Tề Đại Binh bình thản nhìn Hứa Nhạc, khẽ mỉm cười, cầm trong tay chiếc
khăn trắng noãn vẫn còn bốc khói nóng hổi nhẹ nhàng đặt lên trên bàn,
bình tĩnh nói:
- Một khi anh đã không nghĩ đến chuyện quay về
Hoàng cung, như vậy cũng không cần phải trở về nữa. Một khi anh đã không thích Đế Quốc, như vậy thì anh cũng không cần phải ngây người ở Tinh
vực Tả Thiên nữa!
- Tuy rằng hiện tại anh đã không thể quay về
Liên Bang nữa rồi, nhưng mà ta nghĩ bên phía Bách Mộ Đại vẫn như cũ là
một địa phương không tệ chút nào. Ta tin tưởng rằng với năng lực của
anh, ở bên trong cái phiến Tinh vực là thiên đường của những người mạo
hiểm kia, nhất định sẽ có những trải nghiệm phi thường khoái trá!
- Đương nhiên…
Nụ cười trên mặt hắn dần dần thu liễm lại, sau đó cực kỳ nghiêm túc nói:
- Tổ chức chúng ta khẳng định là sẽ khởi xướng nên những tràng đuổi giết
liên miên bất tận đối với anh, chẳng qua nói lời thật lòng, những người
giống như anh như ta vậy, chẳng thể nào dễ dàng bị người ta giết chết
được. Huống chi anh vẫn còn có vị Công chúa Điện hạ kia trợ giúp nữa…
Hứa Nhạc vẫn như cũ im lặng trầm mặc lắng nghe, cặp mắt khẽ nheo lại thành
hai cái khe nhìn chằm chằm vào Tề Đại Binh, đột nhiên mở miệng nói:
- Mi giết ông ta rồi à?
Biểu tình của Tề Đại Binh đột nhiên khẽ ngưng lại một chút, ngay sau đó đã bình tĩnh nói:
- Cách mạng từ trước đến nay vẫn đều là một hồi chiến đấu ngươi chết ta
sống, là những tràng cuồng phong bão táp chứ không phải là những cơn mưa phùn nhẹ nhàng. Cách mạng là những tràng tẩy lễ huyết tinh, là những
hồi đổi mệnh lấy thành công, là những cái cũ già cỗi mục nát chết đi,
những cái mới tươi mới tiến bộ nổi dậy, lấy sự hy sinh của một số ít
người giành lấy đại thế mà phát triển đi lên.
- Đừng nói những lời vô nghĩa nữa!
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không nói cái gì.
- Ta đã từng cho ông ta cơ hội, vừa rồi ta bày ra bộ dáng lỗ mãng phãn nộ như vậy phóng vọt vào, chất vấn ông ta không ngừng, kết quả là ông ta
đã có phản ứng như thế nào cơ chứ? Ông ta căn bản cũng chẳng hề có bất
cứ phản ứng nào cả. Ông ta căn bản không chấp nhận thay đổi cái ý tưởng
hoang đường kia của ông ta. Ông ta chỉ là nghĩ muốn thúc đẫy cho anh leo lên trên cái ngai vàng Hoàng đế của Đế Quốc. Càng khiến cho ta cảm thấy khinh thường nhất chính là, ông ta không ngờ lại cũng chẳng hề có chút
phẫn nộ nào cả, ông ta cũng không có răn rạy ta. Như vậy chẳng phải là
chứng tỏ ông ta sợ hãi ta hay sao? Hay là ông ta nghĩ muốn bảo trì biểu
hiện bình thản đạm mạc, sau đó hướng tới ta khởi xướng nên những tràng
phản công kịch liệt nhất?
Đuôi lông mày của Tề Đại Binh khẽ
nhướng lên một chút, bên trong cặp mắt bình thường vẫn luôn là sắc bén
lãnh liệt cùng với kiêu ngạo hiện tại đã tràn ngập ý tứ trào phúng,
khinh miệt mãnh liệt, nói:
- Đúng chính là bởi vì ông ta quá mức
bình tĩnh nên đã thúc đẩy ta hạ quyết tâm ra tay. Vì để hướng về phía
anh biểu đạt cái thành ý chết tiệt kia của ông ta, cho nên ông ta mới
một phen đem hết thảy tất cả mọi người canh gác bên ngoài hàng hiên toàn bộ đuổi hết đi cả. Như vậy ngay tại thời điểm ông ta bước chân ra khỏi
cái căn phòng này, thì vận mệnh của ông ta cũng đã được quyết định! Còn
vận mệnh của anh cũng đã được quyết định rồi, anh đã bị đeo lên trên
lưng mình cái tội danh sát hại người lãnh đạo cao cấp nhất của Tổ chức!
Ánh mắt của Hứa Nhạc khẽ cụp xuống, im lặng nhìn chằm chằm vào tách trà
lạnh lẽo đặt ngay trước mặt chính mình, cùng với chén trà còn sót lại
của vị lão nhân Đường Chí Trung đang đặt trên bàn đối diện bên kia. Hắn
chợt nghĩ đến cái thân ảnh già nua mệt mỏi của vị lão giả trước khi cánh cửa phòng đóng lại, nghĩ đến di thể của vị lão nhân đang nằm tại một
nơi nào đó bên trong hàng niên, đã bị kéo vào trong bóng tối, cặp mày
không khỏi chậm rãi nhăn tít lại, hiểu được chính mình đang ở dưới tình
huống không có bất cứ tâm lý chuẩn bị nào cả, đã tiếp cận phải một hồi
nội chiến tranh đoạt quyền lợi tàn khốc bên trong Tổ chức Bình dân Phản
kháng, hơn nữa đã tận mắt chứng kiến một hồi mưu sát cực kỳ lãnh huyết!
- Tôi không nghĩ đến mi sẽ có thể làm ra những chuyện tình tàn nhẫn đến như vậy, cho nên tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào cả!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía Tề Đại Binh, hỏi:
- Nhưng mà vì cái gì mà mi phải làm như vậy?
- Vì cái gì à?
Thanh âm của Tề Đại Binh khẽ có chút cao vút lên, có vẻ sắc bén hơn rất
nhiều, nở nụ cười ha ha mãi một lúc khá lâu, sau đó mới mang theo ngữ
khí trào phúng nói:
- Mi có thể một phen đem chuyện tình này nhìn thành một hồi đấu tranh chính trị cực kỳ đơn giản là được rồi. Hiện tại Tổ chức Bình dân Phản kháng cần có một trung tâm lãnh đạo mạnh mẽ hữu
lực thật sự, mà cũng không phải là giống như là trong thời gian mấy năm
gần đây, cứ luôn một phen đem toàn bộ nhuệ khí của các chiến sĩ trong tổ chức tất cả hủy diệt hết trong cái Ủy ban Quản lý chó má, tràn ngập
những ý tưởng vô nghĩa hèn nhát kia!
- Cái đó và những ấn tượng trước kia của ta đối với các người hoàn toàn bất đồng!
Hứa Nhạc nhìn thẳng vào ánh mắt của Tề Đại Binh, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói:
- Dùng phương thức tập quyền quân chủ để mà đối kháng với sự thống trị
tập quyền quân chủ của Hoàng triều Đế Quốc? Dùng phương thức dối trá để
mà đối kháng với sự dối trá? Ta thật sự phi thường chán ghét cái loại
phương thức này, hơn nữa ta tin tưởng rằng những thứ mà mi mong muốn có
được cũng không chỉ có những cái này!
Nghe thấy đoạn lời nói kia, Tề Đại Binh cũng trầm mặc trong một khoảng thời gian dài, có một chút
phiền nào cầm lên cái khăn tay ướt ném về phía góc bàn, khẽ cau mày lại, nói:
- Đương nhiên, những thứ mà ta muốn có được càng nhiều hơn
một chút. Ngươi hẳn là đã không nhớ rõ ràng một chuyện, mà rất nhiều
người bên trong tổ chức cũng đã cố tình quên đi một chuyện phi thường
quan trọng!
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nở nụ cười tự giễu, nói:
- Bản thân ta cũng mang họ Hoài, ta cũng là một gã con cháu chi thứ của Hoàng tộc Bạch Cận Hoài Thị!
- Cho nên?
Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang thể hiện ra biểu tình đạm mạc đối diện, tiếp tục hỏi.
- Tràng chiến tranh trên Tinh cầu Mặc Hoa hiện tại đang diễn ra phi
thường kịch liệt. Vô số những viên đạn vô tình gào thét cũng không hề
sinh ra cặp mắt biết phân biệt kỳ thị giai cấp. Đối với những viên đạn
kia mà nói, Hoàng tộc hay là dân đen nô lệ cũng không hề có bất cứ cái
gì khác nhau cả. Theo như suy nghĩ của ta, khả năng Hoài Thảo Thi chết
dưới những viên đạn của Quân đội Liên Bang chính là có xác suất phi
thường lớn.
- Chỉ cần vị Công chúa Điện hạ cường đại kia chết đi, thì vị Bạo quân trong Hoàng cung kia liền sẽ bị tuyệt hậu. Đến lúc đó,
bản thân ta có được sự ủng hộ, chống đỡ toàn lực của Tổ chức Bình dân
Phản kháng, hướng về phía toàn bộ vũ trụ chứng nhân thân phận huyết
thống Hoàng tộc của chính mình, thông qua các đầu mối gián điệp ẩn nấp
bên trong cơ quan Chính phủ của Hoàng thất, tiến hành liên hệ với các
quan viên quan trọng của các Bộ, ngành… Đến lúc đó, chỉ cần tay vung tay lên một cái, thì bất luận là các dân chúng bình dân nô lệ dưới tầng
chót hay là đám quý tộc, ngoại trừ việc đề cử ta lên là Hoàng đế Đế Quốc ra, cũng không có bất cứ sự lựa chọn nào khác nữa!
Biểu tình Tề
Đại Binh phi thường lãnh liệt, nói chuyện với Hứa Nhạc lại giống hệt như là đang tự thuật với chính mình những kế hoạch trong tương lai, mặt mày cực kỳ hờ hững, bên trong cặp đồng tử lại mơ hồ có thể nhìn thấy có
những ngọn lửa hừng hực vô hình đang không ngừng thiêu đốt.
- Năm đó lão sư đã cố tình bồi dưỡng ta, Lĩnh tụ Ốc Tư cũng đã xem trọng ta,
lựa chọn ta làm người nối nghiệp của Tổ chức, thật ra cùng với thân phận Hoàng tộc của ta có mối quan hệ cực kỳ lớn. Ta thậm chí còn cho rằng,
thời điểm khi ta còn là một đứa bé con, bọn họ đã liền dựa theo kế hoạch như thế mà an bày kiếp sống nhân sinh của ta, hơn nữa ta cũng phi
thường thích thú khi đón nhận sự an bày như thế.
Ngữ khí của Tề Đại Binh đột nhiên trở nên cực kỳ rét lạnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, âm trầm nói:
- Nhưng mà năm đó, khi lần đầu tiên mi lấy thân phận của một gã đào phạm
Liên Bang, lần đầu tiên xuất hiện tại Thiên Kinh Tinh, lúc mi bị nhốt
bên trong phủ Đại Sư Phạm, thì vị lão sư từ sau lần chia tay năm đó đến
giờ vẫn không hề liên lạc gì với ta, không ngờ lại không tiếc việc để
cho ta bại lộ thân phận của mình, cũng phải cứu ngươi thoát khỏi nơi đó! Cái lão già hồ đồ Ốc Tư kia thậm chí lại còn một phen đem tất cả tiền
đồ sự nghiệp của Tổ chức Bình dân Phản kháng hoàn toàn đặt hết lên trên
người của mi, không tiếc đeo lên trên lưng chính mình cái tội danh phản
quốc cũng muốn cùng với Liên Bang hợp tác với nhau!
- Mãi cho đến bây giờ, không ngờ mi lại biến thành người thừa kế duy nhất của Đế
Quốc! Một đêm, chỉ một đêm thôi, tất cả những kế hoạch tốt đẹp của ta
toàn bộ cũng bị cải biến. Cái vị lão nhân Đường Chí Trung đã chết đi
kia, còn có những lão đầu già nua cổ hủ ngoan cố bên trong Ủy ban Quản
lý kia đều cho rằng cơ hội đã đến, bọn họ đã đồng ý lựa chọn mi!
- Vì cái gì? Mi hỏi ta vì cái gì ta lại làm như vậy? Ta cũng muốn hỏi mi
vì cái gì, vì cái gì mà mi lại xuất hiện ở trước mặt của ta? Nếu như vận mệnh đã lựa chọn mi rồi, như vậy thì ta đây sẽ thế nào đây? Mi vì cái
gì mà trên người mi lại cũng chảy xuôi cái dòng máu dơ bẩn như vậy chứ?
Vì cái gì khi ta đã tiếp nhận cái loại an bày vận mệnh này rồi, thì mi
lại phải xuất hiện, một phen đem hết thảy mọi thứ ta có trong tay toàn
bộ cướp hết đi?
Tề Đại Binh đột nhiên đứng phắt dậy, sánh mắt sắc bén lạnh lùng nhất thời lan tràn ra một cỗ nhiệt hỏa điên cuồng mạnh
mẽ, gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, phẫn
nộ mà rét lạnh rít gào hỏi.
- Chế độ Cộng hòa Quân chủ Lập hiến
cần phải có một người là Hoàng đế sao? Như vậy thì ta cũng có thể đảm
nhiệm cái vị trí đó mà! Ta cũng chính là họ Hoài!
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tề Đại Binh, giống hệt như nhìn thấy một gã điên vậy, sau đó nhàn nhạt nói:
- Mi hiện tại đã là một người điên. Mi muốn lật đổ nền thống trị của
Hoàng đế, kết quả lại nghĩ muốn chính mình lên làm Hoàng đế, như vậy thì cái ý chí cách mạng của mi ở đâu rồi? Cái sự tẩy lễ của mi ở đâu rồi?
Cái cuồng phong bão táp của mi ở đâu rồi? Cái sự tiến hóa của mi ở đâu
rồi?
- Như thế nào? Chẳng lẽ ta làm như vậy không được sao?
Ngữ khí Tề Đại Binh tràn ngập trào phúng nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, buông tay ra, hỏi ngược lại.
Hứa Nhạc trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói thẳng:
- Chỉ cần ta còn sống, như vậy đương nhiên là không được! Một người giống như mi vậy, đừng nói là lên làm Hoàng đế, cho dù là để mi còn tiếp tục
sống sót, nghĩ đến chuyện cùng với mi ngẩng đầu lên đồng dạng nhìn một
bầu trời, như vậy ta liền cảm thấy cực kỳ ghê tởm rồi.
- Quả nhiên là đại nghĩa lẫm liệt a!
Tề Đại Binh nở nụ cười giống như là chế nhạo nhìn hắn, cực kỳ trào phúng nói:
- Thế nhưng mi có thể làm được cái gì đây? Mi tuyệt đối không dám giết
ta, mi càng đại nghĩa lẫm liệt, thì mi sẽ càng không dám ra tay giết ta! Bất luận cái mụ phụ nhân béo kia có đáng giá để cho mi buông tha cái
ngôi vị Hoàng đế kia hay không đi chăng nữa, thì vì để có thể hoàn thành việc sắm vai một kẻ đại nghĩa lẫm liệt mà từ trước đến giờ mi vẫn luôn
giả tạo kia, thì mi cũng chỉ có thể dựa theo những lời ta nói mà làm
thôi!
- Đương nhiên…
Tề Đại Binh dang rộng hai tay ra, lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không ngu xuẩn đến mức dùng tính mệnh của cái mụ phụ nhân béo kia để uy hiếp mi tự sát, ta chỉ yêu cầu mi rời đi mà thôi, vĩnh viễn cũng
không bao giờ được nhắc đến nội dung cuộc đàm luận ngày hôm nay!
Hứa Nhạc trầm mặc ngồi yên tĩnh bên cạnh bàn, cũng không hề có ý tứ muốn đứng dậy, cũng không có mở miệng nói chuyện.
Tề Đại Binh có chút khẽ nhíu mày lại, giơ tay lên, chỉ về phía cánh cửa sổ đang sắp sửa nghênh đón ánh hoàng hôn phía Tây, nói:
- Ta cho mi một lần cơ hội cuối cùng, từ nơi này nhảy xuống dưới, sau đó lập tức rời khỏi Đế Quốc, ta sẽ thả người!
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn, nói:
- Ta cho mi một lần cơ hội cuối cùng, ngay lập tức thả người, sau đó một
phen đem tất cả những người còn lại bên trong tòa nhà này thả hết ra, ta có thể không tham gia vào trong tràng đấu tranh chính trị bên trong tổ
chức của các người!
Tề Đại Binh dùng ánh mắt giống như nhìn người si nói dại nhìn Hứa Nhạc, ngữ khí trào phúng lãnh liệt nói:
- Mi nên nhận thức rõ ràng lại một chút. Hiện tại chỉ có ta mới có tư
cách uy hiếp mi, chứ mi không có bất cứ thủ đoạn nào có thể uy hiếp được ta cả!
Hai vai của Hứa Nhạc hơi chút trầm xuống, cái bàn tay từ
đầu đến giờ vẫn luôn cầm lấy tách trà lạnh lẽo trên mặt bàn, lúc này ở
trên mặt bàn chậm rãi buông nhẹ tách trà ra, lòng bàn tay khẽ úp xuống
mặt bàn, nhìn chằm chằm về phía Tề Đại Binh, nói:
- Ta chính là
đang muốn dùng sinh mệnh của mi để mà uy hiếp mi! Sau đó nữa, ta nghĩ
muốn nói cho mi biết một chuyện tình thực tế mà trên thế giới này vốn dĩ có rất ít người biết được. Đó chính là từ nhỏ cho đến lớn, ta cũng
không bao giờ chịu để cho bất luận kẻ nào uy hiếp ta!
Tề Đại Binh đột nhiên cảm giác thấy bầu không khí im lặng trầm mặc bên trong phòng
chợt có cảm giác trầm trọng nặng nề. Rất rõ ràng là đám thuộc cấp thân
tín nhất của chính mình đã hoàn toàn khống chế cả tòa nhà này rồi, hẳn
là không có bất cứ kẻ nào có thể quấy rầy buổi đàm phán ở nơi này. Hắn
khẽ nhíu mày lại một chút, nói:
- Con người chỠcần còn sống, như
vậy liền thất nhiên sẽ có thể chịu uy hiếp. Bởi vì bọn họ cuối cùng cũng sẽ phải để ý đến một vài người nào đó, hoặc là một vài sự tình nào đó!
- Nhưng mà ta từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cự tuyệt đặt bản thân mình vào trong loại tình cảnh này!
Hứa Nhạc lạnh lùng hồi đáp:
- Mi căn bản không biết rằng cả cuộc đời này của ta đã từng vất vả đến
thế nào đâu. Nếu như mỗi lần đối diện với uy hiếp ta cũng đều cúi đầu
chấp nhận, như vậy ta sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Tất cả
những gã địch nhân bên trong Liên Bang cũng đều biết rất rõ ràng điểm
này. Cho nên bọn chúng cho tới bây giờ cũng đều chưa từng bao giờ có hy
vọng xa vời là sẽ dùng đám bạn bè thân nhân của ta để mà uy hiếp ta! Bởi vì một khi bọn chúng đối phó với ta thất bại, như vậy thì bọn họ sẽ gặp phải một đối thủ cực kỳ đáng sợ…
Thanh âm của hắn cực kỳ bình
tĩnh, giống như là đang tự thuật một sự thật cực kỳ tầm thường vậy. Thế
nhưng ánh mắt của Tề Đại Binh đột nhiên trở nên cực kỳ cảnh giác, bởi vì hắn đã nghe ra bên trong giọng nói của Hứa Nhạc ẩn chứa một ý chí không thể nào lay động nổi.
Những ý chí cường hãn luôn luôn đến từ
những sự thật phi thường cường hãn. Năm đó khi còn ở Liên Bang, vị phu
nhân kia ở sau hậu sơn núi Mạc Sầu đã từng có ý đồ muốn dùng Lý Duy để
mà uy hiếp Hứa Nhạc. Hứa Nhạc ở trên Quảng trường Hiến Chương hút thuốc, ngồi giữa tuyết trắng mà khổ não suy ngẫm suốt một đêm dài, cuối cùng
sau khi nhờ cậy Chung phu nhân hóa giải đi cái cục diện khó khăn kia,
hắn đã lẻn đến Tinh cầu S2 ra tay giết chết Mạch Đức Lâm, hoàn toàn hủy
hoại đi bố cục mà Thai phu nhân đã trù tính không biết bao lâu. Mà trong suốt quãng thời gia sau đó cho đến nay, hắn cho tới bây giờ cũng chưa
từng nghĩ qua chấp nhận bất cứ sự uy hiếp của bất cứ ai!
Chỉ cần
bị đám đại nhân vật kia thành công uy hiếp qua một lần, như vậy thì đám
thân nhân, bạn bè, người yêu thương của hắn sẽ bởi vì hắn mà không ngừng lâm vào những tràng nguy hiểm liên miên không dứt. Hứa Nhạc tuyệt đối
không bao giờ chấp nhận cái tình huống như vậy phát sinh cả. Cho nên hắn mới dùng loại phương thức này để mà biểu đạt thái độ của chính mình.
Bắt đầu từ sau sự kiện tại Tinh cầu S2, tất cả các địch nhân của hắn, bao
gồm cả Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ở trong đó nữa, trước khi muốn có bất cứ
hành động gì ra tay đối phó với hắn, hoặc là những nhân vật ít nhiều có
mối liên hệ với hắn, thì cũng đều phải suy đi nghĩ lại thật lâu, đều
phải thừa nhận những áp lực tâm lý phi thường lớn.
- Những chuyện tình mà ngày hôm nay mi đang làm, kỳ thật trước kia Hoài Thảo Thi đã
từng làm qua rồi. Năm xưa khi ta cùng nàng ấy bị nhốt chung trong phủ
Đại Sư Phạm, nàng ta đã từng có ý đồ muốn dùng bác gái Tô San để uy hiếp ta, buộc ta phải đầu hàng. Nhưng mà ta căn bản không có đáp ứng nàng
ta, mà nàng ta sau đó cũng không dám tiến thêm một bước nữa, ra tay đối
phó với bác gái. Mi có biết nguyên nhân là vì sao hay không?
-
Bởi vì ta đã từng nói qua với nàng ta một lời, bởi vì cuộc đời này của
ta ghét nhất chính là bị người khác ép buộc phải làm một chuyện tình gì
đó mà ta không muốn. Một khi mi đã đẩy ta phải tiến vào tuyệt cảnh, như
vậy thì ta sẽ biến thành một con chó, một con chó điên chân chính!
Hứa Nhạc từ trên ghế của mình đứng thẳng dậy, vẻ mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm về phía Tề Đại Binh, lạnh nhạt nói:
- Ngày hôm nay ta đứng trước mặt mi lặp lại một lần nữa, nếu như mi dám
có ý đồ làm tổn thương đến bác gái, như vậy thì ta sẽ biến thành một con chó, một con chó hung tợn, miệng không ngừng chảy nước miếng, giương
mắt nhìn chằm chằm vào hai chân của mi, không tiếc hết thảy mọi hậu quả, mọi trả giá cũng muốn nhảy lên, hung hăng cắn mạng vài cái, cắn khiến
cho cả người mi tràn ngập vết thương, không nơi nào bỏ qua, toàn thân bị hư thối mà chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...