Năm đó khi mà Hứa Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Đại Sư Phạm, trong lòng đã từng dâng lên một cơn xúc động muốn đem cái khuôn mặt
xinh đẹp mê người kia đập bể thành một đống sắt vụn. Không bởi vì bất cứ điều gì khác, mà chính là bởi vì cái khuôn mặt này lớn lên quả thật phi thường xinh đẹp. Xinh đẹp đến mức khiến cho những sinh vật cùng giới
tính cũng phải trong lòng sinh ra một nổi hâm mộ cùng với ghen tỵ muốn
điên cuồng giơ chân lên đạp cho tan nát không biết mỏi mệt. Cho nên Hứa
Nhạc thật sự hiểu rất rõ ràng khi mà một cô nàng thiếu nữ đang trong
thời kỳ thanh xuân trưởng thành, lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh
đẹp này, sẽ sinh ra những sự rung động cùng với mê mẩn đáng sợ đến mức
nào.
Chỉ là khi nhìn thấy cô bé con Tiểu Dưa Hấu từ trước đến giờ vẫn luôn xem chính mình làm thần tượng duy nhất của cô nàng, không ngờ
khi đối mặt với một gã nam nhân khác, tuy rằng đã là một gã nam nhân già nua rồi, lại đại phóng ra ánh mắt mê mẩn mà bình thường chỉ có chính
mình mới có cơ hội hưởng dụng như thế này, Hứa Nhạc vẫn như cũ khó tránh khỏi trong lòng cảm thấy khó chịu. Hắn ta một phen bình tĩnh đem cô
nàng thiếu nữ kéo sang bên cạnh mình, lớn tiếng cảnh cáo nói:
- Đừng nhìn thấy hắn có vẻ mặt xinh đẹp mê người, kỳ thật hắn là một gã điên đó!
Chung Yên Hoa rõ ràng là chẳng thèm để ý chút nào đến lời cảnh cáo chân thành của hắn, hay tay chắp lại đặt trước ngực mình, ánh mắt ngay cả nheo lại cũng không thèm nheo, nhìn chằm chằm vào Đại Sư Phạm, ngữ khí cực kỳ
cảm thán, nói:
- Cho dù thúc ấy có là một kẻ điên đi chăng nữa,
cũng khẳng định là kẻ điên xinh đẹp nhất trong toàn bộ vũ trụ này… Tôi
nói này vị đại thúc này, khuôn mặt này của ngài chăm sóc như thế nào lại có thể đẹp được như thế vậy?
Đại Sư Phạm cực kỳ đắc ý nhìn chằm chằm về phía hai người, vui vẻ nói:
- Cô nàng Tiểu Quận chúa đáng yêu đến từ Tây Lâm a, đây là một cái đại bí mật, nếu như cô bé thật sự muốn biết điều đó… cứ việc ở lại nơi này,
chúng ta có thể hảo hảo trao đổi nhiều một chút về chuyện này a!
- Có cảm thấy ghê tởm hay không chứ?
Hứa Nhạc nhíu chặt cặp mày nhìn chằm chằm vào Đại Sư Phạm, nói:
- Một khi tuổi tác đã đủ để làm ông nội của cô bé, thì cần gì phải giả mạo làm một gã đại thúc bỉ ổi đáng khinh như vậy cơ chứ?
o0o
Sau khi ba người đi vào trong phòng, trên bàn là ba tách trà nóng, một mâm thức ăn vặt, một bữa chiêu đãi cực kỳ đơn giản.
Hứa Nhạc khoanh chân lại ngồi xuống trên cái sàn nhà bằng gỗ màu nâu sẫm,
khẽ đưa tay ra thi lễ một cái, ngay sau đó liền bắt đầu công việc quan
trọng nhất của chuyến viếng thăm lần này: Đặt câu hỏi!
- Câu hỏi
đầu tiên mà tôi muốn hỏi chính là, Phong Dư sau khi cùng các người quay
trở về Đế Quốc thì đã đi đâu rồi? Tỷ tỷ từng nói nàng ta chỉ đi đến Tinh cầu Mặc Hoa, sau đó là người rời khỏi phi thuyền đầu tiên, cuối cùng là Phong đại thúc cùng với ông, hai người cùng nhau quay trở về Thiên Kinh Tinh!
Hai tay của Đại Sư Phạm nhẹ nhàng cầm lên hai vạt áo của
cái áo bào trắng, đẩy về phía trước một chút, che khuất lại hai chân
trần trụi trắng noãn của chính mình, từ trên cái kỷ trà trước mặt, cầm
lên một chén trà hồng sâm thơm lừng, chậm rãi hớp nhẹ một ngụm, mãi cho
đến khi Hứa Nhạc sắp sửa mất đi sự nhẫn nại cuối cùng, mới bắt đần từ
tốn nhàn nhã hồi đáp:
- Ta cũng không biết hiện tại Phong Dư đang ở chỗ nào. Cậu cũng biết rõ ràng cái gã lão sư nhát gan vô sỉ kia của
cậu, hiển nhiên là có được thực lực cao cường hơn so với ta một chút. Ta phải thừa nhận rằng chính mình căn bản không đánh lại được hắn, hơn nữa lần trước thừa nhận một lần ân tình của hắn, cũng không thể không biết
xấu hổ đi thỉnh Phu Sa đồng học đến hỗ trợ một tay. Hơn nữa nếu làm như
vậy thì chính là ngươi chết ta sống, căn bản không phù hợp với mỹ học về tình yêu a!
Thân thể của Hứa Nhạc khẽ nghiêng về phía trước một chút, nhìn chằm chằm về phía Đại Sư Phạm, hỏi:
- Vậy thì chiếc Chiến thuyền kia hiện tại đã ở đâu? Các người không phải
là đã cưỡi trên chiếc Chiến thuyền kia quay về Đế Quốc hay sao? Cũng
chính là chiếc Chiến thuyền mà năm đó phụ thân của ngài đã cưỡi khi đi
sang Liên Bang! Cũng chính là chiếc Chiến thuyền mà vị nữ tổ tiên kia
của Hoa Gia ngài đã vượt qua Tinh Hà mà đi vào Đế Quốc thời xa xưa!
- Xem ra Tiểu Thi thật sự cũng không có đưa cho cậu đáp ám rồi. Mặc dù
nàng ta hết sức ngưu bức mạnh mẽ, nhưng lại chưa từng trải qua mấy cái
này…
Đại Sư Phạm hạ tách trà trong tay xuống, mang theo một tia ngữ khí tiếc nuối không chút nào che giấu, mở miệng than thở, nói:
- Mặc dù về bề ngoài thì chiếc Chiến thuyền này cùng với chiếc Chiến
thuyền năm xưa của Hoa Gia ta phảng phất giống hệt như trước đây, cũng
vẫn chính là chiếc Chiến thuyền năm xưa, nhưng mà cái gã Nạp Tư Lý kia
lúc ở dưới cái đầm cạn kia cũng không có nói dối, tất cả những con chíp
vi mạch quan trọng nhất của chiếc Chiến thuyền toàn bộ cũng đã bị gỡ ra
sạch hết rồi, dùng để làm ra một đống mấy con chíp vi mạch nhân thể ngụy trang kia. Cũng chính là bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên ta cũng
chẳng muốn tìm hắn, một phen đem chiếc Chiến thuyền đòi trở về!
Chung Yên Hoa từ đầu đến giờ vẫn ngồi bên cạnh Hứa Nhạc, một phen cất giọng trêu đùa, chen vào nói:
- Không phải bởi vì nguyên nhân ông đánh không lại hắn hay sao?
Đại Sư Phạm trợn tròn hai mắt, nói:
- Cái đó cùng với chuyện ta nói ban đầu căn bản không có quan hệ gì với
nhau. Chiếc Chiến thuyền kia vốn chính là Phi thuyền gia bảo của Gia tộc nhà ta, tuy rằng năm xưa tiên phụ đã tặng cho cái tên gia hỏa kia,
nhưng mà nếu như ta thật sự muốn lấy về, hắn cũng không thể không biết
xấu hổ mà không chịu trả lại cho ta!
Hứa Nhạc ngồi một bên lắng
nghe hai người một già một trẻ đấu miệng lưỡi với nhau, tay phải theo
bản năng chậm rãi vuốt ve nhè nhẹ cái vòng tay kim loại đeo trên cổ tay
chính mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua phần bề mặt có chút sần sùi
của cái vòng tay kim loại hơi chút lạnh lẽo, cảm nhận được tâm lý cảm
xúc do những dòng chữ nhỏ bé viết trên đó mang lại, trong lòng im lặng
thầm nghĩ, đại bộ phận các con chíp vi mạch mà Phong Dư gỡ xuống hẳn là
vẫn còn nằm bên trong cái vòng tay này.
- Vậy còn Tinh Đồ thì
sao? Lần trước ở trong cái gian phòng tràn đầy những miếng vải đen kia,
ông đã từng nói qua với tôi rằng, ông biết cái Tinh Đồ kia đang ở nơi
nào. Thế Tinh Đồ đến tột cùng là cái gì?
Hắn nhìn chằm chằm vào
cặp mắt đen lay láy, xinh đẹp trong vắt giống hệt như hai hòn bảo thạch
đen của Đại Sư Phạm, hạ thấp giọng nói:
- Cái đám chíp vi mạch
này thiếu đi, căn bản cũng không có ảnh hưởng đến việc tiến hành thao
tác phi thuyền. Nếu như lấy được Tinh Đồ trở về, như vậy có thể nào
chiếc Phi thuyền có thể bay trở về được hay không?
Nội dung của
những lời nói này nghe qua thật sự có chút quỷ dị, hoặc là nói phương
thức thể hiện ra câu hỏi thật sự có chút quái dị. Chiếc phi thuyền có
thể quay trở về, như vậy là muốn nói quay về nơi nào chứ?
Đại Sư
Phạm chậm rãi ngồi thẳng lại thân thể, trầm mặc nhìn chằm chằm vào ánh
mắt của Hứa Nhạc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói:
- Tuy rằng
trước kia ta đã từng nói qua, nhưng mà ta thật sự không nghĩ đến, cậu
lại đã phán đoán ra được đại bộ phận của câu đố bí mật này. Ta chỉ có
thể nói một điều rằng, sau khi trả qua một chuyến lữ trình dài dòng đến
như thế, chiếc Chiến thuyền kia đã không thể nào còn được dũng cảm cường hãn giống như lúc ban đầu vậy, có thể mạnh mẽ bay xuyên qua Tinh Hà
được…
Thoáng tạm dừng lại một lúc, sau đó ông ta mới tiếp tục bình tĩnh nói:
- Về phần nội dung của Tinh Đồ, cùng với những gì mà cậu phán đoán, quả
thật cũng không sai biệt bao nhiêu. Lần trước ta cũng đã nói qua cho cậu biết Tinh Đồ đang ở nơi nào rồi, chỉ có điều là cậu mãi cũng không có
thu hồi nó về mà thôi, bây giờ sao lại hỏi ngược lại ta nữa?
-
Hiện tại tôi rất khó có thể quay trở lại Liên Bang, nhất là trở lại Thủ
Đô Tinh Quyển. Hệ thống phòng ngự không trung ở bên kia hiện tại đã tiến hành những biện pháp cải tiến phi thường lớn, tôi không một chút nghi
ngờ gì, chỉ cần tôi có ý đồ muốn tiếp cận một chút căn cứ Cựu Nguyệt,
thì sẽ trực tiếp bị hệ thống pháo laser phòng không ở trên đó đánh tan
thành từng mảnh nhỏ rồi!
Đại Sư Phạm cười cười, có chút cảm khái nói:
- Lần trước đi đến Liên Bang cũng không kiếm ra được cơ hội gặp gỡ trực
tiếp cô cháu gái xinh đẹp tuyệt mỹ kia, ngoại trừ một chút tiếc nuối ra, lấy không được Tinh Đồ mới chính là sự tổn thất lớn nhất của ta. Cũng
may là bất luận Lý Tại Đạo hay là vị phu nhân ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu kia, hiện tại cũng đều không biết rằng Tinh Đồ đang được giấu cẩn
thận bên trong cái sợi dây xích tay trên cổ tay của cô nàng…
Hứa
Nhạc trầm mặc nhìn chằm chằm vào mớ trà hồng sâm trong cái tách sứ giả
cổ phi thường tinh xảo, đầu ngón tay phải vẫn như cũ chậm rãi mơn trớn
nhè nhẹ cái vòng tay kim loại trên cổ tay trái của chính mình.
- Xem ra lần này cậu đặc biệt chạy đến Thiên Kinh Tinh tìm ta, những vấn đề mà cậu muốn hỏi thật sự là rất nhiều a!
Đại Sư Phạm mỉm cười nhàn nhạt nhìn hắn, nói:
- Nạp Tư Lý, Chiến thuyền, Tinh Đồ… Cậu đến tột cùng là muốn biết về chuyện gì?
- Tôi chỉ muốn biết ngọn nguồn chân chính nhất của Đế Quốc, Tổ Tinh đến
tột cùng là chuyện tình như thế nào. Còn nữa, nếu như tổ tiên Hoa Gia
các người chính là đến từ cái Tổ Tinh kia, như vậy thì các người làm
cách nào có thể đến được nơi này?
Hứa Nhạc quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đại Sư Phạm, nghiêm túc nói:
- Căn cứ vào những nguyên nhân màtôi cũng không tiện giải thích cho ông
biết, tôi đối với những trình độ khoa học kỹ thuật mà năm xưa đám người
Hoa Gia các ông mang từ bên Tổ Tinh sang nơi này, thật sự cảm thấy phi
thường hứng thú!
- Đầu tiên hiện tại cậu cần phải xác định rõ
ràng lại một chút, dòng máu tươi đang chảy xuôi bên trong thân thể của
cậu, ít nhất là có một nửa, thậm chí là nhiều hơn một nửa những dấu hiệu sinh thể ADN của Hoa Gia ta. Một khi căn cứ vào sự kiêu ngạo vô vị tràn ngập nhiệt huyết thanh niên của cậu, mà cậu không chịu thừa nhận chính
mình mang họ Hoài, như vậy thì ít nhất cậu cũng nên thừa nhận rằng đây
là Hoa Gia chúng ta, chứ không phải là Hoa Gia của Đế Quốc chúng ta!
Đại Sư Phạm nhìn chằm chằm vào hắn, khẽ nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Nếu như ta nói cho cậu biết mấy cái này, như vậy thì cậu có những tin
tức thú vị gì để trao đổi với ta hay không? Hiện tại ta có thể cơ bản
xác nhận một chuyện, chính là Liên Bang cùng với Đế Quốc vốn dĩ xuất
phát từ cùng một nền văn minh. Nếu như cậu vẫn chấp nhất với nguồn cội
xuất phát của Đế Quốc như thế, như vậy thì đám người Liên Bang năm xưa
là từ nơi nào đến đây chứ?
Hai tay Hứa Nhạc khẽ đặt lên trên đầu
gối, ánh mắt hơi cụp xuống một chút, nhìn chằm chằm vào mớ nước trà màu
đỏ nhàn nhạt trong tách đang chậm rãi ngừng xoay chuyển, trong lòng cũng dần dần tĩnh lặng lại, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hai mắt của
đối phương, nói:
- Cũng được, dạo gần đây quả thật tôi cũng vừa mới biết được một số chuyện, ngài có muốn biết hay không?
Vẻ mặt Đại Sư Phạm không một chút biểu tình, đầu ngón tay út của bàn tay
phải khẽ vươn ra, chấm nhẹ một cái vào tách trà trước mặt mình, sau đó
vươn vào trong lỗ tai, cực kỳ bất nhã mà gãi gãi mấy cái.
Ở đây
có ba người tổng cộng, già có, thanh niên có, thiếu nữ có, đang khoanh
chân ngồi trên cái sàn gỗ màu nâu sẫm bóng loáng, cái bàn đặt giữa ba
người có đặt ba tách trà hồng sâm bốc khói nhàn nhạt, hoàn toàn là một
màn hình ảnh ngồi nói chuyện phiếm thông thường. Nhưng mà lại bởi vì cái nội dung sắp sửa được nhắc tới, lại bởi vì cái động tác ngoái lỗ tai
cực kỳ bất nhã của Đại Sư Phạm, khiến cho bầu không khí vốn đã tĩnh lặng của nơi này chợt trở nên ngưng trọng hơn một chút. Cánh cửa gỗ không có gió tự động đóng lại, đem những mùi hoa thơm ngát cùng với thanh âm
tiếng người ồn ào xa xa hoàn toàn ngăn cách hết cả ở bên ngoài.
Bởi vì giờ phút này chính là đang chuẩn bị đề cập đến nguồn gốc chung nhất
của cả Liên Bang lẫn Đế Quốc, cái đề tài mà từ trước cho đến giờ vẫn
chưa từng có ai thật sự biết rõ ràng, không hề nghi ngờ giờ nữa, đây
chính là một trong những đề tài quan trọng nhất trong lịch sử của loài
người cả Liên Bang lẫn Đế Quốc, là cái vấn đề nghiêm trọng nhất trong
tất cả những cái vấn đề nghiêm trọng nhất từ trước cho đến giờ.
- Tôi cản bản không thể nào tin tưởng nổi phương pháp làm việc trước giờ
của ngài, nhưng mà tôi tin tưởng vào hành vi tư cách xử thế của ngài. Về phần cái đề tài này, vẫn còn xin ngài hãy giữ kín bí mật mày một chút,
bằng không nếu như nó truyền trở về Liên Bang, nhất định sẽ tạo thành
những phiền toái phi thường lớn a!
Hứa Nhạc nói xong những lời
này, liền im lặng trầm mặc không nói thêm một tiếng nào nữa, cánh tay
phải khẽ đẩy nhẹ mấy cái, một phen đem cái quyền lực giảng thuật lại
chuyện xưa này giao lại cho cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa từ nãy giờ
vẫn trầm mặc ngồi bên cạnh. Sở dĩ hắn làm như thế, đại khái là bởi vì
hắn nghĩ đến năng lực biểu đạt ngôn ngữ của chính mình từ trước cho đến
giờ, thật sự là không đủ để dùng những câu nói đơn giản nhất, nhanh
chóng nhất, một phen đem cả một câu chuyện phức tạp như vậy mà nói ra rõ ràng được.
Chung Yên Hoa bưng tách trà lên hớp nhẹ mấy cái, sau
đó hắng hắng giọng một tiếng cho thanh giọng, bộ dáng làm ra vẻ nghiêm
túc nhất có thể, bắt đầu nói:
- Căn cứ vào những số liệu ghi lại của kho số liệu trung ương Liên Bang…
- Đợi một chút!
Đại Sư Phạm đột nhiên dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên một cái, cắt ngang
lời giảng thuật của cô nàng Chung Yên Hoa, quay sang nhìn Hứa Nhạc, hỏi:
- Nghe theo lời nói của cô bé con này, như vậy có nghĩa là sau khi các
người rời khỏi Liên Bang rồi, lại vẫn còn như cũ có thể tiến nhập vào cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang à?
Chung Yên Hoa thoáng khẽ nhíu mày lại một chút, ngữ khí hơi chút bực bội, nói:
- Lão tiên sinh, có thể nào lễ phép một chút được hay không? Cho dù là
đang ở trên lớp học đi chăng nữa, thì ông cũng không thể nào tùy tiện
cắt ngang những lời tôi đang nói a!
Rất rõ ràng là cô nàng thiếu
nữ này đã quay về với tính cách của cô nàng nữ Giáo sư nông thôn ngày
nào, nàng ta bày ra bộ dáng tức giận, thần tình phẫn nộ liếc mắt nhìn về phía Đại Sư Phạm, tiếp tục nói:
- Trước khi Đại hạo kiếp xảy ra, cũng chính là muốn nói trước khi Tổ Tinh bị cái loại vũ khí khủng bố
nào đó hoàn toàn hủy diệt, ngay lúc đó thì nhân loại đã một mực chuẩn bị cho công cuộc di dân vũ trụ trên diện rộng. Mà cái này cũng chính là
hồi khởi đầu của câu chuyện xưa kia!
- Nền văn minh tại Tổ Tinh
trước đây rõ ràng so với nền văn minh hiện tại của chúng ta còn cao cấp
hơn rất nhiều. Dưới nền khoa học kỹ thuật phi thường cường đại chống đỡ, những chiếc Phi thuyền mà bọn họ chế tạo ra đã có thể bay xuyên qua mà
trời tối tăm mù mịt, không cần phải quan tâm đến tầng không gian chân
không khổng lồ giữa các Đại Tinh hệ, đi tới được phiến Tinh vực của Liên Bang, sau đó cực kỳ may mắn phát hiện ra được một vài khỏa Tinh cầu cực kỳ phù hợp cho sự sinh tồn của nhân loại!
- Một khi bọn họ đã
chuẩn bị cho công cuộc di dân vũ trụ vĩ đại, như vậy thì đối với công
tác tiến hành cải tạo những khỏa Tinh cầu mới, ngay từ thời điểm ban đầu bọn họ đã chuẩn bỠsẵn sàng cả rồi. Nhân loại của nền văn minh Tổ Tinh
trước đây đã chuẩn bị trong khoảng thời gian vô cùng lâu dài, có lẽ là
trong thời gian đến mấy ngàn năm, có thể là đến mấy vạn năm, thậm chí có thể là trong thời gian còn lâu dài hơn nhiều nữa. Bọn họ đã lựa chọn ba khỏa Tinh cầu S1, S2, S3 làm những Tinh cầu thực nghiệm đầu tiên, tiến
hành những công tác cải tạo cùng vời đào tạo hoàn cảnh tự nhiên cực kỳ
dài dòng mà vĩ đại…
- Hoặc là có thể do căn cứ vào những nhân tố
tự nhiên may mắn nào đó, ba khỏa Tinh cầu thực nghiệm này đều cùng với
Tinh cầu Hằng Tinh của Tinh hệ chủ có khoảng cách phi thường hoàn mỹ,
tầng khí quyển nguyên thủy bao phủ toàn bộ bề mặt của ba khỏa Tinh cầu
với mật độ không khí thích hợp, khiến cho toàn bộ bề mặt Tinh cầu đều
nhận được mức độ chiếu sáng đầy đủ cùng với phi thường thích hợp.
Chung Yên Hoa vẫn như cũ bình tĩnh giảng thuật tiếp tục:
- Cho nên vào thời điểm đó, nhân loại cũng không cần phải mặc những bộ
trang phục vũ trụ nặng nề, đứng ở trên mặt đất tắm gội trong ánh quang
mang sáng rọi. Chuyện tình đầu tiên nhất mà bọn họ cần làm chính là, cải tạo cái bầu khí quyển, vào lúc ấy vẫn còn tràn ngập những lại chướng
khí không phù hợp với sự sống, hơn nữa còn phải đồng bộ rõ ràng những
hình thức sinh mệnh thể nguyên thủy nhất ở trên ba khỏa Tinh cầu thực
nghiệm vừa mới phát hiện ra kia.
- Đây thật sự là một lời tự
thuật phi thường đơn giản, nhưng mà tất cả chúng ta cũng đều hiểu rõ
ràng một chuyện, những chuyện tình mà hiện tại chúng ta nói mấy câu là
đã diễn giải xong này, đối với xã hội nhân loại lúc đó mà nói, cho dù là đối với nền văn minh Tổ Tinh cực kỳ tiên tiến trước đây mà nói, cũng là một đại công trình tổng hợp phi thường khổng lồ cùng với kỳ công vĩ
đại, cần phải có một lượng tài nguyên phi thường khủng bố đầu nhập vào,
cùng với tâm huyết suốt cả cuộc đời của một thế hệ khoa học gia đỉnh cấp nhất của toàn bộ vũ trụ này!
- Vốn dĩ tôi cũng nghĩ đến việc làm ra một vài đoạn phim đèn chiếu, dùng những hình ảnh để mà giảng thuật
lại cái quá trình cải tạo khai hoang văn minh tiên tiến rộng lớn vĩ đại
này, nhưng mà những chuyện đó thật sự là rất tốn thời gian và công sức!
Chung Yên Hoa tiếp tục giảng thuật:
- Căn cứ vào những tài liệu hàm hồ không rõ ràng trong kho số liệu trung
ương của Liên Bang ghi nhân lại, thì công tác cải tạo đối với ba khỏa
hành tinh thực nghiệm của nền văn minh trước đây, tuyệt đại bộ phận công việt đều là dựa vào hệ thống điều khiển tự động của chiếc Phi thuyền
ban đầu mà hoàn thành. Chỉ có những loại máy móc về mặt trình độ nào đó
mà nói, căn bản không cần quan tâm đến dòng thời gian trôi đi, mới có
thể cùng với chiếc Phi thuyền vĩ đại kia đi băng xuyên qua dãy Tinh hà
xa xôi mà thôi.
- Tưởng tượng một chút một màn hình ảnh kia đi.
Vô số những chiếc Phi thuyền mang theo những cỗ máy móc văn minh tiên
tiến nhất toàn bộ vũ trụ, giống hệt như là vô số những mũi tên dày đặc
như mưa, cuồn cuộn không dứt từ trên bề mặt của Tổ Tinh, hay còn gọi là
Trái Đất, bay thẳng lên không trung, mang theo một đường quyết tâm sở
hướng vô địch, căn bản coi thường hoặc là miệt thị dòng thời gian, bay
thẳng về phía bên kia đầu hắc ám tối tăm của vũ trụ…
Đại Sư Phạm nắm chặt hai nắm tay lại, ngữ khí mang theo sự cảm khái cùng với mong chờ mãnh liệt, nói:
- Đó thật sự là một đại thời đại gợn sóng bao la hùng vĩ a!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...