Gian Khách

Thai Chi Nguyên, gã Nghị viên trẻ tuổi nhất toàn bộ Liên Bang, dẫn theo
mấy vạn, thậm chí càng nhiều người ủng hộ hơn nữa mà trầm mặc hành tẩu ở ngoài sáng. Lâm Bán Sơn, gã Quân vương của giới Hắc đạo thì sử dụng
thanh đao sắc bén không nơi nào không có của chính mình mà hành động
trong bóng tối. Trâu Úc, cô nàng nữ tử thích cài hoa hồng kia thì mượn
dùng căn cơ vững chắc của gia tộc, thậm chí còn có thể là căn cơ mà phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu bên kia đã gầy dựng ngàn đời mà cứng rắn làm ra những cử động thích hợp. Hứa Nhạc, tảng đá vừa cứng rắn vừa thối kia
cùng với Tiểu đội 7 thì lại là ôm theo súng ống, phun ra những luồng lửa đạn thô bạo mà bước trên con đường chiến đấu đẫm máu.

Bốn con
người với đủ các loại sở trường, mà mỗi cái sở trường của mỗi người cũng đều không có bất cứ người nào có thể so sánh được, hoặc là ở phía sau
âm thầm liên lạc hỗ trợ lẫn nhau, hoặc là bằng vào sự ăn ý hoàn mỹ của
năm xưa mà tiến hành phối hợp với nhau, ở bên trong tình hình Liên Bang
hiện tại âm thầm mạnh mẽ mở ra cùng với thu lại một tấm lưới sắt với vô
số những cái gai nhọn sắc bén vô cùng.

Chính phủ Liên Bang trong
tay có được vô số những tài nguyên, nhìn qua tựa hồ như vô cùng cường
đại không thể nào chiến thắng nổi, thế nhưng trong lúc đối diện với tấm
lưới sắt này thì lại có vẻ đặc biệt ảm đạm vô quang. Một cơ cấu quan
liêu khổng lồ do vô số những gã quan chức vô năng cùng với những thành
phần đầu cơ chính trị không từ bất cứ thủ đoạn nào tạo thành này, bởi vì vô số những mưu mô ích lợi cùng với những sự kiêng kỵ mạnh mẽ mà khiến
cho hiệu suất giảm xuống cực thấp cùng với không có một chút nhuệ khí
nào cả.

Còn Quân đội Liên Bang, thế lực có thể dễ dàng một phen
xé rách cái tấm lưới sắt kia thành từng mảnh nhỏ, thì lại căn cứ vào
tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương Liên Bang mà không có biện pháp nào
hoàn toàn mở ra thế công kích sắc bén nhất của chính mình. Còn Cục Hiến
Chương Liên Bang, trên thực tế sớm đã bị Chính phủ Liên Bang khống chế
trong tay, thì lại cũng bởi vì một vài nguyên nhân quỷ dị nào đó, khiến
cho không còn giống như là một cỗ thế lực không chuyện gì không thể làm
được trong suốt thời gian mấy vạn năm dài lịch sử kia nữa.

Bất
luận là cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương từ trước đến giờ vẫn là
mạnh mẽ vô song, hay là đám nhân viên công tác chuyên nghiệp nhất trên
mặt đất, trong lòng đất của Cục Hiến Chương, hiện tại tất cả cũng đều
đang bị vây bên trong một loại hoàn cảnh đặc thù phi thường kỳ dị, bị
dày vò thống khổ vô cùng.

Cũng may mà lực khống chế của Chính phủ Liên Bang đối với giới tin tức truyền thông Liên Bang hiện tại cũng
không hề bị giảm bớt chút nào, mà thậm chí càng ngày càng trở nên mạnh
mẽ cường đại hơn trước. Sau khi sự kiện đổ máu tại Thủ phủ Nam Khoa Châu phát sinh, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã tiến hành một hồi
kiểm tra thanh tẩy nội bộ nghiêm khắc cùng với sâu sắc nhất. Tờ Nhật báo Đặc khu Thủ đô trước giờ vẫn luôn có đảm lượng nhất trong việc vạch
trần những mặt xấu của Chính phủ Liên Bang, thì lại bởi vì Chủ biên cùng với Chủ nhiệm Phóng viên bị giam giữ mà cũng trở nên vô cùng trầm mặc,
chỉ đưa những tin tức bình thường không thể bình thường hơn nữa.

Đúng chính là bởi vì lực khống chế mạnh mẽ cường đại như thế này, khiến cho
giới tin tức Liên Bang có thể đối với sự kiện Cuộc hành quân Trầm mặc
tiến thẳng vào Đặc khu Thủ Đô, cùng với hai lần diễn thuyết đủ để gây
nên chấn động toàn bộ Liên Bang tại hiện trường buổi tập họp biểu tình
kia, cũng đều áp dụng loại ngữ khí nhẹ nhàng thản nhiên quá mức đến mức
độ chỉ là một tin tức nhỏ nhặt không cần nghe thấy, không cần hỏi tới
nữa mà thôi.

Còn các bộ phim phóng sự chiến trường về chiến thắng tại chiến khu eo biển tại Tinh cầu Mặc Hoa cùng với các bài phỏng vấn
hiện trường các buổi tiệc tùng chiêu đãi ủy lạo Quân đội tại các Châu,
các Đại khu trong Liên Bang thì lúc nào cũng tràn ngập trên các kênh TV
cùng với các trang báo chí…

Buổi sáng sớm ngày hôm nay, tập thể
đám phóng viên giới tin tức truyền thông Liên Bang cực kỳ hiếm thấy
trong thời gian ba năm gần đây đột nhiên toàn thể xuất động hết. Vô số
phóng viên mang theo vô số các thiết bị phỏng vấn tiên tiến nhất chạy

thẳng về phía khu vực Tư pháp nằm ngay bên cạnh con đường đại lộ Lạp Bỉ.

Bởi vì ngày hôm nay sẽ ngay lập tức sắp sửa phát sinh một sự kiện tin tức
cực kỳ nóng bỏng, đủ để cho toàn bộ các tòa soạn báo, các đài truyền
hình, các ủy ban tin tức khó có thể nào bỏ mặc không thèm nhìn tới được. Mà càng quan trọng hơn nữa chính là đương sự sắp sửa đi vào Tòa án Tối
cao để lên án cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia vi phạm nghiêm
trọng Đệ Nhất Hiến Chương, chính là Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức của tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô!

Mấy vạn dân chúng Liên Bang
suốt cả một đêm dài không ngủ đều dũng mãnh tiến vào đường đại lộ Lạp
Bỉ, cước bộ không ngừng bước qua trên mặt cỏ tràn ngập tuyết đọng trắng
xóa, lưu lại trên mặt tuyết vô số những dấu giày đủ các loại hình dạng
khác nhau. Trên mặt của tất cả bọn họ cũng đều không hề nhìn thấy chút
cảm giác mệt mỏi hoặc là buồn ngủ gì cả, mà chỉ có hưng phấn cùng với
chờ đợi mà thôi.

Bên ngoài khuôn viên của Tòa án Tối cao sớm đã
bao vây ba vòng dây cảnh tuyến màu vàng chuyên dụng. Các Hiến Binh Tư
pháp cảnh giác nhìn chăm chú vào đám người đông nghìn nghịt bên ngoài.
Trên khuôn mặt mặc dù không chút biểu tình nhằm để che giấu đi tình tự
vô cùng khẩn trương trong lòng mình.

Phía xa xa bên ngoài mấy
vòng dây cảnh giới, bên cạnh khu rừng cây thanh tùng sớm đã bị một mảnh
băng tuyết trắng xóa đóng băng, không biết từ lúc nào đã có một chiếc ô
tô màu đen không có chút dấu hiệu nào cả đậu lại ở đó.

- Tôi không muốn tiếp nhận bất cứ phỏng vấn nào cả!

Xuyên thấu qua lớp kính cửa sổ bằng thủy tinh chống đạn cao cấp nhất, nhìn
thấy hơn mười mấy gã phóng viên tin tức đang bị đám nhân viên bảo vệ của Công ty Bảo an Hắc Ưng ngăn cản ở bên ngoài, Thai Chi Nguyên bình tĩnh
hỏi gã thuộc cấp ngồi trong xe kế bên:

- Đã đi vào trong đó chưa?

- Báo cáo Nghị viên tiên sinh, Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức
đã tiến vào trong tòa nhà Tòa án Tối cao, hiện tại đang lần lượt ký tên
lên bản ghi chép điều tra hiện trường!

Gã cấp dưới sau khi báo cáo xong thì lại hạ thấp giọng một chút, nói:

- Không có bất cứ cái gì ngoài ý muốn, khi mà các xạ thủ bắn tỉa của Hắc
Ưng tiến hành vào vị trí nhiệm vụ bảo vệ cho nhân chứng, đã cùng với đám quan viên của Cục Điều Tra Liên Bang xảy ra một vài xung đột nhỏ.

Thai Chi Nguyên khẽ xoa xoa nhẹ mi tâm của chính mình một chút, trầm mặc
nhìn về phía một góc nhỏ của tòa đại lâu Tòa án Tối cao lộ ra bên trên
cánh rừng thanh tùng đã nhuộm đẫm một màu trắng xóa, mãi một thời gian
dài cũng đều không có mở miệng nói chuyện.

Từ sau khi năm rồi
chính thức bắt đầu khởi động Cuộc hành quân Trầm mặc, bắt đầu thật sự xé rách da mặt chính thức chiến đấu cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên
mà vị Nghị viên trẻ tuổi này cảm thấy khẩn trương. Bởi vì hắn phi thường rõ ràng, cái Dự luật Ái quốc trong thời chiến này ngày hôm nay đến tột
cùng có thể bị hủy bỏ hay không, chính là nhân tố phi thường quan trọng
đối với cuộc chiến tranh này.

Hai gã nam nhân trung niên vẫn như
trước mang trên mình thân phận là tội phạm trốn ngục tiến vào Tòa án Tối cao đánh một phiên toàn vi phạm tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương, hơn nữa
lại là mới vừa được tiếp nhận vào trong tay của hắn, liền đã bắt đầu
triển khai một hồi công tác chiến đấu rất có thể sẽ kéo dài không biết
bao nhiêu thời gian này, nhìn qua không khỏi có vẻ hơi chút xúc động,
thậm chí là buồn cười nữa.

Cũng chỉ có những gã thuộc cấp thân

cận nhất mới có thể biết được, vì ngày hôm nay mà Thai Chi Nguyên đã
chuẩn bị một khoảng thời gian lâu dài đến mức nào. Hiện tại hắn chỉ có
điều là thiếu khuyết đi một cái mồi dẫn lửa đủ mạnh mẽ mà thôi, mà Chủ
biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức chính là cái mồi dẫn lửa tốt nhất
hiện tại.

- Cựu Bộ trưởng Bộ Tư Pháp Liên Bang làm luật sư Thủ
tịch, Chủ nhiệm Khoa Pháp Luật của Đại học Thủ Đô làm luật sư Phó tịch,
cựu Kiểm soát viên Tiêu Văn Tĩnh cũng chỉ có thể làm một chân sai vặt.
Theo như ý của tôi, với một đội hình luật sư xa hoa đến như vậy, muốn
đánh thắng bất cứ phiên tòa nào cũng không phải là chuyện tình quá mức
khó khăn!

Thai Chi Nguyên móc từ trong túi áo ra một cái khăn
tay, nhẹ nhàng chà lau đi khóe môi hơi có chút trắng bệch của chính
mình, ngắm nhìn một góc của tòa đại lâu Tòa án Tối cao đằng kia, khẽ thì thào lẩm bẩm, tựa hồ như là muốn cấp cho chính mình một cái lý do để
gia tăng thêm lòng tin tưởng.

Gã thuộc cấp ngồi bên cạnh phảng
phất như là cũng không có nghe thấy lời thì thào lẩm bẩm của Thai Chi
Nguyên, mà dùng ngữ điệu rõ ràng mạch lạc mà báo cáo:

- Buổi tối
ngày hôm qua, Tào phu nhân của Nam Tương Gia đã dựa theo lời thỉnh cầu
của ngài, đi đến Tùng Quả Lĩnh mà bái phỏng Giang Pháp quan một chuyến.

Hắn khẽ ngẩng đầu lên một chút, nhìn về phía Thai Chi Nguyên, tiếp tục nói:

- Cát Pháp quan thì mãi cho đến ba giờ sáng ngày hôm nay, vẫn còn kiên
trì cho rằng, cái thân phận tội phạm trốn ngục của Chủ biên Bob cùng với phóng viên Ngũ Đức đến bây giờ vẫn còn chưa có giải quyết được, vốn dĩ
không có tư cách mà nhắc tới việc tố tụng vi phạm tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương!

Khóe môi của Thai Chi Nguyên thoáng nhếch lên một cái, nở nụ cười trào phúng nói:

- Nếu như không phải đám Nghị viên của phe phái Mạt Bố Nhĩ trong Nghị
Viện đã đưa ra một cái dự luật trong thời hạn nhất định, một người không thể liên tục hai lần đi tố luận vi phạm tinh thần Đệ Nhất Hiến Chương
mà nói, tôi thật sự phi thường nguyện ý tự mình đi đánh cái trận phiên
tòa tố tụng ngày hôm nay!

- Chẳng qua sau khi xác nhận được tin
tức tòa trang viên trên Tinh cầu Ba Đáp tại Bách Mộ Đại đã vĩnh viễn
chuyển sang quyền quản lý trên danh nghĩa thê tử của mình, thì Cát Pháp
quan đã rất nhanh thay đổi quan niệm tư pháp cố chấp của ông ta rồi.

Gã thuộc cấp bên cạnh lại tiếp tục hồi báo, mà tình tự trong nội tâm của
hắn thì cũng không có khả năng bình tĩnh giống như biểu tình bên ngoài
vậy.

Hắn chính là người một tay xử lý công việc liên quan đến quá trình tiến hành hối lộ này, cho nên phi thường rõ ràng cái tòa trang
viên Lan Châu đã truyền thừa gần vạn năm tại bên Bách Mộ Đại bên kia
cũng không phải là một tòa trang viên bình thường có thể so sánh được.
Hắn thậm chí còn tin tưởng vững chắc rằng thậm chí ngay cả Lâm Bán Sơn ở bên Bách Mộ Đại bên kia cũng đều không thể có được cái loại hưởng thụ
xa xỉ đến mức này.

Dùng một đại bút tích khổng lồ đến như thế để
thu mua một vị lão quan tòa dối trá gần đất xa trời như vậy, trong suy
nghĩ của hắn chính là không khỏi có chút đáng tiếc. Chẳng qua là hắn lập tức nhớ tới vị Nghị viên trẻ tuổi trước mặt này thậm chí ngay cả Công
ty Liên hợp Tinh quặng mỏ Liên Bang cũng có thể không một chút để ý hai
tay hoàn toàn dâng ra, vì thế liền rất nhanh lâm vào trầm mặc.


-
Ủy ban thẩm vấn tố tụng liên quan đến vi phạm Đệ Nhất Hiến Chương của
Tòa án Tối cao có tổng cộng đến năm vị Pháp quan. Chúng ta tiến hành vận động suốt thời gian hai năm trời, cũng chỉ có đảm bảo được có hai phiếu ủng hộ mà thôi, mà hai vị Pháp quan còn lại rõ ràng chính là ủng hộ duy trì Dự luật Ái quốc trong thời chiến, cho nên hiện tại chính là cục
diện hai đấu với hai.

Ý kiến của gã thuộc cấp đã thể hiện rõ
ràng, bất luận là Thai Chi Nguyên có chuẩn bị một đội hình đoàn luật sư
xa hoa đến bao nhiêu đi chăng nữa, thì cuối cùng kẻ quyết định xem cái
Dự luật Ái quốc trong thời chiến kia sẽ biến thành giấy vụn, hay là tiếp tục hóa thân thành tầng tầng xiềng xích trói tay trói chân toàn thể
Liên Bang, vẫn chính là cái vị Pháp quan thứ năm, cũng là vị Pháp quan
cuối cùng kia!

- Cho nên kết quả cuối cùng vẫn là muốn xem ý kiến của Pháp quan Hà Anh xem thế nào! Hơn nữa chỉ cần ông ta nháy mắt hắng
giọng vài cái, thì cũng rất có thể trực tiếp thay đổi hoàn toàn cái nhìn của bốn vị Pháp quan còn lại. Điều khiến cho kẻ khác đáng tiếc hoặc là
khiến kẻ khác tôn kính chính là, Pháp quan Hà Anh căn bản là không thể
bị mua chuộc!

Thai Chi Nguyên lạnh nhạt nói:

- Nếu như vị
lão nhân gia này có thể bị mua chuộc hoặc là nói có thể bị người khác
tạo ảnh hưởng, như vậy thì tôi sẽ trực tiếp thỉnh Hà luật sư nghĩ cách,
dùng đủ hết mọi biện pháp để né tránh kẽ hở của nguyên tắc, xuất hiện
trong phiên tòa tại Tòa án Tối cao ngày hôm nay!

Trên đại lộ Lạp
Bỉ đột nhiên trở nên im lặng trầm mặc một trận. Mấy vạn dân chúng Liên
Bang bình tĩnh chuyên chú nhìn chằm chằm về phía tòa đại lâu nằm bên kia sợi dây cách ly màu vàng, nhìn thấy cái tòa pho tượng Thiên Bình to lớn bên ngoài tòa nhà. Cũng không có bất luận kẻ nào mở miệng nói chuyện,
bởi vì đám người bọn họ đã tham gia vào Cuộc hành quân Trầm mặc, đến bây giờ vẫn như cũ tin tưởng vững chắc vào tinh thần của Đệ Nhất Hiến
Chương Liên Bang, tin tưởng rằng tòa nhà Tòa án Tối cao này chính là nơi đại biểu cho sự tôn nghiêm của Pháp luật Liên Bang!

Thanh âm
bước đi trên tuyết rất nhỏ đột nhiên vang lên. Cánh cửa xe màu đen rất
nhanh mở ra, Giản Thủy Nhi, trên người mặc một bộ trang phục mộc mạc
bình thường chợt ngồi vào hàng ghế phía sau xe.

Cô nàng khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng phủi phủi đi một ít bông tuyết bám lên trên bả vai của mình.

- Gặp được không?

Thai Chi Nguyên cũng không có quay đầu nhìn lại, vẫn như cũ hướng ánh mắt về phía Tòa án Tối cao, hỏi.

- Gặp được!

Giản Thủy Nhi nhẹ nhàng hồi đáp.

Nghe được câu trả lời đơn giản nhẹ nhàng như là lặp lại lời nói của mình như thế, cặp mày từ đầu đến giờ vẫn luôn có chút nhăm lại, lúc này cũng
chậm rãi tản ra một chút, trên mặt hiện ra một tia mỉm cười đạm nhiên mà thong dong nhàn nhạt.

Giản Thủy Nhi nhìn thấy nụ cười sảng khoái trên mặt hắn như thế, bên trong đôi mắt xinh đẹp sáng ngời nhất thời
hiện lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt, cặp lông mày lá liễu thoáng nhướng nhẹ lên, cười khẽ, hỏi:

- Thoạt nhìn anh quả thật hết sức tự tin a?

- Kết cuộc của phiên tòa này hiện tại đã định rồi, chúng ta đã thắng!

Thai Chi Nguyên khẽ xoay người nhìn về phía dung nhan thanh lệ xinh đẹp động lòng người của Giản Thủy Nhi, hạ thấp giọng, nói:

- Cám ơn cô!

Cặp lông mày lá liễu của Giản Thủy Nhi nhất thời càng nhíu chặt lại hơn một chút, giống như là một cành lá liễu đang bị gió thu thổi quét đến ngơ
ngẩn, cũng không có bất cứ ý tứ hàm xúc khiếp người nào cả, mà ngược lại còn có chút bộ dáng đáng yêu xinh đẹp mơ hồ:

- Cho nên anh mới bảo tôi đến gặp Hà Pháp quan? Thế nhưng mà vì cái gì anh lại xác định là tôi có thể sẽ tạo thành tác dụng chứ?

- Cô còn nhớ rõ cái phiên tòa kiện tụng đã từng oanh động toàn bộ Liên
Bang trước đây của cô hay không? Một cô bé con chỉ mới hơn mười tuổi đã ở trước tòa án mà chiến thắng được Quỹ Cơ Kim Hội Nhi Đồng cùng với Phí
Thành Lý Gia ẩn giấu phía sau, vì cái gì chứ?

- Vì cái gì mà bốn
năm trước đây, Tòa án Tối cao đã không một chút để ý đến sự ám chỉ cùng
với nghiêm lệnh của Chính phủ Liên Bang, trực tiếp một phen đem quyền kế thừa của toàn bộ Công ty Cổ Chung phán cấp cho Chung Yên Hoa? Phải biết rằng ngoại trừ mấy câu hỏi án tình lấy lệ ra, tổng cộng cũng chỉ hao

tốn không tới thời gian ba phút đồng hồ đã hoàn toàn phán định xong một
hồi phiên tòa có sức ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc đối với toàn bộ Liên Bang
a!

Thai Chi Nguyên liếc mắt nhìn về phía Giản Thủy Nhi, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Bản thân Pháp quan Hà Anh có được đạo đức cùng với trí tuệ cơ hồ là
hoàn mỹ. Ông ta cơ trí mà không chút câu nệ, hoàn toàn có thể nói là
gương mẫu cho toàn bộ nhân loại trong vũ trụ a. Bản thân ông ta gần như
không có khuyết điểm, thậm chí ngoại trừ việc đánh đàn dương cầm cùng
với giáo huấn đứa chắt trai bảo bối của mình ra, toàn bộ Liên Bang cũng
đều không có bất cứ ai biết ông ta có thêm sở thích nào nữa cả.

Giản Thủy Nhi dần dần nghĩ thấy có chút kỳ quái trong chuyện này, cố gắng áp chế sự tò mò trong lòng mình, khẽ nhíu mày, chăm chú lắng nghe.

- Nhưng mà tôi biết ông ta vẫn còn có một cái ham muốn khác!

- Cái loại ham muốn này cơ hồ cũng không phải là bất cứ khuyết điểm nào
cả, nhưng mà căn cứ vào địa vị cao thượng của Hà Pháp quan cùng với bổn
phận phải bảo hộ sự tôn nghiêm của pháp luật, lại thủy chung cũng không
thể tận tình biểu lộ ra ngoài được. Cho nên cái loại cảm xúc này ở trong lòng của vị lão nhân này tích lũy xuống càng ngày càng sâu sắc, càng
ngày càng lâu dài, mà cũng càng ngày càng nồng đậm hơn. Một khi có cơ
hội biểu đạt nó ra ngoài, Hà Pháp quan vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ
từ chối!

Giản Thủy Nhi mơ hồ đoán ra được hắn chính là muốn nói
cái gì, mang theo ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm Thai Chi
Nguyên.

Thai Chi Nguyên nhìn về phía cô nàng, ánh mắt khẽ cười, nói:

- Trước kia tôi đã từng nói qua với Hứa Nhạc một câu, Pháp quan Hà Anh vĩ đại nhất toàn bộ Liên Bang… thích nhất là những cô bé con, nhưng mà về
sau tôi mới chân chính hiểu ra được, ông ta kỳ thật chính là mãi cũng
đều vô cùng thích cô, chính là một mình cô mà thôi!

Giản Thủy Nhi có chút khiếp sợ, đưa hai tay lên che lại miệng mình, kinh hãi nói:

- Như thế nào lại có thể như vậy? Lão nhân ta ông ta cũng sắp sửa một trăm tuổi rồi a!

Thai Chi Nguyên nhìn thấy biểu tình trên mặt Giản Thủy Nhi mặc dù là đang vô cùng hoảng sợ, thế nhưng lại vẫn như cũ hoàn mỹ động lòng người vô
cùng, cảm khái tán thưởng, nói:

- Pháp quan của Tòa án Tối cao
cũng có quyền lợi ham mê thần tượng a! Một vị lão nhân sắp sửa trăm
tuổi… cũng hoàn toàn có tư cách yêu thích một vị nữ nhân hoàn mỹ nhất mà Đấng Sáng Thế sáng tạo ra a!

Thai Chi Nguyên nói đến chỗ này,
đột nhiên một trận thanh âm hoan hô giống hệt như một ngọn sóng thần
khủng bố xuyên thấu thẳng qua cánh cửa sổ thủy tinh của chiếc xe, tiến
thẳng vào trong lỗ tai của hai người bọn họ.

Hai người bọn họ
đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy bên phía Tòa án Tối cao bên
kia đã biến thành một mảnh hải dương cuồng hoan. Chủ biên Bob cùng với
phóng viên Ngũ Đức giơ cao hai cánh tay đã không còn còng tay của chính
mình lên, giống hệt như một vị anh hùng vừa mới chiến thắng trở về, xuất hiện trước vô số dân chúng đang hoan hỉ vô cùng.

Pháp quan Hà
Anh của Tòa án Tối cao Liên Bang, khi mà năm đó lần đầu tiên ở trên màn
hình TV nhìn thấy Giản Thủy Nhi, cô nàng cũng còn chưa có một đẵ tóc tím xinh đẹp, cũng còn chưa có bước chân lên Xí Nghiệp Hào trong bộ phim
truyền hình nổi tiếng khắp Liên Bang, cũng còn chưa phải là cô nàng
Thiếu nữ Thần tượng Quốc dân Liên Bang được hàng ngàn vạn người chú mục, mà chỉ mới là một cô nàng thiếu nữ mồ côi đáng thương nào đó xuất hiện
trong một vở kịch gia đình nào đó mà thôi. Nhưng mà bắt đầu từ ngày đó
trở đi, sự yêu thích của ông ta cũng đã bắt đầu.

Cái Dự luật Ái
quốc trong thời chiến, đã khiến cho vô số người bên trong Liên Bang cảm
thấy không thể nào hô hấp nổi, đã khiến cho vô số người gặp phải tràng
cảnh bị bí mật bắt giữ cùng với thẩm tra, tra tấn, đã bị Pháp quan Hà
Anh dùng thanh âm già nua chậm rãi của mình mà tuyên bố hủy bỏ ngay lập
tức, có lẽ thật sự cũng chỉ là bởi vì một cái nguyên nhân đơn giản như
thế này hay sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận