Mọi câu chuyện được bắt đầu bằng những truyền thuyết và kết thúc bẳng những giai thoại, Mối thù giữa hai ban phái Nghị An Khánh và Vương Nam Phong đã trở thành huyền thoại.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ rằng, câu chuyện lần này lại bắt đầu từ tin tức Vương Nam Phong cầu hôn Sở Nhi, con gái rượu của Nghị An Khánh.
Ngay khi tin tức được loan ra, không khí căng thẳng đã vây kín căn biệt thự của lão Nghị An Khánh và bà Hoàng Thất Ngọc.
Họ rơi vào trạng thái bất cần, không biết nên phản ứng như thế nào.
Bà Hoàng Thất Ngọc cầm điện thoại đi từ lên lầu xuống dưới phòng khách, nơi Nghị An Khánh đang nhâm nhi ly trà.
Vẻ mặt có phần hoảng đi tới:
- “ Ông đã xem tin tức rồi chứ?”
Nghị An Khánh không nhanh không chậm gật gật đầu mà không hề lên tiếng gì.
Bà đi tới ngồi cạnh ông lắc đầu than thở nhìn vẻ mặt lão Nghị cũng chẳng khá hơn là bao.
- “ Ông định tính thế nào? Chẳng lẽ để mọi chuyện diễn ra như thể không có chuyện gì, rồi sau lưng lại đi công kích ngầm nhau ư?”
- “ Không hẳn là vậy, đến bây giờ còn không biết con bé và cậu ta có thật sự đến với nhau hay chỉ là phông bạt do Vương Nam Phong tạo nên để đánh lừa truyền thông.”
- “ Vậy nếu hai đứa nó có tình cảm với nhau thật thì sao?”
- “ Mọi chuyện đều có cách giải quyết, bà lên nghỉ ngơi trước đi, tôi lên thư phòng giải quyết chút chuyện.”
Nói rồi ông thở dài mang vẻ mặt đôi phần nặng nề đứng dậy đi lên thư phòng.
Bỏ lại Hoàng Thất Ngọc bất lực thở dài chẳng biết nên làm gì với cương vị của một người mẹ để tốt cho cô con gái này.
Mối thù hận lâu đời giữa Nghị An Khánh và Vương Nam Phong, nay dường như bị thách thức bởi hạnh phúc của cô con gái bé bỏng của ông Nghị.
Nhưng quan trọng nhất nỗi lo lắng và bất an trọng tâm khiến cả hai phải đau đầu của Nghị An Khánh và Hoàng Thất Ngọc càng tăng cao.
Họ lo sợ rằng Vương Nam Phong chỉ coi cuộc hôn nhân này như một công cụ để trả thù, và Sở Nhi, đứa con gái được cưng chiều nhất, sẽ phải chịu đựng hậu quả.
Mọi tình cảm yêu thương và sự chăm sóc dành cho Sở Nhi bấy lâu nay có thể sẽ biến mất trong vòng một cái chớp mắt.
Sau hai ngày dài suy nghĩ mệt mỏi, rốt cuộc Nghị An Khánh đã quyết định.
Ông quyết định sẽ gặp Vương Nam Phong, không phải để đối đầu, mà là để hiểu rõ hơn về con người anh ta và tình cảm anh ta dành cho Sở Nhi.
Đó là một quyết định mạo hiểm, nhưng đối với ông, không có gì quan trọng hơn hạnh phúc của con gái.
Ngay trong buổi sáng, ông đã gọi điện cho Sở Nhi, muốn gặp cô để nói vài chuyện, nhưng trọng tâm vẫn là có sự xuất hiện của hắn.
Tại Vilas…
Cô cũng có chút lo lắng vì người hiểu rõ nhất chuyện mà ba mẹ chuẩn bị nói.
Sở Nhi cầm điện thoại nhưng ánh mắt lại vô hồn nhìn giữa không trung đến khi bị Vương Nam Phong lay lay mới tỉnh táo lại.
- “ Có chuyện gì hửm?”
- “ Ba muốn hôm nay em và anh về Nghị Gia nói chuyện.”
- “ Ừm, vậy về thôi, ba mẹ có lẽ đang chờ đó.”
Quyết định nhanh như chớp của hắn không có sự suy nghĩ khiến cô bất ngờ phải nhìn hắn chằm chằm, cô có không tin hỏi lại:
- “ Anh không cần suy nghĩ gì hả?”
- “ Không, dù gì cũng phải đối mặt, không sớm thì cũng muộn, bây giờ chính là lúc để nói rõ trước khi hôn lễ diễn ra.”
Sở Nhi cũng gật gù đồng ý với ý kiến này.
Nhanh chóng chuẩn bị rồi về Nghị Gia.
Cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Nghị An Khánh và Vương Nam Phong diễn ra trong không khí căng thẳng nhưng cũng đầy tôn trọng.
Trước khi bước vào nhà,cả hai nắm tay nhau rồi cùng nhau bước vào nhà.
Nhìn sự nắm tay này có chút khiến cả hai ông bà đã nhận ra rằng đây chắc chắn không phải diễn.
Vì nếu cả hai người họ diễn thì Vương Nam Phong không bao giờ tự đích thân tới nhà của kẻ thù mình được.
Điều này có thể xem là điểm cộng trong mắt bà Hoàng Thất Ngọc.
Bà biết một người kêu ngạo không sợ trời không sợ đất như hắn thì không bai giờ tới đây.
Có lẽ bà cũng thấy được ánh mắt yêu chiều của hắn khi nhìn Sở Nhi nên trong lòng sớm gật đầu đồng ý cậu con rể này.
Nhưng về phần Nghị An Khánh, lời nói của ông có chút phòng bị, kiểu lời nói nếu hiểu rõ thì sẽ thấm sâu.
Ngẫm nghĩ một chút sau khi cả hai ông bà dò xét kĩ càng về cậu con rể tương lai này.
Bà Hoàng Thất Ngọc lên tiếng hỏi:
- “ Vậy hai đứa tính đầu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ như dự kiến ban đầu sao?”
- “ Dạ vâng ạ.” -Sở Nhi mỉm cười đáp.
- “ Nhưng… còn bên phía thông gia thì sao, cả ba và mẹ còn chưa chính thức gặp nhau.”
Khi vấn đề thắc mắc mà bà Hoàng Thất Ngọc nêu ra đồng nghĩa khiến cùng lúc ba người cùng rơi vào trạng thái suy nghĩ.
Đúng là trước khi diễn ra, dù gì hai bên gia đình phải cùng nhau gặp mặt, phải có sự chứng kiến cho hôn lễ chứ không phải người đi người ở nhà.
- “ Chuyện này con sẽ về nói sau ạ.” - Vương Nam Phong vẻ mặt đầy chắc chắn nói.
Lúc này, Nghị An Khánh mới lên tiếng, lần này ông nhìn sang Vương Nam Phong, vẻ mặt nồng nặc mùi thuốc súng khiến không khí bỗng chốc ngột ngạt:
- “ Nếu không phiền tôi có thể được nói chuyện riêng với cậu chứ?”
- “ Dạ được ạ”
Lần nữa, lời đáp lại của hắn cũng có chút khiến Nghị An Khánh và Hoàng Thất Ngọc trong lòng lần nữa xôn xao, hắn mà lại đi đáp dạ thưa với người mà lúc trước hắn chẳng từng để vào tầm mắt ư.
Vào đến thư phòng…
- “ Cậu ngồi đi.”
Vương Nam Phong đi lại ghế ngồi đối diện Nghị An Khánh.
- “ Cậu có chắc chắn không trêu đùa với con bé đó chứ?”
- “ Ông nghĩ tôi sẽ dám làm vậy?”
- “ Hừ, đây mới là khí chất mà tôi từng viết, còn ban nãy có thể là diễn nhỉ.”
- “ Đó là phép lịch sự nên có.”
- “ Cậu không vì chuyện lúc trước mà lấy con bé vì mục đích riêng?”
- “ Quân tử không bao giờ lợi dụng trái tim của người con gái mà giải quyết gián tiếp.”
Lời nói này khiến ông bật cười, có lẽ lần này ông đã đoán sai về người trước mặt.
- “ Được, tôi sẽ tin lời nói này nhưng không đồng nghĩa mọi việc giữa tôi và cậu sẽ dừng lại.
Chúng ta sẽ trực tiếp đối đầu một cách công bằng vào một ngày không xa.”
Cả hai tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt kiên định của cả hai đều đã trả lời rõ cho mọi sự việc.
Nghị An Khánh đã bày tỏ mối lo ngại của mình, và đến cuối buổi gặp, ông đã nhận ra rằng, sự thật khác xa so với những gì ông từng nghĩ.
Vương Nam Phong thực sự yêu thương Sở Nhi, và anh ta mong muốn không chỉ kết nối hai gia tộc thông qua cuộc hôn nhân này mà còn muốn chấm dứt mối thù cũ.
Nói là chấm dứt nhưng cả hai dường như không muốn kết thúc, vẫn muốn tranh đấu chứ không phải vì vụ kết hôn nay mà hòa giải.
Nhưng với cái tôi của cả hai bên thế thì không cho phép việc không biết ai lớn mạnh hơn ai.
Sau cuộc gặp đó, mọi chuyện đã thay đổi.
Lão Nghị An Khánh và bà Hoàng Thất Ngọc dần dà chấp nhận Vương Nam Phong như một phần của gia đình.
Họ nhận ra rằng, thay vì tiếp tục mối thù hận, việc tạo dựng hạnh phúc cho con cái mới là điều quan trọng nhất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...