Giam Giữ Một Ánh Nguyệt Quang


Trở về thực tại.
Anh ôm lấy eo Thanh Nguyệt, tay kia bóp chặt lấy cằm nhỏ của cô.

Bắt ép Thanh Nguyệt tiếp nhận nụ hôn của anh, ẩm ướt mềm mại, Tư Hành lúc này chỉ muốn ăn sạch ánh trăng nhỏ này.

Cô bị cưỡng hôn tới mức thở không ra hơi, cả người nóng rực do thuốc mà anh ép uống, cả người bị kích dục chỉ có thể kiềm chế.
Tư Hành nắm lấy chặt lấy eo nhỏ của Thanh Nguyệt, đổi vị trí của hai người, anh đè ép thân thể mềm mại trên sofa.

Sau khi đã hôn tới mức chán rồi mới dừng lại, giữa môi hai người được liên kết bởi chỉ bạc mảnh trong suốt, dáng vẻ cô tà dục mời gọi thú tính trong lòng Tư Hành.
Anh hôn lên má hồng của Thanh Nguyệt, dần dần uyển chuyển trượt xuống cổ trắng, tay phải thô ráp đặt lên eo nhỏ.

Uyển chuyển hướng lên trên phần nổi mềm mại của thiếu nữ, cô nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay lên nơi da thịt mình, cả người như có dòng điện chạy qua, chỉ cảm thấy rùng mình kinh tởm.
Tê dại, Thanh Nguyệt đầu óc bị thuốc làm cho trống rỗng, cả người nóng rực khó chịu, bên dưới lại rạo rực đến khó hiểu.
Nhịp thở cô trở nên hỗn loạn, từng nơi Tư Hành đi qua đều cảm giác rất nóng, ngón tay thon dài của anh trêu chọc đậu hồng mẫn cảm.


Lông tơ trắng nõn như bị kích thích, Thanh Nguyệt vung tay, muốn đẩy Tư Hành ra, muốn tát cho tên này vài cái.
Anh cúi xuống, hôn lên vành tai hồng rực màu đào chín của cô, âm sắc trầm lạnh vang lên:
"Nằm yên."
Tư Hàm cầm lấy tay mảnh mai của Thanh Nguyệt, đầu ngón tay thon dài xinh đẹp được anh dùng đầu lưỡi trêu chọc.

Tư Hành cắn nhẹ lên ngón tay cô, để lại dịch trắng trong suốt.
Qua một lớp vải áo mỏng manh, đậu hồng mẫn cảm đã bị anh làm cho dựng đứng lên, Tư Hàm dùng tay mình vân vê hạt đậu dễ thương này.

Anh xoa nắn mạnh hơn, xoa thành đủ loại hình dạng tròn méo, Tư Hàm cúi xuống, gậm lấy đậu hồng mẫn cảm qua vải mỏng.
Thân thể Thanh Nguyệt mềm nhũn, thuốc bắt đầu ngấm, đầu óc cô quay cuồng.

Tâm trí mơ hồ, cơ thể lại trở nên mẫn cảm hơn.

Đầu lưỡi ẩm ướt liên tục ăn sạch đậu hồng, Thanh Nguyệt cảm thấy khó chịu.
Bất giác kêu la, tiếng kêu la nỉ non truyền đến bên tay anh, Tư Hàm sắp chịu không nổi.

Anh thèm khát cô, cả thân thể lẫn tình yêu, Tư Hàm dùng răng trắng cắn nhẹ đậu hồng.

Cô bị hành động này làm cho rùng mình, lời nỉ non không kiềm soát được.
Thanh Nguyệt giật mình, cô giật mình với chính giọng nói của bản thân, cả thân thể nóng rực như đang trên đống lửa.

Tư Hành khẽ cười, anh hôn dọc từ đầu hồng xuống bụng dưới, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào tiểu huyệt đã ướt mật từ lâu.
Thanh Nguyệt chẳng thể làm gì, cô cứ mềm nhũn không xương, vô lực không kiềm chế được bản thân.

Chỉ biết Thanh Nguyệt đang nóng, rất nóng, cô ghét bản thân của lúc này, kinh tởm chính cơ thể của mình, căm ghét tên đàn ông khốn nạn trước mắt.
Chỉ muốn giết chết hắn ngay lập tức.
Đoạn tình mà Thanh Nguyệt dành Tư Hành đã nguội lạnh từ lâu, anh giam cô suốt mười chín năm qua tại nơi đây, ép Thanh Nguyệt thứ cảm xúc ghê rợn được bao bọc bởi hai chữ tình yêu.


Cô kinh tởm nó, chỉ cần nghĩ tới là lại buồn nôn.
Thanh Nguyệt cau mày, nước mắt không ngừng lăn dài trên má, Tư Hành nhìn Đường Thanh Nguyệt dưới thân mình.
Nắm chặt lấy tóc cô, chân tóc bị giựt mạnh đến đau, anh nói:
"Muốn giết tôi không?"
"Vậy thì làm đi."
Tư Hành buông tay, anh vuốt ve khuôn mặt hệt như búp bê sứ trong lồng kính của Thanh Nguyệt, nhét súng vào tay cô.
Giọng nói không chút lo lắng, nói:
"Bắn đi."
Đường Thanh Nguyệt căm hận nhìn anh, tay cô run run chẳng thể làm ra chuyện gì nên hồn, nhịp thở hỗn loạn.

Tư Hành nắm lấy tay Thanh Nguyệt, giúp cô cầm lấy súng ngắn, còn chĩa thẳng vào trán mình.
Thanh Nguyệt run rẩy, tứ chi cô cứng đờ, ngón tay mảnh mai yếu ớt, đến bóp cò cũng chẳng xong.
Anh lấy lại súng trên tay Thanh Nguyệt, chĩa thẳng vào cổ cô, nói:
"Em không bắn, thì tôi bắn."
Thanh Nguyệt chỉ có thể bất lực nằm nhìn, phải, như này cũng được.

Cô không muốn sống nữa, sống mà như chết thế này thì sống có ích gì cơ chứ.
"Cạch"
Thanh Nguyệt nhắm chặt mắt lại, một phút, hai phút, chẳng có bất kì chuyện gì xảy ra.

Giọng nói trầm lạnh lại vang lên:
"Chết, còn sớm quá, tôi còn chưa hết yêu em mà."
Tư Hành thả súng xuống nền sàn, tiếng rơi xuống vang vọng trong phòng lớn, màn đêm tĩnh lặng không trăng không sao.

Cô run rẩy, cả người dường như càng lúc càng nóng.
Thanh Nguyệt nhắm chặt mắt lại, xoay người tránh đi ánh nhìn của anh.
Tư Hành nhìn cô như vậy, cúi xuống hỏi:
"Muốn ngủ?"
"Chuyện của chúng ta, chưa xong đâu."
Anh túm chặt lấy gáy Thanh Nguyệt, ép cô phải nhìn mình, bị túm mạnh khiến Thanh Nguyệt đau đến thấu xương.
Giọng nói run rẩy yếu ớt:
"Thả...!thả tôi...!ra."
Tư Hành cười nhạt, anh nói:
"Được, tôi thả em đi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận