- Một hồi chấn động cấp 6.1 độ!
Cố Tích Phong giương mắt nhìn
chằm chằm lên những số liệu tính toán truyền về từ trên màn hình thiết
bị đo đạc, cặp mày đột nhiên nhăn tít lại một chút, vươn mấy đầu ngón
tay to tròn thô hào vô cùng bẩn thỉu của hắn, dùng sức miết mấy cái lên
trên màn hình cảm ứng của cái thiết bị đo đạc, sau đó nhìn thấy ba đạo
đường cong vô cùng chỉnh tề đột nhiên xuất hiện trên màn hình thiết bị,
khẽ giật mình một chút, nói:
- Cơn địa chấn tiếp theo, vì sao lại xuất hiện một cách chỉnh tề như vậy? Đây là chuyện tình như thế nào đây?
- Cái này là thuyết minh cái gì?
Hứa Nhạc có chút nghi hoặc hỏi.
- Điều này thuyết minh rằng ở sâu bên dưới trong lòng đất đang bị vây
trong trạng thái tích lực chuẩn bị bộc phát. Đổi một lời khác mà nói,
chính là đang có người ở bên dưới muốn dùng ngoại lực tạo thành một hồi
nổ mạnh lớn, kết quả không nghĩ tới lại khiến cho tầng nham thạch bên
dưới bị chấn động, khiến cho một hồi động đất lớn phát sinh!
Cố Tích Phong quay đầu nhìn lại, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, hạ thấp thanh âm, nói:
- Trung tâm của hồi địa chấn này tuy rằng hiện tại vẫn chưa thể xác định
chính xác được, nhưng mà nhìn vào chiều sâu của cơn chấn động, hẳn là
chính tại khu vực khai thác mỏ sâu bên dưới lòng đất, nơi mà Đông Phương Ngọc đã từng nhắc tới lúc trước!
Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời dần dần nheo chặt lại một chút. Thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Một tràng nổ mạnh lớn phát sinh ở sâu bên trong khu vực nền đất, chẳng
lẽ là Quân đội Liên Bang đang có ý đồ muốn che giấu dấu vết gì đó hay
sao?
o0o
Chi Tiểu đội cô độc kia đang một mình ngơ ngẩn ở
bên cạnh cao nguyên Bỉ Cơ mà suy đoán những cơn chấn động ở sâu bên dưới nền đất. Bọn họ suy nghĩ xem có thể nào là do Quân đội Liên Bang đang
muốn che giấu một cái bí mật gì đó hay không. Còn bên trong Bộ Tư lệnh
mặt trận Quân đội Liên Bang tại căn cứ tiền tuyến thì lại vốn không có
bất cứ người nào chú ý đến hai cơn địa chấn xuất kỳ bất ý ở nơi đó. Mà
bọn họ lại một phen đem toàn bộ lực chú ý đặt ở trên người của đám đội
viên Tiểu đội cô độc kia, không chút nào che giấu sự phẫn nộ cùng với
sát ý của chính mình đối với bọn họ.
Bên trong văn phòng chỉ huy
tác chiến, dưới ngọn đèn có chút hôn ám, Tổng Tư lệnh tiền tuyến Quân
đội Liên Bang, Trung tướng Hồ Liên, sắc mặt có chút âm trầm nhìn một
vòng đám thuộc hạ cấp dưới của chính mình, thanh âm tràn ngập sự rét
lạnh, nói:
- Tôi mặc kệ cái gì gọi là sóng điện từ quấy nhiễu,
cái gì mà động đất đột nhiên bộc phát, tôi chỉ biết rằng cái chi Phản
quốc kia hiện tại chỉ còn lại khoảng chừng không đến mười người, mà bọn
chúng lại có thể ở dưới mí mắt của đám người các ngươi, một đám tướng
lãnh ưu tú nhất của Quân đội Liên Bang chúng ta, tiếp tục tồn tại mà
hành tẩu lung tung suốt thời gian hơn nửa tháng trời, băng ngang qua cao nguyên Bỉ Cơ với khoảng cách đến hơn bốn trăm km! Thậm chí ngay cả một
cọng lông tóc cũng chẳng rơi đi sợi nào!
Ông ta chậm rãi khẽ cúi
nhẹ người về phía trước một chút, mang theo ánh mắt tràn ngập cảm giác
áp bách, giương mắt nhìn chằm chằm vào vị Bộ trưởng Tác chiến Không quân của Quân đội Liên Bang, hỏi:
- Ông giải quyết chuyện tình này như thế nào vậy? Đại đội Chiến đấu cơ đến lúc nào mới có thể xuất phát được đây?
- Nơi này chính là khu vực có cường độ phóng xạ khá cao, bên trong các
quy hoạch tác chiến nghiêm cấm tất cả các loại Chiến đấu cơ tiến vào!
Hơn nữa… Ai cũng không thể nào ngờ nổi được, chỉ có vài người như vậy,
không ngờ vận khí lại có thể tốt đến mức ở trên cao nguyên Bỉ Cơ lại
nhặt được một đầu Robot quân dụng!
Vị Bộ trưởng Tác chiến Không
quân của Quân đội Liên Bang đưa tay lau đi mớ mồ hôi lạnh trên trán
mình, run run giọng giải thích nói:
- Tướng quân đại nhân, sau
khi xảy ra động đất, sóng điện từ loạn lưu quấy nhiễu cực mạnh vẫn như
cũ còn tồn tại, đây chính là sự thật khách quan a! Tôi không thể để cho
các phi công của tôi đi mạo hiểm được. Hơn nữa lần trước trong khi tác
chiến, hệ thống thông tin liên lạc liên hợp mặt đất đột nhiên bị tín
hiệu điện tử lạ bất ngờ xâm nhập, cái vấn đề này tôi cho rằng cần phải
tìm được đáp án trước mới được!
- Cái này cũng không cần phải có đáp án!
Trung tướng Hồ Liên có chút căm tức huy động hai cánh tay của mình, trầm giọng lớn tiếng nói:
- Cái mà các người cần phải làm chính là hành động, chứ không phải là đi tự hỏi vấn đề!
Nhân loại chung quy vẫn là một loại sinh vật nương dựa vào việc tự hỏi vấn
đề mà có thể tiến hóa lên tới trình độ như ngày hôm nay. Mặc dù ở trong
Quân đội, một nơi luôn luôn có quân kỷ cùng với giai tầng cực kỳ sâm
nghiêm như thế này, đám quân nhân mặc dù là lấy phục tùng mệnh lệnh làm
thiên chức của mình, nhưng mà đối mặt với chỉ thị cao nhất từ thượng
tầng Quân đội Liên Bang đưa xuống, vẫn như cũ nhịn không được có một
chút tự hỏi.
Nhất là bảy tám gã tướng lãnh Sư Đoàn trưởng bộ đội
mặt đất kia, bọn họ ngồi ở trên ghế dựa của chính mình, thủy chung cũng
không có mở miệng nói chuyện, thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt cùng
với thần thái ẩn sâu trong cặp mắt, còn có một loại thái độ trầm mặc bất chấp mọi chuyện cực kỳ đáng kể kia, đã biểu lộ đầy đủ thái độ của bọn
họ.
Bầu không khí bên trong phòng chỉ huy tác chiến hiện tại đang cực kỳ áp lực, đám người thuộc bộ đội Không quân tác chiến bắt đầu chậm rãi thu hồi lại tài liệu trước mặt mình, xoay người rời đi, bắt đầu
chuẩn bị cho kế hoạch không tập sẽ tiến hành vào thời gian rạng sáng hôm sau. Đám tướng lãnh bộ đội mặt đất thì lại là chậm rãi giương mắt nhìn
nhau, sau đó từng người từng người một bắt đầu mở miệng đưa ra lời nghi
ngờ của chính mình.
Thiếu tướng Trình Mặc, Sư Đoàn trưởng của Sư
đoàn Thiết giáp 11 vừa mới từ khu vực chiến khu Tây Nam tràn ngập thiết
huyết mà quay trở về, vào lúc này chợt khẽ nhíu mắt nhìn về phía vị Tổng Tư lệnh mặt trận tiền tuyến trên đài, dùng thanh âm có chút khàn khàn
của mình, nói:
- Tư lệnh đại nhân, tôi vẫn như trước đối với cái
hồi lên án này giữ nguyên ý kiến của mình. Bởi vì theo như ý của tôi,
thì Tiểu đội NTR đến từ Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, chính là một đám quân nhân ưu tú nhất, cũng là kiên định nhất trong toàn bộ Quân đội Liên
Bang. Bọn họ tuyệt đối không có đạo lý làm phản!
Thoáng dừng lại
trong chốc lát, còn không đợi Tướng quân Hồ Liên mở miệng nói cái gì, Sư Đoàn trưởng Trình Mặc đã tiếp tục trầm mặc nói:
- Muốn làm phản
thì cuối cùng cũng phải có một cái lý do nào đó. Bọn họ chính là đang
chấp hành một cái nhiệm vụ nguy hiểm nhất, hơn bảy mươi thành viên hiện
tại đã chết gần hết, còn lại cũng không đủ mười người nữa. Hơn nữa bọn
họ nói thế nào thì cũng đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, một khi quay trở về
liền chính là trở thành anh hùng của Liên Bang, bọn họ có lý do gì mà
phải từ bỏ quang vinh cùng với bản thổ quê hương của mình, đầu nhập vào
đám người Đế Quốc xa lạ kia cơ chứ?
Các Tướng lãnh của bộ đội mặt đất Quân đội Liên Bang, đối với cái mệnh lệnh muốn dốc hết toàn lực mà
đi tiêu diệt chi Tiểu đội phản loạn kia một cách không nương tay của Bộ
Tư lệnh, trong lòng đã bắt đầu sản sinh nghi hoặc. Nhất là sau khi trải
qua tràng xung đột mạnh mẽ trước đây, đối với bọn họ lại phát sinh ra
một loại tâm lý mâu thuẫn cực kỳ to lớn. Trong lòng bọn họ đều nghĩ thấy cuối cùng ngửi ra được một cỗ hương vị âm mưu cực kỳ nồng đậm. Mà bọn
họ thân là những quân nhân sĩ quan thiết huyết mạnh mẽ, chính là khinh
ghét nhất điểm này.
Trung tướng Hồ Liên nghe Sư Đoàn trưởng Trình Mặc nói như vậy, cặp mày cong khẽ chậm rãi nhướng lên một chút, sắc mặt lạnh lùng nhìn quanh một vòng tất cả mọi người quanh bàn họp.
Trung tướng Hồ Liên căn bản không phải là Đỗ Thiếu Khanh, bản thân cũng không có đủ tư cách hoặc là mị lực để mà đi trấn áp cái đám Tướng lãnh cao
cấp, mấy năm gần đây đã sở trên các chiến trường sinh tử mà lăn lộn rất
nhiều, cuồng vọng mạnh mẽ này. Nếu như giờ phút này ông ta không thể
xuất ra được những thứ gì đó có đầy đủ uy lực cùng với sức trấn áp, như
vậy bản thân ông ta khẳng định sẽ sắp sửa gặp phải một hồi vây công cực
kỳ khó ứng phó. Thậm chí còn có thể bởi vì tràng xung đột lúc trước sẽ
phải trả một cái giá không nhỏ nữa.
Mặc dù cuối cùng Trung tướng
Hồ Liên vẫn còn có thể dựa vào quyền uy thượng cấp mà cứng rắn áp chế
những người này lại, nhưng mà sự uy nghiêm của ông ta khẳng định sẽ hoàn toàn mất sạch, hơn nữa cũng không dễ tìm về lại.
Cặp mày đang
súc tích không biết bao nhiêu sự phẫn nộ chợt dần dần giãn ra một chút.
Vẻ mặt Trung tướng Hồ Liên không một chút biểu tình, nhẹ nhàng đảo qua
mặt bàn một chút, sau đó vươn tay mở ra hơn mười bức ảnh chụp mặt đất
tầm xa do những khỏa vệ tinh quân sự ngoài bầu khí quyển tiến hành quay
chụp lại.
- Muốn phản loạn thì phải cần có lý do, một đám quân
nhân sĩ quan binh lính ưu tú nhất của Quân đội Liên Bang đột nhiên làm
phản, càng phải cần có một cái lý do, tôi hoàn toàn hiểu rõ sự nghi vấn
trong lòng các người!
Trung tướng Hồ Liên liếc mắt nhìn một vòng
những hình ảnh của chi Tiểu đội phản quân đang tiến hành trốn chết kia,
nhìn thấy hai cái cáng cứu thương đơn giản làm bởi những cành cây trong
rừng, nhìn thấy một người nào đó đang đi giữa đám người, khuôn mặt mặc
dù khá mơ hồ, thế nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mặt mày, nhàn nhạt nói:
- Tôi nghĩ các người hẳn là có thể nhận ra được người này là ai chứ?
Ông ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn đám Sư Đoàn trưởng vẻ mặt cường hãn
kiêu ngạo đang ngồi xung quanh căn phòng họp, nhìn thấy sự biến hóa biểu tình biến thành khiếp sợ trên mặt bọn họ, nhìn thấy những cặp môi đang
mím lại gắt gao của bọn họ, tâm tình không kềm được nhất thời trở nên
sung sướng khi đạt được mục đích, nhưng thanh âm bên ngoài lại vẫn như
cũ chậm rãi đều đều, nói:
- Các người cần có một lý do, đám quân
nhân sĩ quan binh lính vĩ đại này làm phản cần có một lý do, như vậy thì theo như ý của tôi mà nói, sự xuất hiện của Hứa Nhạc, chính là cái lý
do đơn giản nhất, mà cũng đầy đủ nhất!
Tất cả các Tướng lãnh bên
trong căn phòng chỉ huy tác chiến này cũng đều khó có thể áp chế cảm xúc phức tạp cùng với sự khiếp sợ trong lòng mình. Bọn họ có người là Sư
Đoàn trưởng của Sư đoàn tinh nhuệ của Quân đội Liên Bang, có người là
chủ quản của đơn vị bộ đội mặt đất mạnh mẽ, quyền lớn chiếm cứ một
phương, thế nhưng tất cả bọn họ đều phi thường rõ ràng lực lượng thật sự của cái khuôn mặt cực kỳ bình thường này.
Đúng vậy, ở trong suy
nghĩ của rất nhiều người, bao gồm cả bọn họ nữa, đám quân nhân sĩ quan
binh lính vĩ đại của Tiểu đội 7 cũ kia căn bản không có bất cứ lý do gì
để mà làm phản Liên Bang cả, nhưng mà chỉ cần Hứa Nhạc xuất hiện ở trước mặt bọn họ, như vậy thì bọn họ có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu
cũng có thể vì hắn mà hy sinh tính mạng của chính mình, huống chi chỉ là làm phản?
Bên trong căn phòng chỉ huy tác chiến nhất thời là một mảnh trầm mặc. Bầu không khí pha hỗn tạp giữa mùi thuốc lá cùng với mùi cà phê nhất thời như là ngưng đọng lại, không có bất luận kẻ nào mở
miệng nói bất cứ lời nào cả.
Trung tướng Hồ Liên nhìn thấy phản
ứng của mọi người như vậy, mới quay đầu lại, giương mắt nhìn về phía
Hách Lôi, đang bị hai gã Hiến Binh khống chế đứng trong góc của căn
phòng chỉ huy tác chiến, lạnh lùng nói:
- Sư Đoàn trưởng Hách
Lôi, cậu phải tạm thời bị cách đi toàn bộ quân chức, tiếp nhận sự thẩm
tra lâm thời của Quân pháp tiền tuyến. Ngày hôm nay tôi thật sự thấu
hiểu, cho nên có thể tha thứ cho sự xúc động của cậu, nhưng mà nếu như
tiếp theo cậu lại còn một lần nữa móc ra súng lục của chính mình, nhảy
lên trên bàn rống loạn hét bậy, tôi sẽ trực tiếp bắn chết cậu, không cần xét xỠa!
Sắc mặt của Hách Lôi cực kỳ nặng nề, hai cánh tay đang
bị hai gã Hiến Binh ôm chặt kịch liệt run rẩy không ngừng. Hắn muốn mở
miệng nói mấy câu gì đó, muốn động thủ làm chút chuyện gì đó, nhưng mà
sau khi nhìn thấy cái khuôn mặt cực kỳ bình thường, so với ba năm trước
đây tựa hồ như không hề có bất cứ biến hóa nào của Giáo quan xuất hiện
trên màn hình lớn giữa phòng, hắn gần như mất đi hết thảy mọi khí lực
trong thân thể.
Sư đoàn Thiết giáp 17 mới hiện tại đang nằm trong tình trạng bất cứ lúc nào cũng có thể bất ngờ làm phản, Sư đoàn Thiết
giáp 17 mới đang chuẩn bị sẵn sàng để vùng lên làm phản bất ngờ!
Cái chi Sư đoàn Thiết giáp từ trước đến giờ vẫn luôn có nhưng chiến tích
vinh quang vô thượng này, đã từng kế thừa cái loại tác phong mạnh mẽ mà
tản mạn vô cùng do rất nhiều đời Sư Đoàn trưởng lưu lại, quen với việc
bao che khuyết điểm nội bộ, cực kỳ thiện chiến với đối thủ, khéo léo
trong việc nội đấu với các chi Sư đoàn Thiết giáp đồng bọn. Ở những thời điểm cần tuân thủ quân kỷ, vậy thì bọn họ chính là hình mẫu điển hình
của việc quân kỷ nghiêm minh bậc nhất trong Quân đội Liên Bang, ở trên
chiến trường, vào những thời điểm sinh tử liền kề nhau, vậy thì bọn họ
có thói quen thường xuyên quên đi cái loại sự tình quân kỷ phiền phức
này nọ…
Nếu như lúc nào cũng chỉ luôn bo bo một mặt coi trọng kỷ
luật Quân đội, như vậy thì vị Sư Đoàn trưởng năm đó là Lý Thất Phu cũng
không có khả năng mang theo bọn họ, xông xáo trên tiền tuyến, tạo nên
một sự nghiệp kinh thiên động địa to lớn như vậy được. Nếu như cứ bị hai chữ kỷ luật này thoải mái trói buộc, khiến cho tay chân vướng víu, thì
ba năm trước đây Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải cũng không có khả năng bảo hộ lại nhiều những gã đội viên của Tiểu đội 7 cũ như vậy được. Hơn nữa
trong thời gian ba năm trời khi Đỗ Thiếu Khanh xuất nhâm chức vụ Tổng Tư lệnh tiền tuyến, bọn họ lại vẫn như cũ có thể mạnh mẽ cường hãn, tạo
thành vô số công huân như ngày hôm nay.
Cho nên đến khi đám quân
nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới phát hiện ra đám chiến hữu
của chính mình đột nhiên kỳ diệu khó hiểu bị cấp trên gán ghép cho một
cái tội danh làm phản như thế này, sau đó lại bị bên phía căn cứ cùng
với cái ban ngành điều tra liên hợp chết tiệt kia cùng nhau đi đuổi
giết, bọn họ tuyệt đối không có khả năng bảo trì sự bình tĩnh, giống như một đầu thỏ trắng nhỏ mà ẩn nhẫn chờ đợi kết quả cuối cùng của bên trên đưa xuống được, phản ứng của bọn họ quả thật phi thường trực tiếp.
Trên bầu trời của khu căn cứ tiền tuyến đang bị bao phủ bởi đám mây đen dày
đặc, hỗn loạn giữa những sóng điện từ hỗn loạn cùng với một loại tầng
mây đen của âm mưu vô sỉ, đám quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn
Thiết giáp 17 mới nhất thời âm trầm triển khai những công tác phòng ngự
mạnh mẽ, hơn nữa cũng chuẩn bị cho công tác đánh úp bất ngờ, tiến hành
điều động một loại các hoạt động binh lực. Bên trong khi quân giới vào
đêm khuya vẫn như cũ mơ hồ có thể nghe được thanh âm tự kiểm của hơn một trăm đầu Robot MX quân dụng nặng nề trực thuộc quyền quản lý của bọn
họ.
Nếu như bên phía thượng tầng của Quân đội Liên Bang không thể cấp ra được một lời giải thích có đầy đủ lực thuyết phục, khiến cho bọn họ tin tưởng được, nếu như cái đám ban ngành điều tra liên hợp khốn
kiếp kia không thể giao ra được đám hung thủ đã đích thân đi truy sát
Tiểu đội NTR kia, nếu như không thể khiến cho hơn một vạn gã quân nhân
sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cảm thấy sảng khoái… như vậy thì ngay kế tiếp sau đó, bên trong khu căn cứ tiền tuyến của Quân
đội Liên Bang sẽ phát sinh ra những chuyện tình gì, thì tất cả mọi người bên trong Bộ Tư lệnh, bao gồm cả vị Trung tướng Hồ Liên kia nữa, cũng
đều sẽ không thể nào tưởng tượng nổi!
o0o
Hách Lôi bị một
đám Hiến Binh áp giải quay trở về Sư Bộ của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới.
Sắc mặt hắn âm trầm, hắng giọng nhìn chằm chằm vào đám thuộc cấp đang
ngồi bên bàn họp tác chiến, thoáng trầm mặc một lát, sau đó mới nói:
- Nơi này chính là tiền tuyến, chẳng lẽ các người muốn biến Sư đoàn Thiết giáp 17 mới trở thành chi bội đội đầu tiên trong lịch sử Quân đội Liên
Bang ở tại tiền tuyến tạo phản hay sao?
- Chúng ta cũng không phải là muốn tạo phản!
Đại Đội trưởng Đại đội Robot của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, Thượng tá Hoa
Tiểu Ty mang theo biểu tình nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn, nói:
- Chúng ta cần phải cấp cho bên phía căn cứ một áp lực đủ mạnh, bằng
không tôi không thể tưởng tượng nổi, đám gia hỏa Hùng Lâm Tuyền bên kia
còn có thể chống đỡ thêm được mấy ngày nữa!
Lâm Ái khẽ cau mày, quay sang nhìn Hách Lôi, nói:
- Bên trong phòng chỉ huy tác chiến đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì
rồi? Vì cái gì mà sắc mặt Sư Đoàn trưởng cậu lại biến thành khó nhìn đến như vậy chứ?
- Tôi đã bị chính thức tạm thời cách chức! Đang tiếp nhận điều tra theo quân pháp!
Hách Lôi đảo mắt một vòng nhìn đám quân nhân sĩ quan cao cấp trong phòng, nghiêm giọng nói:
- Nhưng mà tôi phải cảnh cáo các người, lập tức đình chỉ lại tất cả những công tác điều động binh lực! Bằng không một khi bị bên phía Bộ Tư lệnh
đưa ra phán đoán là có ý đồ bất ngờ làm phản, như vậy thì ai cũng không
gánh nổi cái trách nhiệm đó đâu!
Hoa Tiểu Ty trầm mặc kiểm kê lại khẩu súng hạng nặng đang nằm trong tay mình, nhàn nhạt nói:
- Không phải là có ý đồ muốn bất ngờ làm phản, mà nếu như chuyện tình này không thể giải quyết cho ổn thỏa được, cho dù có thật sự bất ngờ làm
phản thì có làm sao đâu chứ?
Hắn khẽ ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hách Lôi, nói:
- Không phải tôi có ý xấu gì với cậu, nhưng mà cậu quả thật là quá mềm
yếu rồi! Nếu như hiện tại kẻ làm Sư Đoàn trưởng là Giáo quan, như vậy
hắn sẽ giống như cậu hiện tại, trơ mắt nhìn đám bính lính của mình như
chúng ta bị người ta xem như là một đám thỏ con, muốn tùy ý nhào nặn ra
sao cũng co đầu chấp nhận hay sao? Nếu như vừa rồi đi vào căn cứ đàm
phán là Giáo quan, như vậy cậu cho rằng hắn ta sẽ giống như cậu vậy, rút súng ra để lên trên bàn của Hồ Liên mà nói chuyện sao? Không đâu! Hắn
ta sẽ liền trực tiếp nổ súng, bắn chết luôn cái lão chó già bẩn thỉu đó
rồi!
Hách Lôi liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa phòng, ánh mắt nhìn
lên trên người của mấy gã Hiến Binh đang đứng gác ngoài đó, khẽ cúi đầu
xuống, nhìn về phía cái hòm vật dụng cá nhân đang cầm trong tay của
chính mình, thanh âm có chút khàn khàn, nói:
- Đám người Hùng Lâm Tuyền bọn họ hiện tại đang ở cùng một chỗ với Giáo quan. Đây chính là
nguyên nhân vì cái gì mà bên phía Bộ Tư lệnh lại tìm mọi cách cũng muốn
truy giết bọn họ!
Bên trong căn phòng nhất thời lâm vào một mảnh
trầm mặc. Di Tắc Lưu, buổi tối ngày hôm qua mới vừa kịp thời chặy tới
đây, mang theo sắc mặt âm trầm, nhàn nhạt hỏi:
- Xác nhận chính xác rồi à?
Hách Lôi ôm lấy cái hòm vật dụng cá nhân của mình, hướng ra ngoài cửa đi
tới. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, hắn đã không còn là Sư Đoàn trưởng
của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới nữa rồi, mà là một gã quân nhân sĩ quan có tội đang bị tạm thời giam giữ chờ đợi phán xét. Hắn đi đến chỗ cánh
cửa, đột nhiên chợt dừng lại cước bộ một chút, quay đầu lại nghiêm túc
nhìn một vòng mọi người:
- Sau khi tôi đi rồi, tất cả các người
ai nấy cũng đều không được phép khinh thường vọng động! Sư đoàn Thiết
giáp 4 cùng với Sư đoàn Thiết giáp 13 vào buổi tối ngày hôm qua đã hoàn
thành công tác điều động binh lực, hết sức rõ ràng chính là đang nhằm
vào Sư đoàn ! Mặt khác tôi nghĩ phải nhắc nhở các người một chút, mặc kệ cái này có phải là âm mưu hay không, có phải là một công tác thanh trừ
hay không, nếu như thật sự phát sinh chuyện tình bất ngờ tạo phản, vậy
thì đám đại nhân vật ở Thủ Đô Tinh Quyển bên kia, sẽ có đầy đủ cơ hội
cùng với lý do mà đem tất cả chúng ta hoàn toàn chôn vùi tại chiến
trường!
o0o
Bên trong căn phòng có chút hôn ám, Chủ nhiệm
Bối Lý, chủ quản của ban ngành điều tra liên hợp của Chính phủ Liên Bang khẽ mỉm cười liếc nhìn về phía bóng dáng đang đứng bên cạnh cửa sổ của
căn phòng, trong lòng thầm nhủ cân nhắc, dự đoán ý tưởng chân chính của
vị Tướn quân kia là cái gì.
- Bên phía bộ đội đã hoàn thành công
tác điều động rồi, bất luận là Sư đoàn Thiết giáp 17 mới bên kia nghĩ
muốn làm ra cái loại sự tình như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không tạo ra được chút chuyện tình mới mẻ nào cả. Hơn nữa tôi nghĩ ngài nhất định hết sức hy vọng bọn họ có thể xúc động lớn hơn một chút! Muốn đối phó
với chi bộ đội do đích thân Quân Thần đại nhân một tay huấn luyện đi ra, không có được cơ hội cùng với lý do tuyệt đối chính xác mà nói, đích
thực là một chuyện tình hết sức buồn rầu a!
Trung tướng Hồ Liên xoay người nhìn lại, vẻ mặt không một chút biểu tình, ngữ khí chậm rãi nhẹ nhàng nói:
- Chi quân đội vinh quang vĩ đại của Quân Thần đại nhân, ngày hôm nay lại rơi vào trong tay của một đám người ngu xuẩn xúc động như vậy, đối với
Liên Bang mà nói, đây chính là một chuyện tình phi thường nhục nhã a!
Tôi không phủ nhận tôi rất muốn thừa dịp cái cơ hội quý báu này hoàn
thành một lần thanh tẩy toàn bộ!
Thoáng dừng lại trông chốc lát, ông ta quay sang nhìn Chủ nhiệm Bối Lý, ngữ khí trào phúng nói:
- Nhưng mà nếu như ông quả thật đã cho rằng tôi thật sự ngu xuẩn đến mức
không tiếc việc dẫn phát bộ đội bất ngờ làm phản, đến lúc đó bất luận là ông hay là tôi đi chăng nữa, cũng đều không gánh vác nổi cái loại trách nhiệm khổng lồ này đâu!
Chủ nhiệm Bối Lý cũng không có đối với
sự trào phúng của Tướng quân Hồ Liên làm ra bất cứ phản ứng nào cả, vẻ
mỉm cười ở trên mặt của hắn cũng dần dần thu liễm lại, dùng một loại ngữ khí ngưng trọng, nói:
- Chiếc Phi thuyền vũ trụ thần bí kia vẫn
luôn một mực có ý đồ muốn thoát ly khỏi sự theo dõi của chúng ta, tiến
vào trong tầng khí quyển, thật rõ ràng chính là muốn tiếp ứng chi Phản
quân kia rời đi.
- Chiếc Phi thuyền vũ trụ kia đến tột cùng là thuộc về bên nào vậy?
- Mãi cũng không có bắt giữ được hình ảnh đáng tin cậy về chiếc Phi
thuyền kia, thế nhưng tuyệt đối không có khả năng là Phi thuyền của đám
người Đế Quốc bên kia.
Chủ nhiệm Bối Lý khẽ nhún nhún vai mấy cái, nói:
- Phỏng chừng có thể là chiếc Chiến thuyền quái dị ba năm trước đây đã
từng hoành hành trên Tinh cầu S1. Cũng chỉ có chiếc Chiến thuyền quái dị kia mới có được loại tốc độ khủng bố đến như thế.
Biểu tình
Trung tướng Hồ Liên cực kỳ nghiêm túc đi đến bên cạnh bàn làm việc, nhìn thấy những đạo đường cong được đánh dấu màu đỏ cực kỳ chói mắt bên trên tấm bản đồ điện tử trên bàn, thoáng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Những người này không ngờ lại có thể đột phá đến được nơi này, thật sự là đã nằm ngoài sự dự kiến của tôi rồi. Nhưng mà bọn họ
khẳng định là phải chết… Thượng tá Lý Phong cùng với chi bộ đội Robot
cận vệ của hắn đang từ khu vực chiến khu eo biển triệt thoái trở về,
khoảng cách với cái bình địa này chính là gần nhất!
Chủ nhiệm Bối Lý nghe hiểu được ý tứ ẩn chứa trong lời nói của ông t cặp mày thoáng
nhíu lại một chút, sau đó đưa ra ý kiến phản đối:
- Không ai sẽ
hoài nghi năng lực của Thượng tá Lý Phong, nhưng mà vấn đề chính là quan hệ cá nhân giữa cậu ta cùng với Hứa Nhạc quả thật đáng khiến cho người
ta lo lắng, có thể nào sẽ xảy ra vấn đề gì hay không?
Trung tướng Hồ Liên gỡ xuống cái quân mũ trên đầu mình, đưa tay vuốt ve mái tóc hoa râm một cái, nhàn nhạt nói:
- Theo như tôi được biết, Thượng tá Lý Phong chính là đã từng có một lời
hứa hẹn đối với Tư lệnh Đỗ Thiếu Khanh, hắn sẽ không tha cho Hứa Nhạc ở
trên chiến trường!
Chủ nhiệm Bối Lý khẽ nở nụ cười nhàn nhạt một
cái, trong lòng thầm nghĩ cái lời hứa hẹn kia một khi là đã được ước
định giữa Đỗ Thiếu Khanh cùng với Lý Phong, như vậy sao ông biết được
nhất định là sẽ đạt được sự chỉ điểm của Chủ tịch Lý Tại Đạo cơ chứ?
Nhưng mà hắn tự nhiên cũng sẽ không đi vạch trần điểm này. Ánh mắt hắn
thoáng khẽ đổi trong chốc lát, sau đó đột nhiên hỏi:
- Về chuyện
tình tại sao tại cao nguyên Bỉ Cơ lại liên tục xảy ra động đất, không
biết Tư lệnh đại nhân có cái nhìn gì hay không? Căn cứ theo sự điều tra
của bên phía Cục Hiến Chương, ở chỗ sâu bên dưới lòng đất nơi đó tựa hồ
như…
Thế nhưng lời nói của ông ta cũng còn chưa có nói hết được,
liền đã bị hai đạo ánh mắt sắc bén mà băng lãnh như đao mạnh mẽ cắt đứt. Trung tướng Hồ Liên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Chủ nhiệm
Bối Lý, không chút nào che giấu đi sự uy hiếp mạnh mẽ cùng với hương vị
lãnh huyết trong giọng nói của chính mình:
- Những chuyện tình gì nên điều tra thì các người hãy đi điều tra. Những chuyện tình không nên điều tra, các người cũng đừng có mà đi hỏi loạn như vậy. Đừng nên quên
rằng, nơi này chính là tiền tuyến, chính là mảnh địa phương nơi mà đạn
lạc bay múa đầy trời a!
Trái tim của Chủ nhiệm Bối Lý nhất thời
lâm vào một mảnh căng thẳng, biết chính mình đã đặt chân vào một cái
lĩnh vực mà mình tuyệt đối không nên đặt chân vào, lập tức gắt gao mím
chặt lại cái miệng mình. Bởi vì hắn cũng không muốn chính mình sẽ biến
thành một gã quan viên cao cấp nhất của Liên Bang bị chết ở dưới một
đường lạc đạn nào đó, cho nên thầm hứa với lòng, cho dù có chết hắn cũng tuyệt đối không dám một lần nữa nhắc tới những chuyện có quan hệ với
động đất…
o0o
Trên Tinh cầu Mặc Hoa vào lúc này có lẽ là tháng bảy, bầu trời chợt xẹt qua một ngôi sao băng.
Vào thời gian buổi sáng sớm, một vật nặng thần bí nào đó có hình dáng giống như một tảng đá lớn từ bên trong vũ trụ sâu thẫm đột nhiên phóng vọt
đến, hung hăng đụng thẳng vào trong tầng khí quyển đang bao vây xung
quanh khỏa Tinh cầu, gào thét xé rách bầu không khí càng ngày càng nồng
đậm, kéo dài theo một cái đuôi lửa dài to cực kỳ chói mắt, sau đó hóa
thành một đạo cột khói màu trắng tươi, lưu lại trên chân trời một lúc
thật lâu cũng không có tiêu tan.
Mạng lưới theo dõi dị vật không
trung của Quân đội Đế Quốc cũng chú ý đến cái tảng thiên thạch sao băng
kỳ quái này. Hạm đội Liên Bang vào bảy phút trước đó cũng đã sớm tính
toán ra được quỹ tích rơi xuống của khỏa thiên thạch vừa mới xuất hiện
này. Nhưng mà địa điểm nơi mà khỏa thiên thạch này rơi xuống chính là
tại bình địa Qua Lan, nằm ở bên sườn của cao nguyên Bỉ Cơ bên kia. Nơi
đây hoàn toàn xa cách đối với khu vực bộ đội Liên Bang đang đồn trú trên khỏa Tinh cầu này. Sau khi trải qua mấy trận động đất mạnh mẽ liên
tiếp, dư chấn sóng điện từ loạn lưu vô cùng nghiêm trọng, gây trở ngại
không nhỏ cho bên phía Không quân tiến hành hoạt động.
Ở bên trên phiến cao nguyên hoang vu rộng lớn này, có tổng cộng hai chi bộ đội ở
khu vực cách nhau hơn bốn mươi km nhìn thấy được một màn hình ảnh mà
khỏa vẫn thạch sao chổi kia tạo thành, sau đó cũng không có rảnh rỗi mà
đi thưởng thức cái loại hiện tượng thiên văn kỳ quái như thế này, đều là tự trầm mặc gia tăng thêm tốc độ đi tới của chính mình.
Vào đêm
khuya, chi Tiểu đội cô độc lặng lẽ rời khỏi phiến sơn cốc kia, hướng về
phía bình địa Qua Lan kia mà xuất phát đi. Bọn họ chính mắt nhìn thấy
khỏa sao chổi kia kéo dài cái đuôi đỏ rực cùng với trắng tươi của chính
mình, toàn thân sớm đã mỏi mệt đau xót khi bị lâm vào tuyệt cảnh, phảng
phất như là vừa mới được nuốt xuống mất bình thuốc kích thích hạng nặng, trong ngực trong bụng tràn ngập một mảnh nóng bỏng, một cỗ lực lượng
mạnh mẽ nhất thời quay trở về bên dưới hai chân của mỗi người.
Cái Doanh đoàn Robot của Quân đội Liên Bang nào đó, từ bên phía chiến khu
eo biển quay trở về, liên tục hay ngày duy trì cường độ hành quân siêu
tốc cực nhanh, nhìn thấy đám bụi mù ngập trời mà khỏa vẫn thạch ở phía
xa xa khi rơi xuống mặt đất kích khởi lên, phảng phất như là nghe được
một thanh âm trống trận mạnh mẽ trào dâng phía trước, cái động cơ Robot
nặng nề nhất thời lại nổ vang lên một trận.
Nửa tiếng đồng hồ sau đó, song phương cơ hồ là đồng thời chạy tới được phiến địa phương nơi
khỏa vẫn thạch kia rơi xuống mặt đất.
Bề ngoài của khỏa vẫn thạch bị cháy đen đã bong ra một lớp che chắn bên ngoài, lộ ra bên trong phần cấu tạo của một chiếc Phi thuyền phát ra quang mang kim loại sáng bóng. Cánh cửa khoang thuyền đã sớm tự động mở ra, chuẩn bị nghênh đón một
đám người đào vong nào đó bước lên rời đi.
Chi Tiểu đội cô độc
kia sau khi cực kỳ gian khổ di chuyển qua một cái dốc thoai thoải, giẫm
lên trên tầng cây cỏ dày đặc bên dưới, gặp lại một màn như thế này, thế
nhưng trong lòng lại cũng không có sinh ra bất cứ cảm giác may mắn có
thể được chạy thoát chút nào, càng không có cái gì cảm giác mừng như
điên cả.
Bởi vì đám bọn họ lại còn nhìn thấy tổng cộng có mười
bảy đầu Robot quân dụng MX Liên Bang thuần một màu đen tinh khiết, đang
dưới sự suất lĩnh của một đầu Robot hình thức đơn giản nhưng lại mười
phần xơ xác tiêu điều, đã vượt qua tòa núi thấp ở phía đối diện, xuất
hiện ở phía bên kia của chiếc Phi thuyền vũ trụ!
Mười tám đầu
Robot MX của Liên Bang, tạo thành một cái vòng vây hình nửa vòng cung
lớn, phần trung tâm mà bọn chúng đang hướng tới chính là nơi mà khỏa sao chổi kia rơi xuống mặt đất. Mà phía bên chi Tiểu đội cô độc này cũng
chỉ có khoảng bảy tám người còn có sức chiến đấu, hơn mười khẩu súng
ống, hai cái cáng cứu thương lâm thời, cộng thêm một đầu Robot rác rưởi
xơ xác đến mức không chịu nổi. Thực lực của song phương thật sự chênh
lệch quá mức cách xa, cách xa đến mức vốn không cần nhất thiết phải tiến hành chiến đấu cũng có thể biết được kết quả cuối cùng.
Bên cạnh đám lùm cây, đầu Robot rác rưởi khổng lồ khẽ loạng choạng cánh tay máy
móc công trình, mặc dù vô cùng khoa trương nhưng lại vô dụng của chính
mình, giống như hướng về phía đám Robot quân dụng Liên Bang kia chào
hỏi, hoặc là như muốn đầu hàng vậy.
Hùng Lâm Tuyền cảnh giác ôm
khẩu súng hỏa lực hạng nặng trong tay mình, nhìn về phía đám Robot quân
dụng khí thế bức người cách bọn họ khoảng chừng mấy trăm thước, sau đó
yên lặng liếc mắt nhìn về phía bóng dáng đầu Robot rác rưởi duy nhất ở
bên mình, nhẹ nhàng giơ lên cánh tay, phất phất mấy cái, chỉ huy đám đội viên nâng lên hai cái cáng cứu thương, hướng về phía sau lùm cây mà
triệt hồi trở về.
Ở trong tràng Robot đối chiến sắp sửa phát sinh ngay sau đó, bọn họ cũng sẽ không tạo thành được bất cứ tác dụng gì cả. Hơn nữa vào buổi tối ngày hôm qua, Hứa Nhạc đã từng hứa hẹn qua với bọn họ, hắn tuyệt đối có khả năng xử lý loại tình huống này.
Ngay
khi đám người bọn Hùng Lâm Tuyền hướng về phía sau đám lùm cây mà triệt
thoái trở về, mười bảy đầu Robot MX màu đen kia, hệ thống song động cơ ở phía sau thắt lưng nhất thời nổ vang, chuẩn bị khởi động. Nhưng mà đúng vào thời khắc này, đầu Robot chắp vác rác rưởi kia đã mạnh mẽ nện thật
mạnh xuống cái cánh tay công trình máy móc thô to tráng kiện của chính
mình.
Con người có danh tiếng cũng như cây cao có bóng mát. Cũng
giống như là đám đội viên của chi Tiểu đội cô độc cùng với mấy gã tù
binh người Đế Quốc kia sau khi nghe được cái tên của Lý Cuồng Nhân liền
lâm vào một mảnh tuyệt vọng, tình tự của mấy gã phi công bên trong mười
bảy đầu Robot MX Liên Bang lúc này cũng đã trở nên phi thường khẩn
trương dị thường.
Theo cái động tác đột ngột của đầu Robot chắp
vá rác rưởi kia, bọn họ đều theo bản năng khẽ chậm lại cước bộ, làm ra
cái trạng thái phòng ngự hoàn mỹ nhất nhưng cũng là cực đoan nhất của
chính mình.
Cái mà bọn họ đang đối mặt, mặc dù cũng chỉ là một đầu Robot chắp vá phi thường rác rưởi…
Thế nhưng người đang ngồi trong đầu Robot kia lại có tên là Hứa Nhạc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...