Gian Khách

Cái gian tiểu viện nhỏ nằm trong khu vực
cuối cùng của khu dân nghèo này hoàn toàn khác với những địa phương
khác. Cũng không phải là sự u tĩnh khó có được, mà là sạch sẽ một cách
hiếm có. Trên các cánh cửa của trang viện cũng đồng dạng là đơn giản
cùng với các mảng vỡ loang lỗ, nhưng mà cũng không có những dấu lấm bẩn, những rác rưởi cùng với dấu chân chằng chịt như những nơi khác trong
khu vực chợ nghèo này.

Hứa Nhạc rất nhanh vươn một cánh tay ra,
chăn lại trên cánh cửa của trang viện đang chuẩn bị đóng lại trước mặt
mình, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào vị bác gái đang dùng cái khăn mặt
có chút ô vàng chà lau trên mặt mình, tâm tình có chút kích động hô lớn
một tiếng:

- Bác gái, tôi đã trở lại rồi!

Bác gái Tô San
nghe được thanh âm vang lên phía sau lưng mình, biểu tình thoáng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm chắc hẳn là do chính mình lớn tuổi rồi nghe nhầm,
bằng không như thế nào lại có thể nghe được thanh âm theo tiêu chuẩn
Hoàng tộc mà chỉ những ngày còn là thân phận quý tộc trước đây mới có cơ hội nghe được?

Bà ta thoáng khẽ tự giễu cười cười nhàn nhạt, sau đó đưa tay quăng cái khăn mặt đã ố vàng trong tay mình ném vào trong
cái chậu gỗ cũ kỹ đặt bên cạnh cái giếng sâu trong sân. Sau đó bà ta
thoáng quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, thân thể nhất thời liền cứng
ngắc đứng tại chỗ. Ngay cả cái bàn tay rộng lớn đang chống lên trên cái
lưng áo kích thước thô to như một chậu nước cũng đã quên lấy xuống mất.

Không biết là trải qua bao nhiêu thời gian dài trầm mặc, rốt cuộc bác gái Tô
San cũng nhận ra được cái khuôn mặt nằm bên dưới bóng khuất của cái vành nón trước mặt mình. Bà ta khiếp sợ phát ra một tiếng thét lớn mừng rỡ,
sau đó có chút không thể tin nổi đưa tay lên ôm chặt miệng mình, mất mấy giây kinh ngạc, bà ta mới dang rộng hai cánh tay ra, bước nhanh đi đến
trước người của Hứa Nhạc, rất nhanh một phen đem hắn kéo tới trước, dùng sức ôm chặt lấy hắn.

Bác gái Tô San dùng sức vỗ đồm độp lên phần lưng rộng rãi của Hứa Nhạc, phảng phất như là đang muốn trách cứ hắn
năm đó vì sao lại đột nhiên mất tích, lại phảng phất như là muốn cứ như
vậy một phen đánh cho hắn biến thành cái tên gia hỏa bị trọng thương lúc ban đầu gặp phải kia, sau đó nhét vào bên trong gác xép cho hắn nằm yên đó mà dưỡng thương, miễn cho hắn lại một lần nữa đột nhiên mất tích.
Thế nhưng bất luận cho bà ta gõ mạnh với khí lực đến đâu đi chăng nữa,
thì Hứa Nhạc cũng chỉ vẫn là gắt gao ôm chặt lấy bà ta, đầu gác lên trên phần bả vai đầy những ngấn thịt mỡ, lộ ra nụ cười sung sướng hạnh phúc
vô cùng.

Tại cửa vào của gian tiểu viện, cái miệng nhỏ nhắn xinh
xinh của Chung Yên Hoa lúc này đã mở ra thật to, giật mình nhìn chằm
chằm vào một màn hình ảnh trước mắt này, trong mơ hồ tựa như đã đoán ra
được vị phụ nhân dáng người mập mạp này là ai, thế nhưng lại vẫn là
không thể nào thích ứng nổi với chuyện cái vị huynh trưởng nhìn qua như
không chuyện gì không làm được này, lại giống như một đứa bé con bình
thường vậy, dựa sát vào một vị phụ nhân bình thường mà ôm chặt vui vẻ
như vậy.

Ôm chặt một chỗ cùng với vỗ lưng bình bịch căn bản cũng
không đủ để biểu hiện sự kinh hỉ của bác gái Tô San đối với việc gặp lại gã thanh niên thần bí năm nào. Bà ta lúc này đang dùng hai bàn tay đẩy
mặt Hứa Nhạc ra phía trước, giương mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào
hắn, muốn nhìn ra xem mấy năm nay hắn đã chịu qua bao nhiêu những thương tổn, nếm qua những sự khốn khổ nào rồi. Cặp môi dày to thâm xì thì lại
không ngưng mấp máy, muốn dùng những thổ ngữ gia hương hàm hồ không rõ
ràng của chính để biểu đạt sự quan tâm của mình, sau đó hung hăng ở trên mặt của Hứa Nhạc hôn mạnh một cái.

Hứa Nhạc cũng hung hăn hôn lên trán bác gái Tô San một cái thật mạnh.

Bởi vì một cái hôn trán thật mạnh này, khiến cho bác gái Tô San tựa hồ như
nhớ ra một vài chuyện quan trọng nào đó, biểu tình trên mặt nhất thời
trở nên cực kỳ khẩn trương. Bà ta vặn vẹo cái thân hình mập mạp của
chính mình, tựa như một cơn gió lốc, phóng thẳng ra đến cạnh cổng vào
của tiểu viện, giống hệt như một đầu sư tử cái đang muốn bao che cho nhỏ của chính mình, cảnh giác quay đầu nhìn về phía con đường ngỏ tắt nhỏ ở bên ngoài cửa của gian tiểu viện, chú ý xem có ai đang qua lại gần đó
hay không.


Gắt gao đóng chặt cửa lại, cài khóa cửa lại cẩn thận,
bà ta mới chính thức cảm thấy thả lỏng hơn một chút, nặng nề vuốt mấy
cái lên trên bộ ngực đang giống như là đang nổi trống trong đó vậy, bà
ta mới quay đầu lại nhìn về phía khuôn mặt đang cười cười của Hứa Nhạc,
xoa xao mấy đầu ngón tay thô ráp của chính mình, cất tiếng the thé hỏi:

- Tiểu tử kia, rốt cuộc mày là quý tộc lưu vong hay là người Liên Bang trà trộn qua đây vậy?

Thoáng dừng lại một chút, sau đó bác gái Tô San mới tận hết khả năng làm cho
bộ dạng của chính mình có vẻ hung ác đến hết mức có thể, tay trái chống
lên thắt lưng, tay phải chỉ chỉ vào mặt Hứa Nhạc, thấp giọng đe dọa,
nói:

- Nếu như mày là người Liên Bang, vậy thì liền ngay lập tức
rời đi đi, bằng không nói không chừng ở lại đây thêm một lát, tao sẽ lập tức đi báo cảnh sát ngay đó!

Hứa Nhạc căn bản hiểu rất rõ ràng
vị bác gái bộ dạng hung hăng nhưng trong lòng kỳ thật vô cùng thiện
lương này, không một chút khách khí cười cười mấy tiếng, sau đó mới nhún nhún vai, nói:

- Bác gái, tôi đương nhiên không phải là người Liên Bang rồi! Ách, đây là em gái của tôi!

Hắn một phen đem cô bé con Chung Yên Hoa, lúc này vẫn còn nằm trong trạng
thái ngây dại đứng phía sau, lôi ra trước mặt mình, chỉ vào cô bé, nói
với vị bác gái trước mặt mình.

Bác gái Tô San đánh gia một chút
cô nàng thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu trước mặt mình, cũng không biết là
căn cứ vào lý do gì đó, có chút vừa lòng gật gật đầu mấy cái, sau đó nỗ
lực vươn người vỗ vỗ vào phần ót của Hứa Nhạc, nói:

- Như vậy thì còn thất thần đứng ở đây làm gì nữa? Dẫn tiểu nha đầu vào trong nhà uống trà đi!

o0o

Hai chén trà nhạt, từng lọn khói nóng bỏng bốc lên, bầu không khí trong
phòng thập phần ấm áp, bác gái Tô San tự nhiên quan tâm đến chuyện mấy
năm nay Hứa Nhạc đã đi những đâu, đã làm những chuyện gì rồi. Hứa Nhạc
lại phát hiện ra rằng chính mình căn bản không thể nào trả lời được
những câu hỏi này của bà ta, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút hổ
thẹn.

Bởi vì có chút hổ thẹn, cho nên ánh mắt của hắn cũng không
dám nhìn thẳng bào bác gái Tô San, mà đảo mắt xung quanh tìm xem có cái
gì để xoay chuyển đề tài hay không. Đột nhiên khóe mắt của hắn chợt để ý đến, trong mớ đồ ăn đang được một cái chụp bàn nhỏ đậy lại, cũng chỉ có duy nhất một đôi đũa mà thôi, trong lòng có chút nghi hoặc hỏi:

- Bảo La đâu rồi? Tính theo thời gian thì nó khoảng chừng năm rồi đã tốt
nghiệp xong Đại học Hoàng gia II rồi thì phải. Hiện tại hắn đã công tác ở nơi nào? Chẳng lẽ bình thường nó không về nhà bồi tiếp bác hay sao?

Bác gái Tô San từ trong ngăn tủ lấy ra một bịch hạt hạnh nhân rang giòn, bộ dáng hiền lành đổ ra một đống lớn trước mặt Chung Yên Hoa, quay đầu lại nhìn về phía Hứa Nhạc, nhàm chán cất giọng giải thích:

- Bảo La
đi ra tiền tuyến rồi. Lại nói tiếp, chuyện này thật đúng là một chuyện
tình phi thường phiền toái a. Mà cũng là chuyện tình khiến cho tao cảm
thấy hết sức kiêu ngạo! Hiện tại tiền kiếm được trong nhà cũng được, chỉ là đứa nhỏ này, cứ mỗi tháng lại cứ một phen đem tiền trợ cấp trong
quân gửi hết hơn hai phần ba về cho tao. Tao có chút lo lắng nó ở tại
tiền tuyến ăn uống không đủ no, rồi lấy đâu ra sức lực mà đi chiến đấu
nữa…

Cái gã thanh niên Đế Quốc thiện lương mà tràn đầy nhiệt

huyết kia, hiện tại đúng như những gì chính mình đã từng e ngại năm đó
vậy, đã đi lên chiến trường tràn ngập những tử vong cùng với chết chóc
rồi… Tâm tình của Hứa Nhạc không khỏi cảm thấy có chút ảm đạm nhàn nhạt, trên mặt thì mạnh mẽ lộ ra một nụ cười vui vẻ, nói với bác gái Tô San:

- Tiêu dùng của bộ đội bình thường cực nhỏ, mấy cái vấn đề này bác cũng không cần phải lo lắng đâu.

Bác gái Tô San khẽ mỉm cười nhìn hắn, nói:

- Biết được mày còn sống, những chuyện tình mà tao cần phải lo lắng cũng
bớt đi được một chút. Lần này mày ở lạ đây được mấy ngày đây? Có rảnh
rỗi giúp tao một tay được không?

- Vẫn sẽ còn ở lại đây thêm một ít thời gian nữa…

Hứa Nhạc cười cười trả lời, cũng không có nói mấy cái lờ khách sáo gì đó
như là làm phiền đối phương này nọ. Ở bên trong cái gian tiểu viện ấm áp này, đối với vị phụ nhân mập mạp kia, bất cứ những lời nói khách sáo gì đó cũng đều là những sự dối trá không thể nào tha thứ được. Ngẫm nghĩ
một chút, hắn tiếp tục cười cười hỏi:

- Việc làm ăn của cửa hàng dạo gần đây như thế nào rồi? Bác có mướn thêm vài người giúp việc hay không?

Trong khoảng thời gian nói chuyện nãy giờ, Hứa Nhạc có thể khẳng định cuộc
sống của bác gái Tô San trong mấy năm gần đây cũng khá ổn, ít nhất so
với hoàn cảnh cùng khổ tại khu vực xung quanh thì tốt hơn rất nhiều,
trong phòng thậm chí còn có thêm một cái TV mới nữa.

- Việc mua
bán càng ngày càng kém hơn trước đây. Cái loại máy phát tín hiệu truyền
hình công suất cao mà mày làm trước đây, về sau toàn bộ đã bị đám gia
hỏa chết tiệt ngoài chợ trời ăn cắp công nghệ, tao cùng với Bảo La cũng
không có được cái năng lực giống như mày vậy…

Bác gái Tô San khẽ thở dài, nói:

- Cũng may hiện tại tiền trợ cấp quân ngũ của Bảo La khá cao, nó bảo tao
trực tiếp mướn một cái sạp cố định trong chợ, thế nhưng mà tao vẫn còn
có chút tiếc tiền chưa chịu mướn.

Hứa Nhạc cầm cái túi linh kiện
điện tử thô sơ lúc trước mới mua tại cửa hàng linh kiện ngoài chợ lên,
quơ quơ nhẹ mấy cái, nhìn về phía bác gái, cười nói:

- Không có
việc gì đây. Một khi tôi đã trở về rồi, vậy thì thiết kế ra một vài công cụ truyền phát tin ba chiều mới, lại gắn thêm một vài đường mật mã vật
lý, để cho đám gia hỏa ngoài chợ trời kia đi chết đi!

Bác gái Tô San vỗ tay liên hồi, lớn tiếng cười lên ha hả, dùng thanh âm cực kỳ hào phóng và sảng khoái nói:

- Như vậy đương nhiên là tốt hơn rất nhiều. Mày đúng là đại thần có công
a! Nói đi, buổi tối hôm nay muốn ăn cái gì nào? Hiện tại cuộc sống hằng
ngày cũng khá giả, tao mới đổi một cái tủ lạnh lớn mới. Bên trong cũng
còn một ít thịt bò đông, tối nay có muốn ăn thịt bò tái nấu lẩu hay
không?

- Tôi muốn ăn cháu rau trộn a! Cái mùi vị kia tôi mãi cũng không cách nào quên được!

Hứa Nhạc cười cười, nói.

- Được thôi!


Bác gái Tô San nhanh nhẹ mặc lên trên người cái tạp dề làm bếp quen thuộc
của mình, hai cánh tay đầy mở giơ ra phía trước một chút, một tay cầm
một thanh dao làm bếp lớn, tay còn lại thì xách theo một con gà đã nhổ
sạch lông xoay người đi vào bếp.

Nhìn theo cái bóng dáng mập mạp
thô lớn kia biến mất ở cửa phòng khác, cô bé con Chung Yên Hoa ngồi bên
cạnh Hứa Nhạc, từ đầu đến giờ cũng không có mở miệng nói gì, lúc này đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt giống như đang nhìn một đầu quái vật
vậy, nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, dang hai cánh tay ra, cực kỳ đáng yêu
khẽ nhún nhún vai mấy cái, có chút không thể nào tin tưởng nổi, nói:

- Vị Công Trình Sư lợi hại nhất toàn bộ vũ trụ, năm đó ở tại Đế Quốc
không ngờ lại đi lắp ráp máy truyền phát tin tức truyền hình lậu cho
giới chợ đen sao?

Hứa Nhạc đứng thẳng người lên, hướng bên trong
tiểu viện mà đi đến, chuẩn bị hỗ trợ làm bếp với bác gái Tô San, nghe
thấy câu nói đó, liền cười cười hồi đáp:

- Đừng có xem thường
loại công việc đó nhe, tiêu dùng của gian tiểu viện này trong mấy năm
gần đây, toàn bộ cũng đều là dựa vào trong đó mà ra đó!

o0o

Mớ cháo thịt trong cái tô lớn đặt giữa bàn, mang theo những luồng khói
trắng cùng với những hương thơm đơn giản mà cực kỳ mê người. Mớ rau xanh tươi sống ngâm xâm xấp trong làn nước trong veo mềm mại, bị con dao làm bếp sắc bén xắt ra thành từng mảnh lớn, mớ đậu xanh ninh kỹ phối hợp
với huyết gà, cùng với một ít thịt sườn gà mềm mại, ném hết vào trong
nồi cháo hoa đã được ninh nhừ, thêm vào một ít nguyên liệu hương vị thơm lừng… Một nồi cháo rau trộn nhiệt khí hôi hổi cứ như vậy liền đại công
cáo thành. Chỉ cần trước khi bày ra bàn ăn thêm vào một ít hành thái
nhuyễn cùng với một ít tiêu xay là được.

Bác gái Tô San cự tuyệt ý tưởng tham gia hỗ trợ của Hứa Nhạc, cực kỳ nhanh nhẹn mà giải quyết
xong hết thảy mọi sự vụ trong bếp. Bà tay một phen đem cái nồi cháu bắc
khỏi bếp, khoái hoạt vỗ vỗ bàn tay mấy cái, quay đầu lại, hướng về phía
Hứa Nhạc, hỏi:

- Cái cô bé con kia thật sự rất xinh đẹp a! Chỉ là độ tuổi nhìn qua thì hơi còn nhỏ một chút, các người dự định lúc nào
thì sẽ sinh con vậy?

Lúc này Hứa Nhạc đang đứng dựa người vào
cạnh cửa bếp, ánh mắt khẽ đảo ra xung quanh, đánh giá từng cái vật dụng
vô cùng quen thuộc bên trong căn bếp nhỏ này, bên trong lồng ngực tất cả cũng chỉ đều là cảm giác ấm áp cùng với thả lỏng vô cùng mà thôi. Bất
chợt hắn nghe được câu hỏi này của bác gái Tô San, tâm tình nhất thời
liền khẩn trương đứng thẳng thân thể lên, gấp gáp giải thích:

- Bác đừng có hiểu lầm, nàng ta thật sự chính là muội muội của tôi!

- Tao cũng đâu phải là người mù đâu mà đòi gạt tao!

Bác gái Tô San tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lớn miệng nói:

- Mày như thế nào lại có thể có được một cô nàng em gái ruột xinh đẹp đến như vậy chứ?

Hứa Nhạc cũng không biết phải nói cái gì để mà chống đỡ lại. Hắn thầm nghĩ
chẳng lẽ chỉ bằng vào mấy cái thứ này liền có thể phán đoán ra rằng có
quan hệ huyết thống hay không chứ? Nếu như bác gái nhìn thấy Hoài Thảo
Thi cùng với Giản Thủy Nhi, khẳng định là sẽ không bao giờ cho rằng hai
người đó là chị em ruột!

Bác gái Tô San lại lấy ra một bẹ bắp cải vẫn còn ướt đẫm những giọt nước trong vắt, đang chuẩn bị bằm nhỏ, đột
nhiên bàn tay cầm lấy thanh dao làm bếp chợt buông lỏng xuống, trầm mặc
một lát sau, khẽ thở dài, nói:

- Năm đó mày đã từng đáp ứng qua
với tao cùng với Bảo La, thời điểm mày rời đi nhất định cũng sẽ nói cho
chúng tao biết một tiếng. Ai nào có nghĩ đến chứ, mày cứ như vậy liền
lặng lẽ không một tiếng động biến mất như vậy. Hơn nữa một lần mất tích
là mấy năm trời như vậy nữa chứ!


Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bác gái đang đứng bên cạnh bệ bếp, nhìn thấy động tác nâng
cánh tay lên để lau đi nước mắt trên mặt của bà ta, sâu trong lòng cũng
dâng lên một chút chua xót nhàn nhạt, hạ thấp giọng giải thích:

- Lúc ấy tình huống thật sự có chút gấp rút, tôi thật sự là không có thời gian quay về báo cho bác một tiếng.

Bác gái Tô San quay đầu nhìn lại, có chút sầu lo nhìn vào hắn, hỏi:

- Cỏ phải là có quan hệ đến chuyện ngày hôm đó Quân đội kéo vào nội thành hay không? Toàn bộ các kiến trúc xung quanh cái đại viện màu trắng ở
đằng kia đều bị san bằng hết cả! Tình hình thật sự rất nghiêm mật a!

- Đúng vậy!

Hứa Nhạc căn bản không nghĩ đến chuyện giấu diếm bác gái Tô San cái gì, ngữ khí thành thật hồi đáp:

- Lúc ấy tôi chính là ở trong cái đại viện màu trắng kia!

- Bảo La cứ mãi nói rằng chuyện đó không có quan hệ gì với mày. Nhưng mà
lúc ấy linh tính lại nói cho tao biết rằng, mày khẳng định là đang ở
trong cái gian tiểu viện kia!

Bác gái Tô San khẽ buôn nhẹ con dao làm bếp trong tay mình xuống, tiến lại trước mặt Hứa Nhạc, đưa tay lên
xoa xoa đỉnh đầu của Hứa Nhạc, nói:

- Mày phải biết rằng, chúng tao thật sự là rất lo lắng đến sự an nguy của mày!

Hứa Nhạc cố gắng nở nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Không có việc gì cả đâu, bác cứ yên tâm cả đi!

- Không có việc gì à?

Bác gái Tô San nghe hắn nói vậy, liền hạ thấp thanh âm khiển trách:

- Mày có biết hay không, sau đó ngay cả Công chúa Điện hạ cũng đã đích
thân đi tới cái gian tiểu viện này đó. Mặc dù là do có chuyện khác,
nhưng mà tao biết, ngài ấy khẳng định cũng là đang đi tìm mày đó!

Hứa Nhạc nở nụ cười hắc hắc, nắm lấy bàn tay của bác gái Tô San, nói:

- Quả thật không có chuyện gì cả đâu. Công chúa điện hạ… hiện tại cùng với tôi cũng rất thân quen a!

Bác gái Tô San khẽ ngẩn người một chút, ngay lập tức tỉnh thần lại, dùng
sức phun ra một ngụm nước miếng, sau đó mạnh mẽ đưa tay lên ký một cái
lên trên đầu của Hứa Nhạc, cười nhạo nói:

- Cái thằng này, bây giờ còn học ở đâu cái thói nói dối nổ tung trời nữa đó?

Hứa Nhạc đưa tay lên xoa xoa một chút chỗ trán đau nhói của mình, bộ mặt sầu khổ, nói:

- Đây là sự thật mà!

- Công chúa Điện hạ tuy rằng cũng là người tốt, nhưng mà ngài ấy là quý
nhân cao cao tại thượng, từ nay về sau mày cũng đừng có lấy ngài ấy ra
mà nói giỡn nữa đó!

Vẻ mặt Bác gái Tô San nghiêm túc mà cẩn thận nói:

- Sau khi ngài ấy đi đến tiểu viện này, mấy đám gia hỏa của Bộ Trị An
cũng không bao giờ dám thu tiền thuế cửa hàng của tao nữa. Hơn nữa ngài
ấy còn ra lệnh không bao giờ cho phép Bảo La ra tiền tuyến tòng quân
nữa. Mãi đến một năm trước đây, Bảo La chạy đến Quân Bộ náo loạn mấy
lần, mới thừa dịp Công chúa Điện hạ đi ra tiền tuyến, không có ở Thiên
Kinh Tinh, mới lén đăng ký nhập ngũ!

Cặp mày của Hứa Nhạc thoáng
khẽ nheo lại một chút, cũng không phải là bởi vì bị ký đau, mà là bởi vì nghi hoặc. Hoài Thảo Thi đối với bác gái Tô San cùng với Bảo La quan
tâm cẩn thận như thế, chính là bởi vì nguyên nhân chính mình hay là còn
có các nguyên nhân nào khác nữa?

Những lời thở dài cảm khái kế tiếp của bác gái Tô San đã giải đáp cho hắn cái vấn đề này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận