Gian Khách

Bên trong khu nhi đồng trong khu vực nhà chờ tương đối hẻo lánh ở phía sau khu vực sân bay dân sự của Đặc khu Thủ Đô.

Một đứa bé trai độ chừng khoảng năm sáu tuổi đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài
cửa sổ, có chút tò mò khẽ kéo kéo nhẹ vạt quần áo của mẫu thân bên cạnh
mình, lớn tiếng kinh hô:

- Mụ mụ, mau nhìn bên kia kìa, có một thúc thúc đang dùng súng bắn máy bay kìa!

- Không được phép nói bậy bạ!

Người thiếu phụ trẻ tuổi có chút xấu hổ, vội vàng đưa tay che kín lại miệng
của đứa con, ôm chặt thằng bé vào trong lồng ngực của chính mình, sau đó sợ hãi tò mò xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Bà ta
cũng không có nhìn thấy cảnh đấu súng gì như trong tưởng tượng, mà là
nhìn thấy tại bên cạnh lớp tường cách ly với sân bay, một gã nam nhân bộ dáng vô cùng thanh tú đang giương cao khẩu súng trong tay mình, hướng
về phía một chiếc Phi cơ đang đậu trên đường băng chuẩn bị cất cánh mà
mãnh liệt nổ súng!

Một màn hình ảnh này cũng không phải là những
hình ảnh trong các bộ phim hành động nào đó của Đài truyền hình Liên
Bang, mà là một hình ảnh phát sinh chân thật ở tại không cảng dân dụng
của Đặc khu Thủ Đô vào một ngày nào đó cuối mùa đông của năm 76 Hiến
lịch 37 Liên Bang. Thật sự đang có một người nào đó dùng súng bắn phi
cơ!

Bạch Ngọc Lan kéo lên cái chân đã bị trúng đạn của chính
mình, chạy dọc theo bức tường cách ly với sân bay, một mặt vừa lê lết
cái chân bị thương liều mạng phóng chạy về phía trước, một mặt giơ cao
khẩu súng trường bắn tỉa cải tiến TP trong tay mình, không ngừng phụt ra những viên đạn khủng bố.

Mỗi một tiếng súng nổ thanh thúy vang
lên, trên phần đồi núi bằng phẳng ở phía trước người hắn khoảng chừng
hai trăm thước, thỉnh thoảng lại có một chiến sĩ tinh nhuệ của Phòng đặc chiến thuộc Quân khu I phụ trách nhiệm vụ bảo hộ an toàn của Lý Tại Đạo bị trúng đạn ngã xuống.

Máu tươi từ trên đùi của hắn không ngừng chảy xuôi xuống, sớm một phen đem cái quần quân dụng màu xanh lục nhạt
nhuộm thành một mảnh thâm xì đen đúa. Quần áo trên người hắn thì lại đã
rách nát, rác rưởi không chịu nổi. Thậm chí có thể nhìn thấy lớp giáp
chống đạn cứng rắn lộ ra bên ngoài một vài lỗ hổng lớn trên áo. Nhưng mà hắn lại giống như là không có bất cứ cảm giác gì cả. Hắn chỉ cắn răng
trừng lớn cặp mắt, gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc
chuyên cơ quân dụng đang dần dần tăng tốc, sắp sửa rời khỏi đường băng
trên mặt đất, không ngừng nổ súng ngăn cản.

Bằng! Bằng! Bằng! Bằng! Bằng!

Vô số những viên đạn dày đặc không ngừng liên tục phụt ra khỏi họng súng,
bắn nát lớp tường cách ly với sân bay, xé rách lớp không khí lạnh giá
đến mức gần như đóng băng đường băng dài, hung hăng bắn trúng thẳng lên
chiếc chuyên cơ quân dụng đang tăng tốc càng ngày càng nhanh. Những mảnh đạn luân chuyển với tốc độ cực kỳ cao mang theo năng lượng vô cùng mạnh mẽ, ngẫu nhiên có thể may mắn mà xé rách được vài khối kim chúc lạnh
lẽo sắc bén.

Nhưng mà khoảng cách giữa hai bên chung quy vẫn là
quá xa. Khẩu súng trường bắn tỉa cải tiến TP ở trong tay của hắn so sánh với một chiếc chuyên cơ quân dụng thể tích khổng lồ, có lớp hộ giáp dày đến chừng cả mấy tấc mà nói, uy lực thật sự là quá nhỏ, cho dù hắn có
liều mạng bắn hết sạch băng đạn đi chăng nữa, hồn nhiên không h`để ý gì
đến sinh tử cũng mong muốn ngăn chặn đi chăng nữa, vẫn như cũ không thể
nào ngăn cản nổi chiếc chuyên cơ quân dụng kia cứ như vậy tiếp tục gào
thét phóng đi được!

Dồn dập thở hào hển nhìn chằm chằm theo
phương hướng chiếc chuyên cơ quân dụng kia bay lướt lên khỏi đường năng, lại gian nan phóng chạy về phía trước thêm mấy chục thước nữa, nhìn
thấy chiếc chuyên cơ khổng lồ chậm rãi tiến vào trong tầng trời mây
trong vắt trên tầng cao, Bạch Ngọc Lan cũng chỉ đành có thể cố gắng áp
chế tình tự thất vọng kịch liệt cùng với sự tự trách trong lòng mình,
phẫn nộ cầm khẩu súng trường bắn tỉa nặng nề trong tay chính mình, hung
hăng ném một cái thật mạnh xuống bên dưới mặt đất!

Thanh âm còi
xe cảnh sát bén nhọn đột nhiên vang lên, hơn mười chiếc xe cảnh sát từ
phương hướng phía sau sân bay dùng tốc độ cao phóng thẳng đến. Vô số
những họng súng tối om chĩa thẳng về phía hắn, thanh âm thông qua hệ
thống khuếch đại âm thanh không ngừng lặp đi lặp lại lời kêu gọi đầu
hàng.

Trên không trung cách mặt đất ước chừng khoảng vài trăm
thước, hơn mười chiếc Chiến đấu cơ Diều hâu xám của Quân đội Liên Bang
không ngừng đảo quét liên hồi, trầm mặc lạnh lùng quan sát những động
tĩnh bên dưới mặt đất, xác nhận cũng không có bất cứ sự uy hiếp nào cả,
vì thế những chiếc Chiến đấu cơ kia cũng không có lập tức nổ súng, mà là dùng tốc độ cao bay lên, vẽ trên tầng trời một đạo đường cong tuyệt vời trên tầng mây.

Bạch Ngọc Lan bị đám quân cảnh vây quanh, giơ cao hai tay quá đầu ra hiệu đầu hàng, còn ánh mắt thì vẫn như cũ nhìn theo
phương hướng chiếc chuyên cơ của Lý Tại Đạo biến mất, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn tràn ngập vẻ không cam lòng cùng với phẫn nộ mãnh liệt.

o0o

Cục Hiến Chương chính là cơ cấu thần bí nhất cũng là quan trọng nhất của
toàn bộ Liên Bang. Nhưng mà cơ hồ cũng không ai biết được một điều, Cục
Hiến Chương đối với phương diện phòng ngự sự xâm nhập bên ngoài có
nghiêm mật khủng bố như là trong truyền thuyết hay không, có giống như
trong sự tưởng tượng của mọi người hay không.

Bởi vì căn cứ theo
cái điều khoản tương quan của Đệ Nhất Hiến Chương quy định, Cục Hiến
Chương là cơ cấu duy nhất có được quyền hạn phòng ngự trước khi có dấu
hiệu nghi phạm xảy ra. Bất cứ một vật thể nào chưa nhận được quyền hạn
phê chuẩn tiến nhập vào con đường lớn một chiều kia, xâm nhập vào đến
trước mặt cỏ phía trước tòa nhà đại lâu Cục Hiến Chương, tiến nhập vào
khu vực quy định xung quanh tòa nhà cùng với phạm vi khống chế của Cục
Hiến Chương, cũng đều có quyền hạn phát ra sự báo nguy cần thiết.

Cái hệ thống báo động cảnh báo trước tầm xa này hoàn mỹ gần như ánh sáng
của hằng tinh chiếu rọi không chỗ nào không đến được này, cam đoan tuyệt đối rằng sẽ không có bất luận kẻ nào, cũng không có bất luận trang
thiết bị quân sự tiên tiến nào có khả năng tiếp cận đến khu vực xung

quanh tòa nhà Cục Hiến Chương. Cho nên bản thân tòa kiến trúc cao lớn
thẳng tắp này thật sự cũng không cần có các trang thiết bị hỏa lực phòng ngự quá mức mạnh mẽ.

Thậm chí ngay cả bên trong Cục Hiến Chương
cũng có một cái quy định bất thành văn rằng, bên trong không gian tòa
đại lâu thần thánh trang nghiêm này, tuyệt đối không có bất cứ một loại
vũ khí nóng nào, ví dụ như là súng ống chẳng hạn.

Đây chính là
một loại quy củ bởi vì bản thân thế lực của nó quá mức cường đại mà hình thành, cũng như là những khu vực khác của xã hội nhân loại vậy, lại vẫn như cũ vĩnh viễn là một khu vực thể hiện một loại quyền uy cường đại
nhất mạnh mẽ nhất. Nhưng mà đối với Lâm Bán Sơn, kẻ ngay từ thời thiếu
niên đã liền phá cửa bội xuất gia môn mà ra, thì bản thân hắn từ trước
đến nay cũng đều là một người không bao giờ để ý đến quy củ, cũng là kẻ
dễ dàng phá hủy quy củ nhất.

Lúc ở trên đường lớn bên cạnh cổng
phía Tây của Đại học Thủ đô, sau khi Lâm Bán Sơn xác nhận rõ ràng cái
tràng đại sự kia của Liên Bang đã hoàn thành xong, liền ngay lập tức
triệu tập tất cả các thuộc cấp của chính mình, phân biệt cưỡi trên mười
chiếc ô tô màu đen không hề có bất cứ bảng hiệu nào cả, lái thẳng vào
trong con lộ chỉ có một đầu vào kia, lái thẳng vào khu vực Cục Hiến
Chương nằm bên dưới cuối con đường kia.

Cũng không hề tiến hành
bất cứ sự ngụy trang nào cả, cũng không có bất cứ kế hoạch tấn công nào
cả, cũng không có bất cứ sự an bày xảo diệu nào cả, hơn mười chiếc ô tô
màu đen không có bảng hiệu nào cả, mỗi chiếc chở theo mười mấy gã phần
tử hắc đạo mặc chính trang màu đen, đeo trên mặt những cặp kính râm lạnh lùng băng giá, cứ như vậy mà quang minh chính đại, đường đường chính
chính chạy thẳng vào trong tòa nhà Cục Hiến Chương vốn dĩ thần thánh
không thể nào xâm phạm kia.

Cũng không có sự báo nguy nào cả,
cũng không có bị bất cứ ngăn chặn nào cả, càng không có bất cứ sự kiện
thần bí nào phát sinh, đám người hắc đạo kiêu ngạo lạnh lùng cứ như vậy
mà chạy thẳng vào trong tòa nhà, mãi cho đến lúc láy vào trong cổng lớn
của tòa nhà Cục Hiến Chương, mãi cho đến khi cánh cổng lớn nặng nề bị
đám người bọn họ thô bạo đẩy mạnh ra, đám nhân viên đang làm việc trong
đại sảnh mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên, phát hiện rằng đã có địch nhân
đến đây!

Trên chiếc phi thuyền rác rưởi vô cùng đang phiêu phù
trên lớp tầng không của một tiểu hành tinh bỏ hoang kia, lão già kia
trong mấy ngày hôm nay vẫn luôn một mực cùng với cỗ Máy vi tính Trung
ương Hiến chương sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương trên Tinh cầu S1 cùng nhau hạ loạn những quân cờ trắng đen không ngừng!

Bởi vì cái tràng chiến đấu không nơi nào không có, khắp nơi khắp chốn trên cái bàn cờ rộng rãi to lớn kia, tất cả các nhân viên bên trong đại sảnh của Cục Hiến Chương đã phải liên tục không ngừng làm việc tăng ca, không
ngừng khản giọng hô to gọi nhỏ với nhau, không ngừng tiến hành các công
tác sửa chữa điều chỉnh… Toàn bộ Cục Hiến Chương đang đứng bên cạnh bờ
vực lâm vào một tràng hỗn loạn cực đoan.

Dùng hai từ hỗn loạn
cũng không thể nào thể hiện rõ ràng tình cảnh lúc này bên trong Cục Hiến Chương. Bản thân tòa đại lâu Cục Hiến Chương sâm nghiêm thần bí nhất
trong toàn bộ Liên Bang này, cho dù có hỗn loạn đến đâu chăng nữa, cũng
không có khả năng biến thành một cái nhà tắm hơi công cộng, tùy tiện để
cho khách nhân ra ra vào vào thoải mái được. Ngay khi đám người hắc đạo
của Lâm Bán Sơn vừa mới đi đến trước cửa của đại sảnh lối vào tòa nhà,
bên trong Cục Hiến Chương liền vang lên thanh âm báo động liên hồi.

Bên ngoài tòa nhà của Cục Hiến Chương cũng không hề có bất cứ hệ thống vũ
khí phòng ngự hỏa lực cao nào cả, nhưng mà ở bên trong cái cơ cấu vạn
năm nào đó, về mặt ý nghĩa mà nói đã luôn tiến hành quản lý sự vận hành
của xã hội nhân loại suốt từ trước đến giờ, có vô số những con át chủ
bài khiến cho kẻ khác cảm thấy sợ hãi đến tận đáy lòng.

Một khi
hệ thống báo động có kẻ xâm nhập đã được khởi động, như vậy các quan
viên bên trong đại sảnh Cục Hiến Chương chỉ cần làm ra một phản ứng phi
thường đơn giản, như vậy liền có thể dễ dàng tiêu diệt hoàn toàn bất cứ
kẻ xâm nhập nào cả, cho dù đó là một Chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp đi
chăng nữa cũng vậy. Phải biết rằng ở trong dự án của Liên Bang nhằm để
ứng phó với sự đột kích tấn công bất ngờ của Hạm đội Đế Quốc, sự đánh
giá của bọn họ đối với lực lượng phòng ngự của Cục Hiến Chương chính là: Tuyệt đối không có khả năng bị vây hãm!

Một khi đã đánh giá như
vậy, vậy thì một cái cơ cấu thần bí được đánh giá rằng không có khả năng bị vây hãm kia, nếu như muốn tiêu diệt một đoàn xe chỉ bao gồm có mười
chiếc xe màu đen tạo thành, không hề nghi ngờ gì chính là một chuyện
tình phi thường đơn giản. Nhưng mà vấn đề quan trọng nhất chính là ở
chỗ, hệ thống báo động xâm nhập từ xa trước giờ vẫn luôn luôn là vô cùng hoàn mỹ kia, vào thời khắc này đột nhiên không ngờ đã bị mất đi hiệu
lực. Bên trong nội bộ đã có nhân viên nào đó, hoặc là toàn bộ nhân viên
bên trong đại sảnh đã không thèm nhìn đến, thậm chí là đã âm thầm phá
hủy đi hệ thống báo nguy xâm nhập từ xa kia!

Vô số những thanh âm tiếng bước chân dồn dập không ngừng vang lên. Mười mấy gã phần tử hắc
đạo mặc trên người bộ chính trang màu đen dũng mãnh tiếng thẳng vào đại
sảnh tầng một của tòa đại lâu Cục Hiến Chương, cực kỳ nhanh chóng chiếm
cứ hoàn toàn các vị trí yếu hại bên trong đại sảnh.

Các nhân viên công tác của Cục Hiến Chương bên trong đại sảnh nhất thời khiếp sợ đứng dậy, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Có người còn tức
giận lớn tiếng mắng chửi đối phương không ngừng, có vị nữ nhân viên công tác thì dùng giọng nói the thé chói tai của chính mình, phẫn nộ mắng
chửi cùng với đập bàn không ngừng. Bọn họ tuy rằng ngơ ngẩn thất thố,
nhưng mà cũng không hề có bất cứ tình tự sợ hãi nào cả. Bản thân bọn họ
cả đời đã phục vụ cho Cục Hiến Chương này, cho nên đối với bọn họ mà
nói, căn bản không biết cái gì gọi là sợ hãi cả.

Lâm Bán Sơn mặc
trên mình một kiện áo khoác màu đen tuyền, dưới sự bảo vệ của Hàn Sở
cùng với Trương Tiểu Hoa và mấy gã phần tử hắc đạo, biểu tình lạnh lùng
thờ ơ, nhẹ nhàng thong thả đi thẳng vào đại sảnh của Cục Hiến Chương.
Ánh mắt của hắn không có bất cứ cảm xúc nào, chậm rãi đảo mắt qua trên
mặt tất cả các quan viên bên trong đại sảnh Cục Hiến Chương, phảng phất
như là một vị Quân vương đang quay trở về lãnh địa tuần tra của chính

mình.

Vẻ mặt của đám phần tử hắc đạo đứng tại các vị trí quan
trọng trong đại sảnh không một chút biểu tình, cực kỳ lạnh lùng. Chỉ ở
sâu trong cặp mắt ẩn hiện một cỗ tình tự tò mò khiếp sợ nhàn nhạt mới
biểu lộ ra những cảm xúc chân thật nhất trong lòng bọn họ. Thậm chí ngay cả Trương Tiểu Hoa cùng với Hàn Sở, bình thường vốn dĩ đã quen với việc coi trời bằng vung, thậm chí ngay cả Chính phủ Liên Bang cũng không
thèm đặt vào trong mắt, biểu tình trên mặt cũng liền có chút khẩn trương cùng với phức tạp nhàn nhạt.

Nơi này chính là Cục Hiến Chương,
chiếu rọi ra quang huy cao cao tại thượng ở trên các tầng mây vĩnh viễn
dẫn dắt xã hội nhân loại không biết bao nhiêu vạn năm nay!

Trong
lịch sử nhân loại từ trước đến giờ có bao nhiêu gã phần tử hắc đạo có
thể xâm nhập được vào trong Cục Hiến Chương thần thánh vô bì này cơ chứ?

Không ngờ vào loại thời khắc khẩn trương ngơ ngẩn như thế này, lại xảy ra một sự tình chấn động khủng bố trước giờ chưa từng xảy ra trong lịch sử như thế này!

Đứng ở góc phải phía trước chính là một gã phần tử hắc
đạo cực kỳ nổi danh đến từ Bách Mộ Đại, chính là một gã đầu mục hắc đạo
từ trước đến nay luôn nổi danh với bản tính lãnh lệ tàn bạo, nhưng mà
vào lúc này không biết có phải là bị bầy không khí khẩn trương bên trong đại sảnh của Cục Hiến Chương cuốn hút hay không, hay là bởi vì trong
cuộc đời chính mình không ngờ lại có cơ hội gần gũi tiếp xúc với Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương thần thánh trang trọng đến như thế hay không,
khiến cho trong lòng cảm thấy kiêu rung động vô cùng. Hắn nắm chặt khẩu
súng lục tinh xảo trong tay mình, hướng về phía một gã nhân viên công
tác trước mặt mình, rung giọng quát lớn:

- Các người ở nơi này ai là người chủ sự? Bảo hắn ra đây nói chuyện đi!

Ngay khi câu nói này vừa thốt ra khỏi miệng, bên trong đại sảnh Cục Hiến
Chương nhất thời biến thành một mảnh tĩnh mịch trầm mặc quanh co. Toàn
bộ các quan viên của Cục Hiến Chương, kể cả đám đồng bạn hắc đạo của hắn cũng đều dùng một loại ánh mắt giống như nhìn kẻ ngốc mà nhìn chằm chằm về phía gã này, liền thậm chí ngay cả Lâm Bán Sơn cũng nhịn không được
khẽ cau mày lại một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đây thật sự là một màn hình ảnh hài hước mà không có bất luận một nhà biên
kịch nào cho dù có xuất sắc đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào
tưởng tượng ra nổi. Một đám phần tử hắc đạo đến từng tầng chót dưới đáy
xã hội, phảng phất như là đang trong một hồi tập hợp lại, cầm lấy khảm
đao cùng với súng ống cùng với một bang phái hắc đạo khác mà tiến hành
tranh đoạt địa bàn, liền cứ như vậy đã có thể chiếm cứ được Cục Hiến
Chương, cơ cấu thần thánh bất khả xâm phạm của Liên Bang này!

Đây giống như là một nàng Công chúa thiên kim tiểu thư đột nhiên nổi hứng
muốn lấy đám mây trên trời xuống mà đùa bỡn vậy, giống như là một con
cóc đang nằm dưới đáy miệng giếng, đột nhiên phóng vọt lên trên bầu rời, há lớn miệng táp nhanh một ngụm ánh nắng ấm áp rực rỡ trên bầu trời
vậy, căn bản thật sự là phi thường vớ vẫn mà thôi!

- Năm đó tất
cả mọi người trong Cục đều cho rằng, cậu nên lưu lại đâu tiếp tục công
tác, kết quả cậu lại bởi vì ghét bỏ cái thanh âm điện tử hợp thành tràn
ngập hương vị máy móc cùng với cảm giác lạnh như băng băng trong cái đại sảnh này, cho nên bất luận là chúng tôi đã nói như thế nào, khuyên nhủ
như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng đều không chịu lưu lại. Như vậy hiện
tại vì cái gì cậu lại mang theo một đám cặn bã xã hội này mà quay trở
lại đây, nói cho tôi biết đây là chuyện gì xảy ra vậy? Làm một vị Hoàng
đế hắc đạo đã không thể thỏa mãn được cậu rồi, cho nên bây giờ cậu muốn
quay về, trở thành một vị Hoàng đế Hiến Chương hay sao?

Phía trên tầng trên của đại sảnh đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm chua ngoa
mà vô cùng phẫn nộ. Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ nhìn
thấy đương kim Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông chậm rãi đi ra
khỏi văn phòng riêng của chính mình, đi đến bên cạnh lan can của tầng
lửng mà nhìn xuống.

Thôi Tụ Đông đảo mắt nhìn xuống đám phần tử
hắc đạo đang đứng đầy bốn phía bên dưới đại sảnh, cặp lông mày đã có
chút hoa râm mang theo cảm giác chán ghét, khé nhăn lại một chút. Sau đó ánh mắt của hắn lần lượt nhàn nhạt đảo qua trên người mấy trăm gã quan
viên của Cục Hiến Chương Liên Bang, nhất là mấy gã quan viên cao cấp
biểu tình bình tĩnh lạnh lùng bên dưới, có chút lạnh giọng, nói:

- Tôi biết trong số các người có mặt ở đây, thậm chí là cả những tên chủ
quẩn thuộc các ban ngành cao cấp bên trong Cục, cũng đều thủy chung luôn cho rằng hắn ta mới là kẻ thích hợp đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng Cục
Hiến Chương nhất. Cho nên các người thậm chí đã không tiếc làm trái với
điều lệ của Đệ Nhất Hiến Chương, mở ra quyền hạn để cho cái đám cặn bã
kia có thể xâm nhập vào trong đại sảnh của Cục Hiến Chương này!

Cục trưởng Cục Hiến Chương Thôi Tụ Đông phẫn nộ rít gào nói:

- Các người có biết là các người đang làm cái gì hay không? Chẳng lẽ mặc
kệ để cho cái đám phần tử hắc bang cặn bã kia một phen đem Cục Hiến
Chương thần thánh này biến thành một cái đường khẩu hắc bang giống như
một đám phân chó hay sao? Lúc đó các người mới nghĩ thấy như vậy là vinh quang lắm phải không?

Biểu tình trên mặt Lâm Bán Sơn lạnh lùng,
khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị cố nhân so với năm đó đã trở nên già
nua hơn rất nhiều, nhàn nhạt nói:

- Cục Hiến Chương sở dĩ là thần thánh bất khả xâm phạm, chính là bởi vì nó từ trước đến giờ vẫn luôn
độc lập tự chủ, cho nên mới trở thành siêu nhiên. Mà mấy năm gần đây từ
khi cậu đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng, Cục Hiến Chương đến tột cùng là đã vi phạm bao nhiêu điều lệ của Đệ Nhất Hiến Chương rồi?

- Chẳng
lẽ cậu không biết rằng Cục Hiến Chương không được phép tham gia vào bất
cứ sự vụ gì bên trong Liên Bang hay sao? Chẳng lẽ cậu đã quên mất điều
lệ số 1 đầu tiên bên trong sổ tay huấn luyện của Cục Hiến Chương đã nói
rằng, quyền tự do cá nhân của bất cứ một công dân nào cũng đều phải được nhân viên Cục Hiến Chương chấp hành một cách hoàn chỉnh nhất hay sao?
Chẳng lẽ cậu không biết rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương tuyệt đối không được phép can thiệp vào việc phán định dự đoán một người có

khả năng phạm tội hay không sao?

- Tiến hành định vị truy tung
người chống đối, trường kỳ theo dõi đối tượng hiềm nghi sẽ phạm tội, đây là chuyện tình mà Cục Điều Tra Liên Bang cần phải làm, chứ không phải
là sự tình mà Cục Hiến Chương được phép can thiệp! Cậu đã một phen đem
toàn bộ Cục Hiến Chương Liên Bang biến thành một con chó của Chính phủ
cùng với Quân đội Liên Bang rồi, vậy thì cậu còn có tư cách gì để mà nói nó là địa phương thần thánh đáng tôn kính chứ hả?

Lâm Bán Sơn khẽ dang rộng hai cánh tay, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Tôi mang theo mười mấy gã phần tử hắc bang sống dưới đáy tầng chót của
xã hội Liên Bang, có thể hoàn thành được chuyện tình mà ngay cả Quân đội Đế Quốc cũng đều không thể hoàn thành được! Có thể hoàn thành được một
lần xâm lấn căn bản không thể nào tin tưởng nổi nhất trong toàn bộ lịch
sử Liên Bang, đó là chuyện tình rất vớ vẩn hay sao?

- Theo như ý
của tôi mà nói, so sánh với những hành động của tôi, để cho một người
không thèm để ý đến điều lệ của Đệ Nhất Hiến Chương làm Cục trưởng Cục
Hiến Chương Liên Bang chính là càng vớ vẩn hơn rất nhiều!

- Cho dù là như thế thì như thế nào?

Thân thể của Thôi Tụ Đông có chút khẽ nghiêng người về phía trước, nhìn
xuống Lâm Bán Sơn ở xa xa phía dưới, dùng thanh âm có chút trầm thấp,
nói:

- Cậu không cần quên rằng, tôi vẫn như cũ là Cục trưởng Cục
Hiến Chương! Tôi vẫn như cũ có được những quyền hạn đủ cao! Tôi chỉ cần
hạ xuống một đạo chỉ lệnh, như vậy thì toàn bộ các người cũng đều cũng
sẽ phải chết!

Bên trong Cục Hiến Chương có tổng cộng đến năm tầng bố trí phòng ngự chặt chẽ, Lâm Bán Sơn cho dù đã khống chế được khu vực đại sảnh, thế nhưng cũng chỉ tương đương như là đứng trên một góc nhỏ
không chút đáng chú ý của toàn bộ một tòa băng sơn to lớn mà thôi,
khoảng cách cho đến lúc khống chế được toàn bộ cái cơ cấu này vẫn còn
rất xa mới đạt được.

Lâm Bán Sơn khẽ liếc mắt nhìn về phía một gã quan viên trung niên đang đứng tại một góc phía sau của đại sảnh, dùng
ánh mắt ý hỏi đối phương. Người này chính là một nhân viên thuộc cấp cũ
của hắn năm xưa khi hắn còn làm việc tại Cục Hiến Chương, đối phương khẽ lắc lắc đầu nhè nhẹ. Lâm Bán Sơn lại liếc mắt nhìn về phía một vị quan
viên nào đó ở phía khác, người này cũng chỉ liếc mắt nhìn xuống sàn nhà, ý bảo những nhân vật mấu chốt nhất trong hệ thống phòng ngự vẫn còn
chưa nằm trong sự khống chế của bọn họ.

Vào đúng thời điểm này,
ngoài cửa lớn Cục Hiến Chương đột nhiên truyền đến một thanh âm xe phanh lại rất nhỏ. Ngay sau đó cánh cổng lớn nặng nề của Cục Hiến Chương lại
một lần nữa bị người ta đẩy ra. Vị nữ quan viên Cục Hiến Chương lúc
trước đã biểu hiện ra thần tình vô cùng phẫn nộ căm tức kia, lúc này
nhìn thấy vị lão nhân đầu tóc bạc phơ, thân thể gầy yếu chậm rãi chống
gậy đi vào trong đại sảnh, nhất thời trừng lớn ánh mắt, có chút khiếp sợ lớn tiếng kêu lên:

- Cục trưởng!

- Cục trưởng!

- Cục trưởng! Ngài như thế nào đã trở lại vậy?

Thôi Tụ Đông biết được những thanh âm tràn ngập tình tự kính ý cùng với úy
kỵ chân thành nhất từ nội tâm của đám quan viên bên dưới kia rõ ràng là
không phải dành cho bản thân mình. Bởi vì năm xưa chính bản thân hắn
cũng đã từng dùng loại ngữ khí như vậy để mà xưng hô với đối phương. Hắn đứng ngây người bên cạnh lan can tầng lửng, nhìn về phía vị lão nhân
đầu tóc bạc phơ đang chống gậy đi vào đại sảnh, nghĩ cảm thấy hai chân
mình có chút nhũn ra, trong lòng hắn biết rõ kết cục của chính mình có
lẽ đã chân chính đến rồi.

Người vừa đi vào đại sảnh của Cục Hiến
Chương, chính là vị Thai Lão Cục trưởng của Cục Hiến Chương, đã về hưu
cách đây mấy năm rồi.

- Vừa rồi Lâm Bán Sơn nói không sai chút
nào, để cho một người hoàn toàn không thèm để ý gì đến điều lệ của Đệ
Nhất Hiến Chương làm Cục trưởng Cục Hiến Chương, chính là chuyện tình
càng vớ vẩn hơn so với việc để cho một đám phần tử hắc bang chiếm lĩnh
Cục Hiến Chương!

Vị lão nhân đầu tóc bạc phơ, thần hình gầy yếu
dùng ánh mắt tràn ngập hoài niệm đảo mắt nhìn chung quanh một vòng tòa
đại lâu là chính mình đã từng ở trong này phục vụ cả đời, tôn thờ cả
đời, ngữ khí tràn ngập cảm khái, nói:

- Cục Hiến Chương có được
trong tay rất nhiều quyền lực, cho nên mỗi một quyết định đưa ra cũng
đều phải xem xét cẩn thận tỉ mỉ vô cùng. Năm đó tôi nghĩ rằng bản thân
cậu vô cùng cẩn thận, chính là cái loại cẩn thận tự xét khi ra một quyết định nào đó theo loại như thế này. Hiện tại mới hiểu được, hóa ra cái
sự cẩn thận kia chính là sự ẩn nhẫn mà thôi! Tôi đã sai lầm rồi!

- Bên phía Tòa nhà Nghị Viện vừa mới đưa ra quyết nghị, để cho tôi trở về tiếp tục đảm đương chức vụ Cục trưởng Cục Hiến Chương!

Bên trong đại sảnh Cục Hiến Chương nhất thời bộc phát ra một mảnh hoan hô
vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Thai Lão Cục trưởng khẽ cau mày, có chút kỳ
diệu khó hiểu đảo mắt nhìn một vòng đám thuộc cấp cũ đang không ngừng
hoan hô xung quanh, có chút không thèm nề hà, nở nụ cười tự giễu nhàn
nhạt, sau đó hướng về phía Thôi Tụ Đông, nói:

- Xem ra cậu đúng là không nhân tâm cho lắm a!

- Được rồi! Đều tản ra làm việc đi, trong Liên Bang hiện tại còn nhiều việc cần các người đi dọn dẹp đó!

- Trước tiên một phen truy ra tọa độ hiện tại của Lý Tại Đạo đi! Cái này
là được trao quyền rồi! Hơn nữa tôi cũng phải nhắc nhở các người trước
một chút, cái chức Cục trưởng này của tôi cũng chỉ là lâm thời thay thế
vài ngày mà thôi, sau khi làm xong hết mọi sự tình ở đây, tôi còn phải
quay về nhà nữa. Cũng không biết mấy gã làm công lâm thời trong nhà tôi
có thể nào quên mất việc chà xát ngô trước khi nấu cháo hay không nữa…

Thai Lão Cục trưởng hướng về phía mọi người xung quanh phất phất tay mấy
cái, sau đó tay chống lên cây gậy, bộ dáng giống hệt như một lão nông
phu vừa mới đi thăm điền thổ về xong, chậm rãi chống gậy hướng về phía
thang máy mà đi đến.

o0o

- Bên phía Công xưởng Lắp ráp
Thiết bị Quân dụng của Bộ Quốc Phòng bên kia có chuyển về tin tức tình
báo, có một vài loại tài nguyên quân dụng trong thời gian mấy năm gần
đây xuất hiện một sự tiêu hao số lượng lớn có chút không được bình
thường. Toàn bộ lượng tài nguyên đó đều được vận chuyển đến căn cứ tiền
tuyến số 887854. Nơi đây có một khu căn cứ quân đội tiền tuyến lâm thời. Đóng quân ở nơi này là một chi Hạm đội loại nhỏ, bởi vì nguyên nhân do
địa phương mới được tiến hành chiếm đóng và khai phá, cho nên mạng lưới

thiết bị của Cục Hiến Chương vẫn chưa được lắp đạn hoàn bị, hoặc là nói, Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương vẫn chưa bao phủ được đến nơi này.

Thai Lão Cục trưởng ngồi bên trong chiếc ghế làm việc của văn phòng Cục
trưởng Cục Hiến Chương, nhìn về phía những đường cong số liệu phân tích
báo cáo tình huống hiện tại trên cái màn hình hai chiều lớn trước mặt
mình, vẻ mặt không một chút biểu tình, nói:

- Hẳn là do khu căn
cứ tại tiền tuyến kia cứ luôn một mực âm thầm phá hoại công tác lắp đặt
thiết bị mạng lưới của Cục Hiến Chương.

- Số lượng tài nguyên
nhiều đến như vậy, gần như bằng với tổng sản lượng khoáng thạch cung cấp ba lần cho khu căn cứ tiền tuyến tại Tinh cầu Mặc Hoa, toàn bộ cũng đều vận chuyển vào bên trong khu căn cứ nhỏ kia… Hiện tại cũng không có bất cứ người nào biết được bên trong khu căn cứ kia chính là đang làm cái
gì. Thiếu tá Trâu Úc, Chủ nghiệm Phòng nghiên cứu Chiến lược Quân sự của Văn phòng 3 Bộ Quốc Phòng vừa đưa ra báo cáo, cho rằng bên trong Quân
đội hẳn là đang có người nào đó đang tiến hành nghiên cứu chế tạo một
loại vũ khí bí mật nào đó!

Thai Lão Cục trưởng nhìn về phía Lâm Bán Sơn, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Hẳn là cậu cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa cô bé con kia cùng với Hứa Nhạc. Như vậy thì cái bản báo cáo tình báo này hẳn là do chính Hứa
Nhạc tìm ra. Vấn đề chính là ngay cả chính hắn cũng không biết được cái
loại vũ khí bí mật này đến tột cùng là cái gì nữa…

- Là loại Chủ pháo Chiến hạm có sức công phá lớn à?

Lâm Bán Sơn khẽ nhíu mày, nói:

- Chẳng lẽ là Lý Tại Đạo muốn một phen dùng Chủ pháo oanh kích toàn bộ
Đặc khu Thủ Đô thành bình địa hay sao? Căn cứ theo những nhận thức của
tôi từ trước đến giờ, thì các loại Chủ pháo quang năng muốn gia tăng
diện tích bao phủ trên diện rộng, lại còn muốn bảo trì được lực sát
thương mạnh mẽ như ban đầu, như vậy thì nhu cầu đối với tinh quặng mỏ
thật sự là một cái vấn đề không nhỏ! Quan trọng nhất chính là về phương
diện khoa học kỹ thuật đối với việc làm này có rất nhiều những chướng
ngại cho đến giờ vẫn chưa thể nào vượt qua nổi. Tôi không tin Viện Khoa
Học trực thuộc Quân đội lại có thể giải quyết được những cái vấn đề này!

- Tôi cũng không tin chuyện này!

Thai Lão Cục trưởng khẽ ho nhẹ hai tiếng, cặp mày bạc trắng chậm rãi nhíu lại, nói:

- Cậu nói xe, có khi nào Tướng quân Lý Tại Đạo chính là muốn một phen
oanh kích Cục Hiến Chương hay không? Nghĩ nếu như muốn oanh kích toàn bộ Đặc khu Thủ Đô là một việc tương đối khó khăn, thế nhưng mà nếu như
muốn oanh kích Dinh thự Tổng Thống, Tòa nhà Nghị Viện hoặc là Cục Hiến
Chương thì cũng không phải là chuyện tình gì quá khó!

- Khoảng cách sẽ quyết định độ chính xác!

Lâm Bán Sơn khẽ lắc lắc đầu, nói:

- Cho dù hắn có thể có được loại Chiến hạn có thể đột phá được khu vực
mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương bao phủ tương đối yếu một chút,
nhưng mà nghĩ muốn nhắm bắn một cách chính xác như vậy, khẳng định là
phải nằm trong một khoảng cách đủ gần mới có thể làm được. Mà như vậy
thì hắn khẳng định sẽ bị phát hiện.

Đúng thời điểm này, điện
thoại di động trong túi áo của hắn đột nhiên vang lên. Hắn vừa mới bắt
máy liền nghe được thanh âm phẫn nộ gào thét chất vấn của Hứa Nhạc ở bên kia đầu dây điện thoại.

- Hứa Nhạc muốn biết Lý Tại Đạo hiện đang ở nơi nào!

Lâm Bán Sơn xoay người nhìn về phía Thai Lão Cục trưởng.

Thai Lão Cục trưởng thoáng trầm mặc trong chốc lát, đưa tay chỉ về phía một
điểm nhỏ nào đó đang thong thả di động trên màn hình hai chiều rộng lớn
trước mặt mình.

Lâm Bán Sơn cầm điện thoại lên, tiến hành thảo luận trao đổi:

- Chuyên cơ của hắn đang hướng về phía không cảng của Cảng Đô! Hủy diệt hắn à?

Lâm Bán Sơn lại một lần nữa nhìn về phía Thai Lão Cục trưởng, bình tĩnh truyền lời, nói:

- Hắn yêu cầu Cục Hiến Chương một phen đem chiếc chuyên cơ của Lý Tại Đạo hoàn toàn tiêu diệt!

Lần này đây Thai Lão Cục trưởng trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới hồi đáp:

- Bên phía Nghị Viện đã trao quyền, như vậy cứ một phen bắn hạ nó xuống đi!

Ba mươi bốn giây sau đó, mệnh lệnh quyền hạn của Cục Hiến Chương đã chuyển vào tay một căn cứ tên lửa đạn đạo đất đối không nào đó tại Nam Khoa
Châu.

Năm mươi hai giây sau đó, bên phía căn cứ tên lửa đạn đạo
đất đối không phản hồi tin tức, hoàn toàn cự tuyệt tiếp nhận mệnh lệnh
của Cục Hiến Chương.

- Lý Tại Đạo không phải là Phong Dư, hắn
chính là lĩnh tụ chân chính của Quân đội Liên Bang. Cho dù hiện tại Nghị Viện cùng với Chính phủ lâm thời đã chính thức tước bỏ hoàn toàn chức
vụ cùng với quyền hạn của hắn, vẫn như cũ có rất nhiều những tướng lĩnh
cao cấp của Quân đội trung thành tuyệt đối với hắn. Ít nhất bọn họ sẽ
không chấp nhận chưa tiến hành thẩm phán liền tiến hành đánh gục hắn
đâu!

Lâm Bán Sơn nhìn về phía mặt cỏ phủ đầy tuyết trắng liên
miên vô tận bên ngoài cửa sổ, hai vai đột nhiên phảng phất như cảm nhận
được một cỗ sức nặng vô hình nào đó. Hắn ta chợt khẽ chau mày lại, chậm
rãi từ tốn nói:

- Vì cái gì mà hắn lại không sử dụng sân bay ở
Đại viện Tây Sơn? Nếu như là sân bay ở Đại viện Tây Sơn, chúng ta có thể thông qua quyền hạn thuộc danh sách cấp độ 4, trực tiếp khống chế tất
cả các loại máy bay ở nơi đó!

Hắn ta bỗng nhiên xoay người lại,
lạnh lùng nhìn về phía cựu Cục trưởng Thôi Tụ Đông đã bị còng tay lại
đứng ở trong góc phòng, trầm giọng hỏi:

- Cậu ngay cả danh sách cấp bậc quyền hạn cơ mật nhất của Cục Hiến Chương cũng nói cho hắn biết hả?

- Cho dù tôi không nói cho hắn, hắn cũng biết!

Thần sắc của Thôi Tụ Đông lúc này đã vô cùng ảm đạm, hắn khẽ nở nụ cười tự giễu, nhìn Lâm Bán Sơn, nói:

- Các người không biết Lý Tại Đạo thấu hiểu Đệ Nhất Hiến Chương sâu đậm
đến mức nào đâu. Trước giờ có lẽ cậu vẫn luôn cho rằng ngoài những nhân
viên biên chế của Cục Hiến Chương ra, thì cậu chính là người thấu hiểu
Đệ Nhất Hiến Chương nhất, nhưng trên thực tế, những gì mà hắn thấu hiểu, so với cậu lại càng sâu sắc và cặn kẽ hơn rất nhiều!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận