Giảm Thọ Quá Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!
Ngày khí trời cực kì tốt, Thường Nhạc cũng sẽ ôm Sữa Bò xuất môn đi dạo.
Thường Nhạc rất yêu thích công viên gần đó, nơi đó cây cỏ xanh tốt, phong cảnh cũng không tồi, còn có thể gặp được rất nhiều người mang theo sủng vật đến tản bộ, sau đó bọn họ lại tiến hành các loại giao lưu.
Thường Nhạc ôm mèo mun đi tới công viên.
Hắc miêu lười biếng vùi trong lồng ngực tiểu người hầu, nhìn có vẻ như vẫn chưa tỉnh.
“Tiểu Nhạc! Chào buổi sáng a!”
Nghe có người gọi tên Thường Nhạc, lỗ tai mèo của nó giật giật.
Nó nghe thấy Thường Nhạc thật cao hứng gọi to tên người đó: “Triệu đại ca! Ngày hôm nay cũng mang Đa Đa đi chơi sao?”
“Ừ, tiểu tử này ngày nào cũng phải ra ngoài, cứ nhốt ở nhà sẽ sủa điếc tai chết luôn.” Cái tên Triệu đại ca kia, khẩu khí không hề có chút oán trách ngược lại là vô cùng cưng chiều, mèo mun lười biếng từ trong lồng ngực Thường Nhạc thò đầu ra nhìn một chút.
Cùng lúc đó, Thường Nhạc một tay đỡ lấy hắc miêu, một tay thì lại vươn ra ngoài, yêu thích xoa xoa cái đầu nhung mềm không muốn dừng.
Đó là đầu của con husky loại hiếm đó.
Trong mắt hắc miêu, tên chó ngu đần kia đang híp mắt tận hưởng việc được tiểu người hầu của nó mát xa.
Người hầu của ta gãi ngươi rất thoải mái đúng không, nhưng hắn không phải người hầu của ngươi! Trong lòng mèo mun có cảm giác khó chịu, dùng đệm thịt vỗ vỗ cằm Thường Nhạc, sau đó từ cằm mò lên, mò đến cái môi đang mỉm cười của Thường Nhạc.
“Meo ~ meo meo ~ ”
Tiểu người hầu, không cho phép ngươi sờ con chó kia nữa.
Tiểu người hầu của nó quả nhiên thuận theo mà thu tay về, ngược lại lấy ngón tay nhẹ nhàng gãi cái cằm lông mềm mại của hắc miêu, hắc miêu bị anh làm cho thoải mái, nheo mắt lại hưởng thụ.
“Tiểu Nhạc, đây chính là mèo của em?” Triệu đại ca tò mò nhìn sang, “Oa, lông đen, đẹp nha!”
“Đó là đương nhiên.” Thường Nhạc cười híp mắt đáp lại câu ca ngợi này.
“Mèo này có thể sờ không? Nó có thể cào anh không nhỉ?” Triệu đại ca nhìn hắc miêu vùi trong ngực Thường Nhạc, hưởng thụ ngón tay Thường Nhạc bằng vẻ mặt thoả mãn, trong lòng có chút ngứa.
Thường Nhạc do dự một chút, cuối cùng anh vẫn nói với Triệu đại ca: “Vẫn là đừng sờ thì hơn… Cái tên này tính tình không được tốt, cũng không thích người khác sờ.” Thường Nhạc nhớ mèo mun thật ra là người ngoài hành tinh, chắc là cũng không thích bị người khác sờ tới sờ lui.
“Được rồi.” Triệu đại ca cũng không vì thế thất vọng, hắn vui vẻ phất tay một cái cùng Thường Nhạc nói tạm biệt.
Hắc miêu hài lòng lần thứ hai dùng đệm thịt sờ sờ cằm Thường Nhạc, coi như khen thưởng đối với hành vi từ chối của anh với Triệu đại ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...