Cậu lại giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cả người nhớp nháp.
Nhiệt độ bên cạnh vẫn còn nóng, tựa như mới vừa rời đi không lâu.
Điều khiến cậu kinh ngạc là, cửa không khóa, bóng tối ngoài cửa như dẫn dụ cậu bước ra.
Cậu không chút chậm trễ xuống giường, mặc quần áo vào.
Bộ quần áo này là của Clarance, vóc người của Clarance đẹp hơn cậu, cũng có thể là do người phương Tây tương đối cao, cậu mặc vào có chút rộng.
Cậu không thể không mặc, không thể một tháng không tắm, cảm giác rộng rãi trên người khiến cậu không khỏi nghĩ tới lúc cậu tắm xong mặc bộ quần áo này đi ra, đôi ngọc lục bảo của Clarance si mê nhìn cậu.
Cậu chửi một câu biến thái, cậu không lo lắng Clarance sẽ ép buộc mình làm một số chuyện không thể miêu tả, trực giác nói cho cậu biết Clarance sẽ không tổn thương cậu.
Cậu ra ngoài, phát hiện căn phòng này nằm ở một góc bí ẩn, lối đi thật dài thật dài, lạ là cậu không có bất kỳ cảm giác sợ hãi gì, giống như dò xét cung diện của mình mà đi khắp nơi, tránh sự tuần tra của cảnh ngục.
Đêm đã khuya, trong ngục có một bộ phận phạm nhân đang ngủ, ngáy khò khò, có một bộ phận lại đè nén tiếng nói, thấp giọng thở hổn hển, làm chuyện không thể miêu tả, cậu yên lặng bước qua, không ai chú ý tới cậu.
Cậu không biết phải đi đâu, cậu muốn ra ngoài ngắm biển một chút, sau đó sẽ ra bờ biển ngồi, bởi vì khi còn bé, lúc mà cha mẹ cậu vẫn chưa qua đời, từng kể cho cậu nghe truyện cổ tích liên quan đến biển.
"Ôi, chuột nhỏ mịn màng trốn ra được rồi." Cậu quay đầu nhìn thấy người quen —— Vưu Lê.
Môi của Vưu Lê vẫn đỏ thẫm, đi tới bên cạnh cậu, cậu thấy được sự tham lam, ghen ghét trong mắt cô ta.
Cậu cảm giác người phụ nữ này rất nguy hiểm, cậu quay đầu chạy, chạy như bay trên hành lang ngục giam.
So sánh tốc độ giữa đàn ông và phụ nữ, đàn ông sẽ nhanh hơn một bước, tù phạm trong ngục rất nhanh đã bị kinh động, bọn họ là một lũ điên, bọn họ quơ tay, có người dùng tay lay động song sắt, trên mặt là thần sắc điên cuồng, đã quá lâu bọn họ không được hưởng thụ loại cảm giác này.
"Chạy mau nha, chuột nhỏ, ha ha ha."
"Mấy anh em mau nhìn kìa, trong tay y tá Vưu Lê có dao."
"OMG, bé trai xinh đẹp phải chết, oh Chúa ơi."
"Vậy chúng ta đánh cược xem Vưu Lê có thể giết chuột nhỏ đáng yêu hay không, ha ha ha."
...!
Đám điên này nhanh chóng mở cược trong ngục
Kinh động đến cảnh viên trực đêm, bọn họ bắt đầu lục soát, từ các ngỏ ngách ánh sáng không thể chạm đến phát ra âm thanh âm ĩ.
Rất nhanh cậu nhìn thấy một lỗ thông hơi, không cao, đủ lớn để cậu bò vào, cậu nhanh chóng bò vào, núp sau cánh quạt, bên dưới cánh quạt có một cái chốt.
Mặc dù cậu không hiểu vì sao chốt mở lại nằm ở đây, cậu bật nó, quạt gió bắt đầu chuyển động từ chậm đến nhanh.
"Chuột nhỏ không nghe lời, không mặc quần áo dành riêng cho tù nhân, muốn học đà điểu chui đầu vào cát hả, đừng có ngu đến vậy, bé cưng, tôi thấy cưng..."
Cậu không tin lời của Vưu Lê, nằm trong ống thông hơi, cậu phát hiện bên trong ống thông hơi có một lối đi thật dài, không biết thông tới đâu.
Cậu không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể bò tới.
Lối đi bám đầy bụi bặm, cậu không biết đã bò bao lâu, nhìn thấy ánh sáng, cậu rất cẩn thận ló đầu ra.
Đây là một căn phòng khác, ánh đèn u ám chiếu sáng căn phòng.
Con ngươi của cậu co rút, trong căn phòng này bầy đầy các loại hình cụ, vẻ sáng bóng lạnh như băng của kim loại lóe lên, có người đàn ông mập đang bị ngột ngang trên tấm ván.
Cậu đối diện với đôi mắt sợ hãi của người đàn ông.
Tên mập hình như bị tiêm thứ gì đó, chỉ còn mỗi đôi mắt là chuyển động, cậu nhìn thấy ánh mắt sợ hãi và cầu khẩn từ hắn.
Cậu nhìn thấy Clarance.
Ánh sáng chiếu vào gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông, khiến cho một nửa nhìn không rõ nửa còn lại lại ám vàng.
Clarance cầm dao, đôi môi đỏ thẫm nở nụ cười, hôn lưỡi dao, khiến tên mập run sợ trong lòng, run rẩy chảy mồ hôi.
Cậu nhìn thấy người đàn ông biến thái vươn đầu lưỡi đỏ liếm liếm môi.
Giờ khắc này cậu tựa như nghe thấy Tử Thần nói: "Là cái chân nào của mày đạp bảo bối của tao, để tao đoán một chút...Là bên này, hay bên này..."
Clarance ung dung đi tới cạnh tên mập, âm thanh đè thấp như đang tỏ tình nói "Mày có biết ở nước Z có một quyển sách, tên là《 Bào Đinh Mổ Trâu 》, Bào Đinh cũng có một cây dao, có thể dùng mấy chục năm cũng không hư tổn, mày biết tại sao không?"
Tên mập trơ mắt nhìn cây dao trượt tới trượt lui trước mắt mình, tựa như một giây kế tiếp nó sẽ cắt mắt hắn, một giọt mồ hơi rơi xuống.
"Bởi vì Bào Đinh có thể cắt gân cốt của trâu, vừa có thể bảo vệ được lưỡi dao, vừa khiến nó phát ra âm thanh tuyệt vời.
Chậc chậc chậc, tao muốn nghe thử xem, trong sách nói có phải thật hay không.
Mày sẽ đồng ý với tao mà nhỉ."
Clarance bệnh hoạn đánh giá thân thể tên mập, như đang suy nghĩ nên ra tay từ đâu.
Cậu nín thở.
"Chuột nhỏ, tìm được cậu rồi." Giọng của Vưu Lê truyền tới từ phía sau.
Cuối cùng cậu lựa chọn nhảy khỏi ống thông hơi, mặc dù không cao, nhưng nếu thật sự rơi xuống, cũng sẽ tróc da.
Cậu thờ ơ với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, bất luận là bị Clarance giải phẫu, hay bị Vưu Lê hành hạ đến chết.
Cậu đối diện với đôi con ngươi xanh lục của Clarance, khóe miệng cong cong, lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi tới nơi này, "Clarance, anh không muốn giết tôi sao?"
Clarance thở hổn hển, quăng dao ra ngoài, dường như cậu nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vưu Lê, tiếp đó cậu chợt bị đẩy ngã xuống đất, hắn thân mật đặt tay sau ót cậu.
Cậu bị buộc đón lấy nụ hôn thô bạo từ Clarance, lần này Clarance như phá lệ mà kích động, bởi vì Clarance đưa tay vào trong người cậu.
Bàn tay như lửa nóng, vuốt ve vòng eo lạnh băng của cậu, sợ hãi khiến huyết dịch trong người cậu đông lại, cậu giãy giụa, tựa như có băng tuyết rơi lộp bộp lên người mình.
Hết chương 4.
Với cái độ lười từ trong máu của mình thì mình nghĩ là mình nên đăng luôn chương này vì dù sao cũng edit xong sẵn rồi, chứ không là mọi người lại phải đợi thêm vài tuần nữa:)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...