Trong biệt thự của Châu trưởng Tê Hà Châu.
Vị Châu trưởng phu
nhân hiện tại đang ngồi dựa người vào ghế sô pha, cả người ngây ngốc
giống hệt như một con rối gỗ, nhìn chằm chằm vào những hình ảnh đang
xuất hiện trên màn hình TV trước mặt mình. Bản thân bà ta ngày thường
vẫn luôn khí độ ung dung, quý phái vô cùng, hiện tại bộ dáng lại phi
thường tiều tụy, những trang điểm tinh xảo trên mặt bà ta sớm đã bị
những dòng nước mắt lặng lẽ không một tiếng động chảy xuôi biến thành
những khối màu sắc lộn xộn vô cùng.
Ánh mắt của bà ta di chuyển
theo khuôn mặt kiên nghị nhưng sạm đen của gã quân nhân thanh niên trên
màn hình TV, sau đó di chuyển xuống chiếc xe lăn bên dưới cùng với hai
cái ống quần trống rỗng đến tận đùi của gã quân nhân. Trái tim của bà ta phảng phất như là bị một con dao nhọn đung nóng đỏ rực hung hăng đâm
mạnh một cái vậy, rốt cuộc không khống chế được tâm tình nữa, ngồi ngã
người lên ghế sô pha, bắt đầu không ngừng đau đớn khóc rống lên.
Trên một cái ban công gió lạnh không ngừng thổi quét của tòa biệt thự, vị
Châu trưởng tiên sinh của Tê Hà Châu mang theo biểu tình tâm trầm, bàn
tay bởi vì phẫn nộ mà run rẩy, cầm điện thoại di động bấm gọi số điện
thoại mã hóa đến Dinh thự Tổng Thống Liên Bang.
Sau khi điện thoại được thông suốt, ông ta lạnh giọng nói vào điện thoại:
- Chủ nhiệm Bố Lâm, tôi nghĩ Tổng thống tiên sinh cùng ông hẳn là nên
biết rất rõ ràng, mấy năm gần đây tôi cùng với các cử tri của Tê Hà Châu đã cấp cho ông ấy không biết bao nhiêu sự ủng hộ chân thành nhất, các
người đã từng hứa hẹn với tôi là sẽ cấp cho tôi những sự hồi báo thích
hợp, như vậy hiện tại tôi nghĩ muốn hướng ngài cùng với Tổng thống tiên
sinh thỉnh giáo một chút, cái gọi là hồi báo thích hợp này đến tột cùng
là cái gì chứ?
- Chẳng lẽ đó chính là một phen đem đứa con trai duy nhất mà tôi yêu thương nhất biến thành một gã quân nhân tàn phế hay sao?
Vị Châu trưởng tiên sinh phẫn nộ rít gào vào trong điện thoại, sau đó dùng sức mạnh mẽ cắt đứt cái điện thoại, quay đầu lại, liếc nhìn về cái màn
hình TV đang tthuật trực tiếp trong phòng khách phía sau lưng mình, nhìn thấy đứa con trai cưng đang ngồi trên xe lăn, nhịn không được tay phải
đưa lên ôm chặt lồng ngực đau đớn của chính mình, tay trái phải chống
mạnh lên lan can mới không có ngã sấp xuống.
o0o
Tại Đặc khu Thủ Đô, phía trước Trung tâm Nghệ thuật Kiều Trì Tạp Lâm nổi tiếng.
Trong một mảnh không gian thoáng đãng trầm mặc, trên trời cũng chỉ có những
đám mây trắng cùng với những cơn gió lạnh thổi quét không ngừng, một sự
trầm mặc khôn cùng bát ngát giống hệt như một mảnh hải dương xa xôi rộng lớn mà khủng bố, mấy vạn con người đang tụ tập phía trước hội trường
của tòa nhà Trung tâm Nghệ thuật thế nhưng lại tĩnh mịch không một tiếng động, cũng chỉ có thể nghe được thanh âm của duy nhất một con người,
chính là thanh âm của Đạt Văn Tây!
- Hiện tại chính là tôi, một
gã đã từng là quân nhân của Quân đội Liên Bang, hiện tại lại biến thành
một phần tử phản loạn, nghĩ muốn cấp cho đám con chó Liên Bang kia nghe
một câu chuyện xưa!
- Cái câu chuyện xưa này chính là một hồi âm mưu, là một sự tàn sát, là một lần phản bội!
- Tôi cùng với các chiến hữu của tôi tuyệt đối không thể tiếp nhận nổi
cái sự phản bội này, cho nên tôi mạo hiểm chấp nhận việc bị Chính phủ
bắt giữ, thậm chí nguy hiểm hơn là bị ám sát, cũng muốn chạy đến nơi
này, mà bọn họ…
Đạt Văn Tây đang ngồi trên xe lăn, biểu tình nhất thời trở nên trang nghiêm, giơ cao cánh tay phải cầm trong tay cái ba
lô hành quân chứa đầy các bài vị thân phận kim loại của các chiến hữu đã chết trong tràng âm mưu trên Tinh cầu Mặc Hoa bên kia, còn tay trái thì vươn ra một ngón tay, chỉ thẳng về phía bầu trời cao xa thuần một màu
xám xịt đằng xa.
Những bông tuyết trên bầu trời lại một lần nữa
bắt đầu bay xuống, có một bông tuyết trong suốt nhất dừng lại trên đầu
ngón tay chỉa ra của hắn.
- Vì ánh quang huy của bầu trời, vì
những chiến hữu đã chết đi, còn có những người vẫn còn sống, bọn họ đã
đi đến những địa phương cần thiết, đi làm những chuyện tình mà bọn họ
cần phải làm, đi đoạt lại những sự quang vinh vốn dĩ nên thuộc về của
bọn họ!
Mấy vạn thành viên của Cuộc hành quân trầm mặc, cứ như
vậy mà trầm mặc nhìn lên trên chiếc xe lăn cô đơn đang đứng trên bục
phát biểu, nhìn chằm chằm gã quân nhân tàn phế ngồi trên đó, lắng nghe
xong câu chuyện xưa bi thương của hắn. Tất cả mọi người đứng trước trung tâm nghệ thuật này cũng đều cảm thấy rõ ràng cái loại thống khổ cùng
với rét lạnh xâm nhập vào lòng người, xâm nhập vào sâu trong cốt tủy của bọn họ. Vì thế có người nắm chặt hai nắm tay lại, nhét sâu vào trong
ngực mình, phảng phất như là muốn cấp cho gã quân nhân tàn phế trên bục
kia một chút ấm áp từ trong lòng mình, có người thì lại che mặt lại,
không muốn nhìn thấy sự thống khổ của gã quân nhân tàn phế kia.
Một mảnh quảng trường tĩnh mịch khôn cùng giống hệt như một phiến hải dương mùa đông xơ xác tiêu điều, đột nhiên bị vài tiếng vỗ tay linh tinh phá
vỡ, sau đó nhanh chóng biến thành một phiến hải dương mùa hè sôi động,
tràn ngập những tiếng vỗ tay cùng với thanh âm hò hét điên cuồng. Đám
dân chúng nhìn lên gã quân nhân thanh niên đang ngồi trên chiếc xe lăn
trên bục phát biểu, không ngừng quơ loạn hai cánh tay, dùng sự nhiệt
tình cùng với nước mắt của chính mình mà biểu hiện sự an ủi chân thành
nhất.
o0o
Trên một tòa nhà cao cao ở phía Đông của quảng
trường tụ tập kia chính là Bộ chỉ huy lâm thời của Cuộc hành quân trầm
mặc. Mấy trăm gã nhân viên bảo vệ của Công ty Bảo an Hắc Ưng võ trang
toàn thân đứng rãi rác bốn phía xung quanh.
Thai Chi Nguyên ngắm nhìn biển người đã bắt đầu sôi trào lên, chậm rãi mở miệng, hỏi:
- Hứa Nhạc đang ở nơi nào?
Lúc này Trâu Úc đang đứng ở bên cạnh hắn, cũng không chút ngoài ý muốn đối
với chuyện Thai Chi Nguyên đã biết được tin tức Hứa Nhạc đã quay về Liên Bang. Nhưng mà đối với câu hỏi này của Thai Chi Nguyên, nàng ta cũng
không định sẽ trả lời.
Thai Chi Nguyên khẽ nở nụ cười mỉm tự giễu, xoay người lại, tiếp tục hỏi:
- Hắn cùng với Tiểu đội 7 đang muốn làm cái gì?
Trâu Úc đưa tay chỉ về phía Đạt Văn Tây đang ngồi trên xe lăn trên đài xa xa, bình thản hồi đáp:
- Vừa rồi hắn đã trả lời câu hỏi này rồi, bọn họ đang đi làm chuyện tình mà bọn họ phải làm!
Thai Chi Nguyên quan sát cẩn thận khuôn mặt của Trâu Úc, chú ý tới cách ăn
mặc của nàng ta ngày hôm nay đặc biệt xinh đẹp mê người. Trên mái tóc
đen ngày hôm nay cực kỳ hiếm có không có cài đóa hoa hồng nhỏ, mà là vấn thành một búi tóc lớn, nhìn qua tựa như thô sơ giản lược, thế nhưng cực kỳ tinh xảo uốn thành một đóa hoa lớn. Hai hàng lông mày bình thường
cong cong thanh tú, ngày hôm nay được kẻ thành ra màu đen sậm, thẳng vút lên. Đặc biệt cặp môi của nàng ngày hôm nay cũng được tô son một màu đỏ rực, càng về chính giữa thì càng đỏ thêm hơn, phảng phất giống như là
một cái kẹo mật đường nhuộm đỏ tươi, hoặc giống hệt như một quả táo chín đỏ nhưng vẫn quật cường không chịu rơi xuống khỏi cành cây vậy.
- Em thay đổi phong cách trang điểm rồi à? Rất được, hết sức phù hợp với tính tình băng lãnh thấu xương của em!
Trâu Úc mỉm cười nhàn nhạt, hồi đáp:
- Từ nhỏ đến lớn, anh rất ít khi nào ca ngợi dung nhan của em. Nhưng mà
cái này quả thật cũng không đủ để cho em nói nhiều thêm cái gì đâu.
Thai Chi Nguyên cũng chỉ cười cười, không có đáp lời.
Đúng lúc này, Trâu Úc đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Nội dung của cú điện thoại kia khiến cho cặp lông mày lá liễu đậm đen vốn đang nhíu lại của cô nàng dần dần buông lỏng ra một chút. Cặp mắt trong suốt đang
nhìn ngắm những bông tuyết rơi rơi bên ngoài cửa sổ của cô nàng cũng
càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn ý cười nồng đậm.
Cô nàng đột nhiên xoay người nhìn về phía Thai Chi Nguyên, nở nụ cười mê người, nói:
- Sự khác biệt giữa nam và nữ căn bản là có rất nhiều, ví dụ như là mỗi
khi gặp phải chuyện đại sự gì đó, thì bản thân anh sẽ bình tĩnh lạnh
lùng, còn em thì cố tình phô bày ra cách ăn mặc xinh đẹp khác thường hơn một chút, cũng là một cách thể hiện mà thôi.
Thai Chi Nguyên cũng không có chen ngang vào, biết rằng hẳn là sẽ còn câu tiếp theo.
- Sự an toàn của Bob cùng với Ngũ Đức, từ nay về sau liền giao lại cho anh rồi!
Trâu Úc bắt đầu đeo lên tay mình cặp bao tay da dê màu đen ấm áp, nói:
- Mặc kệ anh hài lòng tiếp nhận hay không, có lo lắng chuyện bên phía
Quân đội sẽ tỏ thái độ như thế nào, nhưng mà chúng tôi cũng đều sẽ một
phen đem hai người bọn họ giao lại cho anh!
Thai Chi Nguyên khẽ khàng ho nhẹ hai tiếng, mỉm cười nhàn nhạt hồi đáp:
- Quả nhiên chính là cái đáp án này! Một khi mấy người các em đã kiên trì như vậy rồi, vậy thì anh cũng không có lý do gì mà không cố gắng tiếp
tục đến cùng!
Trâu Úc đi đến bên cạnh cánh cửa ra vào, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thai Chi Nguyên, ngữ khí nghiêm túc, nói:
- Anh nên biết rất rõ ràng, cái tên gia hỏa kia làm chuyện tình này, chính là muốn phối hợp với anh!
- Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện này!
Nụ cười trên mặt Thai Chi Nguyên dần dần thu liễm lại, cầm lấy cái khăn
tay màu trắng tinh khiết bên cạnh lên, nhẹ nhàng lau khóe môi một cái,
nói:
- Đây là một cái nhân tình mà anh thiếu em!
- Vì cái gì mà anh kiên quyết không chịu thiếu nợ nhân tình của hắn?
Trâu Úc nghi hoặc hỏi.
Thai Chi Nguyên bình tĩnh hồi đáp:
- Bởi vì một vị Tổng thống Liên Bang tương lai vĩnh viễn không thể nào thiếu nợ nhân tình của một vị Hoàng Đế Đế Quốc tương lai!
Trâu Úc cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước ra khỏi cửa.
Bên trong bầu không khí càng ngày càng rét lạnh của thành thị, phía sau
lưng nàng ta truyền đến những khẩu hiệu ủng hộ càng ngày càng chỉnh tề,
càng ngày càng vang dội của đám người. Cô nàng kéo lại thật chặt chiếc
áo khoác trên người mình, cặp môi đỏ tươi mím lại thật chặt, ở bên trong đám bông tuyết rơi rơi mà càng ngày càng đi xa dần.
o0o
Khi mà đám bộ đội của Đội cảnh vệ Xuân Đô Thị chạy tới được trung tâm an
dưỡng, thì chiến đấu đã hoàn toàn chấm dứt. Tòa đại lâu bị tàn phá
nguyên cả một mặt tường, bên cạnh bờ sông vô cùng bừa bãi, đã chứng minh hỏa lực của đối phương trước đó mãnh liệt đến mức thế nào.
Nhưng mà trên ngọn núi mai bên cạnh bờ sông đối diện đã sớm toàn bộ không còn một bóng người. Ngoại trừ đám bông mai rãi rác khắp nơi trên mặt đất
cùng với một đống vỏ đạn vẫn như cũ còn nóng bỏng nằm đầy trên sườn núi
ra, cũng chẳng còn lại bất cứ cái gì cả.
Đến nhanh chóng nhẹ
nhàng như ngọn gió xuân, đi dứt khoát lặng lẽ như mặt nước không chút
gợn sóng, Tiểu đội 7 của Công ty Cơ khí Quả Xác, bắt đầu từ lúc thành
lập cho đến bây giờ cũng đều mang theo loại sắc thái thần bí kia, từ
trước cho đến nay cũng đều luôn luôn tuân theo cái phong cách hành động
như thế này!
o0o
Trên một khu vực không gian nào đó tại vĩ tuyến 35 phía Nam bán cầu của Tinh cầu S1, một chiếc máy bay vận tải
quân dụng thể thức cũ đang trầm mặc phi hành trên tầng mây dày đặc trên
bầu trời. Thân của chiếc máy bay nhìn qua có chút cồng kềnh, giống hệt
như là một con thiên nga xám vừa chén được một bữa tối no nê, bộ dáng
đắc ý mà chậm chạp bay đi.
- Dưới loại cục diện khẩn trương như
thế này lại có thể thuyên chuyển nhiều tài nguyên hậu cần như vậy cho
chúng ta, mức độ ảnh hưởng của Trâu Gia đối với hệ thống hậu cầu trong
Quân đội Liên Bang quả thật là phi thường mạnh mẽ a! Lại nói tiếp, Lão
đại anh năm đó tựa hồ như đã có con với thiên kim tiểu thư của Trâu Bộ
trưởng rồi mà? Như thế nào về sau lại còn muốn kết hôn với Giản Thủy Nhi tiểu thư nữa vậy?
- Tôi nói này Giang Cẩm à, có phải là dạo này
cậu mở một cái rạp chiếu phim, từ đó về sau đã lâu nhiễm cái tính cách
của dám người trong giới văn nghệ rồi không? Bằng không như thế nào lại
đột nhiên trở nên tò mò giống hệt như đám thợ săn tin tức vậy?
Bên trong khoang chứa hàng của chiếc máy bay vận tải, bầu không khí vốn có
chút nặng nề, đột nhiên vang lên một trận tiếng cười vang dội. Những gã
đội viên vốn dĩ tính tình trầm ổn thì lại là một bên vừa sửa sang trang
bị, một bên thì nở nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Tất cả các đội viên còn lại của Tiểu đội 7 hiện tại cũng đều ở bên trong khoang chứa hàng cảu
chiếc máy bay vận tải quân dụng thể thức cũ này. Sau khi vừa mới chấm
dứt một hồi chiến đấu kịch liệt, hoàn thành xong một cái nhiệm vụ cực kỳ gian nan, thế nhưng lại có có bất cứ một người thương vong nào cả, thật sự là một cái kết quả phi thường hoàn mỹ.
Chính là trước đây bọn họ đã từng là một gã quân nhân Liên Bang, thế nhưng địch nhân lần này
của bọn họ lại không còn là những người Đế Quốc nữa, cũng không phải là
những gã thương nhân buôn lậu của bên phía Bách Mộ Đại, mà chính là đám
bộ đội chính quy của Quân đội Liên Bang. Những người ngã xuống dưới họng súng của bọn họ đều là đồng bào, thế nhưng hết sức kỳ lạ chính là, cảm
xúc của đám đội viên bên trong cái máy bay vận tải này tựa hồ như không
có bị bất cứ ảnh hưởng nào cả, cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào cả.
Sự yêu ghét của đám nam nhân Tiểu đội 7 bình thường vốn dĩ phi thường đơn giản, minh bạch.
Bọn họ đã từng tràn ngập nhiệt tình cùng với yêu thương đối với Liên Bang
này, cho nên mới nguyện ý rơi đầu lâu, đổ nhiệt huyết xung phong ở tiền
tuyến, âm thầm chiến đấu, không sợ hy sinh gian khổ mà giết địch, thanh
danh lừng lẫy.
Nhưng mà thoạt nhìn hiện tại Liên Bang này đã
không còn yêu thương gì bọn họ nữa, thậm chí còn hận không thể ngay lập
tức ép bọn họ phải chết hết toàn bộ. Trên thực tế đã có rất nhiều những
huynh đệ chiến hữu đã bởi vì như vậy mà bi thảm chết đi, cho nên ở trong mắt bọn họ, Liên Bang hiện tại chính là một đám vô sỉ khốn kiếp nhất.
Đúng vậy, Liên Bang ở trong khái niệm của bọn họ hiện tại chính là chỉ Chính phủ Liên Bang, như vậy cần phải tiêu diệt bọn hắn!
- Thời điểm hành động ở Nam Giao Châu nhất định cần phải phi thường cẩn thận mới được.
Hứa Nhạc sau khi một phen điều chỉnh cẩn thận, cùng với lau chùi hết thảy
các dầu máy, mới một phen đem khẩu Cơ pháo Đạt Lâm nặng nề chuyển giao
lại cho Đại Hùng, quay sang đám đội viên, nói:
- Sư đoàn Thiết giáp 7 cũng không phải là một đám người nghiệp dư giống như bọn Cặp Mắt Ti Hí này đâu!
Lời đánh giá một đám người nghiệp dư như thế này, liền đại khái có thể nhìn ra thái độ khinh miệt mạnh mẽ của Hứa Nhạc, người dẫn đầu Tiểu đội 7
đối với cái đám đội viên chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp Mắt Ti
Hí kia.
Cái chi bộ đội chiến đấu đặc chủng lệ thuộc trực tiếp ban ngành điều tra liên hợp, do một đám cao thủ của Tu Thân Quán Phí Thành
liên hợp tạp thành, nhìn qua bề ngoài tựa hồ như cường hãn dị thường,
trong thời gian mấy năm gần đây mơ hồ còn được người ta đánh giá là có
quan hệ với bộ đội chiến đấu đặc chủng tinh nhuệ nhất của Quân đội Liên
Bang nữa.
Nhưng mà ở trong mắt của Tiểu đội 7 hoặc là ở trong mắt những gã quân nhân chức nghiệp như là Sư đoàn Thiết giáp 7 của Đỗ Thiếu Khanh mà nói, cái loại đoàn đội mà tố chất của mỗi một gã binh sĩ phi
thường mạnh mẽ, nhưng mà về mặt ý thức chiến thuật lại cực kỳ lạc hậu
kia, thật sự là không chịu nổi một kích! Bởi vì đám người bọn chúng tập
hợp lại, căn bản cũng không thể xem như là một cái tập thể!
Như vậy thì cái tập thể cực mạnh trên chiến trường sẽ là chi bộ đội nào đây?
Chi bộ đội cực mạnh năm đó, chính là Sư đoàn Thiết giáp 17 đã từng quét
ngang toàn bộ vũ trụ của Quân Thần Lý Thất Phu của Liên Bang, đã từng là Sư đoàn Thiết giáp 7 do đích thân Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh tự mình chỉ huy, chính là Đại đội Robot Hoàng gia Đế Quốc do Công chúa Điện hạ
Hoài Thảo Thi tự mình suất lĩnh.
Nếu như một phen đem phạm vi
nhân số của chi bộ đội cực mạnh này thu nhỏ xuống lại một chút, như vậy
thì trên những quyển sách giáo khoa quân sự trong tương lai, khẳng định
là sẽ có thêm tên của Tiểu đội 7!
Sau khi tiến hành xong công tác bố trí cho cái nhiệm vụ sau đó của Tiểu đội 7, Hứa Nhạc men theo tay
vịnh trên thành của khoang chứa hàng máy bay vận tải, di chuyển đến phía trước, sát vách tường, ngồi xổm xuống bên cạnh Bạch Ngọc Lan, hạ thấp
thanh âm, nói:
- Có một chuyện tình phi thường phiền toái, cần cậu đích thân đi làm!
- Chuyện gì?
Câu trả lời của Bạch Ngọc Lan vẫn như cũ mềm mại ôn nhu nhẹ nhàng.
- Giúp tôi giương mắt nhìn Lý Tại Đạo một chút.
Hứa Nhạc nói:
- Trong tay hắn có một con át chủ bài, mãi cho đến bây giờ vẫn chưa chịu
móc ra. Tôi muốn đi giám sát một chút Đỗ Thiếu Khanh, cho nên cũng chỉ
có thể nhờ cậu đi giám sát hắn mà thôi.
- Được thôi!
Bạch Ngọc Lan cực kỳ đơn giản hồi đáp.
- Chú ý an toàn một chút!
Hứa Nhạc lại tiếp tục nói:
- Tôi cũng không nắm chắc là cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương bên
kia có phải là sẽ mãi vẫn luôn bị vây trong trạng thái tê liệt như hiện
tại hay không. Nếu như có tình huống gì bất thường, ngay lập tức lui về!
- Được!
Bạch Ngọc Lan cũng vẫn chỉ nói có một chữ duy nhất.
Hứa Nhạc từ trong túi áo của Bạch Ngọc Lan móc ra một hộp thuốc lá, hỏi:
- Thất bại rồi à?
- Ừm!
Bạch Ngọc Lan thoáng do dự trong chốc lát, sau đó mới giải thích thêm một câu:
- Thời điểm khi mà nàng ấy mang thai, tôi quả thật một điếu thuốc cũng không hề hút!
- Lão bà cùng với đứa nhỏ trong nhà có khỏe hay không?
- Cũng rất tốt!
Trên mặt Bạch Ngọc Lan chợt toát ra một nụ cười hạnh phúc.
- Có thể sẽ có phiền toái gì hay không?
- Sẽ không đâu!
Hứa Nhạc đột nhiên chú ý tới phía góc đối diện đang có một luồng ánh mắt
mãi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía mình, không khởi nở nụ cười xấu hổ,
rút ra một điếu thuốc lá đưa qua, nói:
- Chủ biên tiên sinh đã bị giam trong nhà giam rất lâu rồi hả? Không cho tù nhân hút thuốc thật sự là chuyện tình vô nhân đạo mà!
Chủ biên Bob cũng không có chút
khách khí, đón nhận điếu thuốc lá cầm trong tay, nhưng cũng không có
ngay lập tức châm lên, mà vẫn như cũ yên lặng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc
một thời gian thật lâu, biểu tình trên mặt phi thường phức tạp. Cuối
cùng ông ta nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngữ khí tràn đầy tiếc nuối,
nói:
- Thượng tá Hứa Nhạc, một người xuất sắc giống như cậu vậy,
có thể lãnh đạo một cái tập thể mạnh mẽ như vậy… vì cái gì cậu lại cố
tình là một người Đế Quốc như vậy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...