Tiếng súng vang lên một phát, sau đó cũng không có thêm bất cứ tiếng
súng nào nữa. Bên trong đại sảnh Lâm Viên vẫn như trước cực kỳ thanh
tĩnh. Đám bồi bàn bên trong vẫn như cũ hạ thấp cước bộ, nhẹ nhàng bưng
những khay đồ ăn cực kỳ sang quý đi lại liên hồi giữa các khu hành lang
thủy mặc.
Lâm Bán Sơn buông tờ báo trong tay xuống, bắt đầu trầm
mặc thưởng thức những món ăn trên bàn trước mặt mình. Mãi cho đến khi
nghe được tiếng bước chân phía sau lưng mình, hắn mới cầm lên tờ khăn ăn trắng noãn như tuyết bên cạnh, chậm rãi lau nhẹ khóe môi mình một cái,
sau đó quay đầu nhìn lại.
Nghe được những lời báo cáo lại của đối phương, Lâm Bán Sơn nhịn không được khẽ nhíu mày một cái, tựa hồ nghĩ
thấy sự uy hiếp của Chính phủ Liên Bang đối với chuyện này thậm chí còn
lớn hơn sự dự đoán ban đầu của mình, so với cái đóa hoa thủy tinh nở rộ
trên cánh cửa sổ thủy tinh chấm đất sau lưng kia càng phiền toái hơn rất nhiều.
- Thiếu gia sắp sửa về đến nơi rồi, vị nữ sĩ kia căn bản không gặp mặt được cậu ấy, cho nên mới vừa gọi đến một cú điện thoại!
Vị trung niên nhân đứng sau lưng Lâm Bán Sơn có một sắc mặt cực kỳ tái
nhợt, bộ áo màu đen trên người nhìn qua cực kỳ xơ xác tiêu điều, không
chút phù hợp với thân phận của hắn chút nào. Thân là đồng bọn thân cận
nhất của Lâm Bán Sơn, bản thân hắn có đủ tư cách đi xử lý hết thảy mọi
yêu cầu thông tin bên phía Bách Mộ Đại bên kia.
Sắc mặt Lâm Bán Sơn có chút khó coi, ngữ khí cực kỳ ghét cay ghét đắng, nói:
- Nói với Phi Nhung, nếu như hắn còn lặp lại một lần nữa, liền một phen
ném hắn xuống Tử Hải mà nuôi cá mập đi. Nhắn lại lời này là do đích thân tôi nói đó!
Gã trung niên áo đen khẽ gật gật đầu mấy cái, sau đó rời khỏi đại sảnh. Đối với chuyện nhà của Lâm Bán Sơn, bất luận là hắn
hay là Trương Tiểu Hoa cũng đều không có tư cách cũng như là đảm lượng
để mà lắm miệng. So sánh lại mà nói, vẫn là cái gã sát thủ đang lâm vào
trạng thái hôn mê nằm dưới tầng hầm kia, càng khiến cho hắn cảm thấy
hứng thú hơn một chút.
o0o
Cái gian hầm ngầm cực kỳ âm u
lạnh lẽo này, cùng với gian nhà hàng thanh u quý khí, cực kỳ sang trọng
kia, có vẻ như là không chút nào phù hợp với nhau cả.
Khuôn mặt
tái nhợt của gã trung niên áo đen ở bên trong bầu không khí tranh tối
tranh sáng của hầm ngầm này, nhìn qua có vẻ càng thêm âm trầm khủng bố.
Hắn ta nở nụ cười lạnh lùng nhìn chằm chằm gã sát thủ vừa mới bị đánh
cho tỉnh lại, ngữ khí lạnh lẽo nói:
- Tao tên là Hàn Sở. Tin
tưởng rằng trước khi mày chấp hành nhiệm vụ, hẳn là có nghe cấp trên nói qua tên của tao rồi. Một khi mày đã cực kỳ ngu xuẩn, hoặc nói là cực kỳ cuồng vọng, ở bên cạnh Lâm Viên lại dám nổ súng, hơn nữa lại còn không
nhanh chóng tự sát sau khi nhiệm vụ thất bại, như vậy thì tốt nhất mày
nên dùng phương pháp ngắn gọn nhất mà giới thiệu một chút thân phận của
chính mình đi!
Khóe môi của gã sát thủ kia mãi vẫn luôn một mực
đổ máu, hẳn là đã có mấy cái răng trong miệng bị mạnh mẽ đánh văng đâu
mất. Bộ quần áo màu đen trên người đã trong tràng hành hạ khổ hình lúc
trước khiến cho biến thành một mảnh huyết tinh hỗn độn. Thế nhưng biểu
tình trên mặt hắn vẫn như cũ có vẻ phi thường bình tĩnh và trầm ổn,
không hề toát ra một chút xíu nào thần sắc khiếp sợ cả. Nhưng mà khi
nghe được cái tên Hàn Sở này, hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đối phương, nhớ tới những bản ghi chép cực kỳ đáng sợ trong tin tức tình báo, đồng tử trong mắt nhất thời co rụt lại, lần đầu tiên cảm thấy hối hận.
Tuy rằng hắn thân là nhân vật tinh nhuệ đã nhận qua rất nhiều những công tác huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, có được thần
kinh mạnh mẽ kiên cường cứng rắn như sắt thép, cũng không nghĩ muốn bản
thân rơi vào trong tay cái gã nam nhân trung niên trước mặt mình. Cùng
với những thủ đoạn của người này mà so sánh, tất cả những sự khổ hình
lúc trước hắn nhận phải chẳng khác nào là sự nghỉ ngơi nhàn nhã…
- Tôi nói…
Nghe được đối phương mở miệng nói chuyện, Hàn Sở khẽ nở nụ cười nhàn nhạt,
bộ dáng nhàn nhã dựa lưng vào vách tường phía sau, từ trong tay áo lấy
ra một cây lược gỗ giá rẻ có thể mua được bất cứ cửa hàng tạp hóa nào,
bắt đầu cẩn cẩn thận thận chảy vuốt mái tóc đã có chút hoa râm trên đầu
mình, nhìn như không thèm để ý gì đến gã sát thủ trước mặt, thế nhưng
thật sự lại là một phen đem từng câu từng chữ mà hắn nói ra ghi khắc
thật cẩn thận vào trong đầu mình, biến thành một bộ phận bên trong cơ sở dữ liệu khổng lồ trong đó.
- Chẳng lẽ Quân khu II cũng chỉ thật sự đào tạo ra được mấy cái gã ngu xuẩn như là các người vậy sao?
Hắn khẽ lắc lắc đầu, nhìn về phía gã sát thủ đang nằm trên mặt đất, trào phúng nói:
- Nếu như là bộ đội Đặc chủng thuộc Tiểu đội Đặc chiến Cặp Mắt Ti Hí
trong truyền thuyết kia, chuyện tình này đại khái cũng sẽ có thêm một
chút tính khiêu chiến. Ta nói này, các người có thể nào chuyên nghiệp
được một chút hay không? Một khi đã nghĩ muốn ra tay giết người, có phải là trước tiên nên một phen đem toàn bộ các tư liệu nghiên cứu cẩn thận
một chút được không? Toàn bộ các cánh cửa sổ cửa cái bằng thủy tinh của
Lâm Viên đều là do Quả Xác đặc chế cả. Cái tin tức tình báo này, chẳng
lẽ là đám các người cũng không có nắm giữ hay sao?
Hàn Sở đem cây lược gỗ đã có chút bóng lưỡng cẩn thận nhét lại vào bên trong túi áo
của chính mình, thân thể ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ mấy cái lên trên
khuôn mặt tràn ngập máu tươi của đối phương, nói:
- Nếu như Quân
đội toàn bộ cũng đều là cái loại tinh nhuệ giống như các người vậy, như
vậy thì còn cùng Đế Quốc đánh như thế nào nữa chứ? Chúng ta cũng không
phải là những gã xã hội đen bình thường đâu, chúng ta là đám xã hội đen
chuyên nghiệp nhất của toàn bộ phiến vũ trụ này! Cả đời này cái mà ta
ghét nhất chính là những đối thủ không có một chút nào tính chuyên
nghiệp giống như đám người các ngươi vậy, một chút hàm lượng kỹ thuật
cũng đều không có, một chút tính khiêu chiến cũng không có!
Gã thuộc cấp đứng sau lưng Hàn Sở đình chỉ việc ghi hình từ đầu đến giờ, hạ thấp giọng xin chỉ thị, nói:
- Hàn tiên sinh, kế tiếp cần phải xử lý như thế nào?
- Tuy rằng tiền tiến thật sự cũng cần những vật hy sinh, nhưng mà tôi
nghĩ cái đám quân nhân có loại tố chất không chuyên nghiệp này vẫn là
không cần đẩy ra tiền tuyến làm gì, chỉ tổ khiến cho Liên Bang mất mặt
xấu hổ mà thôi. Xem như là lãng phí một phen đào tạo của Chính phủ một
chút đi.
Hàn Sở đứng thẳng người lên, hai bàn tay trắng noãn
giống hệt như thiếu nữ khẽ chắp lại, xoa xoa mấy cái, nhìn về phía đám
thuộc cấp đem cái gã sát thủ Quân đội kia giống hệt như lôi một con chó
chết lôi xềnh xệch ra khỏi phòng ngầm. Hắn thoáng trầm mặc trong chốc
lát, nhìn về phía gã thuộc cấp vẫn mãi đang trầm mặc đợi lệnh bên cạnh
mình, dùng ngữ điệu tinh tế nói:
- Ông chủ đã từng nói qua, một
khi Tổng thống tiên sinh đã bắt đầu không từ thủ đoạn mà hành động, đối
với chúng ta mà nói là một cái tin tức phi thường có lợi. Bởi vì ở bên
trong Liên Bang này, khẳng định không có bất luận kẻ nào am hiểu bốn chữ này so với chúng ta đâu. Hôm nay bên phía Chính phủ đã bắn ra phát súng đầu tiên, như vậy kế tiếp hẳn là đến phiên chúng ta hoàn trả rồi!
o0o
Hồng Hữu Minh tiếp nhận chức vụ Chủ quản của Kênh tin tức Đài truyền hình
Liên Bang này gần được ba năm thời gian rồi. Trong những năm tháng thời
gian này, hắn ta cực kỳ khiêm tốn nhưng vô cùng tích cực phối hợp với
những cơ quan ban ngành tương quan, mượn dùng những điều lệ dự luật kiểu mới cực kỳ phức tạp vừa mới được thông qua, đối với các tầng quan viên
từ trên xuống dưới bên trong Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang tiến hành thẩm tra, dùng đủ các loại thủ đoạn áp bách, tiến hành công tác
thanh trừng nội bộ khắc nghiệt.
Kể từ sau khi vô số các viên chức cao cấp có bối cảnh của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu bị ảm đạm bắt buộc phải rời đi, Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, cái cơ cấu thông
tin truyền thông lớn nhất đồng thời có quyền uy lớn nhất đối với xã hội
Liên Bang này, đã dần dần thoát ly khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thai Gia,
đã bị Chính phủ Liên Bang khống chế một cách tuyệt đối, dần dần trở
thành cơ quan phát ngôn trung thành nhất của bên phía Dinh thự Tổng
Thống!
Năm nay Hồng Hữu Minh vừa tròn năm mươi tuổi, đã thay
Chính phủ hạ lập vô số những công tích phi thường lớn, tự nhiên cũng
nhận được vô số những đặc quyền lớn. Một căn biệt thự phi thường xa hoa ở vùng ngoại thành cùng với một trường huấn luyện ngựa hoa vô cùng lớn
nằm giữa một khu núi rừng xa xa mà Cục HTD từ trước đến nay chưa từng
bao giờ hỏi đến, đó cũng chỉ là một trong những bộ phận đặc quyền lớn mà hắn nhận được.
Mỗi khi nghĩ đến những đầu ngựa hoa bình thường
hay uống nước bên cạnh bờ suối, ở trên thảo nguyên phóng chạy điên
cuồng, cuối cùng lại chỉ có thể trở thành những đầu kỵ mã thuần vĩ chỉ
duy nhất phục tùng một mình mình mà thôi, một cỗ tình tự hưng phấn nhất
thời dâng trào lên trong lòng của Hồng Hữu Minh, để cho hắn càng thêm
khẳng định sự lựa chọn chính trị của chính mình là cực kỳ sáng suốt như
thế.
Bởi vì cái sự kiện đẫm máu xảy ra tại quảng trường Nam Khoa
Châu bên kia, mấy ngày nay Hồng Hữu Minh phải luôn một mực ở bên trong
tòa nhà Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, quan sát cẩn thận hoạt
động của các ban ngành thuộc cấp.
Mãi cho đến lúc cuối cùng xác
nhận rõ ràng các thông tin truyền thông trải qua Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang cùng với các ban ngành truyền thông có liên quan tiến
hành điều chỉnh, khiến cho xã hội Liên Bang một phen đem đầu thương của
sự kiện ẩu đả đẫm máu kia chỉ hướng về phía những người tổ chức Cuộc
hành quân trầm mặc kia, về phía vị Nghị viên trẻ tuổi kia. Sau đó bản
thân Hồng Hữu Minh còn nhận được lời khen ngợi cực kỳ thân thiết của vị
Chủ nhiệm Bố Lâm của Văn phòng Dinh thự Tổng Thống, hắn ta mới chính
thức trở nên thả lỏng tâm tình, liền ngay lập tức quay trở lại căn biệt
thự tại vùng ngoại thành, đã được chuẩn bị sẵn sàng cho một hồi nghỉ
ngơi thoải mái.
Trước khi nghỉ ngơi cần phải tự thưởng cho chính
mình một phen, Hồng Hữu Minh tiên sinh ôm lấy một cô nàng nữ nhân xinh
đẹp do đám thuộc hạ thân cận đặc biệt điều động đến, điên đảo suốt nửa
đêm dài, sau đó lại đọc thêm hai trang tiểu thuyết hắc đạo nào đó của
Đại sư Tịch Lặc năm xưa, mang theo một sự sảng khoái cùng với một tia ảo tưởng về việc ôm bên mình cô nàng nữ nhân trần trụi cùng nhau cưỡi trên một đầu ngựa hoang, phóng chạy trên thảo nguyên mênh mông mà nhẹ nhàng
đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ của ông ta cũng tràn ngập những màu sắc
tương tắn vô cùng kỳ diệu.
o0o
Sáng sớm hôm sau, Hồng Hữu
Minh tiên sinh xoa xoa cặp mắt tỉnh dậy, khẽ nheo mắt nhìn về phía những tia nắng sớm xuyên thấu qua tấm màn che cửa sổ sát đất chiếu rọi vào,
nghĩ thấy nhân sinh của chính mình căn bản không còn thứ gì phải yêu cầu hơn nữa.
Đưa tay xoa xoa mái tóc hơi chút thưa thớt của chính
mình, cánh tay trái của ông ta nhẹ nhàng xoa xoa lên cái mền bên cạnh,
nghĩ thầm muốn một phen đem cô nàng nữ nhân mềm mại giống như nhu nhược
không có xương kia ôm chầm lấy, thân thiết thêm một phen nữa, thế nhưng
lại phát hiện ra cảm giác của cánh tay mình tựa hồ như có chút quái dị.
Cảm giác tựa hồ có chút ẩm ướt dính dấp, hơn nữa lại có chút cứng rắn lạnh lẽo.
Hồng Hữu Minh nhíu cặp mày hoa râm của mình lại, xuốc cái mền nhung tơ lụa
lên, đồng tử trong mắt nhất thời co rút mãnh liệt. Ông ta hoảng sợ vạn
phần từ trên cái giường nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm vào thứ xuất hiện
bên dưới tấm mền, phát ra một tiếng thét kinh hãi cực kỳ thê lương.
Trên giường là một đống máu tươi to lớn, nằm ngay giữa đống máu kia cũng
không phải là cô nàng mỹ nữ thân thể mềm nhũng không xương đêm hôm qua,
mà chỉ có một cái đầu ngựa hoang đen đúa to lớn nằm ngay chỗ đó!
Cái đầu khủng bố của con ngựa hoang kia bị quẳng ném vào giữa đống máu tươi đỏ lòm, cặp mắt to lớn mà xinh đẹp của nó đến chết cũng không có nhắm
lại, cái đầu dựa sát lên cái gối mềm màu trắng, lúc này đã biến thành
một màu đỏ tươi, cứ như vậy mà bình tĩnh đến rợn người nhìn chằm chằm
vào hắn.
Sắc mặt của Hồng Hữu Minh trắng bệch, cực kỳ phẫn nộ
rống lớn một tiếng, nghe được thanh âm của đám hạ nhân trong nhà nghe
tiếng thét chói tai của hắn mà chạy tới hỏi han. Hai bàn tay đưa lên,
gắt gao che lại miệng mình, giương mắt nhìn chằm chằm lên cái đầu ngựa
hoang to lớn nằm trên giường mình, nhận ra được đây chính là đầu của con ngựa đen mà chính mình thích nhất trong trang trại giữa rừng xa xa. Sau đó hai chân của hắn bắt đầu run rẩy một cách kịch liệt, hạ bộ phía dưới dâng lên từng trận co rút đau đớn cùng với lạnh lẽo.
Mãi cho đến giờ phút này, Hồng Hữu Minh tiên sinh căn bản không có tinh thần để mà
suy nghĩ xem cô nàng nữ nhân xinh đẹp vốn nằm bên cạnh mình tối hôm qua
hiện tại đã đâu mất rồi. Tâm thần của ông ta đã bị sự sợ hãi khiến cho
bị phá hủy toàn bộ. Trong đầu chợt nhớ tới một đoạn tình tiết cực kỳ nổi tiếng nào đó bên trong quyển tiểu thuyết hắc đạo của Đại sư Tịch Lặc mà chính mình vừa mới xem tối hôm qua, toàn thân run lên, không còn chút
sức lực, thân thể chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó bắt đầu bật khóc nức
nở.
o0o
Đầu mùa đông năm 75 Hiến lịch 37 của Liên Bang, cơ hồ ngay tại thời khắc khi mà luồng không khí rét lạnh thổi quét đến Đặc khu Thủ Đô, toàn bộ Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang, từ tầng lớp cap nhất xuống đến những gã công nhân gác phòng in ấn bình thường nhất, cũng đều đã trải qua một khoảng thời gian u ám nhất trong suốt cuộc đời của bọn họ.
Những vị chủ quản cao tầng thì cô nàng vợ bé yêu
thích nhất bị bắt cóc ngay khi nằm bên cạnh mình, những gã công nhân
bình thường thì nhận được một viên đạn đặt ngay trên đầu giường ngủ. Bởi vì cái thế lực thần bí giống hệt như một tầng mây đen khủng bố kia,
biểu hiện ra quá mức thần bí, xuất thần nhập hóa, hơn nữa cũng không hề
đưa ra bất cứ một yêu cầu cụ thể nào cả, cho nên cũng không có bất luận
kẻ nào dám báo cho cảnh sát.
o0o
Ôn Tư Cơ, cái này nghe
qua giống như là tên của một nam nhân nào đó, nhưng mà trên thực tế cái
tên này lại là đại biểu cho một vị nữ nhân cực kỳ nổi danh bên trong
Liên Bang.
Vị nữ nhân này đã đảm nhiệm công tác phát thanh viên
trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã gần hơn mười năm thời
gian. Cái khuôn mặt đoan trang ung dung xinh đẹp tràn ngập vẻ biểu cảm
của cô nàng, mỗi ngày vào tại một khoảng thời gian cố định nào đó, cũng
sẽ đều xuất hiện trên màn hình TV của tất cả các gia đình bên trong Liên Bang. Mỗi khi bên trong Liên Bang phát sinh ra một vài sự kiện lớn nào
đó, sẽ liền không chút nào phân rõ phải trái mà chiếm lấy hoàn toàn thời gian của các chương trình khác.
Cũng giống như là cái sự kiện
tập kích vào Sân vận động Lâm Hải Châu năm đó vậy, cũng giống như là
việc Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, lúc đó vẫn còn là một vị Nghị viên tiến hành
thăm viếng bí mật Thanh Long Sơn, cũng giống như là hồi nổ mạnh xảy ra
tại buổi biểu diễn văn nghệ của Giản Thủy Nhi tiểu thư tại Hoàn Sơn Tứ
Châu, cũng giống như là khi Mạt Bố Nhĩ tiên sinh thành công trở thành
Tổng thống Liên Bang, cũng giống như là tràng báo thù từ sáng tới chiều
của Hứa Nhạc, vị cựu anh hùng chiến đấu của Liên Bang, sau đó là chuyện
Hứa Nhạc quay trở về, Hứa Nhạc lại phản bội Liên Bang… tất cả những
chuyện giống như thế.
Nếu chỉ xét riêng về mặt nổi tiếng mà nói,
vị nữ sĩ Ôn Tư Cơ này tuyệt đối không kém gì những nhân vật nổi tiếng
của Liên Bang, thậm chí so với cô nàng thần tượng quốc dân Liên Bang
Giản Thủy Nhi, nổi tiếng toàn bộ nửa phiến vũ trụ này cũng không kém đi
bao nhiêu cả. Nữ sĩ Ôn Tư Cơ đoan trang trí tuệ, có lối suy nghĩ rõ
ràng, mặc dù thương xót nhưng không quá bi lụy, không có bất cứ một dân
chúng Liên Bang nào nghĩ cảm thấy nhìn chán cô ta, mà nguyện ý cứ tiếp
tục như vậy mãi nhìn thấy cô ta xuất hiện trên màn hình TV.
o0o
Bên trong một quán cà phê hơi chút hôn ám nào đó nằm tại khu vực phía Nam
Đặc khu Thủ Đô, Hàn Sở nở nụ cười nhàn nhạt nhìn về phía cô nàng nữ phát thanh viên đang ngồi bên bàn đối diện, ánh mắt không hề chớp lấy một
cái, nhìn thẳng vô cùng chuyên chú, bàn tay trái đưa lên chậm rãi cởi bỏ hai cái nút áo trên cùng của bộ chính trang cũ kỹ trên người mình.
Nữ sĩ phát thanh viên Ôn Tư Cơ từ trước cho đến bây giờ cũng chưa từng bao giờ bị người nào nhìn thẳng một cách vô lễ giống như thế, thậm chí cho
dù là cái gã nam nhân kia cũng như vậy. Hơn nữa một lần nhìn liền kéo
dài liên miên đến tận năm sáu phút đồng hồ. Nhưng mà nàng ta cũng không
hề có chút nóng giận, mi mắt khẽ cụp xuống, nhìn chằm chằm vào tách cà
phê đặt ngay trước mặt mình, tận hết khả năng bình tĩnh nói:
-
Tôi không rõ ràng lắm những lời mà ông đã thảo luận bên trong điện thoại với tôi là có ý tứ như thế nào. Chẳng qua là tôi muốn nhắc nhở ông một
chút, thời gian của tôi vô cùng quý giá đó!
Hàn Sở có chút tán thưởng, nói:
- Dù sao ngài cũng là cô nàng nữ phát thanh viên xuất sắc nhất toàn bộ
Liên Bang, ở dưới thời khắc như thế này rồi, ngài vẫn còn có thể một
phen đem sự run rẩy của mình che giấu bên dưới thanh âm bình tĩnh, thật
sự khiến kẻ khác phải tán thưởng a! Chẳng qua ngài cần phải hiểu rõ ràng một chút, thời gian của chúng ta cũng đều vô cùng quý giá, vì để dẫn dụ đi mấy gã Đặc công của Cục Đặc Cần kia, tôi cũng phải mất rất nhiều khí lực a!
Nữ sĩ Ôn Tư Cơ khẽ ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn về phía
đối phương một chút. Trên khuôn mặt tú lệ nhất thời hiện lên một chút
khẩn trương. Chợt phát hiện ra trên toàn thân gã nam nhân trung niên áo
đen mặt trắng kia lộ ra một tia cảm giác âm trầm khủng bố, tâm thần nhất thời liền biến thành một sự kiêng kỵ nặng nề. Cô nàng hạ thấp thanh âm
xuống một chút, nói:
- Tôi không biết các người nghĩ muốn làm cái gì, nhưng mà những đại nhân vật giống như là các người vậy, hẳn là cũng biết rất rõ ràng, tôi ngồi ở trên bàn phát thanh viên của Đài truyền
hình nhìn như là phi thường phong quang, nhưng đối với Kênh tin tức Đài
truyền hình Liên Bang cũng không có bất cứ lực ảnh hưởng nào cả.
- Cũng đã đến thời đểm này rồi, còn tiến hành cái loại thử nghiệm như thế này, không chỉ là không hề có chút ý nghĩa nào cả, hơn nữa lại còn là
phi thường ngu xuẩn, là rất không chuyên nghiệp, thật sự dễ dàng khiến
cho ta cảm thấy phẫn nộ a!
Hàn Sở chậm rãi thu liễm nụ cười trên
môi lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của vị nữ phát thanh
viên nổi tiếng, móc từ trong túi áo ra một kiện tài liệu, nhẹ nhàng đặt
lên trên bàn, đẩy nhẹ về phía trước mặt đối phương, tiếp tục nói:
- Một khi chúng ta đã có thể tìm ra được ngài, tự nhiên thuyết minh rằng
chúng ta biết rất rõ ràng, hiện tại Kênh tin tức Đài truyền hình Liên
Bang, là ai chân chính khống chế nội dung phát hình…
Nữ sĩ Ôn Tư
Cơ dùng mấy đầu ngón tay run rẩy cầm lấy kiện tài liệu, móc từ bên trong ra một tấm ảnh chụp, yên lặng nhìn chằm chằm vào hình ảnh tại cửa sau
của gian nhà hàng sang trọng xuất hiện trên tấm ảnh kia, nhìn thấy cái
cánh tay dày rộng đang đặt lên trên bờ vai của chính mình, nhìn thấy cái bóng dáng dày rộng kia, nhịn không được đưa bàn tay trái còn trống lên
che lại miệng mình, bên trong hốc mắt xuất hiện một vẻ kinh hãi đến cùng cực.
- Tuy rằng cũng không có cảnh giường chiếu rõ ràng, nhưng
mà chỉ cần như vậy thôi cũng đã có thể thuyết minh tình huống, hoặc là
nói khiến cho tất cả mọi người suy đoán ra được phía sau một màn hình
ảnh này còn có những chuyện tình bí ẩn nào khác nữa…
Vẻ mặt Hàn Sở không một chút biểu tình cầm lấy cái muỗng bạc sang quý, quấy nhẹ tách cà phê trước mặt mình, khẽ cúi đầu, nói:
- Nếu như bên phía Dinh thự Tổng Thống nhận được tấm hình chụp này, với
trình độ trí lực của ngài, hẳn là rất rõ ràng bản thân mình sẽ gặp phải
kết cuộc như thế nào…
Ôn Tư Cơ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tràn ngập bi thương nhìn chằm chằm đối phương, nói:
- Tôi không cho phép ông vu tội cho anh ấy. Anh ấy không phải là loại người giống như lời ông đã nói!
- Hắn ta là loại người như thế nào, đối với ta không có chút quan hệ nào
cả. Giữa hai người các vị là quan hệ tình yêu nam nữ hay là gian tình gì đó, cùng với tôi cũng chẳng có chút quan hệ gì. Chẳng qua tôi có thể
đối với những cô nàng nữ nhân khờ dại giống như là cô vậy, thể hiện một
chút nhượng bộ ít ỏi của bản thân!
Hàn Sở chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, nhàn nhạt nói:
- Nếu như cô không nghĩ muốn trong cuộc đời của chính mình bị xuất hiện
quá nhiều sự phiền toái, như vậy thì tôi đề nghi cô ngày mai viết một
đơn nghỉ bệnh, không cần phải đi làm nữa. Đương nhiên, nếu như cô nghĩ
muốn rời khỏi hoàn toàn những chuyện thị phi này, tôi có thể an bày cho
cô đi Bách Mộ Đại!
Ngừng lại một lát sau, hắn ta mới tiếp tục nói:
- Cô hẳn là đã biết được chúng ta có năng lực như thế nào rồi. Cho dù là
Tổng thống Liên Bang đi chăng nữa, cũng sẽ không có biện pháp nào ở nơi
đó động đến một cọng tóc của cô đâu!
o0o
Một gã nam phát
thanh viên trẻ tuổi, vừa mới tốt nghiệp ngành Phát thanh viên Hệ truyền
thông tại Đại học Thủ Đô, vừa mới mang theo bộ dáng khẩn trương giải
thích nguyên nhân vì nữ phát thanh viên Ôn Tư Cơ bởi vì bệnh cảm mạo mà
không thể chủ trì buổi phát hình ngày hôm nay, liền sau đó đã dùng thanh âm cứng cứng ngắc ngắc mời ra một vị khách quý, tiếp tục chủ trì đề tài thảo luận của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang ngày hôm nay: Ai
cần phải chịu trách nhiệm đối với sự kiện bạo lực tại Quảng trường Nam
Khoa Châu kia.
Ngay tại thời điểm mà đại đa số các khán giả không có tính nhẫn nại, không muốn nhìn một gã phát thanh viên trẻ măng tiến
hành chủ trì buổi nói chuyện này, chuẩn bị đổi sang kênh truyền hình
khác, ngay cả khi vị khách quý già nua trên màn hình kia còn chưa kịp mở miệng nói bất cứ lời nào, thì màn hình của Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang đã liền trực tiếp chuyển sang hình ảnh hiện trường trực tiếp
sự kiện đổ máu tại quảng trường Nam Khoa Châu.
Đội ngũ công nhân
biểu tình thị uy, hướng về phía đội ngũ biểu tình của Cuộc hành quân
trầm mặc đứng bên kia hàng rào bảo hộ, lớn giọng thô bạo mắng chửi, sau
đó biến thành một cơn thủy triều, tuôn trào phóng vọt qua, dùng tảng đá
cùng với nắm tay hướng về phía đám người đang đeo khẩu trang màu đen
trên mặt, khởi xướng nên những hồi công kích hung tàn nhất.
Bên
trong vô số gia đình trong Liên Bang, bên trong vô số các căn phòng,
những khán giả nhất thời kinh ngạc đến mức buông luôn bát cơm trong tay
mình xuống, có khán giả kinh ngạc đến mức há hốc miệng không thốt nổi
nên lời, có khán giả tức khắc bị một màn hình ảnh huyết tinh này kích
thích khiến cho không dám xem tiếp nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...