Song song với thời điểm ở đây nhưng mà là một vị trí khác nơi của Vương Nam Phong…
Vương Nam Phong trong chuyến về nhà từ QLIE, mắt hắn chợt nhìn thấy chiếc xe của Nghị Sở Nhi,đậu lạ thường ven đường.
Hắn dừng xe và bước xuống, lòng tràn đầy lo lắng.
Khi mở cửa chiếc xe, không một bóng người nào xuất hiện trước mắt hắn, chỉ là không gian im ắng đáng sợ bao trùm lên chiếc xe sang trọng.
Vì chiếc xe của cô trong nước chỉ có duy nhất 2 chiếc phiên bản giới hạn đặc biệt đã vậy đậu trên đường về biệt thự Vilas thì suy ra chỉ có mỗi Sở Nhi.
Hắn cùng với Đức Uy bắt đầu tìm kiếm xung quanh, hy vọng có thể tìm thấy manh mối nào đó của cô.
Và rồi, phía bên vệ đường, hắn nhìn thấy chiếc điện thoại và đồng hồ thông minh của Nghị Sở Nhi, những vật dụng cá nhân quen thuộc bị cởi bỏ và vứt bừa bãi.
Sự hoảng loạn tăng cao khiến Vương Nam Phong nhanh chóng hiểu rằng cô có thể đã gặp nguy hiểm, có thể đã bị bắt cóc.
Vẻ mặt hắn bây giờ đen đến đáng sợ, hai tay nắm chặt lại hận không thể lập tức bóp nát nên dám động vào vợ của hắn:
- “ Đức Uy, mau liên lạc thuộc hạ lập tức tìm ra vị trí của Nghị Sở Nhi cho tôi.”
- “ Dạ rõ thưa sếp.”
Hắn không lãng phí thời gian, ngay lập tức huy động toàn bộ thuộc hạ của mình, tổ chức một cuộc tìm kiếm quy mô khắp cả nước.
Mỗi góc phố, mỗi ngõ hẻm đều không thoát khỏi ánh mắt của họ, từ những khu chợ đông đúc cho đến những khu vực vắng vẻ, mọi nơi đều được kiểm tra cẩn thận.
Cuộc tìm kiếm căng thẳng tiếp tục, mỗi giờ trôi qua đều khiến Vương Nam Phong càng thêm tuyệt vọng.
Dù vậy, hắn không từ bỏ hy vọng.
Tên bắt cóc chắc chắn không thể đi ra khỏi nước vì các cửa khẩu hàng không đã được canh bảo mật kĩ càng.
Vậy nên Sở Nhi chắc chắn đang ở trong nước.
Đi đi lại lại quanh quẩn trong căn biệt thự lớn, hắn càng ngày càng lo lắng.
Cố gắng suy nghĩ tìm các địa điểm có tỉ lệ cao nhất.
Bất chợt hắn lại nảy ra ý nghĩ liền thông báo thuộc hạ của hắn:
- “ Lập tức tìm tất cả các khu bỏ trống, nhà hoang.”
Sau mọi nỗ lực tìm kiếm quên bén sự mệt mỏi sau 2 giờ nỗ lực tìm kiếm, điện thoại của Vương Nam Phong rung lên với tin nhắn:
“Lão đại, Chúng tôi đã tìm thấy nơi khả năng cao bà Nghị đang ở”.
- “ Ẩn nấp xung quanh, bám sát kẻ chủ mưu, chờ thời cơ xông vào.
Lập tức không được bứt dây động rừng.
Nếu trường hợp khẩn thì tiến vào kéo dài thời gian.”
- “ Rõ.”
Trái tim hắn như ngừng đập trong giây lát trước khi bùng nổ với niềm vui khôn xiết.
Lập tức đi đến địa điểm đã được tên thuộc hạ gửi định vị.
Vì khu bỏ trống mysteriously cách khá xa với khu vực trung tâm thành phố nên phải mất thời gian khá lâu để tới được.
Trên xe hắn liên tục hối thục, đứng ngồi không yên, hắn như muốn nhảy ra khỏi xe tới thật nhanh và trừng trị tên chủ mưu một cách hung tàn vì dám động tới Nghị Sở Nhi cô.
Tại khu bỏ trống mysteriously…
Trong buổi tối lặng lẽ, khi màn sương mờ bắt đầu giăng kín lối, Nghị Sở Nhi, con gái của lão trùm mafia Nghị An Khánh và vợ tương lai của một ông trùm đứng đầu thế giới ngầm Vương Nam Phong, đột nhiên bị một nhóm ba người không rõ thân phận bắt cóc nhưng chủ nhân ra lệnh lại là người căm hận cô chỉ vì gia đình phá sản và vài hiểu lầm Vương Nam Phong.
Không gian đen bí ẩn như chứa đầy những nguy cơ tiềm ẩn, khiến không khí trở nên nặng nề, đầy sợ hãi.
Nhưng trong ánh mắt của Nghị Sở Nhi không hề có sự sợ hãi, chỉ có sự quyết tâm và ngọn lửa chiến đấu dữ dội đang cháy bỏng.
Trải qua vài giờ giam cầm trong bóng tối, cô nhanh chóng tìm cách cởi trói tay chân mình một cách khéo léo và tinh tế.
Cơ hội đến khi một trong số bọn bắt cóc tiến lại gần định xâm hại cô theo lệnh của Viên Tiểu Nghiên.Nghị Sở Nhi đã sử dụng toàn bộ sức mạnh và kỹ năng tự vệ mà cô đã được thừa hưởng từ gia đình, tung ra một cú đạp chí mạng khiến tên này bật ngửa ra sau.
- “Có vẻ như các người chưa biết tôi là ai.”
Nghị Sở Nhi nhàn nhạt nói, trong khi ánh mắt lạnh lùng quét qua hai tên còn lại.Hai tên bắt cóc còn lại nhanh chóng lao vào Nghị Sở Nhi với ý định trừ khử mối đe dọa.
- “ Ha! Cái con nhóc này, mày dám.”
Tên đó nhanh chóng tức giận vì bị tấn công bất ngờ, tâm trạng bây giờ thay đổi 180° hừng hực lao vào.
Nhưng với sự nhanh nhẹn và kỹ thuật cao, cô dễ dàng né tránh và phản công tức thì, mỗi người một đòn, hiệu quả và chí mạng.
Cuộc chiến dữ dội diễn ra trong bóng tối, tiếng đau thét và tiếng đập vào nhau vang dội, mỗi cú đánh của Sở Nhi đều chứa đựng sự mạnh mẽ và quyết tâm sống sót.
Trong khi ba kẻ địch đang chật vật với những cơn đau, Sở Nhi nhanh chân chạy thoát khỏi hiện trường, dù biết mình đang ở trong một cánh rừng rộng lớn và vắng vẻ.
Với sự thông minh và mưu trí, cùng với kỹ năng tự vệ đã được rèn giũa, cô đã vượt qua mọi nguy hiểm và lẩn trốn thành công.
“Hừ! Tôi là con gái của ông trùm mafia, không phải là mục tiêu dễ bị đánh bại như các người nghĩ.”
Dù nghĩ vậy nhưng toàn thân cô đã mệt rã, thân thể là con gái đã thế ban nãy có một tên cần cây đánh vào bả vai khiến cô bị chấn thương một tí.
Nhưng vẫn thừa thời cơ chạy thục mạng về phía trước.
Tuy không biết đường nhưng thà chạy thục mạng về phía trước thoát khỏi ba con người tàn bạo đó còn hơn ở yên chịu nhục nhã.
Hai tên thuộc hạ của Vương Nam Phong nghe thấy tiếng động phát ra từ phía trước nhanh chóng định hướng rõ ràng 100% liền nhanh chóng chạy tới.
Nhưng tới nơi ngoài ba tên đang nằm vật vả vì vừa bị đánh đến chấn thương.
Họ liền hiểu bằng đi lại tác động vật lý hỏi tung tích của cô.
“- Nói, cô gái các người giam cầm đang ở đâu?”
Họ vừa hỏi càng đánh mạnh hơn khiến tên đó hoảng sợ khai ra:
- “ C…cô ấy bỏ chạy rồi.”
- “ Hướng nào?”
- “ Tôi không biết.”
- “ Chủ mưu các người đâu?”
- “ Ng…ngoài xe” Tên đó vừa nói vừa chỉ ra phía trước có xe đang đậu.
Thấy vậy, trong hai người một người ở lại trói ba người họ giam giữ chờ lệnh của Vương Nam Phong.
Một người nhanh chóng đi ra xe, khi nhìn thấy một tên khác Viên Tiểu Nghiên nhận ra chuyện không hay định bỏ chạy nhưng không may bị tên thuộc hạ nhanh chóng cản lại và bắt giữ.
…----------------…
Sở Nhi chạy một lúc người mệt rả rời.
cô ngồi nghỉ một lúc xong lại đi, khi từng bước chân đi sâu vào rừng, tiếng dế kêu vang vọng tạo nên bản hòa nhạc điệu nghệ của tự nhiên, mạnh mẽ và kiêu hãnh.Khi mặt trời lặn dần sau tán cây.
Trời không phụ lòng người, một khoảng xa co đã nhìn thấy phía trước có đường quốc lộ vừa vui lại vừa sợ vì sợ họ đuổi kịp.
Sở Nhi thân thể mỏi nhừ, quần áo xộc xệch, đôi giày cao gót đã bị cô vứt bỏ từ lúc chạy do khó đi và cồng kềnh.
Tay cô máu chảy bây giờ đã đông lại.
Nhìn tổng thể chẳng khác vừa trải qua một cuộc đấu tranh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...