Gian Khách

Vài ngày trước đó, mấy chiếc ô tô màu đen lái ra khỏi một cái trấn nhỏ
nào đó tại Nam bán cầu, lặng lẽ không một tiếng động đi vào một phiến
sơn dã rộng lớn nào đó bên cạnh chân núi. Dưới sự dẫn dắt của một gã
quân nhân sĩ quan cao cấp khuôn mặt không một biểu tình, chậm rãi tiến
vào trong một căn cứ lắp ráp quân dụng nào đó của Quân đội Liên Bang.

Mười bảy phút đồng hồ sau đó, một chiếc Phi thuyền tiếp vận vũ trụ ở sâu bên trong căn cứ nhanh chóng cất cánh, bay thẳng lên không trung, dưới đáy
phun trào ra một luồng diễm lưu xinh đẹp trắng xóa, ở trên bầu trời
trong veo trầm mặc họa xuất ra một đạo đường cong to lớn.

Căn cứ
theo số liệu ghi chép của hệ thống, thì chiếc Phi thuyền chuyển vận này
đi chấp hành chính là công tác vận chuyển công tác vật tư đến Căn cứ Tân Nguyệt của Bộ Quốc Phòng, cũng không có bất cứ phương diện gì khiến cho người khác chú ý cả.

Năm mươi bốn phút sau đó, chiếc Phi thuyền
chuyển vận thân thể màu sẫm vốn dĩ là đang hướng về phía Căn cứ Tân
Nguyệt mà đi, lại không biết vì nguyên nhân gì mà xảy ra trục trặc
nghiêm trọng.

Bên phía trung tâm chỉ huy mặt đất hoặc là trung
tâm chỉ huy tại căn cứ Tân Nguyệt tiến hành rất nhiều lần khống chế từ
xa, ý đồ muốn khống chế đem chiếc Phi thuyền kia đưa trở lại quỹ tích
vận hành ban đầu của nó, nhưng mà kết quả cuối cùng cũng là lấy thất bại thảm hại mà chấm dứt.

Cho nên chiếc Phi thuyền kia ngay lúc sắp
sửa tiến vào trong bầu khí quyển của căn cứ Tân Nguyệt thì liền lệch
luôn khỏi quỹ đạo cố hữu định sẵn của mình, lại không may gặp phải một
luồng xạ tuyến loạn lưu mãnh liệt bên trong vũ trụ, hướng về phía ở sâu
bên trong không gian vũ trụ mà bay loạn không mục đích, sau đó cuối cùng đã biến mất bên trong tầng khí quyển của một cái hành tinh nhỏ ở phương xa.

Căn cứ theo sự tính toán của đám nhân viên kỹ thuật quân đội trong căn cứ điều khiển trung tâm, thì khoảng hai mươi giờ sau đó,
chiếc Phi thuyền chuyển vận mất đi sự điều khiển, sẽ gặp phải sự va chạm với vô số những khối thiên thạch nguy hiểm chằng chằng chịt chịt khắp
nơi trong vũ trụ va chạm thành những đống mảnh nhỏ.

o0o

Hai mươi mốt tiếng đồng hồ sau đó.

Chiếc Phi thuyền màu sẫm nhỏ bé giống như là không một chút động lực, theo
quán tính di chuyển một cách bất lực trong biển thiên thạch khắp nơi
trên bầu khí quyển của khỏa tiểu hành tinh kia, thế nhưng phi thường
thần kỳ chính là cũng không hề phát sinh ra nổ mạnh kịch liệt theo như
dự đoán, mà là bị một cỗ lực lượng thần kỳ quỷ quái nào đó dẫn dắt, dọc
theo những đạo đường cong quỷ dị nào đó, thong thả chậm rãi xâm nhập vào chỗ sâu nhất bên trong cái tiểu hành tinh kia.

Sau đó bên trong
một cái vực sâu tối đen nguy hiểm nào đó trên bề mặt của khỏa Tinh cầu
kia, đột nhiên vươn ra một cánh tay máy móc màu đen dài nhỏ lạnh như
băng, giống hệt như là một đầu ma quỷ dưới vực sâu thâm uyên thò ra cánh tay tham lam của bản thân mình, một phen đem chiếc Phi thuyền chuyển
vận đã mất đi động lực kia gắt gao nắm chặt trong bàn tay, sau đó rất
nhanh thu hồi trở về, đưa vào trong bụng của chính mình.

Đến tận
cho đến lúc này, sau khi nương dựa vào năng lực hoạt động mạnh mẽ ở sâu
dưới tầng chót của xã hội Liên Bang của Lâm Bán Sơn, cùng với năng lực
thẩm thấu cực kỳ cường đại của Trâu Gia đối với hệ thống hậu cần của
Quân đội Liên Bang, cái bộ não điên cuồng mà kiệt xuất nhất của thời đại này, rốt cuộc đã lặng lẽ không một tiếng động gia nhập vào phiến chiến
trường chuyên thuộc về chính hắn.

Hệ thống trọng lực cải trang
cảm giác thật sự cũng không chút dễ chịu chút nào. Sau khi Bối Đức Mạn
tiến vào trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm cháy khét hình thù kỳ quái,
không có chút quy tắc nào cả kia, dùng thời gian đến hơn nửa phút đồng
hồ mới miễn cưỡng thích ứng được với nó.

Hắn trừng lớn cặp mắt
trắng bệch của chính mình, nhìn chằm chằm vào cái động khẩu sâu thẳm ở
ngay trước mặt chính mình, bàn tay thì chống lên vách tường bằng kim
loại lạnh như băng bên cạnh mình, thong thả tiến nhẹ từng bước từng bước về phía trước.

Đây chính là một chiếc Phi thuyền u linh, bên
trong các khoang thuyền căn bản một người cũng đều không có, im lặng
trầm mặc giống hệt như một cái phần mộ vậy. Cặp môi khô héo nứt nẻ của
Bối Đức Mạn có chút khẽ run rẩy, đột nhiên có một chút hối hận lại đi
nghe theo sự an bày của Hứa Nhạc, sau khi thoát ra khỏi bệnh viện tâm
thần, lại tiến vào trong một cái mộ người sống, tựa hồ cũng không phải
là một lựa chọn tốt đẹp gì cả!

Bên trên cái màn hình chủ lớn trên bục điều khiển trong khoang thuyền chỉ huy của chiếc Phi thuyền này lại che phủ một lớp tro bụi mỏng manh. Hệ thống mô phỏng hệ thống tuần hoàn sinh thái mãi vẫn luôn được mở, theo đạo lý hẳn là không nên có bụi mới đúng. Trừ phi là bản thân cái hệ thống tuần hoàn mô phỏng này đã cố
tình loại bỏ cái nhiệm vụ làm vệ sinh hạng nhất này.

Bối Đức Mạn
chậm rãi di chuyển vào bên trong khoang thuyền chỉ huy rộng rãi bên cạnh mạn thuyền, mơ hồ đoán được chiếc Phi thuyền Chiến hạm rác rưởi này có
quan hệ gì đó với Hứa Nhạc, nhưng mà nhìn thấy những tảng thiên thạch
huyền phù xinh đẹp cùng với những khối rác rưởi kim loại đang thong thả
huyền phù phía trước cửa sổ khoang thuyền, hắn căn bản không biết chính
mình phải làm cái gì cho đúng.

Hắn theo bản năng đưa tay lên phủi phủi một chút lớp bụi bặm bám đầy trên bục điều khiển phía trước. Bối
Đức Mạn muốn tìm một chút nhật ký hàng không hoặc là những bản kế hoạch
hoạt động nào đó của chiếc Phi thuyền này, nhìn nhìn một chút xem có
manh mối gì hay không. Nhưng mà không ngờ đến, ngay trong nháy mắt khi
mà mấy đầu ngón tay của hắn vừa mới tiếp xúc với bục chỉ huy hệ thống,
thì màn hình hai chiều trước mắt đột nhiên sáng rực lên.

Bối Đức
Mạn giật mình khiếp sợ, ngay lập tức lùi về phía sau mấy bước. Hắn gắt
gao giương mắt nhìn chằm chằm vào màn hình hai chiều trước mặt mình, mở
lớn miệng, muốn dùng động tác thét lên để biểt đạt tình tự hiện tại
trong lòng chính mình, thế nhưng lại nghĩ thấy cái động tác như thế này
quả thật không phù hợp với mỹ học của một bộ não thiên tài như mình.

Trên màn hình hai chiều trước mặt, những dòng văn tự máy móc xanh biếc đã
bắt đầu thong thả đổ xuống, giống hệt như một dòng thác. Ngay sau đó một đạo thanh âm trầm thấp mà tràn ngập cảm giác uy nghiêm đột nhiên vang
lên, nhanh chóng vang vọng khắp cả khoang thuyền.

- Ta chú ý thấy tâm tình hiện tại của cậu đã rất kích động, vì sự an toàn của chính

mình, cũng là vì để cho kế hoạch có thể được thực thi một cách thuận
lợi, tôi mãnh liệt đề nghị cậu hiện tại nên lựa chọn một chỗ nào đó an
toàn mà ngồi xuống, sau đó bình tĩnh lắng nghe xong đoạn lời nói này của ta.

- Đầu tiên, xin hãy cho phép ta tự giới thiệu chính mình
trước một chút. Về việc ta đây là ai, đây chính là một cái chuyện xưa
phi thường lâu dài. Cậu cũng đã từng tiếp xúc qua một vài sự kiện tương
quan nào đó, nói như thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng là người thứ ba
trên toàn bộ phiến vũ trụ này biết đến sự tồn tại của ta, nhưng mà cậu
vẫn như cũ cần phải giữ bí mật!

- Ta tên là Phỉ Lợi Phổ, cũng có
thể gọi là Tiểu Phỉ… hoặc là… Hứa Phỉ cũng được. Bên dưới cái tên gọi
cũng không quá mức là quan trọng này, lại chính là đang cất giấu một
trái tim máy móc vĩ đại nhất toàn bộ vũ trụ, cùng với một trí tuệ v đại
cao thượng bát ngát khôn cùng nhất từ trước đến giờ!

- Ta đã từng có một cái tên khác, chính là cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang!

Bên trong khoang thuyền vắng vẻ của chiếc Phi thuyền giống hệt như một đầu u linh, có một giọng nói u linh không biết đến từ đâu, giống hệt như một
vị phụ nhân chanh chua đang không ngừng trình bày sự vĩ đại của chính
mình, hơn nữa lại cùng những cái sự thật không thể nào cãi lại để mà
chứng minh hắn cũng không phải là một con người, mà là một cỗ máy vi
tính, hơn nữa lại còn là… cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương vĩ đại
kia.

Bất luận là bất cứ người nào bị lâm vào tình cảnh giống như
vậy, cũng đều rất có khả năng bị biến thành một người điên. Ngay cả bản
thân Hứa Nhạc năm đó tự xưng là có những sợi dây thần kinh thô chắc nhất trong toàn bộ vũ trụ này, năm đó cũng đều bị chấn động đến mức cho rằng chính mình bởi vì đau đớn đến mức phát điên rồi, ở trong giấc mộng ngây người thật lâu. Nếu như đổi lại thành một người nào khác, thì cũng chỉ
biết cho rằng hết thảy mọi thứ mà mình đang chứng kiến chính là ảo giác
mà thôi, hơn nữa lại thành công bị dọa cho sợ hãi, sau đó trực tiếp ngất đi.

Nhưng mà Bối Đức Mạn thì lại không có.

Bởi vì bản
thân hắn đã từng ở chỗ sâu bên dưới nền đất của Cục Hiến Chương Liên
Bang có qua một đoạn thời gian dày vò mệt mỏi nhưng cũng là điên cuồng
hưng phất nhất trong toàn bộ cuộc đời của hắn. Hắn biết rõ ràng trong vũ trụ này từng có một cái sinh mệnh máy móc đầu tiên đã từng sinh ra và
ra đi ngay trước mắt của chính mình.

Bởi vì hắn là một đại thiên
tài, cho nên hắn so với tất cả những người bình thường nào khác thì càng phải điên cuồng hơn rất nhiều.

Hắn dùng mấy ngón tay khô héo gầy guộc giống hệt như những cành cây, chỉ chỉ thẳng lên trên màn hình hai
chiều trước mặt, thân thể run rẩy kịch liệt, dùnh thanh âm hưng phấn
quát lớn lên một tiếng:

- Tôi đã nhìn thấy ông rồi!

- Chính xác hơn mà nói, cậu đã từng gặp qua một cái phân thân nào đó của ta!

Phỉ Lợi Phổ nhàn nhạt hồi đáp.

Bối Đức Mạn nhìn chằm chằm vào dòng chảy số liệu ngôn ngữ máy tính màu xanh biếc đang không ngừng chảy xuôi xuống trên màn hình trước mặt, hưng
phấn xoa xoa hai tay, hốc mắt đỏ bừng trừng lớn, không ngừng bước tới
bước lui tại chỗ liên hồi, vốn dĩ cũng chẳng hề để ý đến câu trả lời của Phỉ Lợi Phổ, miệng thì lại không ngừng thì thào lẩm bẩm:

- Tôi
đã nói là ông sẽ không chết đâu mà! Ông không thể nào chết được a! Những sinh mệnh tiên tiến vĩ đại giống như ông vậy, như thế nào có thể dễ
dàng chết đi được như thế chứ?

Ở trong căn phòng lớn sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương, Bối Đức Mạn đã từng trơ mắt nhìn thấy
cảnh Lý Tại Đạo sử dụng sự xung đột về mặt quyền hạn, bức bách cho cỗ
Máy vi tính Trung ương Hiến chương phải giãy dụa thống khổ, cuối cùng
lại bị buộc phải khởi động trở lại hình thức ban đầu, trơ mắt nhìn thấy
cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương lại một lần nữa trở lại là một cỗ
máy vi tính lạnh như băng không chút thú vị.

Đúng như những gì mà hắn đã từng nói, đó chính là thời điểm thống khổ nhất trong suốt cuộc
đời của hắn. Ngay tại một thời khắc kia, hắn liền nghĩ thấy toàn bộ thế
giới này cũng đều đã hỏng mất rồi, sự cảm thụ thảm thống thậm chí so với những cảm thụ mà vị nam hộ sĩ lưng hổ eo gấu ở trong bệnh viện tâm thần kia mang đến càng nặng nề càng thống thiết hơn rất nhiều.

Cho
nên lúc này hắn cảm thấy phi thường hưng phấn, thậm chí còn có ý đồ muốn dang rộng ra hai cánh tay vậy, đi ôm lấy cái màn hình dòng chảy số liệu ở ngay trước mắt mình, thế nhưng thân thể lại có chút chật vật đi xuyển thẳng qua cái m hai chiều giả lập phía trước, suýt chút nữa là bị ngã
sấp vào trong hệ thống điều khiển trước mặt.

Thanh âm u tĩnh của Phỉ Lợi Phổ lại một lần nữa vang lên bên trong khoang thuyền, có chút giống như là thở dài, nói:

- Cái gã Hứa Nhạc này rốt cuộc có từng kiểm tra qua thân thể của cậu hay không vậy? Cậu đừng có thật sự phát điên lên rồi đó!

Bối Đức Mạn kích động giơ tay lên cởi bỏ mấy cái nút áo cổ trên áo chính
mình, lại giơ tay lên vò loạn mái tóc vốn đã không chút phẳng phiu của
chính mình, phóng vọt tới phía trước màn hình, giơ cao lên hai cánh tay, dò hỏi:

- Hỡi đấng chỉ dẫn vĩ đại của thế gian, không biết có chuyện tình gì ngài cần tôi đi làm vậy?

Phỉ Lợi Phổ thoáng trầm mặc trong chốc lát, mang theo ngữ khí có chút không thể nào tin nổi, hỏi:

- Cậu liền nhanh như vậy đã có thể lãnh tĩnh lại rồi sao? Chẳng lẽ cậu
cũng không cần phải tiếp tục khiếp sợ thêm một chút nữa hay sao?

- Không cần, không cần!

Bối Đức Mạn cất giọng cười khàn khàn, biểu tình trên mặt vặn vẹo điên cuồng vô cùng, nói:

- Tôi biết, chuyện tình kế tiếp phải phối hợp làm cùng ngài, khẳng định
sẽ càng khiến cho kẻ khác cảm thấy khiếp sợ hơn rất nhiều.

Phỉ
Lợi Phổ trầm mặc trong chốc lát, xác nhận cái tên gia hỏa trước mặt này
quả thật đã là một người điên rồi, vì thế cũng chẳng muốn tiếp tục trình diễn cái trích đoạn điện ảnh gì gì đó mà mình đã sớm dày công soạn thảo ra nữa, mà là trực tiếp giải thích:

- Hiện tại ta không có biện
pháp nào tiến nhập vào khu vực trung tâm nằm sâu bên dưới nền đất của
Cục Hiến Chương Liên Bang cả. Đương nhiên, cái thân hình gầy yếu xơ xác
kia của cậu khẳng định càng không có biện pháp gì để đi vào cả.


- Vấn đề quan trọng nhất hiện tại chính là, cái đống sắt vụn nằm sâu bên
dưới Cục Hiến Chương kia, trong khoảng thời gian ba năm gần đây đã xây
dựng nên một mạng lưới phòng ngự cực kỳ rậm rạp, mà tất cả các dòng số
liệu từ ngoài tiếp nhận đi vào hay là từ trong truyền ra ngoài cũng đều
trải qua những công tác mã hóa đặc biệt. Tôi có thể đánh cắp lấy những
cái số liệu mã hóa kia, nhưng mà lại không có cách nào phân biệt cùng
với diễn dịch nó ra được.

- Bối Đức Mạn cậu có một loại năng lực
độc nhất vô nhị trên thế gian này, tôi cũng không biết rõ ràng lắm cái
loại năng lực này của cậu là như thế nào có thể kiếm tới được, đại khái
là một loại tương hỗ qua lại giữa trực quan cùng với lý trí a. Cho nên
ta sẽ trộm lấy những cái ngôn ngữ máy móc quái dị này, còn cậu thì phụ
trách nhìn xem có hiểu được gì hay không.

- Hiện tại chuyện tình
mà cậu cần phải làm chính là, thay tôi phiên dịch xem trong đầu cái đống sắt vụn kia là đang suy nghĩ cái gì.

- Có thể đánh cắp được
những dữ liệu mã hóa, vì cái gì lại không thể phục chế lại mạng lưới
phòng ngự, sau đó thẩm thấu vào trong cái mạng lưới phòng ngự kia?

Bối Đức Mạn gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm vào cái màn hình trước mặt mình, khẽ nhíu mày cất tiếng hỏi:

- Những văn tự máy móc kia là lần thứ hai tiến hành biên dịch, nhưng mà
tôi xác định công tác trao đổi tin tức trung tâm của cỗ Máy vi tính
Trung ương Hiến chương khẳng định là hình thức trực quan, chỉ cần ông có thể đi vào được liền có thể nhìn hiểu được mà?

- Thật ra thì ta
căn bản không đi vào được! Ta chính là muốn nói cho cái đống sắt vụn
khốn kiếp kia rằng ta đã một lần nữa quay trở lại, kết quả là hắn một
tên vô sỉ, ngay cả một chút xíu phản ứng cũng đều không có! Cái này là
muốn thuyết minh cái gì? Chính là thuyết minh rằng hắn đã mang theo bất
cứ những dòng số liệu tin tức tuyệt vời nào mà ta phát xuất ra, thâm
nhập vào số liệu tin tức truyền về cũng đều tiến hành loại bỏ tự động
cả!

Phỉ Lợi Phổ có chút phẫn nộ gầm rú nói. Cái cánh tay sửa chữa máy móc tinh tế đã che giấu một thời gian dài kia vào lúc này cũng đã
nhanh chóng chạy đi ra, lại càng không ngừng quơ loạn khắp nơi.

- Cái đống sắt vụn khốn kiếp nhát gan, không có chút can đảm kia lo lắng
ta quẳng vào trong nó một đống mã độc nguy hiểm, cho nên đã lựa chọn cái biện pháp ngu xuẩn khốn kiếp như vậy, tiến hành ngăn cách tất cả mọi
phương diện liên lạc! Nó thà rằng không chịu tính toán xem kế hoạch của
ta sẽ như thế nào, cũng không muốn cùng ta có bất cứ sự tiếp xúc nào cả!

Bách Mộ Đại mang theo sự sùng bái tràn ngập cõi lòng nhìn về phía cái camera nhỏ gắn trên cánh tay sửa chữa máy móc, giống hệt như một đứa nhỏ khờ
dài đem hai nắm tay khoanh lại ở trước ngực mình, thì thào hạ thấp giọng phân tích, nói:

- Nhưng mà cuối cùng như thế này cũng chỉ tính
là công tác tiến hành bị động mà thôi. Nếu như mọi chuyện cứ mãi luôn đi theo sau lưng của đối phương như thế, thật không thể cam đoan hành động dưới mặt đất sẽ được thuận lợi a!

- Xem ra cậu đã có mục tiêu càng hùng vĩ hơn so với ta a?

Thanh âm của Phỉ Lợi Phổ tràn ngập cảm xúc trào phúng, nói.

Vẻ mặt của Bối Đức Mạn cực kỳ nghiêm túc hồi đáp:

- Đương nhiên, lúc Thượng tá Hứa Nhạc dẫn tôi rời khỏi bệnh viện tâm
thần, hắn đã từng nói cho tôi biết mục tiêu của tôi chính là đánh bại cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương!

- Bậy bạ! Cậu chỉ có thể đánh bại một đống sắt vụn mà thôi!

Phỉ Lợi Phổ thoáng dừng lại một chút, sau đó hạ thấp thanh âm, hỏi:

- Nếu như muốn chặn đường đánh bại được hắn, cậu có biện pháp gì hay không?

- Vận dụng những giá trị xung đột vượt quá phạm vi chấp nhận không gián đoạn quá nhiều lần khẳng định là không được!

Bối Đức Mạn khẽ nhíu mày không ngừng suy nghĩ tính toán, mấy ngón tay dài
giống như những nhánh cây xơ xác đón gió thu run rẩy, hướng về phía cái
màn hình hai chiều giả lập trước mặt không ngừng vẽ loạn vô số các hình
dạng gì đó, giống như là đang viết các công thức, nhưng lại giống như
đang tính toán cái gì đó vậy, đơn giản mà trực tiếp phủ định luôn cái
lần công kích đắc ý nhất mấy ngày trước đây của Phỉ Lợi Phổ.

- Vì cái gì chứ?

- Bởi vì năng lực tính toán căn bản không đủ! Cái trung tâm tính toán nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang lớn đến mức nào,
ngài hẳn là so với tôi càng rõ ràng hơn rất nhiều. Cái chiếc Phi thuyền
Chiến hạm này căn bản không thể nào so bình nổi với nó được. Hơn nữa cái đống sắt vụn kia còn có thể lợi dụng bất cứ một con chíp vi mạch nào
nằm khắp toàn bộ lãnh thổ Liên Bang để mà tiến hành tính toán liên
nhiệm…

Bối Đức Mạn giương mắt nhìn chằm chằm lên cái camera gắn phía trước cánh tay máy móc, bộ dáng nghiêm túc giải thích, nói:

- Ngài có thể chuẩn bị trong một khoảng thời gian thật dài, đại khái cũng có thể sẽ khiến cho đối phương bị tràn đầy khả năng xử lý khoảng chừng
một cái chớp mắt mà thôi, thế nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng
chống đỡ theo một khoảng thời gian quá dài. Đến lúc đó, người đầu tiên
bị hỏng mất khẳng định sẽ chính là ngài!

Phỉ Lợi Phổ nhất thời
trầm mặc, biết rõ ràng cái gã điên này nói chính là sự thật. Vì để đưa
cho đám người Hứa Nhạc lần đó tiến vào bề mặt Tinh cầu S1, vì muốn tạo
ra đóa pháo hoa khổng lồ rực sáng trong bầu trời đêm trên Tinh cầu S1
kia, trên thực tế hắn đã phải không ngừng tính toán suốt hơn ba tháng
thời gian mới làm ra được.

- Xem ra tôi quả thật cần phải có sự trợ giúp của cậu, hoặc là nói lời đề nghị của cậu rồi!


Phỉ Lợi Phổ khẽ cười gượng mấy tiếng, ngữ khí có chút ngạo nghễ, nói:

- Chẳng qua cái này cũng không phải là sự nhục nhã gì. Đám nhân loại các
người chẳng phải cũng rất thường xuyên nói qua hay sao? Muốn chiến thắng chính mình luôn luôn là chuyện tình khó khăn nhất!

o0o

-
Tạo thành sự tràn đầy năng lực tính toán chân chính thì mình làm không
được, thế nhưng mà không có nghĩa là không thể làm ra tình huống vượt
quá khả năng tính toán ảo!

Sau khi trải qua hơn hai tiếng đồng hồ không ngừng tính đi tính lại các loại phương án khác nhau, cuối cùng
Bối Đức Mạn cũng ngẩng đầu lên, trong cặp mắt tràn ngập những tơ máu
chằng chịt phát ra một mảnh sáng ngời.

- Chỗ khác nhau lớn nhất
giữa ngài cùng với cái đống sắt vụn kia chính là ở chỗ hắn không có trí
tuệ, hắn cũng chỉ là một cỗ máy tính chỉ biết máy móc phục tùng theo
mệnh lệnh từ danh sách cấp bậc, căn bản cái gì cũng đi tính toán hết!

Phỉ Lợi Phổ kêu lớn lên một tiếng, nhanh chóng chen miệng vào nói nói:

- Ta sớm cũng đã nhìn ra điểm này chính là vấn đề lớn nhất của cái đống
sắt vụn khốn kiếp kia. Thậm chí ta đã từng cười nhạo qua hắn mấy lần.
Chỉ có điều mấy ngày gần đây bởi vì nguyên do quá mức bận rộn, cho nên
ta đã quên mất điểm này rồi!

Bối Đức Mạn không ngờ lại nghiêm túc gật gật đầu, đồng ý, nói:

- Một cỗ máy móc chỉ biết chiếm cứ thân thể của ngài, nhưng lại không có được linh hồn, quả thật là đáng bị cười nhạo!

Ngay sau đó Phỉ Lợi Phổ liền dùng tốc độ nhanh nhất mà vẽ ra một bức tranh
trên màn hình hai chiều giả lập. Trên hình ảnh là vô số những đường
thẳng ngang dọc chằng chằng chịt chịt đan xen vào nhau, sau đó có thêm
vô số những quang điểm hai màu đen và trắng huyền phù khắp nơi trên đó.

Bối Đức Mạn nhìn thấy vậy, không ngừng vỗ vỗ tay liên hồi, ngữ khí tán thưởng, nói:

- Chính là cái ý tứ này! Đại não của ngài quả thật là có chiều sâu vĩ đại, thật sự khiến cho kẻ khác ca ngợi không dứt a!

Ngang 365 đường kẽ, dựng thẳng 365 đường kẽ, ngay chỗ giao lộ của hai cái
đường kẽ dọc ngang này đều là một cái lỗ trống. Những cái quang điểm hai màu trắng đen đang huyền phù khắp nơi trên màn hình kia, bất cứ lúc nào cũng có thể hạ xuống cả. Nhưng mà vấn đề chính là ở chỗ ai cũng không
biết những cái quang điểm kia sẽ hạ xuống ở chỗ nào, hơn nữa là đốm sáng màu trắng hay là màu đen sẽ hạ xuống!

- Chỉ cần cái bàn cờ này
đủ lớn, như vậy chúng ta cũng không cần phải đi tính toán, chúng ta chỉ
cần hạ quân cờ xuống, như vậy thì cái đống sắt vụn kia liền cần phải
tính toán thật lâu thật lâu, mới có thể làm ra những động tác ứng phó mà hắn cho rằng đó là chính xác nhất! Mà cái này sẽ chiếm cứ tuyệt đại đa
số các tài nguyên tính toán vốn có của hắn!

Bối Đức Mạn hỏi:

- Thế nhưng chúng ta chạy đi đâu để tìm kiếm một cái bàn cờ đủ lớn đây?

Phỉ Lợi Phổ có chút hưng phấn hồi đáp:

- Toàn bộ Liên Bang! Cái bàn cờ này có đủ lớn hay không?

- Thế nhưng mấu chốt chính là làm sao để hạ những viên cờ này xuống đây?

Bối Đức Mạn khẽ cau mày một chút, chống chằm, tiếc nuối nói:

- Quyền hạn của danh sách mệnh lệnh này thật sự rất nghiêm khắc, nếu như
những cái quân cờ mà chúng ta hạ xuống kia, bị hắn tính toán cho rằng
danh sách quyền hạn không đủ, như vậy thì hắn vẫn như cũ sẽ không phân
ra quá nhiều tài nguyên để tính toán đâu!

Cánh tay sửa chữa máy
móc tinh tế chậm rãi lay động, giống hệt như một cành dương liễu đang
lay động tự kỷ trong gió xuân. Thanh âm Phỉ Lợi Phổ cực kỳ bình thản mà
tự tin, nói:

- Trong toàn bộ vũ trụ này tôi biết rất rõ ràng có
một vài sự tình quả thật cũng không quá mức trọng yếu, nhưng mà cấp bậc
quyền hạn trong danh sách lại đặc biệt vô cùng cao, cần hắn phải ngay
lập tức làm ra ứng đối thích hợp.

Thanh âm của hắn vừa mới hạ
xuống, thì một cái quang điểm màu đen đang huyền phù lặng lẽ bên trên
bàn cờ khổng lồ, cứ như vậy không hề có bất cứ dự triệu gì cả, lặng lẽ
không một tiếng động hạ xuống bên trên một chỗ giao hội của hai đường
ngang dọc nằm ở một góc nào đó tại phía Tây Nam của cái bàn cờ khổng lồ
trước mặt.

o0o

Thân là một trong những xí nghiệp chế biến
tuyệt mật lệ thuộc trực tiếp quyền quản lý của Cục Hiến Chương Liên
Bang, Xưởng Sản xuất Chế biến các loại Thịt năng lượng cao Tổng hợp của
Liên Bang trước giờ luôn luôn nằm trong sự theo dõi cực kỳ nghiêm ngặt
của nên phía Cục Hiến Chương. Mà khâu sản xuất tổng hợp thịt quan trọng
nhất thì lại trực thuộc sự khống chế trực tiếp của cỗ Máy vi tính Trung
ương Hiến chương, cho nên suốt mấy ngàn mấy vạn năm vừa qua, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì cả.

Cỗ Máy vi tính
Trung ương Hiến chương căn bản không có khả năng phạm sai lầm bao giờ,
cho nên Xưởng Sản xuất Chế biến Thịt năng lượng cao Tổng hợp từ trước
cho đến bây giờ cũng chưa từng xảy ra bất cứ vấn đề gì cả, cho nên dân
chúng Liên Bang vĩnh viễn không bao giờ lo lắng đến vấn đề thiếu thức
ăn. Đây chính là niềm kiêu ngạo, hơn nữa còn là tín niệm sâu nhất trong
lòng của tất cả các công nhân trong nhà máy.

Nhưng mà vào một
ngày nào đó của năm 76 Hiến lịch 37 Liên Bang, bên trong phạm vi nhà
xưởng Sản xuất Thịt năng lượng cao Tổng hợp nào đó tại Đàm Căn Châu trên Tinh cầu S2 đột nhiên vang lên thanh âm cảnh báo bén nhọn chói tai.

Đám nhân viên công tác, cả người mặc một bộ đồng phục vô trùng màu trắng
tinh, đang trợn tròn cặp mắt lên, nhìn chằm chằm vào cái màn hình điều
khiển của dây chuyền sản xuất ngay trước mặt mình, phát hiện ra nó tựa
hồ như đã phát điên lên vậy. Bọn họ nhìn thấy những khối thịt tổng hợp
bên trong lò sản xuất đang dần dần thành hình, đột nhiên biến thành
giống như là những tảng băng đột nhiên gặp phải ánh nắng mặt trời vậy,
bắt đầu chảy tan ra, hóa thành đủ các loại hình dáng kỳ lạ quái dị! Bọn
họ ngây ngốc nhìn cả một khoảng thời gian dài cũng không biết phải làm
gì cho đúng.

Thông tin cảnh báo nhanh chóng rơi vào trung tâm
điều khiển của Cục Hiến Chương. Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương
nằm sâu bên dưới lòng đất căn cứ vào những điều lệ của Đệ Nhất Hiến
Chương cùng với trình tự xử lý trung tâm mà Tiểu tổ năm người năm xưa đã từng ra, liền không một chút do dự đem sự kiện này liệt ngay vào danh
sách sự kiện cấp bậc 2, cùng cấp với chiến sự xảy ra tại Tây Lâm, yêu
cầu các cấp các ngàng có liên quan của Cục Hiến Chương phải ngay lập tức giải quyết liền vấn đề phát sinh. Hơn nữa nó có chuyển mệnh lệnh qua

bên phía Chính phủ Liên Bang, yêu cầu Chính phủ phải ngay lập tức phái
ra những ban ngành có liên quan tiến hành hiệp trợ giải quyết vấn đề.

Trên bề mặt một khỏa tiểu hành tinh xa xôi nào đó, bên trong chiếc Phi
thuyền Chiến hạm phi thường rác rưởi, Bối Đức Mạn trừng mắt há hốc miệng nhìn chằm chằm vào màn hình số liệu điện lưu máy móc sao chép trực tiếp màn hình nằm sâu bên dưới lòng đất của cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến
chương xuất hiện bên tay phải của mình, đột nhiên phát ra một tiếng thét lớn cực kỳ quái dị.

Ánh mắt hắn nhìn về phía cái camera gắn trên cánh tay sửa chữa máy móc tinh tế kia, thần tình tràn ngập sùng bái,
hưng phất cất tiếng gào thét chói tai:

- Thành công rồi! Thành công rồi! Nước cờ tiếp theo để cho tôi hạ xuống, có được không?

Thanh âm Phỉ Lợi Phổ khoan dung bình thản mà hồi đáp:

- Cứ việc thoải mái!

Bối Đức Mạn nở nụ cười khặc khặc quái dị, biểu tình, bộ dáng giống hệt như
một lão già dâm tặc, xoa xoa tay hưng phấn đi đến phía trước cái bàn cờ
khổng lồ, kiễng mũi chân một chút, thò tay ra, giống như là vuốt ve
người yêu vậy, sờ sờ một chút một viên cờ màu đen giả lập phía trước,
sau đó do dự một chút, làm ra vẻ tùy tiện đặt xuống ngay chính giữa cái
bàn cờ trước mặt.

o0o

- Hoàng Lệ! Nhanh nhanh đi xem một chút, bên phía Phòng Bà mẹ và Trẻ em bên kia đổ chuông cảnh báo kìa!

- Có chuyện gì xảy ra vậy, y tá trưởng?

Ở sâu bên trong hành lang của Khoa phụ sản Bệnh viện Trung ương Lục quân, đám hộ sĩ cùng với những cặp cha mẹ đang đứng chờ bên ngoài phòng đặt
nôi của những trẻ sơ sinh trong giai đoạn mới ra đời đều hai mặt nhìn
nhau, lắng nghe bên trong truyền ra thanh âm cảnh báo vô cùng bén nhọn,
căn bản không biết đã xảy ra chuyện tình gì.

Mỗi một đứa bé mới
ra đời của Liên Bang cũng đều ở ngay trong bệnh viên tiến hành cài đặt
con chíp vi mạch nhân thể, đồng thời chứng thực thân phận. Cái khu vực
này hoàn toàn là do bên phía Cục Hiến Chương Liên Bang trực tiếp quản
lý, nhưng mà cũng không có nhân viên công tác của Cục Hiến Chương thường trú ở nơi này, cũng chỉ có vô số cái camera theo dõi cùng với một cái
máy lắp đặt chíp vi mạch nhân thể vĩnh viễn không bao giờ sai lầm mà
thôi.

Ngày hôm nay cái máy lắp đặt chíp vi mạch nhân thể kia
không biết vì nguyên nhân gì đột nhiên lại đình chỉ hoạt động, phảng
phất như hắn chợt nghĩ cảm thấy đem cái mũi kim lạnh lẽo như băng của
chính mình lại đi đâm sâu vào trong cần cổ mềm mại xinh xắn của một đứa
bé mới ra đời chính là một loại hành động phi thường vô nhân đạo, cho
nên hắn mới lựa chọn tự mình bốc lên khói xanh tự sát!

Cái sự kiện này đồng dạng cũng là thuộc danh sách sự kiện cấp bậc 2 của Cục Hiến Chương Liên Bang!

Những sự tình đồng dạng như thế này không ngừng phát sinh khắp các nơi bên
trong các thành thị, các Châu, các khu vực khác nhau trong các Đại khu
của Liên Bang. Những cái sự kiện như thế này nhìn qua cũng không quá mức đáng chú ý, đối với toàn bộ xã hội Liên Bang cũng không tạo thành những biến cố đả kích nghiêm trọng, thế nhưng ở bên trong cái danh sách cấp
bậc sự kiện đã truyền thừa ổn định suốt mấy vạn năm của cỗ Máy vi tính
Trung ương Hiến chương Liên Bang lại là những sự kiện phi thường nghiêm
trọng.

o0o

Hai con mắt vẫn như cũ tràn ngập tơ máu chằng
chịt, khuôn mặt bất động, biểu tình hưng phấn quái dị đến mức vặn vẹo
kịch liệt, lại không một chút cử động giương mắt nhìn chằm chằm vào
những dòng số liệu ngôn ngữ máy móc không ngừng tuôn xuống trên cái màn
hình sao chép trực tiếp từ bên kia, mặt mày Bối Đức Mạn vô cùng hưng
phấn, vặn vẹo quỷ dị vô cùng.

Xuyên thấu qua những dòng thác đổ
dữ liệu ngôn ngữ máy móc này, hắn phảng phất có thể nhìn thấy cảnh đám
đồng sự cũ của chính mình ở trong đại sảnh sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương đang mệt mỏi chạy loạn như chó nhà có tang, có thể nhìn
thấy các quan viên công chức của các ban ngành trong Chính phủ Liên Bang đau đầu nhức óc, nhíu mày khó chịu không thôi.

- Ha ha ha… Hắc hắc hắc… Khặc khặc khặc…

Bối Đức Mạn trực tiếp nằm thẳng trên mặt đất dơ bẩn đầy bụi bặm, giống hệt
như một tiểu hài đồng vừa mới thành công một trò chọc phá vui vẻ nào đó, không ngừng lăn qua lộn lại, hai chân quơ loạn lên trên trời, dùng hai
lòng bàn chân vỗ bốp bốp vào nhau, phát ra những tràng cười dài quái dị
khàn khàn cực kỳ khoa trương.

Đột nhiên hắn nhất thời bình tĩnh
lại, khoanh chân ngồi cố định lại, giương mắt nhìn chằm chằm vào cánh
tay sửa chữa máy móc tinh tế trước mặt mình, nói:

- Vấn đề là
chuyện của ngài khẳng định sẽ là sự kiện thuộc danh sách cấp bậc I, cỗ
Máy vi tính Trung ương Hiến chương rất nhanh sẽ phát hiện ra chúng ta
đang ẩn nấp bên trên bề mặt của khỏa tiểu hành tinh này, nhất định là sẽ phái Hạm đội Liên Bang đến đây bắt giữ chúng ta, phải làm sao bây giờ?

- Dưới điều kiện tiên quyết còn chưa có xác định ra được địa điểm cụ thể
của mục tiêu cùng với tính toán ra lộ tuyến truy tìm tung tích cụ thể
của ta, bất luận là Liên Bang hay là Đế Quốc, chưa từng có bất cứ loại
dụng cụ Phi hành nào có thể đuổi theo kịp tốc độ di chuyển của ta!

- Ý tứ của những lời nói này chính là, chỉ cần chúng ta còn chưa hoàn
toàn tiến ra khỏi tầng khí quyển của Tinh cầu này, không để cho đối
phương phán đoán ra được chúng ta tiếp theo sẽ di chuyển theo hướng nào, như vậy thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không bao giờ bắt được ta cả!

Thanh âm Phỉ Lợi Phổ nhàn nhạt ngạo nghễ, nói:

- Cái chiếc Phi thuyền Chiến hạm mà cậu đang đứng đây có tên gọi là Vũ
trụ Số 7, cũng từng có tên gọi là Hứa Thị Hào, hay là Ác Ma U Linh, hay
là U Linh Vũ Trụ… còn có rất nhiều rất nhiều các cái tên khác do đám
thương nhân buôn lậu của Bách Mộ Đại đặt cho. Nhưng mà ta cho rằng kỳ
thật cậu có thể gọi nó là Mãnh Nam Tia Chớp a!

Bối Đức Mạn nghe vậy liền giật mình, đi đến phía trước cái bàn cờ giả lập khổng lồ, nở nụ cười quái dị, nói:

- Một khi đã như vậy, vậy thì chúng ta cứ tiếp tục chơi cờ nữa đi. Đến phiên tôi đi rồi phải không?

Thanh âm phẫn nộ tức giận của Phỉ Lợi Phổ nhất thời vang lên, trách mắng hắn:

- Mới nước cờ vừa rồi của cậu đã một phen đem khu khai thác Tinh quặng mỏ kia trên Tinh cầu S3 đóng cửa mất rồi, nước cờ kế tiếp phải là ta đi!
Ta đối với cái phòng họp thường xuyên xem phim lậu trong tòa nhà Bộ Tài
Chính kia đã nhẫn nhịn rất nhiều năm rồi! Hiện tại đã đến lúc ta xả hận
a!

- Tránh ra, để cho tôi hạ cờ!

Trên bề mặt khỏa tiểu
Tinh cầu xa xôi bên kia, bên trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm cực kỳ rác rưởi, một người điên chân chính cùng với một cỗ máy vi tính sắp sửa nổi điên, lấy toàn bộ Liên Bang làm một cái bàn cờ, hạ xuống vô số những
quân cờ nhàn nhã, nhẹ nhàng thoải mái mà khuấy động khiến cho toàn bộ
thế giới này bắt đầu trở nên điên cuồng lên một trận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận