Nơi này là một tòa trang viên thần bí nằm bên ngoài ngoại thành của Đặc
khu Thủ Đô, diện tích tòa trang viên này cực kỳ rộng lớn, ở sâu bên
trong trang viên không ngờ lại có thể nhìn thấy được hình dáng một vài
ngọn đồi hình dáng kỳ quái khác nhau. Cũng không có được bao nhiêu người biết được chủ nhân của phiến trang viên kỳ quái này là ai, bởi vì ở
trên cái tấm biển đá gắn bên ngoài cánh cổng sắt to lớn cũng không hề
lưu lại bất cứ chữ viết nào cả, thậm chí ngay cả ký hiệu hay là biểu
tượng gì đó cũng đều không có.
Một đoàn xe dài dằng dặc bao gồm
vô số những chiếc ô tô chống đạn màu đen sang trọng cùng với những chiếc xe quân dụng màu xanh mặc lục sắc tạo thành, bị bắt buộc phải dừng lại ở bên ngoài cánh cổng với tấm biển đá không có ký hiệu kia, ngoại trừ một gã nam nhân trung niên bộ dáng như một gã quản gia bình thường kính cẩn khom người chào đón ra, cũng không có thêm bất luận kẻ nào tiến đến
hoan nghênh cả. Cánh cửa sắt phía sau cũng vẫn gắt gao đóng chặt, không
hề có dấu hiệu mở ra.
Tổng thống Liên Bang đến thăm viếng, lại bị ngăn cản ngênh đón ở bên ngoài cửa, đây chính là một chuyện tình cực kỳ hiếm có ở trong Liên Bang. Bất luận là tại Đại khu nào bên trong Liên
Bang hay thậm chí là tại Bách Mộ Đại đi chăng nữa, cũng đều không có bất luận kẻ nào dám làm ra hành động vô lễ giống như vậy cả.
Cánh
cửa xe mở ra, một đám Đặc công Cục Đặc Cần mặc trên người bộ chính trang màu đen, biểu tình cực kỳ nghiêm túc bước xuống xe, đảo mắt quan sát
động tĩnh bốn phía xung quanh, thông qua những cái microphone cùng với
tai nghe màu trắng nhỏ gắn trong lỗ tai tiến hành liên lạc với tổng bộ, ý đồ muốn giải quyết cái cục diện xẩu hổ mà lại khiến kẻ khác cực kỳ phẫn nộ như thế này.
Theo thời gian từng giây từng giây một trôi qua, Đỗ Thiếu Khanh ngồi phía sau thùng xe của chiếc xe chống đạn, biểu tình càng ngày càng âm trầm hơn. Bên trong cặp mắt lạnh lẽo như băng mặc dù
không có bất cứ cảm xúc nào cả, nhưng mà ai cũng có thể nhìn thấy hai
hàm răng của hắn đã nghiến lại thật chặt, căn bản không thể nào áp xuống nổi sự phẫn nộ đang dâng tràn bên trong lồng ngực của hắn.
Đám
người bên trong phiến trang viên kia không ngờ lại có thể đối đãi với vị Tổng thống dân tuyển đáng được tôn kính, là người mà hắn ta tôn kính
nhất từ tận đáy lòng như thế này, đó chính là loại chuyện tình mà hắn
không cách nào nhẫn nhịn nổi. Hắn nhíu mày lại, lạnh giọng nói:
- Lợi Gia tại sao lại dám vô lễ như thế? Chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng bằng
vào tiền tài liền có thể tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, không để
ai vào mắt hay sao?
Biểu tình trên khuôn mặt của Tổng thống Mạt
Bố Nhĩ thì ngược lại phi thường bình tĩnh. Ông ta buông tách trà nóng
trong tay mình xuống, liếc nhìn về phía Đỗ Thiếu Khanh, khẽ cười nhạt,
nói:
- Những người sắp sửa rời khỏi thế gian này, bất luận trên
lưng có đeo theo bao nhiêu tội ác, bao nhiêu hành động vô sỉ tràn ngập
mùi vị của kim tiền, cuối cùng thì cũng nên có được một vài cái đặc
quyền gì đó, huống chi cái vị lão nhân kia, ở trên một số phương diện
cùng với trình độ nhất định, cũng đáng giá cho tôi và cậu tôn kính.
o0o
Trên cái sàn nhà làm bằng loại vật liệu tinh thạch được nghiền nén cực kỳ
sang quý sáng bóng màu kim chúc, hơn mười loại dụng cụ thiết bị chữa
bệnh tiên tiến đệ nhất trong toàn bộ phiến vũ trụ này, đã bị lặng lẽ
không một tiếng động kéo dỡ đi, bên trong căn phòng hào hoa xa xỉ gần
như đệ nhất Liên Bang này, nhất thời trở nên trống trải hơn rất nhiều.
Cái giường bằng loại vải bông dày mềm mại trắng tươi như tuyết được nâng
nhẹ một đầu lên, tấm rèm cửa thật dày tại cửa sổ cũng được vén ra, khiến cho ánh sáng chiếu rọi thẳng vào phòng. Cái hoàn cảnh to lớn rộng rãi
như thế này, khiến cho thân hình vị lão nhân gầy yếu khô quắt nằm trên
giường kia trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung,
đương kim Gia chủ của Thiết Toán Lợi Gia, mở miệng ho khan thật mạnh hai tiếng, biểu tình trên mặt có chút chán ghét, tùy ý để cho cô nàng vợ lẽ thứ mười bảy trẻ trung xinh đẹp bên cạnh nhẹ nhàng lau đi mớ nước bọt
trào ra bên cạnh khóe môi.
Ông ta nhìn về phía Lợi Tu Trúc cùng
với Lợi Hiếu Thông đang cúi đầu nhu thuận đứng ở trước giường mình, dùng thanh âm có chút khàn khàn, nói:
- Mặc dù ta biết vào lúc này ta không nên chết đi… Nhưng mà tử vong của một người chung quy không có
bất cứ kẻ nào có thể an bày được. Chỉ có điều hiện tại vẫn là đã đến giờ rồi. Các người cũng không cần quá thương tâm, chỉ cần nhớ kỹ những lời
ta nói là được!
Những vết đồi môi lão nhân trên mặt Lợi Duyến
Cung lúc này đã phi thường dày đặc, hơn nữa đã mất đi toàn bộ sự sáng
bóng. Những đốm đồi mồi to cỡ đầu ngón tay kia theo nụ cười của vị lão
nhân này, tựa hồ như là những phiến lá vàng trôi đầu bên trên một cái
mặt hồ nước vậy, cử động dập dềnh vô cùng dày đặc.
- Ít nhất
khiến cho ta cảm thấy vui mừng chính là, có thể từ trong mắt của các con nhìn thấy được loại tình cảm bi thương chân chính. Điều đó chứng minh
rằng năm đó từ trong số nhiều đứa con trai của ta lựa chọn ra hai người
các con để khảo sát chính là chuyện tình phi thường chính xác! Những gã
thương nhân chân chính cũng không phải lúc nào cũng giả vờ là một tên
lãnh khốc vô tình, những kẻ như thế giống như là Đỗ Thiếu Khanh vậy, đó
làm thế nào lại giống một tên thương nhân được cơ chứ?
- Những
chuyện tình mà một gã thương nhân phải làm kỳ thật rất đơn giản, đó
chính là bất cứ lúc nào cũng phải giương mắt nhìn vào tiền. Tiền ở khắp
nơi xung quanh, tiền ở dưới giường mình, tiền trong quá khứ, tiền ở hiện tại, tiền trong tương lai…
- Cái này cũng không phải là một loại phẩm chất thấp kém vô sỉ, mà chính là một sự vinh quang to lớn nhất
trên thế gian này. Bởi vì chỉ có tiền mới có khả năng xúc tiến cho tài
nguyên lưu thông phân phối thuận lợi. Kể từ sau cái thời điểm Đại hạo
kiếp diễn ra, chuyện tình mà Thiết Toán Lợi Gia chúng ta duy nhất đã
làm, mãi vẫn luôn làm, chính là đảm bảo cho tài nguyên của xã hội nhân
loại có thể lưu chuyển một cách hài hòa nhất.
- Thương nhân mới
chính là căn cơ quan trọng nhất của xã hội nhân loại hiện đại. Bất cứ kẻ nào có ý đồ muốn ngăn cản thương nhân kiếm tiền, đó chính là địch nhân
của toàn bộ xã hội nhân loại này, cần phải bị gạt bỏ khỏi thế gian!
Mái tóc bạc trên đỉnh đầu của lão nhân Lợi Duyến Cung hiện tại đã trở nên
phi thường thưa thớt, giống hệt như những sợi tơ mỏng manh bị cơn gió
thổi lay lắt nhè nhẹ, nhưng mà thanh âm của ông ta tuy rằng vô cùng khàn khàn, lại vẫn như cũ kiên định cùng với hữu lực.
- Ta đã một
phen đem cái vị Tổng thống tiên sinh dã tâm bừng bừng kia ngăn cản lại ở bên ngoài, cùng với các con nói những lời nói này, chính là hy vọng các con có thể hiểu được điều mà một gã thương nhân cần phải kiên trì nhất
là cái gì, cùng với một nội tâm cực kỳ cường đại phải kiên định đi theo
một lý tưởng của một thương nhân chân chính.
Ông ta chậm rãi nghiêng đầu quay sang nhìn về phía Lợi Hiếu Thông, mang theo một loại tình tự tràn ngập tiếc hận, nói:
- Ba năm trước đây, ta đã từng nói qua với con rằng, một khi đã quyết
định đầu tư thì liền nhất định phải kiên trì đi đến cuối cùng. Chuyện
tình của Hứa Nhạc kia thật sự rất đáng tiếc. Phải biết rằng tiến hành
quẳng ném đầu tư lên một vị Hoàng Đế tương lai, đó chính là giấc mộng
lớn nhất suốt cả cuộc đời của ta! Đáng tiếc là cái giấc mộng này mãi cho đến lúc ta nhắm mắt xuôi tay vẫn như cũ không có cơ hội thực hiện được!
Lợi Hiếu Thông nghe đến đây thì liền quỳ hai gối xuống nhận lỗi, Lợi Tu Trúc cũng quỳ xuống.
Lão nhân Lợi Duyến Cung nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Các con đều đã biết rằng, tổ tiên Gia tộc chúng ta năm xưa đã từng
quẳng ném đầu tư cho Thai Hoàng đế, tuy rằng chúng ta có thể đã bỏ lỡ
việc đầu tư một vị Hoàng Đế Đế Quốc, nhưng mà lần này tuyệt đối không
được bỏ lỡ nữa… Các con ít nhất cần phải đầu tư ra được một vị Thai Tổng thống!
Vị lão nhân già nua gần đất xa trời trào phúng nhàn nhạt, nói:
- Tuy rằng nói đầu tư cho một vị Tổng thống cũng không có bất cứ tính
khiêu chiến gì cả, Gia tộc chúng ta đã từng làm qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mà dù sao có vẫn còn hơn không!
- Đừng có bị cái
thái độ trầm mặc bàng quan của bên phía hậu sơn phía sau núi Mạc Sầu
khiến cho mê muội sai lầm. Thai phu nhân sở dĩ không có ra mặt lên tiếng ủng hộ cho đưa con trai duy nhất của chính mình, đó là bởi vì bản thân
bà ta còn có rất nhiều con át chủ bài vẫn chưa hoàn toàn lật ra, bà ta
có đủ tư cách để mà chờ đợi!
- Nhưng mà chúng ta lại không có quá nhiều tư cách để mà im lặng chờ đợi nữa! Con ái chủ bài của chúng ta
sớm đã thể hiện hết sức rõ ràng, đó chính là tiền, ngoài tiền ra thì
cũng chỉ có tiền! Tiếp tục gia tăng không hạn lượng sự ủng hộ đối với
Cuộc hành quân trầm mặc bên kia. Thái Tử gia muốn cái gì, chúng ta liền
cung cấp đầy đủ cái đó. Mặt khác, bên phía Lâm Bán Sơn cùng với Điền Đại Bổng hai bên đó, tận hết khả năng thỏa mãn hết mọi nhu cầu của bọn họ!
- Còn về phần cái tên tiểu tử Hứa Nhạc tuyên bố sắp sửa về tới Liên Bang
kia, tuy rằng ta vẫn luôn cho rằng cái tảng đá thối kia chính là loại
người vẫn luôn nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, nhưng dù sao hắn cũng là một
gã Thái Tử Đế Quốc, tốt nhất là nên im lặng bàng quan, xem xét tình
huống rồi hãy quyết định sau.
Sau khi vị lão nhân Lợi Duyến Cung
bình tĩnh làm xong những lời chỉ thị quan trọng nhất trước lúc lâm
chung, ông ta thoáng mệt mỏi phất phất tay mấy cái, ý bảo hai gã nam
nhân kế tục quan trọng nhất của chính mình đã có thể rời đi.
o0o
Bên trong phòng vẫn như cũ là một mảnh im lặng cùng với tĩnh mịch. Những
người bên trong căn phòng đã rời đi gần hết, chỉ để là một vị lão nhân
Lợi Duyến Cung có thể nhắm mắt rời đi bất cứ lúc nào đang nằm trên
giường, cùng với vị Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang ngồi trên cái
ghế bành lớn đặt cuối cái giường bệnh trắng tinh.
Hai người mở lớn ánh mắt nhìn thẳng vào nhau, mãi một thời gian khá lâu sau đó cũng không có ai mở miệng nói chuyện gì.
Cuộc chiến tranh giữa Chính phủ Liên Bang cùng với Thất Đại Gia Tộc Liên
Bang đã sớm xốc lên cái màn che, sắp sửa tiến vào trạng thái gay cấn
khốc liên nhất. Vào thời khắc quan trọng mấu chốt như thế này, Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ lại chạy tới trang viên của Lợi Gia làm khách, đây là
chuyện tình căn bản rất khó có thể tưởng tượng ra.
Nhưng mà bởi
vì một cái vấn đề phi thường quan trọng, khiến cho Tổng thống tiên sinh
bắt buộc phải đi đến đây một chuyến, phải tại trước thời điểm vị lão
nhân này nhắm mắt tạ thế mà tìm kiếm một cái đáp án chính xác…
-
Tổng thống tiên sinh, tôi cùng với gia tộc của tôi đã khống chế nền tài
chính Liên Bang không biết bao nhiêu năm trời rồi. Về cái trận chiến
tranh này, ngài muốn chiến đấu, chúng ta liền có thể ứng chiến. Trên
thực tế, chỉ cần lúc này tôi nói một câu thôi, thì toàn bộ hệ thống tài
chính Liên Bang sẽ ngay lập tức sụp đổ! Ngay buổi chiều ngày hôm nay
thôi, toàn bộ Chính phủ Liên Bang sẽ phải tuyên bố phá sản, toàn bộ lãnh thổ Liên Bang sẽ trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Bất luận kẻ nào trên
thế gian này mà nói ra những lời như thế này, đều sẽ có vẻ như là kiêu
ngạo ngu xuẩn mà cực kỳ buồn cười. Thế nhưng người nói ra những câu này
chính là lão nhân Lợi Duyến Cung, như vậy thì sẽ không có bất luận kẻ
nào dám hoài nghi nó cả.
- Tôi biết rất rõ ràng ý đồ mà ngài muốn đến ngày hôm nay là gì… Bên phía Chính phủ lên án Lợi Gia cấu kết với
đám người Đế Quốc, thế nhưng nghĩ đến cũng sẽ không có đủ đảm lượng mà
thật sự một phen đem Tiểu thất của nhà ta quẳng vào trong nhà giam quân
sự Khuynh Thành đâu a!
Cặp mắt đục ngầu của vị lão nhân Lợi Duyến Cung nhìn chằm chằm vào gã nam nhân đang ngồi trên ghế bành cuối
giường, chậm rãi đều đều, nói:
- Đi dùng cái loại tội danh này mà uy hiếp Thiết Toán Lợi Gia chúng ta đối mặt với cục diện sắp sửa bị hủy diệt, không được phép làm ra những cử động hủy diệt gì quá mức điên
cuồng à? Chẳng lẽ ngài không nghĩ thấy rằng cái loại yêu cầu này thật sự quá mức hoang đường cùng với vô ích hay sao?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ sau khi trầm mặc một lúc lâu sau, mới nhàn nhạt hồi đáp:
- Kết cuộc của một trận chiến tranh vĩnh viễn cũng không phải là chém tận giết tuyệt! Chính phủ cùng với dân chúng cũng chỉ cần một sự thắng lợi, chứ không cần loại tình trạng cá chết lưới rách! Gia tộc của ngài đã
từng có một vị tổ tiên nào đó, trước khi chết đã từng nói qua một câu
thế này: Sau khi ta chết đi rồi, cho dù Liên Bang có bị hồng thủy ngập
trời nhấn chìm đi chăng nữa, ta cũng không sợ! Nhưng mà Chính phủ lại
không muốn nhìn thấy cảnh hồng thủy ngập trời nhấn chìm Liên Bang! Điều
mà Chính phủ có thể làm chính là cấp cho Gia tộc của ngài một vài lời
hứa hẹn, đổi lấy sự thỏa hiệp của ngài!
- Lời hứa hẹn cái gì? Hứa hẹn sẽ không đuổi tận giết tuyệt? Sau khi phân hóa xong tất cả sản
nghiệp của Lợi Gia, cũng sẽ lưu lại một khoảng tiền lớn khổng lồ, đủ để
cho con cháu hậu đại của ta đời đời kiếp kiếp ăn xài không hết, không lo lắng tương lai hay sao?
Vị lão nhân vẫn như cũ đều đều chậm rãi nói:
- Ngài không phải thương nhân, nên không hiểu thương nhân muốn cái gì…
Ngài nghĩ muốn cướp tiền của một gã thương nhân, so với việc cướp đi
tính mạng của hắn càng đáng sợ hơn rất nhiều… Ngài cần phải rõ ràng rằng đây chính là tiền của ta, ta nguyện ý cấp hiến cho bên phía Quân đội,
đó là chuyện tình của ta… Nhưng những thời điểm mà ta không muốn, thì
không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ đến chuyện cướp nó đi!
-
Ngài nắm trong tay Quân đội, ngài có Đỗ Thiếu Khanh, ngài có thể một
phen đem tất cả mọi người bên trong cái trang viên này toàn bộ đồ sát
sạch sẽ. Chung Gia hiện tại cũng không còn Lão đầu hổ nữa rồi, ngài thậm chí có thể một phen đem tất cả mọi người của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang toàn bộ đồ sát sạch sẽ… Nhưng mà ngài thật sự rất sợ hãi sẽ xuất hiện
loại hình ảnh như thế này!
Vị lão nhân nhìn chằm chằm vào Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, trào phúng nói:
- Bởi vì nếu như ngài dám làm như vậy, thì cái Liên Bang mà Thất Đại Gia
Tộc lưu lại cho ngài, cái thế giới mà chúng ta lưu lại đưa cho ngài,
thật sự chỉ toàn là một đống phế tích hỗn độn mà thôi!
- Ngài đây chính là đang đe dọa Chính phủ Liên Bang hay sao?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mỉm cười nhàn nhạt, nói.
- Tôi đây chỉ là đang trình bày sự thật mà thôi!
Lão nhân Lợi Duyến Cung cũng mỉm cười nhàn nhạt hồi đáp:
- Nếu như nói đến đe dọa, thì sự trầm mặc của ta cùng với vị phu nhân
phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu mới chính là chuyện tình khiến cho ngài cảm thấy sợ hãi nhất… Sau một thời gian dài trầm mặc, đến khi một lần nữa
bùng nổ, đó mới là thời điểm đáng sợ nhất!
Vị lão nhân già nua khẽ phất phất tay, thấp giọng nhàn nhạt nói:
- Để cho bên phía Chính phủ rút lại sự lên án đối với Tiểu thất, cho dù
tôi có chết đi rồi, nhưng mà tôi cũng sẽ không để cho nền kinh tế Liên
Bang sụp đổ!
- Nhưng mà chuyện này cùng với những cái thủ đoạn vụng về của Chính phủ cũng chẳng có quan hệ gì đâu… Ha ha ha…
Vị lão nhân hạ thấp giọng cười ha hả, nói:
- Ngài thật sự không thể nào hiểu nổi cái loại tình cảm yêu thương nhiệt
tình của một gã thương nhân giống như ta đối với cái chế độ xã hội này
đâu! Tôi như thế nào có thể nỡ nhẫn tâm làm tổn hại đến nó chứ? Tôi cũng không tin rằng ngài thật sự có năng lực một phen đem mấy cái Gia tộc
ngàn đời này chơi đùa đến mức tuyệt cảnh phải lâm vào tình trạng tự sát
đâu…
Vị lão nhân chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào cặp mắt của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, ngữ khí đều đều nói:
- Những gì mà vị Thái Tử gia cuối cùng của Liên Bang từng làm quả thật
không tệ. Mặc dù cái vụ án điều tra đối với ngài, bên phía Nghị Viện
ngay cả một cái lời buộc tội cũng đều không chịu chấp nhận thông qua,
nhưng mà tôi nghĩ rằng cái ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mà thôi!
- Chẳng lẽ đến lúc đó ngài thật sự dám dùng binh biến mà đàn áp Nghị Viện hay sao? Cho dù đúng là ngài có thể sẽ điên cuồng như thế đi chăng nữa, nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh cùng với đám người bên trong Quân đội chẳng lẽ
cũng sẽ nổi điên cùng với ngài hay sao? Cho dù là mấy người các ngài
thật sự là một đám kẻ điên đi chăng nữa, thật sự là toàn thể phát bệnh
đi chăng nữa, nhưng mà đừng nói với tôi rằng ngài không biết là Hứa Nhạc đã sắp sửa về lại Liên Bang rồi chứ?
Trên mặt vị lão nhân chợt nổi lên một tia nụ cười mang theo ý tứ hàm xúc phức tạp khó hiểu, nhàn nhạt nói:
- Hứa Nhạc quay trở về chính là có ý nghĩa vị Tiểu Công chúa của Chung
Gia kia cũng sắp sửa quay trở lại Tây Lâm. Ngài cùng với Lý Tại Đạo sẽ
không còn có bất cứ cơ hội nào nữa, trừ phi các người dám có đảm lượng
phát động một hồi nội chiến trong Liên Bang!
- Còn về phần tên
tiểu tử Hứa Nhạc kia sẽ làm ra những chuyện tình gì so với các người còn càng điên cuồng hơn rất nhiều… ta lại căn bản không thể nào tưởng tượng ra nổi. Chúng ta chưa bao giờ dự đoán được tên tiểu tử kia sẽ làm những chuyện tình gì cả…
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung giống như một đứa
trẻ ngây thơ, nở nụ cười nhàn nhạt khờ dại đáng yêu. Cái đầu ốm yếu le
hoe vài sợi tóc bạc như tơ của ông ta khẽ phe phẩy nhè nhẹ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ lóe lên chút sắc thái thương hại
nhàn nhạt:
- Trận chiến tranh này ngay từ khi bắt đầu manh nha
diễn ra, thì kết cuộc của ngài đã nhất định là sự thất bại rồi! Bởi vì
ngài từ đầu đến cuối cũng vẫn một mực đi trên một con đường hoàn toàn
sai lầm. Nếu như muốn dở bỏ đi một tòa kiến trúc cao ngập trời cũ nát
nào đó, thì chỉ có thể cẩn cẩn thận thận bắt đầu từ tầng cao nhất mà dần dần phá hủy đi xuống. Mà cái mà ngài lựa chọn lại chính là thô bạo muốn phả hủy đi cái nền sâu nhất ở bên dưới… Cho dù cái tòa nhà cao chọc
trời này có thật sự bị ngài phá hủy đi chăng nữa, thì trong lúc nó ngã
xuống, cũng sẽ một phen đem tất cả những người muốn dở bỏ nó, bao gồm cả chính ngài ở trong đó nữa, mà hoàn toàn đè cho chết theo.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một khoảng thời gian thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng hồi đáp:
- Từ trên xuống chậm rãi dỡ dần dần… Tôi không có nhiều thời gian như vậy!
- Không có nhiều thời gian như vậy?
Thanh âm của vị lão nhân Lợi Duyến Cung đột nhiên trở nên nghiêm khắc, mạnh mẽ, lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Ngài không có đủ thời gian, nhưng mà Liên Bang lại có đủ thời gian!
- Cái ghế mà ngài đang ngồi trên đó, chính là cái ghế dựa mà tôi đã ngồi
mấy chục năm nay, chưa một ngày nào rời khỏi! Bất luận là đi đến nơi
nào, tôi vẫn đều có thói quen luôn mang theo nó. Bởi vì cái ghế dựa này
chính là đại biểu cho vị trí!
- Mà vị trí chính là đại biểu cho trách nhiệm!
Vẻ mặt Lợi Duyến Cung không một chút biểu tình nhìn chằm chằm vào Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nói:
- Thân là một vị Tổng thống dân tuyển, ngài nên hiểu rõ ràng là trách
nhiệm của một vị Tổng thống cũng không phải là đi thực hiện những cái lý tưởng ích kỷ của chính bản thân mình, mà là nên vì dân chúng Liên Bang
đi mưu cầu một cái hiện tại tốt đẹp an bình!
- Tựa hồ ngài thậm chí còn không có tư cách để mà đàm luận đến một cái tương lai hơi xa hơn một chút nữa a?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ khẽ nhíu mày lại, nhàn nhạt lên tiếng.
- Sự tổ chức của một xã hội nhân loại thật sự là phi thường yếu ớt, nó
thật sự không thể nào khơi dậy nổi một chút sức ép của cái gọi là lý
tưởng cá nhân được. Ngài mãi kiên trì muốn làm như vậy, chính là đang
muốn đi thỏa mãn cái khát vọng được lưu danh sử sách của chính bản thân
mình mà thôi!
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, mạnh mẽ nói:
- Ngài không có đủ thời gian, nhưng mà Liên Bang có, những người kế nhiệm của ngài sẽ có, ngài hoàn toàn có thể tạo thành một cái trụ cột vững
chắc cho những người đi sau ngài, thông qua một vài dự luật có lợi, chứ
không vội vàng gấp gáp tiến hành thanh trừng… Đi chậm rãi từng bước từng bước, cuối cùng cũng sẽ đến đích!
- Nhưng mà ngài lại cũng không có làm như vậy, ngày thật sự rất lo âu, ngài thật sự rất sốt ruột… Bởi
vì ngài biết rất rõ ràng, nếu như ngài chỉ là làm mấy chuyện này mà
thôi, như vậy thì cậu sẽ khiến cho cái người kế nhiệm sau đó của cậu,
thậm chí là một vị Tổng thống nào đó mấy trăm năm sau nữa sẽ thay cậu
hoàn thành cái loại sứ mệnh vĩ đại này. Mà như vậy thì ngài cũng sẽ
không còn có cơ hội trở thành một vị Tổng thống tiên sinh nổi tiếng nhất toàn bộ lịch sử Liên Bang, thậm chí là một vị Cứu Thế Chủ nữa…
- Tổng thống tiên sinh, hãy thừa nhận sự ích kỷ cùng với dối trá của ngài đi! Nếu là như vậy có lẽ còn có thể khiến cho ta trước khi nhắm mắt rời đi vẫn còn giữ lại một chút sự tôn kính đối với ngài a!
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc một khoảng thời gian thật dài, sau đó vẻ mặt mới cực kỳ nghiêm túc hỏi lại:
- Chẳng lẽ muốn đem sự hy vọng đổi mới của Liên Bang ký thác lên trên
người những chính khách bị các người chăn dắt hay sao? Hoặc là ký thác
lên trên người một gã quý tộc thuộc Thất Đại Gia Tộc Liên Bang như là
Thai Chi Nguyên vậy sao?
- Vì cái gì lại không thể được? Bản thân lịch sử có lực lượng của chính mình. Mà bản thân cái gã kia trong lòng
cũng có sự khát vọng muốn phản bội lại trận doanh hiện tại của chính
mình nữa a! Nếu để cho hắn làm chuyện này, so với bản thân ngài làm thì
càng thuận lợi hơn rất nhiều!
- Rác rưởi vĩnh viễn sẽ không bao
giờ tự chính mình chạy vào trong đống rác lớn của lịch sử cả, luôn cần
phải có người đến làm công tác dọn dẹp!
Mạt Bố Nhĩ nhàn nhạt hồi
đáp, sau đó cặp lông mày rậm rạp của ông ta chợt có chút khẽ nhíu lại
một chút, trong lòng thầm nghĩ câu nói này tựa hồ như có chút quen thuộc thì phải, giống như là mấy năm trước đây đã từng nghe qua người nào đó
nói rồi. Bởi vì cái loại nhớ ra này, khiến cho tâm tình của ông ta chợt
trở nên có chút khác thường.
Một lúc sau, ông ta mới giương mắt
nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khô quắt tràn đầy những đốm đồi mồi của vị
lão nhân đối diện, hỏi:
- Nếu như nói đến ích kỷ, như vậy thì ông thế nào? Ông cùng với đám hơn mười đời Gia chủ tiền nhiệm của Lợi Gia
kia cũng chẳng có gì khác nhau cả. Lịch sử sẽ vĩnh viễn không bao giờ
lưu lại tên tuổi của ông, thậm chí liền ngay cả dân chúng Liên Bang cũng chẳng hề biết ông là ai. Trong tay nắm theo một lượng tài phú khổng lồ
không thể nào tưởng tượng nổi mà âm thầm chết đi, chẳng lẽ ông không cảm thấy có chút không cam lòng nào hay sao, nghĩ thấy cuộc đời nhân sinh
của chính mình thật sự không có chút ý nghĩa nào hay sao?
- Ý nghĩa của nhân sinh cuộc đời không phải là nằm ở những cái này…
- Vậy thì nằm ở chỗ nào?
- Thời điểm khi nào chết đi, ngài sẽ liền biết được, nhân sinh cuộc đời vốn dĩ chẳng hề có chút ý nghĩa nào cả!
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung bình tĩnh ngắm nhìn những bông tuyết rơi rơi
bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút phức tạp thở dài một tiếng, thấp giọng
thong thả nói:
- Nhân sinh cuộc đời chính là một hồi lữ trình
không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Cho nên bất luận là ngài, hay là cái gã
nam nhân năm đó đã tận tay hất đi cái mũ đen trên đầu của ta xuống đất,
chỉ thẳng vào mặt ta cười nhạo, cả đời này đã làm ra quá nhiều những sự
tình như vậy, nhưng mà kỳ thuật cũng đều không có ý nghĩa nào cả!
- Có lẽ những gì mà ngài nói cũng là có đạo lý, nhưng mà ta cuối cũng
cũng đều cho rằng một khi đã còn sống trên đời, thì cũng nên làm một vài chuyện tình gì đó mà chính mình cho rằng là có ý nghĩa!
Tổng
thống Mạt Bố Nhĩ bình tĩnh hồi đáp. Hai người nói chuyện với nhau đến
tận lúc này, đây là lần đầu tiên ông ta đối với vị lão nhân sắp chết
trước mặt này thể hiện một sự tôn kính đúng nghĩa.
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung chậm rãi từ tốn nói:
- Cả cuộc đời này của ta, có hai người ta vốn dĩ nhìn không thấu. Một kẻ
chính là cái gã nam nhân đã hất cái mũ mà ta vừa nhắc tới lúc nãy, một
kẻ còn lại chính là Hứa Nhạc!
- Kẻ đầu tiên mà ta nhìn không
thấu, chính là bởi vì ta thủy chung mãi cũng không biết đến tột cùng là
hắn để ý đến cái gì. Còn người thứ hai mà ta nhìn không thấu, là bởi vì
ta mãi cũng không biết hắn vì cái gì lại để ý mọi chuyện như thế!
- Sau khi nghe được câu trả lời của ngài, ta rốt cuộc cũng tìm được một
cái đáp án. Những người giống như các ngươi vậy, khi nói đến ý nghĩ của
kiếp sống nhân sinh, kỳ thật cũng chính là không cam lòng chấp nhận một
cuộc sống tịch mịch a!
Trên mặt vị lão nhân già nua rốt cuộc cũng nổi lên một nụ cười thần bí nhàn nhạt, thì thào thở dài nói:
- Tất cả cũng đều là những si nhân có chút không thể dạy được a! Trước
khi chết, có thể xác nhận được chuyện tình này, ta thật sự rất vui mừng
a!
Nói xong những lời này, vị lão nhân Lợi Duyến Cung, kẻ nắm
trong tay hệ thống tài chính, thậm chí là toàn bộ giới Kinh tế Liên Bang suốt hơn sáu mươi năm dài, cứ như vậy mà nhắm mắt xuôi tay!
Vị
lão nhân chậm rãi nhắm lại cặp mắt, cái mũ đen tròn đặt bên cạnh gối
trầm mặc im lặng nằm đó, giống hệt như một ngọn đèn thể thức xưa cũ vĩnh viễn không bao giờ tắt đi vậy. Nghe nói cái này chính là một loại tín
ngưỡng tôn giáo thần bí nào đó là lịch đại tổ tiên của Lợi Gia vẫn luôn
tuân theo…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...