Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Nhìn một màn này xảy ra, Mộ Lưu Ly nhíu mày, liếc nhìn người bên cạnh, trong lòng hiểu rõ, khó trách hắn không lo lắng, thì ra đã sớm biết Vân quý phi sẽ có biện pháp làm Mặc Thiên nguôi giận. Sở dĩ hắn trải lòng là vì biết Mặc Diễm sẽ nhịn không được mà ra tay, nhân cơ hội này kéo Mặc Diễm xuống nước.

Lời ban nãy của Mặc Diễm tất nhiên sẽ đắc tội Vân quý phi, Quốc sư đại nhân đang định để Vân quý phi đối đầu với Thái tử điện hạ ư?

Trong lòng Mộ lâu chủ rất hoài nghi nhưng vẫn bất động thanh sắc, lẳng lặng chờ đợi.

Bất quá, dạ yến này nhất định sẽ không được thanh tịnh, nàng kéo Vân quý phi với Quốc sư đại nhân xuống nước, hiện tại, lại đổi thành Vân quý phi kéo nàng và Quốc sư đại nhân xuống nước. Kỳ thật, suy cho cùng thì người đáng thương nhất vẫn là Quốc sư đại nhân, lần nào cũng là hắn chịu tội.

Đối với lời nói của Vân quý phi, Mặc Thiên vẫn thực để ý, chẳng phải xưa nay quân đều thích chèn ép thần tử sao? Cho nên, ông ta cảm thấy Vân quý phi nói không sai, cũng định dựa theo kế hoạch của Vân quý phi mà làm.

Vì thế, Mặc Thiên hiếm được một lần không trầm mê sắc đẹp, buông lời vàng ngọc, "Mộ lâu chủ, quốc có quốc pháp, ở trong cung không giống với giang hồ, vẫn nên tháo khăn che mặt xuống đi!" Lời nói có vẻ khách khí nhưng ngữ khí thập phần cường ngạnh, rất có khí thế của một vị vua.

Mộ Lưu Ly hơi hơi nhíu mày, Hoàng Thượng đã nói như vậy, nàng không thể từ chối, giương mắt nhìn lại vừa vặn đụng phải ánh mắt không cam lòng của Văn Nhân Dịch, Mộ lâu chủ không khỏi ngơ ngác một chút, chẳng phải bọn họ đã thảo luận về việc tháo khăn che mặt xuống rồi sao? Nhìn lúc trước hắn không thèm để ý, nàng còn tưởng rằng hắn thật sự không để ý. Không ngờ khi việc này thành sự thật, người nào đó lại bắt đầu rối rắm?


Kỳ thật, nàng không sao cả, dù sao cũng không có gì ám muội, cho dù thật sự xấu vô cùng, người bị doạ cũng là người khác, nàng không bị tổn thất gì.

Mộ lâu chủ hơi rũ mắt, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, sau đó, nhẹ nhàng nâng tay lên, tháo khăn che mặt xuống. Nàng giống như càng ngày càng thích đối nghịch với Quốc sư đại nhân.

Nếu lúc trước không phải Quốc sư đại nhân đến khi nàng vừa mới giải hết dư độc, nàng sẽ không có khả năng tháo khăn che mặt xuống. Cho nên, hiện tại, muốn tháo khăn che mặt xuống cũng không tính là quá miễn cưỡng. Hơn nữa, nhìn bộ dáng rối rắm của Quốc sư đại nhân, tâm tình của nàng cũng không tồi lắm. Nhưng mà tự nguyện cùng bị ép vẫn khác nhau.

Cho nên, người nào dám ép nàng chỉ cần trả giá một ít là được.

"Đợi chút..." Nội tâm của Quốc sư đại nhân đấu tranh dữ dội, đột nhiên hối hận, lên tiếng muốn ngăn cản, lại chậm một bước. Sau khi tháo khăn che mặt xuống, ngự hoa viên vang lên một trận hút khí, thanh âm của Quốc sư đại nhân trực tiếp bị hoà lẫn vào, đáy mắt không khỏi lộ ra một tia ảo não, chỉ loé lên rồi biến mất ngay.

Da thịt trắng nõn như tuyết, đôi mắt đen nhánh trong suốt, mày liễu, đôi môi đỏ mọng, tinh xảo hoàn mỹ không một chút tỳ vết, không giống với vẻ đẹp của Vân quý phi. Vẻ đẹp của Mộ Lưu Ly mang theo vẻ huyền bí, thanh khiết vô cùng, hơn nữa, khí chất đạm mạc đó, nếu nói nàng là tiên nữ đi lạc xuống trần gian, cũng sẽ không có ai hoài nghi.

Đây là Mộ lâu chủ dung mạo xấu không tả được? Sẽ không phải là có người dịch dung thành đi?

Mọi người nhìn Mộ Lưu Ly lại nhìn Vân quý phi, so sánh với nhau, Vân quý phi có vẻ bị lấn át. Nếu nữ tử như vậy có dung mạo xấu không tả được, trên đời này còn có mỹ nhân sao?

Mặc Thiên xem đã mắt, thậm chí còn nhịn không được mà nuốt nước miếng, trong mắt mang theo si mê, không chút nào cố kỵ tình cảnh.

Liễu Vân Sương quả thật là một vưu vật, ả đi theo Mặc Thiên cũng không phải là một hai năm, Mặc Thiên không có chán ghét ả. Lý do lớn nhất là vì ả rất đẹp, thủ đoạn cũng rất cao minh, biết cách để Mặc Thiên trầm mê với thân thể của mình. Thứ hai là vì Mặc Thiên chưa nhìn thấy nữ nhân nào đẹp hơn ả, cho nên, dù Mặc Thiên sủng ái phi tần khác thì cũng chỉ là ham vui nhất thời mà thôi, sẽ không lâu dài được, cuối cùng cũng sẽ quay về ôm ôm ấp ấp Vân quý phi.

Nhưng hiện tại, Mặc Thiên đột nhiên cảm thấy Liễu Vân Sương cũng không hiếm lạ gì, rất kém với tiên nữ trước mắt này.


Kỳ thật, công bằng mà nói, Vân quý phi có thể nói là tương xứng với Mộ Lưu Ly nhưng khi hai người ở chung, hào quang của Vân quý phi liền bị che lấp, không biết là do vấn đề khí chất hay là khí thế nữa.

Trên thực tế, nếu không phải thanh danh của Mộ lâu chủ vang dội như vậy, cho dù nàng mang khăn che mặt vẫn sẽ làm cho người ta không thể dời mắt được. Đáng tiếc là thanh danh của nàng quá lớn nhưng lại là xú thanh danh, cơ hồ tất cả mọi người đều biết dung mạo của nàng đã bị huỷ. Cho nên, ngay từ đầu ánh mắt có sắc đến đâu cũng chỉ yên lặng thầm tiếc hận cho dung mạo của nàng mà thôi. Dù sao, không phải ai cũng tin tưởng vào hai mắt của bản thân như Quốc sư đại nhân.

Ngay cả Thái tử điện hạ cũng cảm thấy khí chất Mộ lâu chủ phi phàm nhưng lại âm thầm tiếc hận cho dung mạo của nàng.

Vân quý phi nhìn thấy dung mạo của Mộ lâu chủ cũng không khỏi ngẩn ra, sau khi định thần lại suýt nữa cắn phải lưỡi. Ả không thế nào ngờ được, Mộ Lưu Ly cư nhiên không bị huỷ dung, lại còn đẹp đến kinh tâm động phách, nhìn những tên nam nhân lộ ra thần sắc si mê, lòng của ả không ngừng ghen tỵ, khiến ả hận không thể vạch nát khuôn mặt xinh đẹp kia của Mộ Lưu Ly.

Từ nhỏ đến lớn, dung mạo vẫn là niềm kiêu hãnh của ả. Bây giờ lại xuất hiện một nữ nhân đẹp hơn ả, làm sao ả có thể chịu đựng được. Hơn nữa, nữ tử này lại là phu nhân Văn Nhân Dịch cưới hỏi đàng hoàng, ả còn cố tình tự tay giao Mộ Lưu Ly cho Văn Nhân Dịch.

Hiện tại, ả đã không thể xác định được Văn Nhân Dịch có phải là hư tình giả ý với Mộ Lưu Ly hay không. Dù sao, không có nam nhân nào không yêu sắc đẹp, dù là Văn Nhân Dịch thì cũng khó mà đảm bảo sẽ không sinh ra tâm tư gì!

Vốn định đả kích Mộ Lưu Ly, nhục nhã Văn Nhân Dịch nhưng bây giờ lại như tự tát mình một bạt tai.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng của Vân quý phi ngũ vị tạp trần nhưng vẫn trực tiếp thăng cấp cho Mộ lâu chủ thành người cần phải loại bỏ nhất. Người đứng sau mới là Quốc sư đại nhân.


Mặc Diễm cũng không khỏi ngẩn ngơ khi nhìn thấy dung mạo của nàng. Hắn ta đã từng nghĩ tới, nếu dung mạo của Mộ Lưu Ly chưa bị huỷ thì nhất định sẽ là Đệ Nhất Mỹ Nhân. Chỉ là, không nghĩ tới nàng đẹp đến nhường này.

Trong lòng hơi hơi rung động, Thái tử điện hạ rũ mắt xuống, rất nhanh liền khôi phục lại lý trí, mở miệng cười nói, "Chúc mừng Quốc sư đại nhân thú được một mỹ nhân."

Lời nói của hắn ta đã đánh thức chư vị đại thần, đồng loạt nhìn về phía Quốc sư đại nhân, thay phiên nhau chúc mừng.

Quốc sư đại nhân ngoéo môi một cái, bộ dạng vẫn tuỳ ý như trước nhưng trong lòng lại cười lạnh, bây giờ mới chúc mừng đã chậm, những ánh mắt xấu xa ban nãy hắn đã nhìn thấy nhất thanh nhị sở. Ngay cả phu nhân nhà hắn cũng dám mơ ước, hắn rất bội phục dũng khí của những người này.

Tuy rằng trong lòng Quốc sư đại nhân thập phần hờn giận nhưng việc đã đến nước này, cách tốt nhất là làm ngơ, theo kế hoạch mà làm.

Ngón tay thon dài như có như không gõ trên mặt bàn, tiết tấu lười biếng lại làm cho không khí khẩn trương. Không biết từ khi nào mà những lời khen tặng đã biến mất, các vị đại thần muốn nói gì đó để làm dịu không khí nhưng không có cách nào mở miệng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ - Quốc sư đại nhân tức giận rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui