Phu thê người ta đang đùa giỡn với nhau thôi mà:)
Quốc sư đại nhân ở trong phòng buồn bực hơn nửa ngày, Thanh Long ở bên ngoài cũng không dám rời đi một khắc nào. Không phải hắn ta lo lắng Quốc sư đại nhân sẽ làm bản thân bị thương, hắn ta chỉ là lo lắng người sẽ đả thương người vô tội trong cơn giận dữ.
Sắp đến giữa trưa, là thời điểm nên dùng ngọ thiện, Thanh Long do dự một chút, chuẩn bị gõ cửa, cửa lại đột nhiên bị đẩy ra.
Quốc sư đại nhân bước ra, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Thanh Long thiếu chút nữa không nhịn được mà nghĩ rằng có lẽ sáng nay hắn ta đã bị hoa mắt rồi.
"Nhai chủ?"
Quốc sư đại nhân nhìn hắn ta, tà mị cười rồi mới từ tốn mở miệng, "Thông tri cho các môn phái, ai có thể khiến Mộ lâu chủ tự nguyện leo lên giường của Bản nhai chủ, Bản nhai chủ sẽ trợ giúp người đó cướp lấy Phá Thiên đao phổ."
Gì? Thanh Long rút rút khoé miệng, nói thầm, "Vậy không bằng người tự leo lên giường của Mộ lâu chủ!" Điều này đơn giản hơn nhiều mà.
Quốc sư đại nhân híp hai mắt lại, "Ngươi có ý kiến?" Mộ lâu chủ chủ động leo lên giường của hắn và hắn leo lên giường của nàng, một chủ động, một bị động - điều này hoàn toàn không giống nhau.
Hơn nữa, điều hắn muốn chính là quấy vũng nước đục này, khiến cho Mộ lâu chủ ở bên trong thời thời khắc khắc nhớ tới kẻ đầu sỏ là hắn đây. Nếu luôn nhớ về một người thì sẽ thành thói quen. Mà thói quen chính là điều khó có thể thay đổi được.
Hắn không tin mình không thắng được một tên Dạ Trạch nhỏ nhoi!
Thanh Long vội vàng lắc đầu nói, "Thuộc hạ không có ý kiến!" Vừa dứt lời, vội vàng đi làm nhiệm vụ Quốc sư đại nhân đã giao phó.
Tuy rằng bộ dạng hồ ly của Quốc sư đại nhân luôn khiến tiểu tâm can của hắn ta kinh hách nhưng hắn ta đã quen với việc Chủ thượng tính kế người khác, mọi việc đều suy tính kỹ càng, âm hiểm lại giả dối. Sự cô đơn không nên xuất hiện trên người chủ thượng mới tốt. Hy vọng Mộ lâu chủ sẽ không cô phụ tâm ý của chủ thượng, nếu không....
Quên đi, vẫn là không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Khó khăn lắm Chủ thượng mới coi trọng một người, dĩ nhiên hắn ta sẽ chúc phúc cho hai người họ.
Về chuyện ban nãy, nếu Chủ thượng đã không để trong lòng, dù hắn ta có không vui cũng chỉ có thể bỏ qua.
Lúc này, Bích Tiêu còn đang bận bịu lôi kéo Thiên Liễm thảo luận kết quả của cuộc chiến, sau khi biết được Dạ Trạch chịu thiệt thòi, không cần nói cũng biết Bích Tiêu có bao nhiêu vui sướng. Thấy Thiên Liễm có chút rầu rĩ, Bích Tiêu cũng chỉ nghĩ rằng nàng ấy còn đang bực mình hắn ta, cũng không để điều này trong lòng, hoàn toàn không biết rằng Hữu hộ pháp đã bị Dạ Trạch chiếm tiện nghi.
Đối với sự việc doạ người này, Thiên Liễm cũng không định nói ra.
Hai người họ không biết rằng, bọn họ tự ý hành động đã gây ra hoạ lớn.
Không lâu sau đó, Bích Tiêu liền không được thanh tịnh. Bởi vì tính cách của Thiên Liễm rất lạnh lùng, cũng không thích ứng phó người khác, cho nên hắn ta luôn là người giao thiệp với các môn phái, Thiên Liễm cũng không cần phải bận tâm việc này.
Bây giờ có người cầu kiến Mộ lâu chủ, dĩ nhiên cũng do Bích Tiêu ứng phó.
Vừa mới đuổi một người đi, lại có thêm người khác đến. Lúc đầu, Bích Tiêu cũng không cảm thấy có gì không đúng. Dẫu sao, Phá Thiên đao phổ cũng có liên quan không nhỏ với Mộ lâu chủ, ngày mai lại là Đại hội Võ lâm, hôm nay có người cầu kiến Mộ lâu chủ thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường. Hai ngày trước cũng đã có không ít người đến.
Nhưng rất nhanh Bích Tiêu liền cảm thấy không đúng, người tới càng lúc càng nhiều. Hắn ta còn chưa kịp đuổi đi thì lại có thêm người tới nữa. Cuối cùng, những người đó tụ lại thành một đám đông. Hơn nữa, còn mặc kệ Bích Tiêu nói như thế nào cũng không chịu rời đi, kiên trì cầu kiến Mộ lâu chủ.
Nhiều người dĩ nhiên là ồn ào, quấy nhiễu Mộ lâu chủ đang ở trong phòng tĩnh tâm, có chút không vui, lại lười ra khỏi phòng, trực tiếp mở miệng hỏi, "Minh Y, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Một lát sau mới nghe giọng nói không chút cảm xúc của Minh Y vang lên, "Các môn phái của Võ lâm hầu như đã tề tụ về đây, tất cả đều muốn gặp chủ mẫu." Thực hiển nhiên, khoảng lặng ban nãy là do y phải ra ngoài để xem xét tình huống.
Nghe vậy, Mộ lâu chủ không khỏi nhíu nhíu mày, nàng không nghĩ rằng các môn phái của Võ lâm đột nhiên đoàn kết với nhau như vậy.
"Còn Phiêu Miểu trang và Kình Thiên điện thì sao?" Bây giờ, Hướng Liên Thiên các là chủ, hẳn là sẽ không tuỳ ý lộ diện. Về phần Địa Ngục chai, nàng hoàn toàn không để ý đến. Cho dù Quốc sư đại nhân có đến thì cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi.
"Ngọc công tử đã đến. Thương Ngao vẫn như cũ không xuất hiện."
Mộ lâu chủ gật gật đầu, cất chai chai lọ lọ vào, phủi phủi tay, chuẩn bị ra ngoài gặp Võ lâm đồng đạo.
Thấy Mộ lâu chủ xuất hiện, Bích Tiêu nhẹ nhõm thở ra một hơi. Đồng thời, hắn ta cũng nhíu mày, cẩn thận ngẫm nghĩ rằng đây là chuyện gì. Chẳng lẽ, những môn phái này đã muốn kết thành đồng minh với nhau, chuẩn bị đối phó với Lạc Tiên lâu?
Nhưng có nhiều môn phái như vậy, muốn thống nhất cũng không phải là dễ dàng. Vả lại, lực uy hiếp của Lạc Tiên lâu vẫn còn rành rành ra đó, ai cũng không muốn thành vật hy sinh, chỉ âm thầm động thủ. Nếu vài môn phái kết thành đồng minh cũng không phải là chuyện lạ gì nhưng bây giờ, hầu như tất cả các môn phái của Võ lâm đều tề tụ đông đủ, thật sự là rất kỳ lạ.
Rốt cuộc là những người này bị cái gì kích thích?
"Mộ lâu chủ..." Mọi người vẫn còn rất khách khí.
Mộ Lưu Ly quét mắt qua mọi người, ngồi xuống vị trí chủ toạ, thản nhiên mở miệng, "Chư vị đến tiểu viện này của ta là có việc gì sao?"
Mọi người đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao để mở miệng. Dẫu sao, lời nói đó của Nhai chủ Địa Ngục nhai quả thật rất ngả ngớn. Nếu nói trắng ra, Mộ lâu chủ nhất định sẽ tức giận.
Không ai ngờ được, người mở miệng lại là Ngọc công tử, "Nhai chủ Địa Ngục nhai thông tri cho các môn phái, nếu ai giúp hắn đoạt được nàng, hắn sẽ giúp người đó cướp lấy Phá Thiên đao phổ." Trong giọng nói có một tia lo lắng không dễ phát hiện ra.
Mọi người nhìn phản ứng của Mộ lâu chủ, thấy nàng ngẩn ra một lát, liền tiếp tục hờ hững, chỉ hỏi một câu, "Đây là nguyên văn (lời nói ban đầu) sao?"
Trong lúc nhất thời, Mộ lâu chủ cũng không biết Quốc sư đại nhân lại muốn chơi trò gì nữa. Bất quá, xem xét tình hình, Quốc sư đại nhân rõ ràng muốn quấy vũng nước đục này. Làm ra sự việc nham hiểm như thế, thái độ của Quốc sư đại nhân không thể nào đứng đắn như vậy được, phải rất ngả ngớn mới đúng.
Tuy rằng thân phận Nhai chủ Địa Ngục nhai phức tạp hơn thân phận Quốc sư nhưng thực ra lại tự tại hơn nhiều. Nếu thân phận bây giờ của Văn Nhân Dịch là Quốc sư đại nhân, hắn sẽ đứng đắn một chút, cũng tỏ vẻ bí hiểm. Nhưng mà, đối với thân phận Nhai chủ Địa Ngục nhai, hắn lại có thể tuỳ tâm sở dục, một chút cũng không cần cố kỵ.
Huống hồ, đoạt được nàng? Nàng vốn đã gả cho hắn. Nếu Quốc sư đại nhân cố ý nói như vậy, đúng là có chút dư thừa. Nếu không, những gì hắn làm, là vì muốn nàng cùng Nhai chủ Địa Ngục nhai có quan hệ mờ ám, khiến nàng phải gánh tội danh thuỷ tính dương hoa sao?
Ngọc công tử cảm thấy trong lòng nao nao, giương mắt nhìn nàng.
Đây quả thật không phải là nguyên văn.
Y đột nhiên có một loại ảo giác rằng, Mộ lâu chủ giống như rất quen thuộc với Nhai chủ Địa Ngục nhai, cho nên, ngay cả cách thức nói chuyện của hắn cũng nhất thanh nhị sở.
Trong lúc nhất thời, Quân Như Ngọc cũng không biết nên nói như thế nào. Bởi vì, nếu y nói ra nguyên văn, y cảm thấy bản thân sẽ vấy bẩn nàng.
Đã có y mở đầu, những người khác cũng không cần phải câu nệ như vậy. Có một vài người đã nhanh nhẩu nói ra nguyên văn của Nhai chủ Địa Ngục nhai.
"Ai có thể khiến Mộ lâu chủ tự nguyện leo lên giường của Bản nhai chủ, Bản nhai chủ sẽ trợ giúp người đó cướp lấy Phá Thiên đao phổ."
Bích Tiêu vừa nghe được đã nổi trận lôi đình, "Địa Ngục nhai đúng là quá quắt!" Vừa dứt lời, liền ngẩng đầu nhìn Mộ lâu chủ, hỏi nàng, "Lâu chủ, có cần triệu Vũ Sát trở về không?"
Vũ Sát - trưởng lão của Lạc Tiên lâu, chỉ phụ trách giết người, việc am hiểu nhất cũng là giết người. Bất quá, bởi vì hắn ta quá thần bí, cũng đều là thần long kiến thủ bất kiến vĩ như Thương Dực, cho nên, rất ít người biết đến sự tồn tại của hắn ta. Hầu hết người trong giang hồ chỉ biết Lạc Tiên lâu có tả hữu hộ pháp, lại không biết Lạc Tiên lâu còn có hai vị trưởng lão. Cũng có một ít người biết Lạc Tiên lâu có hai vị trưởng lão nhưng lại không biết họ là thần thánh phương nào, dĩ nhiên là không biết sở trường của hai người họ.
Dưới tấm khăn che mặt, Mộ lâu chủ cong môi cười mị hoặc xen lẫn nguy hiểm. Không phải là Quốc sư đại nhân luôn leo lên giường của nàng mà trong lòng vẫn còn bất mãn nên mới làm vậy chứ? Dám gây phiền toái như vậy cho nàng!
Thấy bộ dạng phẫn nộ của Bích Tiêu, Mộ lâu chủ thản nhiên nói, "Không cần xúc động như vậy. Chút chuyện nhỏ này còn chưa cần tới Vũ Sát ra mặt."
Sau khi mọi người nghe, thần sắc không giống nhau. Chuyện nhỏ? Chẳng lẽ, Mộ lâu chủ còn chưa rõ tình huống hiện tại?
Nhai chủ Địa Ngục nhai coi trọng nàng, muốn bắt nàng lên giường của hắn. Có người lại cảm thấy, không phải là Nhai chủ Địa Ngục nhai coi trọng Mộ lâu chủ mà là Mộ lâu chủ đắc tội hắn. Cho nên, Nhai chủ Địa Ngục nhai tác phong quỷ dị muốn bắt Mộ lâu chủ lên giường để làm nhục nàng.
Mặc kệ chuyện này là thế nào, thế lực của Địa Ngục nhai cũng ngang ngửa với Lạc Tiên lâu. Hơn nữa, câu nói kia của Địa Ngục nhai rõ ràng là muốn phát động các môn phái Võ lâm đối phó với Mộ lâu chủ. Dù cho Lạc Tiên lâu có lợi hại đi chăng nữa thì cũng không thể đối phó với nhiều người cùng một lúc được!
Ngay cả Quân Như Ngọc cũng không nhịn được mà nhíu mày. Tuy rằng y biết Mộ lâu chủ rất thông minh nhưng Nhai chủ Địa Ngục nhai cũng không phải là người dễ đối phó. Y chỉ sợ nàng gặp phiền toái vào lúc này.
Đương lúc tâm tư của mỗi người mỗi khác, Mộ lâu chủ chỉ thản nhiên nhìn bọn họ một cái, rất ư là bình tĩnh hỏi, "Nếu là như vậy, chư vị định làm như thế nào để Bản lâu chủ tự nguyện leo lên giường của Nhai chủ Địa Ngục nhai?"
Nàng vừa cất lời, xung quanh đột nhiên tĩnh lặng lại.
Sau đó, có người nhỏ giọng nói, "Kỳ thật, Nhai chủ Địa Ngục nhai cũng coi như là nhân trung long phượng."
*Nhân trung long phượng: Rồng giữa biển người.
Bích Tiêu nhìn người nọ, cười lạnh một tiếng rồi mới lên tiếng, "Hải Dương muốn đổi sang mai mối cho người khác sao? Nếu đã mai mối thì cũng nên chọn người tốt mà làm mai chứ? Nhưng Lâu chủ đã lập gia đình, không cần người mai mối nữa. Nếu như Bổn hộ pháp không nhớ lầm thì Hải Dương là bên phe của chánh đạo đi? Lúc trước còn hô cái gì mà diệt trừ Địa Ngục nhai để trừ hại cho Võ lâm, Hải Dương còn rất tích cực mà, sao bây giờ lại khen ngợi tà ma ngoại đạo? Hải Dương có vẻ rất thưởng thức Nhai chủ Địa Ngục nhai, chẳng lẽ là muốn gia nhập vào nơi đó?"
Diệp bang chủ da mặt mỏng bị Bích Tiêu châm chọc, sắc mặt đỏ bừng, không biết là do giận dữ hay nguyên nhân gì khác, nhưng gã cũng không nói thêm gì nữa.
Tuy Diệp bang chủ da mặt mỏng nhưng còn rất nhiều người da mặt dày. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, vài người nhẹ nhàng khuyên nhủ, có người uy hiếp, thậm chí còn có người khẳng khái nói, nếu Mộ lâu chủ làm trái ý của Nhai chủ Địa Ngục nhai, trong cơn giận dữ, hắn sẽ cướp đoạt Phá Thiên đao phổ. Nếu Phá Thiên đao phổ rơi vào tay Nhai chủ Địa Ngục nhai thì Mộ lâu chủ chính là trợ Trụ vi ngược.
*Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược.
Bích Tiêu tức giận đến mức suýt nữa là động thủ. Nhưng mà, khi hắn ta càng tức giận thì bề ngoài càng bình tĩnh.
Sắc mặt của Ngọc công tử cũng không dễ nhìn chút nào. Đây chính là nhân tính. Một quyển đao phổ cũng có thể khiến Võ lâm chia năm xẻ bảy - cũng là nguyên nhân y không thích giao du với người khác. Y chưa bao giờ thích phân tranh. Nếu không phải sự việc có liên quan đến Mộ lâu chủ, hắn nhất định sẽ không xuất đầu lộ diện.
Nhân vật chính của chúng ta - Mộ lâu chủ lại vô cùng thờ ơ, đợi cho mọi người nói đủ rồi, nàng mới chậm rãi mở miệng, "Nếu ai có thể khiến Nhai chủ Địa Ngục nhai sợ nữ nhân như lang như hổ, Lạc Tiên lâu hứa sẽ lấy Phá Thiên Đao phổ làm quà tạ lễ."
Trong nháy mắt, sân viện liền im ắng, không có một tiếng động.
Thấy lời nói của bản thân đã có hiệu quả, Mộ lâu chủ mới chậm rì rì tiếp tục nói, "Tuy rằng thế lực của Địa Ngục nhai tương đương với Lạc Tiên lâu, nhưng thanh danh lại kém hơn rất nhiều, tin rằng trong lòng các vị cũng đã hiểu rõ điểm này. Vả lại, Nhai chủ Địa Ngục nhai chỉ nói là trợ giúp chư vị cướp Phá Thiên đao phổ, cũng không đảm bảo rằng sẽ cướp được. Chỉ cần Địa Ngục nhai ra sức cũng đã xem như giữ lời hứa. Chư vị cảm thấy có thể tin được một lời nói không mang chút thành ý như vậy sao?"
Sau khi nghe lời nói của Mộ lâu chủ, có rất nhiều người bị dao động. Mọi người nghĩ rằng, với thế lực của Địa Ngục nhai, nếu bọn họ được Địa Ngục nhai hỗ trợ thì chắc chắn sẽ lấy được Phá Thiên đao phổ. Dẫu sao, đây chính là Địa Ngục nhai thông tri cho toàn bộ Võ lâm. Nếu Địa Ngục nhai dám nuốt lời thì chẳng phải là lừa gạt toàn bộ nhân sĩ giang hồ sao? Cho dù Địa Ngục nhai là tà ma ngoại đạo lại không để ý đến thanh danh thì cũng sẽ có chút cố kỵ đi!
Khi nghe những lời nói của Mộ lâu chủ, đầu óc mê muội của mọi người cuối cùng cũng thanh tỉnh lại. Lời nói của Nhai chủ Địa Ngục nhai đúng là có một lỗ hổng rất lớn nha!
Nếu Mộ lâu chủ chỉ nói Nhai chủ Địa Ngục nhai không đủ thành ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều người vẫn tiếp tục làm chuyện điên rồ. Bởi vì điều kiện này có sự dụ hoặc vô cùng lớn. Nhưng mà, bây giờ Mộ lâu chủ lại đưa ra một điều kiện cũng dụ hoặc không kém, dĩ nhiên mọi người sẽ cân nhắc, rốt cuộc là điều kiện nào có lợi hơn.
Lạc Tiên lâu là người trong chánh đạo, dĩ nhiên là coi trọng danh dự hơn Địa Ngục nhai. Với lại, thanh danh của Lạc Tiên lâu vẫn luôn rất tốt. Nay, Lâu chủ Lạc Tiên lâu còn tự mình hứa hẹn, tuyệt đối có thể tin tưởng.
Về điểm này, mọi người không chút nào nghi ngờ Mộ lâu chủ.
Vậy mới nói, đứng đầu chính đạo cũng có cái lợi của nó. Tuy rằng có vài lúc ra tay cần phải cẩn thận một chút nhưng vào thời điểm mấu chốt, thanh danh này vẫn có tác dụng rất lớn.
Nhìn thấy dao động trong mắt mọi người, Mộ lâu chủ mới từ tốn nói, "Huống hồ, chư vị muốn làm gì để Bản lâu chủ chủ động leo lên giường của Nhai chủ Địa Ngục nhai? Cưỡng bức? Dụ dỗ? Hay là kê đơn? Nếu mọi việc đơn giản như các vị nghĩ thì vì sao Nhai chủ Địa Ngục nhai không tự mình động thủ, mà phải cần chư vị ra tay?"
Có người không chịu nổi đã hỏi, "Vậy phải làm như thế nào mới có thể làm cho Nhai chủ Địa Ngục nhai sợ nữ nhân như lang như hổ?" Câu hỏi này đã minh chứng cho việc gã ta muốn đổi chiến tuyến.
Những người khác cũng nhìn Mộ lâu chủ chăm chú, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Mộ lâu chủ câu môi cười, ngón tay gõ gõ trên tay vịn của toạ ỷ không theo bất kỳ tiết tấu nào, ngữ khí vẫn thập phần hờ hững, "Việc này đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần chư vị tìm thật nhiều nữ nhân có nhan sắc doạ người, thường xuyên xuất hiện trước mặt Nhai chủ Địa Ngục nhai thì tự nhiên hắn sẽ sợ nữ nhân như lang như hổ. Điều này rõ ràng dễ hơn việc các vị cưỡng ép Bản lâu chủ chủ động leo lên giường của Nhai chủ Địa Ngục nhai." Văn Nhân Dịch, dám gây phiền toái cho Bản lâu chủ, ghê tởm chết ngươi đi!
Đương nhiên, Mộ lâu chủ không hy vọng Quốc sư đại nhân sẽ sợ nữ nhân như lang như hổ. Nhưng mà, ai bảo hắn dám gây phiền toái như vậy cho nàng, dĩ nhiên nàng phải hảo hảo báo đáp hắn. Dù không ghê tởm chết hắn thì nàng cũng muốn hắn phiền chết!
Nếu Quốc sư đại nhân không sợ nữ nhân như lang như hổ thì nàng cũng không cần thực hiện lời hứa. Nàng cũng đã suy tính kỹ càng, Quốc sư đại nhân giảo hoạt như vậy, biết đâu sẽ dùng điều này làm điểm đột phá, giả vờ sợ nữ nhân như lang như hổ, khiến cho mọi người nhìn về phía nàng, bức nàng thực hiện hứa hẹn. Nhưng nàng đã có biện pháp để đối phó với Quốc sư đại nhân.
Chỉ cần Quốc sư đại nhân không sợ nàng như lang như hổ, vậy thì không tính là hắn sợ nữ nhân như lang như hổ. Nếu Quốc sư đại nhân dám giả vờ sợ nàng thì hắn vĩnh viễn cũng đừng nghĩ lên được giường của nàng.
Đáy mắt của Mộ lâu chủ loé lên một tia tinh quang, nhìn mọi người đang thảo luận nên đi tìm nữ nhân ở đâu, nên tìm càng nhiều càng tốt loại nữ nhân gì, nàng nhẹ nhàng cười.
Còn đám người dám đến gây phiền toái cho nàng, dĩ nhiên cũng nên trả giá. Nhai chủ Địa Ngục nhai bị chọc cho phiền muộn thì sẽ tìm đối tượng xả giận. Mà đối tượng để xả giận, chắc chắn không phải là nàng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...