Nghị Sở Nhi với bộ dạng hốt hoảng, áo quần xộc xệch, chạy trốn không ngừng.
Đôi chân cô không ngừng di chuyển, lòng bàn tay mồ hôi nhễ nhại, và trái tim đập nhanh chóng vang dội trong lồng ngực.
Sợ hãi và mệt mỏi bủa vây, nhưng ý chí sống mạnh mẽ trong cô không cho phép cô dừng lại.
Lối thoát bất ngờ hiện ra trước mắt khi cô nhìn thấy ánh sáng từ đường quốc lộ phía trước, và niềm hy vọng mới mẻ trỗi dậy.
Thế nhưng, sự mệt mỏi đã đạt đến cực điểm, Sở Nhi cảm thấy toàn thân mình như sắp sụp đổ.
Chợt, một chiếc xe hơi dừng lại bên cạnh cô, từ bên trong xe, Vương Nam Phong - người đàn ông mà cô chuẩn bị kết hôn nhưng cũng là người cô đang suy nghĩ và cầu mong ước hắn tới từ nãy giờ bước ra.
Ánh mắt của hắn ân cần và lo lắng, điềm tĩnh nhìn cô, như thể đã hiểu tất cả những gì cô phải trải qua.
Vương Nam Phong không nói một lời, cánh tay vững chãi của hắn đỡ lấy Sở Nhi khi cô gần như không còn sức lực để đứng vững.
Sự ấm áp từ vòng tay hắn và hơi thở đều đặn của anh làm dịu đi phần nào cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi mà cô đã mang theo suốt cuộc trốn chạy.
Tất cả những oán hận và hiểu lầm tựa như được gió cuốn đi, chỉ còn lại sự quan tâm sâu sắc hắn dành cho cô trong cái nhìn của hắn.
Trong khoảnh khắc tưởng chừng như trống rỗng và đầy tuyệt vọng ấy, Vương Nam Phong đã quyết định.
Hắn nhẹ nhàng đặt Nghị Sở Nhi vào trong xe, và khẳng định sẽ bảo vệ cô, sẽ không để cô phải đối mặt một mình với những sóng gió của cuộc đời nữa.
Sự quyết đoán và vững vàng trong ánh mắt hắn khiến Nghị Sở Nhi mơ mơ màng màng trong cơn ngất lờ mờ thấy được và tin tưởng, và lần đầu tiên sau bao lâu, cô cho phép mình dựa dẫm vào ai đó.
Cuộc đoàn tụ giữa rừng sâu, dù mang theo bao nỗi đau và mệt mỏi, nhưng cuối cùng cũng đánh dấu sự bắt đầu mới của một câu chuyện tình yêu đầy hy vọng và sự thấu hiểu.
Nghị Sở Nhi và Vương Nam Phong, qua bao sóng gió, cuối cùng cũng tìm lại được vòng tay ấm áp của nhau.
Khoảnh khắc ấy, không chỉ là sự kết thúc của một hành trình chạy trốn đầy nguy hiểm, mà còn là bằng chứng cho một tình yêu mạnh mẽ, sẵn sàng vượt qua mọi thử thách để được ở bên nhau.
…----------------…
Sau khi tìm được cô, hắn ra lệnh thuộc hạ lái xe về trung tâm thành phố để đưa cô vào viện vì các vết thương của cô.
Nhưng mới nhớ ra người chủ mưu đứng sau gây ra vụ việc này còn đang nhởn nhơ, thâm tâm hắn lại càng không cho phép.
Nhưng việc quan trọng ở thời điểm bây giờ là sự an toàn của Nghị Sở Nhi được ưu tiên và đặt lên hàng đầu.
Sau khi biết được Viên Tiểu Nghiên là người đứng sau thì hắn lại không vội mà xử lý.
Lại ra lệnh cho hai tên thuộc hạ đem cô ta và ba người bắt cóc Sở Nhi về căn cứ mật chờ hắn tới giải quyết sau.
Trên xe, hắn không ngừng nắm chặt bàn tay của Sở Nhi, để cô dựa vào vai của hắn, hắn liên tục lau mồ hôi nhễ nhại trên trán cô.
Do kiệt sức cộng với chạy đường dài như vậy khiến cô kiệt quệ mà đột nhiên sốt cao.
Thấy vậy hắn càng lo lắng và tự trách bản thân không tìm được cô sớm hơn.
Để cô một mình một lúc xử lý ba tên.
Nếu đặt trong hoàn cảnh ban nãy chắc hẳn cô đã rất sợ hãi và bất lực.
Càng nghĩ đến hắn lại không ngừng tự trách mà vo chặt tay thành nắm đấm.
Trong cơn mơ mơ màng màng, Nghị Sở Nhi dần dần tỉnh lại.
Cô từ từ ngước mặt lên, nhận ra bản thân đang ở trong xe và người bên cạnh là hắn lại khiến cô có cảm thấy bức bối oan ức bật khóc.
Giây phút này có hắn cạnh bên cô lại thích nhõng nhẽo, giận dỗi trách hắn.
- “Hức… Tại sao… anh không tới sớm hơn?”
- “ Lỗi tôi, xin lỗi em.”- Hắn lo lắng khi nhìn thấy cô khóc tức tưởi, không ngừng vô vỗ lưng cô.
- “ Tại anh nên Viên Tiểu Nghiên mới tìm tới tôi trả thù.” - Sở Nhi bực tức nói thẳng lí do mà Viên Tiểu Nghiên bắt cóc.
Nhắc đến đây, hắn là càng hận Viên Tiểu Nghiên hơn, càng muốn nhanh chóng tới giết cô ta trả thù ấm ức cho Sở Nhi.
Hắn liên tục gật đầu nhận hết tội trong lúc Sở Nhi mơ màng khóc tức tưởi kể ra hết.
…
Thoáng chốc đến bệnh viện, lúc này cô cũng đã ngủ quên.
Vương Nam Phong lập tức bé cô vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ, viện trưởng nhìn thấy hắn liền lập tức chạy ra nghênh đón liền nháo nhào cấp cứu cho Nghị Sở Nhi.
- “ Vương tổng chào…”
Lời chào còn chưa trọn vẹn đã bị hắn chặn họng bằng câu ra lệnh.
- “ Lập tức cứu vợ tôi đi”
Dù gì đi chăng nữa, tay bị mảnh thủy tinh cứa phải, liên tục bị Sở Nhi cạ qua cạ lại nên vết thương ở cổ tay cũng khá sâu và mất máu cũng khá nhiều.
Đã thế lúc đánh tay đôi hạ gục ba tên kia cũng vô tình khiến tay của cô nặng hơn.
Bàn chân thì do chạy liên tục trong thời gian và quảng đường dài, lúc mang giày cao gót có bị lật chân nên giờ đây chân cô bị bung gân.
Còn lại chỉ còn các vết thương ngoài da không nghiêm trọng hay nguy hiểm gì, chỉ chờ thời gian để bình phục.
- “ Vương tổng yên tâm, Nghị tiểu thư bây giờ đã qua cơn nguy kịch.”
- “ Tại sao cô ấy chưa tỉnh?”
- “ Dạ do mệt mỏi nên thiếp đi một lúc“.
Nghe bác sĩ Trịnh nói vậy hắn mới yên tâm mà giao phó lại cho Đức Uy cùng Vương Gia Khiêm trực và canh giữ.
Lúc nãy khi nhận tin của Vương Nam Phong đang trên đường tới bệnh viện,Vương Gia Khiêm nhanh chóng tới bệnh viện thông báo với viện trưởng chuẩn bị trước và chờ đợi.
Còn hắn khi rời đi lập tức đi tới căn cứ mật nơi đang giam cầm Viên Tiểu Nghiên và ba tên đó để xử lý.
Dù gì phải đem lại công bằng cho những gì Sở Nhi đã trải qua.
Nhấy định hắn không bỏ qua cơ hội này mà tống cô ta vào tù hội tụ với lão Viên Hàm.
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...