Gian Khách

Đi đến phía trước một gốc cây phong lá đỏ vô cùng xinh đẹp, Chung Yên
Hoa thoáng dừng lại cước bộ, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc, có chút chần
chờ hỏi:

- Nhưng mà trước kia đã có rất nhiều những người như vậy bởi vì chiến tranh mà chết đi, nhưng mà anh vẫn trốn tránh đi rất xa,
chẳng lẽ anh không biết làm như vậy là rất không công bằng với bọn họ
hay sao?

Hứa Nhạc vươn tay ra xoa xoa nhẹ mái tóc của cô nàng thiếu nữ, nhẹ giọng nói:

- Bất luận là kẻ nào cũng có những mối quan hệ thân thuộc khác nhau. Vừa
rồi anh đã nói qua, là đã tìm ra được lý do. Lý do thông thường nói ra
cũng chỉ là cái cớ để tự thuyết phục chính mình mà thôi. Bác gái cùng
với Bảo La đối với anh mà nói thì quan trọng cùng với thân thiết hơn rất nhiều người khác. Thì lấy cái cớ này để làm lý do cũng liền có vẻ mạnh
mẽ hữu lực hơn rất nhiều.

Chung Yên Hoa khẽ nhún nhún vai, tiếp
tục nói ra những câu nghi vấn trong đầu của mình. Ví dụ như là ở trên
cái khỏa Tinh cầu tràn ngập giết chóc huyết tinh kia, vốn dĩ còn có
những đồng bọn, thuộc cấp thân thuộc với hắn như là Hùng Lâm Tuyền, Cố
Tích Phong chẳng hạn, vì cái gì mà hắn mãi cũng không có đi đến đó?

Ánh nắng mặt trời ban mai theo đường chân trời xa xa đằng kia bắt đầu dần
lan tràn đi tới, chiếu rọi lên trên cây phong lá đỏ xinh đẹp phía sau
lưng của hai người. Những giọt sương đính lên trên các phiến lá đỏ rộng
rãi kia giống hệt như những viên kim cương xinh đẹp, phát ra ánh sáng
lập lòe chói mắt, chiếu rọi lên cảnh trí đỏ tươi ở bốn phía xung quanh,
làm gia tăng thêm vài phần ý tứ xinh đẹp mỹ lệ. Hứa Nhạc nhìn về phía
chiếc Phi thuyền vũ trụ đã sớm được tiến hành ngụy trang tốt, đang neo
đậu bên cạnh phiến rừng cây bên kia, đột nhiên biểu tình thoáng có chút
ngưng trệ.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới vỗ vỗ nhẹ đầu cô nàng thiếu nữ bên cạnh, nói:

- Em lên Phi thuyền trước đi, lát nữa anh lên sau!

Cặp mày của Chung Yên Hoa khẽ nhướng lên một cái, theo bản năng hướng về
phía rừng cây phong lá đỏ phía sau liếc mắt nhì lại. Cô nàng đại khái
đoán ra được đang có tình huống bất thường gì đó, nhưng mà cô nàng vốn
dĩ là tin tưởng Hứa Nhạc một cách vô điều kiện, hơn nữa cũng vĩnh viễn
không giống với đám tiểu thư quý tộc, khi gặp phải chuyện bất trắc cũng
chỉ biết ôm mặt thét lên, biến thành những sự trói buộc đối với người
khác. Cho nên cô nàng cũng không nói thêm lời nào nữa, chậm chậm rãi rãi hướng về phía chiếc Phi thuyền đằng kia mà đi đến.

Nhìn về phía
chiếc Phi thuyền vũ trụ đã dỡ xuống lớp ngụy trang, thấy cánh cửa khoang thuyền nặng nề đang chậm rãi đóng lại, Hứa Nhạc mới khẽ buông mấy đầu
ngón tay đang nắm chặt cò súng của mình ra, thong thả rút tay ra khỏi
túi áo khoác rộng trên người, sau đó xoay người bình tĩnh nhìn chăm chú
vào một chỗ khuất phía sau cây cổ thụ phong lá đỏ lớn, nhìn về phía
phiến địa phương có chút u ám nằm giữa phiến địa phương xinh đẹp mỹ lệ
giữa cánh rừng phong.

Rời khỏi Liên Bang đã gần ba năm trời rồi,
đi du lịch khắp nơi bên trong Đế Quốc đã lâu, thế nhưng cái gã kia mãi
vẫn chưa từng xuất hiện qua lần nào. Nhưng mà Hứa Nhạc biết rõ ràng đối
phương cuối cùng cũng sẽ xuất hiện, cuối cùng cũng sẽ ở trong một khoảng thời gian nào đó mà đột nhiên xuất hiện. Chính mình đã giết chết Tề Đại Binh, quá khứ của người nọ đã ân sâu vào bên trong Đế Quốc thâm căn cố

đế đến như vậy rồi, nghĩ rằng cuối cùng hắn hẳn cũng sẽ ra mặt, tỏ vẻ
một chút cảm khái hoặc là phẫn nộ gì đó.

Bởi vì sớm đã có loại
suy nghĩ chuẩn bị như vậy rồi, cho nên lúc này tâm tình của Hứa Nhạc
cũng vô cùng bình tĩnh, cũng không có chút khẩn trương nào cả. Đương
nhiên hắn vẫn là có chút cảnh giác tất yếu. Tuy nói rằng cảm tình đối
với gã kia cũng không tệ cho lắm, nhưng mà ai biết được đối phương có
thể nào đột nhiên phát điên gì đó hay không?

Phong Dư từ sâu bên
trong phiến rừng phong chậm rãi hờ hững đi ra. Trên khuôn mặt có chút
khẽ mỉm cười, thần tình phong sương, đứng bên trong tầng lá phong đỏ
nhìn qua vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều nụ cười trên miệng làm lộ ra hai
hàm răng vàng khè lởm chởm vô cùng xấu xí, nụ cười có chút ngả ngớn bất
cần trên khóe môi, ở bên trong ánh nắng sớm dần dần trở nên sáng lạn
hơn, mới phát hiện ra những chi tiết xấu xí mà thôi.

- Có phải là những loại động vật lãnh huyết giống như là ông vậy, thật sự là có thể sống cả ngàn năm hat không?

Hứa Nhạc lấy từ trong túi tiền ra một hộp thuốc lá thông thường của Đế
Quốc, lại lấy ra thêm một cái bật lửa, châm điếu thuốc lá, sau đó một
phen đem hộp thuốc cùng với bật lửa ném qua cho đối phương. Lúc này
khoảng cách giữa hai người cũng chỉ còn một khoảng chừng mười thước mà
thôi.

Phong Dư đón lấy hộp thuốc cùng bật lửa, thật sâu hút mạnh
một hơi. Hai luồng khói thuốc lá màu trắng pha lẫn chút xanh lam nhạt từ trong lỗ mũi phun trào ra, sau đó cực kỳ quỷ dị ở trên mặt hắn quấn
bệnh vào nhau, cùng dâng cao lên, chậm chạp không chịu tiêu tán đi,
khiến cho khuôn mặt hắn nhìn qua có chút mơ hồ.

Đuôi lông mày của Phong Dư thoáng có chút khẽ nhướng lên, nhìn về phía vầng mặt trời đỏ
vừa mới bay lên khỏi đường chân trời, nhàn nhạt nói:

- Mày là do
tao dạy lớn lên, biết rõ ràng chính mình là người Đế Quốc, thế nhưng
cuối cùng vẫn nhớ kỹ về Liên Bang, thật sự là rất tốt a! Nhìn thấy gã đệ tử năm xưa của chính mình vào sinh ra tử, lại chạy trốn được khoảng
cách hơn mấy ngàn năm ánh sáng… Nói đến những chuyện sự tình lãnh huyết
như thế, mày sớm đã vượt qua tao rất nhiều rồi. Còn về mấy loại sự tình
dối trá này nọ kia, mày cùng với cái lão đầu nhi đã chết đi kia, thật sự có vài phần giống nhau a!

Hứa Nhạc biết lão đầu nhi mà Phong Dư
vừa nói chính là Quân Thần Lý Thất Phu, bộ dáng không thèm quan tâm, khẽ nhún nhún vai, nói:

- Đại thúc, mấy năm gần đây tôi đã xem qua
rất nhiều sách lịch sử rồi, mặc dù vẫn không thể nào suy nghĩ thấu hiểu
rõ ràng hết được, nhưng mà tôi vẫn thường xuyên đem nó ấn chiếu vào cuộc sống. Chẳng qua có một đoạn lời nói, cũng không phải là gần đây mới đọc được, mà là do rất lâu trước đây, khi ông bảo tôi đi thư viện Đại học
công lập Hà Tây Châu đọc sách, tôi đã đọc được trong một quyển sách
chính luận nào đó…

Không đợi Phong Dư kịp hỏi han hoặc là cười nhạo gì hắn, Hứa Nhạc đã ngay lập tức tiếp tục nói:

- Sự lạc hậu của một cái xã hội, đầu tiên chính là sự lạc hậu của các
tinh anh. Mà dấu hiệu rõ rệt nhất của sự lạc hậu của các tinh anh, chính là bọn chúnh rất thường xuyên chỉ trích sự lạc hậu của nhân dân!


- Tuy rằng bản thân ông đã từng sắm vai thành Kiều Trì Tạp Lâm cũng chưa
từng nói qua những lời như vậy, nhưng mà từ đầu cho đến giờ, ông vẫn
luôn chính là làm như thế, bất luận là đối mặt với Liên Bang hay là Đế
Quốc!

- Tao nhớ rõ ràng đây là một câu nói chính xác vô nghĩa cực kỳ nổi tiếng do một gã chính luận gia nổi tiếng nào đó của Liên Bang
năm xưa…

Phong Dư khẽ mỉm cười, nói:

- Tao chỉ là tò mò
muốn biết vì cái gì chúng ta khó khăn lắm mới có thể gặp mặt một lần,
hiện tại mày lại biến thành một gã nam nhân trung niên bộ dáng chán nản
như thế này vậy? Đã quen với việc tiến hành phán đoán theo lập trường
như thế này rồi à?

- Bởi vì tuy rằng hiện tại chúng ta thật rất
ít gặp nhau, nhưng mà tôi vẫn luôn một mực nghĩ đến, nếu như có thể gặp
mặt ông, thì cần phải nói những loại lời nói như thế nào. Hoặc là nói
tôi vẫn luôn một mực tự hỏi, bản thân ông hóa thân thành hàng ngàn hàng
vạn thân phận, lưu lạc khắp nơi bên trong vũ trụ, đến tột cùng là dạng
người như thế nào?

- Hoàng đế Đế Quốc có mục tiêu của chính hắn,
tuy rằng cái mục tiêu kia đến hiện tại cũng đã không còn tồn tại nữa
rồi. Đại Sư Phạm cũng có mục tiêu của chính hắn, tuy rằng nghe qua có vẻ hơi chút văn nghệ, hơi chút cực đoan. Quân Thần lão gia tử cũng có mục
tiêu của chính mình, tuy rằng có vẻ quá mức cường ngạnh mạnh mẽ. Thậm
chí cho dù là một bác gái buôn bán thời trang trẻ em bên ngoài chợ đen
cũng đều có mục tiêu riêng của chính mình, tuy rằng có chút cụ thể cùng
với rất nhỏ bé, nhưng mà cũng là có. Thế nhưng mà ông thì sao đây? Mục
tiêu của ông đến tột cùng là cái gì vậy?

Khóe môi của Phong Dư khẽ nhếch lên một chút, nhìn về phía hắn, ngữ khí trào phúng nói:

- Như vậy có tính là một vấn đề về mặt tâm lý học hay không? Sợ sẽ có kết cuộc cuối cùng là con phải giết cha hay sao? Sự thất vọng của mày đối
với tao chính là bản thân mày cần phải dùng một loại phương thức nào đó
để mà chứng minh, mày đã có thể vượt qua tao, mày có thể dễ dàng đánh
bại được tao, chỉ có như vậy, mày mới có thể hoàn thành cái quá trình
này phải không?

- Không! Tôi không phải là nghĩ muốn đánh bại
ông, hoặc là nói muốn siêu việt ông cái gì. Tôi không phải là Tề Đại
Binh, chưa bao giờ tôi tin phụng vào cái gì mà thuyết tiến hóa tiên tiến cả. Tôi chỉ là muốn nói cho ông biết một kiện sự tình!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào Phong Dư, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Đám người Đường Chí Trung bọn họ muốn tôi đi làm Hoàng đế. Tôi biết
chuyện tình này khẳng định có quan hệ với ông! Ông nghĩ muốn thử nhìn
xem tôi cùng với Tề Đại Binh đến tột cùng là ai có thể đem cái ý tưởng
của ông biến thành hiện thực. Vì để muốn biết điểm này, ông thậm chí còn có thể lạnh lùng nhìn thấy chúng tôi ở trong phòng chém giết lẫn nhau.
Tôi tuyệt đối không thích như vậy, tôi tuyệt đối không chấp nhận chuyện
ông chơi đùa tôi giống như là ông từng chơi đùa với dân chúng Liên Bang, chơi đùa với Tề Đại Binh như vậy!


Ánh nắng ban mai khẽ chiếu rọi lên trên mặt của Phong Dư, hắn trầm mặc một lát, sau đó mới khẽ cười nhạt, nói:

- Tao biết rất rõ ràng nó không phải là đối thủ của mày. Chỉ có điều cả
đời này của tao cũng chỉ có duy nhất hai đứa đệ tử bọn mày, mày thật sự
không nên giết hắn!

- Tôi lặp lại một lần nữa, tôi chỉ là một gã làm công của ông mà thôi!

Hứa Nhạc nhìn thấy nụ cười trên mặt Phong Dư, có chút khẽ nhướng mày lên, nói:

- Hắn muốn giết tôi, tôi dựa vào cái gì mà không thể giết hắn? Tôi chẳng
thèm quản đến sự tồn tại của cái tên gia hỏa kia làm gì. Đối với ông mà
nói, sự tồn tại của hắn mới là có ý nghĩa. Mấy năm nay đã có rất nhiều
người từng nói qua với tôi rằng, bên trong vũ trụ này vốn dĩ không có
đạo lý nào cả, vì vậy một khi mấy cái lão gia hỏa nhóm các người một
phen bức cho tôi trở nên nóng nảy, thì nắm tay của tôi chính là đạo lý!

Mấy đầu ngón tay Phong Dư búng mạnh một cái, đem tàn lọc của điếu thuốc lá
bắn thẳng về phía vầng mặt trời đỏ xa xa, bình tĩnh nói:

- Một khi đã sắp sửa phải chia tay, như vậy thì nói vào trọng điểm đi!

- Về sau đừng đến làm phiền tôi nữa…

Hứa Nhạc nhàn nhạt nói:

- Nếu như ông không muốn chơi đùa nữa, không nghĩ muốn gây nên những
chuyện tạo ra áp lực như hiện tại nữa, nghĩ muốn quay về Đông Lâm, đi
các trung tâm an dưỡng mà tìm cô nương, vậy thì tôi nguyện ý đi cùng với ông. Cái loại chuyện tình trả tiền chơi bời giúp ông tôi làm thật sự
rất thuận tay. Nhưng mà nếu như ông nghĩ muốn tiếp tục chơi đùa cái gì
đó, xin lỗi, tha thứ cho tôi không có sự tự giác biến thành một món đồ
chơi của ông. Đến lúc đó tôi cũng không biết tôi sẽ có thể làm ra những
chuyện gì đâu!

Nói chuyện với nhau tới tận bây giờ, lần đầu tiên
Phong Dư mới chậm rãi nhăn lại hai hàng lông mày của mình. Dưới sự chiếu rọi của ánh nắng ban mai, rõ ràng có thể nhìn thấy bên trong đó đã lẫn
vào một vài sợi màu bạc nhè nhẹ. Theo cái động tác nhíu mày nhàn nhạt
kia, cái dung nhan trung niên nhìn qua tựa hồ như ngàn năm cũng không
thay đổi, lúc này rốt cuộc cũng đã toát ra một chút cảm giác già nua!

- Tiểu tử kia, đây là mày đang uy hiếp tao đó à?

- Có lẽ là ông đang muốn tốt cho tôi. Nhưng mà vấn đề chính là ngay cả
bản thân tôi cũng không biết ông đến tột cùng có phải là đang muốn tốt
cho tôi hay không? Ông rất khó khiến cho kẻ khác tín nhiệm, đại khái
chính là bởi vì nguyên nhân chúng ta vốn là hai loại người khác nhau.

Hứa Nhạc đem tàn thuốc lá trong tay ném xuống dưới chân, chậm rãi dùng đầu
mũi chân dập tắt hẳn, sau đó mới khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cặp
mắt của Phong Dư, tiếp tục nói:

- Ba năm trước đây, khi còn ở
Liên Bang, điều nghi vấn lớn nhất của ông chính là tôi như thế nào có
thể nhận được sự liên hệ trực tiếp với Máy vi tính Trung ương Hiến
chương, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, chính là bởi vì sự khác nhau
lớn nhất giữa hai người chúng ta!

- Bản thân tôi có thói quen tin tưởng người khác. Cho dù là đã từng chịu qua rất nhiều những thương
tổn, thì cái loại thái độ này mãi vẫn luôn không hề thay đổi. Thậm chí
tôi cũng có thể tin tưởng vào những điểm sáng thần bí bên trong cái giấc mộng tối tăm kia, chính là những tín hiệu chủ động liên hệ do cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến chương phát tới cho tôi!

- Thế nhưng ông
lại không giống như vậy. Ông đã quen với việc ngờ vực vô căn cứ, với

việc cảnh giác nhân loại, huống chi đó lại chính là Quang huy Đệ Nhất
Hiến Chương, cái mà ông luôn luôn thống hận nhất, cảnh giác nhất! Tuy
rằng lúc đó tình huống cụ thể có chút khác biệt nhau, nhưng mà về bản
chất đều chính là cái nguyên nhân này. Cho nên tôi cùng với cỗ Máy vi
tính Trung ương Hiến chương có thể thành lập nên mối liên hệ chủ động,
còn ông thì lại mất đi cơ hội quan trọng nhất này!

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía Phong Dư, bộ dáng đang nhíu mày có chút suy nghĩ, nói:

- Hiện tại đã không còn có cơ hội nữa rồi. Cái lão già kia nằm bên dưới
lòng đất sâu của tòa nhà Cục Hiến Chương Liên Bang bên kia hiện tại so
với trước kia đã thông minh hơn không biết bao nhiêu lần, chúng ta rốt
cuộc cũng không còn có ai có thể hưởng thụ cái loại phúc lợi này nữa
rồi!

Hứa Nhạc đột nhiên thay đổi chủ đề nói chuyện, tiếp tục nói:

- Trong thời gian ba năm nay, tôi vẫn luôn một mực lưu lạc khắp nơi trong không gian vũ trụ, tưởng tượng đến những năm tháng năm xưa mà ông từng
vượt qua, phát hiện sự khác biệt của chúng ta thật sự là lớn vô cùng.
Đồng dạng là lưu lạc khắp nơi, nhưng mà tôi có bạn, có Tiểu Dưa Hấu đi
cùng với tôi. Nếu như tôi nguyện ý, tôi thậm chí còn có thể tìm theo bốn năm cô con gái nữa đi cùng!

Hắn chợt khẽ cười cười, thầm nghĩ trong lòng còn có cái tên gia hỏa Phỉ Lợi Phổ kia nữa.

Cặp mày của Phong Dư khẽ nhíu lại. Tuy rằng hắn đã là một nam nhân già rồi, nhưng mà chung quy vẫn là một nam nhân. Những phương diện khác hắn có
thể tùy ý để cho Hứa Nhạc nói thế nào cũng được, nhưng mà phương diện
này thì đánh chết hắn cũng không chịu nhận thua, ngữ khí khinh miệt nói:

- Nếu như tao nguyện ý, tao có thể tìm đến bốn năm ngàn nữ nhân đi cùng với tao!

- Ông đây là không dám, chứ không phải là không muốn!

Hứa Nhạc dang rộng hai cánh tay, khẽ nói:

- Tôi không g với ông, tôi đây là dám, nhưng chỉ là không muốn!

Phong Dư nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve cặp má tràn đầy dáng vẻ phong sương, liếc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Nói xong rồi chứ? Nói xong thì để cho tao thở một chút, bằng không tao
sắp không cản nổi cái lối suy nghĩ như tàu lửa trượt đường ray của mày
đâu!

Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát, nhìn chằm chằm vào hắn, ngữ khí nghiêm túc nói:

- Đại thúc, tuy rằng hiện tại ông vẫn còn trẻ trung tiêu sái giống như
trước đây, cặp mông vẫn còn mê hoặc giống như trước, nhưng mà trên thực
tế ông đã già lắm rồi!

Thoáng tạm dừng một lúc khá lâu, Hứa Nhạc mới tiếp tục nói:

- Ông đã sắp sửa xuống lỗ rồi, đừng chơi đùa nữa có được không?

Phong Dư có chút khẽ rùng mình một cái, nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Mày đã quên mấy năm đó ở bên trong hầm mỏ, tao đã từng nói với mày
những gì hay sao? Lão tử đương nhiên là sẽ không chết! Lão tử vĩnh viễn
sẽ không bao giờ chết!

Nói xong những lời này, hai gã nam nhân có mối quan hệ có chút kỳ lạ này, vừa là sư phụ vừa là đệ tử, vừa là ông
chủ vừa là người làm công, cứ như vậy trầm mặc phân chia hai đường mà
đi. Hứa Nhạc đứng ở trên mặt đất có chút ẩm ướt, nhìn theo cái bóng dáng đang dần dần biến mấy bên trong cánh rừng phong lá đỏ dày đặc, trầm mặc mãi một thời gian già. Cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, sau đó bên tay đột nhiên truyền đến thanh âm phong linh ly biệt, hắn biết đó
chính là những công cụ sửa chữa máy móc đeo phía sau mộg của đại thúc va chạm với nhau theo những tiết tấu nhất định.

Một lần chia tay ngày hôm nay, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận