nhìn Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân, đáy mắt như có điều suy ngẫm nhưng không nói gì thêm.

Nghe câu hỏi của Thương Ngao, Dạ Trạch liền im lặng không nói lời nào. Chuyện này chỉ có mình gã biết, nếu muốn đưa ra bằng chứng thuyết phục đúng là chuyện không tưởng. Gã ta vốn định nhịn một chút rồi tìm một cơ hội tốt để tiết lộ chuyện này. Nhưng bây giờ, bởi vì giận quá nên đã lỡ lời.

Dạ Trạch nhíu chặt lông mày. Mắt thấy sự tình đã phát triển theo chiều hướng như vậy, tuy Lạc Tiên lâu sẽ bị nghi ngờ nhưng nếu muốn lợi dụng việc Lạc Tiên lâu cấu kết với Địa Ngục nhai để huỷ đi Lạc Tiên lâu là hoàn toàn không có khả năng. Xem ra, chỉ có thể chứng thực việc đao phổ bị mất trộm là do Lạc Tiên lâu làm thì mới có thể lay chuyển được địa vị của Lạc Tiên lâu.

Dạ các chủ đã suy nghĩ quá mức tốt đẹp rồi. Sai lầm của gã không chỉ là không thể mượn chuyện đao phổ bị mất trộm để huỷ đi Lạc Tiên lâu mà còn khiến Lạc Tiên lâu gậy ông đập lưng ông. Mà chuyện đao phổ bị mất trộm, không phải gã muốn sao thì nó sẽ như thế ấy.

Thấy Dạ Trạch không nói lời nào, trong lòng mọi người cũng đã hiểu rõ. Xem ra, Dạ các chủ cũng không không chứng cứ xác thực. Nếu chỉ bằng mấy lời của gã thì mọi người cũng không biết có nên tin gã hay không.

Tuy rằng Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai không có đại tranh đấu gì nhưng tiểu đánh tiểu nháo cũng không ít. Khả năng Lạc Tiên lâu đột nhiên kết thành đồng minh với Địa Ngục nhai cũng không cao. Nhưng cũng không loại trừ khả năng Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai cố tình đánh lạc hướng mọi người bằng những trận náo loạn.

Lúc này, Mộ lâu chủ mới thản nhiên cười, "Nghe ý tứ của Dạ các chủ là tự tay làm Nhai chủ Địa Ngục nhai bị thương. Nếu là như vậy, võ công của Dạ các chủ đã xuất thần nhập hoá, còn hơn cả Nhai chủ Địa Ngục nhai?"

Nghe xong lời của Mộ lâu chủ, những người từng bị Nhai chủ Địa Ngục vung tay là đã bị thổi bay đi mất vào hôm qua không khỏi run lên, cán cân trong lòng đột nhiên bị lệch đi. Điểm này, lời nói của Dạ các chủ thật sự là không thể tin được.

Võ công của Dạ các chủ còn cao hơn công lực khủng bố của Nhai chủ Địa Ngục nhai? Làm sao có thể!

Dạ Trạch nhìn vẻ mặt nghi ngờ của mọi người, sắc mặt trầm xuống, âm thanh lạnh lùng, "Vậy Mộ lâu chủ giải thích như thế nào về vết thương trên người Nhai chủ Địa Ngục nhai?"

Mộ lâu chủ nhíu mày nói, "Lời này của Dạ các chủ đúng là ý vị thâm trường. Trên người Nhai chủ Địa Ngục nhai có vết thương hay không, Bản lâu chủ không rõ. Nhưng Bản lâu chủ biết, trong chốn giang hồ, mỗi ngày những người bị thương đúng là nhiều không kể xiết. Dạ các chủ chắc chắn rằng ai bị thương thì cũng đều là do ngươi làm sao?"

Không thể không nói, da mặt của Mộ lâu chủ đúng là quá dày. Nàng nói dối mà mắt vẫn không chớp, vẻ mặt hờ hững như trước.

Kỳ thật, Dạ Trạch có thể chứng minh chính gã làm Nhai chủ Địa Ngục nhai bị thương. Bởi vì vết thương được tạo thành bởi đao pháp của Phá Thiên đao rất đặc biệt. Nhưng Mộ lâu chủ chắc chắn Dạ Trạch không dám nói ra điều này. Một khi gã nói ra, mọi người sẽ biết rằng gã không những đã sớm chiếm được đao phổ, mà còn luyện thành. Mà điều này đồng nghĩa với việc sẽ khiến cho Hướng Liên Thiên các gặp bất lợi.

Vả lại, Nhai chủ Địa Ngục sẽ chịu cởi y phục trước mặt mọi người, để họ kiểm tra có vết thương thật không ư? Đúng là nực cười!

Mộ lâu chủ vừa dứt lời, Nhai chủ Địa Ngục nhai bên cạnh nhẹ nhàng phun ra một câu, "Bản nhai chủ thích tự làm hại bản thân."

Ý tứ của lời này chính là không phủ nhận rằng hắn có thương tích nhưng lại không phải do Dạ Trạch gây ra.

Đối với lời nói của hắn, mọi người đều không biết phải phản ứng như thế nào. Kỳ thật, thời điểm Nhai chủ Địa Ngục nhai nghiêm túc nói ra câu này, một chút cũng không buồn cười, chỉ mang đầy hàn ý.

Thanh Long hiếm khi thành thật đang đứng bên cạnh hắn không ngừng rút rút khoé miệng, đưa mắt nhìn về phía xa xa. Hắn ta không biết người này! Chủ thượng vĩ đại của hắn ta sao có thể nói ra lời này được cơ chứ? Nhất định là lầm người rồi.

Mộ lâu chủ bĩu môi, đúng là tự làm hại bản thân. Nếu không phải hắn tự làm hại bản thân, Dạ Trạch làm sao có thể khiến hắn bị thương?

Nhai chủ Địa Ngục nhai dừng một chút rồi lại lên tiếng, "Thanh Long, lát nữa đem tất cả nha hoàn đều đuổi hết đi. Hiện tại, Bản nhai chủ không có một chút không gian riêng tư nào cả."

Lời này rõ ràng đang ám chỉ rằng, sở dĩ Dạ Trạch biết trên người hắn có thương tích là vì gã đã phái người giám thị nhất cử nhất động của hắn.

Điều này dĩ nhiên sẽ khiến người khác suy nghĩ rằng, có phải hạ nhân mà Hướng Liên Thiên các phái tới chỗ bọn họ cũng có nội gián hay không?

Có trời mới biết, Nhai chủ Địa Ngục nhai nói không có một chút không gian riêng tư đã ăn sạch Mộ lâu chủ vào tối hôm qua, mà không có bất kỳ ai biết.

Thanh Long vô cùng phối hợp, "Vâng. Nha hoàn này đúng là không tuân theo bổn phận, vô cùng kỳ lạ. Thuộc hạ đã sớm không vừa mắt nàng ta."

Tuy bốn chữ "vô cùng kỳ lạ" không có nói lên điều gì nhưng lại khiến mọi người nghĩ rằng nha hoàn này có ý đồ câu dẫn Nhai chủ Địa Ngục nhai.

Nha hoàn đáng thương! Thanh danh đã bị Thanh Long bôi nhọ đến mức thảm thương.

Hiệu quả của việc người tung kẻ hứng đúng là rất tốt. Nha hoàn này đúng là có chút không tuân theo bổn phận, định nhân dịp này câu dẫn những người có thân phận, con chim sẻ bay lên đầu cành liền biến thành phượng hoàng - những người bị câu dẫn tất nhiên biết rõ điều này.

Nhưng mà, Nhai chủ Địa Ngục nhai cũng không được hưởng phúc lợi này. Vì sao ư? Bởi vì thanh danh của hắn rất đáng sợ, khí thế của hắn lại khủng bố. Mặc dù dung mạo anh tuấn, địa vị xuất chúng thì cũng không có ai dám đặt cược sinh mệnh để trêu chọc hắn.

Thừa dịp mọi người đang phân vân, Mộ lâu chủ liền nói thêm, "Tuy Dạ các chủ vẫn còn nghi ngờ rằng Lạc Tiên lâu đánh cắp Phá Thiên đao phổ nhưng mà chư vị có từng nghĩ kỹ hay chưa. Tuy rằng đao pháp của Phá Thiên đao rất có uy lực nhưng mọi người đều rất rõ ràng, đao pháp của Phá Thiên đao chỉ thích hợp cho nam nhân, không thích hợp với nữ nhân. Đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước Bản lâu chủ không có kế thừa Phá Thiên đao pháp. Huống hồ, bây giờ Bản lâu chủ chỉ là một thiếu nữ tử, Phá Thiên đao phổ không có tác dụng gì với Bản lâu chủ. Bản lâu chủ cần gì phải phí phạm tinh lực để cạnh tranh với chư vị có thể luyện đao phổ?"

Trong lòng Mộ lâu chủ đương nhiên biết rõ, một khi nàng đã nói ra những lời này thì cho dù mọi người có thể tìm được Phá Thiên đao phổ, nàng cũng không thể cạnh tranh công bằng. Nhưng mà, trong lòng nàng đã có tính toán.

Hiện tại, có thể tìm được Phá Thiên đao phổ hay không, cũng rất khó nói. Nếu thật sự đã tìm được, nàng không thể minh mục trương đảm cướp đoạt, chẳng lẽ không thể trộm ngầm sao? Nếu thật sự không được nữa thì nàng sẽ để Quốc sư đại nhân ra mặt. Dẫu sao, thanh danh của Địa Ngục nhai cũng đã hoàn toàn hỏng rồi, dù khiến nhiều người tức giận hơn nữa cũng chẳng sao cả. Cùng lắm thì đến lúc nàng đã bán đao phổ sẽ chia hắn một nửa bạc.

Dù trong lòng Mộ lâu chủ đang tính toán điều gì, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, tiếp tục nói, "Bản lâu chủ không nhớ rõ bản thân đã đắc tội Dạ các chủ lúc nào. Dạ các chủ cứ liên tục nhắm vào Lạc Tiên lâu, có phải đã hiểu lầm điều gì hay không? Hôm nay trước mặt đông đảo Võ lâm đồng đạo, không bằng Dạ các chủ nói ra, giải quyết sự việc luôn một thể. Không biết ý của Dạ các chủ như thế nào?"

Nghe những lời của Mộ lâu chủ, mọi người càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Lúc trước, Mộ lâu chủ là đại tiểu thư của Hướng Liên Thiên các cũng không có luyện Phá Thiên đao pháp, bây giờ lại bị Dạ Trạch phế đi võ công. Nàng cần gì phải cướp lấy một quyển đao phổ mà bản thân nàng không thể luyện?

Nếu Mộ lâu chủ thật sự hiếu thuận như lời nàng nói thì nên để cho những người có thể luyện được còn hơn là chiếm được rồi cất ở đáy hòm. Dù đó có là tâm huyết cả đời của Mộ Nham đi chăng nữa.

Mà những lời sau cùng của nàng cũng đã nhắc nhở mọi người về "hiểu lầm" giữa nàng và Dạ Trạch. Nếu Dạ Trạch đã có thể giết chết nhạc phụ đại nhân trong ngày thành hôn và có ý đồ mưu sát tân nương tử thì hiện tại gã cũng có thể hãm hại Mộ lâu chủ và đuổi cùng giết tận.

Dù là đánh cắp Phá Thiên đao phổ hay cấu kết với Địa Ngục nhai thì cũng có thể khiến cho Lạc Tiên lâu bị toàn bộ chính đạo chỉ trích, đây không phải là đuổi cùng giết tận sao?

Thương Ngao nhìn tình thế phát triển thành chiều hướng như vậy, mặt chau mày ủ. Tuy rằng hắn ta vẫn luôn hoài nghi tính chân thật của việc Lạc Tiên lâu cấu kết với Địa Ngục nhai nhưng hắn ta không thể không thừa nhận - Lâu chủ Lạc Tiên lâu và Nhai chủ Địa Ngục nhai đều là người khó chơi. Họ chỉ cần nói vài ba câu đã có thể xoay chuyển càn khôn, hơn nữa còn... Phối hợp cực kỳ ăn ý.

Tuy Nhai chủ Địa Ngục nhai chỉ nói vài câu nhưng câu nào câu nấy đều trực tiếp đánh thẳng vào lòng người, khiến cho mọi người tự động phòng bị với Hướng Liên Thiên các, tin tưởng vào lời nói của Mộ lâu chủ.

Hiện tại, chỉ sợ hầu hết mọi người đều cảm thấy rằng Dạ Trạch vừa ăn cắp vừa la làng, dốc lòng hãm hại Lạc Tiên lâu!


Đối với việc này, hắn ta cũng không theo phe của ai cả. Bởi vì bây giờ không có chứng cứ xác thực chứng minh ai đúng ai sai. Hắn ta là Võ lâm Minh chủ, phải cân bằng mọi việc, không thể thiên vị với bên nào.

Nhìn sắc mặt khó coi của Dạ Trạch cùng mọi người đang xôn xao bàn tán, Thương Ngao lên tiếng, "Đợi sau khi tra rõ chuyện này rồi nói tiếp! Bắt đầu từ bây giờ, mọi người không thể tự tiện rời khỏi Hướng Liên Thiên các, đến khi nào tra ra chân tướng mới thôi." Đao phổ bị trộm, Đại hội Võ lâm dĩ nhiên cũng không thể tiến hành.

Lời nói của Thương Ngao vẫn rất có phân lượng. Vả lại, bây giờ có tiếp tục thảo luận cũng không có ích gì cả.

Sau khi mọi người tản ra, khi Mộ lâu chủ chuẩn bị rời đi, Nhai chủ Địa Ngục nhai đột nhiên mở miệng, "Mộ lâu chủ, tiết trời hôm nay rất tuyệt, chúng ta đi du hồ được không?"

Về phần Thương Ngao không cho tự tiện rời khỏi Hướng Liên Thiên các, ai thèm nghe hắn ta chứ!

Lời nói của Võ lâm Minh chủ tất nhiên là hữu dụng với người khác. Nhưng đối với Nhai chủ Địa Ngục nhai của chúng ta thì đúng là nhẹ tựa lông hồng, không chút đáng kể.

Mộ lâu chủ rũ mắt như có điều suy nghĩ, hờ hững nói, "Bản lâu chủ không thân thiết với Nhai chủ."

Nhai chủ Địa Ngục nhai lại gần nàng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, "Ở chung với nhau mãi thì cũng quen thuộc."

Mộ lâu chủ giương mắt nhìn hắn, thốt ra những lời kinh người, "Nhai chủ, chính và tà bất lưỡng lập. Vả lại, Bản lâu chủ đã thành thân."

Những người còn chưa rời đi lập tức bị chấn động không nhỏ, sự việc này không phải như mọi người đang nghĩ chứ? Nhai chủ Địa Ngục nhai thực sự xem trọng Mộ lâu chủ? Đúng là khẩu vị nặng mà.

Thanh Long và Bích Tiêu câm nín nhìn trời, chủ tử của họ đúng là tuyệt phối mà. Giả vờ thật giống!

Nhai chủ Địa Ngục nhai nhíu mày, hừ lạnh, "Văn Nhân Dịch có điểm gì tốt. Bị phế đi võ công, chỉ là tên thư sinh tay trói gà không chặt. Dung mạo cũng bị huỷ, xấu xí tựa ác quỷ, gian nịnh âm hiểm, ai đi theo hắn thì quả thật là cực hình."

Nghe vậy, Thanh Long thiếu chút nữa là ngã sấp xuống đất. Chủ thượng, người thật là ngoan độc! Vì lấy lại thanh danh cho Mộ lâu chủ, người hoàn toàn không ngại lấy bản thân ra bỡn cợt.

Mộ lâu chủ cười nhẹ, "Phu quân nhà ta tốt lắm. Không phiền Nhai chủ nhọc lòng lo lắng." Nếu lắng nghe cẩn thận, có thể được tiếng nghiến răng nghiến lợi của nàng.

Nhưng Quốc sư đại nhân một chút cũng không thèm để ý đến việc Mộ lâu chủ muốn cắn hắn hai cái, chỉ khiêu khích nhìn Ngọc công tử một cái. Có nghe thấy không? Phu nhân nhà hắn cảm thấy hắn rất tốt đó nha!

Quả không hổ danh là Quốc sư đại nhân, mặc dù không thể danh chính ngôn thuận xuất hiện như vẫn có thể đả kích tình địch.

Mộ lâu chủ nhìn thấy động tác nhỏ của Quốc sư đại nhân, trong lòng cảm thấy dở khóc dở cười. Thì ra Quốc sư đại nhân cũng thật là ngây thơ!

Vì thế, mọi người liền nghe thấy Nhai chủ Địa Ngục nhai tiếp tục truy vấn, "Nàng chỉ yêu mình hắn?" Mộ lâu chủ luôn luôn hoà nhã với mọi người đột nhiên bỏ chạy.

Quốc sư đại nhân vội vàng đuổi theo, Thanh Long phe phẩy chiết phiến nhẹ nhàng cười, chậm rì rì nói, "Mọi người thấy rồi đó. Nhai chủ nhà chúng ta coi trọng Mộ lâu chủ. Sau này ai dám nói Mộ lâu chủ cấu kết với Địa Ngục nhai, khiến cho Mộ lâu chủ né tránh Nhai chủ, Bản đường chủ sẽ là người đầu tiên ra mặt."

Vì vậy, Mộ lâu chủ và Nhai chủ Địa Ngục nhai hoa hoa lệ lệ rời khỏi trước ánh mắt của rất nhiều người.

Đi được nửa đường, Mộ lâu chủ đột nhiên giữ chặt Quốc sư đại nhân, ra hiệu cho hắn im lặng.

Sau đó, liền nghe thấy có âm thanh loáng thoáng truyền đến, nội dung có liên quan đến Quốc sư đại nhân.

Hai nha hoàn đang đi về phía này, một người nói, "Đã sớm nghe nói Nhai chủ Địa Ngục nhai rất đáng sợ nhưng lại không thể tin rằng hắn không có nhân tính đến vậy."

Nha hoàn còn lại không khỏi tò mò, gặng hỏi, "Làm sao vậy?"

Nha hoàn lúc nãy nói chuyện lập tức nhìn xung quanh, Mộ lâu chủ cũng muốn nghe thử vì sao Quốc sư đại nhân lại bị nói là không có nhân tính nên vội vàng kéo Quốc sư đại nhân trốn đằng sau sơn giả, trước khi nha hoàn đó nhìn thấy nàng.

Chỉ nghe nha hoàn đó thần thần bí bí nói, "Ta nói cho ngươi nhưng ngươi đừng nói lung tung cho người khác nghe. Tối hôm qua, Nhai chủ Địa Ngục nhai hình như thị tẩm cô nương nhà ai."

"Vậy thì cũng đâu có gì kỳ quái? Dựa vào thân phận của Nhai chủ Địa Ngục nhai, khẳng định là thê thiếp thành đàn."

Tiếng bước chân đã ngừng lại. Xem ra, hai người họ nói hăng say quá nên quên đi tiếp rồi.

"Ngươi đừng ngắt lời của ta. Thị tẩm cô nương nhà nào dĩ nhiên là không có gì kỳ quái. Nhưng sáng hôm nay ta đi dọn dẹp phòng, sàng đan đều dính đầy máu. Không biết vị cô nương kia đã bị tra tấn như thế nào mà lại chảy nhiều máu đến thế. Phỏng chừng là lành ít dữ nhiều rồi."

Tuy Quốc sư đại nhân không thích người khác tới gần nhưng hắn cũng không tự mình dọn dẹp phòng.

Lần này đến Hướng Liên Thiên các, Quốc sư đại nhân cũng chỉ mang theo Thanh Long. Tất nhiên là không thể để cho một đại nam nhân trải giường múc nước, dọn dẹp phòng cho hắn rồi. Vì vậy, Quốc sư đại nhân cũng không cự tuyệt nha hoàn mà Hướng Liên Thiên các phái tới để hầu hạ.

Bởi vì Mộ lâu chủ vội vã đi xem kịch hay nên Quốc sư đại nhân cũng nhanh chóng đi theo, dĩ nhiên là không có thời gian đi dọn dẹp sàng đan. Cho nên, khi nha hoàn quét tước bước vào gian phòng nhìn thấy sàng đan nhiễm đầy máu, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, phấn khích vô cùng.

Nghe xong sự miêu tả của nha hoàn đó, nha hoàn còn lại cũng không nhịn được mà nói thầm, "Đúng là biến thái!"

"Đúng vậy đó! Nhai chủ Địa Ngục nhai nhìn qua cũng rất ưu tú, sao có thể có sở thích tra tấn nữ nhân chứ?"

"Ta lại cảm thấy vừa nhìn Nhai chủ Địa Ngục nhai tràn đầy sát khí thì đã biết là tên biến thái!"

Một nha hoàn nhất đẳng đi từ phía sau tới, vừa vặn nghe thấy lời nói của các nàng, không khỏi trách mắng, "Các ngươi không muốn sống nữa phải không? Còn dám nghị luận về cả Nhai chủ Địa Ngục nhai nữa. Nghĩ rằng Diêm vương sẽ không muốn mệnh của các ngươi phải không?"

Hai nha hoàn bị nàng ấy răn dạy, vội vàng nhận sai. Sau đó, cả ba người đều rời đi.

Phía sau sơn giả, im lặng trong chốc lát, Quốc sư đại nhân nhìn về phía Mộ lâu chủ, thập phần bình tĩnh lên tiếng, "Phu nhân, nếu nàng muốn cười thì cứ cười đi!"

Trên đời này còn có ai oan hơn hắn sao? Máu nhiễm đầy sàng đan rõ ràng là của hắn mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui