Gian Khách

Biểu tình trên mặt gã thiếu niên kia phi thường bình tĩnh răn dạy Lý
Duy, ngữ điệu của hắn cũng phi thường thong thả, cũng không có những từ
ngữ mang tính ô nhục gì Lý Duy cả, nhưng mà hiện tại Lý Duy cùng với Cô
Nhi Bang của hắn đã là một đám vai diễn tàn nhẫn mà khắp cả toàn bộ
phiến thành thị này cũng không có bất cứ kẻ nào dám khinh thị, gã thiếu
niên này cũng chỉ mới có mười lăm, mười sáu tuổi đã liền như vậy mà răn
dạy hắn, ý tứ hàm xúc khinh miệt trong đó cũng là phi thường rõ ràng.

Lý Duy từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lăn lộn trong tầng lớp dưới chót của xã
hội, thủy chung vẫn duy trì một cái giới hạn quy tắc luôn luôn không
chịu vượt qua.

Đối với nữ nhân cùng với những đứa bé con còn nhỏ
không hiểu chuyện, hắn từ trước đến nay vẫn luôn tương đối khoan dung
một chút. Phụ thân của gã thiếu niên trước mặt này, hắn phi thường tôn
trọng, nhưng mà cái này cũng không có nghĩ là hắn không có chính kiến
riêng của mình. Thủ lĩnh của Cô Nhi Bang lại bị răn dạy như vậy, làm sao còn không dám nổi giận được cơ chứ?

Hắn ngẩng đầu lên, giương
mắt nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên đứng trước mặt mình, cảm giác say
cũng dần dần tỉnh lại, ánh mắt vẫn như cũ giống hệt trước đây, sáng ngời thấu triệt như vậy, nhưng lại không hề có bất cứ một tia cảm xúc nào,
khiến cho người khác cảm thấy tim đập nhanh.

Đúng vào lúc này một người thiếu phụ bộ dáng mỹ lệ, độ tuổi khoảng chừng hơn ba mươi tuổi
vội vàng từ trong đại sảnh khách sạn đi ra. Nàng vừa nhìn một cái liền
biết được một màn vừa phát sinh ở nơi này, trên mặt nhất thời biến sắc,
chạy nhanh đến ngăn cản trước người của gã thiếu niên trẻ tuổi kia,
hướng về phía Lý Duy lộ ra nụ cười xin lỗi.

- Thật có lỗi, Tiểu Duy ca, cậu cũng biết mấy đứa nhỏ hiện tại thật sự là có chút không hiểu chuyện…

Lý Duy thoáng trầm mặc trong chốc lát, biểu tình trên mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, mỉm cười hồi đáp:

- Phi Nhung tỷ nói cũng đúng…

Đứa bé trai bị trưởng bối răn dạy như vậy, trên mặt có chút không nhịn
được, thời điểm khi mà hắn đang chuẩn bị mở miệng nói những lời gì đó để tranh cãi, lại thấy được a di mà bình thường mình kính sợ nhất xoay
người lại, trừng mắt nhìn chính mình một cái, bên trong đôi mắt lộ ra
một vẻ mặt nghiêm khắc lạnh lẽo hiếm có.

Thân là nữ nhân đã đi
theo Lâm Bán Sơn lăn lộn khắp nơi tại Liên Bang lẫn Bách Mộ Đại trong
một thời gian rất dài, tuy rằng mãi đến hiện tại Lý Phi Nhung vẫn còn
không thể trở thành thê tử chính thức của Lâm Bán Sơn, đến hôm nay thì
cũng càng không dám nói đến là được sủng ái nhất, nhưng mà địa vị của
nàng trong cảm nhận của tất cả mọi người vẫn như cũ là vô cùng cao.

Lý Phi Nhung không ngờ hiện tại lại đối với Lý Duy tỏ vẻ xin lỗi một cách
trịnh trọng như vậy, mặc dù với địa vị của nàng quả thật cũng không cần
phải làm như thế, nhưng mà nàng phi thường rõ ràng, sau khi Lâm Bán Sơn
rời khỏi Bách Mộ Đại, cái gã Thủ lĩnh Cô Nhi Bang trước đây vốn bừa bãi
vô danh này, bởi vì bảo vệ sự an toàn của chính mình cùng với đứa bé
trai bên cạnh mình, vì bảo vệ cơ nghiệp của Lâm Bán Sơn ở Bách Mộ Đại đã phải trả giá nhiều đến cỡ nào.

Đám người lớn ở tại nơi này mở
miệng xin lỗi, thuyết minh cùng với cảm kích, cẩn cẩn thận thận mà cố
gắng chữa trị mỗi quan hệ lẫn nhau, nhằm để tránh ảnh hưởng đến đại cục, còn gã thiếu niên kia thì lại buồn bực, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Tất cả mọi người ở nơi này cũng không có ai để ý đến sắc mặt của hắn,
hắn cũng không thèm để ý đến sắc mặt của người nào, chỉ là lạnh lùng
quay nhìn ra xa.

Không có bất cứ người nào chú ý đến, ánh mắt của Hứa Nhạc vào lúc này cũng đã nheo lại thật chặt.

Chỉ có mỗi mình Chung Yên Hoa là nhìn thấy được điều này!

Bản thân cô nàng hôm nay mặc một bộ váy trắng dài, nhìn qua giống hệt như
một cô nàng Công chúa nhỏ khờ dại vô cùng nhu thuận vậy, tùy tiện cho gã thiếu niên kia nhẹ nhàng nắm bàn tay giống như đang nâng niu một món
trân bảo mong manh dễ vỡ vậy. Mái tóc đen giống như một lớp da dưa hấu
quanh co chỉnh tề thả dài xuống bờ vai, trong cặp mắt trong trẻo thỉnh
thoảng lại lóe lên chút quang mang giảo hoạt, cẩn cẩn thận thận thế
nhưng trong lòng lại mừng thầm vạn phần mà chú ý đến vẻ mặt của Hứa
Nhạc.

Mỗi khi Hứa Nhạc nheo cặp mắt lại thành ra như vậy, thì
chính là đại biểu rằng hắn đã cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ,
hoặc là đã hạ quyết tâm rất lớn. Mà những địch nhân hoặc là đối thủ của
hắn thì lại thường thường từ trong một cái động tác rất nhỏ này, nhận ra được sự quyết tâm mạnh mẽ của hắn, từ đó sẽ cảm thụ được một loại cảm
giác nguy hiểm lạnh lẽo như băng.

Mà giờ phút này thì đuôi lông
mày rậm rạp của Hứa Nhạc lại cũng khẽ chau xuống một chút, ánh mắt bắt
đầu nheo chặt lại, cái này chính là đại biểu cho một loại cảm xúc, đó
chính là phẫn nộ, hơn nữa là cực kỳ phẫn nộ.

Hứa Nhạc giương mắt
nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau của cặp thiếu niên nam
nữ đứng trước mặt mình, tâm thần đã bị sự phẫn nộ cùng với men say hoàn
toàn chiếm cứ hết, vốn dĩ cũng không có chú ý đến lúc này Chung Yên Hoa
đang len lén nhìn trộm chính mình, bên trong đôi mắt thì lại đang lóe ra anh mắt tố cáo tâm tình chân chính của chính mình.

Cộp cộp cộp cộp!

Phần đế giày da cứng rắn cùng với cái sàn nhà bóng loáng của khách sạn va
chạm với nhau, phát ra thanh âm cứng rắn giòn tan. Vẻ mặt của Hứa Nhạc
cực kỳ bình tĩnh tiến lên phía trước, căn bản chẳng muốn mở miệng nói
chuyện gì cả, trực tiếp bắt lấy tay trái của Chung Yên Hoa, một phen đem cô nàng kéo về phía bên cạnh chính mình.

Chỉ có một trận gió nhẹ vang lên, gã thiếu niên kia bởi vì quá mức quý trọng cô nàng bạn gái
nhỏ mới quen, vui mừng như điên với chuyện đối phương cho phép mình nắm
tay, lại khẩn trương đến mức chỉ dám nhẹ nhàng nắm hờ lấy ba ngón tay
của đối phương mà thôi, cho nên hiện tại hắn căn bản hoàn toàn không kịp phản ứng. Mãi cho đến khi hắn phát hiện cô nàng thiếu nữ xinh đẹp kia
đã bị người khác lôi đi mất, mới cảm nhận được trong lòng bàn tay mình
đã là khoảng không trống rỗng, cũng trống rỗng giống hệt như là trong
lòng của hắn lúc này vậy.

Hắn nhất thời ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn chằm chằm về phía gã nam nhân thô lỗ cả người tràn ngập mùi
rượu trước mặt mình, phẫn nộ đến mức lồng ngực cũng không ngừng phập
phồng liên tục. Thế nhưng hắn ở trước mặt cô bạn gái nhỏ vẫn muốn bảo
trì phong độ, chỉ đành mạnh mẽ áp lực sự phẫn nộ trong lòng, lạnh giọng
chất vấn:

- Vị đại thúc này, ông nghĩ muốn làm cái gì đó?

Gã thiếu niên nhỏ tuổi này tên là Lâm Tích Phong, là đứa con trai duy nhất của Lâm Bán Sơn.

Bởi vì có được một vị phụ thân vĩ đại như vậy, cho nên từ nhỏ đến lớn, bất
luận là trên Tinh cầu Ba Phổ Tinh hay là thỉnh thoảng quay về nhà tổ Lâm Gia tại Liên Bang thăm người thân, hắn vẫn luôn luôn là đối tượng được
vô số trưởng bối trân trọng che chở, luôn luôn là tâm điểm được vô số
những người bạn đồng lứa vây xung quanh mà kính sợ.

Ở cái loại
địa phương như là Bách Mộ Đại này, Lâm Tích Phong tuyệt đối là nhân vật
được hưởng thụ đặc quyền cực cao, gần như cùng loại với vị Hoàng Thái Tử trong truyền thuyết, hưởng thụ đủ các loại đặc quyền phú quý đẳng cấp
cao, ánh mắt tuyệt đối là cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, thậm chí ngay cả trong việc lựa chọn nữ nhân làm bạn với mình cũng vậy.

Bản thân hắn ta không hề có bất cứ một vị nữ bằng hữu cùng
tuổi chân chính bình đẳng với hắn, mà bản thân hắn trước giờ cũng chưa
từng quan tâm đến chuyện tìm kiếm cái gọi là nữ bằng hữu, còn đối với
cái gọi là tình yêu này, thì hắn cũng chỉ hừ mũi một tiếng, căn bản
không chút để vào mắt.

Mãi cho đến buổi sáng ngày hôm nay, khi
hắn ở trong đại sảnh của căn khách sạn nhà mình, ở bên cạnh cửa sổ nhìn
thấy được cô nàng thiếu nữ mặc trên người bộ váy trắng tinh khiết kia!
Hắn nhìn thấy một loại vẻ mặt cô đơn khiến cho người khác phải xúc động
hiện rõ ràng trên khuôn mặt dung nhan thanh thuần cực điểm, cứ như vậy
mà đem trái tim của mình trao lầm luôn vào trong tay giặc…

Bất cứ một vị phụ thân nào ở dưới lầu lần đầu tiên nhìn thấy một đứa bé trai
mang theo thần tình khẩn trương bối rối, chuẩn bị đón đứa con gái cưng
của chính mình đến trường. Bất cứ một gã huynh trưởng nào lần đầu tiên

nhìn thấy một tên xú tiểu tử nào đó ôm eo cô nàng muội muội thân yêu của chính mình tiến vào trong rạp chiếu phim, đó tuyệt đối cũng chính là
một ký ức không hề muốn nhớ lại của bất cứ một gã nam nhân nào cả.

Bởi vì những loại nguyên nhân như thế này hoặc là càng nhiều các loại
nguyên nhân khác nữa, khiến cho Hứa Nhạc ở trong đại sảnh lớn của khách
sạn nhìn thấy bàn tay bé nhỏ trắng noãn của Chung Yên Hoa bị một tên
thiếu niên nào đó nắm lấy, tâm tình của hắn nhất thời trở nên phi thường không xong.

Đến khi nghe được cái gã thiếu niên trước mặt kia
không ngờ lại xưng hô với chính mình là đại thúc, cái tâm tình không
xong trong lòng Hứa Nhạc nhất thời liền trở nên càng thêm phẫn nộ. Hứa
Nhạc giơ cánh tay trái của mình lên, không một chút khách khí vỗ một cái thật mạnh lên trên đầu gã thiếu niên kia, giáo huấn nói:

- Một thằng nhóc con mới tí tuổi đầu, liền dám bắt chước người ta chạy nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Lâm Tích Phong bị Hứa Nhạc đánh một cái, ngây ngốc cả người. Hắn sống cho
tới bây giờ đã mười sáu năm trời rồi, vẫn chưa từng bao giờ bị đánh qua
cả. Ngây người mãi đến hơn nửa ngày sau đó, cơn đau trên đầu hắn truyền
xuống mới nhắc nhở chính mình thật sự đã bị người ta đánh!

- Ông điên rồi! Không ngờ lại dám đánh tôi!

Lâm Tích Phong cũng không có giống như đám đệ tử con cháu quần là áo lụa ăn chơi trác táng bình thường, bị người khác khi nhục liền điên cuồng hét
lên, mi có biết ông già của tao là ai không? Một phần cũng là bởi vì phụ thân của Lâm Tích Phong đã từng nghiêm khắc răn dạy hắn rằng cái loại
tuyên ngôn này căn bản không hề có chút hàm lượng kỹ thuật nào cả, hơn
nữa lại chẳng hề có chút tính uy hiếp nào với người khác. Nguyên nhân
thứ hai chính là hắn nghĩ đến những người có tư cách ra vào căn khách
sạn này, cuối cùng nói thế nào thì khẳng định cũng sẽ biết bản thân mình là ai.

Lại thêm một tiếng bốp nữa vang lên!

Hứa Nhạc vẫn như cũ không một chút khách sáo, lại thêm một cú đánh thật mạnh lên trên đầu của gã thiếu niên kia, mạnh mẽ nói:

- Trên thế giới này, những người mà tao không dám đánh thật đúng là không có nhiều lắm đâu!

Lâm Tích Phong lại bị đánh thêm một cái thật mạnh vào đầu, bởi vì quá mức
phẫn nộ cùng với khiếp sợ khiến cho ngay cả việc biểu tình trên mặt phải thể hiện thế nào cũng quên mất. Sau đó hắn chợt để ý đến bàn tay trắng
noãn nhỏ nhắn của Chung Yên Hoa vẫn còn đang bị cái gã hán tử say khướt
kia không một chút khách sáo mạnh mẽ nắm chặt, hơn nữa cô nàng lại còn
vô cùng thành thật nữa, liền cắn răng lạnh giọng nói:

- Có giỏi thì đợi một chút nữa đi, ông nhất định là sẽ khẩn cầu để cho ông có thể chết nhanh hơn một chút!

Thời điểm khi nói ra những lời nói này, ánh mắt của Lâm Tích Phong nhìn về
phía Hứa Nhạc tựa như là đang nhìn một bãi phân chó, hoặc là một cỗ thi
thể nào đó vậy, rét lạnh dị thường.

Đứng ở bên cạnh Hứa Nhạc,
Chung Yên Hoa từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu trầm mặc im lặng không
nói lời nào. Mái tóc đen xõa tung xuống dưới gần như che khuất mất một
nụ cười ngọt ngào trên mặt. Đối với cô nàng mà nói, cùng với Hứa Nhạc ca ca nắm tay chính là chuyện tình vô cùng bình thường. Quan trọng nhất
chính là vừa rồi Hứa Nhạc ca ca lại cứng ngắc như vậy mà đem chính mình
kéo đến bên cạnh hắn, đứng ở tại cái vị trí phảng phất như là vĩnh viễn
đều thuộc về chính mình này, cái cảm giác này thật sự là rất tốt a!

Bởi vì do mãi đắm chìm trong cái cảm giác vui sướng này, cô nàng không có
chú ý đến những lời nói qua lại ban đầu giữa hai người Hứa Nhạc và Lâm
Tích Phong, sau đó liền bị câu nói cuối cùng của Lâm Tích Phong làm cho
bừng tỉnh. Cô nàng ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhíu mày giương mắt
nhìn chằm chằm vào gã thiếu niên đứng trước mặt mình, lạnh giọng nói:

- Đây là ca ca của tôi, cậu muốn ai phải chết?

Lâm Tích Phong giật mình ngây người ra một cái, nhìn thấy cái động tác nhíu mày của cô nàng đối diện kia không ngờ đúng là vẫn vô cùng xinh đẹp như vậy, tuy rằng cô nàng chính là đang tức giận, thế nhưng không ngờ lại
vẫn là động lòng người như vậy, sau đó hắn mới chợt nhớ tới lời nói vừa
rồi của cô nàng… Cái gã hán tử say sưa này là ca ca của nàng sao?

Một người nào đó khi say mê một viên trân châu xinh đẹp, sẽ luôn luôn đối
với cái hộp chứa đựng viên trân châu kia mà bảo vệ tốt hơn một chút. Chỉ mất một khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi, Lâm Tích Phong liền quyết
định từ bỏ ý định trừng phạt gã hán tử say dám vô lễ với mình kia. Nhưng mà cái gã thiếu niên kiêu ngạo cả đời chưa từng bao giờ bị người khác
đánh qua này, vẫn như cũ không có biện pháp nào làm nguôi được cơn phẫn
nộ trong lòng mình, nhíu mày nhìn về phía Hứa Nhạc, nói:

- Đại
thúc, à không, vị đại ca này, tuy rằng anh có là huynh trưởng của Hoa
Hoa đi chăng nữa, nhưng mà tôi nghĩ anh cũng không thể nào thô bạo mà
phản đối chuyện tôi cùng với nàng ấy kết giao như vậy được! Phải biết
rằng chúng ta hiện tại cũng không còn nhỏ nữa, dùng lời nói mà có thể
anh không thích nghe cho lắm mà nói, thì chúng ta hiện tại đang ở trong
thời kỳ thanh xuân phản nghịch, cái loại sự tình này, anh dựa vào việc
áp chế mà có thể giải quyết được hay sao? Nói gì đi chăng nữa…

Lúc này Chung Yên Hoa lại một lần nữa lại ra vẻ e lệ thẹn thùng mà cúi thấp đầu xuống, bàn tay nắm chặt lấy chéo áo của Hứa Nhạc, cũng không có
tiếp tục nhìn về phía Lâm Tích Phong, nhưng mà nàng có thể đoán được,
ánh mắt của gã thiếu niên đối diện kia khẳng định sẽ càng ngày càng phẫn nộ, càng ngày càng khiêu khích.

Hứa Nhạc nhìn thấy cái gã thiếu
niên kia mặc dù là đang bình tĩnh tự thuật, thế nhưng bên trong đôi mắt
lại tràn ngập ý tứ hàm xúc đùa cợt khiêu khích, hơn nữa còn có một loại
cảm giác muốn chiếm hữu mãnh liệt khiến cho hắn cảm thấy phi thường
không thoải mái, ánh mắt khẽ nhíu chặt lại, lại một lần nữa giơ cánh tay trái lên.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Hắn lập tức đánh liên tục thật mạnh khắp mọi nơi lên trên đầu gã thiếu niên trước mặt, cặp mày nhăn tít lại, nói:

- Tiểu gia tao mười tuổi đã bắt đầu giết người, mười sáu tuổi bắt đầu
trốn chết, toàn bộ thời kỳ trưởng thành vẫn luôn một mực bị toàn bộ vũ
trụ truy nã, cùng với lão tử tao so sánh phản nghịch à? Lông của tiểu tử này có mọc dài ra chưa mà nói?

Từ nãy đến giờ Lý Phi Nhung vẫn
một mực cùng với Lý Duy nói chuyện về tình hình đàm phán ngày hôm qua,
đợi đến lúc nàng ta chú ý đến xung đột ở bên này thì đã chậm mất. Cô
nàng trơ mắt nhìn thấy cái đầu của Lâm Tích Phong bị cái gã nam nhân say rượu kia đánh liên hồi giống như đánh một cái bao cát vậy, sắc mặt
trong khoảnh khắc liền trở nên tái nhợt.

Cô nàng vội vàng bước
nhanh mấy bước tới, một phen đem Lâm Tích Phong ôm vào trong ngực mình,
một tay xoa xoa nhẹ lên ót của gã thiếu niên, nhìn thấy cặp mắt của gã
thiếu niên bởi vì quá đau nên đã rướm ra mấy giọt nước mắt, biểu tình
vẫn như cũ phi thường bình tĩnh, thế nhưng sâu trong lòng cũng đã là vô
cùng phẫn nộ rồi. Phải biết rằng đây chính là đứa con trai duy nhất của
Lâm Bán Sơn, ngay cả cha hắn cũng luyến tiếc không dám đánh, chính mình
cũng không nỡ lớn tiếng mắng một câu, không ngờ hiện tại lại bị người
khác đánh thành ra như vậy.

Nàng ta cũng không có ngẩng đầu lên
nhìn đối phương, trong lòng nghĩ cũng chẳng cần phải ngẩng đầu nhìn,
thầm nhủ trong lòng quyết định cho dù cái tên hán tử say này có là bằng
hữu của Lý Duy đi chăng nữa, thì cũng phải bắt hắn trả giá lớn vì hành
động của mình ngày hôm nay!

Lý Phi Nhung trầm giọng nói:

- Vị tiên sinh này, có một số chuyện tình cho dù là uống rượu say cũng
không thể làm được a! Nhìn ở phân thượng ngài là huynh trưởng của vị
tiểu thư kia, tôi chỉ khuyên cáo ngài một câu, chuyện tình của thanh
niên, thì người lớn trong nhà cũng phải hiểu biết cùng với tôn trọng,
nếu như người lớn mạnh mẽ nhúng tay vào chuyện này, thì trưởng bố của
hắn cũng sẽ nhúng tay vào đó!

- Trên cái thế giới này cho tới bây giờ cũng không có sự tôn trọng vô duyên vô cớ nào cả, nếu như con trai
tôi mà theo đuổi thiên kim tiểu thư của Lâm Bán Sơn, tôi cũng tuyệt đối
sẽ tôn trọng!

Lý Phi Nhung khiếp sợ cùng với tức giận ngẩng đầu
lên, nghĩ thầm muốn nhìn xem cái tên trước mặt này là ai, đã biết đứa
nhỏ này là con trai của Lâm Bán Sơn, không ngờ lại còn dám kiêu ngạo như thế sao.


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiều mỵ vô cùng
kia, đã sớm đoán biết được thân phận của đứa bé con này, thế nhưng trên
mặt vẫn như trước không có bất cứ biểu tình nào cả, ngược lại nói:

- Cái chuyện tào lao của thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này, trưởng bối
trong nhà nào sẽ nhúng tay vào chuyện tình của nó? Lâm Bán Sơn thì lại
như thế nào chứ? Lão đầu hổ Tây Lâm kia tuy rằng đã mất rồi, nhưng mà
trong nhà nha đầu của tôi bên này, vẫn như cũ còn rất nhiều trưởng bối
đó!

Lý Phi Nhung dùng ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn chằm
chằm vào cặp mắt ti hí đã sớm khắc sâu vào trong ký ức của chính mình,
sau đó liếc mắt nhìn cô nàng thiếu nữ tóc đen đứng ngay bên cạnh hắn,
liền lập tức đoán ra được đây hẳn là vị Tiểu Công chúa kia của Tây Lâm
Chung Gia, giật mình đưa tay lên che lại cặp môi, căn bản không nói nên
lời.

Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Lâm Tích Phong đang giơ tay lên ôm đầu, vẻ mặt nhăn nhó, lớn tiếng nói:

- Cái gì mà đang ở trong thời kỳ phản nghịch? Chỉ khi nào mày bắt chước
phụ thân của mày, mộ phen đem tất cả gia thế, bối cảnh phía sau lưng
mình toàn bộ vứt bỏ, đến lúc đó mày còn dám chạy khắp nơi nơi đi câu dẫn mấy cô bé con, như vậy mới xứng gọi là phản nghịch!

Lâm Tích
Phong dĩ nhiên sẽ không thể nào nghe lọt tai được mấy lời nói này của
Hứa Nhạc, hắn chỉ là nghĩ thấy chính mình vô cùng phẫn nộ, đau đớn cùng
với ủy khuất, quay sang cầm lấy tay của Lý Phi Nhung, bi phẫn hét lên:

- A di, từ trước tới giờ còn chưa có ai dám đánh con như vậy!

- Tao đã nói qua rồi, trên thế giới này vẫn còn chưa có người nào mà tao không dám đánh!

Hứa Nhạc lại không một chút khách sáo nào, giáng liền thêm một cái tát nữa lên đầu thằng nhóc, nhíu mày lại, nói:

- Nói ra cũng thật sự kỳ quái, không hiểu sao tao thật sự thưởng thức Lâm Bán Sơn như vậy, mà mấy năm trước đây đã đích thân giáo huấn gã huynh
đệ của hắn, đến bây giờ lại còn phải thay hắn giáo huấn con trai nữa!

Lý Phi Nhung rất nhanh một phen lôi Lâm Tích Phong ra phía sau lưng mình,
ngăn cách hắn với gã nam nhân hung bạo trước mặt mình. Trên mặt cô nàng
cũng không còn dám thể hiện bất cứ vẻ mặt phẫn nộ nào nữa cả. Phải biết
rằng năm đó trong Trang viên Biệt Hữu tại Đặc khu Thủ Đô, một màn hình
ảnh Hứa Nhạc dùng súng chỉ thẳng vào đầu của Lâm Đấu Hải, đã lưu lại
trong lòng nàng một cái ấn tượng quá mức sâu sắc.

Lần xung đột đó xảy ra là bởi vì Lâm Đấu Hải từng có ý đồ ở Tây Lâm ra tay ám sát Hứa
Nhạc. Mà sau đó đến khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng chuyện tình này
đã bị người khác lãng quên đi mất, sau khi Hứa Nhạc hoàn thành xong một
buổi gặp mặt cá nhân giữa Giản Thủy Nhi cùng với Thai Chi Nguyên, đã
trực tiếp mang theo đám người Tiểu đội 7 vây quanh toàn bộ Trang viên
Biệt Hữu, cho dù là Lâm Bán Sơn gọi điện cầu tinh cũng không có chút tác dụng nào cả. Mãi cho đến lúc đám Gia chủ cao thấp trên dưới của Thất
Đại Gia Tộc Liên Bang cũng phải là gật đầu tỏ vẻ chịu thua mới tha thứ
cho hắn.

Đúng là bởi vì chuyện tình này khiến cho Lý Phi Nhung
hiểu rõ ràng, bên trong quan niệm của cái gã nam nhân có cặp mắt ti hí
này, vốn dĩ cũng không có mấy chữ như là gia thế, bối cảnh, thế lực… này nọ.

Vấn đề chính là ở chỗ trong chuyện kia Hứa Nhạc cùng với
Tiểu đội 7 chiếm giữ đạo lý, nhưng mà trường hợp trận giáo huấn con cháu này hôm nay tựa hồ như cũng không hề có chút đạo lý nào a. Trong lòng
của Lý Phi Nhung không hỏi đối với gã Hứa Nhạc đã mất tích suốt ba năm
trời nay đưa ra thêm một lời đánh giá mới: điên cuồng không nói lý lẽ!

Nhìn thấy Lâm Tích Phong bị Lý Phi Nhung lôi vào trong lồng ngực mình, Hứa
Nhạc lắc lắc đầu, quay đầu lại, giống hệt như một người cha nghiêm khắc, hướng về phía Chung Yên Hoa điên cuồng không nói lý lẽ, quát lên:

- Trở về phòng!

Ở trước mặt tất cả mọi người, ngoại trừ Phỉ Lợi Phổ ra, Chung Yên Hoa từ
trước đến nay vẫn luôn cấp mặt mũi cho Hứa Nhạc. Nghe được tiếng quát
lớn như lôi đình kia của hắn, liền ngoan ngoãn nắm tay của Hứa Nhạc mà
rời đi.

o0o

Sau khi quay trở lại trên căn phòng khách sạn
vô cùng xa hoa trên đỉnh tầng của khách sạn, không còn người ngoài nào
nữa, thì Chung Yên Hoa cũng không nhất thiết phải lưu lại cho Hứa Nhạc
bất cứ một chút mặt mũi nào cả. Cô nàng nhảy người đứng trên ghế sô pha, hai tay chống lên trên cái thắt lưng tinh tế của hắn, khẽ cúi đầu về
phía trước, vẻ mặt vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, mái tóc màu đen dài khẽ phủ xuống trên phần ngực trắng noãn lộ ra bên ngoài phần ngực váy trắng tinh, ánh mắt toát ra khí thế mạnh mẽ bức người.

Hứa Nhạc sau khi uống khá nhiều rượu, có chút khát nước, lại có chút mơ hồ, khẽ nheo mắt lại nhìn về phía cái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang dí
sát trước mắt chính mình, mơ mơ hồ hồ nghĩ thấy tựa hồ như đã phát sinh
ra đại sự gì rồi.

- Ca ca à!

Hai tay Chung Yên Hoa chống nạnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn, lớn tiếng mắng to, nói:

- Thời điểm khi còn ở Đế Quốc, anh đã nói rằng cuối cùng có một ngày nào
đó em cũng phải cùng một gã nam nhân khác nói chuyện tình yêu luyến ái
mà, nhưng mà vì cái gì vừa rồi anh lại muốn đánh hắn như vậy chứ? Vì cái gì mà anh lại muốn xen vào chuyện luyến ái của bọn em cơ chứ?

Hứa Nhạc có chút nghẹn lời, không biết phải nói gì. Vì muốn che giấu sự xấu hổ của mình, hắn vươn tay cầm lấy ly nước lọc đặt cạnh bàn, cực kỳ
thong thả uống lấy mấy ngụm, sau đó phát hiện ra cô nàng thiếu nữ kia
vẫn còn duy trì cái tư thế cúi đầu vấn tội như trước, vì thế mới cực kỳ
thành thật mà quay ngược trở về, ngồi ngay bên dưới ánh mắt của cô nàng
kia.

- Cái chuyện tình này… à mà, thì là do nguyên nhân là…

Hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó mới tìm ra được chút nguyên nhân, mở miệng giải thích, nói:

- Nói chuyện yêu đương luyến ái khẳng định là phải có rồi, nhưng mà em
cũng cần phải tìm được một đối tượng thích hợp thì mới nói a. Cái thằng
nhóc hỉ mũi chưa sạch kia tên là Lâm Tích Phong có phải không? Đừng nhìn hắn lớn lên bộ dáng chu chỉnh đẹp mã, em chỉ cần dùng chút đầu óc ngẫm
lại thì liền biết được, một tên nam nhân từ nhỏ lớn lên trong loại hoàn
cảnh như thế này, trong đầu ngoại trừ là thịt tổng hợp ra cũng chẳng
biết thêm được cái gì nữa. Tuy rằng phụ thân của hắn chính xác là một
nhân vật phi thường giỏi, nhưng mà trong tương lai hắn cũng chỉ là một
gã Đầu lĩnh hắc bang mà thôi, thân là người giám hộ pháp định của em,
anh tuyệt đối không có khả năng cho phép cái loại sự tình này phát sinh.

Cả một trường thiên đại luận tốn hao của Hứa Nhạc không biết bao nhiêu
công sức mới nghĩ ra được, cuối cùng lại bị một câu nói lãnh khốc mười
phần của Chung Yên Hoa liền đánh cho quay ngược trở về:

- Anh đừng quên rằng gã bằng hữu tốt nhất của anh cũng chính là một gã đầu lĩnh hắc bang a!

Hứa Nhạc đưa tay lên đẩy nhẹ ra mấy sợi tóc đen của cô nàng thiếu nữ đang
khẽ phất phơ trước mặt mình, nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú
đang tràn đầy oán khí tức giận, bộ dáng có chút gian nan, nói:

-
Hiện tại tuổi của em vẫn còn quá nhỏ, cho dù là nghĩ đến chuyện yêu
đương luyến ái, cũng cần phải qua mười sáu tuổi, không, phải qua mười
tám tuổi mới được phép nói đến! Đương nhiên, đối phương cần phải trải
qua sự xét duyệt của anh mới được!

Chung Yên Hoa đứng thẳng thân thể lên, nhìn về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười lạnh một cái, lạnh lẽo nói:

- Không cho em nói đến chuyện yêu đương luyến ái, ca ca anh chính là nghĩ muốn một phen trói buộc em cả đời lên người anh a!

Hứa Nhạc có chút căm tức, nói:


- Em đang nói nhăng nói cuội cái gì thế?

Chung Yên Hoa vươn đầu ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo ra chỉ chỉ lên trán hắn mấy cái, nói:

- Hiểu hiện vừa rồi của anh chính là thuyết minh rằng, anh đang ghen!

- Tiểu nha đầu em thật sự là phát điên rồi a!

Hứa Nhạc nở nụ cười nhạo trào phúng nói.

Biểu tình lãnh khốc phẫn nộ trên mặt của Chung Yên Hoa sớm đã biến mất không còn chút nào nữa, nở nụ cười ngọt ngào, nói:

- Anh chính là đang ghen a! Anh nhìn thấy cảnh một gã nam nhân khác nắm
lấy tay em, khiến cho trong lòng anh liền cảm thấy khó chịu không vui.

Hứa Nhạc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nở rộ trên khuôn mặt hưng phấn sung
sướng của cô nàng thiếu nữ, cặp lông mày rậm rạp nhất thời chậm rãi nhăn lại một chút, buông tay ra, nói:

- Nếu như hiện tại cha em còn sống, vừa rồi nhất định cũng sẽ khó chịu không vui!

Chung Yên Hoa căn bản không thèm để ý đến lời giải thích của hắn, bật cười
lớn khanh khách như là một con chim nhỏ bay trở về cái tổ ấm cúng của
chính mình, cả người nhào lên trên sô pha, thoải mái mà nằm dựa vào
trong ngực của Hứa Nhạc, ngọt ngào nói:

- Ca ca, anh liền thừa
nhận rằng anh thật sự thích em đi! Chúng ta lại không thật sự có quan hệ huyết thống gì cả, không mất mặt chút nào đâu.

Ngửi ngửi được
trước mũi mình chợt bay đến một chút hương khí nhàn nhạt, cảm thụ được
cái thân hình thanh xuân mê người nằm trong ngực chính mình, giống như
nhiều năm trước đây vậy, Hứa Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy cô nàng, đột nhiên
phát hiện ra trong mấy năm gần đây, Phỉ Lợi Phổ đưa ra khẩu phần phối
chế dinh dưỡng quả thật rất tuyệt vời. Cô nàng thiếu nữ nằm trong ngực
mình sau khi tiến vào thời kỳ trưởng thành, bộ dáng phát dục thật sự rất tốt a. Cảm giác mềm mại nhu nhuyễn thật sự là vô cùng ấm áp mà.

Hứa Nhạc nhất thời tỉnh thần lại, phát hiện ra trong thời khắc kinh hoảng
lúc trước của mình có chút vấn đề, khẽ cau cặp mày lại một chút, một
phen đặt Chung Yên Hoa ngồi xuống ghế sô pha, nói:

- Cô bé con lớn đến mức này rồi, cũng không sợ bị xấu hổ hay sao?

- Đúng vậy, em còn không có sợ bị mất mặt, anh có cái gì mà phải sợ cơ chứ?

Chung Yên Hoa tức giận đem mái tóc trước ngực mình quẳng ném ra sau bả vai, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nói:

- Năm đó ở trong không cảng, dưới trời mưa anh đã nắm lấy tay của em, lúc còn ở Tê Hà Châu, anh cũng đã nắm tay của em, lúc còn ở trên Phi thuyền Cổ Chung Hào anh cũng đã từng ôm em nữa, trong khu công viên trò chơi
anh cũng đã từng ôm em, em biết khi đó em vẫn chỉ còn là một cô bé con,
cho nên anh có thể tùy tiện nắm tay.

- Nhưng mà hiện tại thì sao
đây? Em một ngày lại một ngày lớn lên, anh cũng càng ngày càng ít khi
nắm tay tôi, lại càng không bao giờ ôm em nữa. Em cũng không thích như
vậy, em thà rằng bản thân chính mình không bao giờ lớn lên nữa a!

Đôi mắt của Chung Yên Hoa đã sớm đỏ ửng lên rồi, nhìn về phía Hứa Nhạc, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh, nói:

- Bất cứ người nào cuối cùng cũng phải lớn lên a. Em cũng không sợ xấu hổ mất mặt, em cứ luôn thích anh ôm em thôi!

Hứa Nhạc có chút bất lực mở rộng tay mình ra, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết phải nói cái gì cho phải, đành phải nhẹ nhàng thở dài một
tiếng, nói:

- Anh cũng thích em mà!

Chung Yên Hoa dùng một loại ngữ khí cố gắng làm ra vẻ bình thường, khẳng định mà kiên nghị nói:

- Em cũng biết rằng anh rất thích em, nhưng mà mặc kệ anh bởi vì sợ bị
người ta nói xấu, hay là bị cái loại quan niệm cổ hủ thậm chí ngu xuẩn
trong đầu về phương diện luyến ái hôn nhân kia của anh mà áp bức khiến
cho không dám thừa nhận mà thôi!

- Anh cũng đừng nghĩ muốn sẽ lên tiếng cự tuyệt em, bởi vì ở trên cái thế giới này, cũng chỉ có mỗi một
mình anh là từng nhìn thấy trọn vẹn thân thể của em mà thôi! Từ nhỏ đến
lớn anh có nhớ rõ ràng xem anh đã từng tắm táp cho em qua bao nhiêu lần
rồi hay không? Mượn cái cơ hội tắm rửa kia mà anh minh trương mục đảm
một phen đem toàn bộ thân thể hoàn toàn trần trụi của em nhìn qua bao
nhiêu lần rồi?

Chung Yên Hoa dũng cảm giương mắt nhìn chằm chằm
vào ánh mắt của Hứa Nhạc, trên khuôn mặt trơn nhẵn trắng noãn tinh khiết của cô nàng lộ ra hai tầng đỏ ửng ngượng ngùng vô cùng, tựa như một
trái táo chín mọng trên cây vậy:

- Ca ca anh ngay từ thời điểm em còn nhỏ cũng đã nhìn thấy thân thể em rồi, khi tắm cho em còn sờ mó
khắp cả người em nữa. Thậm chí liền ngay cả thời điểm em có kinh nguyệt
lần đầu tiên, thì anh cũng đều ở bên người của em. Mãi cho đến ngày hôm
nay, em vẫn còn nhớ rất rõ ràng, bàn tay của anh đặt lên trên bụng của
em không ngờ lại ấm áp đến như vậy a!

- Phụ thân cùng với mẫu
thân của em cũng đều đã chết hết rồi, trên cái thế giới này hiện tại em
cũng chỉ còn lại mỗi một mình anh là thân nhân duy nhất mà thôi. Nhưng
mà ca ca anh cũng không phải là ca ca ruột của em, cho nên anh cần phải
chịu trách nhiệm với em a! Anh nhất định là phải kết hôn với em!

Tinh thần như tảng đá của Hứa Nhạc chính là nhờ vào những sợi thần kinh t
vững chắc kiên nghị nhất trong toàn bộ vũ trụ này chống đỡ, mới có thể
miễn cưỡng nghe xong được những lời thông báo ngượng ngùng mà dũng cảm
như thế này của cô nàng thiếu nữ mới lớn. Hắn ngây ngây ngốc ngốc sửng
sốt suốt hơn nửa ngài trời, mới đột nhiên suy nghĩ cẩn thận đến cái
chuyện tình này. Hắn dùng sức quơ loạn bàn tay của mình, bực tức nói:

- Thời điểm mà anh tắm rửa cho em, lúc đó em cũng chỉ mới có năm tuổi a! Còn cái buổi tối hôm đó thì còn có Thương Thu nữa mà?

- Trước đây em cũng đã từng nói qua với anh rồi, em thật rất thích Thương Thu, em cũng không ngại để cho chị ấy cùng làm vợ của anh!

Chung Yên Hoa nở nụ cười cực kỳ ngọt ngào, hai tròng mắt sáng ngời cong lại
thành hai vầng trăng rằm xinh đẹp, sau đó có chút khẽ hếch cằm lên một
chút, kiêu ngạo mà lãnh khốc lớn tiếng chất vấn, nói:

- Chuyện
tình lúc năm tuổi chẳng lẽ anh không chịu trách nhiệm hay sao? Hay là
nói hiện tại em đã mười lăm tuổi rồi, anh liền mặc kệ không thèm chịu
trách nhiệm với em?

Hứa Nhạc vươn tay ra xoa xoa loạn lên đầu của cô nàng, cười khổ nói:

- Ngoan đi, em có biết là chính mình đã có tổng cộng bao nhiêu chị dâu
rồi hay không? Lần này trở về nếu như anh anh không chết được, thì những chuyện tình phiền toái ở phía sau vẫn còn rất nhiều a. Đến lúc đó em
liền một phen xem anh như là một tên lưu manh mang theo một đống nữ nhi
lang thang khắp nơi hay sao?

- Chính là bởi vì anh phải lập tức
quay trở về Liên Bang, muốn gặp lại mấy cô nàng nữ nhân kia, cho nên em
mới sốt ruột a. Em sắp sửa cũng phải quay về Tây Lâm a, lúc đó ai sẽ
giám sát mấy người các anh đây?

Chung Yên Hoa có chút tức giận,
lắc đầu tránh thoát khỏi ma chưởng của Hứa Nhạc đặt trên đầu mình, nâng
lên ống tay áo màu trắng tinh lau đi mớ nước mắt chảy xuống trên mặt
mình, hô lớn:

- Tốt nhất là khi anh quay về đến Liên Bang phát hiện ra tất cả các nàng cũng đều đã gả cho người khác hết đi!

- Như vậy…

Hứa Nhạc vốn dĩ định nói rằng như vậy chính là tốt nhất. Thế nhưng ngay khi lời nói vừa mới ra đến đầu môi, lại theo bản năng liền biến thành một
tiếng cảm khái, nói:

- Như vậy không được tốt cho lắm a!

Chung Yên Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, trầm mặc một lúc sau mới nói:

- Ca ca, lần này quay về Liên Bang thật sự rất là nguy hiểm, anh thật sự
rất có thể là sẽ chết, trước khi chết anh có thể nào đáp ứng một cái
nguyện vọng cuối cùng của em được không?

- Không được!

Hứa Nhạc dứt khoát kiên quyết từ chối. Chung Yên Hoa có chút căm tức ôm lấy cái gối dựa lưng phía sau, đem che lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm
nóng bừng lên của chính mình, ngữ khí giận hờn nói:

- Em đã phải
thu hết dũng khí mới dám nói mấy lời này với anh, anh lại không cần biết cái nguyện vọng cuối cùng của em chính là muốn làm nữ nhân của anh, vì
cái gì mà anh lại nói là không được?

Hứa Nhạc nhìn thấy ánh mắt
của cô nàng trộm nháy một cái phía sau cái gối dựa che trên mặt, cảm
giác đây mới chính là cô nàng bé con đáng yêu thân thiết kia, cười cười
một lát mới nói:


- Bởi vì tiểu gia anh vĩnh viễn chính là bất tử!

Chung Yên Hoa ném xuống cái gối dựa che trước mặt mình, trào phúng nói:

- Chỉ biết đi sao chép cái câu danh ngôn của ông sư phụ vô sỉ kia của anh!

- …

- Ca ca, có phải địa phương tại Đông Lâm mà lúc nhỏ anh sống tên gọi là phố Chung Lâu phải không?

- Phải!

- Anh có biết vì cái gì mà phố Chung Lâu lại có cái tên đó hay không?

- Bởi vì năm đó khi xã hội nhân loại còn trong thời kỳ khai hoang, thì
bên phía Quân khu IV đến Đông Lâm chấp hành nhiệm vụ, chiếc chủ Chiến
hạm có chút kỳ diệu khó hiểu rơi xuống vỡ tan, chỉ còn lại duy nhất một
cái chuông cổ lớn mà thôi!

Chung Yên Hoa làm ra bộ dáng đáng yêu, khẽ nhăn nhẹ chóp mũi thẳng tắp của mình, nói:

- Quan chỉ huy của Quân khu IV chính là tổ tiên của em, như vậy không phải rất xảo hợp hay sao?

Nghe thấy câu nói đó, Hứa Nhạc lúc này mới phát hiện ra, nhiều năm qua hắn
cũng không có nghĩ đến, hóa ra là cái chuyện xưa dẫn đến bắt nguồn cái
tên của phố Chung Lâu kia không ngờ lại có quan hệ không nhỏ với Chung
Gia Tây Lâm a!

- Em còn biết khi mà tổ tiên của em nhìn thấy một
màn hình ảnh chiếc Chiến hạm kia nổ mạnh, đã từng nói ra một câu nói, về sau liền trở thành một câu danh ngôn mà đám người Đông Lâm các anh dùng để thể hiện sự lãnh khốc cùng với tĩnh mịch của mình.

Hứa Nhạc mỉm cười, nói lại một lần câu nói kia:

- Tâm tình của lão tử so với yên hoa còn muốn tịch mịch hơn!

Chung Yên Hoa khẽ nhúc nhích thân thể mình một chút, dựa đầu vào ngực của Hứa Nhạc, ở dưới khoảng cách gần gũi như thế, ngước mắt lên nhìn thẳng mặt
Hứa Nhạc, nói:

- Em chính là tên Chung Yên Hoa!

Hứa Nhạc cảm thụ được tiếng tim đập có chút dồn dập của cô nàng thiếu nữ đang nằm trong ngực mình, hỏi:

- Sau đó thì thế nào?

- Đông Lâm cùng với Tây Lâm ở bên dưới vô số tinh hà, phân biệt nằm ở hai bên đầu vũ trụ, xa xôi đến mức không thể nào xa xôi hơn được nữa. Nhưng mà thật kỳ diệu chính là, địa phương mà hai người chúng ta lúc còn nhỏ
lại có một cái chuyện xưa như thế này, giữa hai cái đó phảng phất như là có mối liên hệ gì đó.

- Cái loại liên hệ này thật sự là rất
cường đại, cường đại đến mức khiến cho em lúc còn nhỏ, năm xưa ở trên
Phi thuyền Cổ Chung Hào, người đầu tiên mà em gặp phải, cũng không phải
là người nào khác cả, mà lại có thể chính là anh!

- Một gã đào
phạm lớn gặp lại một cô nàng đào phạm nhỏ… Đây chính là sự an bày của
vận mệnh a. Ca ca, cái loại sự tình này anh chính là trốn cách nào cũng
trốn tránh không được a!

Chung Yên Hoa ngã người, dựa vào trong
lồng ngực kiên cố của Hứa Nhạc, từ từ nhắm lại cặp mắt, chậm rãi nói
xong câu này, bởi vì nguyên nhân quá mức mệt mỏi, cho nên mặc kệ những
giọt nước mắt còn vương trên khóe môi, cứ như vậy liền nặng nề đi vào
giấc ngủ.

Hứa Nhạc yên lặng nhìn thấy cô nàng bé con đang yên
lặng ngủ say trong lồng ngực của chính mình, nhớ tới cô bé con áo trắng
ôm con búp bê cũ kỹ đứng dưới ánh tinh quang rất nhiều năm trước đây,
trong lòng không khỏi có chút ngơ ngẩn, hóa ra chỉ mới chớp mắt thôi đã
trôi qua mười năm rồi a!

Nhiệt độ trong phòng được điều chỉnh
xuống tương đối thấp, bàn tay của Chung Yên Hoa cảm giác được có chút
mát mẻ nhàn nhạt, trong lúc ngủ mơ nhất thời theo bản năng thò tay đút
vào dưới cổ áo của Hứa Nhạc, dán lên trên bộ ngực ấm áp cùng với rắn
chắc của hắn, sau đó giống như là một con mèo nhỏ có chút ham chơi, nhẹ
nhàng quanh co gãi gãi cào cào mấy cái.

Đại khái là bởi vì nguyên nhân xúc cảm cùng với nhiệt độ cũng không quá tệ, cho nên khóe môi của
cô nàng thiếu nữ khẽ nhếch lên một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào mà thỏa mãn…

Hứa Nhạc nhìn thấy nụ cười ngọt ngào nhẹ nhàng trên mặt cô
nàng, bản thân hắn cũng nhịn không được khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, thấp
giọng nói:

- Thời điểm khi mà em vừa mới mười tuổi anh đã liền
nghĩ tới, sau này khẳng định sẽ có vô số những gã nam nhân giống hệt như một đám ruồi nhặng mang theo thần tình thanh xuân chạy đến mà theo đuổi em!

Hắn khẽ rút ra cánh tay phải chống ở dưới đầu đã có chút tê
dại của mình, nhẹ nhàng hoạt động một chút mấy đầu ngón tay, ý niệm khẽ
máy động một chút, khẽ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước
mắt còn vương lại trên cặp lông mi thanh tú của Chung Yên Hoa, sau đó
nhẹ nhàng vuốt vuốt má của cô nàng một chút.

Hắn trầm mặc một khoảng thời gian khá lâu, sau đó mới bình tĩnh nói:

- Nếu như hiện tại em còn tỉnh, nghe xong câu nói đó, khẳng định là sẽ rất vui vẻ a!

- Lúc ấy khi anh tưởng tượng đến một màn hình ảnh này, anh liền cảm thấy
phi thường không vui. Nhưng mà anh phải thừa nhận cái sự không vui khi
tưởng tượng đến một màn hình ảnh này vào lúc đó cùng với sự không vui
lúc hiện tại, xác thực là rất bất đồng!

Bởi vì do uống rượu thật
sự là quá nhiều, cho nên sau khi nghe xong lời thông báo có chút quá
nhiều của cô nàng thiếu nữ, khiến cho chính mình không cách nào ứng đối
nổi, cái đầu cua Hứa Nhạc cũng sắp sửa có chút hôn mê rồi. Hắn quơ tay
lấy một cái gối dựa trên sa lông đặt xuống phía sau ót chính mình, liếc
nhìn lên trần nhà khoảng chừng mười giây đồng hồ, liền im lặng đi vào
giấc ngủ.

o0o

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mà hào quang hằng tinh màu lam nhàn nhạt xuyên thấu qua lớp thủy tinh chống đạn, mạnh mẽ
chiếm cứ mỗi một cái góc bên trong căn phòng kia, thì thân thể của hai
anh em đang nằm ngủ trên ghế sô pha cũng đồng thời khẽ cử động nhè nhẹ.

Cả hai người cơ hồ là đồng thời tỉnh dậy. Chung Yên Hoa vừa thức dậy phát
hiện ra tay trái của chính mình đang thoải mái vuốt ve bên trong lồng
ngực của Hứa Nhạc, liền nhanh chóng e lệ rút vội ra ngoài, sau đó khẽ
che mặt nở nụ cười hắc hắc, mang theo đầu tóc rối bươm mà phóng vọt vào
bên trong toalet.

Hứa Nhạc vươn người đứng lên, dùng sức uốn duỗi thân thể mình mấy cái, cố gắng xóa đi cảm giác tê dại vì giữ nguyên tư
thế suốt cả một đêm của chính mình, sau đó liếc mắt nhìn về phía cánh
cửa toalet đã đóng chặt đằng kia. Hắn khẽ mỉm cười nghĩ tới bộ dáng cô
nàng thiếu nữ trước khi lao vào trong căn phòng, hai tay chống lên thắt
lưng, vừa xấu hổ vừa ra bộ dáng nghiêm mặt để cho chính mình quên đi tất cả những lời mà ngày hôm qua cô nàng từng nói với mình, không được phép lặp lại lần nữa…

Hắn có chút cảm khái thầm nghĩ, những lời nói
mà hắn nghe được vào tối hôm qua, cũng giống như là những âm phù tuyệt
vời cực kỳ tốt đẹp trong sinh mệnh, mà chính mình chỉ có thể lẳng lặng
lắng nghe chứ không thể nào nắm bắt được…

Khoảng gần nửa tiếng
đồng hồ sau đó, Chung Yên Hoa sau khi rửa mặt chảy đầu xong xuôi, sau đó mới đi ra khỏi toalet, không có chút xíu nào do dự, liền trực tiếp đi
tới trước mặt của Hứa Nhạc.

Cái áo sơ mi nhỏ màu vàng nhạt có
chút đơn giản đem những đường cong trên thân thể của cô nàng thiếu nữ
đang trong thời kỳ trưởng thành hiển lộ ra cực kỳ mê người. Trên mặt cô
nàng ngày hôm nay cực kỳ hiếm thấy có thêm một tầng trang điểm cực kỳ
nhạt, mặt mày chợt có vẻ đặc biệt thanh lệ cùng với xinh đẹp. Hai tay cô nàng có chút khẩn trương nắm lấy bàn tay của Hứa Nhạc bên cạnh, nhìn
hắn, ngữ khí phi thường nghiêm túc, nói:

- Đối với ca ca mà nói,
những chuyện tình mà em nói ngày hôm qua đại khái chính là một nốt nhạc
đệm của sinh mệnh a! Nhưng mà xin anh nhất định hãy nhớ thật kỹ, cái này khẳng định chính là nốt nhạc chính trong suốt cuộc đời của em!

Nhìn nhìn về phía cánh cửa phòng đã đóng chặt lại, nghĩ đến câu nói của cô
nàng thiếu nữ trước khi xoay người rời đi, thân thể Hứa Nhạc đang đứng
bên trong ánh sáng lam quang nhàn nhạt trở nên phi thường cứng ngắc.

Hắn đang tiến hành một loại tư thế đưa cánh tay đẩy thẳng về phía trước,
nhìn qua vẫn như cũ buồn cười vô cùng. Thế nhưng mà vào thời khắc này,
bản thân Hứa Nhạc thậm chí nghĩ thấy chính mình tựa hồ như đã quên mất
cái động tác mà từ nhỏ Phong Dư đại thúc đã dạy cho chính mình này là
cái gì rồi…

Ngay tại thời điểm toàn thân hắn như là đã biến thành một bức thạch điêu, thì cái khỏa kim loại nhỏ gắn trong lỗ tai kia của
hắn, sớm đã im lặng suốt một khoảng thời gian dài, vào lúc này đột nhiên lại chấn động một chút, sau đó biến thành một cái thanh âm cực kỳ rõ
ràng, thông qua màng nhĩ trong tai hắn mà truyền thẳng vào trong đại não của hắn. Chỉ là ngày hôm nay cái thanh âm này không ngờ lại có vẻ tràn
ngập cảm xúc phong phú nào đó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận