Gian Khách

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ liếc mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại di động,
vẻ mặt không một chút biểu tình mà xóa nó đi. Sau đó ông ta trầm mặc
ngẩng đầu lên, một phen đem lực chú ý quay trở lại trên hình ảnh hiện
trường trực tiếp trong đại sảnh Tòa nhà Nghị Viện trên Kênh tin tức Đài
truyền hình Liên Bang.

Trình tự hiện tại bên trong đại sảnh Tòa
nhà Nghị Viện chính là bên phía Nghị Viện đọc qua một lượt cùng với tiến hành biểu quyết thông qua đề án buộc tội của Ủy ban Tư pháp. Lúc này
tuy rằng chỉ cần một nửa thành viên Nghị Viện thông qua, thế nhưng
thường thường là cả một quá trình cãi cọ kịch liệt nhất với vô số những
vấn đề trình tự không ngừng quấn bện lấy nhau không nhượng bộ.

Bởi vậy liền có thể nhìn ra được rõ ràng, từ lúc bên phía Nghị Viện bắt đầu đưa ra Đề án buộc tội, cho đến lúc chính thức tiến vào Tòa án Tối cao
tiến hành tranh cãi biện luận, đến lúc cuối cùng đưa ra kết quả phán
quyết, đó là một quá trình lâu dài mà dày vò đến mức độ như thế nào.

Khi mà Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh tuyên bố bắt đầu tiến vào
trình tự tiến hành đầu phiếu, bên trong đại sảnh Nghị Viện nhất thời
phát ra một tiếng hống lớn. Đám Nghị viên thuộc các phe phái khác nhau
đều đồng loạt đứng thẳng dậy, bốn phía không ngừng công kích tới đối
phương. Có người có ý đồ muốn thông qua loại thủ đoạn này để mà kéo dài
thời gian xử lý của trình tự, có người thì lại lạnh lùng trào phúng cười nhạo đối phương ngây thơ khờ dại giống như một đứa nhỏ vậy.

Tất
cả các Nghị viên toàn thể cũng đều đầu nhập vào bên trong tràng chiến
đấu quanh co nóng bỏng giống hệt như một trận thi đấu quyền anh vậy. Mà
các nhân viên công tác bên trong các văn phòng Nghị viên thì sớm đã bắt
đầu hành động rồi. Bọn họ càng không ngừng gọi liên tục các số điện
thoại, mua đồ ăn uống, thậm chí các dụng cụ vệ sinh cá nhân, các đồ dùng cần thiết bên trong cuộc sống hằng ngày.

Thậm chí còn có người
yêu cầu các trợ lý cuộc sống của các vị Nghị viên lập tức mang tới các
chăn mền đệm chiếu mà các vị Nghị viên quen dùng ở nhà. Mà vài thành
viên văn phòng của các vị Nghị viên có kinh nghiệm nhất thì ngay thời
điểm đầu tiên đã thông báo cho các quán ăn mà vị Nghị viên tiên sinh của mình thích ăn nhất, chuẩn bị tốt các nguyên liệu nấu ăn phục vụ cho các bữa ăn sau này của Nghị viên trong Nghị Viện.

Ở trên cùng của
bục chủ tịch, Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh khẽ khép lại cặp
mắt đục ngầu vô thần của mình, miệng thì lại nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói:

- Các vị Nghị viên, hiện tại các vị cứ việc tận tình tranh cãi ầm ĩ với
nhau đi, nhưng mà tôi nghĩ muốn nhắc nhở các vị một chút, các vị đừng
hòng nghĩ đến chuyện rời khỏi Nghị Viện, bất cứ ý đồ gì muốn thông qua
việc nhân số có mặt không đầy đủ khiến cho tiến trình đầu phiếu không
thực hiện được, ngày hôm nay tuyệt đối không có khả năng làm được đâu!

Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An tiên sinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn xuống
chỗ ngồi của đám Nghị viên theo phe phái Mạt Bố Nhĩ, đang mang theo vẻ
mặt xấu hổ lẫn lo âu bên dưới, nói:

- Cho dù các người có thể mua chuộc được đám cảnh vệ gác cửa, nhưng mà tôi thật sự muốn xem xem các
người làm cách nào mua chuộc được mấy ngàn mấy vạn dân chúng Liên Bang
bên ngoài đây?

Những trò chơi điện tử mê người nào đó thế nào
cũng có thể hấp dẫn những đứa bé ham chơi mà liên tục thức khuya dậy
sớm, bỏ ăn bỏ ngủ dấn thân vào trong đó. Mà cái hồi trò chơi bên trong
Tòa nhà Nghị Viện ngày hôm nay, có lẽ sẽ có thể thay đổi cả lịch sử Liên Bang, cũng chắc chắn có thể bức bách được đám Nghị viên tiên sinh, bất
luận là bởi vì tuổi già sức yếu, hay là tửu sắc quá độ, hoặc là các
nguyên nhân nào khác khiến cho sức khỏe không ổn cũng phải liên tục thức đêm, bỏ ăn bỏ ngủ mà dấn thân vào trong đó.

Nếu không xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn, cái hồi hội nghị biện luận cùng với đầu phiếu
khẳng định sẽ quyết định hướng đi tương lai của lịch sử Liên Bang như
thế nào này, trước khi tất cả các vị Nghị viên đều quyết định nói ra
‘Đồng ý’ hoặc là ‘Bác bỏ’, ai cũng đều sẽ không biết kết cuộc cuối cùng
của nó sẽ như thế nào.

Toàn bộ Liên Bang, thậm chí bao gồm cả bên phía Đế Quốc ở tại Tinh vực Tả Thiên bên kia, cũng đều đang tập trung
sự chú ý vào Tòa nhà Nghị Viện. Tất cả mọi người ai ai cũng đều muốn
biết kết cuộc của vở tuồng này sẽ như thế nào. Nhưng mà cũng có một vài
người phi thường biết rõ ràng cái gọi là kết cuộc kia khẳng định cũng sẽ không phát sinh ở nơi đó, ví dụ như là Hứa Nhạc!

Đám đội viên
Tiểu đội 7, những người trực tiếp hoặc gián tiếp tạo thành cục diện khẩn trương hiện tại của Liên Bang kia, sau khi hoàn thành xong trận đột
kích bất ngờ vào trung tâm an dưỡng tại Vĩnh Xuân Thị, liền một lần nữa
biến mất vô tung vô ảnh. Trên bất cứ phương tiện truyền thông đại chúng
gì cũng đều không có bóng dáng của bọn họ nữa. Chỉ có một số rất ít
người là biết trong những đêm khuyên đang âm trầm lặng lẽ trôi qua này,
những chi bộ đội đặc chủng bí mật của Liên Bang cùng với bọn họ đã xảy
ra tổng cộng bao nhiêu lần chiến đấu mà sinh tử cũng chỉ cách nhau có
một đường chỉ mà thôi!

o0o

Một chiếc xe ô tô màu đen không có bất cứ dấu hiệu nào cả đang phóng chạy như bay trên con đường sơn
đạo cong cong. Bất luận là những sườn núi cheo leo hay là những cua rẽ
ngoặt đến đâu đi chăng nữa, phảng phất cũng đều không thể khiến cho
chiếc ô tô màu đen này giảm bớt tốc độ xuống chút nào. Những cái lốp xe
với chất liệu nhựa dẻo cứng rắn cùng với mặt đất ma sát, phát ra những
thanh âm ma sát cháy khét chói tai, mang theo cả một cái đuôi bụi mù dài sọc phía sau, dường như so với bất cứ chiếc xe việt dã tiên tiến trong
Liên Bang nào cũng còn cường hãn hơn rất nhiều.

Thông qua màn
hình ra đa của chiếc ô tô tiên tiến, xác nhận ba chiếc phi cơ trực thăng chiến đấu quân dụng phía sau đã bị bỏ xa, mất hẳn bóng dáng, Lưu Giảo
xoay mạnh tay lái một cái, một phen đem chiếc ô tô màu đen cực kỳ chuẩn
xác dừng lại ngay bên dưới táng cây của một khu rừng tùng nằm ngay bên
sườn núi cheo leo.

Khi xe dừng lại hẳn, Lưu Giảo mới tháo xuống cái mũ giáp điều khiển, dùng sức chà xát lên mặt một hồi.

- Lão đại, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?

Hắn quay người sang phía sau, hỏi.

Hứa Nhạc ngồi trên hàng ghế phía sau cũng không có ngay lập tức trả lời câu hỏi của hắn, mà là cầu lấy cái điện thoại mã hóa điện tử của chiếc xe,
điều chỉnh tần số đến một mức nào đó, hạ thấp giọng, hỏi:

- Đại Hùng, tình huống bên cậu như thế nào rồi?

Không có ai trả lời! Cặp mày của Hứa Nhạc nhất thời nhăn tít lại.

Tuy rằng hiện tại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương đã tạm thời không thể nào
uy hiếp đến hành động của đám người Tiểu đội 7 nữa, nhưng mà cái này dù
sao cũng là đang ở trong bụng của Liên Bang, vô số các cơ cấu cường lực
bên phía Chính phủ Liên Bang đồng thời xuất hộng, ngay sau khi ở bên
trong cửa hàng tạp hóa kia cùng với Trương Tiểu Hoa đi sát vai mà qua,
không bao lâu sau, Hứa Nhạc đã bị người khác phát hiện!

Trong
suốt thời gian một ngày một đêm vừa qua, hắn cũng đã cùng mấy chi bộ đội đặc chiến mạnh mẽ cường hãn kia đấu đá với nhau không ngừng. Nếu như
không phải là có chiếc ô tô màu đen đặc biệt này, nếu như kẻ lái xe
không phải là Lưu Giảo, có lẽ mười mấy giờ đồng hồ trước đây, hắn đã bị
đối phương bao vây chặt chẽ rồi.

Bên trong hệ thống thông tin liên lạc mã hóa lúc này rốt cuộc cũng vang lên thanh âm thở hổn ha hổn hển của Hùng Lâm Tuyền!

- Chúng tôi đang rút lui về phía sau! Cái đám gia hỏa Sư đoàn Thiết giáp 7 khốn kiếp này, thật sự hận không thể một phen đem toàn bộ hệ thống pháo hồng ngoại của Cựu Nguyệt đem xuống đây luôn mà! Chúng tôi đã bị phát
hiện ra rồi!

- Lặp lại một lần nữa, chúng ta đang rúi lui về phía sau!

Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo lại, xác nhận rõ ràng tuy rằng hiện tại Đỗ Thiếu Khanh đã lên làm Tổng Tư lệnh Quân đội Liên Bang, nhưng mà Sư
đoàn Thiết giáp 7 vẫn như cũ chính là Sư đoàn Thiết giáp 7 đáng sợ dũng
mãnh của năm đó.

- Toàn bộ lui hết về phía sau đi!

Hứa Nhạc liền không một chút do dự hạ mệnh lệnh, rất nhanh nói:

- Không cần phải lưu lại người làm mắt ưng hậu phương gì cả, chú ý, một người cũng không được lưu lại phía sau!

Hắn tin tưởng rằng đối diện với thế cục hiện tại như vậy, đám người Sư đoàn Thiết giáp 7 khẳng định không có khả năng rời khỏi khu vực đang chiếm
đóng mà tiến hành truy kích được.

Ngay sau đó Hứa Nhạc lại thay đổi tần số liên lạc khác, hỏi:

- Nhan Bính Yến, tình hình bên cậu thì thế nào?

Một lát sau đó, bên trong hệ thống thông tin liên lạc vang lên một thanh âm phi thường hào sảng, phóng khoáng:

- Lão đại, ba người chúng tôi đang cùng với Biệt đội đột kích phòng ngự
Báo Tuyết tiến hành giằng co. Cái đám vương bát đản bên kia trình độ
cũng chẳng ra gì cả, nhưng mà trang bị của bọn chúng quả thật rất tiên
tiến, chúng tôi sắp sửa không chịu nổi được nữa rồi!

Hứa Nhạc
xoay người, mở ra tấm bản đồ điện tử của chiếc ô tô màu đen, nhìn về
phía một cái quang điểm nào đó ngay giữa bản đồ, nói nhanh:

- Từ
tọa độ của các cậu hướng về phía Tây một góc 32 độ dùng tốc độ nhanh
nhất đột kích thẳng về phía trước. Nhất định phải tranh thủ khi đối
phương còn chưa hình thành nên vòng vây hữu hiệu mà chạy thoát ra ngoài
trước. Đến Thái Khang thì bắt xe, ngồi tàu hỏa cao tốc Cao Thiết đi đến
Thủ phủ Nam Khoa Châu, kiếm một câu lạc bộ đêm tên là Kim Sắc Lưu Niên,
nơi đây sẽ có người tiếp ứng các cậu.


Thoáng tạm dừng trong chốc lát, hắn tiếp tục nói:

- Chỉ cần còn sống đi được vào trong cái câu lạc bộ đêm Kim Sắc Lưu Niên
kia, như vậy các người đã hoàn thành xong nhiệm vụ của chính mình rồi.
Đã vất vả rồi!

o0o

Tại một địa phương cách phía Nam Đặc
khu Thủ Đô một khoảng chừng 170 km, chính là khu vực doanh địa lâm thời
chiếm đóng mới nhất của Sư đoàn Thiết giáp 7. Đối diện khu quân doanh
chính là một phiến đồi núi rừng cây kéo dài trùng điệp. Địa thế núi non
nơi này cũng không quá cao, thế nhưng mãi vẫn luôn kéo dài xa xa mãi về
phía Nam bán cầu, kéo dài mãi cho đến xung quanh Phí Thành, mới có thể
từ một khu vực đồi núi thoai thoải biến thành những ngọn núi tuyết cao
cheo leo hiểm trở.

Chiếc ô tô màu đen không bảng hiệu giống hệt
như là một đầu u linh quỷ dị nào đó đang dừng lại sâu bên trong phiến
rừng rậm mọc trên triền một ngọn núi. Hứa Nhạc xách theo một cái thùng
màu đen lớn, lưng quảy cái ba lô hành quân nặng nề phía sau, chậm rãi
bước xuống khỏi xe, cùng với Lưu Giảo ôm nhau một cái thật mạnh, sau đó
cứ như vậy mà chia lìa.

Dùng thời gian khoảng chừng hai giờ đồng
hồ, hắn từ trên một cái vách đá cheo leo bất ngờ nhất trong dãy núi mà
di chuyển xuống một con đường nhỏ bỏ hoang trước giờ cực kỳ hiếm có
người nào đi qua, lặng lẽ không một tiếng động ẩn nấp di chuyển đến ngọn núi cao nhất nằm ngay chỗ đối diện với Phiến quân doanh.

Trên
đỉnh núi, phía sau một khối đá lớn nào đó, Hứa Nhạc điều động cỗ lực
lượng nóng rực phía sau thắt lưng dưới bụng của hắn, chậm rãi nhắm lại
ánh mắt. Trong lòng hắn nhớ lại sự cảm thụ bên dưới mấy ngàn vạn tấn
dưới đáy nước trên chiếcn Phi thuyền Hoàng Gia Đế Quốc năm xưa, để cho
cỗ chân khí nhè nhẹ kia thẩm thấu tiến vào mỗi một khỏa tế bào trong cơ
thể.

Tí tách, tí tách, cảm giác nóng rực dần dần xâm chiếm toàn bộ thân thể của hắn.

Hô hấp của hắn dần dần theo thời gian kéo dài mà trở nên thong thả chậm
rãi trở lại. Số lần đập của trái tim trong lòng ngực giảm xuống dưới con số mười sáu lần mỗi phút, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần trở nên càng
ngày càng thấp hơn.

Công tác quản lý phòng ngự doanh trại của Sư
đoàn Thiết giáp 7 phi thường chặt chẽ, cẩn thận kín đáo. Bốn phía xung
quanh quân doanh ngoại trừ những đồn quan sát dựa theo điều lệ quy định
ra, còn có rất nhiều những thiết bị hồng ngoại tuyến dò xét bố trí khắp
nơi trong khu vực rừng rậm.

Nhưng mà vào lúc này những thiết bị
dò xét hồng ngoại tuyến có thể phát hiện ra đám đội viên như là Hùng Lâm Tuyền kia, lại cũng không có cách nào phát hiện ra được Hứa Nhạc đang
ẩn nấp phía sau một tảng đá lớn bên trên đỉnh núi. Bởi vì trong hệ thống dò xét hồng ngoại tuyến, thân thể của Hứa Nhạc lúc này đã biến thành
một khối tảng đá chân chính!

Mở cái hòm màu đen nặng nề bên cạnh
mình ra, khẩu súng bắn tỉa ACW rất nhanh lắp ráp lại thành công, cái
nòng súng thô tròn đâm vào trong khe đá, những viên đạn với đuôi cánh
hợp kim chuyên dụng của nó hiện tại đã sớm lên đạn đầy đủ.

Hứa
Nhạc khẽ nằm dài bên dưới tảng đá lớn, tận lực khống chế tiết tấu toàn
bộ thân thể của chính mình, phòng ngừa nhiệt độ cơ thể dâng lên cao quá
mức, ngón cái tay phải nhẹ nhàng chuyển động cái nút xoay màu đỏ trên
báng súng.

Theo sự di động của cái nút xoay, trên màn hình nhắm
bắn mini của khẩu ACW nhất thời xuất hiện hình ảnh của phiến doanh địa
Sư đoàn Thiết giáp 7 ở dưới chân núi. Trên thiết bị nhắm bắn phóng to rõ ràng hiển thị những khuôn mặt với biểu tình cực kỳ kiên nghị của đám
chiến sĩ Sư đoàn Thiết giáp 7 bên dưới, vô số các doanh trại sắp xếp dày đặc, còn có những đám bụi mù bốc lên mù mịt do những đàn Robot MX quân
dụng vào ban đêm vẫn không có bỏ dở công tác chiến đấu huấn luyện.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào những hình ảnh không ngừng biến hóa trên màn
hình mini của khẩu ACW, nhìn thấy phía quân doanh xa xa ẩn ẩn hiện hiện
lên một luồng quang mang trắng xóa, phát hiện tia nắng sớm ban mai đầu
tiên đã không biết từ lúc nào xuất hiện, chiếu rọi lên trên người của
chính mình, ánh mắt nhịn không được khẽ nheo lại một chút.

Rất
nhiều năm trước đây, hắn đã từng ở bên trong buổi thao diễn quân sự Ngày Tốt Nghiệp, thao tác một đầu Robot MX, ngồi chồm hổm trên đỉnh núi tắm
mình trong ánh nắng ban mai buổi sớm, tính toán kế hoạch tấn công doanh
địa Sư đoàn Thiết giáp 7.

Lúc ấy đối thủ của hắn là Cận Vệ Doanh
của Sư đoàn Thiết giáp 7, chuyện tình mà hắn cần phải làm chính là tìm
kiếm cho được Doanh Bộ, đánh bại cho được Tây Môn Cẩn. Mà ngày hôm nay
đối thủ của hắn chính là toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 7, chuyện tình mà
hắn phải làm chính là, tìm ra được Đỗ Thiếu Khanh, sau đó giết chết hắn!

Đồng dạng trong nắng sớm, đồng dạng trên đỉnh núi, bên dưới cũng là quân
doanh, thế nhưng càng cường đại hơn trước rất nhiều, đám địch nhân thì
lại thậm chí có cảm giác không thể nào lay động nổi. Hơn nữa bởi vì hiện tại do bên trong Liên Bang đã giám sát cực kỳ nghiêm mật, cho nên đám
đồng bạn bên trong Liên Bang hiện tại cũng không thể nào cung cấp được
cho hắn con Robot nào cả, hắn chỉ có mỗi một thanh ACW mà thôi!

Phía trước cái nòng súng tráng kiện đen ngòm cũng không có gắn thêm các
thiết bị giảm thanh nào cả, bởi vì hắn tin tưởng vửng chắc rằng Đỗ Thiếu Khanh sẽ không lưu lại cho chính mình cất cứ cơ hội nào bắn phát súng
thứ hai cả. Chỉ cần phát sinh duy nhất một phát đạn, thì đám thuộc cấp
có tố chất quân sự cực kỳ cao của Sư đoàn Thiết giáp 7 khẳng định sẽ
trong thời gian sớm nhất mà tìm kiếm ra được điểm nhắm bắn chính xác,
ngay sau đó khắp mọi nơi bên dưới sẽ là những đàn Robot tấn công như
cuồng phong bão vũ.

Một khi đã là như thế, thì các loại thiết bị
giảm âm gì đó căn bản chỉ là thứ dư thừa không cần thiết mà thôi. Không
gắn thêm các thiết bị hãm thanh, ngược lại có thể phát huy cao nhất
trình độ công phá mãnh liệt nhất của loại đạn đuôi hợp kim phá giáp cùng với các năng lực phụ thêm của loại đạn này, cam đoan một phát đạn duy
nhất liền có thể phát huy chính xác thành công được.

Nằm trên
tảng đá to lớn, ngước mắt nhìn lên bầu trời vẫn còn tràn ngập màu xám
đen, Hứa Nhạc phát hiện ra một tia nắng ban mai vừa mới nhú lên khi nãy
đã rất nhanh ảm đạm xuống. Những tầng mây đen ngập trời từ phía Bắc
thong thả bay đã lại một lần nữa bao phủ cả trời cao, những luồng gió
bắt đầu thổi quét, khiến cho ánh sáng trở nên ảm đạm hơn.

- Một
gã người Đế Quốc, lại cố tình vượt qua vô số vạn năm ánh sáng chạy tới
bên trong Liên Bang… đây là cái dạng ngu si khờ dại như thế nào đây cơ
chứ?

Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên một chút, nở ra một tia nụ
cười tự giễu nhàn nhạt, trong lòng thì lại yên lặng ngẫm nghĩ, tự hỏi
đưa ra rất nhiều câu trả lời giả định cho cái câu hỏi kia, thế nhưng
thủy chung lại không thể tìm ra được đáp án chính xác nhất.

Ám
sát Đỗ Thiếu Khanh, xác suất thành công có thể nói là phi thường nhỏ bé. Mà cho dù là có thể thành công đi chăng nữa, thì một vị danh tướng Liên Bang đạt được sự kính yêu vô hạn của tất cả dân chúng Liên Bang, lại
chết ở trong tay một gã Hoàng tử Đế Quốc, ai cũng không nói trước được
sẽ dẫn phát nên những tràng rối loạn cùng với rung chuyển như thế nào
bên trong Liên Bang.

Nếu như có thể được lựa chọn, Hứa Nhạc tuyệt đối sẽ không đi vào phiến doanh địa của Sư đoàn Thiết giáp 7 bên dưới này.

Nếu như bên phía Nghị Viện có thể thông qua đề án buộc tội kia, nếu như
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nguyện ý chấp nhận cái loại kết cuộc như thế này,
bình yên mà đi xuống đài, như vậy tự nhiên chính là kết quả hoàn mỹ nhất rồi.

Nhưng mà Hứa Nhạc hiểu biết rất rõ ràng tính cách của Mạt
Bố Nhĩ, bởi vì cả hai người bọn họ cũng đều đồng dạng là những tảng đá
Đông Lâm quật cường mạnh mẽ, mà Hứa Nhạc cũng đồng dạng vô cùng hiểu
biết Lý Tại Đạo, bởi vì hắn biết rõ ràng cái loại quang huy bao phủ trên mấy chữ Phí Thành Lý Gia đủ để khiến cho con người có lối suy nghĩ cùng với phán đoán vô cùng biến thái.

Cho nên Hứa Nhạc biết rất rõ
ràng, cái loại cục diện hoàn mỹ kia tuyệt đối không bao giờ có thể xảy
ra, hắn cũng không có bất cứ lựa chọn nào khác cả. Mạt Bố Nhĩ cùng với
Lý Tại Đạo khẳng định sẽ không bao giờ nhận thua, mà một khi bọn hắn bắt đầu điều động cỗ lực lượng đáng sợ của Quân đội, thì bao gồm cả chính
mình ở trong đó, cũng sẽ không có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản lại
được hết thảy những thứ này.

Hắn cũng chỉ có thể lựa chọn giết
chết đi Đỗ Thiếu Khanh, kẻ nguy hiểm nhất cũng là cường đại nhất này mà
thôi, sau đó sẽ tiếp tục nếm thử đi giết chết hai người còn lại.

o0o

Lý Tại Đạo bưng tách trà xanh nóng hổi lên, chậm rãi hớp nhẹ một ngụm.

Vị lãnh tụ cao nhất của Quân đội Liên Bang kiêm người lãnh đạo đứng đầu
của ban ngành điều tra liên hợp này, mấy ngày hôm nay mãi vẫn luôn biểu
hiện bề ngoài cực kỳ bình tĩnh. Bất luận là đoàn người của Cuộc hành
quân Trầm mặc đã tiến vào Đặc khu Thủ Đô, đám người của Tiểu đội 7 đột
kích bất ngờ vào trung tâm an dưỡng, hay là Tòa án Tối cao đã bãi bỏ lập tức Dự luật Ái quốc trong thời chiến, hay là hiện tại bên trong hội
nghị tại Nghị Viện đang kịch liệt biện luận về đề án buộc tội kia, cũng
đều không thể khiến cho biểu tình trên mặt ông ta có bất cứ biến hóa nào cả. Ông ta cũng chỉ là bảo thuộc cấp pha tách trà nồng đậm hơn bình
thường một chút mà thôi.


Bên trong Liên Bang lúc này đã là mưa
gió mịt mù rồi, dần dần có xu thế biến thành một hồi gió bão khủng bố,
thế nhưng ông ta vẫn như cũ an tọa vững chắc như núi. Bên trong tòa nhà
Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng của Quân đội Liên Bang vẫn như cũ phi thường bình tĩnh.

Lý Tại Đạo ngẫu nhiên cũng chỉ quan tâm một
chút đến tin tức tình báo truy bắt đám người Tiểu đội 7, thế nhưng cũng
không phải là đặc biệt quan tâm cho lắm, phảng phất như là việc bắt giữ
được Hứa Nhạc cùng với đám người Tiểu đội 7 kia hay không, đối với ông
ta mà nói cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.

- Phong nhi có gửi email nào về hay không?

Ông ta khẽ buông nhẹ tách trà trong tay xuống, chậm rãi hỏi.

Gã quân nhân sĩ quan thư ký rất nhanh một phen đem ánh mắt dời khỏi mái
tóc hoa râm của Tướng quân xuống bản ghi chép điện tử trong tay mình,
sau đó mới nhẹ giọng hồi đáp:

- Thật có lỗi, Tướng quân, Thượng tá Lý Phong cũng không có gửi thư tín về!

Tất cả các quân nhân sĩ quan đều cảm thấy Tướng quân trong mấy ngày gần đây có biểu hiện phi thường kỳ quái. Bọn họ nghĩ mãi cũng không thể nào
hiểu nổi, đối diện với cục diện hỗn loạn như thế này rồi, ông ta như thế nào lại có thể bình tĩnh như vậy được cơ chứ?

Cũng chỉ có mấy gã thuộc cấp thân cận nhất của ông ta, khi liên tưởng đến tràng chiến
tranh giữa Hứa Nhạc cùng với cả Liên Bang vào ba năm trước đây, mới mơ
hồ hiểu ra được một chút ít gì đó.

Lúc ấy khi đối mặt với một Hứa Nhạc có được danh sách bảo hộ cấp độ cao nhất của Đệ Nhất Hiến Chương,
phảng phất như một sát thần khủng bố, thế nhưng biểu hiện của Lý Tại Đạo lúc đó cũng giống hệt như vậy, phi thường bình tĩnh. Sau đó cỗ Máy vi
tính Trung ương Hiến chương vì một nguyên nhân không người nào biết nào
đó đã thay đổi chiến tuyến, chứng minh rằng sự bình tĩnh trước đây của
ông ta chính là đến từ những thủ đoạn chính trị cùng với sự tự tin cường đại của ông ta, hơn nữa lại còn đến từ một con át chủ bài mà không có
bất cứ người nào có thể tưởng tượng ra được.

Lý Tại Đạo nhìn
xuống những lá trà trong tay đang không ngừng xoay xoay trên tay chính
mình, nhớ tới rất nhiều năm trước đây, khi mà phụ thân mới từ tiền tuyến trở về nhà tại Phí Thành. Lúc đó ông ta đã dùng cái loại chân khí bát
đạo phi thường thần kỳ kia mà chấn động khiến cho nước trà trong tách
không ngững xoay chuyển dữ dội, ý đồ muốn dùng cái loại thủ pháp này để
khiến cho mình vui vẻ.

Lúc ấy bản thân hắn cũng chỉ là một đứa bé con quả thật đã cảm thấy vô cùng vui vẻ. Nhưng mà sau khi dần dần lớn
lên, lại phát hiện ra chính mình không thể có được cái năng lực thần kỳ
giống như là phụ thân vậy, ông ta cũng không còn bao giờ cảm thấy vui vẻ được nữa…

Về sau kết hôn, đến khi thê tử chết đi, lại phát hiện
ra đứa con trai duy nhất của chính mình lại có được cái năng lực thần kỳ này, thì cái loại tình tự không được vui vẻ này của Lý Tại Đạo nhất
thời phát triển lên đến đỉnh điểm cao nhất. Sau đó ông ta trầm mặc đem
tất cả những sự khát vọng cùng với thương cảm lúc tuổi nhỏ mà vĩnh viễn
chôn vùi ở sâu bên trong nội tâm của chính mình, chưa bao giờ nhắc tới
trước mặt bất cứ một người nào cả.

- Phụ thân, cái loại năng lực
này của ngài có thể khiến cho nước trà xoay chuyển không ngừng, nhưng mà hiện tại Tại Đạo cũng không còn hâm mộ ngài nữa, cũng như không còn hâm mộ Phong nhi nữa, bởi vì Tại Đạo đã tìm ra được một loại lực lượng khác phi thường cường đại, cường đại đến mức khiến cho tinh thần người khác
có thể xoay chuyển không ngừng…

Trong lòng Lý Tại Đạo yên lặng
nói xong một câu, sau đó cầm điện thoại lên, bấm dãy số điện thoại đặc
biệt liên lạc đến Dinh thự Tổng Thống.

- Tổng thống tiên sinh, Tại Đạo cho rằng, hiện tại đã đến lúc phải hạ quyết tâm rồi…

- Tướng quân, cái loại quyết tâm này không dễ dàng hạ xuống chút nào. Tên tuổi của chúng ta khẳng định sẽ bị ghi tạc vào sách giáo khoa của lịch
sử Liên Bang đó…

- Tổng thống tiên sinh, lịch sử từ trước đến giờ vẫn luôn là do người thắng viết!

- Mạo hiểm chấp nhận nguy hiểm nổ ra một hồi nội chiến, lại chỉ vì muốn đổi lấy một cái tương lai không biết trước hay sao?

- Nếu như ngài lo lắng đến sự thắng bại của hai tràng chiến tranh này,
thì Tại Đạo hiện tại cam đoan với ngài, chúng ta chắc chắn sẽ đạt được
sự thắng lợi cuối cùng!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ bên kia đầu dây
điện thoại thoáng trầm mặc trong một thời gian cực kỳ lâu, sau đó mới
dùng một thanh âm cực kỳ mỏi mệt mà hồi đáp:

- Tướng quân, chờ một chút…

o0o

Ở sâu bên trong con phố đối diện tòa nhà đại lâu Hội nghị Liên tịch Tham
Mưu Trưởng của Liên Bang, có một quán ăn nổi tiếng khắp Liên Bang với
món ăn theo phong cách đặc thù của Bách Mộ Đại, bao gồm món giò heo hầm
cùng với thịt dê nướng vô cùng nổi tiếng.

Bên cạnh một cái bàn ăn đặt tại ban công của quán ăn, Bạch Ngọc Lan đang thong thả nhấm nuốt
một cái bánh bao cùng với một khúc lạp xưởng chiên, ánh mắt từ bên dưới
cái vành nón sâu xuyên thấu ra ngoài, nhìn thẳng về phía tòa nhà ở phía
xa xa, bên trong ánh mắt tràn ngập sự nghi ngờ cùng với bất an mãnh
liệt.

o0o

Bên trong tầng khí quyển dày đặc thiên thạch của một tiểu hành tinh xa xôi bên ngoài vũ trụ, bên trong chiếc Phi thuyền
Chiến hạm rác rưởi màu đen kia, cánh tay sửa chữa máy móc mảnh khảnh
tinh tế đang không ngừng lay động qua lại khắp nơi, cái thanh âm giống
hệt như một cô nàng nữ nhân đã uống có chút ngất ngây, không ngừng quanh co nhỏ giọng thì thào lẩm bẩm:

- Tạc đạn phá hoại, mi đang ở nơi nào? Mi đến tột cùng là đang ở nơi nào đây?

Trên cái màn hình bàn cờ khổng lồ tạo thành bởi những chùm sáng hai chiều
kia hiện tại đã gắn đầy những quân cờ với hai màu đen trắng dày đặc.
Cuộc chiến tranh với cỗ máy sắt vụn nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục
Hiến Chương bên kia đã kéo dài đến mức lấp đầy kín cả cái bàn cờ khổng
lồ này rồi, ngay cả Phỉ Lợi Phổ cũng đã bắt đầu cảm thấy có chút quá
sức.

Đối với bản thân hắn mà nói, hiện tại vấn đề quan trọng hơn
hết chính là phải tìm cho ra được cái đống tạc đạn phá hoại rất có thể
có tồn tại kia. Thế nhưng kể từ khi bắt tay vào những manh mối tính toán tại Cao nguyên Bỉ Cơ bên kia, tiến hành phân tích tính toán cho đến bây giờ, vẫn như cũ không có cách nào phát hiện ra bất cứ tung tích khả
nghi nào cả.

Bối Đức Mạn, đầu tóc đã vô cùng hỗn loạn, cáu bẩn vô cùng, so với mấy ngày trước đây có vẻ càng thêm mệt mỏi cùng với điên
cuồng hơn. Hắn giống hệt như một gã điên, trừng lớn cặp mắt dày đặc
những tia máu nhìn trừng trừng về phía trước, bưng tách cà phê lớn lên
uống một cách máy móc, hỏi:

- Ông không chịu nói ra đến tột cùng là muốn tìm cái gì, tôi cũng không có cách nào giúp cho ông được!

- Đây chính là trình tự trung tâm quan trọng nhất, căn bản không thể nói cho cậu biết được…

Phỉ Lợi Phổ thì thào hồi đáp, tiếp theo đó lại tiếp tục lẩm bẩm:

- Vấn đề chính là ở chỗ, hiện tại tôi không có kho số liệu trung tâm, lại tìm không thấy các tài liệu lịch sử tương quan nào cả, cũng chẳng khác
nào không có kinh nghiệm lại không có dấu vết, tôi biết phải tìm như thế nào đây?

o0o

Năm 76 Hiến lịch 37 của Liên Bang, cục diện
chính trị bên trong Liên Bang lâm vào một tràng rung chuyển dữ dội. Hơn
mười vạn người biểu tình thị uy của Cuộc hành quân Trầm mặc đã dũng mãnh tiến thẳng vào bên trong Đặc khu Thủ Đô. Tuy rằng đám người biểu tình
thị uy này đã tận khả năng bảo trì được hình ảnh tốt đẹp là sự trật tự
cùng với sạch sẽ, thế nhưng nhiều người như vậy cùng nhau đổ xuống đường cũng khiến cho hệ thống giao thông cùng với trị an bên trong Đặc khu
Thủ Đô gặp phải những ảnh hưởng thật lớn.

May mắn chính làm giống như hàng trăm ngàn vạn dân chúng Liên Bang ở khắp nơi bên trong các Đại khu vậy, các dân chúng bên trong Đặc khu Thủ Đô mấy ngày hôm nay trên
cơ bản cũng đều lưu ở lại trong nhà cả. Bọn họ kẻ thì ôm bát cơm, kẻ thì hút thuốc lá, kẻ thì uống bia, hoặc là khẩn trương hoặc là hưng phấn
hoặc là nhàm chán bị những hình ảnh hiện trường trực tiếp của Kênh tin
tức Đài truyền hình Liên Bang hấp dẫn, do đó cũng không khiến cho xã hội bị biến loạn.

Bên trong hội nghị của Nghị Viện thì đã trực tiếp
tiến đến trình tự biểu quyết đề án buộc tội đối với Tổng thống Mạt Bố
Nhĩ. Tất cả các Đài truyền hình bên trong Liên Bang cũng đều trực tiếp
một màn này. Vì thế cho nên những người theo chủ nghĩa hư vô chính trị,
không quan tâm gì đến chuyện chính trị, thì sau khi phát hiện ra cái
điều khiển từ xa của TV trên cở bản là không có bất cứ tác dụng nào nữa, thì phẫn nộ đập nát cái điều khiển, sau đó bỏ lên phòng đi ngủ mất.

Vào đúng cái thời điểm này, trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đột nhiên ở trên màn hình trực tiếp các hình ảnh bên trong đại sảnh Nghị
Viện, đột nhiên mở ra một cái màn hình nhỏ trên góc phải. Bên trong cái
màn hình nhỏ trên góc này, phát thanh viên hướng đến toàn thể dân chúng
Liên Bang, tuyên bố một cái tin tức chính trị hoàn toàn mới.

Hội
nghị Châu của Tê Hà Châu sau khi thông qua quyết nghị, Châu trưởng tiên
sinh ở trên màn hình TV phẫn nộ tuyên bố, căn cứ vào những hành vi vô sỉ của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, Tê Hà Châu từ nay về sau tuyên bố không còn
ủng hộ đối với Chính phủ Liên Bang nữa.


Ngay sau đó, Tượng Thụ
Châu trên Tinh cầu S2 cũng thông qua Kênh tin tức Đài truyền hình Liên
Bang mà tuyên bố nội dung tương tự. Kế tiếp chính là ba châu còn lại của Hoàn Sơn Tứ Châu trên Tinh cầu S2 cũng tuyên bố như vậy.

Trong
quá trình bên trong hội nghị của Nghị Viện đang khởi động tiến trình
biện luận phi thường kịch liệt đối với đề án buộc tội này, trong toàn bộ Liên Bang tổng cộng có đến mười bảy Hội nghị Châu ở các Châu quận bên
trong Liên Bang thông qua quyết nghị, tuyên bố không còn ủng hộ Chính
phủ Mạt Bố Nhĩ nữa, yêu cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phải ngay lập tức từ
chức!

Đến lúc này, trừ bỏ Đại khu Tây Lâm cùng với Phiến quân
Thanh Long Sơn ra, tất cả các thế lực chính trị các nơi bên trong Liên
Bang cũng đều giương cờ gióng trống biểu lộ lập trường chính trị của
chính mình.

Các Châu quận bên trong Đại khu Đông Lâm theo lẽ
thường đương nhiên lựa chọn tiếp tục ủng hộ mạnh mẽ Chính phủ Mạt Bố
Nhĩ. Chỉ tiếc là lúc này cũng giống như rất nhiều năm trời trong quá khứ vậy, cái khỏa Tinh cầu vứt đi này rất dễ dàng bị những người khác lựa
chọn quên đi.

Cũng không có bao nhiêu người biết được, vào lúc
này Trương Tiểu Manh cũng đã sớm rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, quay trở lại
Thanh Long Sơn.

Ở ngay trước giường bệnh, cô nàng đã hướng Lãnh
tụ Nam Thủy bày tỏ rõ ràng cái nhìn của chính mình về thế cục chính trị
hiện tại.

Bên trong căn phòng bệnh có chút u ám, vị lão nhân Lãnh tụ Nam Thủy, trên mặt tràn đầy các nốt đồi mồi người già, giương cặp
mắt già nua nhìn Trương Tiểu Manh. Bên trong ánh mắt đục ngầu kia hiện
rõ ràng sự trí tuệ độc hữu của những vị lão nhân cùng với một tia ý cười nhàn nhạt khó hiểu.

Thời điểm trước khi Trương Tiểu Manh rời đi, vị lão nhân trí tuệ một đời này đã hạ giọng thì thào nói:

- Chủ nghĩa tu chỉnh cấp tiến kia đã không được nữa rồi…

Ngay trong ngày hôm sau, Ủy ban Quản lý Trung ương Thanh Long Sơn thông qua
tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô tuyên bố cho toàn thể công dân Liên Bang một
bản báo cáo.

Bên trong bức thư tuyên cáo này, bên phía Thanh Long Sơn yêu cầu Chính phủ Liên Bang phải điều tra rõ ràng chuyên án Phi
thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, yêu cầu Tổng thống Mạt Bố Nhĩ phải ngay lập tức từ chức, tiếp nhận thẩm phán. Yêu cầu toàn thể dân chúng Liên Bang
đoàn kết lại, một phen đem gã con buôn chính trị Lý Tại Đạo giam giữ vào nhà giam quân sự Khuynh Thành, đồng thời tỏ thái độ chỉ cần thời cơ
thích hợp đòi hỏi, thì hoàn toàn có thể vận dụng vũ lực để mà bảo vệ cho tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương chân chính.

Cũng ngay trong ngày
hôm đó, một chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp nào đó của Quân khu Tây Lâm
Liên Bang đã tiến thẳng vào Thủ phủ Lạc Nhật Châu, vây quanh văn phòng
liên lạc của Bộ Quốc Phòng tại Tây Lâm cùng với tòa nhà Đại khách sạn
Kim Tinh. Một chi Lữ đoàn phản ứng nhanh biệt kích khác đã đáp máy bay
thẳng xuống khu Căn cứ quân sự Trường Phong, một phát đạn cũng không cần bắn, đã thành công cướp lấy được quyền khống chế của nơi này.

Mười một gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Bộ Quốc Phòng, cùng với hơn ba
mươi gã thân thích của Chung Gia bị tuyên bố là những người không được
hoan nghênh tại Tây Lâm, bị bộ đội Chung Gia võ trang hạng nặng khắp
người áp giải lên phi thuyền, sau đó từ sân bay căn cứ Quân sự Trường
Phong trục xuất quay trở về Thủ Đô Tinh Quyển!

Các chi bộ đội
trung thành với Chính phủ Liên Bang bắt đầu nhanh chóng tập kết lại,
chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh. Một chi bộ đội Robot tốc độ nhanh
chóng nhất vào thời gian chạng vạng đã sắp sửa tiếp cận với Thủ phủ Lạc
Nhật Châu.

Một hồi nội chiến bên trong Liên Bang tựa hồ sắp sửa
rớt ra tấm màn che. Thế cục tại Tây Lâm đột nhiên biến thành chuyển biến xấu. Bầu không khí khẩn trương khiến cho kẻ khác sắp sửa hít thở không
thông. Mà liền đúng trong lúc này, cô nàng Tiểu Công chúa Chung Gia được dân chúng Tây Lâm ủng hộ cực kỳ cuồng nhiệt, vào lúc mặt trời sắp lặn
đã đi ra khỏi căn nhà cổ tại cuối Đường lớn Số II.

Bên trong tiệm ăn thịt kho tàu nổi tiếng ở đầu đường, Chung Yên Hoa nhìn thẳng vào
camera ngay trước mặt mình, nheo lại cặp mắt xinh xắn như hai vầng trăng sáng kia, mỉm cười bình tĩnh nói:

- Về phần sự kiện chiếc Phi
thuyền Cổ Chung Hào nổ mạnh, về sự tử vong của cha mẹ tôi cùng với các
quan binh Quân đội Tây Lâm, nếu như Chính phủ Liên Bang đã không thể đưa ra cho Tây Lâm một cái thuyết pháp…

- Như vậy thì Tây Lâm sẽ cấp một cái thuyết pháp cho Chính phủ Liên Bang nhìn thấy…

Lúc này đứng ở bên cạnh Chung Yên Hoa chính là Điền Đại Bổng, vẻ mặt không
một chút biểu tình, lạnh lùng đứng ở đó. Hai người hiện tại đều đang mặc bộ dân phục bình thường. Mà đứng ở phía sau bọn họ thì lại là mười mấy
gã quân nhân sĩ quan Tây Lâm đang mặc trên người bộ quân phục của quân
nhân Liên Bang.

Lữ Đoàn trưởng Lữ đoàn số 7 Chu Cẩn nhanh chóng
đi đến bên cạnh đội ngũ, ba một tiếng liền đứng nghiêm kính chào, sau đó xoay người rời đi. Ngay sau đó là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn Cận vệ
Vương Mạnh dáng người khôi ngô hùng tráng. Những gã quân nhân sĩ quan
Tây Lâm này sớm đã thề dùng sinh mệnh cùng với nhiệt huyết của chính
mình mà bảo hộ tốt cho Chung Gia, ở trước mắt của toàn bộ dân chúng Liên Bang, cứ như vậy lĩnh mệnh mà đi.

Rất nhiều năm trước đây, một
vị tổ tiên nào đó của Chung Gia Tây Lâm lúc ấy đã phòng ngừa sau này khi mà thế cục trở nên mưa gió mịt mù như thế này, đã từng vì toàn bộ Liên
Bang mà lưu lại một câu danh ngôn nổi tiếng: Người Liên Bang sẽ không
đánh người Liên Bang! Nhưng mà ngày hôm cái thái độ mà những gã quân
nhân Liên Bang biểu tình kiên nghị mạnh mẽ ngày hôm nay bày ra cho toàn
bộ Liên Bang nhìn thấy, tựa hồ cùng với câu nói kia hoàn toàn tương phản nhau.

Cuộc nội chiến đầu tiên của Liên Bang có thể nào cứ như
vậy mà rớt ra tấm màn đen hay không? Tây Lâm ngàn vạn năm qua cùng với
Thủ Đô Tinh Quyển mặc dù xa cách nhưng vẫn có chút quan hệ nhất định, có thể nào lần này cũng sẽ không thèm nhìn đến Đệ Nhất Hiến Chương mà
tuyên bố độc lập hay không?

Nếu như lãnh đạo bản thô của Tây Lâm
hướng về phía Thủ Đô Tinh Quyển phát ra thanh âm mạnh mẽ cứng rắn cực
mạnh chính là một vị lão nhân biểu tình âm trầm lạnh lẽ, thì xã hội Liên Bang cùng với giới truyền thông khẳng định sẽ ngay lập tức bắt đầu lớn
tiếng mắng chửi, viết lời phê phán, khiến cho người này phải đội trên
đầu vô số cái mũ đen như là điên cuồng, mất trí, chuyên gia dã tâm, thị
huyết, âm mưu gia chính trị tàn khốc…

Nhưng mà xuất hiện trước
mặt toàn bộ mọi người bên trong vũ trụ này chính là một đứa bé gái mồ
côi cha mẹ đã bị người khác dùng âm mưu vô sỉ giết chết. Trong lòng đại
đa số tất cả mọi người đã bắt đầu tin tưởng vào tờ Đặc san Nhật báo Đặc
khu Thủ Đô, tin tưởng rằng vụ nổ mạnh của Phi thuyền Cổ Chung Hào kia
chính là một hồi âm mưu vô sỉ của Chính phủ Liên Bang. Đối mặt với đứa
bé gái mồ côi đáng thương không nơi nương tựa như thế kia, bất luận là
ai cũng rất khó có thể liên hệ cô bé với một gã âm mưu gia dã tâm vô sỉ, không có bất cứ kẻ nào có thể dùng danh nghĩa của đạo đức mà đi khiển
trách cô bé được.

Hoàn toàn tương phản lại, đám dân chúng Liên
Bang đều đồng tình thương tiếc với cô nàng, vì thế nên ngay sau khi Tây
Lâm tuyên bố lập trường của chính mình, làn sóng phản đối Chính phủ đã
bắt đầu lan tràn ra toàn bộ lãnh thổ Liên Bang, hơn nữa còn nổi lên hai
nội dung chính: phản đối nội chiến, đồng thời yêu cầu Chính phủ Liên
Bang cấp cho Tây Lâm một cái công đạo.

Vị Châu trưởng tiên sinh
của Tê Hà Châu vừa mới đáp một chuyến chuyên cơ đặc biệt đến Đặc khu Thủ Đô, ở trên Quảng trường Hiến Chương giăng lớn một cái màn hình biểu ngữ thật dài, kêu gọi dân chúng đứng lên phản kháng lại Chính phủ Liên
Bang. Ngay sau đó bởi vì vi phạm dự luật Giao thông công cộng mà bị bắt
giữ. Châu trưởng tiên sinh cũng không có tiến hành phản kháng gì cả, bởi vì đây chính là trong kế hoạch của hắn. Ông ta tin tưởng rằng một khi
dân chúng Tê Hà Châu nhìn thấy hình ảnh chính mình bị còng tay lôi đi
như thế, nhất định sẽ có thêm càng nhiều người nữa rời khỏi nhà của
chính mình, cùng nhau đổ xuống đường.

Vì để ứng phó với bầu không khí càng ngày càng trở nên khẩn trương của thế cục Tây Lâm bên kia, các chi bộ đội mặt đất của Quân khu III đóng tại các nơi trên Tinh cầu S3
bắt đầu khẩn trương chuẩn bị chiến tranh. Nhưng mà khi mà một Chỉnh biên Sư đoàn Robot nào đó đưa ra yêu cầu cho Căn cứ Công đoạn Lắp ráp Thiết
bị Quân dụng Áp Sơn cung cấp các cấu kiện thiết bị tương quan, thế nhưng lại không nhận được lời đáp ứng.

Căn cứ Công đoạn Lắp ráp Thiết
bị Quân dụng Áp Sơn chính là khu căn cứ sản xuất lắp ráp các thiết bị
quân dụng hậu cần vật tư lớn nhất của toàn bộ Liên Bang, lúc nào bên
trong khu căn cứ cũng có một chi bộ đội canh gác, đề cao trình độ bảo
an. Vào thời điểm nhận được lời yêu cầu từ bên phía Quân đội, hai phiến
cánh cửa hợp kim nặng nề trầm trọng chậm rãi đóng lại. Vô số các thiết
bị hỏa lực hạng nặng đồng thời được khởi động, bất cứ lúc nào cũng có
thể sẵn sàng hướng ra bên ngoài mà công kích.

Bên trong phòng họp cao cấp của khu căn cứ, mấy vị Tướng lãnh Liên Bang không một chút do
dự trực tiếp bác bỏ lời thỉnh cầu điều phối vật tư lần thứ tư từ bên
phía Quân khu III. Ngay trên sân khấu có chút u ám ở phía trước, vị nam
nhân trung niên ba năm trước đây đã bị giải trừ chức vụ Bộ trưởng Bộ
Quốc Phòng, sung quân đến căn cứ Công đoạn Lắp ráp Thiết bị Quân dụng
này làm quản lý, khẽ nhàn tản xoay người lại, nhìn về phía đám thuộc cấp trung thành với chính mình, bình tĩnh nói:

- Trong Quân đội quả
thật là không nên có được suy nghĩ của chính mình, nhưng mà dưới Quang
huy Đệ Nhất Hiến Chương ở trên, bộ đội Liên Bang… tuyệt đối không được
đánh Nội chiến. Hiện tại bên trong Liên Bang đã có mưa gió mịt mù, chẳng lẽ chúng ta lại cần một người Đế Quốc trợ giúp mới có thể đưa Liên Bang vào trong quỹ đạo hay sao? Thân là một quân nhân Liên Bang, tôi tuyệt
đối không thừa nhận nổi sự mất mặt này đâu, chúng ta phải tự cứu lấy
chính mình.

o0o

Sau khi Phiến quân Thanh Long Sơn cùng với Chung Gia Tây Lâm cường ngạnh bày tỏ thái độ, cái bóng râm nội chiến
khủng bố giống hệt như một đám mây đen không ngừng bao phủ trên bầu trời của Liên Bang, hơn nữa lại còn rất nhanh lan tràn rộng rãi ra xung
quanh. Cái loại áp lực vô hình mà cường đại này khiến cho rất nhiều
người bắt đầu yên lặng chuyển biến thái độ.

Trong đám dân chúng
theo phe phái Chủ nghĩa Mạt Bố Nhĩ ủng hộ Chính phủ Liên Bang, có rất
nhiều người liền trở nên trầm mặc. Tại Hoàn Sơn Tứ Châu, bên trong ba
đại Công hội, những phe phái lực lượng còn sót lại của Mạt Bố Nhĩ cũng
không giống như trước đây vậy, lúc nào cũng trào dâng hiếu chiến, cả
ngày đòi tiêu diệt kẻ đối địch, lúc này cũng trở nên yên tĩnh hơn rất
nhiều. Có một vài Nghị viên trước đây ủng hộ Mạt Bố Nhĩ, vào lúc này
cũng bắt đầu ngẫm nghĩ xem con đường trước đây của chính mình đến tột
cùng là ở phương nào.

Bên trong hội nghị tại Nghị Viện, sau khi
trải qua một hồi biện luận kịch liệt suốt một đêm dài, rốt cuộc cũng đã
tiến hành xong trình tự về phương diện ra giá trả giá, hoàn thành xong
ba lượt đầu phiếu phổ thông, chính thức tiến vào trình tự buộc tội cuối
cùng.

Nhìn thấy những hình ảnh này xuất hiện trên màn hình TV
Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, đám dân chúng của Cuộc hành quân Trầm mặc đã chờ đợi rất lâu trước Tòa nhà Nghị Viện cùng với xung quanh Đài truyền hình Liên Bang, nhất thời bộc phát ra những tiếng hoan hô
kích động nồng nhiệt nhất cùng với những tiếng thét chói tai nhất. Mà
cùng với đám dân chúng này hình thành nên một sự tương phản đối lập,
Dinh thự Tổng Thống bên trong gió tuyết lạnh lẽo lại lâm vào một mảnh
trầm mặc.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tổng thống Mạt Bố

Nhĩ bị tiến hành trưng cầu đề án buộc tội trước Nghị Viện Liên Bang,
nhưng mà lần trước đề án buộc tội do Thai Chi Nguyên đưa ra ngay cả
trình tự đọc sơ lược ban đầu trước các Nghị viên cũng đã không được
thông qua rồi, liền phải thảm đạm bị bác bỏ, ai có thể ngờ đến cho tới
hôm nay, đề án buộc tội này không ngờ lại có thể thật sự tiến nhập vào
giai đoạn thẩm phán cuối cùng.

Các nhân viên văn phòng Chính phủ
đang công tác bên trong Dinh thự Tổng Thống mang theo biểu tình phức
tạp, nghĩ cảm thấy những luồng gió tuyết lạnh lẽo bên ngoài tòa nhà
phảng phất như là đã chiến thắng được hệ thống ổn định nhiệt độ bên
trong này, hoàn cảnh xung quanh mình đã trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.

o0o

- Bây giờ vẫn còn đang tiến hành đệ trình chứng cứ, sau đó là hai giờ
đồng hồ để cho song phương công tố cùng với kháng nghị tiến hành trần tự cùng với tự biện. Những luật sự biện hộ tương ứng cùng với những nhân
viên tương quan của Bộ Tư Pháp cũng đã an bày xong xuôi hết rồi.

Bên trong văn phòng làm việc hình bầu dục, Chủ nhiệm Bố Lâm mang theo biểu
tình khẩn trương nhìn về phía Tổng thống tiên sinh đang đứng bên cạnh
cửa sổ, thanh âm cũng trở nên có chút khàn khàn bất an.

- Căn cứ
theo sự nghiên cứu tính toán của Văn phòng, Phòng nghiên cứu cùng với
các phương diện Công hội bên kia, còn có các cú điện thoại thăm hỏi đáp
lễ, có thể tính toán ra được khuynh hướng thái độ của các Nghị viên,
hiện tại trong tay chúng ta có được khoảng chừng 41% tổng số phiếu bên
trong hội nghị. Về mặt lý luận thì đề án buộc tội này cũng sẽ không có
khả năng được thông qua!

- Kết cuộc của tất cả các câu chuyện xưa đến cuối cùng trước giờ đều chẳng có chút quan hệ nào với vấn đề xác
suất cả. Những chuyện tình mà về mặt lý luận không có khả năng phát
sinh, thông thường cuối cùng cũng đều đã biến thành những sự thương tổn
chân thật cả.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhàn nhạt hồi đáp, sau đó nâng cánh tay lên vẫy vẫy, ý bảo Chủ nhiệm Bố Lâm rời đi.

Bên trong căn phòng họp hình bầu dục nhất thời trống rỗng không một bóng người.

Tổng thống tiên sinh rót đầy một chén rượu mạnh, cầm trên tay, ngồi trên
chiếc ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, chậm rãi hớp từng ngụm một, sau đó lại châm một điếu thuốc, ngắm nhìn những bông tuyết bay loạn bên ngoài cửa
sổ, cùng với đám mây u ám trên bầu trời, trầm mặc một khoảng thời gian
thật lâu không nói gì.

Một gã con cháu của thợ mỏ trên Tinh cầu
Đông Lâm, cực kỳ may mắn đi vào Thủ Đô Tinh Quyển, sau đó trở thành một
gã luật sư, một gã luật sư công ích, một gã luật sư nghèo túng, một gã
luật sư suýt chút nữa bởi vì chống lại người có quyền lực mà bị thu hồi
bằng luật sư. Sau đó hắn trở thành một cố vấn pháp luật cho ba Công hội
Lao động trong Liên Bang, một sủng nhi của giới truyền thông tự do, một
luồng gió mát trong giới chính trị của Liên Bang, cho đến cuối cùng thì
trở thành một gã nam nhân có quyền lực lớn nhất trong toàn bộ Liên Bang.

Cái bước ngoặt lớn nhất trong kiếp sống nhân sinh truyền kỳ này, chính là
một hồi uống rượu say mèm trong một quán rượu nhỏ nào đó. Bắt đầu từ
thời điểm đó trở đi, Mạt Bố Nhĩ rất ít khi nào uống rượu, hơn nữa cũng
chưa từng hút qua một điếu thuốc lá nào cả.

- Mi đã từng hoàn
toàn không có bất cứ thứ gì, như vậy ngày hôm nay mi còn có tư cách gì
để mà than vãn mất mát cơ chứ? Chẳng lẽ mi lại muốn trơ mắt nhìn thấy
Liên Bang bị một đám chính khách mục ruỗng, những gia tộc tham lam những gã quân nhân không nỡ đánh một hồi nội chiến mà đẩy thẳng xuống vực sâu tuyệt vọng hay sao? Không! Mạt Bố Nhĩ, mi phải đứng lên, đã đến thời
điểm mi cần phải làm ra quyết định rồi!

Gã nam nhân với hai gò má đen đũi lạnh lùng đột nhiên đứng thẳng người lên, lạnh lùng giương mắt
nhìn chằm chằm những luồng gió tuyết bên ngoài cửa sổ, đột nhiên dùng
sức đem ly rượu trong tay mình ném thật mạnh xuống trên mặt đất, sau đó
xoay người nhìn lại.

Đệ nhất Phu nhân yên lặng đứng ở bên cạnh
ông ta, ánh mắt từ những mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất di chuyển
lên trên khuôn mặt ngăm đen của chồng mình, bên trong đôi mắt tràn ngập
cảm giác lo lắng bất an mãnh liệt, còn có một cảm giác đau thương mất
mác nhàn nhạt nữa.

- Anh làm cũng không phải là vì cho chính mình, cũng không phải là vì quyền lực của chính mình, mà là làm vì Liên Bang!

- Em nên biết rõ ràng anh yêu thương cái Liên Bang này đến mức nào a!

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thống khổ mím chặt cặp môi của mình lại, dưới ánh mắt
nhìn chăm chú của thê tử mình mà mạnh mẽ đi thẳng đến bàn làm việc, cầm
lấy điện thoại, bấm nhanh dãy số điện thoại mà ông ta cần phải bấm vào
lúc này.

o0o

Một tầng mây u ám thật dày cùng với những
bông tuyết rơi xuống dày đặc, thế nhưng lại vẫn như cũ không thể nào
hoàn toàn che khuất đi được ánh sáng mặt trời từ trên không trung chiếu
rọi xuống mặt đất. Ánh nắng ban mai buổi sớm đã biến thành ánh nắng rực
rỡ chiếu sáng khắp mọi nơi. Nguyên nhân chính là bởi vì ánh nắng có mặt ở khắp mọi nơi, cho nên mọi người mới thường xuyên quên đi sự tồn tại của chúng nó.

Thân thể của Hứa Nhạc lúc này đã có chút cứng ngắc,
giống hệt như một khối đá lạnh lẽo quanh co lẳng lặng nằm dài phía sau
một tảng đá lớn, thông qua cái màn hình nhắm bắn mini bên cạnh mình,
theo dõi mọi động tĩnh của Phiến quân doanh nằm dưới đám núi non đối
diện.

Ở trên đỉnh núi tìm tòi quan sát một khoảng thời gian thật
dài, hắn vẫn như cũ không có tìm ra được phiến doanh trại nào có dấu
hiệu Đỗ Thiếu Khanh có thể ở bên trong. Trên thực tế, bởi vì nguyên nhân khoảng cách quá mức xa xôi, cho nên nếu như hắn muốn ám sát Đỗ Thiếu
Khanh, thì cũng phải đợi cho đến lúc đối phương đi ra khỏi quân doanh
mới được.

Đột nhiên, đồng tử trong mắt của hắn chợt khẽ co rút
nhanh lại một chút, nhịp tim trong lồng ngực đã bị chân khí mạnh mẽ đè
nén lại, vào khoảnh khắc trong nháy mắt đã cấp tốc nhảy lên một chút,
ngay sau đó liền khôi phục lại tốc độ chậm như lúc nãy.

Dưới phiến núi non đối diện, bên trong nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7 đã có chút động tĩnh.

Nhìn bề ngoài bên dưới mà nói, thì cái phiến doanh trại tầng tầng trùng
trùng điệp điệp kia, đám Robot giống hệt như những pho tượng khổng lồ
đứng dày dặc giữa các doanh trại kia, cùng với lúc trước nhìn qua cũng
không có bất cứ biến hóa gì cả. Chỉ có điều phần van thoát nước bên phải của gian nhà kho ở phía sườn Tây đã chậm rãi mở ra, đồng thời đám nhân
viên bên trong khu vực hậu cần doanh trại bên dưới đi lại có vẻ dày đặc
hơn trước một chút.

Hứa Nhạc đã ở trong Quân đội Liên Bang một
khoảng thời gian khá dài, hắn biết được khi phần van thoát nước bên phải của nhà kho chính là bởi vì khi tiến tẩy rửa các loại thiết bị chuẩn bị chiến đấu cần phải có nước. Rồi sau đó các nhân viên khu vực hậu cầu
hành động dày đặc, chính là thuyết minh đây cũng không phải là động tác
thường quy theo định kỳ. Bên trong nhà kho khẳng định là có các thiết bị bơm nạp nhiên liệu chuẩn bị khởi động, phụ trách tiến hành bổ sung năng lượng cho các đầu Robot quân dụng.

Thông qua những cái chi tiết
nhỏ nhặt này, hắn liền ngay lập tức phán đoán ra, Sư đoàn Thiết giáp 7
đang tiến hành chuẩn bị chiến đấu. Cái cục diện mà chính mình không muốn đối mặt nhất, rốt cuộc cuối cùng cũng vẫn là không thể tránh khỏi phát
sinh!

Quả nhiên ngay sau đó, bên trong quân doanh của Sư đoàn
Thiết giáp 7 đột nhiên vang lên vô số thanh âm Robot tự kiểm vù vù trầm
thấp. Những cái thanh âm này phát ra liên tiếp, chồng điệp lại một chỗ
với nhau, trở nên vô cùng nặng nề cùng với chấn động nhân tâm.

Hứa Nhạc khẽ nheo mắt lại, giương mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào những hình ảnh trên cái màn hình mini. Một lát sau, hắn liền nhìn thấy hơn một
trăm đầu Robot MX quân dụng thuần một màu đen tuyền, giống hệt như một
trăm vị Thiên thần hắc ám đang dùng tốc độ cực nhanh sắp xếp lại thành
hàng, sau đó phân ra ba phương hướng khác nhau, tụ tập lại chuẩn bị tiếp nhận mệnh lệnh.

Chú ý đến đám Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7
cực kỳ cẩn thận, mặc dù nhanh chóng nhưng mà vẫn như cũ duy trì đội ngũ
ổn định. Mà đám Robot tiến đến gần sát khu vực núi non thì lại là nhanh
chóng tản ra, mở rộng ra khu vực theo dõi của chính mình, cặp mắt đang
trừng lớn của Hứa Nhạc cũng khẽ co lại, thân thể đang cứng ngắc nhất
thời càng thêm cứng ngắc hơn.

Hệ thống ra đa SCC theo dõi toàn
khu vực xung quanh của Robot MX chính là do Thương Thu thiết kế. Cho dù
Hứa Nhạc có nhắm chặt hai mắt lại cũng đều có thể tính toán ra được đám
Robot MX của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang tản ra khắp khu vực núi non bên
dưới liền có thể theo dõi được một khu vực phạm vi rộng lớn đến mức nào. Cái khu vực này có thể kéo dài đến mười mấy thước xung quanh khu vực
nham thạch trên sườn núi, cái này cũng chính là có ý nghĩa hắn không thể nào tiếp cận gần sát được con đường quốc lộ bên dưới.

Hơn mười
chiếc xe quân dụng chống đạn màu xanh lam sẫm từ trong nơi dừng chân của Sư đoàn Thiết giáp 7 chậm rãi lái ra ngoài. Hứa Nhạc giương mắt nhìn
chằm chằm vào chiếc xe quân dụng chạy ở chính giữa đoàn xe, giương mắt
nhìn chằm chằm vào cái khuôn mặt mặc dù đã được phóng đại lên rất nhiều
lần trong hệ thống nhắm bắn của khẩu ACW thế nhưng vẫn như cũ mơ hồ
không thể nhìn rõ ràng, phảng phất như là thấy được cặp kính râm đen lớn cùng với cái vẻ mặt giống như một dòng sông băng lãnh khốc suốt mấy vạn năm của cái khuôn mặt kia.

Đỗ Thiếu Khanh khẳng định chính là
đang ở trên chiếc xe quân dụng kia, nhưng mà vấn đề chính là lúc này
khoảng cách giữa vách núi cùng với con đường quốc lộ thật sự quá mức xa
xôi, đã vượt qua tầm bắn hữu hiệu của khẩu ACW rồi. Mà nếu như Hứa Nhạc
có ý đồ muốn tiềm hành xuống phía dưới, tiếp cận vào khoảng cách nhắm
bắn hiệu quả, lại khẳng định sẽ ngay lập tức kinh động đến hơn mười đầu
Robot MX uy lực khủng bố rãi đều bên dưới đáy của vách đá này.

Đây chính là Sư đoàn Thiết giáp 7, một trận hình Robot nhìn qua tựa hồ như
bình thường không chút chỉnh tề, thế nhưng lại có thể cung cấp cho khu
vực trung tâm một công tác bảo hộ tuyệt đối hoàn mỹ nhất. Hơn nữa Hứa
Nhạc còn tin tưởng vững chắc, với tố chất rèn luyện quân sự đáng sợ của
Sư đoàn Thiết giáp 7, dọc theo con đường quốc lộ 170 km kế tiếp từ nơi
này đi đến Đặc khu Thủ Đô, công tác bố phòng Robot của đối phương tuyệt
đối sẽ không xuất hiện bất cứ lỗ hổng nào cả.

Nhìn thấy đám Robot MX nặng nề đang tản ra bên dưới, trầm mặc bảo vệ xung quanh đoàn xe
đang chạy nhanh trên con đường quốc lộ, Hứa Nhạc khẽ liếm liếm môi một
cái, không khỏi có chút hoài nghi có phải là đối phương đã phát hiện ra
chuyện gì rồi hay không.

Lúc này Hứa Nhạc đang đối diện với một
hồi lựa chọn cực kỳ gian nan. Nếu như hắn chính là một gã sát thủ lãnh
huyết bình thường, như vậy thì hắn khẳng định sẽ lựa chọn ôm khẩu ACW,
lẳng lặng rời đi, từ đó về sau sẽ tìm kiếm những thời cơ càng thích hợp
hơn để mà ra tay giết chết đối phương.

Nhưng mà hắn cũng không
phải là sát thủ, chuyện tình mà hắn cần phải làm chính là ngăn cản Đỗ
Thiếu Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn tiến vào Đặc khu Thủ
Đô, hắn không có biện pháp nào tiếp tục chờ đợi cơ hội khác nữa.

Vào đúng thời điểm này, chiếc điện thoại di động trong túi áo của hắn đột nhiên chấn động lên một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận