Gián Điệp Độc Quyền Của Trùm Mafia

Tích tắc…tích tắc…

Đồng hồ chỉ điểm 2 giờ sáng…

Vương Nam Phong cùng thuộc hạ bây giờ còn đang ở trong không trung, cứ bay thoắt ẩn thoắt hiện giữa các đám mây lúc 2 giờ sáng. Ngồi trong phi cơ riêng nếu so sánh với mọi lần khác thì hắn chỉ đơn giản chợp mắt nhưng trong kiểm soát đề phòng. Tuy thuộc hạ xung quanh và là những người thân cận nhưng hắn lại không dám tin 100% vào họ vì đơn giản chỉ có bản thân hắn mới khiến hắn cảm thấy an tâm.

Còn lần này chợp mắt nhưng hàng tá suy nghĩ vập vờn trong đầu. Chẳng biết là vì lí do gì nhưng hình ảnh mà hắn nghĩ hay tâm trạng hắn đang mang đều một mực hướng về phía Nghị Sở Nhi. Chỉ và tiếng không ở cạnh cô lại khiến cảm thấy nhớ hay hắn chỉ là ảo giác. Vì nhớ hay là thiếu cảm giác hành hạ ai đó.

Những nghĩ suy cứ vập vờn đến khi chiếc phi cơ hạ cánh xuống sân biệt thự Vilas. Đáp xuống sân nhà nhưng hắn không lựa chọn đi thẳng vào nhà mà là tự mình lái siêu xe lao thẳng đến căn chung cư của Sở Nghi.

Lúc chuẩn bị đáp xuống, hắn không kiềm nữa mà hỏi Đức Uy vị hiện giờ của cô. Nhận được lời phản hồi cô đang ở căn chung cư cũ hắn lại một lần nữa không kiềm lòng được mà muốn một mạch bay nhanh tới chỗ cô.

Đứng trước cửa căn hộ, với khí thế phách lối, quyền lực ăn sâu vào trong máu hắn không kiên dề mà một chân đạp 1 lần phá cửa xông vào. Cái cửa Sở Nhi vừa mới thay khóa vì lần trước đã bị hắn vài lần đột nhập. Còn lần này không cần thay khóa nữa mà là thay luôn cánh cửa.

Hắn quen thuộc mà định hướng được phòng ngủ của Sở Nhi. Lần này hắn không định đạp cửa hay phá cửa nữa vì hắn biết chắc cô đang say giấc, nếu làm ầm lên sẽ làm cô thức giấc.


Không lâu sau đó, chỉ mất vài phút hắn đã đường đường chính chính đi vào bằng cách riêng của một thủ lĩnh giới Mafia mà không phải muốn là tiếc lộ.

Dáng vẻ nằm ngủ như vừa uống 10 cân thuốc mê của cô khiến ai đó nhìn vào chỉ biết bất lực, trên miệng bất giác nhếch miệng cười.

Hắn đi lần gần ngồi bên cạnh cô nhìn một lúc rồi cũng nằm cạnh mà thiếp đi lúc nào không hay. Chắc tại bây giờ cũng đã khuya nên cũng đôi chút buồn ngủ cộng thêm việc cạnh cô thì cơn buồn ngủ lại ồ ạt nhanh hơn mọi khi.

Từ bao giờ ngủ cạnh cô lại giúp hắn dễ dàng ngủ và hơn những thế lại ngủ ngon hơn mọi lần say giấc.

Sáng hôm sau…

Giật mình tỉnh dậy nhưng lại cảm nhận được bản thân đang nằm trong vòng tay ai đó, đã vậy mùi hương này lại quen thuộc đến mức cô không cần suy nghĩ trong đầu đã hiện ra chân dung người đó. Cô xoay người lại thì bắt gặp gương mặt điển trai của Vương Nam Phong. Nếu mọi lần cô sẽ hoảng hốt, la ầm lên và đấm đá vào người hắn nhưng lần này cô lại im lặng, chẳng vội vàng động thủ chỉ đơn giản là động phải gương mặt lay động lòng người như này vào buổi sáng mới vừa tỉnh dậy, đã vậy còn chưa kịp tỉnh ngủ.

Sở Nhi cứ đắm đuối nhìn gương mặt điển trai kèm theo nét lạnh lụng khó gần trên mặt nhưng lại không làm giảm đi sự đẹp trai của hắn.

- “Đủ chưa?”- Thanh âm trầm ấm vang nhẹ chỉ đủ cả hai nghe trong cự li gần.

- “Hửm?”- Sở Nhi vô thức trả lời lúc còn đang đắm đuối vẻ đẹp đó

- " Đẹp trai lắm à!"- Hắn kiên nhẫn hỏi lại

- “Ừm… à hử gì cơ? Gì mà đẹp chứ?”

Một lần nữa sập bẫy của hắn khiến cô giật mình thoát mộng mà bật dậy cãi chem chẽm.

Vương Nam Phong không đáp lại nhưng thay vào đó hắn lại mĩm cười vì sự đáng yêu này của cô.


Còn cô, lần đầu thấy hắn cởi bỏ lớp ngụy trang với địa vị Ceo kiêm ông trùm Mafia mà thoải mai cười như vậy khiênd cô đã đắm đuối nay lại ghi ấn nụ cười đó trong lòng.

- “Anh… anh cười gì chứ đáng cười lắm sao?” -Sở Nhi ngại ngùng vì hắn cứ nhìn chằm chằm rồi tự cười hệt thằng khùng. Nhưng lại khiến cô tự hỏi tại sao chỉ sau 1 đêm hắn lại trở nên khác thế chứ?.

- Cô không hỏi tại sao tôi vào được hửm?"- Hắn thắc mắc.

- “Không, con người anh muốn làm gì cầm phải hỏi sao”- Sỡ Nhi bình thường như quá quen với việc phi vô lý này mà trả lời

- “Hừ” - Hắn hừ nhẹ trong lòng.

- "À phải rồi, tôi đã thay khóa rồi sao anh vào được chứ. Có phải khóa bình thường đâu, tôi mời đích thân người sáng tạo khóa giỏi nhất thành phố để sửa đấy "

- “Tôi phá cửa chứ không phá khóa”- Hắn tự tin khoe chiến tích.

- “Hay vậy… ơ khoan, anh điên sao, anh biết tôi phải mất bao nhiêu công sức mới mời được ông ấy với lại mất một khoản tiền không ít đấy” -Sở Nhi lúc đầu lại đi khen hành động của hắn nhưng câu trả lời dần thấm vào não trống rỗng vì vừa thức dậy của cô khiến cô chợt bừng tĩnh.

Không đáp lại với sự tức giận như muốn giết người của cô, hắn đơn giản chỉ ngồi đăm chiêu nhìn cô rồi bất tri bất giác cười, vô thức vòng tay sau gáy kéo cô sát lại với hắn rồi cưỡng hôn.


Nụ hôn bất thình lình khiến cô đứng hình không kịp động đậy cũng không kịp giãy giụa.

Cả hai cứ đơn giản chìm sâu vào nụ hôn này.

Đến lúc cảm nhận cô thở không nổi hắm mới luyến tiếc bỏ ra.

- " Nhiều lần vậy mà vẫn không rút được kinh nghiệm hử?"

- " Anh… hứ đã ăn cướp rồi còn la làng"

Cô bĩu môi giận dỗi, gương mặt xụi lơ vì tức. Đã bị cưỡng hôn rồi còn bị trách không có kinh nghiệm. Như thế có tức chết không chứ, ai đời lại ngược như vậy.

- “Hứ không nói chuyện với anh nữa” - Cô lẫy rồi đứng dậy rời khỏi phòng bỏ lại nam nhân đang ngồi trên giường với vẻ mặt hài lòng vì hành động của chính bản thân và khác vui vẻ khi ở cạnh nữ nhi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận