Gian Khách

Ánh sáng của ngọn đèn cao áp trên đỉnh của hội trường vẫn như cũ bao trùm toàn bộ cái sân đấu.

Cái thân ảnh đối diện kia cũng không cao lớn, cũng không hề có chút cường
tráng, cùng với cái danh từ khôi ngô này lại chẳng hề có được nửa phần
quan hệ gì. Hắn cứ như vậy yên lặng an tĩnh đứng ở nơi đó, cực kỳ giống
như một gã sinh viên trẻ tuổi, đang đứng ngây ngẩn người dưới táng cây
bên trong vườn trường, bình thường mà không hề đáng chú ý đến.

Nhưng mà cũng chính bởi vì cái thân ảnh kia cùng với cái đạo thân ảnh mà
chính mình chán ghét nhất, sợ hãi nhất kia giống nhau, cho nên tâm tình
của Điền Hành Thiên nhất thời trở nên cực kỳ không xong. Sắc mặt hắn âm
trầm, cố gắng xốc lại tâm tình.

Ngay sau khi nghe được bên tai
vang lên tiếng chuông bắt đầu trận đấu, hắn liền hướng về phía đối
phương tiến đến, chuẩn bị đem cái thân ảnh kia đánh tan nát thành từng
mảnh nhỏ.

Cái thân ảnh kia cũng đồng thời hành động. Một bước
chân vô cùng bình thường nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, đầu gối
khẽ uốn cong xuống một chút, thế nhưng giữa hai cái đùi vẫn còn duy trì
một khoảng cách gần giống hệt như bình thường. Hắn làm ra một cái tư thế nhìn qua có chút phi thường quái dị, phảng phất như là có một sợi dây
thừng vô hình nào đó đang buộc chặt hai đùi của hắn lại vậy.

Điền Hành Thiên bạo rống lên một tiếng, cánh tay phải giống hệt như một
thanh kim loại thô chắc vậy, nhanh chóng nâng lên, điên cuồng không nói
lý lẽ, vẽ ra một đạo đường cong xinh đẹp đập thẳng về phía đỉnh đầu của
đối phương. Đối với loại cao thủ cận chiến chân chính giống như hắn mà
nói, bất cứ những kỹ xảo cận chiến gì đó cũng đều là giả tạo hết, chỉ có lực lượng cùng với tốc độ mới là hai thứ vũ khí mạnh mẽ cường đại nhất
mà thôi.

Cái gã nam nhân nhìn như vô cùng bình thường ở phía đối
diện kia rõ ràng là có một loại lý niệm chiến đấu hoàn toàn không giống
với hắn. Hai chân của hắn dùng một loại biên độ tần suất cực kỳ cao nhấc lên khỏi mặt đất, dán sát mặt sàn, lần lượt xoay chuyển liên hồi về
phía trước. Cánh tay phải quái dị của hắn từ dưới nách đánh một vòng
cung trầm mặc phóng ra, giống hệt như là một thanh dao găm sắc bén mạnh
mẽ quanh co đâm thẳng về phía đối thủ.

Đây là tràng thi đấu thứ
ba, cũng là tràng thi đấu cuối cùng, sắp sửa quyết định quyền thắng thua của trận thi đấu quyền anh sinh tử lần này, cũng là quyết định thắng
bại cuối cùng của trận chiến tranh quyết hỏa suốt một tháng vừa qua tại
Bách Mộ Đại này.

Nhưng mà hai cái gã quyển thủ đứng trên sàn thi
đấu kia lại tựa hồ đều không có chút sự tự giác nào đối với chuyện này.
Bọn họ cũng không hề có chút khẩn trương, thậm chí cũng chẳng thèm xem
trọng chuyện này, mà là tràn ngập tự tin đi lên sàn thi đấu, đơn giản
thậm chí có chút tùy tiện làm ra cái động tác đối chiến đầu tiên của
chính mình.

Thế nhưng khiến kẻ khác cảm thấy rét lạnh chính là,
một màn hình ảnh mơ hồ nhanh như một tia chớp phát sinh ngay sau đó,
khiến cho mọi người xác nhận rõ ràng là cái sự tự tin tùy tiện lúc trước của Điền Hành Thiên không ngờ lại buồn cười đến như thế!

Cái gã
Phó sĩ quan chỉ huy của tiểu đội chiến đấu đặc chủng thuộc Biệt đội Cặp
Mắt Ti Hí thân kinh bách chiến này, được xưng là đệ tam cường giả của Tu Thân Quán Phí Thành, khi bước lên sân thi đấu, phong phạm của cường giả nhất thời được hiển lộ hoàn toàn, thế nhưng cũng là phi thường đáng
thương, sau khi tiêu sái làm ra xong cái động tác tấn công đầu tiên
xong, sau đó… vĩnh viễn cũng chỉ có thể dừng lại ở cái động tác này mà
thôi!

Đầu vai của hắn hơi trầm xuống, cánh tay phải mạnh mẽ vừa
mới kịp nâng lên, còn chưa có kịp phô bày ra lực lượng sớm đã súc lực từ lâu của mình, gã nam nhân nhìn như bình thường ở phía trước mặt kia đã

như một đạo tia chớp trầm mặc, quanh co phóng thẳng tới trước người của
hắn, sau đó một mảnh gió lốc mưa sa nhất thời đánh úp lại.

Đầu
ngón tay gã nam nhân hung hăng đâm thẳng về phía giữa ngực của Điền Hành Thiên, khuỷu tay uốn cong lại, mạnh mẽ đánh ngang qua một cái. Bàn chân bước nhẹ tới trước một cái, đỉnh nhọn của đầu gối đánh thẳng về phía
nội sườn, nắm tay trái chẳng biết từ chỗ nào, giống như là từ trong
khoảng không xuất hiện mà phóng tới, giống hệt như là một cái thiết chùy đập thẳng tới, hung hăng nện lên một bên mặt của Điền Hành Thiên.

Cái thân ảnh nhìn qua bình thường mà không chút bắt mắt kia, trầm mặc phóng thẳng tới, giống hệt như là một mảnh cuồng phong bão táp đập về phía
đối thủ. Những cái động tác của hắn nhanh chóng mạnh mẽ, có thể nói là
cực nhanh, thế nhưng mỗi một cái động tác không ngờ lại đều chính xác
đến như vậy. Nhanh chóng mà chính xác đến mức vượt qua khỏi sức tưởng
tượng của người bình thường rất nhiều, giống hệt như một cỗ máy móc vậy.

Cái phiến gió quyền mưa chỉ này phóng tới thật sự là quá nhanh, nhanh đến
mức rất nhiều người cũng không thể nào dùng ánh mắt của chính mình mà
nhìn được. Bọn họ chỉ thấy trong khoảnh khắc trước đó, ngay khi cái gã
nam nhân nhìn qua vô cùng bình thường kia bước về phía trước một bước,
đồng thời trong lúc chân phải của hắn đưa lên, thì phần khuỷu cánh tay
trái của hắn, cùng với mỗi một chỗ trên thân thể hắn, đồng thời đều cũng đang khởi xướng công kích mãnh liệt!

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến một giây đồng hồ, cái gã nam nhân kia tựa hồ như trong
khoảnh khắc đã xuất hiện ra hơn mười cái cánh tay mạnh mẽ, giống hệt như một đám nhanh cây cứng rắn thô chắc như thép đồng thời phóng ra từ trên thân thể của hắn, dày đặc tàn nhẫn đồng thời dừng lại ở trên ngực,
bụng, mặt, chóp mũi cùng với giữa trán của Điền Hành Thiên!

Điền
Hành Thiên quả thật rất mạnh, nhưng mà đối mặt với một tràng công kích
khủng bố mạnh mẽ như thế, hắn ta căn bản không thể làm ra bất cứ phản
ứng nào cả, chỉ có thể phí công giơ lên cánh tay phải, mở to cặp mắt vô
cùng hoảng sợ của chính mình.

Cục diện đúng lúc ấy càng có thể
hình dung một cách chính xác hơn chính là: Gã đệ tam cao thủ của Tu Thân Quán Phí Thành Điền Hành Thiên đã bị cái gã nam nhân nhìn qua tầm
thường vô cùng kia đánh cho ngây ngốc cả người, hoặc là nói bị đánh đến
mức choáng váng cả người.

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Một
chuỗi thanh âm thanh thúy giòn giã vang lên, giống hệt nhưtiếng pháo
bình thường, mang theo một cỗ cảm giác mỹ cảm cực kỳ có tiết tấu, lại
bởi vì quá mức dày đặc, dừng lại ở trong tai đại đa số mọi người chính
là thanh âm nổ tung mạnh mẽ!

Cái gã nam nhân bộ dáng bình thường
kia đến lúc này mới thu hồi lại cước bộ đang tiến lên phía trước của
mình, khoanh tay lại bình tĩnh đứng thẳng giữa sân đấu.

Gã Điền
Tri Hành đang đứng trước mặt gã nam nhân kia vẫn như trước duy trì cái
tư thế nâng cánh tay lên súc thế đánh thẳng về phía trước. Chính là cái
tư thế này vào lúc này nhìn qua lại hoang đường cùng với đáng buồn như
thế, giống hệt như một vị nghệ thuật gia hành vi làm ra một loại tư thế
kỳ quái không xinh đẹp nào đó vậy, lại cởi quần áo sắm vai một pho
tượng, rốt cuộc lại phát hiện ra phần hạ bộ lõa lồ của chính mình cũng
không chút hùng tráng, vì thế mới trở nên xấu hổ không chịu nổi.

Cũng không kịp dùng nước mắt hoặc là biểu tình của mình để mà biểu đạt sự
xấu hổ cùng với bi phẫn của chính mình, phần thân thể cứng ngắc của Điền Hành Thiên đột nhiên giống hệt như một pho tượng đá bị đánh vỡ phần
chân đế, nhanh chóng quanh co đổ sụp xuống. Thân hình cường tráng của
của hắn lấy lòng bàn chân làm trục, ngã xụi lơ nằm rạp xuống mặt đất.


Thân hình của hắn mạnh mẽ nằm rạp xuống mặt sàn thi đấu, phát ra một thanh âm trầm đục nặng nề.

Toàn bộ những cỗ kình phong giống như là gió táp mưa sa ở thời khắc trước đó mạnh mẽ giã thẳng lên trên thân thể của chính hắn, theo một cái ngã va
chạm này rốt cuộc cũng toàn diện thể hiện rõ ràng ra. Bộ quần áo thi đấu trên người của hắn giống hệt như một lớp giấy đã bị thiêu cháy, nhẹ
nhàng rách nát ra, sau đó từng phiến từng phiến hóa thành một đám bươm
bướm bay lượn khắp nơi.

Quần áo văng bay tung tóe khắp nơi, bên
trên thân hình lõa lồ của Điền Hành Thiên xuất hiện từng đốm từng đốm
tím bầm to như nắm tay xuất hiện khắp nơi. Phần sống mũi bị đánh nát bắn ra máu tươi tung tóe, giống hệt như vô số những đóa hoa bằng máu tươi
vậy. Hắn cố gắng mở ra cặp mắt đã sưng phù lên giống hệt như hai cục u
to lớn vậy, lại chỉ có thể tạo thành hai cái khe nhỏ ti hí mà thôi, gắng hết sức để nhìn rõ cái khuôn mặt đang bị vây trong bóng râm trên đỉnh
đầu của chính mình.

Mặc dù Điền Hành Thiên không có nhìn thấy rõ
ràng cái khuôn mặt kia, nhưng hắn lại nhìn thấy được cái cặp mắt ti hí
đã sớm biến thành ký ức hãi hùng trong những giấc mộng của hắn, đó là
cặp mắt ti hí tuyệt đối không phải là giống như hắn bị đánh mà tạo ra.

Cổ họng của Điền Hành Thiên khục khục rung động, hoảng sợ nhìn chằm chằm
về phía đối phương, giống như là phát điên vậy, không ngừng hô lớn:

- Là cậu! Là cậu! Chính là cậu!

Dùng một tia khí lực cuối cùng còn lại của mình, cố gắng đè nén sự khiếp sợ
trong lòng, thét lên một câu, vị đệ tam cao thủ Tu Thân Quán Phí Thành
rốt cuộc cũng chống đỡ không được nữa, cứ như vậy mà ngất đi, chẳng biết sinh tử thế nào.

Ngọn đèn cao áp sáng choang trên trần nhà vẫn
như cũ bao phủ toàn bộ sân thi đấu, mặc dù có chút u ám nhưng lại phi
thường tĩnh lặng, phảng phất như là cũng chưa từng xảy ra một màn hình
ảnh khiến người khác kinh tâm táng đảm vừa mới xảy ra lúc nãy vậy, hoặc
là nói căn bản không ai có thể kịp nhìn thấy rõ ràng một màn hình ảnh
này. Bởi vì hết thảy mọi chuyện phát sinh qua quả thật là quá nhanh.

Bên trong hội trường toàn bộ là một mảnh tĩnh mịch. Mấy trăm khán giả ngồi
bên trên khán đài đều há hốc miệng trầm mặc nhìn chằm chằm về phía giữa
sân đấu, trên mặt tràn đầy một loại biểu tình không thể nào tin nổi.
Trong số bọn họ có rất nhiều người căn bản không nhìn thấy rõ ràng vừa
rồi là đã xảy ra chuyện tình gì, thế nhưng liền phát hiện ra hết thảy
đều đã xong hết rồi.

Cái thân ảnh tầm thường không chút bắt mắt
giống như một gã sinh viên chỉ là im lặng trầm mặc đứng giữa sân thi
đấu, hai tay thả dọc theo hai bên thân thể, phảng phất như là vốn dĩ
chưa từng xuất thủ qua bao giờ cả. Nhưng mà ở trước mặt hắn cách đó
không xa, cái gã đệ tam cao thủ của Phí Thành đang thê thảm không chịu
nổi nằm dài trên ặt đất kia đã chứng minh hết thảy mọi thứ vừa phát
sinh.

Một hồi trận đấu cuối cùng thậm chí so với trận đấu thứ hai còn chấm dứt nhanh hơn rất nhiều. Thực lực mà song phương giao chiến
thể hiện ra chênh lệch thật sự quá lớn, đã không thể dùng từ ngữ ưu thế
áp đảo mà hình dung được nữa.

Tại trước mặt cái gã nam nhân nhìn
như vô cùng bình thường kia, Điền Hành Thiên giống như là một gã bù nhìn đã bị gắt gao trói chặt trên giá đỡ, mà cả một quá trình chiến đấu mạnh mẽ như cuồng phong bạo vũ cùng với vô cùng nhục nhã vừa rồi, lại càng
giống như là một người cha mẹ đang giáo huấn một đứa trẻ hư không nghe
lời vậy, hoàn toàn là một bên áp đảo a!


Toàn trường vẫn như cũ là một mảnh tĩnh mịch quanh co trầm mặc, tất cả mọi người đều trợn mắt há
hốc miệng không nói nên lời. Trong lúc nhìn chằm chằm không chớp mắt cái thân ảnh bình thường không chúc đặc thù kia, trong lòng bọn họ vẫn âm
thầm dự đoán xem cái gã kia đến tột cùng là ai!

o0o

Bên
trong cái dãy ghế gần bên trên tầng đỉnh của hội trường, Lý Duy cực kỳ
kích động nhìn chằm chằm về phía cái thân ảnh đang đứng giữa sân thi đấu kia, hai tay rất nhanh nắm chặt thanh lan can trước mặt, dọc theo hai
cánh tay là gân xanh ẩn hiện liên hồi.

Trận thi đấu quyền anh
sinh tử này hắn vốn nghĩ là nhất định là phải thua chắc rồi, chính mình
cùng với Cô Nhi Bang liền chỉ còn lại duy nhất một con đường tử vong mà
thôi, cho nên hắn đã quyết định làm ra hành động đồng quy vu tận cùng
với đối phương.

Trong lúc làm ra quyết định này, sâu trong lòng
hắn đã tràn ngập một cỗ cảm giác bi tráng bỏ mặc tất cả, quả thật không
chút sợ hãi nào cả. Nhưng mà hiện tại thế cục bên dưới sân thi đấu không ngờ lại thay đổi một cách thần kỳ như thế này, cũng không cần phải chết nữa, hắn như thế nào có thể không kích động được đây?

Hơn nữa
lại có thể gặp lại cái thân ảnh đã từng cùng nhau lớn lên, nhưng lại rất nhiều năm không gặp qua, hắn có thể nào không kích động được đây?

o0o

Trong dãy ghế khách quý trên đỉnh tầng đối diện, cái khuôn mặt hơi có chút
mập mạp mọng mỡ của Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, dưới ánh sáng chiếu rọi của
ngọn đèn hơi chút u ám, lúc này đã đặc biệt âm trầm.

Ông ta phẫn
nộ quẳng ném xuống cái ly rượu đỏ đang cầm trong tay mình, chỉ về phía
thân thể Điền Hành Thiên đang nằm dài trên sàn thi đấu chẳng biết sống
chết ra sao, lạnh giọng chất vấn, nói:

- Đây là chuyện tình như
thế nào vậy? Chẳng phải hắn nói chính mình là đệ tam cao thủ của Tu Thân Quán Phí Thành hay sao? Như thế nào xuất tràng lại bị người ta đánh
thành một đống phế thải như vậy cơ chứ? Thật sự là một tên phế vật mà!

Gã quan viên thuộc cấp bên cạnh hắn đổ mồ hôi lạnh đầy người, run giọng giải thích:

- Nhìn qua tựa hồ địch nhân của Điền Trung tá quả thật là rất cường đại, cũng không biết đối phương tìm từ chỗ nào tới nữa?

Địch Tạp Nhĩ quay đầu sang nhìn về phía Quý Hỏa đang trừng mắt há hốc người
nhìn xuống bên dưới, cùng với mấy gã thành viên quan trọng của Hội nghị
Bách Mộ Đại đằng kia, trầm giọng nói:

- Ai có thể cấp cho tôi một lời giải thích hay không?

Vốn tưởng rằng chỉ là một hồi thi đấu lấy lệ cho có mà thôi, kết quả đã
hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay, đột nhiên lại phát triển đến loại nông nỗi như thế này. Mắt thấy sắp sửa thu tóm trong tay một khoảng lợi ích
khổng lồ như thế, đột nhiên lại biến thành một đám bọt nước như thế, đám đầu lĩnh bản thổ của Bách Mộ Đại đang ngồi trong hàng ghế kia, sau khi
trải qua sự khiếp sợ rất nhiều, tâm tình liền biến thành cực kỳ nổi
giận.

Nhưng mà đại biểu cho câu hỏi đưa ra từ vị đại biểu quyền
cao chức trọng của Chính phủ Liên Bang, không có bất cứ kẻ nào dám thể
hiện ra sự phẫn nộ trong lòng mình.

Biểu tình của Quý Hỏa cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm về phía cái thân ảnh đang bình tĩnh đứng giữa sân thi đấu kia, nói:

- Căn cứ theo tin tức tình báo, Lý Duy đã đổ ra một số tiền lớn từ trên
Lê Minh Tinh mời được mấy gã cao thủ của Hợp Khí Tràng, tuyệt đối không
có khả năng là đối thủ của Điền Trung tá, càng không thể nào có thể lợi
hại đến như thế này!

Hắn thoáng do dự trong chốc lát, sau đó mới đề nghị:

- Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, xem ra chuyện tình này cần phải thương nghị
thêm một chút mới được. Đầu tiên chúng ta cần phải điều tra xem cái gã
quyền thủ đang đứng trên sân đấu kia là ai mới được!


Địch Tạp Nhĩ khẽ nhíu mày, không nói lời nào, đột nhiên mở miệng, trầm giọng nói:

- Buổi tối ngày hôm nay phải chấm dứt toàn bộ mọi chuyện! Nếu như các
người không nắm chắc có thể hoàn toàn tiêu diệt hết đám cô hồn dã quỷ
đối diện bên kia, như vậy thì chi bộ đội chiến đấu đặc chủng lần này tôi mang theo liền có thể sẽ gia nhập chiến đấu!

Sắc mặt Quý Hỏa liền biến thành khiếp sợ không hiểu, vội vàng lên tiếng khuyên giải, nói:

- Địch Tạp Nhĩ tiên sinh, ngài đại khái là không biết rõ ràng lắm quy củ
thế giới ngầm tại Bách Mộ Đại này, cái trận thi đấu quyền anh sinh tử
này đã được toàn bộ thế giới ngầm công chứng rồi, thua độ…

Hắn
vẫn còn chưa kịp nói xong được bốn chữ thua độ trả tiền, thì Địch Tạp
Nhĩ đã lạnh lùng phất phất tay cắt ngang lời nói của hắn, dùng một loại
ngữ khí không cho phép người ta hoài nghi mà nói:

- Ở trước mặt
của Chính phủ Liên Bang, không có bất cứ quy củ gì cả, Tổng thống tiên
sinh yêu cầu phải xử lý nhanh chóng, các người phải ngay lập tức động
thủ!

Ở bên trong hàng ghế có chút u ám, đám đầu lĩnh của Hội nghị Bách Mộ Đại trầm mặc liếc mắt nhìn nhau mấy cái, đều nhìn ra trong mắt
đối phương một cỗ cảm giác bị phẫn nộ vì bị khinh thị, nhưng mà càng
nhiều hơn cả chính là một cảm giác bất đắc dĩ mạnh mẽ.

Địch Tạp
Nhĩ chống mạnh hai tay lên trên lan can, nhìn xuống cái đạo thân ảnh
đang đứng giữa sân thi đấu bên dưới, trên mặt nở nụ cười trào phúng tàn
nhẫn, nói:

- Không biết thời điểm khi bị một đống súng đạn bắn chết, mày còn có thể lãnh khốc giống như vậy nữa hay không?

Thời điểm khi mà hắn nói ra những lời nói này, cái gã nam nhân bộ dáng bình
thường đang đứng trên sân thi đấu kia khẽ ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thẳng về phía vị trí ở trên hàng ghế đỉnh tầng của hội trường, khẽ lắc lắc
đầu một cái.

Từ sau khi hắn đi lên sân thi đấu thủy chung vẫn
luôn cụp đầu xuống, cho dù là thời điểm trong lúc đang tiến hành một hồi tiến công phi thường khủng bố, thì hắn vẫn như trước duy trì cái loại
tư thế như thế này.

Lúc này trong lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên, cái đèn cao áp sáng choang trên đỉnh hội trường lần đầu tiên chiếu rọi lên
trên khuôn mặt của hắn. Cái luồng ánh sáng mềm nhẹ trắng tinh kia chiếu
thẳng lên cái gương mặt tuyệt đối không thể nào xưng là anh tuấn kia của hắn, chiếu rọi rõ ràng những đạo đường cong rõ ràng kiên nghị, còn có
cái cặp mắt ti hí vô cùng đặc thù kia nữa.

Cái khuôn mặt này nhìn qua quả thật vô cùng bình thường, thật sự không có chút đặc sắc gì cả,
nhưng mà khi cùng với cái cặp mắt ti hí kia phối xứng cùng một chỗ với
nhau, liền biến thành một gương mặt cực kỳ nổi danh bên trong xã hội
nhân loại này.

Toàn bộ phiến hội trường bị vây trong trạng thái
im lặng áp lực nặng nề kia, ngay trong khoảnh khắc khi ngọn đèn chiếu
rọi lên trên cái khuôn mặt bình thường kia, không ngờ so với lúc trước
lại càng thêm tĩnh mịch hơn rất nhiều, sau đó là một trận kinh hô khủng
bố như là một trận sóng thần lan tràn ra!

Một gã nam khán giả bên dưới cực kỳ khiếp sợ đứng phắt người dậy, gầm rú nói:

- Là người đó!

Một vị nữ khán giả không thể nào tin nổi, đưa tay che lại cái miệng của
mình, nhịn xuống không dám thét lên. Càng nhiều người khác thì mang theo một loại cảm xúc phức tạp khó hiểu mà kinh hô lên một trận:

- Là Hứa Nhạc! Hắn như thế nào lại đến Bách Mộ Đại này chứ?

Địch Tạp Nhĩ lúc này đang đứng bên cạnh lan can của dãy ghế khách quý, nhìn
thấy cái khuôn mặt đang được ngọn đèn cao áp chiếu rọi kia, nhìn thấy
cực kỳ rõ ràng đối phương hướng về phía chính mình lắc lắc đầu, thân thể nhất thời biến thành một mảnh cứng ngắc.

Nụ cười tàn nhẫn trào phúng trên mặt hắn sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một sự hoảng sợ vô tận mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận